Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 134: Phiền toái không ngừng (8)
“Đi thôi.” Mộc Hoàng cũng không quay đầu lại, xoay người bước đi.
“Uy, đợi ta……”
Phong Vân một bên cùng hoàng kim sư tử động thủ, một bên như gió đuổi theo.
Gió nhẹ thổi qua, thanh âm ma thú liên tiếp.
“Da thú của Cửu cấp thiên nữ thú đã ở trong tay chúng ta , nhiệm vụ khảo hạch lần này đã hoàn thành , ma thú rừng rậm này chúng ta không nên ở lại lâu , nên trở về báo cáo kết quả công tác .”
Lâm Quỳnh trầm ổn nhất, sau khi đi được một quãng lập tức nói.
Ngày đó nghĩ đến Phong Vân cùng Mộc Hoàng cần nhờ bọn họ bảo hộ, trong lòng lúc này không biết cảm diễn đạt cảm tưởng như thế nào.Hiện tại trái lại bọn họ cần nhờ Phong Vân cùng Mộc Hoàng bảo hộ, mà bọn họ toàn bộ lại bị thương, tốt nhất là đi khỏi đây, không nên trói buộc Phong Vân nữa.
“Đúng vậy, đi về thôi.” Phong Dương cùng Phong Vũ nhất tề ra tiếng.
“Của ta ma hạch còn thiếu, còn chưa đủ còn……” Phong Vân lời nói phản đối yếu ớt dần đi khi chạm đến cái nhìn của bọn họ , dần dần không dám phát ra tiếng động nữa .
“Trở về.” Mộc Hoàng giải quyết dứt khoát.
“Rất độc đoán , các ngươi……”
“Cứu mạng a…… Cứu…… Mệnh……” Phong Vân vẫn còn đang bất mãn thì xa xa trên bầu trời một con hắc điểu trôi giạt từ từ bay đến, thanh âm kêu cứu vẫn vang lên.
“Lai Nhân học viện đệ tử?” Dương Vụ giương mắt nhìn thoáng qua, trong nháy mắt lông mày nhăn nhanh.
Người nọ hắn nhận thức, cũng là đệ tử khảo hạnh năm ba giống như bọn họ.
“Cứu mạng…… Lâm…… Quỳnh…… Cứu……” Người nọ xa xa cũng thấy Lâm Quỳnh, nhất thời vui sướng hướng tới bên này bay nhanh đến.
Nhìn về phương hướng đó, Phong Vân thấy rõ ràng người nọ là dung hợp ma thú phi ưng , lúc này phía sau có hai cánh cánh không ngừng kích động, khó trách có thể bay lên được .
Bất quá bộ lông cánh hỗn độn, hẳn là đã trải qua quá một lần kịch chiến.
Lắc lắc lắc lắc bay tới, thanh âm vang trên đỉnh đầu mọi người , người nọ duy trì không nổi nữa, liền rơi xuống dưới, ngã ở trước mặt mọi người .
“Dương Vụ, mau cứu cứu chúng ta…… Vẫn còn người bị nạn…..Từ Hoãn. vẫn còn ở đó……” Người vừa tiến về phía Dương Vụ thở hổn hển , nói không ra hơi.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Vụ thanh âm thực trầm.
Người này cũng coi như có thực lực.Lúc này lại bị thương cơ hồ không chịu được, trông vô cùng chật vật..
“Tiền thưởng…… Thợ săn……”
“Lại là thợ săn tiền thưởng .” Dương Vụ tay nắm chặt thành quyền .
“Còn có…… Còn có……” Hắn vẻ mặt huyết sắc chỉ vào phía sau, trên mặt không thể che đậy được sự lo lắng.
“Phong Vân?” Mưa gió thấy vậy cắn răng nhìn về phía Phong Vân.
Từ Hoãn bọn họ cũng coi như bằng hữu của nàng , bọn họ……Nhưng bọn họ hiện tại làm sao có năng lực cứu chữa người khác.
“Đi xem.” Phong Vân gật đầu.
Dù sao cũng là đồng học, không gặp thì không tính, nhưng thấy chết mà không cứu thì thật đúng là không thể nào nói nổi.Chỉ cần có thể cứu nàng liền cứu, không thể cứu thì quên đi.
Lập tức, đoàn người nhanh chóng hướng về phía có người bị nạn.
Đường xá không xa, chỉ giây lát là tới….
“Uy, đợi ta……”
Phong Vân một bên cùng hoàng kim sư tử động thủ, một bên như gió đuổi theo.
Gió nhẹ thổi qua, thanh âm ma thú liên tiếp.
“Da thú của Cửu cấp thiên nữ thú đã ở trong tay chúng ta , nhiệm vụ khảo hạch lần này đã hoàn thành , ma thú rừng rậm này chúng ta không nên ở lại lâu , nên trở về báo cáo kết quả công tác .”
Lâm Quỳnh trầm ổn nhất, sau khi đi được một quãng lập tức nói.
Ngày đó nghĩ đến Phong Vân cùng Mộc Hoàng cần nhờ bọn họ bảo hộ, trong lòng lúc này không biết cảm diễn đạt cảm tưởng như thế nào.Hiện tại trái lại bọn họ cần nhờ Phong Vân cùng Mộc Hoàng bảo hộ, mà bọn họ toàn bộ lại bị thương, tốt nhất là đi khỏi đây, không nên trói buộc Phong Vân nữa.
“Đúng vậy, đi về thôi.” Phong Dương cùng Phong Vũ nhất tề ra tiếng.
“Của ta ma hạch còn thiếu, còn chưa đủ còn……” Phong Vân lời nói phản đối yếu ớt dần đi khi chạm đến cái nhìn của bọn họ , dần dần không dám phát ra tiếng động nữa .
“Trở về.” Mộc Hoàng giải quyết dứt khoát.
“Rất độc đoán , các ngươi……”
“Cứu mạng a…… Cứu…… Mệnh……” Phong Vân vẫn còn đang bất mãn thì xa xa trên bầu trời một con hắc điểu trôi giạt từ từ bay đến, thanh âm kêu cứu vẫn vang lên.
“Lai Nhân học viện đệ tử?” Dương Vụ giương mắt nhìn thoáng qua, trong nháy mắt lông mày nhăn nhanh.
Người nọ hắn nhận thức, cũng là đệ tử khảo hạnh năm ba giống như bọn họ.
“Cứu mạng…… Lâm…… Quỳnh…… Cứu……” Người nọ xa xa cũng thấy Lâm Quỳnh, nhất thời vui sướng hướng tới bên này bay nhanh đến.
Nhìn về phương hướng đó, Phong Vân thấy rõ ràng người nọ là dung hợp ma thú phi ưng , lúc này phía sau có hai cánh cánh không ngừng kích động, khó trách có thể bay lên được .
Bất quá bộ lông cánh hỗn độn, hẳn là đã trải qua quá một lần kịch chiến.
Lắc lắc lắc lắc bay tới, thanh âm vang trên đỉnh đầu mọi người , người nọ duy trì không nổi nữa, liền rơi xuống dưới, ngã ở trước mặt mọi người .
“Dương Vụ, mau cứu cứu chúng ta…… Vẫn còn người bị nạn…..Từ Hoãn. vẫn còn ở đó……” Người vừa tiến về phía Dương Vụ thở hổn hển , nói không ra hơi.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Vụ thanh âm thực trầm.
Người này cũng coi như có thực lực.Lúc này lại bị thương cơ hồ không chịu được, trông vô cùng chật vật..
“Tiền thưởng…… Thợ săn……”
“Lại là thợ săn tiền thưởng .” Dương Vụ tay nắm chặt thành quyền .
“Còn có…… Còn có……” Hắn vẻ mặt huyết sắc chỉ vào phía sau, trên mặt không thể che đậy được sự lo lắng.
“Phong Vân?” Mưa gió thấy vậy cắn răng nhìn về phía Phong Vân.
Từ Hoãn bọn họ cũng coi như bằng hữu của nàng , bọn họ……Nhưng bọn họ hiện tại làm sao có năng lực cứu chữa người khác.
“Đi xem.” Phong Vân gật đầu.
Dù sao cũng là đồng học, không gặp thì không tính, nhưng thấy chết mà không cứu thì thật đúng là không thể nào nói nổi.Chỉ cần có thể cứu nàng liền cứu, không thể cứu thì quên đi.
Lập tức, đoàn người nhanh chóng hướng về phía có người bị nạn.
Đường xá không xa, chỉ giây lát là tới….
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu