Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu
Chương 87
Rắn mới sinh có thể nói tiếng người, ngươi rốt cuộc là giống gì?" Nhuệ nghẹn uất đã lâu, nhìn tiểu thanh xà chơi đùa ầm ĩ trên vai Dạ Khê, hiếu kì hỏi, "Nói là yêu, thế nhưng hình dạng lại không giống, nếu không phải yêu thì đã thành tinh, nhưng cũng không giống!" Nhuệ nói đến đây, âm thầm liếc Đinh Đang một cái, tuy rằng Đinh Đang không phải vừa sinh ra, nhưng tình huống của hai vị này dường như cũng giống nhau! "Đều không phải yêu, cũng không phải thành tinh, lẽ nào ---" Nhuệ nhìn Dạ Khê, "Là yêu tinh?"
Tiểu thanh xà đang chơi vui đến quên trời quên đất, nghe thấy lời này, quay đầu trừng Nhuệ, miêng nhỏ nhắn gương lên, để lộ cái răng nanh màu trắng như ngọc, "Ngươi mới là yêu tinh, hừ, cả nhà ngươi đều là yêu tinh! Phi! Nói linh tinh!" Tiểu thanh xà giận tái mặt, thở phì phò gào lên.
Nói linh tinh? Vừa sinh ra liền biết mắng người! Nhuệ đen mặt, vô cùng khó chịu.
Dạ Khê nhìn mọi người đùa giỡn, khóe môi cong cong, tiếp tục đi về phía trước. Đã đi sâu vào rừng, mà không hiểu nguyên nhân vì sao, cơ hội gặp được vật sống rất ít, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài con thỏ con nhím không hề có lực công kích, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân liền lập tức chạy đi, dây leo gì đó, cũng không trở lại quấy rầy.
Đi hơn nửa ngày, Dạ Khê đột nhiên ngừng lại, nàng rõ ràng cảm giác có nguy hiểm đang gần kề, thế nhưng theo một đường tới đây, loại cảm giác này liền biến mất không dấu vết, không còn nhận thấy bất kì một hơi thở nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mọi vật giống như đều nhượng bộ lui binh lẫn tránh.
Tiểu thanh xà tự mình đùa giỡn, thỉnh thoảng cùng Đinh Đang và Nhuệ cãi cọ vài câu, cho đến khi Dạ Khê dừng lại, tiểu thanh xà bỗng ngẩng đầu nói, "Tỷ tỷ, đi vào trong đó, đi vào trong đó!" Tiểu thanh xà dùng đuôi chỉ về hướng bên phải, chảy nước miếng, "Uh, ăn ngon a, vào trong đi!" Tiểu thanh xà hai mắt tỏa sáng, giống như phía trước có mỹ thực đang chờ nó.
Rống ---
Đột nhiên, một tiếng kêu chói tai của dã thú từ phía bên phải truyền tới, chim chóc giật mình, tụm lại thành đàn chạy trối chết. Kế tiếp, Dạ Khê liền thấy đám dây leo hoảng loạn bò xuyên qua bụi cỏ, chúng nó lần lượt rút vào thân rễ mình, lặng lẽ trốn tránh.
Ánh mắt Đinh Đang sâu thẳm nhìn phía trước, có chút đăm chiêu nhìn đàn chim chạy trốn khắp không trung, nhìn tốc độ rễ cây co rút, lại hồi tưởng lại cảnh tượng quá mức an tĩnh trên đường đi.
Oanh--
Một tiếng sét bất ngờ từ trên trời giáng xuống, bầu trời trong nháy mắt trở nên đen kịt. Theo sau đó, một con hỏa long từ mặt đất chui lên, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, kinh hãi tứ phương.
Nhuệ đứng chết trân tại chỗ như tảng đá, sắc mặt trắng bệch, cơ thể nhịn không được run lên cầm cập, giống như bị cái gì áp chế. Đinh Đang cùng tiểu thanh xà vẫn không có gì khác thường, trong ánh mắt chúng chỉ có bình tĩnh cùng trầm tư.
Dạ Khê đột nhiên cảm giác trong người một cổ hơi thở đang lưu động, muốn thoát phá ra khỏi cơ thể. Nhưng Dạ Khê lại là người rõ ràng nhất, hơi thở này ẩn nấp trong máu, dòng nhiệt huyết như ngựa hoang muốn thoát cương, trong thâm tâm Dạ Khê cũng dâng lên dục vọng muốn đến gần hơn một chút.
"Kinh lôi xuất hiện, thiên địa rung động, tất có ma thú xuất thế!" Đinh Đang nghiêm trang nói, "Ma thú khác yêu thú bình thường ở chỗ, nó đại diện cho huyết mạch thượng cổ, loại huyết thống tuyệt đối thuần khiết nhất. Hàng nghìn hàng vạn năm cũng chưa chắc có thể gặp được!"
Đinh Đang tự thì thào, "Chẳng trách rừng rậm lại yên tĩnh một cách khác thường, thì ra đúng là nguyên nhân này!"
Dạ Khê nhíu mày, "Chính là cực phẩm trong cực phẩm sao?" Đã như vậy, không đi nhìn thật đáng tiếc!
Dạ Khê xoay người đi về phía bên phải, hướng sâu vào trong. Thỉnh thoảng gặp một ít yêu thú hoảng loạn chạy trốn, mà càng đi sâu hơn, càng nhìn thấy nhiều bông hoa đang nở rộ lần lượt khép lại rũ xuống, cây cỏ cũng đều héo tàn, hàng loạt cây dây leo lui về gốc của mình, rừng rậm chỉ còn lại màu xanh duy nhất của cổ thụ. Nhưng đến cổ thụ vốn đang tươi tốt kia, lá cây lại từ từ rơi rụng xuống đất.
Tất cả để lộ sự không bình thường, quỷ dị đến cực điểm.
Da Khê đi tới, cảm giác với luồng hơi thở thần bí càng thêm rõ ràng, bước chân Dạ Khê hơi chậm lại, từ từ đến gần, nhiệt huyết trong thân thể càng trở nên hưng phấn sôi trào, hơn nữa Dạ Khê có thể cảm thụ sức hấp dẫn từ hơi thở thần bí kia mang lại, làm cho người ta không tự giác bước thêm về phía trước.
"Đi nhanh lên, bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, nghìn năm khó được thấy một lần!" Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm vô cùng vội vàng.
"Trốn còn không kịp, ngươi gấp cái gì hả? Xem tu vi hai người chúng ta, còn không kịp nhìn thấy cái bóng, có lẽ đã toi mạng rồi, trở lại!" Thanh âm phản đối bay tới.
"Ai nha, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, đứng từ xa mà nhìn, ta sẽ không lại gần, hơn nữa thứ kia ta cũng không đến lượt ta! Đi một chút thôi, đừng rề rà nữa, hiếm hoi lắm mới có cơ hội, không nhìn thấy chúng ta sẽ hối hận cả đời!" Nam tử vô cùng lo lắng thúc giục.
"Hừ, hừ, không nhìn còn cả đời phía sau, nhìn rồi thì mạng cũng không có mà hối hận!"
"Nói bậy! Đi mau lên!" Sau đó thanh âm hoàn toàn biến mất.
Nhuệ run run, thanh âm đã thay đổi, "Tiểu thư?" Dạ Khê nhìn thoáng qua Nhuệ, nàng có thể nhận ra đó là cảm giác e ngại cùng sợ hãi từ đáy lòng hắn.
"Muốn đi?" Dạ Khê quay đầu hỏi tiểu thanh xà.
Tiểu thanh xà vừa nghe, trước mắt sáng ngời, "Đi đi, tỷ tỷ, muốn đi, không đi sẽ hối hận a!" Tiểu thanh xà thè lưỡi nói.
Dạ Khê nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Đang, Đinh Đang cũng gật đầu, hiển nhiên là cùng nhất trí. Dạ Khê liền không nhìn đến Nhuệ nữa, tiếp tục bước đi. Vẻ mặt Nhuệ như đưa đám, ba thắng một, thiểu số phục tùng đa số, hắn đương nhiên không còn lựa chọn nào khác! Nhuệ giậm chân, nhanh chóng chạy đuổi theo sau.
Lại đi tiếp, đã thấy mọi người tốp năm tốp ba cùng một chỗ, bọn họ tụ lại thảo luận cái gì đó, có điều quan sát kĩ hơn, sắc mặt những người này đều không bình thường, tái nhợt không có sức sống, thậm chí có người trầm trọng đến mức không còn chút máu, đầu đầy mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy, đến nỗi đứng cũng không vững, giống như...Nhuệ.
Tuy rằng Nhuệ đã cố gắng hết sức đuổi theo bước chân Dạ Khê, nhưng lại có một cổ uy áp cực lớn đang khống chế hắn, Nhuệ căn bản áp chế không được, cũng không thể nào kiềm chế được nữa, "Tiểu thư, xin lỗi người!" Nhuệ đứt đoạn nói, sau đó phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, mồ hôi trên trán ào ào chảy xuống, tưa như bị trời mưa ướt.
Dạ Khê chỉ là gương mặt ửng đỏ, không còn phản ứng gì khác, hơn nữa hô hấp bình thường, thân thể cũng rất ổn định, "Ngươi ở lại đi!" Dạ Khê cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả Đinh Đang và tiểu thanh xà đều bị ảnh hưởng, Đinh Đang run run, tiểu thanh thanh xà cuộn mình thành một đoàn, trong hoàn cảnh này, hình như chỉ có Dạ Khê là bình thường nhất.
Dạ Khê nhếch môi, đưa Đinh Đang, tiểu thanh xà cho Nhuệ, "Các ngươi đều ở đây đi!" Buông tay ra, Dạ Khê tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu thư!" Nhuệ cố hết sức đứng dậy, thế nhưng còn chưa đứng thẳng lên, người lai ngã xuống. Đinh Đang, tiểu thanh xà đều ngã nhào trên cỏ, chúng nó liếc nhau, trầm mặt, tựa bên cạnh Nhuệ, nhìn bóng dáng Dạ Khê biến mất.
Những người khác cũng đều kỳ quái nhìn Dạ Khê không hề bị ảnh hưởng, nhìn Dạ Khê đi, nói nhỏ, "Đây là yêu gì, không muốn sống nữa sao?"
"Nghe nói phía trước là thực nhân địa ngục, đi không được đâu!"
"Không muốn sống nữa, nhìn từ xa đã đủ biết, lá gan quá lớn! Ai, đáng tiếc, một cái sinh mạng!"
...
Dạ Khê một mình một người đi về phía trước, nơi đi qua không có cây chết thì hoa tàn, lá cây rơi rụng, giống như khắp thiên địa đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, hết thảy vật thể có sự sống đều biến mất, mọi dấu hiệu chứng tỏ sinh mệnh tồn tại đã sớm tiêu tan không còn tung tích.
Dạ Khê giẩm lên một ngọn cỏ khô, hai mắt đã mắt đầu mờ mịt, thân thể tựa như không còn chịu khống chế, thần trí cũng xuất hiện hiện tượng ảo giác.
"Sư huynh, có người tới! Là một nữ nhân!" Đột nhiên, một nam tử đang thăm dò vật gì phía trước ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn thấy bóng dáng Dạ Khê, vô cùng kinh ngạc nói.
Một nam tử khác nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu nhìn qua, cũng hơi kinh ngạc một chút. Hai nam tử liếc nhau, trên người họ mặc y phục giống nhau, trên ngực bên trái đều có một huy hiệu, hình như là đến từ một nơi.
"Cô nương, không thể đi tiếp, đây chính là tận cùng ranh giới!" Nam tử chặn đường đi Dạ Khê, khuyên bảo, quan sát Dạ Khê từ trên xuống dưới, mạc danh kỳ diệu nhìn khuôn mặt Dạ Khê ngây ngốc mơ hồ.
Thanh âm xa lạ đã kéo thần trí Dạ Khê đang du ngoạn trở về, đúng lúc nhìn đến hai nam nhân, ánh mắt Dạ Khê lạnh nhạt mà sáng ngời, hai người trang phục giống nhau, huy hiệu như nhau, hiển nhiên là đến từ một tổ chức.
"Cô nương quay trở về đi, đi về phía trước, chính là mất mạng." Nam tử còn nói thêm, mi tâm không tự giác nhăn lại cùng một chỗ.
Dạ Khê lướt qua hai người, hướng phía trước mà đi, căn bản không nghe lời hai người khuyên bảo.
"Cô nương!" Nam tử nhíu mày, cao giọng gọi.
"Không biết cảm kích tấm lòng người tốt, sư huynh, mặc kệ nàng ta đi!" Nam tử phía sau không vui nói, run run đưa vật trong tay cho nam tử trước mặt.
Nam tử nhìn cánh tay sư đệ đang run lên, đầu óc linh quang chợt lóe, đúng rồi! Nam tử bỗng nhiên quay đầu lại, thế nhưng đâu còn bóng dáng Dạ Khê? "Nàng, vậy mà không hề bị áp chế?" Nam tử nắm chặt nắm tay run rẩy của mình.
"Sư huynh, làm sao vậy?" Nam tử kia hiếu kỳ hỏi.
Nam tử lắc đầu, không đáp lại, "Nhanh chuẩn bị đi, một lát mọi người sẽ tới!"
"Lão sư thật là, vì sao muốn chúng ta đến đây, không sợ chúng ta sẽ mất mạng hay sao? Mạng của ta rất quý giá đó!" Nam tử không vui vẻ lầm bầm, nhưng đôi tay vẫn không có ngừng việc đang làm.
Dạ Khê nhìn phía trước mặt, rõ ràng trước mắt thấy chính là một mảnh rừng cây, nhưng vì sao trong đầu vẫn cứ hiện lên một ngọn núi? Cảnh tượng rất quỷ dị!
Dạ Khê cau mày, đột nhiên ngừng lại.
Rống---
Ngay tức khắc, một ngân lang xuất hiện trước mặt Dạ Khê, chặn mất lối đi, ngân lang nhe răng trợn mắt, giận dữ nhìn nàng.
Nhìn dã thú hung mãnh trước mắt, nhiệt huyết sôi sục trong lòng Dạ Khê bỗng biến thành bình tĩnh, "Ngươi là người thủ hộ?" Dạ Khê lạnh nhạt mở miệng, lúc trước nàng có nghe Đinh Đang nói qua, bên cạnh ma thú xuất thế nhất định có dã thú hung mãnh theo sau bảo hộ.
"Yêu?" Ngân lang dùng một đôi con ngươi băng lãnh đánh giá Dạ Khê, mở miệng, "Không đúng!"
"Ở đây, ở chỗ này!" Bỗng nhiên, một thanh âm xa lạ cắt đứt lời ngân lang nói. Ngân lang thật sâu nhìn thoáng qua Dạ Khê, sau đó chạy nhanh về phía trước.
"Là thủ hộ thú! Cẩn thận!" Ngân lang rống lên một tiếng khiến cho người ta kinh sợ, tiếp theo, âm thanh binh khí va chạm vào nhau vang lên.
Tiểu thanh xà đang chơi vui đến quên trời quên đất, nghe thấy lời này, quay đầu trừng Nhuệ, miêng nhỏ nhắn gương lên, để lộ cái răng nanh màu trắng như ngọc, "Ngươi mới là yêu tinh, hừ, cả nhà ngươi đều là yêu tinh! Phi! Nói linh tinh!" Tiểu thanh xà giận tái mặt, thở phì phò gào lên.
Nói linh tinh? Vừa sinh ra liền biết mắng người! Nhuệ đen mặt, vô cùng khó chịu.
Dạ Khê nhìn mọi người đùa giỡn, khóe môi cong cong, tiếp tục đi về phía trước. Đã đi sâu vào rừng, mà không hiểu nguyên nhân vì sao, cơ hội gặp được vật sống rất ít, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài con thỏ con nhím không hề có lực công kích, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân liền lập tức chạy đi, dây leo gì đó, cũng không trở lại quấy rầy.
Đi hơn nửa ngày, Dạ Khê đột nhiên ngừng lại, nàng rõ ràng cảm giác có nguy hiểm đang gần kề, thế nhưng theo một đường tới đây, loại cảm giác này liền biến mất không dấu vết, không còn nhận thấy bất kì một hơi thở nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mọi vật giống như đều nhượng bộ lui binh lẫn tránh.
Tiểu thanh xà tự mình đùa giỡn, thỉnh thoảng cùng Đinh Đang và Nhuệ cãi cọ vài câu, cho đến khi Dạ Khê dừng lại, tiểu thanh xà bỗng ngẩng đầu nói, "Tỷ tỷ, đi vào trong đó, đi vào trong đó!" Tiểu thanh xà dùng đuôi chỉ về hướng bên phải, chảy nước miếng, "Uh, ăn ngon a, vào trong đi!" Tiểu thanh xà hai mắt tỏa sáng, giống như phía trước có mỹ thực đang chờ nó.
Rống ---
Đột nhiên, một tiếng kêu chói tai của dã thú từ phía bên phải truyền tới, chim chóc giật mình, tụm lại thành đàn chạy trối chết. Kế tiếp, Dạ Khê liền thấy đám dây leo hoảng loạn bò xuyên qua bụi cỏ, chúng nó lần lượt rút vào thân rễ mình, lặng lẽ trốn tránh.
Ánh mắt Đinh Đang sâu thẳm nhìn phía trước, có chút đăm chiêu nhìn đàn chim chạy trốn khắp không trung, nhìn tốc độ rễ cây co rút, lại hồi tưởng lại cảnh tượng quá mức an tĩnh trên đường đi.
Oanh--
Một tiếng sét bất ngờ từ trên trời giáng xuống, bầu trời trong nháy mắt trở nên đen kịt. Theo sau đó, một con hỏa long từ mặt đất chui lên, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, kinh hãi tứ phương.
Nhuệ đứng chết trân tại chỗ như tảng đá, sắc mặt trắng bệch, cơ thể nhịn không được run lên cầm cập, giống như bị cái gì áp chế. Đinh Đang cùng tiểu thanh xà vẫn không có gì khác thường, trong ánh mắt chúng chỉ có bình tĩnh cùng trầm tư.
Dạ Khê đột nhiên cảm giác trong người một cổ hơi thở đang lưu động, muốn thoát phá ra khỏi cơ thể. Nhưng Dạ Khê lại là người rõ ràng nhất, hơi thở này ẩn nấp trong máu, dòng nhiệt huyết như ngựa hoang muốn thoát cương, trong thâm tâm Dạ Khê cũng dâng lên dục vọng muốn đến gần hơn một chút.
"Kinh lôi xuất hiện, thiên địa rung động, tất có ma thú xuất thế!" Đinh Đang nghiêm trang nói, "Ma thú khác yêu thú bình thường ở chỗ, nó đại diện cho huyết mạch thượng cổ, loại huyết thống tuyệt đối thuần khiết nhất. Hàng nghìn hàng vạn năm cũng chưa chắc có thể gặp được!"
Đinh Đang tự thì thào, "Chẳng trách rừng rậm lại yên tĩnh một cách khác thường, thì ra đúng là nguyên nhân này!"
Dạ Khê nhíu mày, "Chính là cực phẩm trong cực phẩm sao?" Đã như vậy, không đi nhìn thật đáng tiếc!
Dạ Khê xoay người đi về phía bên phải, hướng sâu vào trong. Thỉnh thoảng gặp một ít yêu thú hoảng loạn chạy trốn, mà càng đi sâu hơn, càng nhìn thấy nhiều bông hoa đang nở rộ lần lượt khép lại rũ xuống, cây cỏ cũng đều héo tàn, hàng loạt cây dây leo lui về gốc của mình, rừng rậm chỉ còn lại màu xanh duy nhất của cổ thụ. Nhưng đến cổ thụ vốn đang tươi tốt kia, lá cây lại từ từ rơi rụng xuống đất.
Tất cả để lộ sự không bình thường, quỷ dị đến cực điểm.
Da Khê đi tới, cảm giác với luồng hơi thở thần bí càng thêm rõ ràng, bước chân Dạ Khê hơi chậm lại, từ từ đến gần, nhiệt huyết trong thân thể càng trở nên hưng phấn sôi trào, hơn nữa Dạ Khê có thể cảm thụ sức hấp dẫn từ hơi thở thần bí kia mang lại, làm cho người ta không tự giác bước thêm về phía trước.
"Đi nhanh lên, bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, nghìn năm khó được thấy một lần!" Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm vô cùng vội vàng.
"Trốn còn không kịp, ngươi gấp cái gì hả? Xem tu vi hai người chúng ta, còn không kịp nhìn thấy cái bóng, có lẽ đã toi mạng rồi, trở lại!" Thanh âm phản đối bay tới.
"Ai nha, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, đứng từ xa mà nhìn, ta sẽ không lại gần, hơn nữa thứ kia ta cũng không đến lượt ta! Đi một chút thôi, đừng rề rà nữa, hiếm hoi lắm mới có cơ hội, không nhìn thấy chúng ta sẽ hối hận cả đời!" Nam tử vô cùng lo lắng thúc giục.
"Hừ, hừ, không nhìn còn cả đời phía sau, nhìn rồi thì mạng cũng không có mà hối hận!"
"Nói bậy! Đi mau lên!" Sau đó thanh âm hoàn toàn biến mất.
Nhuệ run run, thanh âm đã thay đổi, "Tiểu thư?" Dạ Khê nhìn thoáng qua Nhuệ, nàng có thể nhận ra đó là cảm giác e ngại cùng sợ hãi từ đáy lòng hắn.
"Muốn đi?" Dạ Khê quay đầu hỏi tiểu thanh xà.
Tiểu thanh xà vừa nghe, trước mắt sáng ngời, "Đi đi, tỷ tỷ, muốn đi, không đi sẽ hối hận a!" Tiểu thanh xà thè lưỡi nói.
Dạ Khê nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Đang, Đinh Đang cũng gật đầu, hiển nhiên là cùng nhất trí. Dạ Khê liền không nhìn đến Nhuệ nữa, tiếp tục bước đi. Vẻ mặt Nhuệ như đưa đám, ba thắng một, thiểu số phục tùng đa số, hắn đương nhiên không còn lựa chọn nào khác! Nhuệ giậm chân, nhanh chóng chạy đuổi theo sau.
Lại đi tiếp, đã thấy mọi người tốp năm tốp ba cùng một chỗ, bọn họ tụ lại thảo luận cái gì đó, có điều quan sát kĩ hơn, sắc mặt những người này đều không bình thường, tái nhợt không có sức sống, thậm chí có người trầm trọng đến mức không còn chút máu, đầu đầy mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy, đến nỗi đứng cũng không vững, giống như...Nhuệ.
Tuy rằng Nhuệ đã cố gắng hết sức đuổi theo bước chân Dạ Khê, nhưng lại có một cổ uy áp cực lớn đang khống chế hắn, Nhuệ căn bản áp chế không được, cũng không thể nào kiềm chế được nữa, "Tiểu thư, xin lỗi người!" Nhuệ đứt đoạn nói, sau đó phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, mồ hôi trên trán ào ào chảy xuống, tưa như bị trời mưa ướt.
Dạ Khê chỉ là gương mặt ửng đỏ, không còn phản ứng gì khác, hơn nữa hô hấp bình thường, thân thể cũng rất ổn định, "Ngươi ở lại đi!" Dạ Khê cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả Đinh Đang và tiểu thanh xà đều bị ảnh hưởng, Đinh Đang run run, tiểu thanh thanh xà cuộn mình thành một đoàn, trong hoàn cảnh này, hình như chỉ có Dạ Khê là bình thường nhất.
Dạ Khê nhếch môi, đưa Đinh Đang, tiểu thanh xà cho Nhuệ, "Các ngươi đều ở đây đi!" Buông tay ra, Dạ Khê tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu thư!" Nhuệ cố hết sức đứng dậy, thế nhưng còn chưa đứng thẳng lên, người lai ngã xuống. Đinh Đang, tiểu thanh xà đều ngã nhào trên cỏ, chúng nó liếc nhau, trầm mặt, tựa bên cạnh Nhuệ, nhìn bóng dáng Dạ Khê biến mất.
Những người khác cũng đều kỳ quái nhìn Dạ Khê không hề bị ảnh hưởng, nhìn Dạ Khê đi, nói nhỏ, "Đây là yêu gì, không muốn sống nữa sao?"
"Nghe nói phía trước là thực nhân địa ngục, đi không được đâu!"
"Không muốn sống nữa, nhìn từ xa đã đủ biết, lá gan quá lớn! Ai, đáng tiếc, một cái sinh mạng!"
...
Dạ Khê một mình một người đi về phía trước, nơi đi qua không có cây chết thì hoa tàn, lá cây rơi rụng, giống như khắp thiên địa đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, hết thảy vật thể có sự sống đều biến mất, mọi dấu hiệu chứng tỏ sinh mệnh tồn tại đã sớm tiêu tan không còn tung tích.
Dạ Khê giẩm lên một ngọn cỏ khô, hai mắt đã mắt đầu mờ mịt, thân thể tựa như không còn chịu khống chế, thần trí cũng xuất hiện hiện tượng ảo giác.
"Sư huynh, có người tới! Là một nữ nhân!" Đột nhiên, một nam tử đang thăm dò vật gì phía trước ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn thấy bóng dáng Dạ Khê, vô cùng kinh ngạc nói.
Một nam tử khác nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu nhìn qua, cũng hơi kinh ngạc một chút. Hai nam tử liếc nhau, trên người họ mặc y phục giống nhau, trên ngực bên trái đều có một huy hiệu, hình như là đến từ một nơi.
"Cô nương, không thể đi tiếp, đây chính là tận cùng ranh giới!" Nam tử chặn đường đi Dạ Khê, khuyên bảo, quan sát Dạ Khê từ trên xuống dưới, mạc danh kỳ diệu nhìn khuôn mặt Dạ Khê ngây ngốc mơ hồ.
Thanh âm xa lạ đã kéo thần trí Dạ Khê đang du ngoạn trở về, đúng lúc nhìn đến hai nam nhân, ánh mắt Dạ Khê lạnh nhạt mà sáng ngời, hai người trang phục giống nhau, huy hiệu như nhau, hiển nhiên là đến từ một tổ chức.
"Cô nương quay trở về đi, đi về phía trước, chính là mất mạng." Nam tử còn nói thêm, mi tâm không tự giác nhăn lại cùng một chỗ.
Dạ Khê lướt qua hai người, hướng phía trước mà đi, căn bản không nghe lời hai người khuyên bảo.
"Cô nương!" Nam tử nhíu mày, cao giọng gọi.
"Không biết cảm kích tấm lòng người tốt, sư huynh, mặc kệ nàng ta đi!" Nam tử phía sau không vui nói, run run đưa vật trong tay cho nam tử trước mặt.
Nam tử nhìn cánh tay sư đệ đang run lên, đầu óc linh quang chợt lóe, đúng rồi! Nam tử bỗng nhiên quay đầu lại, thế nhưng đâu còn bóng dáng Dạ Khê? "Nàng, vậy mà không hề bị áp chế?" Nam tử nắm chặt nắm tay run rẩy của mình.
"Sư huynh, làm sao vậy?" Nam tử kia hiếu kỳ hỏi.
Nam tử lắc đầu, không đáp lại, "Nhanh chuẩn bị đi, một lát mọi người sẽ tới!"
"Lão sư thật là, vì sao muốn chúng ta đến đây, không sợ chúng ta sẽ mất mạng hay sao? Mạng của ta rất quý giá đó!" Nam tử không vui vẻ lầm bầm, nhưng đôi tay vẫn không có ngừng việc đang làm.
Dạ Khê nhìn phía trước mặt, rõ ràng trước mắt thấy chính là một mảnh rừng cây, nhưng vì sao trong đầu vẫn cứ hiện lên một ngọn núi? Cảnh tượng rất quỷ dị!
Dạ Khê cau mày, đột nhiên ngừng lại.
Rống---
Ngay tức khắc, một ngân lang xuất hiện trước mặt Dạ Khê, chặn mất lối đi, ngân lang nhe răng trợn mắt, giận dữ nhìn nàng.
Nhìn dã thú hung mãnh trước mắt, nhiệt huyết sôi sục trong lòng Dạ Khê bỗng biến thành bình tĩnh, "Ngươi là người thủ hộ?" Dạ Khê lạnh nhạt mở miệng, lúc trước nàng có nghe Đinh Đang nói qua, bên cạnh ma thú xuất thế nhất định có dã thú hung mãnh theo sau bảo hộ.
"Yêu?" Ngân lang dùng một đôi con ngươi băng lãnh đánh giá Dạ Khê, mở miệng, "Không đúng!"
"Ở đây, ở chỗ này!" Bỗng nhiên, một thanh âm xa lạ cắt đứt lời ngân lang nói. Ngân lang thật sâu nhìn thoáng qua Dạ Khê, sau đó chạy nhanh về phía trước.
"Là thủ hộ thú! Cẩn thận!" Ngân lang rống lên một tiếng khiến cho người ta kinh sợ, tiếp theo, âm thanh binh khí va chạm vào nhau vang lên.
Tác giả :
Quỹ Tích Đồ Đồ