Hạ Tuyền Sống Lại
Chương 2
Liếc nhìn thời gian, cách buổi tối còn mấy tiếng, cảm thấy trước tiên nên ngủ một giấc đã, có lẽ là do đột nhiên trở lại năm năm trước, không khỏi mệt mỏi vô cùng, cái này cũng có sai giờ sao? Hay vẫn là kém năm?
Hạ Tuyền mang theo vấn đề này rơi vào mộng đẹp, có thể là dứt bỏ được suy nghĩ quá mức nặng nề trước đây, nên cảm giác giấc ngủ này, phá lệ ngọt ngào.
Đợi lúc Hạ Tuyền tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, nhìn bố cục gian phòng xa lạ, hơi không phản ứng kịp, mãi đến tận một hồi mới nhớ ra được.
Năm năm trước, khách sạn.
Duỗi thắt lưng mỏi, lại nhào lên giường, cảm thấy vô cùng thư thái.
“Đã lâu không ngủ đến thư thái như vậy.”
Móc điện thoại di động ra, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ, lại không quá bình thường. Một bên vừa chậm rãi thu dọn qua loa một chút, vừa nghĩ, phải tìm một chỗ ở, cứ ở khách sạn mãi, không có tiền là một nguyên nhân, còn có không thuận tiện.
Chờ chút hỏi Trần Vạn Văn đi, cậu ta quen biết khá nhiều người.
Sửa sang xong, Hạ Tuyền cầm lấy áo khoác, đi đến chỗ cũ mà Trần Vạn Văn nói, may mắn, cách không quá xa, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút, bây giờ còn thời gian, vừa vặn có thể đi tới.
Chỗ cũ Trần Vạn Văn nói, kỳ thực cũng không phải nhà hàng xa hoa, quán bar cao cấp gì, chỉ là một nhà hàng so ra tương đối sạch sẻ, giá tiền khá có lợi ích thực tế, mùi vị rất không tệ.
Thời đại học bọn họ thường xuyên chỉ đến một chỗ, đến mức cũng khá quen thuộc ông chủ chỗ đó.
Hạ Tuyền đến đúng lúc, ông chủ vừa mới mang đồ lên chuẩn bị sắp xếp, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyền, mặt mang ý cười bắt chuyện.
“Đây không phải là tiểu Hạ sao? Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, hiếm có thời gian rảnh rỗi, bèn đến thăm.”
Hạ Tuyền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cũng cười trở lại.
“Ha ha, tình cảm tốt thật, một mình à?”
“Không có, Văn tử chút nữa lại đây, thằng nhóc kia thăng chức, mời khách đấy.”
“Tốt lắm, vậy thật nên ăn mừng.”
Hạ Tuyền gật đầu, “Đương nhiên.”
Hạ Tuyền tùy ý chọn một bàn ngồi xuống, một bên chơi di động một bên chờ Trần Vạn Văn. Hình như ở một đời trước, Trần Vạn Văn cũng có nói chuyện này, cũng có gọi điện đến mời hắn uống rượu ăn mừng. Chỉ là khi đó ở cùng Mạc Nhã Lệ, cho nên cự tuyệt.
Giống như từ khi bắt đầu có người bạn gái Mạc Nhã Lệ này, thì dần dần không giữ liên lạc với bạn bè xung quanh nữa, quan hệ cũng càng ngày càng xa lánh. Ngay cả một lần họp mặt bạn bè cũng không đi, cả trái tim phóng đặt vào công tác, ngày qua ngày dốc sức làm việc, muốn nổi bật hơn mọi người, muốn cho đối phương cuộc sống càng thêm thư thái.
Nhưng, kết quả thì sao?
Hạ Tuyền đột nhiên xiết chặt di động.
“Ông chủ, tôi lại tới nữa rồi.” Trần Vạn Văn gân họng gào lớn.
Ông chủ đã không còn cảm thấy kinh ngạc, bình tĩnh trả lời.
“Đến à, muốn gọi gì?”
“Như cũ đi, sau đó sẽ thêm vào cái này, cái này…”
“Được, tới liền!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp, cảm xúc của Hạ Tuyền chậm rãi khôi phục lại, còn có cơ hội, nếu trời cao để ta sống lại, như vậy, bất kể là một giấc mộng hay là một trò chơi bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn đều muốn thật nghiêm túc vì bản thân mà sống, tùy tâm sở dục sống tiếp.
Lúc Trần Vạn Văn gọi món ăn xong ngồi xuống đối diện Hạ Tuyền, Hạ Tuyền đã thành vẻ mặt bình thản nhìn cậu ta, hoàn toàn không có áp suất thấp vừa nãy.
Đối phương vẫn mặc âu phục giày da, hiển nhiên là vừa mới tan tầm qua luôn, Hạ Tuyền quét mắt liếc trên dưới một cái, sau đó nghiêm trang gật đầu nói: “Nhìn ngược lại là chó giả dạng người nha.”
“Hạ Tuyền, miệng cậu vẫn trước sau như một không tha người ta.”
Trần Vạn Văn thả cặp làm việc xuống, cởi áo khoác, nới lỏng caravat ra, trong nháy mắt từ một tinh anh xã hội biến thành bộ dáng người lười biếng chờ xắp xếp việc làm.
Hạ Tuyền cười ha hả, “Chỗ nào chỗ nào, đây không phải là đã lâu không gặp cậu sao? Nhất thời kích động, có hiểu không?”
“Không hiểu, quá thâm ảo.”
Trần Vạn Văn nhún vai, bày tỏ bản thân cái gì cũng không biết.
“Cậu đủ chưa.” Hạ Tuyền còn không hiểu cậu ta sao, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau trần truồng lớn lên, nghĩ tới phải đổi phòng ở, liền mở miệng hỏi: “Cậu biết phòng ở chỗ nào có tiền thuê rẻ một chút không?”
“Phòng ở? Cậu thuê phòng làm gì? Chỗ trước đâu?” Trần Vạn Văn nghi hoặc nhìn hắn.
“Tiền thuê chỗ kia quá đắt, cung ứng không nổi.” Hạ Tuyền ăn ngay nói thật, gian nhà kia, tiền thuê quả thật có phần nhiều.
“Cái này thì tớ hiểu rõ, để tớ đi về hỏi a Kiện một tiếng xen, cậu đổi phòng, Mạc Nhã Lệ đồng ý sao?”
Trần Vạn Văn cau mày nói cái tên làm cậu ta vô cùng không thích.
Hạ Tuyền cũng không thèm để ý thái độ của cậu ta, chỉ hời hợt nói một câu,
“Bọn tớ đã tách ra, cậu cứ để ý cho tớ đi, không cần quá lớn, nên có đều có là được, dù sao cũng chỉ có một mình tớ sống.”
“Được, không thành vấn đề, cứ để tớ lo.” Trần Vạn Văn liếc mắt nhìn Hạ Tuyền, tuy rằng với kết quả này cậu ta vui vẻ thấy rõ, song nên hỏi thì cậu ta vẫn sẽ hỏi, “Các cậu xảy ra chuyện gì.”
“Đừng nhắc tới cô ta, bởi vì cô ta, lần này đoán chừng phải ném bát cơm đi.”
Hạ Tuyền nhíu lông mày lại, một mặt đen kịt, nói thế nào đi nữa, hắn vẫn rất thích công việc này.
“Tới rồi, mời hai người, từ từ dùng nhé. Cần gì nữa thì tôi.” Bà chủ đặt đĩa xuống, cười nói với bọn họ.
“Được rồi, cảm ơn.” Trần Vạn Văn vừa nói cảm ơn vừa xếp lại đĩa cho chỉnh tề một chút, sau đó mới hỏi, “Xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tuyền nói đại khái chuyện một lần, Trần Vạn Văn vỗ bàn một cái, đầu tiên là mắng câu: “Mạc Nhã Lệ cái đồ đàn bà không biết xấu hổ.”
Sau đó một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hạ Tuyền: “Cậu cũng quá xúc động rồi.”
“…” Hạ Tuyền hiếm khi không có phản bác lời cậu ta.
Trần Vạn Văn nói tiếp, “Kỳ thực tớ đã sớm muốn nói với cậu, các cậu không thích hợp. Ai biết thằng nhóc nhà cậu một mạch vùi mình vào đó, ai nói cũng không nghe, thực sự là không đến tường Nam không quay đầu lại.”
“Bất quá hiện tại hai người tách ra cũng tốt.” Trần Vạn Văn giọng thành khẩn cảm thán một câu, cảm thấy loại tâm lý cục đá trong cậu ta rốt cuộc rơi xuống đất, cậu ta thật sự cảm thấy Mạc Nhã Lệ loại con gái hư vinh kia không thích hợp với Hạ Tuyền, lúc ở trường học, Mạc Nhã Lệ đã thường xuyên cùng người khác ám muội không rõ, nhận món quà quý giá từ người khác, khi đó, Hạ Tuyền cố tình nhìn không thấu.
Cái này đại khái chính là kẻ trong cuộc thì mê đi.
Hạ Tuyền thấy cậu ta như vậy lại có chút dở khóc dở cười, “Tại sao lại cảm thấy cậu giống như thở phào nhẹ nhõm nhỉ.”
“Còn không phải, năm đó lúc ở trường, tớ đã cảm thấy các cậu không quá hợp, ai biết khi đó cậu một lòng nhào vào người cô ta, cậu biết không? Khi đó…”
Trần Vạn Văn là người không có tâm cơ gì, hiện tại nghĩ cái gì nói cái đó, nếu như là người khác hoặc đã từng là Hạ Tuyền, đoán chừng đã sớm phất tay áo rời đi, chứ không ở đây nghe cậu ta lải nhải, dù sao người kia cũng là bạn gái trước của mình.
Bất quá đối với Hạ Tuyền bây giờ mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngoại trừ biết thêm càng nhiều chuyện ngu xuẩn hắn không biết. Cho nên, hắn chỉ ngồi ở vị trí của mình, một bên lạnh nhạt ăn thức ăn, một bên ngheo vào tai không vào đầu.
Trần Vạn Văn nói nói, cảm thấy nói trắng ra như vậy thật không tốt lắm, liếc nhìn Hạ Tuyền không hề phản ứng gì, cảm thấy có chút lúng túng.
Hạ Tuyền nhìn cậu ta một cái, “Tại sao không nói nữa.”
Trần Vạn Văn cười ha ha không ngừng.
“Biết cậu vô tâm rồi.” Hạ Tuyền vô tình nói, sau đó nâng chén, đưa ra bậc thang, “Hôm nay không phải thăng chức sao? Tớ rất muốn ăn cho cậu trả đến đau xót.”
Trần Vạn Văn nhanh chóng theo bậc thang xuống dưới, cũng nâng chén.
“Được được được, đến, uống! Khắp trời chỗ nào không cỏ thơm chứ, Tiểu Tuyền Tử nhà ta đẹp như hoa như vậy, không lo! Không lo!”
Hạ Tuyền cười mắng: “Đi mẹ cậu xinh đẹp như hoa, ông đây không thèm.”
“Ha ha…”
Trần Vạn Văn nói không thích hợp còn lạ nhẹ, đối với Hạ Tuyền người biết gốc biết rễ mà nói, đó chính là sai mười phần.
Trong một đời trước, cũng là bởi vì Trần Vạn Văn nói không thích hợp rất nhiều lần, dẫn đến quan hệ của bọn họ càng lúc càng xa, cuối cùng nguyên nhân thật sự cắt đứt, là bởi vì Trần Vạn Văn nhìn thấy Mạc Nhã Lệ cùng một kẻ có tiền đi vào quán bar, sau đó Trần Vạn Văn nói với Hạ Tuyền, cũng nói với hắn, Mạc Nhã Lệ người phụ nữ này không đáng để Hạ Tuyền quý trọng.
Hạ Tuyền khi đó bị Mạc Nhã Lệ thổi gió bên gối, nói Trần Vạn Văn táy máy chân tay cới cô ta, nhòm ngó cô ta, có ý tứ với cô ta, mà có đến vài lần, Hạ Tuyền quả thật nhìn thấy Trần Vạn Văn ngăn Mạc Nhã Lệ lại, cho nên Hạ Tuyền đối với người anh em cùng lớn lên từ nhỏ này tràn đầy khúc mắc.
Nghe thấy Trần Vạn Văn nói như vậy, Hạ Tuyền hiển nhiên là không tin, kể cả Trần Vạn Văn lấy ra chứng cứ, cũng cho là đó là ngụy tạo. Sau đó bọn họ ầm ĩ một trận lớn, suýt chút nữa động thủ.
Từ đó về sau, Trần Vạn Văn rốt cuộc không còn đi tìm hắn, cho dù là không cẩn thận chạm mặt, cũng làm như không nhìn thấy Hạ Tuyền.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cậu ta khi đó nhất định rất đau đớn cho vị bằng hữu kia, dùng tấm lòng hết sức chân thành đối xử với hắn, sớm nên biết rõ, với tính cách người trước mắt, nhất định là xem thường loại người như Mạc Nhã Lệ.
Thực sự bị cái gọi là tình yêu che mắt, ban đầu, có lẽ bọn họ đúng là yêu nhau, vào thời điểm đại học, Mạc Nhã Lệ không phải như vậy, cô ta đối với Hạ Tuyền vô cùng tốt, giống như mặt trời mùa đông, ấm áp, lại không thiêu đốt người.
Khi đó, cha mẹ Hạ Tuyền vào năm thứ hai hắn học đại học đồng thời chết vì tai nạn xe cộ, người gây tai nạn chạy trốn, không có bất kỳ bồi thường nào, mà mấy vị thân thích cũng đều là cực phẩm, thật sự quá phận chính là bà nội Hạ Tuyền, không chỉ âm thầm nuốt lấy tích góp của cha mẹ, còn cướp bất động sản nhà Hạ Tuyền, sau đó để cho con trai út của mình, cũng chính là cậu nhỏ của Hạ Tuyền.
Cha Hạ Tuyền không được bà nội yêu thích, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, thế nào đi nữa thì bà nội cũng đặc biệt chán ghét một nhà Hạ Tuyền.
Cuối cùng, nhờ có gia đình Trần Vạn Văn trợ giúp, mới khiến bọn họ lấy tiền giúp đỡ Hạ Tuyền học xong đại học.
Khi đó bà Hạ liếc mắt nhìn Hạ Tuyền bọn họ, nói: “Chúng ta chỉ cung cấp học phí học đại học cho nó, nó có tay có chân, sinh hoạt phí tự gánh vác. Sau khi tốt nghiệp, cũng đừng hỏi chúng ta đòi tiền.”
Thực sự là buồn cười. Rõ ràng là cha mẹ lưu lại tiền cho mình, lại bị nói thành bố thí, rõ ràng là nhà của mình, lại bị người khác tu hú chiếm tổ chim khách.
Cũng chính vào khi đó, gặp được Mạc Nhã Lệ, cô ta vào thời điểm Hạ Tuyền không phòng bị nhất đi vào trong tâm Hạ Tuyền, không thể phủ nhận là, cô ta đã từng là thật sự tốt với Hạ Tuyền, mà từ khi nào thì bắt đầu biến chất rồi?
Hắn không biết, hiện tại cũng không quan trọng.
Trả giá hai năm qua, cũng coi như xứng đáng với cô ta, ân huệ năm đó, đã sớm rõ ràng rành mạch.
Hắn sẽ không đi tìm bà nội lấy đồ của cha mẹ, bởi vì đã nhiều năm như vậy, toàn bộ đều đã hoàn toàn thay đổi, coi như là phí phụng dưỡng đi.
Hắn cũng sẽ không đi trả thù Mạc Nhã Lệ, càng sẽ không dây dưa không rõ với cô ta, người như vậy, thì để cô ta tự làm tự chịu đi.
——o0o——
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như thật sự yêu thích thì có thể đánh dấu lại nha, tiểu Thất ở đây cực kỳ cảm tạ ~
☆⌒(*^-゜)v
——o0o——
Bị tóm lại làm nốt bài, về muộn =.=
Hạ Tuyền sống lại – Chương 3
Hạ Tuyền mang theo vấn đề này rơi vào mộng đẹp, có thể là dứt bỏ được suy nghĩ quá mức nặng nề trước đây, nên cảm giác giấc ngủ này, phá lệ ngọt ngào.
Đợi lúc Hạ Tuyền tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, nhìn bố cục gian phòng xa lạ, hơi không phản ứng kịp, mãi đến tận một hồi mới nhớ ra được.
Năm năm trước, khách sạn.
Duỗi thắt lưng mỏi, lại nhào lên giường, cảm thấy vô cùng thư thái.
“Đã lâu không ngủ đến thư thái như vậy.”
Móc điện thoại di động ra, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ, lại không quá bình thường. Một bên vừa chậm rãi thu dọn qua loa một chút, vừa nghĩ, phải tìm một chỗ ở, cứ ở khách sạn mãi, không có tiền là một nguyên nhân, còn có không thuận tiện.
Chờ chút hỏi Trần Vạn Văn đi, cậu ta quen biết khá nhiều người.
Sửa sang xong, Hạ Tuyền cầm lấy áo khoác, đi đến chỗ cũ mà Trần Vạn Văn nói, may mắn, cách không quá xa, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút, bây giờ còn thời gian, vừa vặn có thể đi tới.
Chỗ cũ Trần Vạn Văn nói, kỳ thực cũng không phải nhà hàng xa hoa, quán bar cao cấp gì, chỉ là một nhà hàng so ra tương đối sạch sẻ, giá tiền khá có lợi ích thực tế, mùi vị rất không tệ.
Thời đại học bọn họ thường xuyên chỉ đến một chỗ, đến mức cũng khá quen thuộc ông chủ chỗ đó.
Hạ Tuyền đến đúng lúc, ông chủ vừa mới mang đồ lên chuẩn bị sắp xếp, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyền, mặt mang ý cười bắt chuyện.
“Đây không phải là tiểu Hạ sao? Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, hiếm có thời gian rảnh rỗi, bèn đến thăm.”
Hạ Tuyền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cũng cười trở lại.
“Ha ha, tình cảm tốt thật, một mình à?”
“Không có, Văn tử chút nữa lại đây, thằng nhóc kia thăng chức, mời khách đấy.”
“Tốt lắm, vậy thật nên ăn mừng.”
Hạ Tuyền gật đầu, “Đương nhiên.”
Hạ Tuyền tùy ý chọn một bàn ngồi xuống, một bên chơi di động một bên chờ Trần Vạn Văn. Hình như ở một đời trước, Trần Vạn Văn cũng có nói chuyện này, cũng có gọi điện đến mời hắn uống rượu ăn mừng. Chỉ là khi đó ở cùng Mạc Nhã Lệ, cho nên cự tuyệt.
Giống như từ khi bắt đầu có người bạn gái Mạc Nhã Lệ này, thì dần dần không giữ liên lạc với bạn bè xung quanh nữa, quan hệ cũng càng ngày càng xa lánh. Ngay cả một lần họp mặt bạn bè cũng không đi, cả trái tim phóng đặt vào công tác, ngày qua ngày dốc sức làm việc, muốn nổi bật hơn mọi người, muốn cho đối phương cuộc sống càng thêm thư thái.
Nhưng, kết quả thì sao?
Hạ Tuyền đột nhiên xiết chặt di động.
“Ông chủ, tôi lại tới nữa rồi.” Trần Vạn Văn gân họng gào lớn.
Ông chủ đã không còn cảm thấy kinh ngạc, bình tĩnh trả lời.
“Đến à, muốn gọi gì?”
“Như cũ đi, sau đó sẽ thêm vào cái này, cái này…”
“Được, tới liền!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp, cảm xúc của Hạ Tuyền chậm rãi khôi phục lại, còn có cơ hội, nếu trời cao để ta sống lại, như vậy, bất kể là một giấc mộng hay là một trò chơi bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn đều muốn thật nghiêm túc vì bản thân mà sống, tùy tâm sở dục sống tiếp.
Lúc Trần Vạn Văn gọi món ăn xong ngồi xuống đối diện Hạ Tuyền, Hạ Tuyền đã thành vẻ mặt bình thản nhìn cậu ta, hoàn toàn không có áp suất thấp vừa nãy.
Đối phương vẫn mặc âu phục giày da, hiển nhiên là vừa mới tan tầm qua luôn, Hạ Tuyền quét mắt liếc trên dưới một cái, sau đó nghiêm trang gật đầu nói: “Nhìn ngược lại là chó giả dạng người nha.”
“Hạ Tuyền, miệng cậu vẫn trước sau như một không tha người ta.”
Trần Vạn Văn thả cặp làm việc xuống, cởi áo khoác, nới lỏng caravat ra, trong nháy mắt từ một tinh anh xã hội biến thành bộ dáng người lười biếng chờ xắp xếp việc làm.
Hạ Tuyền cười ha hả, “Chỗ nào chỗ nào, đây không phải là đã lâu không gặp cậu sao? Nhất thời kích động, có hiểu không?”
“Không hiểu, quá thâm ảo.”
Trần Vạn Văn nhún vai, bày tỏ bản thân cái gì cũng không biết.
“Cậu đủ chưa.” Hạ Tuyền còn không hiểu cậu ta sao, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau trần truồng lớn lên, nghĩ tới phải đổi phòng ở, liền mở miệng hỏi: “Cậu biết phòng ở chỗ nào có tiền thuê rẻ một chút không?”
“Phòng ở? Cậu thuê phòng làm gì? Chỗ trước đâu?” Trần Vạn Văn nghi hoặc nhìn hắn.
“Tiền thuê chỗ kia quá đắt, cung ứng không nổi.” Hạ Tuyền ăn ngay nói thật, gian nhà kia, tiền thuê quả thật có phần nhiều.
“Cái này thì tớ hiểu rõ, để tớ đi về hỏi a Kiện một tiếng xen, cậu đổi phòng, Mạc Nhã Lệ đồng ý sao?”
Trần Vạn Văn cau mày nói cái tên làm cậu ta vô cùng không thích.
Hạ Tuyền cũng không thèm để ý thái độ của cậu ta, chỉ hời hợt nói một câu,
“Bọn tớ đã tách ra, cậu cứ để ý cho tớ đi, không cần quá lớn, nên có đều có là được, dù sao cũng chỉ có một mình tớ sống.”
“Được, không thành vấn đề, cứ để tớ lo.” Trần Vạn Văn liếc mắt nhìn Hạ Tuyền, tuy rằng với kết quả này cậu ta vui vẻ thấy rõ, song nên hỏi thì cậu ta vẫn sẽ hỏi, “Các cậu xảy ra chuyện gì.”
“Đừng nhắc tới cô ta, bởi vì cô ta, lần này đoán chừng phải ném bát cơm đi.”
Hạ Tuyền nhíu lông mày lại, một mặt đen kịt, nói thế nào đi nữa, hắn vẫn rất thích công việc này.
“Tới rồi, mời hai người, từ từ dùng nhé. Cần gì nữa thì tôi.” Bà chủ đặt đĩa xuống, cười nói với bọn họ.
“Được rồi, cảm ơn.” Trần Vạn Văn vừa nói cảm ơn vừa xếp lại đĩa cho chỉnh tề một chút, sau đó mới hỏi, “Xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tuyền nói đại khái chuyện một lần, Trần Vạn Văn vỗ bàn một cái, đầu tiên là mắng câu: “Mạc Nhã Lệ cái đồ đàn bà không biết xấu hổ.”
Sau đó một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hạ Tuyền: “Cậu cũng quá xúc động rồi.”
“…” Hạ Tuyền hiếm khi không có phản bác lời cậu ta.
Trần Vạn Văn nói tiếp, “Kỳ thực tớ đã sớm muốn nói với cậu, các cậu không thích hợp. Ai biết thằng nhóc nhà cậu một mạch vùi mình vào đó, ai nói cũng không nghe, thực sự là không đến tường Nam không quay đầu lại.”
“Bất quá hiện tại hai người tách ra cũng tốt.” Trần Vạn Văn giọng thành khẩn cảm thán một câu, cảm thấy loại tâm lý cục đá trong cậu ta rốt cuộc rơi xuống đất, cậu ta thật sự cảm thấy Mạc Nhã Lệ loại con gái hư vinh kia không thích hợp với Hạ Tuyền, lúc ở trường học, Mạc Nhã Lệ đã thường xuyên cùng người khác ám muội không rõ, nhận món quà quý giá từ người khác, khi đó, Hạ Tuyền cố tình nhìn không thấu.
Cái này đại khái chính là kẻ trong cuộc thì mê đi.
Hạ Tuyền thấy cậu ta như vậy lại có chút dở khóc dở cười, “Tại sao lại cảm thấy cậu giống như thở phào nhẹ nhõm nhỉ.”
“Còn không phải, năm đó lúc ở trường, tớ đã cảm thấy các cậu không quá hợp, ai biết khi đó cậu một lòng nhào vào người cô ta, cậu biết không? Khi đó…”
Trần Vạn Văn là người không có tâm cơ gì, hiện tại nghĩ cái gì nói cái đó, nếu như là người khác hoặc đã từng là Hạ Tuyền, đoán chừng đã sớm phất tay áo rời đi, chứ không ở đây nghe cậu ta lải nhải, dù sao người kia cũng là bạn gái trước của mình.
Bất quá đối với Hạ Tuyền bây giờ mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngoại trừ biết thêm càng nhiều chuyện ngu xuẩn hắn không biết. Cho nên, hắn chỉ ngồi ở vị trí của mình, một bên lạnh nhạt ăn thức ăn, một bên ngheo vào tai không vào đầu.
Trần Vạn Văn nói nói, cảm thấy nói trắng ra như vậy thật không tốt lắm, liếc nhìn Hạ Tuyền không hề phản ứng gì, cảm thấy có chút lúng túng.
Hạ Tuyền nhìn cậu ta một cái, “Tại sao không nói nữa.”
Trần Vạn Văn cười ha ha không ngừng.
“Biết cậu vô tâm rồi.” Hạ Tuyền vô tình nói, sau đó nâng chén, đưa ra bậc thang, “Hôm nay không phải thăng chức sao? Tớ rất muốn ăn cho cậu trả đến đau xót.”
Trần Vạn Văn nhanh chóng theo bậc thang xuống dưới, cũng nâng chén.
“Được được được, đến, uống! Khắp trời chỗ nào không cỏ thơm chứ, Tiểu Tuyền Tử nhà ta đẹp như hoa như vậy, không lo! Không lo!”
Hạ Tuyền cười mắng: “Đi mẹ cậu xinh đẹp như hoa, ông đây không thèm.”
“Ha ha…”
Trần Vạn Văn nói không thích hợp còn lạ nhẹ, đối với Hạ Tuyền người biết gốc biết rễ mà nói, đó chính là sai mười phần.
Trong một đời trước, cũng là bởi vì Trần Vạn Văn nói không thích hợp rất nhiều lần, dẫn đến quan hệ của bọn họ càng lúc càng xa, cuối cùng nguyên nhân thật sự cắt đứt, là bởi vì Trần Vạn Văn nhìn thấy Mạc Nhã Lệ cùng một kẻ có tiền đi vào quán bar, sau đó Trần Vạn Văn nói với Hạ Tuyền, cũng nói với hắn, Mạc Nhã Lệ người phụ nữ này không đáng để Hạ Tuyền quý trọng.
Hạ Tuyền khi đó bị Mạc Nhã Lệ thổi gió bên gối, nói Trần Vạn Văn táy máy chân tay cới cô ta, nhòm ngó cô ta, có ý tứ với cô ta, mà có đến vài lần, Hạ Tuyền quả thật nhìn thấy Trần Vạn Văn ngăn Mạc Nhã Lệ lại, cho nên Hạ Tuyền đối với người anh em cùng lớn lên từ nhỏ này tràn đầy khúc mắc.
Nghe thấy Trần Vạn Văn nói như vậy, Hạ Tuyền hiển nhiên là không tin, kể cả Trần Vạn Văn lấy ra chứng cứ, cũng cho là đó là ngụy tạo. Sau đó bọn họ ầm ĩ một trận lớn, suýt chút nữa động thủ.
Từ đó về sau, Trần Vạn Văn rốt cuộc không còn đi tìm hắn, cho dù là không cẩn thận chạm mặt, cũng làm như không nhìn thấy Hạ Tuyền.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cậu ta khi đó nhất định rất đau đớn cho vị bằng hữu kia, dùng tấm lòng hết sức chân thành đối xử với hắn, sớm nên biết rõ, với tính cách người trước mắt, nhất định là xem thường loại người như Mạc Nhã Lệ.
Thực sự bị cái gọi là tình yêu che mắt, ban đầu, có lẽ bọn họ đúng là yêu nhau, vào thời điểm đại học, Mạc Nhã Lệ không phải như vậy, cô ta đối với Hạ Tuyền vô cùng tốt, giống như mặt trời mùa đông, ấm áp, lại không thiêu đốt người.
Khi đó, cha mẹ Hạ Tuyền vào năm thứ hai hắn học đại học đồng thời chết vì tai nạn xe cộ, người gây tai nạn chạy trốn, không có bất kỳ bồi thường nào, mà mấy vị thân thích cũng đều là cực phẩm, thật sự quá phận chính là bà nội Hạ Tuyền, không chỉ âm thầm nuốt lấy tích góp của cha mẹ, còn cướp bất động sản nhà Hạ Tuyền, sau đó để cho con trai út của mình, cũng chính là cậu nhỏ của Hạ Tuyền.
Cha Hạ Tuyền không được bà nội yêu thích, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, thế nào đi nữa thì bà nội cũng đặc biệt chán ghét một nhà Hạ Tuyền.
Cuối cùng, nhờ có gia đình Trần Vạn Văn trợ giúp, mới khiến bọn họ lấy tiền giúp đỡ Hạ Tuyền học xong đại học.
Khi đó bà Hạ liếc mắt nhìn Hạ Tuyền bọn họ, nói: “Chúng ta chỉ cung cấp học phí học đại học cho nó, nó có tay có chân, sinh hoạt phí tự gánh vác. Sau khi tốt nghiệp, cũng đừng hỏi chúng ta đòi tiền.”
Thực sự là buồn cười. Rõ ràng là cha mẹ lưu lại tiền cho mình, lại bị nói thành bố thí, rõ ràng là nhà của mình, lại bị người khác tu hú chiếm tổ chim khách.
Cũng chính vào khi đó, gặp được Mạc Nhã Lệ, cô ta vào thời điểm Hạ Tuyền không phòng bị nhất đi vào trong tâm Hạ Tuyền, không thể phủ nhận là, cô ta đã từng là thật sự tốt với Hạ Tuyền, mà từ khi nào thì bắt đầu biến chất rồi?
Hắn không biết, hiện tại cũng không quan trọng.
Trả giá hai năm qua, cũng coi như xứng đáng với cô ta, ân huệ năm đó, đã sớm rõ ràng rành mạch.
Hắn sẽ không đi tìm bà nội lấy đồ của cha mẹ, bởi vì đã nhiều năm như vậy, toàn bộ đều đã hoàn toàn thay đổi, coi như là phí phụng dưỡng đi.
Hắn cũng sẽ không đi trả thù Mạc Nhã Lệ, càng sẽ không dây dưa không rõ với cô ta, người như vậy, thì để cô ta tự làm tự chịu đi.
——o0o——
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như thật sự yêu thích thì có thể đánh dấu lại nha, tiểu Thất ở đây cực kỳ cảm tạ ~
☆⌒(*^-゜)v
——o0o——
Bị tóm lại làm nốt bài, về muộn =.=
Hạ Tuyền sống lại – Chương 3
Tác giả :
Hiển Thị Tiểu Thất