Hà Tần Hợp Lý
Chương 44: Vương Vũ Lâm đã cứu mạng em đó
Hà Đường suy nghĩ mãi lời Vương Vũ Lâm nói, cô thật không vui.
Tần Lý chỉ dùng tay trái làm việc, anh cũng đâu có điên mất, ngược lại, anh sống rất vui vẻ, rất bằng lòng với những gì mình có được. Hà Đường biết đối với Tần Lý mà nói, anh không phải mất đi tay phải, mà là có được tay trái, cùng một kết quả như nhau nhưng ở trong mắt hai người khác nhau lại nhận thức hoàn toàn khác nhau như vậy, đây thật là một chuyện hết sức ý vị sâu xa.
Buổi tối, Hà Đường nói với Tần Lý chuyện miệng vết thương của Vương Vũ Lâm bị nhiễm trùng, nói mình muốn trung tâm thương mại mua chút đồ dinh dưỡng cho anh ta, Tần Lý đã nói muốn cùng đi.
Hà Đường không thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy Tần Lý ra ngoài thật sự là có chút phiền phức, nhưng tiếp xúc với anh nhiều, cô phát hiện Tần Lý quả thật không thường ra ngoài. Từ Tết Nguyên đán đến nay hơn một tháng, cô biết số lần anh ra ngoài chỉ vỏn vẹn có ba lần, lần đầu tiên là về Mộ Phương Lý, lần thứ hai phải đi bệnh viện xem cô, lần thứ ba chính là cùng cô đi Xuân Sơn Uyển thu dọn hành lý. Còn tất cả thời gian khác, anh chỉ ở tại Cẩm Hoành quốc tế, tới tới lui lui giữa lầu 10 đến lầu 13.
Cho nên, Tần Lý chủ động đề xuất yêu cầu ra ngoài, Hà Đường sẽ không phản bác lại.
******
Tần Lý không đưa Hà Đường đến trung tâm thương mại, mà là đưa cô đi một tiệm thuốc quen.
Tiệm thuốc nằm sâu trong một con hẻm, vẻ ngoài không chút nào thu hút, Tần Lý nói với Hà Đường: “Em đừng xem nhẹ nơi này, ông chủ ở đây trong nhà là tổ truyền làm nghề y, đối với dược liệu rất tinh thông, cũng không bao giờ làm hàng giả, đương nhiên giá cũng không hề rẻ.”
Ông chủ tiệm thuốc là một người đàn ông đôn hậu hơn 40 tuổi, dường như anh ta với Tần Lý rất quen thuộc, thấy anh vừa vào cửa lập tức liền ra đón.
“A Lý, đã lâu không gặp.” Anh ta hỏi, “Gần đây có khỏe không?”
“Rất tốt nha.” Tay trái Tần Lý bắt tay anh ta, tiếp theo liền bắt đầu giới thiệu, “Đường Đường, đây là bạn cũ của anh, Khúc Bình. Khúc Bình, đây là bạn gái em, Hà Đường.”
Khúc Bình nhìn về phía Hà Đường, trong mắt ánh lên nét vui mừng: “Thằng nhóc, lâu ngày không gặp vậy mà đã có bạn gái rồi? Khi nào thì mời tôi uống rượu mừng đây?”
Tần Lý cười ha ha: “Yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ mời anh. Mấy năm nay anh đã thu của em bao nhiêu tiền rồi, em sẽ chờ thu hồi lại tiền mừng đó.”
Khúc Bình vui vẻ đập đập vai anh, nói với Hà Đường: “Em dâu à, em nhìn cái người đàn ông em chọn một chút đi, người này từ nhỏ đến lớn đều rất ba hoa, em cần phải suy nghĩ cho kỹ đó.”
Hà Đường che miệng cười, hiểu được người đàn ông tên Khúc Bình này nhất định là bạn bè thân thiết của Tần Lý.
“Anh lại dám nói xấu em, coi chừng em sẽ không bao giờ đến chỗ anh mua thuốc nữa cho xem.” Tần Lý nhướn mày, nghiêng đầu hỏi Hà Đường, “Đúng rồi, Đường Đường, em đã nghĩ ra mua gì cho Vương Vũ Lâm chưa?”
“Em...vốn là muốn đến trung tâm thương mại mua một ít sắt lá phong đấu tinh” Hà Đường trả lời.
*sắt lá phong đấu, cũng là dược liệu rất quý giá, là dùng sắt lá thạch hộc (thiết bì thạch hộc// Thần dược thạch hộc tía) bào chế chế thành.
Khúc Bình khoát tay cười rộ lên: “Sắt lá phong đấu ở trung tâm thương mại có ích lợi gì đâu, mua những thứ đó chi bằng mua con gà mà ăn. Em dâu, em muốn sắt lá phong đấu, ở đây anh có hàng chính tông.”
Đối với việc mua thực phẩm chức năng cho Vương Vũ Lâm, Hà Đường vốn là không có khái niệm, cô nghĩ đại khái khoảng mấy trăm đồng là có thể làm được. Không nghĩ tới, Khúc Bình giới thiệu đông trùng hạ thảo, sắt lá phong đấu, giá cả có thể so với giá vàng, thật khiến Hà Đường sợ quá mức.
“Em thấy sắt lá phong đấu tinh trong quảng cáo đâu có đắt như vậy.” Hà Đường tiến đến bên tai Tần Lý, buồn bực nói, “Sao ở đây lấy tới hơn 50 đồng tiền một gam?”
Tần Lý cười nói: “Đa số đều là hàng giả, ở chỗ của Khúc Bình mặc dù hơi đắt một chút, nhưng đều là đồ chính tông.”
Hà Đường hết sức ảo não, cô làm sao đủ tiền mà mua được chứ.
Nhưng Tần Lý không có hàm hồ, trực tiếp nói với Khúc Bình là muốn mua 120 gam đông trùng hạ thảo.
Mới đầu Hà Đường không có phản ứng, 120 gam, chỉ hơn hai lượng(*) thôi, hình như không phải rất nhiều. Nhưng khi vừa nghe Khúc Bình nói ra số tiền, cô sợ đến choáng váng.
(*) một lượng là 50 gam, vậy 2 lượng là 100 gam.
“Không tính số lẻ cho cậu, tổng cộng ba vạn.”
“A Lý A Lý...” Hà Đường không ngừng kéo tay áo Tần Lý, Tần Lý hiểu ý của cô, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói: “Nếu đã muốn tặng, thì nên tặng thứ có ích, mua những thứ không có ích chi bằng không mua”
Thấy Hà Đường vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, Tần Lý cười xoa xoa mặt cô, “Đường Đường, em phải biết rằng Vương Vũ Lâm đã cứu mạng của em đó.”
Ngày hôm sau, Hà Đường đem bao đông trùng hạ thảo đựng trong túi rất tầm thường đưa cho Vương Vũ Lâm, cô cũng không dám nói bên trong là cái gì, đưa cho anh xong liền vội vã rời đi.
Vương Vũ Lâm mở gói ra vừa nhìn, chân mày thoáng chốc liền nhăn lại, dần dần, anh rơi vào trầm tư.
******
Đầu tháng Hai, cách lễ mừng năm mới chỉ còn hơn mười ngày.
Hà Đường ở Cẩm Hoành quốc tế đã được một tuần.
Quỹ đạo cuộc sống của cô là thế này, buổi sáng 7:30 rời giường, cùng Tần Lý ăn bữa sáng, sau đó đi làm. Nếu như không tăng ca, cô sẽ trở về Cẩm Hoành quốc tế cùng ăn bữa tối với Tần Lý.
Nhân viên tập đoàn Trung Cần đôi khi sẽ thấy cô đi ngang công ty, vào thang máy tư nhân, nhưng cũng không ai lắm chuyện mà bàn tán gì cả.
Sau bữa tối, Tần Lý sẽ cùng Hà Đường xem phim, hoặc là uống trà nói chuyện phiếm. Cuộc sống Tần Lý rất có quy luật, mỗi đêm 9 giờ rưỡi, anh sẽ đúng giờ cùng Hà Đường chúc ngủ ngon, hơn nữa tự mình đưa cô về phòng.
Ở cửa phòng của Hà Đường, anh sẽ cùng cô hôn tạm biệt, cho đến khi nhìn cô đóng cửa phòng, anh mới có thể điều khiển xe lăn rời đi.
Hà Đường sẽ không ngủ sớm như vậy, sau khi vào phòng cô đi giặt quần áo, sau đó lên mạng một lát rồi mới đi ngủ.
Hà Đường nhờ chị Kim chỉ cô sử dụng máy giặt lớn, những quần áo dày và lớn thì giặt bằng máy giặt, còn quần áo mỏng thì cô giặt tay, giặt xong thì phơi nắng trên ban công nhỏ ở phòng của mình.
Chị Kim lặng lẽ hỏi qua Tần Lý, Tần Lý nghe xong thì nói: “Tùy cô ấy đi, cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
Cho nên, ở Cẩm Hoành quốc tế đối với Hà Đường mà nói, cũng không hẳn cảm thấy không quen.
Căn phòng xa hoa ấm áp như vậy, nếu nói sống không thoải mái, khẳng định là nói dối.
Hôm nay trong lúc ăn tối, Tần Lý nói với Hà Đường, tối mai mời cô cùng anh tham dự buổi dạ tiệc họp hội thường niên.
“Họp thường niên gì vậy?” Hà Đường hỏi.
“Mời nhân viên quản lý của các công ty kiến trúc ở D thị tham dự một hội họp thường niên, tuy nói là họp, kỳ thật chính là ăn một bữa cơm, vì là cuối năm nên mọi người liên hệ để tăng thêm tình cảm.”
Hà Đường hỏi: “Anh muốn đi sao? Vì sao A Miễn không đi?”
Tần Lý cười nhìn cô, nói: “A Miễn cũng sẽ đi, buổi chiều hội nghị để nó đi tham gia, anh với em chỉ cần tham dự tiệc tối là được rồi. Kỳ thật, mấy năm trước anh đều không đi, bởi vì lần này gặp một số người quan trọng, anh ra mặt sẽ có vẻ sẽ thỏa đáng.”
Hà Đường gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến kiến trúc Phú Dương cũng là một thành viên của công ty kiến trúc ở D thị, vội hỏi: “Tôn đổng cũng sẽ đi chứ?”
“Sẽ đi.” Tần Lý nói, “Nếu là những năm trước thì anh không dám xác định, nhưng năm nay ông ta nhất định sẽ đi.”
Hà Đường hỏi: “Vậy anh với em cùng đi, thật sự không quan hệ sao?”
“Hả?” Tần Lý hỏi lại: “Có quan hệ sao?”
Hà Đường đáp không được.
Tần Lý nghiêm túc nói: “Đường Đường, anh ra ngoài ăn cơm, có lúc cần người hỗ trợ. Để Tiểu Mã ngồi cùng bàn thì trò chuyện không quá thích hợp, nói A Miễn giúp anh càng thêm không ổn, cho nên anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy gọi em cùng đi là tốt nhất.”
Hà Đường nghe hiểu được, nói: “Được, vậy em đi với anh.”
Tần Lý cười nhẹ, gắp một chút thức ăn vào chén của cô, nói: “Đúng rồi, không riêng gì Tôn Kiến Quân, anh nghĩ Vương Vũ Lâm cũng sẽ đi đấy.”
******
Dạ tiệc họp thường niên tổ chức ở đại sảnh yến tiệc của khách sạn Calier(*) ở D thị.
(*)có một chút vấn đề phát sinh, lúc đầu ta edit khách sạn thành khách sạn Tạp Lệ nhưng bây giờ ta đã biết đó chỉ là tên Hán Việt, nên ta sẽ đổi thành Calier, để khi nào truyện hoàn ta sẽ beta lại và sửa, nên có nàng nào thắc mắc thì được giải đáp nha khách sạn Tạp Lệ và khách sạn Calier là một.
Hà Đường đã từng tới đây nên không cảm thấy khẩn trương.
Tần Lý rất an phận đến khách sạn, anh không xuống xe mà gọi điện thoại cho Tần Miễn trước, Tần Miễn lập tức đi ra đón cùng vào với anh.
Trên đường từ bãi đậu xe đến sảnh yến tiệc, Tần Miễn đẩy xe lăn Tần Lý, hai người nhỏ giọng trao đổi gì đó, Hà Đường cùng Mã Hữu Kiệt cách vài mét theo ở phía sau, không quấy rầy hai anh em.
Đi đến sảnh yến tiệc, Tần Miễn mới để cho Mã Hữu Kiệt đẩy xe lăn.
Đại sảnh khách sạn Calier treo biểu ngữ hoan nghênh quan khách, lối vào phòng yến tiệc cũng trang trí cầu kỳ tinh xảo, có rất nhiều nhân viên làm việc tất bật tới lui.
Khi Hà Đường theo Tần Lý và Tần Miễn tiến vào phòng yến tiệc, lập tức liền có người bước ra chào đón.
“Tần đổng, Tần tổng! Hoan nghênh hoan nghênh.” Người đến là một thành viên ban tổ chức trong hiệp hội công ty kiến trúc D thị, phụ trách chuẩn bị cho tổ chức họp thường niên, đương nhiên nhận ra Tần Lý cùng Tần Miễn.
Dạ tiệc chọn dùng hình thức bàn cơm Trung Quốc, mười người một bàn, tổng cộng xếp đặt 18 bàn, lúc này quan khách đã đến hơn phân nửa.
Thành viên ban tổ chức đưa nhóm Tần Lý tới bàn đã được sắp xếp cho họ, Hà Đường sững sờ, ngồi cùng bàn còn có Tôn Kiến Quân cùng Vương Vũ Lâm.
Tần Lý, Tần Miễn cùng Hà Đường ngồi vào vị trí, Mã Hữu Kiệt lui ra bên ngoài. Hà Đường ngẩng đầu, thấy Vương Vũ Lâm ngồi đối diện bàn tròn, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch nhìn cô, mà Tôn Kiến Quân ở bên cạnh, rõ ràng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó, Vương Vũ Lâm ghé tai Tôn Kiến Quân nói nhỏ gì đó, vẻ mặt Tôn Kiến Quân liền thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng ý vị thâm trường nhìn về phía Hà Đường.
Tần Lý vẫn cười hì hì làm như cái gì cũng không nhìn thấy, anh khách khí chào hỏi những người ngồi cùng bàn. Trong bàn ngoại trừ ba người Tần Lý, hai người Tôn Kiến Quân, còn có người của hai công ty kiến trúc khác tham dự, một là chủ tịch kiến trúc Thịnh Đằng, Thịnh Hồng Quân cùng phó tổng giám đốc Trần Nham, hai là cặp vợ chồng quản lý Từ, Hoàng Bân và Ngụy Kim Ngọc, cùng cô con gái rượu của họ, Hoàng Trạch Nhạn.
Mấy vị lão tổng đều quen biết nhau, nhìn thấy Hà Đường khó tránh khỏi hiếu kỳ, Tần Lý chủ động giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi, Hà Đường.”
Sau đó, anh giới thiệu những người khác cho Hà Đường. Sau một hồi trò chuyện, Thịnh Hồng Quân nói: “Tần tổng thật sự đáng trách, bình thường không họp mặt cùng mọi người cũng coi như bỏ qua, nhưng có bạn gái cũng không nói với chúng tôi, chẳng lẽ là muốn vụng trộm làm chuyện vui hay sao?”
Tần Lý cười sang sảng, thật tự nhiên cầm tay Hà Đường kéo qua, nói: “Không nói dối Thịnh tổng, không đến họp mặt cùng mọi người là vì thân thể tôi không được tiện. Bây giờ có bạn gái, tôi ra ngoài có người chiếu cố, ông xem, chẳng phải tôi liền lập tức đi ra sao.”
Thịnh Hồng Quân cũng cười lên ha ha: “Tần tổng thật sự là người cẩn thận, như vậy xem ra, ngày lành sẽ không xa nhỉ.”
“Ngày lành sao, vậy phải hỏi Hà Đường rồi.” Tần Lý cười đến ánh mắt cong lại, quay đầu nhìn Hà Đường, nói, “Tóm lại nhất định sẽ không vụng trộm làm chuyện vui, rượu mừng không thể thiếu mọi người.”
Mọi người trong bàn đều nở nụ cười, Hoàng Bân nói: “Như vậy xem ra, chúng ta cần chuẩn bị tiền mừng cho tốt rồi.”
Hoàng Trạch Nhạn, 25 tuổi, ngồi bên cạnh mẹ, lặng lẽ quan sát Hà Đường, trong lòng có chút khinh thường.
—— Hai năm trước, có người mai mối cho Hoàng Trạch Nhạn với Tần Lý.
Hoàng Trạch Nhạn cùng Tần Lý có ăn cơm một lần, trước đó, cô ta chưa từng gặp qua Tần Lý, chỉ nghe nói qua về chuyện của anh.
Lúc nhìn thấy anh, đầu tiên Hoàng Trạch Nhạn kinh ngạc vì anh trẻ tuổi anh tuấn, tiếp theo liền bị cơ thể tàn tật của anh hù dọa.
Lúc ăn cơm, Tần Lý chỉ dùng tay trái, kỳ thật động tác của anh cũng không khó xem, nhưng dừng ở trong mắt Hoàng Trạch Nhạn lại là hết sức quái dị.
Bữa cơm đó cô ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sau khi ăn xong liền vội vàng rời đi.
Sau đó, cô ta biết Tần Lý còn có người em trai sinh đôi tên Tần Miễn, nghĩ đến gương mặt Tần Lý đó, cô ta liền nhờ mẹ hỏi người giới thiệu có thể hay không làm quen với Tần Miễn, dĩ nhiên là bị Tần Miễn thẳng thừng từ chối.
Hoàng Trạch Nhạn hầu như đã quên mất chuyện này, cô ta đã từng sinh động như thật cùng bạn học nói qua kinh nghiệm lần thân cận này, Hoàng Trạch Nhạn quả quyết, có thể tiếp nhận Tần Lý chỉ có hai loại con gái: thứ nhất, đứa ngốc; thứ hai là loại con gái hám tiền.
Hiện tại, Hà Đường ở trong mắt cô ta, không nghi ngờ gì cả, thuộc loại người thứ hai.
Hoàng Trạch Nhạn ăn mặc tinh xảo vừa vặn, dung nhan mỹ lệ. Bàn về mức độ xinh đẹp, Hà Đường không cách nào so với cô ta.
Hà Đường ăn mặc cũng bình thường, Tần Lý không có cố ý vì cô mà mua quần áo. Cô chỉ là từ trong tủ quần áo Tần Lý chuẩn bị cho cô, tìm một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt để mặc, bên ngoài là áo khoác nhỏ màu xám tro.
Dĩ nhiên là cô trang điểm, cũng sấy qua tóc, xem như là ăn mặc cẩn thận.
Vì có Tôn Kiến Quân và Vương Vũ Lâm ở đây, Hà Đường căn bản không dám nói lời nào, cô hạ quyết tâm giữ im lặng, nhiệm vụ lớn nhất chính là trợ giúp chiếu cố Tần Lý.
Thức ăn từng món từng món được bưng lên, nhân viên phục vụ khuichai rượu, rượu ngon xứng món ngon, mọi người trò chuyện với nhau thật vui, ăn uống vô cùng vui vẻ.
Mấy vị lão tổng vừa ăn vừa tổng kết tình hình kiến trúc ở D thị năm vừa qua, cũng kể rõ tình huống kinh doanh của mỗi công ty cùng triển vọng trong năm tới, trong lời nói thật thật giả giả, đành dựa vào phán đoán của mỗi người.
Hà Đường vẫn hết lòng chiếu cố Tần Lý, cô cắt nhỏ thức ăn cho anh, múc súp, tỉ mỉ từng chút một quan sát đến nhu cầu của Tần Lý, hơn nữa không nói chuyện với bất cứ ai.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng tới một món ăn, là phần ăn được chia sẵn ra, mỗi người một phần.
Đồ ăn đưa đến trước mặt Tần Lý cùng Hà Đường, nhân viên phục vụ báo tên món ăn: “Đạy là Thịt bò Kobe ạ.”
Hà Đường nhìn qua, là một dĩa thức ăn tinh xảo, bên cạnh còn trang trí thêm hoa để góp phần đẹp mắt hơn.
Tần Lý đang nói chuyện với Thịnh Hồng Quân, Hà Đường cầm đũa gắp một miếng thịt, nhìn nhìn cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ một chút vẫn là nhè nhẹ cắn một miếng, vừa nhai, lập tức liền nhả ra.
Mọi người ngồi cùng bàn đều nhất loạt nhìn về phía cô.
Tần Lý quay lại, liền nghe nhân viên phục vụ hỏi Hà Đường: “Thưa cô, xin hỏi món ăn này có vấn đề sao?”
Tần Lý vừa muốn mở miệng, Hà Đường đã trả lời.
“Ờ.” Cô lấy khăn ăn lau miệng, nghiêm túc nói, “Thịt này có chút sống, có phải là làm chưa được chín không?”
“Phốc!” Hoàng Trạch Nhạn không nhịn được, lập tức liền bật cười.
P/s:Sau bao nhiêu ngày vật vã vì cái máy bị hư, hôm nay ta chính thức trở lại với hố. Hôm nay 1 chương, thứ 7 1 chương. Vậy các nàng có đồng ý không nhỉ?
Tần Lý chỉ dùng tay trái làm việc, anh cũng đâu có điên mất, ngược lại, anh sống rất vui vẻ, rất bằng lòng với những gì mình có được. Hà Đường biết đối với Tần Lý mà nói, anh không phải mất đi tay phải, mà là có được tay trái, cùng một kết quả như nhau nhưng ở trong mắt hai người khác nhau lại nhận thức hoàn toàn khác nhau như vậy, đây thật là một chuyện hết sức ý vị sâu xa.
Buổi tối, Hà Đường nói với Tần Lý chuyện miệng vết thương của Vương Vũ Lâm bị nhiễm trùng, nói mình muốn trung tâm thương mại mua chút đồ dinh dưỡng cho anh ta, Tần Lý đã nói muốn cùng đi.
Hà Đường không thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy Tần Lý ra ngoài thật sự là có chút phiền phức, nhưng tiếp xúc với anh nhiều, cô phát hiện Tần Lý quả thật không thường ra ngoài. Từ Tết Nguyên đán đến nay hơn một tháng, cô biết số lần anh ra ngoài chỉ vỏn vẹn có ba lần, lần đầu tiên là về Mộ Phương Lý, lần thứ hai phải đi bệnh viện xem cô, lần thứ ba chính là cùng cô đi Xuân Sơn Uyển thu dọn hành lý. Còn tất cả thời gian khác, anh chỉ ở tại Cẩm Hoành quốc tế, tới tới lui lui giữa lầu 10 đến lầu 13.
Cho nên, Tần Lý chủ động đề xuất yêu cầu ra ngoài, Hà Đường sẽ không phản bác lại.
******
Tần Lý không đưa Hà Đường đến trung tâm thương mại, mà là đưa cô đi một tiệm thuốc quen.
Tiệm thuốc nằm sâu trong một con hẻm, vẻ ngoài không chút nào thu hút, Tần Lý nói với Hà Đường: “Em đừng xem nhẹ nơi này, ông chủ ở đây trong nhà là tổ truyền làm nghề y, đối với dược liệu rất tinh thông, cũng không bao giờ làm hàng giả, đương nhiên giá cũng không hề rẻ.”
Ông chủ tiệm thuốc là một người đàn ông đôn hậu hơn 40 tuổi, dường như anh ta với Tần Lý rất quen thuộc, thấy anh vừa vào cửa lập tức liền ra đón.
“A Lý, đã lâu không gặp.” Anh ta hỏi, “Gần đây có khỏe không?”
“Rất tốt nha.” Tay trái Tần Lý bắt tay anh ta, tiếp theo liền bắt đầu giới thiệu, “Đường Đường, đây là bạn cũ của anh, Khúc Bình. Khúc Bình, đây là bạn gái em, Hà Đường.”
Khúc Bình nhìn về phía Hà Đường, trong mắt ánh lên nét vui mừng: “Thằng nhóc, lâu ngày không gặp vậy mà đã có bạn gái rồi? Khi nào thì mời tôi uống rượu mừng đây?”
Tần Lý cười ha ha: “Yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ mời anh. Mấy năm nay anh đã thu của em bao nhiêu tiền rồi, em sẽ chờ thu hồi lại tiền mừng đó.”
Khúc Bình vui vẻ đập đập vai anh, nói với Hà Đường: “Em dâu à, em nhìn cái người đàn ông em chọn một chút đi, người này từ nhỏ đến lớn đều rất ba hoa, em cần phải suy nghĩ cho kỹ đó.”
Hà Đường che miệng cười, hiểu được người đàn ông tên Khúc Bình này nhất định là bạn bè thân thiết của Tần Lý.
“Anh lại dám nói xấu em, coi chừng em sẽ không bao giờ đến chỗ anh mua thuốc nữa cho xem.” Tần Lý nhướn mày, nghiêng đầu hỏi Hà Đường, “Đúng rồi, Đường Đường, em đã nghĩ ra mua gì cho Vương Vũ Lâm chưa?”
“Em...vốn là muốn đến trung tâm thương mại mua một ít sắt lá phong đấu tinh” Hà Đường trả lời.
*sắt lá phong đấu, cũng là dược liệu rất quý giá, là dùng sắt lá thạch hộc (thiết bì thạch hộc// Thần dược thạch hộc tía) bào chế chế thành.
Khúc Bình khoát tay cười rộ lên: “Sắt lá phong đấu ở trung tâm thương mại có ích lợi gì đâu, mua những thứ đó chi bằng mua con gà mà ăn. Em dâu, em muốn sắt lá phong đấu, ở đây anh có hàng chính tông.”
Đối với việc mua thực phẩm chức năng cho Vương Vũ Lâm, Hà Đường vốn là không có khái niệm, cô nghĩ đại khái khoảng mấy trăm đồng là có thể làm được. Không nghĩ tới, Khúc Bình giới thiệu đông trùng hạ thảo, sắt lá phong đấu, giá cả có thể so với giá vàng, thật khiến Hà Đường sợ quá mức.
“Em thấy sắt lá phong đấu tinh trong quảng cáo đâu có đắt như vậy.” Hà Đường tiến đến bên tai Tần Lý, buồn bực nói, “Sao ở đây lấy tới hơn 50 đồng tiền một gam?”
Tần Lý cười nói: “Đa số đều là hàng giả, ở chỗ của Khúc Bình mặc dù hơi đắt một chút, nhưng đều là đồ chính tông.”
Hà Đường hết sức ảo não, cô làm sao đủ tiền mà mua được chứ.
Nhưng Tần Lý không có hàm hồ, trực tiếp nói với Khúc Bình là muốn mua 120 gam đông trùng hạ thảo.
Mới đầu Hà Đường không có phản ứng, 120 gam, chỉ hơn hai lượng(*) thôi, hình như không phải rất nhiều. Nhưng khi vừa nghe Khúc Bình nói ra số tiền, cô sợ đến choáng váng.
(*) một lượng là 50 gam, vậy 2 lượng là 100 gam.
“Không tính số lẻ cho cậu, tổng cộng ba vạn.”
“A Lý A Lý...” Hà Đường không ngừng kéo tay áo Tần Lý, Tần Lý hiểu ý của cô, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói: “Nếu đã muốn tặng, thì nên tặng thứ có ích, mua những thứ không có ích chi bằng không mua”
Thấy Hà Đường vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, Tần Lý cười xoa xoa mặt cô, “Đường Đường, em phải biết rằng Vương Vũ Lâm đã cứu mạng của em đó.”
Ngày hôm sau, Hà Đường đem bao đông trùng hạ thảo đựng trong túi rất tầm thường đưa cho Vương Vũ Lâm, cô cũng không dám nói bên trong là cái gì, đưa cho anh xong liền vội vã rời đi.
Vương Vũ Lâm mở gói ra vừa nhìn, chân mày thoáng chốc liền nhăn lại, dần dần, anh rơi vào trầm tư.
******
Đầu tháng Hai, cách lễ mừng năm mới chỉ còn hơn mười ngày.
Hà Đường ở Cẩm Hoành quốc tế đã được một tuần.
Quỹ đạo cuộc sống của cô là thế này, buổi sáng 7:30 rời giường, cùng Tần Lý ăn bữa sáng, sau đó đi làm. Nếu như không tăng ca, cô sẽ trở về Cẩm Hoành quốc tế cùng ăn bữa tối với Tần Lý.
Nhân viên tập đoàn Trung Cần đôi khi sẽ thấy cô đi ngang công ty, vào thang máy tư nhân, nhưng cũng không ai lắm chuyện mà bàn tán gì cả.
Sau bữa tối, Tần Lý sẽ cùng Hà Đường xem phim, hoặc là uống trà nói chuyện phiếm. Cuộc sống Tần Lý rất có quy luật, mỗi đêm 9 giờ rưỡi, anh sẽ đúng giờ cùng Hà Đường chúc ngủ ngon, hơn nữa tự mình đưa cô về phòng.
Ở cửa phòng của Hà Đường, anh sẽ cùng cô hôn tạm biệt, cho đến khi nhìn cô đóng cửa phòng, anh mới có thể điều khiển xe lăn rời đi.
Hà Đường sẽ không ngủ sớm như vậy, sau khi vào phòng cô đi giặt quần áo, sau đó lên mạng một lát rồi mới đi ngủ.
Hà Đường nhờ chị Kim chỉ cô sử dụng máy giặt lớn, những quần áo dày và lớn thì giặt bằng máy giặt, còn quần áo mỏng thì cô giặt tay, giặt xong thì phơi nắng trên ban công nhỏ ở phòng của mình.
Chị Kim lặng lẽ hỏi qua Tần Lý, Tần Lý nghe xong thì nói: “Tùy cô ấy đi, cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
Cho nên, ở Cẩm Hoành quốc tế đối với Hà Đường mà nói, cũng không hẳn cảm thấy không quen.
Căn phòng xa hoa ấm áp như vậy, nếu nói sống không thoải mái, khẳng định là nói dối.
Hôm nay trong lúc ăn tối, Tần Lý nói với Hà Đường, tối mai mời cô cùng anh tham dự buổi dạ tiệc họp hội thường niên.
“Họp thường niên gì vậy?” Hà Đường hỏi.
“Mời nhân viên quản lý của các công ty kiến trúc ở D thị tham dự một hội họp thường niên, tuy nói là họp, kỳ thật chính là ăn một bữa cơm, vì là cuối năm nên mọi người liên hệ để tăng thêm tình cảm.”
Hà Đường hỏi: “Anh muốn đi sao? Vì sao A Miễn không đi?”
Tần Lý cười nhìn cô, nói: “A Miễn cũng sẽ đi, buổi chiều hội nghị để nó đi tham gia, anh với em chỉ cần tham dự tiệc tối là được rồi. Kỳ thật, mấy năm trước anh đều không đi, bởi vì lần này gặp một số người quan trọng, anh ra mặt sẽ có vẻ sẽ thỏa đáng.”
Hà Đường gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến kiến trúc Phú Dương cũng là một thành viên của công ty kiến trúc ở D thị, vội hỏi: “Tôn đổng cũng sẽ đi chứ?”
“Sẽ đi.” Tần Lý nói, “Nếu là những năm trước thì anh không dám xác định, nhưng năm nay ông ta nhất định sẽ đi.”
Hà Đường hỏi: “Vậy anh với em cùng đi, thật sự không quan hệ sao?”
“Hả?” Tần Lý hỏi lại: “Có quan hệ sao?”
Hà Đường đáp không được.
Tần Lý nghiêm túc nói: “Đường Đường, anh ra ngoài ăn cơm, có lúc cần người hỗ trợ. Để Tiểu Mã ngồi cùng bàn thì trò chuyện không quá thích hợp, nói A Miễn giúp anh càng thêm không ổn, cho nên anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy gọi em cùng đi là tốt nhất.”
Hà Đường nghe hiểu được, nói: “Được, vậy em đi với anh.”
Tần Lý cười nhẹ, gắp một chút thức ăn vào chén của cô, nói: “Đúng rồi, không riêng gì Tôn Kiến Quân, anh nghĩ Vương Vũ Lâm cũng sẽ đi đấy.”
******
Dạ tiệc họp thường niên tổ chức ở đại sảnh yến tiệc của khách sạn Calier(*) ở D thị.
(*)có một chút vấn đề phát sinh, lúc đầu ta edit khách sạn thành khách sạn Tạp Lệ nhưng bây giờ ta đã biết đó chỉ là tên Hán Việt, nên ta sẽ đổi thành Calier, để khi nào truyện hoàn ta sẽ beta lại và sửa, nên có nàng nào thắc mắc thì được giải đáp nha khách sạn Tạp Lệ và khách sạn Calier là một.
Hà Đường đã từng tới đây nên không cảm thấy khẩn trương.
Tần Lý rất an phận đến khách sạn, anh không xuống xe mà gọi điện thoại cho Tần Miễn trước, Tần Miễn lập tức đi ra đón cùng vào với anh.
Trên đường từ bãi đậu xe đến sảnh yến tiệc, Tần Miễn đẩy xe lăn Tần Lý, hai người nhỏ giọng trao đổi gì đó, Hà Đường cùng Mã Hữu Kiệt cách vài mét theo ở phía sau, không quấy rầy hai anh em.
Đi đến sảnh yến tiệc, Tần Miễn mới để cho Mã Hữu Kiệt đẩy xe lăn.
Đại sảnh khách sạn Calier treo biểu ngữ hoan nghênh quan khách, lối vào phòng yến tiệc cũng trang trí cầu kỳ tinh xảo, có rất nhiều nhân viên làm việc tất bật tới lui.
Khi Hà Đường theo Tần Lý và Tần Miễn tiến vào phòng yến tiệc, lập tức liền có người bước ra chào đón.
“Tần đổng, Tần tổng! Hoan nghênh hoan nghênh.” Người đến là một thành viên ban tổ chức trong hiệp hội công ty kiến trúc D thị, phụ trách chuẩn bị cho tổ chức họp thường niên, đương nhiên nhận ra Tần Lý cùng Tần Miễn.
Dạ tiệc chọn dùng hình thức bàn cơm Trung Quốc, mười người một bàn, tổng cộng xếp đặt 18 bàn, lúc này quan khách đã đến hơn phân nửa.
Thành viên ban tổ chức đưa nhóm Tần Lý tới bàn đã được sắp xếp cho họ, Hà Đường sững sờ, ngồi cùng bàn còn có Tôn Kiến Quân cùng Vương Vũ Lâm.
Tần Lý, Tần Miễn cùng Hà Đường ngồi vào vị trí, Mã Hữu Kiệt lui ra bên ngoài. Hà Đường ngẩng đầu, thấy Vương Vũ Lâm ngồi đối diện bàn tròn, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch nhìn cô, mà Tôn Kiến Quân ở bên cạnh, rõ ràng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó, Vương Vũ Lâm ghé tai Tôn Kiến Quân nói nhỏ gì đó, vẻ mặt Tôn Kiến Quân liền thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng ý vị thâm trường nhìn về phía Hà Đường.
Tần Lý vẫn cười hì hì làm như cái gì cũng không nhìn thấy, anh khách khí chào hỏi những người ngồi cùng bàn. Trong bàn ngoại trừ ba người Tần Lý, hai người Tôn Kiến Quân, còn có người của hai công ty kiến trúc khác tham dự, một là chủ tịch kiến trúc Thịnh Đằng, Thịnh Hồng Quân cùng phó tổng giám đốc Trần Nham, hai là cặp vợ chồng quản lý Từ, Hoàng Bân và Ngụy Kim Ngọc, cùng cô con gái rượu của họ, Hoàng Trạch Nhạn.
Mấy vị lão tổng đều quen biết nhau, nhìn thấy Hà Đường khó tránh khỏi hiếu kỳ, Tần Lý chủ động giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi, Hà Đường.”
Sau đó, anh giới thiệu những người khác cho Hà Đường. Sau một hồi trò chuyện, Thịnh Hồng Quân nói: “Tần tổng thật sự đáng trách, bình thường không họp mặt cùng mọi người cũng coi như bỏ qua, nhưng có bạn gái cũng không nói với chúng tôi, chẳng lẽ là muốn vụng trộm làm chuyện vui hay sao?”
Tần Lý cười sang sảng, thật tự nhiên cầm tay Hà Đường kéo qua, nói: “Không nói dối Thịnh tổng, không đến họp mặt cùng mọi người là vì thân thể tôi không được tiện. Bây giờ có bạn gái, tôi ra ngoài có người chiếu cố, ông xem, chẳng phải tôi liền lập tức đi ra sao.”
Thịnh Hồng Quân cũng cười lên ha ha: “Tần tổng thật sự là người cẩn thận, như vậy xem ra, ngày lành sẽ không xa nhỉ.”
“Ngày lành sao, vậy phải hỏi Hà Đường rồi.” Tần Lý cười đến ánh mắt cong lại, quay đầu nhìn Hà Đường, nói, “Tóm lại nhất định sẽ không vụng trộm làm chuyện vui, rượu mừng không thể thiếu mọi người.”
Mọi người trong bàn đều nở nụ cười, Hoàng Bân nói: “Như vậy xem ra, chúng ta cần chuẩn bị tiền mừng cho tốt rồi.”
Hoàng Trạch Nhạn, 25 tuổi, ngồi bên cạnh mẹ, lặng lẽ quan sát Hà Đường, trong lòng có chút khinh thường.
—— Hai năm trước, có người mai mối cho Hoàng Trạch Nhạn với Tần Lý.
Hoàng Trạch Nhạn cùng Tần Lý có ăn cơm một lần, trước đó, cô ta chưa từng gặp qua Tần Lý, chỉ nghe nói qua về chuyện của anh.
Lúc nhìn thấy anh, đầu tiên Hoàng Trạch Nhạn kinh ngạc vì anh trẻ tuổi anh tuấn, tiếp theo liền bị cơ thể tàn tật của anh hù dọa.
Lúc ăn cơm, Tần Lý chỉ dùng tay trái, kỳ thật động tác của anh cũng không khó xem, nhưng dừng ở trong mắt Hoàng Trạch Nhạn lại là hết sức quái dị.
Bữa cơm đó cô ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sau khi ăn xong liền vội vàng rời đi.
Sau đó, cô ta biết Tần Lý còn có người em trai sinh đôi tên Tần Miễn, nghĩ đến gương mặt Tần Lý đó, cô ta liền nhờ mẹ hỏi người giới thiệu có thể hay không làm quen với Tần Miễn, dĩ nhiên là bị Tần Miễn thẳng thừng từ chối.
Hoàng Trạch Nhạn hầu như đã quên mất chuyện này, cô ta đã từng sinh động như thật cùng bạn học nói qua kinh nghiệm lần thân cận này, Hoàng Trạch Nhạn quả quyết, có thể tiếp nhận Tần Lý chỉ có hai loại con gái: thứ nhất, đứa ngốc; thứ hai là loại con gái hám tiền.
Hiện tại, Hà Đường ở trong mắt cô ta, không nghi ngờ gì cả, thuộc loại người thứ hai.
Hoàng Trạch Nhạn ăn mặc tinh xảo vừa vặn, dung nhan mỹ lệ. Bàn về mức độ xinh đẹp, Hà Đường không cách nào so với cô ta.
Hà Đường ăn mặc cũng bình thường, Tần Lý không có cố ý vì cô mà mua quần áo. Cô chỉ là từ trong tủ quần áo Tần Lý chuẩn bị cho cô, tìm một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt để mặc, bên ngoài là áo khoác nhỏ màu xám tro.
Dĩ nhiên là cô trang điểm, cũng sấy qua tóc, xem như là ăn mặc cẩn thận.
Vì có Tôn Kiến Quân và Vương Vũ Lâm ở đây, Hà Đường căn bản không dám nói lời nào, cô hạ quyết tâm giữ im lặng, nhiệm vụ lớn nhất chính là trợ giúp chiếu cố Tần Lý.
Thức ăn từng món từng món được bưng lên, nhân viên phục vụ khuichai rượu, rượu ngon xứng món ngon, mọi người trò chuyện với nhau thật vui, ăn uống vô cùng vui vẻ.
Mấy vị lão tổng vừa ăn vừa tổng kết tình hình kiến trúc ở D thị năm vừa qua, cũng kể rõ tình huống kinh doanh của mỗi công ty cùng triển vọng trong năm tới, trong lời nói thật thật giả giả, đành dựa vào phán đoán của mỗi người.
Hà Đường vẫn hết lòng chiếu cố Tần Lý, cô cắt nhỏ thức ăn cho anh, múc súp, tỉ mỉ từng chút một quan sát đến nhu cầu của Tần Lý, hơn nữa không nói chuyện với bất cứ ai.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng tới một món ăn, là phần ăn được chia sẵn ra, mỗi người một phần.
Đồ ăn đưa đến trước mặt Tần Lý cùng Hà Đường, nhân viên phục vụ báo tên món ăn: “Đạy là Thịt bò Kobe ạ.”
Hà Đường nhìn qua, là một dĩa thức ăn tinh xảo, bên cạnh còn trang trí thêm hoa để góp phần đẹp mắt hơn.
Tần Lý đang nói chuyện với Thịnh Hồng Quân, Hà Đường cầm đũa gắp một miếng thịt, nhìn nhìn cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ một chút vẫn là nhè nhẹ cắn một miếng, vừa nhai, lập tức liền nhả ra.
Mọi người ngồi cùng bàn đều nhất loạt nhìn về phía cô.
Tần Lý quay lại, liền nghe nhân viên phục vụ hỏi Hà Đường: “Thưa cô, xin hỏi món ăn này có vấn đề sao?”
Tần Lý vừa muốn mở miệng, Hà Đường đã trả lời.
“Ờ.” Cô lấy khăn ăn lau miệng, nghiêm túc nói, “Thịt này có chút sống, có phải là làm chưa được chín không?”
“Phốc!” Hoàng Trạch Nhạn không nhịn được, lập tức liền bật cười.
P/s:Sau bao nhiêu ngày vật vã vì cái máy bị hư, hôm nay ta chính thức trở lại với hố. Hôm nay 1 chương, thứ 7 1 chương. Vậy các nàng có đồng ý không nhỉ?
Tác giả :
Hàm Yên