Hạ Sốt
Chương 99 Phiên ngoại song song Thanh mai trúc mã (1).
Edit: Tiểu Miêu.
Beta: Tiểu Hương.
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
( Đây là phiên ngoại thế giới khác, giả sử như Chung Ánh Thục ly hôn với Lộ Trí Viễn và tái hôn với người khác, cuộc sống sau này của hai nhân vật chính.)
Năm nay Lộ Vô Khả mười lăm tuổi.
Học lớp 11 trường cao trung ở một khu quý tộc.
Cô nhảy lớp, trong lớp đại đa số bạn học đều lớn hơn cô một hai tuổi, vóc dáng cô phát triển sớm, cho nên giữa đám nữ sinh trong lớp cô không cao cũng không thấp.
Nam sinh thích kiểu như Lộ Vô Khả, không cao cũng không thấp thoạt nhìn như chim nhỏ nép vào người, bàn học Lộ Vô Khả mười ngày nửa tháng liền có người nhét thư tình vào.
Còn vì sao là mười ngày nửa tháng mà không phải là hai ba ngày, bởi vì cơ hồ mỗi nam sinh nhìn đến Lộ Vô Khả đều nói cô là kiểu khó theo đuổi, kiểu như thiên tiên nhìn không dính khói lửa phàm tục, cũng chỉ có mấy tên đầu sắt dám xông lên.
Đều không ngoại lệ, đống thư tình đó đều vào thùng rác, đến gần cũng bị coi là không khí.
Dần dà người tới trêu chọc Lộ Vô Khả ít đi, nam sinh toàn khối ngầm lấy biệt danh cho cô, gọi là Lưu Diệc Phi, không phải bởi vì cô lớn lên giống Lưu Diệc Phi, đơn thuần là vì cô khó theo đuổi.
Cho nên lúc mỹ nữ soái ca yêu sớm liên tục đổi đối tượng, Lộ Vô Khả mỗi ngày ngoại trừ học tập thì cũng là học tập, bao gồm cả hiện tại, cách lúc tan học chỉ còn mười phút mà lớp học đã có vẻ nóng nảy.
Đây là tiết tự học, tổ bên cạnh cửa sổ có nam sinh đã kéo khóa cặp sách rồi, một đám đều tụ lại chỗ đó tán gẫu, chỉ chờ lát nữa chuông tan học vang liền túm cặp chạy lấy người.
Bạn ngồi cùng bàn của Lộ Vô Khả đang thảo luận với nữ sinh ngồi trước tiểu thịt tươi nào đó hot gần đây, lúc trước bọn họ còn chưa quá quen thuộc, chỉ có chút giao tình giúp nhau làm bài tập. Chiều nay trong miệng hai người không hẹn mà nói ra một cái tên, trong vòng mười phút hai người lập tức biến thành chị em tốt, ngày mai có thể nắm tay cùng đi toilet.
Dưới hoàn cảnh tiếng ồn ào tả hữu tiền hậu giáp kích, Lộ Vô Khả vẫn có thể chuyên tâm học tập như cũ.
Không chỉ có thế, lát nữa mọi người tan học liền đi chơi, Lộ Vô Khả sẽ ngồi trên xe dừng ngoài trường đi học vũ đạo.
Mỗi ngày đều có lớp vũ đạo, mẹ Chung Ánh Thục bắt cô học vũ đạo còn nghiêm hơn học tập.
Cũng không trách mẹ, muốn trách thì phải trách cha ruột Lộ Vô Khả.
Trước kia Chung Ánh Thục cũng học khiêu vũ, còn có một công việc diễn viên vũ đạo danh giá, đang lúc lên cao, lại vì mang thai ngoài ý muốn mà bị sa thải.
Lúc ấy Chung Ánh Thục đang bên nhau với cha ruột Lộ Vô Khả, Lộ Trí Viễn, hai người chưa kết hôn đã có con, vì đó làm thứ mình nhiệt tình yêu thương bị phá vỡ nên tạo thành oán hận trong lòng mẹ Lộ Vô Khả, sau đó Lộ Trí Viễn bại lộ bản tính sau khi kết hôn càng lửa cháy đổ thêm dầu, Lộ Trí Viễn là dân cờ bạc, mỗi ngày không đem tiền cho người khác tiêu liền ngứa tay, hơn nữa còn là cái ham ăn biếng làm, là loại không có bản lĩnh kiếm tiền thua còn muốn vay tiền.
Sao Chung Ánh Thục chịu đựng được sinh hoạt như vậy, sau khi ly hôn mang theo con gái gặp được chồng hiện tại, vì thế tái giá rồi tới bên thủ đô này.
Năm ấy Lộ Vô Khả bảy tuổi theo mẹ tái giá đến thủ đô, cũng coi như là nửa người thủ đô.
Chuông tan vừa vang nháy mắt lớp học vơi đi hơn nửa, Lộ Vô Khả lại làm bài tập thêm nửa tiếng rồi mới mang cặp đi xuống lầu.
Hiện tại đang giữa mùa hạ, buổi chiều mặt trời vẫn hừng hực, cả tòa khu dạy học bị nướng đến vừa nóng vừa oi bức.
Gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng, trên hành lang Lộ Vô Khả đón hơi nóng ập vào trước mặt mà đi xuống lầu.
Làn da cô trắng đến chói mắt, cùng ánh nắng nóng bỏng chạm vào thị giác lại lạnh căm như khối băng, trên người là sự thanh thuần mà lạnh nhạt cùng với vườn trường mùa hè xao động không hợp nhau.
Trên hành lang đối diện có mấy đàn anh lớp trên đang khoác tay ở đó không biết tán dóc cái gì.
Đồng phục nam là áo trắng quần tây, liếc mắt một cái nhìn qua hành lang toàn một sắc áo trắng ngắn tay.
Cũng không biết ai đang đứng đó.
Nhưng có một chuyện không cần hoài nghi, vị đàn anh họ Thẩm nọ chắc chắn đang ở đó.
Bởi vì một đường từ lớp đến hành lang Lộ Vô Khả đã gặp ít nhất mười nhóm nữ sinh đứng đây hóng gió nói chuyện phiếm.
Phần lớn là hai ba người một chỗ, nhìn như là ra hóng gió, nhưng Lộ Vô Khả đi ngang qua đều không hẹn mà nghe được từ miệng họ một cái tên.
Thẩm Ngật Tây.
Đương nhiên Lộ Vô Khả cũng chưa nhìn, chỉ lo đi phần mình, nửa tiếng sau bắt đầu học lớp vũ đạo, tài xế trong nhà chắc đang chờ ngoài cổng trường.
Gió cuốn qua làn váy Lộ Vô Khả, đánh vào đùi thẳng tắp trắng nõn của cô.
Trường học quy định trang phục nữ sinh là váy, váy dài màu xám cùng áo trắng ngắn tay, cộng thêm một kiện áo ghi-lê len sợi màu trắng gạo.
Cẳng chân Lộ Vô Khả bị ánh mặt trời nghiêng qua chiếu đến nóng lên, cô đi đến hàng hiên.
Đột nhiên, cách hơn nửa khu dạy học, hành lang trên lầu đối diện truyền đến một tiếng huýt sáo.
Ngay sau đó một đạo thanh âm nam sinh ồn ào ý vị bọc trong hơi nóng mùa hè vọng khắp khu dạy học, mang theo ý cười trộm.
"Uy, đàn em đối diện có cái cột tóc màu đen ơi, ở đây có đàn anh muốn biết số điện thoại em."
Lộ Vô Khả ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi đến hướng hành lang.
"Đàn em năm hai lớp một* ơi." Bên kia lại trêu đùa kêu lên.
* Là lớp một của khối 11.
Trên hành lang không ngừng có nữ sinh nhìn về phía Lộ Vô Khả, dường như Lộ Vô Khả không cảm giác được những ánh mắt đó, chỉ không thoải mái khi bị ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt mà chớp chớp, sau đó theo hành lang xuống lầu.
Lớp vũ đạo học trong hai tiếng, lúc Lộ Vô Khả được tài xế đưa về nhà trời còn chưa tối, ngày mùa hè quá dài.
Mẹ ở nhà, khi Lộ Vô Khả đi từ sân vào Chung Ánh Thục đang ở trong phòng bếp tự mình nướng điểm tâm ngọt cho cô ăn.
Thấy cô về Chung Ánh Thục bảo thả cặp sách đến nhà ăn đợi chút, chờ ăn chiều trà rồi lên lầu.
Sau đó lúc ăn nhẹ mẹ lại hỏi cô tình hình học tập cả ngày rồi mới để cô đi lên.
Dù mặt trời đã khuất sau núi, nhưng phòng đóng chặt cả ngày vẫn không tán đi hơi nóng của ngày hè được, Lộ Vô Khả trở lại phòng đến bên cửa sổ mở cửa ra.
Cha dượng Lộ Vô Khả là người có uy tín danh dự, ở chỗ yên tĩnh lịch sự tao nhã, căn biệt thự nhỏ này cũng rất tình thú, hàng xóm không có gì bất ngờ thì đều là người giàu có.
Lộ Vô Khả đẩy cửa sổ ra, dây thường xuân cách vách đã duỗi tới bên cô.
Cô đang định rời đi khỏi cửa sổ, dưới lầu truyền đến tiếng các nam sinh vui cười đùa giỡn.
Bọn họ miệng luyên thuyên, hình như đang nói năm ba* có nữ sinh lớp nào đó thật xinh đẹp.
*Lớp 12
Trí nhớ Lộ Vô Khả khá tốt, mấy thanh âm này cô không xa lạ gì, bởi vì hai tiếng trước cô mới vừa nghe qua ở trường.
Chính là kia mấy đàn anh năm ba đó.
Cô còn đang đứng đó, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Chung Ánh Thục đẩy cửa đi vào thấy cô đứng trước cửa sổ lấy làm lạ, bà đi đến chỗ con gái: "Sao lại đứng đây thế ?"
Lộ Vô Khả nói: "Có hơi nực, mở cửa sổ để gió vào."
Mẹ cô nhìn xuống dưới lầu, dù không có ý khinh thường, nhưng Lộ Vô Khả vẫn nhìn ra cảm xúc không tán thành từ trong ánh mắt bà, chính là ánh mắt mà nhiều phụ huynh của trò ngoan nhìn học sinh hư.
Bà kéo mành của Lộ Vô Khả lại, tuy rằng cảm thấy con gái mình hoàn toàn không cần bà lo lắng, thật sự ngoan, nhưng bà vẫn nói.
"Con ngàn vạn đừng học theo anh trai nhà đối diện, bây giờ mới mấy tuổi, hút thuốc uống rượu trốn học."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom(Hương Của Cỏ Thơm).
----------
Tối hôm đó Lộ Vô Khả ngủ rất sớm, sáng sớm hôm sau liền đến trường.
Trò giỏi đều là giành giật từng giây để học tập, huống chi lớp Lộ Vô Khả là lớp hỏa tiễn của khối, có thể được vào lớp này học đều là hạt giống tốt, chỉ cần hơi cố gắng là có thể nhảy lên mấy vị trí ở phía trước, cho nên mọi người đều cắn chặt răng đua.
Cho dù Lộ Vô Khả không muốn đến lớp học sớm, nhưng mọi người đều như vậy, mẹ cô cũng mỗi ngày trời chưa sáng đã gọi cô rời giường, sau đó bảo tài xế đưa cô đến trường.
Ngày đó Lộ Vô Khả đến trường, có mấy lời đồn đang lan truyền, nói có đàn anh năm ba nào đó muốn theo đuổi Lộ Vô Khả.
Những người có thể xuất hiện lời đồn không phải soái ca thì là mỹ nữ, cho nên mấy đàn anh xuất hiện lời đồn cũng không ngoại lệ, mặt lớn không kém.
Cấp hai cấp ba là môi trường dễ nảy sinh lời đồn nhất, trong chốc lát có người nói người này muốn theo đuổi Lộ Vô Khả, trong chốc lát lại có người nói là người kia, cuối cùng thế nhưng còn có người đem câu chuyện rơi xuống người Thẩm Ngật Tây.
Nói chiều hôm qua là Thẩm Ngật Tây kêu anh em xin số điện thoại Lộ Vô Khả, người muốn theo đuổi Lộ Vô Khả là Thẩm Ngật Tây.
Khác mọi người còn tin, nhưng cái này, mọi người không tin một chút nào.
Thẩm Ngật Tây là ai, là đàn anh năm ba dựa vào gương mặt thôi đã tạo nên thanh danh toàn trường, anh người này không chỉ soái trong trường, mà ra cả ngoài trường, nữ sinh Nhất trung Nhị trung gì đó gần đây mười người thì chín người có ý với anh.
Đàn anh này không phải cao lãnh chi hoa, thành tích học tập nổi bật, ngược lại thành tích thường xuyên đội sổ, trốn học hút thuốc uống rượu anh đều dính, một thân lưu manh không dính dáng gì tới ba chữ học trò giỏi cả.
Vậy mới nói người như anh sẽ không theo đuổi kiểu ngoan ngoãn như Lộ Vô Khả.
Chỉ là nghe nói đàn anh này chưa bao giờ quen với nữ sinh cả, ở trường học hư còn không tính, anh muốn như mấy người kiểu đường phố kia.
Vậy nên anh chỉ có hứng thú với mấy cô gái phong trần thôi.
Lời đồn này cũng không biết tới từ đâu, giống như từ lúc người nọ xuất hiện lời này vẫn luôn tồn tại, chưa thấy chính chủ làm sáng tỏ là một chuyện, chủ yếu là chưa ai thấy anh kết giao với nữ sinh cả, ở trường học bên người anh chưa từng xuất hiện nữ sinh nào.
Cái này tương đương với thêm một gậy vào lời đồn, dần dà liền truyền thành sự thật.
Nhưng vậy cũng không ngăn một đám con gái si mê anh, diễn đàn trường học đã công nhận anh là giáo thảo.
Do nữ sinh bầu ra.
Giữa tiết hôm đó Lộ Vô Khả liền nghe bạn cùng bàn nói cho cô chuyện này, cô ấy mở gói bim bim khoai tây mang từ ký túc xá ra ăn, nhai răng rắc.
"Ài Vô Khả, cậu biết không, bọn Hầu Tử đều nói Thẩm Ngật Tây đang theo đuổi cậu."
Hầu Tử là nam sinh trong lớp, người cũng như tên, gầy như khỉ, miệng còn rất lớn, một nửa đề tài trong lớp đều do cậu ta nói.
Nam đều cho rằng Thẩm Ngật Tây sẽ theo đuổi Lộ Vô Khả, bởi vì dáng vẻ Lộ Vô Khả xinh đẹp.
Nhưng nữ sinh cho rằng không có khả năng, bởi vì Thẩm Ngật Tây sinh hoạt cá nhân phóng túng không giới hạn, căn bản không có khả năng sẽ theo đuổi học trò ngoan.
Bạn cùng bàn hỏi xong Lộ Vô Khả mới nhớ Lộ Vô Khả mỗi ngày đều dốc lòng học tập, tính tình này của cô thực sự có khả năng hai tai không nghe chuyện khác, vì thế thêm một câu: "Thẩm Ngật Tây cậu biết không? Là đàn anh năm ba rất tuấn tú ấy, cái người có tóc rất ngắn đó."
Lúc ấy Lộ Vô Khả đang làm bài tập giáo viên giao cho buổi tối, đầu cũng chưa nâng, cô nói không quen biết.
Sáng sớm hôm nay các cô vừa đổi chỗ, đổi tới chỗ cửa sổ cạnh hành lang, Lộ Vô Khả dứt lời, cửa sổ bên cạnh liền truyền đến một tiếng cười lười biếng.
Bàn cùng bàn của Lộ Vô Khả ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, chưa phát giác bên cửa sổ có người, mấy nữ sinh chung quanh bị tiếng bất thình lình làm hoảng sợ, chờ đến khi quay đầu lại nhìn coi là ai càng sợ tới mức hồn cũng không còn.
Người trong miệng các cô đang đứng bên cửa sổ, không biết là tới làm gì, nhưng chắc chắn nghe được đối thoại của bọn họ.
Nháy mắt mấy nữ sinh đều xấu hổ đến đỏ mặt, bao gồm bạn cùng bàn Lộ Vô Khả, hận không thể tìm cái khe chui vào.
Lộ Vô Khả nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuỷu tay nam sinh dựa vào tường cửa sổ lớp các cô, một đầu tóc ngắn có tấc, tóc ngắn làm mặt mày anh càng thêm sắc bén.
Mày rậm mắt sâu, ngũ quan xuất sắc cực kỳ trương dương.
Lúc cô nhìn qua ý cười trên khóe môi nam sinh còn chưa tan đi.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Chắc anh mới tỉnh không lâu, vừa nhìn liền biết mới tới, cặp mắt hai mí còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh vẻ uể oải lười biếng càng thêm rõ ràng.
Lộ Vô Khả đối mắt với tầm mắt của anh.
Giống như thật lâu, lại giống như không lâu.
Lộ Vô Khả dẫn đầu chuyển tầm mắt.
Cô vừa mới quay lại không lâu liền nghe thấy người ngoài cửa sổ phía sau nói chuyện.
Anh hô tên một nam sinh trong lớp các cô, rất nhanh trong lớp vang lên một trận loạt xoạt của ghế, nam sinh đó rất nhanh đi ra.
Lộ Vô Khả lại cầm lấy bút làm bài tập, không nhìn bên ngoài nữa.
Sau khi đám người đó đi rồi, bạn cùng bàn Lộ Vô Khả mới vỗ ngực nặng nề hộc ra một hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, cũng quá dọa người rồi."
Lại nói: "Cũng quá mất mặt."
Nữ sinh ngồi trước Lộ Vô Khả nhắc một chữ, miệng nói giỡn: "Cậu mất mặt chỗ nào, cậu đây là ném mặt Vô Khả, người bị nói được đàn anh theo đuổi là Vô Khả, hiện tại đàn anh muốn không biết cậu ấy cũng khó."
Thật vậy, cho dù là ai đột nhiên bị nói đang theo đuổi một người không quen biết, từ không biết cũng biến thành biết.
"Aiz, sao tớ biết anh ấy ở đây," bạn cùng bàn Lộ Vô Khả tiếp tục gặm khoai lát, "Nếu tớ biết anh ấy ở đây thì tớ đã nói anh ấy đang theo đuổi tớ, soái ca lập tức liền nhớ kỹ tớ."
Nữ sinh xung quanh nghe thấy lời cô ấy sôi nổi cười to, nói cô nằm mơ giữa ban ngày, còn không bằng làm thêm mấy đề nữa.
Bọn họ đang nói gì Lộ Vô Khả đương nhiên đều nghe được, rất nhanh tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên đã cầm sách vào lớp, trong lớp lập tức an tĩnh lại, cần lấy sách thì lấy sách, đồ ăn vặt thì nhét vào hộc bàn, tất cả tiếng nói chuyện và sự lơ là đều biến mất trong tiếng chuông vào học dồn dập.
Hôm đó lớp hỏa tiễn không có tiết tự học nào, thời khóa biểu cả ngày toàn là Toán Văn Anh Chính* Sử Địa, mọi người đều oán giận nhưng không dừng theo đuổi tri thức mới một khắc nào, chỉ sợ dừng một chút liền bị người khác ném về phía sau.
*Chính trị.
Ngày đó lớp vũ đạo Lộ Vô Khả ở buổi tối, cho nên cô vẫn luôn ở trường học cho đến buổi tối mới ra khỏi phòng tự học, thu dọn đồ xuống lầu.
Đến tối lúc về nhà ba mẹ đã ở nhà, đương nhiên còn có một em trai đang học mẫu giáo của Lộ Vô Khả, em trai là mấy năm trước Chung Ánh Thục sinh ra, cũng không biết giống ai, cái khác không biết, nghịch ngợm gây sự là nhất, khi còn nhỏ là cái đuôi nhỏ của Lộ Vô Khả, mỗi ngày đi theo sau Lộ Vô Khả.
Không chỉ có em trai cùng mẹ khác cha, ba dượng Lộ Vô Khả đối xử với cô cũng rất tốt, tuy rằng cô không phải con ruột ông, nhưng ông không đối xử khác nhau, là một người cha cực kỳ xứng chức.
Đương nhiên do tính cách của Lộ Vô Khả, không thể thân thiết với ba dượng như quan hệ cha con bình thường, thậm chí có chút khách khí, nhưng đối phương cũng không để ý tới điểm này.
Buổi tối Lộ Vô Khả cơm nước tắm rửa xong ở trong phòng làm bài tập, làm được một nửa cửa phòng bị gõ vài cái thịch thịch, ngoài cửa phòng truyền tiếng em trai cô.
"Chị chị chị, mở cửa."
Lộ Vô Khả đứng dậy tới mở cửa.
Tay em trai đang bưng một ly sữa bò, khó trách không tự mình mở cửa được: "Mẹ bảo em đem sữa bò lên cho chị."
Lộ Vô Khả nga một tiếng, sau đó nhận lấy, nói cảm ơn.
Kết quả cô nhận rồi em trai còn chưa đi, tay Lộ Vô Khả định đóng cửa ngừng lại, nhìn nó: "Sao vậy?"
"Mẹ nói chị uống xong xuống lầu cùng nhau tản bộ." Em trai ngửa đầu nhìn cô.
Cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa, có lẽ là Chung Ánh Thục từ phòng ngủ đi ra, phỏng chừng là nghe được đối thoại của chị em họ, giọng Chung Ánh Thục từ chỗ rẽ truyền tới.
"Muội Muội, nhân lúc sữa còn nóng nhanh uống đi, mẹ thấy đêm nay bên ngoài rất mát mẻ, dẫn con với em trai ra ngoài hoạt động, bình thường không thấy con hoạt động chút nào, đi xuống đi một chút."
Tiếng Chung Ánh Thục càng ngày càng xa, em trai nghe thấy mẹ xuống lầu, cũng tung ta tung tăng đi theo.
Cũng không phải Lộ Vô Khả không vận động, mỗi ngày khiêu vũ, lượng vận động đó cộng lại, chắc còn nhiều hơn mấy bạn học chạy bộ quanh sân thể dục mỗi ngày nữa.
Nhưng cô không nói gì, ngoan ngoãn ngồi trở lại bàn uống sữa xong, lúc này mới đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu mẹ và em trai đều ở phòng khách, TV lớn đang mở phim hoạt hình em trai thường xem, mẹ thấy cô xuống lấy điều khiển tắt TV, em trai còn chưa xem đủ, dẩu cái miệng nhỏ có chút không vui.
Nhưng trẻ con đều dễ vui lên, tuy rằng không được xem phim hoạt hình, nhưng nó có thể đi ra ngoài chơi, cho nên trên mặt một giây biến thành trời nắng, nhảy xuống sô pha.
Đêm nay bên ngoài nổi gió, mang theo mát mẻ giải nhiệt, ở đây buổi tối đều có bảo an tuần tra chú ý an toàn cho hộ gia đình, dọc theo đường đi gặp được không ít đèn đỏ của xe tuần tra.
Ngôi sao trên bầu trời đêm nay đều ở cùng một chỗ, gió thổi cây xanh bên đường xào xạc, em chạy phía trước, trong tay chẳng cầm thứ gì, ngồi đằng kia xuất kiếm phải rút súng một người chơi vô cùng vui vẻ.
Tay Lộ Vô Khả bị mẹ nắm, đang hỏi cô chuẩn bị cho thi đua tiếng Anh sắp tới như thế nào rồi.
Trường học tuyển vài người đi tham gia thi tiếng Anh do thành phố tổ chức, Lộ Vô Khả có trong đó, cô nói cũng được.
Chung Ánh Thục sờ sờ đầu cô, tuy rằng sau đó không nói gì, nhưng Lộ Vô Khả hiểu ý bà.
Bà muốn nói cô vất vả, nhưng vẫn cắn chặt răng đi về phía trước.
Đây là Chung Ánh Thục, bà đối với Lộ Vô Khả nghiêm khắc, các mặt đều hy vọng Lộ Vô Khả có thể nổi bật, không vì gì khác, bởi vì bà hy vọng con gái mình về sau trưởng thành là người ở thượng tầng xã hội thượng, mà không phải là người thường sinh hoạt như con kiến trong nước lũ.
Cùng Lộ Trí Viễn kết hôn, cơ hồ thay đổi toàn bộ thế giới quan của bà, đối với Lộ Trí Viễn phá lệ khịt mũi coi thường.
Cũng may dẫn theo con gái ra khỏi nhà giam đó, hiện tại nhiều phụ nữ bị gia đình ràng buộc, nhưng Chung Ánh Thục không có, nếu bà không đi, tiếp tục ở lại cái nhà đó lãng phí năm tháng, quang cảnh hiện tại của mẹ con bà sẽ khác.
Ba người ở ngoài đi nửa tiếng rồi mới vòng về nhà, lúc tới khu nhà, trùng hợp gặp được người ở nhà đối diện.
Nam sinh ngậm điếu thuốc từ bên kia đường lung lay qua đây, cặp ném trên vai, áo trắng vốn là trang phục quy củ, anh lại có thể mặc ra cảm giác lôi thôi lếch thếch, cổ áo hơi loạn.
Điểm đỏ tươi giữa môi anh phảng phất muốn vượt qua bóng đêm đen nhánh, còn có tầm mắt ko nhìn rõ trong đêm tối nhưng rất nóng bỏng.
Gió len qua cẳng chân trần trụi của Lộ Vô Khả, cô mặc váy ngủ trắng cập gối, hai ngày nay mẹ mới mua cho, thực thuần tịnh kiểu dáng, mặc trên người cứ như cừu non.
Cách thật xa mọi người đã chú ý tới anh, không chỉ có Lộ Vô Khả, Chung Ánh Thục cũng chú ý tới.
Khoảng cách bọn họ ngắn lại, cuối cùng giao nhau một chút.
Hai mái nhà đối diện, muốn không gặp cũng khó, tốt xấu đã làm hàng xóm được năm sáu năm, dù quan hệ không thân thiện nhưng mặt cũng quá quen thuộc rồi.
Lộ Vô Khả nhìn vị đàn anh năm ba đó chào hỏi chào hỏi với mẹ: "Chào dì Chung."
Ngữ điệu rất tản mạn, như chỉ là lướt qua.
Tuy rằng Chung Ánh Thục không có hảo cảm với tính cách đứa nhỏ này, nhưng không đến mức đem điểm không ủng hộ này lộ trên mặt, mỉm cười gật đầu.
Sau đó người liền đẩy cửa đi vào sân.
Trước giờ Chung Ánh Thục chưa từng thấy qua con gái chào hỏi với anh trai nhà đối diện này, bởi vì không thân.
Tuy rằng người đối diện cũng đã ở năm sáu năm, nhưng Chung Ánh Thục chưa thấy bọn họ nói qua dù chỉ một câu.
Nếu là phụ huynh khác sẽ nói con mình không lễ phép, nói khéo chút thì người ta cũng hàng xóm, nhưng Chung Ánh Thục không có, thằng nhóc nhà đối diện đó, con gái không thân với anh mới là chuyện tốt.
Lộ Vô Khả đi theo mẹ về nhà, đến nhà không thấy cha dượng, trong miệng mẹ lẩm bẩm chắc là đi chơi cờ với ông cụ Thẩm nhà đối diện rồi, hai người mê cờ này không biết đêm nay đánh tới mấy giờ.
Nhà đối diện nhà Lộ Vô Khả chỉ có hai ông cháu ở, trước kia chỉ có ông cụ Thẩm ở một mình, từ địa vị cao lui về sau đến đây dưỡng lão, nhưng năm sáu năm trước cháu trai ông cũng dọn tới đây.
Không hề báo trước, đột nhiên từ trong nhà dọn đến.
Sau khi về nhà em trai lại xem phim hoạt hình, Lộ Vô Khả không ở dưới nữa, đi lên lầu.
---------
Lộ Vô Khả còn sớm liền ngủ, mẹ đi vào dịch góc chăn cho cô.
Kim đồng hồ thong thả chuyển động, bóng đêm dần dần sâu đậm.
Rạng sáng hai giờ.
Lộ Vô Khả tỉnh lại trên giường, sau đó để chân trần mở cửa phòng ra.
Trong nhà tối lửa tắt đèn, nửa điểm tiếng vang cũng không có, đều đã ngủ.
Lộ Vô Khả dẫm lên cầu thang đi xuống lầu, mở cửa đi ra ngoài.
Sân nhà cạch một tiếng đóng lại, cô còn chưa vòng qua chỗ rẽ, đã nghe thấy mùi thuốc lá bị gió thổi tới.
Cô đi qua đó, hẻm nhỏ yên tĩnh ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Nói là hẻm nhỏ, thật ra chỉ là con đường nhỏ giữa hai bức tường biệt thự, không tính là hẻm nhỏ.
Lộ Vô Khả vừa xuất hiện ở ngã rẽ, bên kia người đang dựa trên tường hút thuốc liền quay đầu nhìn lại đây.
Gương mặt sắc bén của anh mơ hồ dưới bóng đêm, thêm vài phần cảm giác thần bí, điếu thuốc trong miệng sau khi nhìn thấy cô lại hồng đến loá mắt một chút.
Lộ Vô Khả biết, anh đây là hút sâu một ngụm.
Cô đi qua chỗ anh, làn váy vuốt ve cẳng chân trắng nõn đơn bạc của cô.
Đối phương vẫn luôn nhìn cô, cho dù trời tối, nhưng vẫn có thể cảm giác được mãnh liệt.
Lộ Vô Khả vừa mới đi tới trước mặt anh đã bị anh kéo tay bắt đến trước người.
Anh bỏ thuốc giữa môi xuống, sáp lại gần, mang theo cái hôn mùi thuốc dừng ở khóe miệng cô lại liếm. Lại khẽ cắn.
Lộ Vô Khả hơi ngửa đầu, chạm vào đôi môi anh.
Tay Thẩm Ngật Tây từ váy cô duỗi vào, theo mép váy Lộ Vô Khả trượt lên chân.
Lòng bàn tay người con trai to rộng cảm nhận được khớp xương, thô lệ đảo qua: "Váy này mẹ em mua cho em?"
Lộ Vô Khả ở trong lòng ngực anh mềm một chút.
Lại nghe anh nói: "Anh có thể xé xuống không?"
Lúc anh nói lời này còn đang cười, nói giỡn lại mang theo vài phần nghiêm túc, khai hoàng khang không thu liễm chút nào.
Lộ Vô Khả nói: "Xé đi."
Anh lại hôn hôn, tìm cô tính sổ: "Sao hôm qua không xuống?"
Lộ Vô Khả bị anh giam trong ngực, lực tay anh lớn như phảng phất muốn đem cô bóp nát, cô muốn trốn về sau: "Ngủ quên."
Thẩm Ngật Tây cười nghe vào tai như đang khó chịu: "Cái rắm."
"Trong đầu em giấu gì anh có thể không biết à? Không phải muốn số điện thoại em thôi sao."
Ngày hôm qua buổi chiều anh em của anh ở hành lang bên kia muốn số điện thoại của cô.
Lộ Vô Khả ôm cổ anh, nói: "Có phải anh không có đâu."
"Cũng đúng, làm bạn trai cũng đã nhiều năm, còn sợ không có số?"
Lộ Vô Khả với Thẩm Ngật Tây cấp hai đã bên nhau, bởi vì một lần ngẫu nhiên Thẩm Ngật Tây tới chỗ ông nội anh liền coi trọng cô, hai người đã quen biết từ hồi tiểu học, một đôi thanh mai trúc mã.
Thú vị xấu xa của Thẩm Ngật Tây lại tới nữa, cọ cọ lỗ tai cô: "Gọi tiếng ca ca nghe một chút."
"Không gọi.".