Hà Nhật Cộng Huề Thủ
Chương 20: Chỉ mong không hề gặp lại
Biên tập: Tiểu JaeJae
….
Hàn Nghiên Trầm nghe vậy, cười lạnh nói: “Ta thiện lương mềm lòng?! Ta là Huyết Nghiên, là Huyết Nghiên công tử hai tay dính đầy huyết tinh! Ta thật không quen nhìn bọn ngụy quân tử các ngươi ra vẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa luôn cho mình là đúng, chính đạo đại hiệp, gặp một người liền giết một người. Trái lại ngươi _____________”. Y bỗng nhiên dùng sức đẩy Diệp Lăng Vân ra, không kiềm chế được hét lớn: “Ngươi đến tột cùng vì cái gì phải đối với ta như vậy? Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Diệp Lăng Vân bị y mạnh mẽ đẩy ra, động tác khẽ động miệng vết thương, trong lòng một trận đau đớn, cũng không biết là trong lòng đau hơn hay là miệng vết thương đau hơn.
Hắn nhìn dung nhan thanh lãnh điên cuồng của Hàn Nghiên Trầm trước mặt, chỉ cảm thấy thương tiếc vô hạn. Lẳng lặng cảm nhận được từng trận đau lòng, hồi tưởng mấy ngày này do dự bàng hoàng, đột nhiên cảm thấy được cùng so sánh với người trước mặt này, thế sự tục nhân này lại được coi là gì?
Trong lòng hắn sáng tỏ thông suốt, giữa lông mày dào dạt ra ý cười dịu dàng ấm áp giống như sưởi ấm ngày đông, lần nữa mở miệng thanh âm kiên định vô cùng: “Ngươi hỏi ta vì cái gì? Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không có cảm giác được sao? Vậy ngươi hiện tại nghe cho rõ, Hàn Nghiên Trầm, ta sở dĩ đối với ngươi như vậy, là bởi vì ta ____________”.
“Câm mồm!” Hàn Nghiên Trầm lại bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang. Lúc này y đã muốn khôi phục bộ dáng lạnh như băng thường ngày, thanh âm cũng thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì: “Diệp Lăng Vân, ta không muốn nghe. Vô luận ngươi muốn nói cái gì, ta đều không muốn biết. Đã trì hoãn rất lâu rồi, ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ!”.
Y xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại vứt tới một câu: “Diệp Lăng Vân chỉ mong kiếp này chúng ta không hề gặp lại!”. Nói xong cuối cùng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Vân một cái, cười nhẹ, liền thi triển khinh công rất nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Nghiên Trầm…………….!”
Diệp Lăng Vân nhìn thân ảnh y dần dần biến mất, hồi tưởng lại nụ cười y vừa mới lưu lại. Ở trong ấn tượng của hắn, Hàn Nghiên Trầm cũng không thường cười, tối đa cũng là cười lạnh hoặc là châm biếm. Mới vừa rồi nụ cười kia cũng không băng lãnh, cũng không châm chọc, nụ cười kia xuất trần tuyệt diễm, xinh đẹp vô song, rồi lại lộ ra một cỗ tiếc hận cùng không đành lòng, hiện ra một loại ý vị ly biệt.
Không, tuyệt không cho phép ngươi cứ như vậy rời đi!
Diệp Lăng Vân dùng nội lực hướng về phía y vừa đi rồi hô lớn: “Hàn Nghiên Trầm, ngươi không muốn nghe ta lại càng muốn nói……. Bởi vì ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi —! Ngươi đừng có muốn chạy trốn, chúng ta nhất định sẽ gặp lại —!”.
Hắn dùng hết toàn lực hô to lên, thoát lực khuếch đại song chưởng nằm ngửa trên mặt đất, nghe thanh âm của mình một lần lại một lần thật xa vang vọng.
Rất rất xa, Tố Khanh đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi loáng thoáng nghe được cái gì, nàng không xác định quay đầu hỏi Hoành Quân: “Ngươi vừa rồi có nghe được gì không?”
Hoành Quân vẻ mặt đồng dạng cũng là không thể tưởng tượng nổi, chần chờ nói: “Ta giống như nghe thấy, mới vừa rồi thanh âm của nam tử kia, hắn nói………… hắn yêu thiếu chủ của chúng ta?”
“Nguyên lai ngươi cũng nghe thấy sao? Hai bọn họ đều là nam tử a! Chính là vừa rồi Thiếu chủ đối với thái độ của hắn cũng rất kỳ quái…………. Không biết hắn là lai lịch như thế nào…..?”
“Chuyện của Thiếu chủ, không cần chúng ta lắm miệng. Nếu như chọc giận Thiếu chủ, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!”, Hoành Quân sợ Tố Khanh rước họa vào thân.
Tố Khanh cười cười làm yên lòng: “Đó là đương nhiên, ta mới sẽ không ngốc như vậy. Chẳng qua…..” ngữ khí của nàng bỗng nhiên trở nên có chút thương tâm, thanh âm dần dần thấp đi, không biết là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt vừa buồn bừa vui, dần dần trở nên ngẩn ngơ.
“Tố Khanh………” Hoành Quân nhìn thấy suy nghĩ viển vông của Tố Khanh, nhẹ nhàng thở dài.
Diệp Lăng Vân thổ lộ, Hàn Nghiên Trầm đương nhiên cũng nghe được.
Y muốn làm bộ không nghe được, cuối cùng lại không làm được, nội tâm tạp trần ngũ vị một mảnh phiền loạn, cước bộ chậm rãi ngừng lại.
Y đã nói không muốn nghe, vì sao hắn còn muốn tận lực bức ra.
Hắn nói hắn thương y.
Hắn nói muốn y tin tưởng hắn.
Yêu thì như thế nào? Tin tưởng thì như thế nào?
Hắn là hậu nhân danh môn Diệp gia, chính đạo đại hiệp, y lại là Miêu Kim cốc Thiếu chủ, tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác, lòng dạ nham hiểm) Huyết Nghiên công tử, cho dù y tin tưởng hắn, Diệp Lăng Vân có thể mặc kệ mình giết chết cả nhà Tô gia báo thù rửa hận sao? Nếu hắn phát hiện mình bị cừu hận che mắt sớm bán rẻ lương tâm nguyên tắc cùng chính nghĩa, hắn có thể tiếp nhận sao?
Y có thể nào dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, lại một lần nữa cũng tin tưởng người khác, sau đó lại tiếp tục bị phản bội hoặc là vứt bỏ?
Nhưng là, hắn là Diệp Lăng Vân…. Hắn và người khác, cũng không giống nhau.
Nếu không phải cừu gia chưa báo, y bồi không nổi, y vẫn là nguyện ý thử một lần.
Diệp Lăng Vân ………….
Y nháy mắt nghĩ đến cái ôm gắt gao kia, ở trong mắt Diệp Lăng Vân, y nhìn thấy không phải dục vọng, mà là thương tiếc. Chuyện hài, y mạnh như thế, hoàn cảnh như thế, như thế nào sẽ cần thương tiếc. Hắn cần là đoạn tình, vô tâm cùng ngoan độc! Nhưng mà trong nháy mắt đó, y thế nhưng lại lộ vẻ thương tiếc cùng xúc động, không có hạ thủ được đánh ngất hắn. Thì ra mình còn có nguyên một mặt yếu đuối, còn đang tha thiết được thương hại sao?
Diệp Lăng Vân, ngươi quá nguy hiểm!
Nếu không thể giết được, thì chỉ có thể tránh đi.
Tái kiến! Chỉ mong chúng ta kiếp này không hề gặp lại.
Hàn Nghiên Trầm ngửa đầu nhìn thấy vầng trăng trên không trung kia, cô đơn mà xinh đẹp, lại giương lên một nụ cười xuất trần tuyệt diễm nhưng cũng đầy bi thương, sau đó sẽ nhanh chóng đem cảm xúc này đặt tận dưới đáy lòng, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh hở hững ngày thường, tiếp tục phi về phía trước.
Lại đi được hồi lâu, mới nhìn thấy Tố Khanh cùng Hoành Quân luôn luôn chờ đợi lĩnh mệnh. Y đối với hai người điểm gật đầu nói: “ Đi thôi!”. Thuận tiện bay vút về phía trước.
Tố Khanh cùng Hoành Quân đi theo sau Hàn Nghiên Trầm, ba người một hơi chạy đi vài chục dặm, Tố Khanh rốt cục nhịn không được hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta bây giờ muốn đi đâu?”
“?” Hàn Nghiên Trầm phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mấy người lại quanh quẩn một vòng tròn, lại nhớ tới mới vừa rồi cùng Diệp Lăng Vân giao thủ bên dòng suối nhỏ, Diệp Lăng Vân bây giờ đã ly khai, chỉ để lại một mảnh cỏ dại đổ rạp dấu vết đánh nhau.
Nguyên lai chính mình chạy suốt như vậy, bất tri bất giác không ngờ trở về chỗ cũ. Ảnh hưởng của Diệp Lăng Vân thật đáng sợ.
Hàn Nghiên Trầm âm thầm mắng chửi chính mình, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ hỏi: “Tố Khanh hôm nay là ngày đầu sao?”
“Ngày bốn rồi thưa Thiếu chủ!”
“… còn có ba ngày. Nếu như thế, liền trước tiên, theo ta quay về Kim Lăng phân đà đi.”
“Dạ.”
Ba người lại thay đổi phương hướng, hướng Kim Lăng tiến đến.
….
Hàn Nghiên Trầm nghe vậy, cười lạnh nói: “Ta thiện lương mềm lòng?! Ta là Huyết Nghiên, là Huyết Nghiên công tử hai tay dính đầy huyết tinh! Ta thật không quen nhìn bọn ngụy quân tử các ngươi ra vẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa luôn cho mình là đúng, chính đạo đại hiệp, gặp một người liền giết một người. Trái lại ngươi _____________”. Y bỗng nhiên dùng sức đẩy Diệp Lăng Vân ra, không kiềm chế được hét lớn: “Ngươi đến tột cùng vì cái gì phải đối với ta như vậy? Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Diệp Lăng Vân bị y mạnh mẽ đẩy ra, động tác khẽ động miệng vết thương, trong lòng một trận đau đớn, cũng không biết là trong lòng đau hơn hay là miệng vết thương đau hơn.
Hắn nhìn dung nhan thanh lãnh điên cuồng của Hàn Nghiên Trầm trước mặt, chỉ cảm thấy thương tiếc vô hạn. Lẳng lặng cảm nhận được từng trận đau lòng, hồi tưởng mấy ngày này do dự bàng hoàng, đột nhiên cảm thấy được cùng so sánh với người trước mặt này, thế sự tục nhân này lại được coi là gì?
Trong lòng hắn sáng tỏ thông suốt, giữa lông mày dào dạt ra ý cười dịu dàng ấm áp giống như sưởi ấm ngày đông, lần nữa mở miệng thanh âm kiên định vô cùng: “Ngươi hỏi ta vì cái gì? Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không có cảm giác được sao? Vậy ngươi hiện tại nghe cho rõ, Hàn Nghiên Trầm, ta sở dĩ đối với ngươi như vậy, là bởi vì ta ____________”.
“Câm mồm!” Hàn Nghiên Trầm lại bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang. Lúc này y đã muốn khôi phục bộ dáng lạnh như băng thường ngày, thanh âm cũng thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì: “Diệp Lăng Vân, ta không muốn nghe. Vô luận ngươi muốn nói cái gì, ta đều không muốn biết. Đã trì hoãn rất lâu rồi, ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ!”.
Y xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại vứt tới một câu: “Diệp Lăng Vân chỉ mong kiếp này chúng ta không hề gặp lại!”. Nói xong cuối cùng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Vân một cái, cười nhẹ, liền thi triển khinh công rất nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Nghiên Trầm…………….!”
Diệp Lăng Vân nhìn thân ảnh y dần dần biến mất, hồi tưởng lại nụ cười y vừa mới lưu lại. Ở trong ấn tượng của hắn, Hàn Nghiên Trầm cũng không thường cười, tối đa cũng là cười lạnh hoặc là châm biếm. Mới vừa rồi nụ cười kia cũng không băng lãnh, cũng không châm chọc, nụ cười kia xuất trần tuyệt diễm, xinh đẹp vô song, rồi lại lộ ra một cỗ tiếc hận cùng không đành lòng, hiện ra một loại ý vị ly biệt.
Không, tuyệt không cho phép ngươi cứ như vậy rời đi!
Diệp Lăng Vân dùng nội lực hướng về phía y vừa đi rồi hô lớn: “Hàn Nghiên Trầm, ngươi không muốn nghe ta lại càng muốn nói……. Bởi vì ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi —! Ngươi đừng có muốn chạy trốn, chúng ta nhất định sẽ gặp lại —!”.
Hắn dùng hết toàn lực hô to lên, thoát lực khuếch đại song chưởng nằm ngửa trên mặt đất, nghe thanh âm của mình một lần lại một lần thật xa vang vọng.
Rất rất xa, Tố Khanh đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi loáng thoáng nghe được cái gì, nàng không xác định quay đầu hỏi Hoành Quân: “Ngươi vừa rồi có nghe được gì không?”
Hoành Quân vẻ mặt đồng dạng cũng là không thể tưởng tượng nổi, chần chờ nói: “Ta giống như nghe thấy, mới vừa rồi thanh âm của nam tử kia, hắn nói………… hắn yêu thiếu chủ của chúng ta?”
“Nguyên lai ngươi cũng nghe thấy sao? Hai bọn họ đều là nam tử a! Chính là vừa rồi Thiếu chủ đối với thái độ của hắn cũng rất kỳ quái…………. Không biết hắn là lai lịch như thế nào…..?”
“Chuyện của Thiếu chủ, không cần chúng ta lắm miệng. Nếu như chọc giận Thiếu chủ, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!”, Hoành Quân sợ Tố Khanh rước họa vào thân.
Tố Khanh cười cười làm yên lòng: “Đó là đương nhiên, ta mới sẽ không ngốc như vậy. Chẳng qua…..” ngữ khí của nàng bỗng nhiên trở nên có chút thương tâm, thanh âm dần dần thấp đi, không biết là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt vừa buồn bừa vui, dần dần trở nên ngẩn ngơ.
“Tố Khanh………” Hoành Quân nhìn thấy suy nghĩ viển vông của Tố Khanh, nhẹ nhàng thở dài.
Diệp Lăng Vân thổ lộ, Hàn Nghiên Trầm đương nhiên cũng nghe được.
Y muốn làm bộ không nghe được, cuối cùng lại không làm được, nội tâm tạp trần ngũ vị một mảnh phiền loạn, cước bộ chậm rãi ngừng lại.
Y đã nói không muốn nghe, vì sao hắn còn muốn tận lực bức ra.
Hắn nói hắn thương y.
Hắn nói muốn y tin tưởng hắn.
Yêu thì như thế nào? Tin tưởng thì như thế nào?
Hắn là hậu nhân danh môn Diệp gia, chính đạo đại hiệp, y lại là Miêu Kim cốc Thiếu chủ, tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác, lòng dạ nham hiểm) Huyết Nghiên công tử, cho dù y tin tưởng hắn, Diệp Lăng Vân có thể mặc kệ mình giết chết cả nhà Tô gia báo thù rửa hận sao? Nếu hắn phát hiện mình bị cừu hận che mắt sớm bán rẻ lương tâm nguyên tắc cùng chính nghĩa, hắn có thể tiếp nhận sao?
Y có thể nào dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, lại một lần nữa cũng tin tưởng người khác, sau đó lại tiếp tục bị phản bội hoặc là vứt bỏ?
Nhưng là, hắn là Diệp Lăng Vân…. Hắn và người khác, cũng không giống nhau.
Nếu không phải cừu gia chưa báo, y bồi không nổi, y vẫn là nguyện ý thử một lần.
Diệp Lăng Vân ………….
Y nháy mắt nghĩ đến cái ôm gắt gao kia, ở trong mắt Diệp Lăng Vân, y nhìn thấy không phải dục vọng, mà là thương tiếc. Chuyện hài, y mạnh như thế, hoàn cảnh như thế, như thế nào sẽ cần thương tiếc. Hắn cần là đoạn tình, vô tâm cùng ngoan độc! Nhưng mà trong nháy mắt đó, y thế nhưng lại lộ vẻ thương tiếc cùng xúc động, không có hạ thủ được đánh ngất hắn. Thì ra mình còn có nguyên một mặt yếu đuối, còn đang tha thiết được thương hại sao?
Diệp Lăng Vân, ngươi quá nguy hiểm!
Nếu không thể giết được, thì chỉ có thể tránh đi.
Tái kiến! Chỉ mong chúng ta kiếp này không hề gặp lại.
Hàn Nghiên Trầm ngửa đầu nhìn thấy vầng trăng trên không trung kia, cô đơn mà xinh đẹp, lại giương lên một nụ cười xuất trần tuyệt diễm nhưng cũng đầy bi thương, sau đó sẽ nhanh chóng đem cảm xúc này đặt tận dưới đáy lòng, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh hở hững ngày thường, tiếp tục phi về phía trước.
Lại đi được hồi lâu, mới nhìn thấy Tố Khanh cùng Hoành Quân luôn luôn chờ đợi lĩnh mệnh. Y đối với hai người điểm gật đầu nói: “ Đi thôi!”. Thuận tiện bay vút về phía trước.
Tố Khanh cùng Hoành Quân đi theo sau Hàn Nghiên Trầm, ba người một hơi chạy đi vài chục dặm, Tố Khanh rốt cục nhịn không được hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta bây giờ muốn đi đâu?”
“?” Hàn Nghiên Trầm phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mấy người lại quanh quẩn một vòng tròn, lại nhớ tới mới vừa rồi cùng Diệp Lăng Vân giao thủ bên dòng suối nhỏ, Diệp Lăng Vân bây giờ đã ly khai, chỉ để lại một mảnh cỏ dại đổ rạp dấu vết đánh nhau.
Nguyên lai chính mình chạy suốt như vậy, bất tri bất giác không ngờ trở về chỗ cũ. Ảnh hưởng của Diệp Lăng Vân thật đáng sợ.
Hàn Nghiên Trầm âm thầm mắng chửi chính mình, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ hỏi: “Tố Khanh hôm nay là ngày đầu sao?”
“Ngày bốn rồi thưa Thiếu chủ!”
“… còn có ba ngày. Nếu như thế, liền trước tiên, theo ta quay về Kim Lăng phân đà đi.”
“Dạ.”
Ba người lại thay đổi phương hướng, hướng Kim Lăng tiến đến.
Tác giả :
Nhược Thủy Tam Thiên