Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc
Quyển 1 - Chương 16
Đêm không trăng.
Trong nhà hàng Alhiya, tiệc đính hôn của Kha Trạch và Hạ Na, khách mời gần như đã đến đủ. Màu sắc chủ đạo của sảnh tiệc là màu tím nhạt và trắng: Ghế trắng như tuyết, nơ trên ghế là tím nhạt; Khăn trải bàn trắng như tuyết, hoa trong bình trên bàn là Lavender tím nhạt; Thảm trắng như tuyết, đèn chiếu sáng cả chính sảnh là tím nhạt; Váy của cô dâu tương lai trắng như tuyết, hoa trà trước ngực là màu tím nhạt….
Ban nhạc cổ điển mô hình nhỏ ngồi tại góc hội trường, trình diễn từ “Tiểu khúc trữ tình” của Ambrosio đến “Khúc biến tấu thứ tư” của Charles Dancla. Khách mời cũng không chỉ là nhạc sĩ, còn có những nhân vật quan trọng cấp cao của các doanh nghiệp lớn có hợp tác với Thịnh Hạ, con cháu nhà giàu có, danh viện (1) xã hội, siêu mẫu quốc tế, nhà văn kiêm đạo diễn trứ danh, họa sĩ cấp quốc bảo, thậm chí là ngôi sao bóng đá cũng có. Cả buổi tiệc đính hôn từ âm nhạc đến cảnh trí, từ không khí đến con người đều xa hoa đến phù phiếm.
(1): Danh viện: chỉ những phụ nữ trí thức nổi bật.
Bởi vì Sâm Xuyên Đảo Trì Dã đã thông báo, trong lúc sản phẩm của Mori và tập đoàn Thịnh Hạ chính thức đưa ra thị trường, không cho phép Sâm Xuyên Quang tham gia bất cứ hoạt động công khai nào có liên quan đến Thịnh Hạ. Cho nên Sâm Xuyên Quang chỉ đưa Bùi Thi đến nơi tổ chức tiệc đính hôn rồi rời đi.
Mới vừa bước vào nơi tổ chức tiệc đính hôn, điều đầu tiên đập vào mắt Bùi Thi không phải là hai vị chủ tiệc, mà là bóng lưng đôi nam nữ nước ngoài như mộng ảo đứng trong đám người. Nguyên do xác định là người nước ngoài là vì mái tóc màu vàng của cô gái buộc theo kiểu công chúa, vóc dáng cũng là tỷ lệ cửu đầu thân (2). Cô ta mặc một chiếc váy xanh lá nhạt mang hơi thở mùa xuân, nhưng đeo chiếc túi dây xích da trâu rằn ri sản xuất có hạn đầy vẻ hoang dã.
(2): Cửu đầu thân là mặt và chiều cao mang tỷ lệ 1:9, có nghĩa là chiều cao của thân hơn chiều cao mặt 9 lần. Đàn ông có tỷ lệ chiều cao vậy thường ít nhất cao 1m86, phụ nữ có tỷ lệ chiều cao vậy ít nhất là 1m72.
Một người thật phiên bản búp bê baby như vậy thường rất nổi trội hơn phái nam Châu Á kín đáo. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta lại khiến cô ta có vẻ dịu dàng đa tình như chú chim nhỏ nép vào người.
Người đàn ông mặc bộ đồ tây cổ lật màu xanh lá hợp với cô ta, khăn quàng trước ngực chỉ lộ ra một bên nho nhỏ, nhưng cũng là làm nổi bật cho nền rằn ri chủ đạo. Nét hoang dã trên người búp bê baby đến nơi anh ta đã biến thành thời trang và mạnh mẽ.
Anh cầm một ly rượu nho, chiếc đinh tai thủy tinh màu vàng nho nhỏ trên tai trái lại lóe lên một chút dưới ánh đèn. Mái tóc dày đen nhánh hơi xước lên, sóng mũi vốn cao thẳng càng thêm lập thể, khiến Bùi Thi lập tức có một ý nghĩ “trách sao người nước ngoài hôn luôn phải nghiêng lệch đầu, cái mũi này hôn môi chẳng dễ dàng gì”. Nhưng người đàn ông kia vừa quay qua lại phát hiện anh ta hoàn toàn không phải là người nước ngoài.
– Đó là Hạ Thừa Tư.
Lời đồn nói chiếc mũi hoàn mỹ của Cleopatra VII dài có một không hai, cho nên đại đế Caesar và Antonius mới có thể chết vì nàng. Triết học gia Pascal nước Pháp đã nói: “Nếu như chiếc mũi của nàng hơi ngắn một chút thì có lẽ lịch sử thế giới sẽ phải viết lại.”
Tạp chí Nhật Bản từng miêu tả Hạ Thừa Tư thế này: “Nếu như Hạ Thừa Tư biến thành phụ nữ, vậy nhất định sẽ biến thành Cleopatra VII.”
Nhìn thấy sườn mặt Hạ Thừa Tư góc bốn mươi lăm độ, Bùi Thi lập tức nghĩ đến những lời này.
Có điều cuối cùng người này đang làm gì vậy? Bộ trang phục này trực tiếp mang đến sân khấu chữ T của London Fashion Week chạy một vòng cũng được đó!
Nhưng lại nhìn nữ người mẫu Thụy Điển bên cạnh anh, cô bỗng hiểu ra: Gần đây Hạ Thừa Tư luôn khoe khoang sắc đẹp trên tạp chí, bộ trang phục này cũng là do làm đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu thời trang — Anh ta thật đúng là rất thích hợp làm người mẫu, hơn nữa còn là siêu mẫu quốc tế. Bởi vì người mẫu càng siêu cấp, lại phải càng không cần bất cứ tài trí, khí chất, gợi cảm, mỉm cười để trang trí cho hoàn mỹ. Chỉ khi bọn họ không có đặc điểm cá nhân, mới có thể trở thành cái giá áo phơi bày đồng phục đặc sắc.
Bùi Thi quan sát anh chừng vài phút đồng hồ, anh nói chuyện với hơn mười người khách khác nhau, mà lại chỉ cười có hai lần — Nếu như khóe miệng không mang theo tình cảm nhếch lên một chút, mắt chớ hề lộ ra chút nét cười cũng xem như là nụ cười.
Ngay cả lễ đính hôn của em gái mình cũng mang khuôn mặt như bị nhiễm Clostridium Botulinum (3) quá liều vậy, thật không biết có phải mạch não thật sự nhảy theo cách thức hóa như số liệu cổ phiếu và khách sạn tòa nhà thương mại không nữa.
(3) Clostridium botulinum là trực khuẩn gram +, kị khí tuyệt đối tức là phát triển trong môi trường không có oxy. Vi khuẩn tồn tại trong đất, nước phân động vật, ruột cá, ruột động vật có vú, từ đó vi khuẩn xâm nhập vào thực phẩm, sinh độc tố gây ngộ độc khi vào cơ thể. Dưới ảnh hưởng của nhiệt độ cao và các yếu tố môi trường bất lợi, vi khuẩn chuyển thành các bào tử rất bền vững. Vi khuẩn phát triển thuận lợi ở 3-43°C. Ở nhiệt độ thích hợp, không có oxy, ẩm ướt và pH acid yếu ( pH> 4,6), bào tử biến đổi lại thành vi khuẩn và phát triển, tiết ra độc tố botulinum. Có 7 chủng C. botulinum .Vi khuẩn gây bệnh ở người thường là Clostridium botulinum týp A, B, E và F . Bản thân vi khuẩn và bào tử không gây ra bệnh mà bệnh là do độc tố của nó sinh ra, gây liệt thần kinh.
Hạ Thừa Tư dẫn theo nữ người mẫu giao thiệp với đám người trong chốc lát, lại đột ngột đối diện với cha mình. Thái độ của anh đối với Hạ Minh Thành không có gì không giống với người khác.
Hạ Minh Thành không có đeo mắt kiếng, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn so với lúc Bùi Thi thấy ở nhà nhiều. Ông ta mặc bộ vest đen ba mảnh và khăn choàng sọc vuông, khuôn mặt ưa nhìn và nói năng tao nhã, quả thật chính là phiên bản chín chắn của Hạ Thừa Tư hai mươi năm sau. Đồng thời, ông ta nhẹ nhàng lịch sự lại không mất khí phách đàn ông, giống như là quý ông nước Anh dí dỏm, thuận miệng nói vài câu sẽ chọc cho nữ người mẫu cười đến cong cả eo.
So với vẻ hà khắc lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Minh Thành đã khiến Bùi Thi kinh ngạc, nhưng lại khiến Hạ Thừa Tư hơi chán ghét nhíu lông mày. Hạ Thừa Tư cúi đầu nói với nữ người mẫu Thụy Điển hai câu, lại chỉ chỉ nơi khác ý bảo cô ta rời đi cùng mình. Nào ngờ nữ người mẫu nhìn anh một cái hơi khiêu khích, cười lắc lắc tay. Hạ Thừa Tư liếc mắt nhìn Hạ Minh Thành một cái, rồi khẽ thở hắt một hơi nhìn những phương hướng khác, để ly rượu xuống rời đi.
Bùi Thi ngạc nhiên nhìn một màn này.
Việc này coi là gì….
Chỉ số sức hấp dẫn của cậu hai Hạ mà lại không bằng cha mình ư?
Anh rời khỏi chưa đến vài phút, nữ người mẫu kia đã cười càng thêm run rẩy hết cả người, thậm chí kích động đến khóe mắt cũng trào ra nước. Nhưng Hạ Minh Thành vẫn là dáng vẻ khiêm tốn lịch sự, sau khi làm một động tác gọi điện thoại với nữ người mẫu, nhanh chóng đưa danh thiếp của mình cho cô ta. Có vẻ như nữ người mẫu cũng hơn hai mươi tuổi, dù đẹp đến rực rỡ nhưng cũng non nớt đến ngây ngô, cũng chẳng có gì rụt rè đoan trang, cầm lấy điện thoại nhá một cái vào điện thoại của ông ta.
Lúc này Bùi Thi mới nhớ đến Hạ Thừa Tư có bốn số điện thoại công việc và một số điện thoại cá nhân. Không có một số điện thoại nào in trên danh thiếp là anh trực tiếp nghe cả. Đối chiếu với ánh mắt khiêu khích của nữ người mẫu đối với Hạ Thừa Tư mới vừa rồi, chắc là sự cao thượng của anh lại chọc giận một người đẹp rồi.
Mới vừa vào sảnh đã nhìn thấy một màn đặc sắc như thế, Bùi Thi suýt nữa quên mất phải cầm thiệp mời đi ghi danh. Quả thật Hạ Na rất coi trọng tiệc đính hôn lần này, thậm chí cả thiệp mời cũng là hai màu chủ đề trắng tím phối hợp.
Khi cô đi đến quầy tiếp tân, lại đúng lúc đụng mặt với Hàn Duyệt Duyệt đang đồng thời ghi danh ở đó.
“Duyệt Duyệt.” Trong mắt Bùi Thi có một tia vui sướng, “Cả ngày chị gọi điện thoại cho em luôn chẳng có ai nhận, còn tưởng rằng em đang bận việc khác. Không nghĩ là em cũng đến.”
“À, vâng ạ, có thể là em không nghe thấy.” Hàn Duyệt Duyệt cười xấu hổ với cô, động tác rất mất tự nhiên vỗ vỗ xắc tay giả vờ cầm điện thoại di động.
“Đúng lúc chị muốn nói chút chuyện với em, chút nữa em có rảnh không?”
Hàn Duyệt Duyệt lập tức nhìn về phía Hạ Na một cái: “Vậy một chút rồi nói sau, em có chút chuyện phải đi đây.”
Cô ta tăng nhanh bước chân bỏ đi gần như là chạy trốn.
Bùi Thi cũng không giữ lại. Trong lòng cô hiểu rõ, nhất định trong lòng Hàn Duyệt Duyệt có rất nhiều bất mãn. Dù sao cô cũng không nói tiếng nào đã đi Nhật, chỉ để Tiểu Khúc gửi tin cho cô ta, nói rõ bản nhạc cô ta cần luyện tập và cách thức luyện, cũng không nói cho cô ta biết hành tung của mình.
Không phải là không muốn nói, chỉ có điều phàm là người hoặc chuyện liên quan đến Sâm Xuyên thị thì ít nhiều gì cũng có chút không an toàn. Kể từ khi thấy được sự nghiêm khắc của lão gia, cô vẫn nên giữ một khoảng cách với Hàn Duyệt Duyệt tốt hơn.
Cô đi một mính về phía sân khấu nhỏ màu trắng, lại chỉ nhìn thấy Hạ Na giống như công chúa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Kha Trạch.
Kha Trạch đang phòng bao nhỏ kế bên, nhìn bóng lưng mẹ mình đang hướng về phía cửa sổ.
Đêm chưa thăm thẳm, bên ngoài nhà hàng Alhiya có vô số ký giả đóng ở đó. Lúc người đi đường ngang qua nhà hàng, bao giờ cũng không nhịn được nhìn vào bên trong vài lần. Song, cửa thủy tinh lạnh như băng giống như là một cánh cửa lớn mãi mãi không rộng mở, hoàn toàn tách biệt buổi tiệc bên trong với thế giới bên ngoài, khiến cho mọi người hai bên cho rằng thế giới bên kia là tĩnh mịch mà tối tăm.
Nhan Thắng Kiều mặc chiếc váy màu vàng nhạt kiểu Hy Lạp, mái tóc xoăn buông xõa mềm mại, để lộ chiếc cổ trẻ trung như không già đi. Bộ trang phục này khiến cho bóng lưng của bà như chỉ 30 tuổi.
Song, dung nhan của bà phản chiếu trên tấm kiếng, ánh mắt lạnh lùng đến gần như không có màu sắc.
“Cho nên đây chính là lời con muốn nói với mẹ.”
Kha Trạch nắm hai nắm đấm, rốt cuộc lấy hết can đảm, đứng thẳng lưng lên với người mẹ mà mình luôn luôn sợ hãi.
“Đúng. Bây giờ con đến nói cho mẹ những lời này, chỉ là muốn cho mẹ biết con đã làm ra quyết định này, mà không phải là hỏi ý kiến của mẹ.”
Anh vừa định quay người bỏ đi cũng không quay đầu lại, nhưng Nhan Thắng Kiều đột ngột nói:
“Sáu năm rồi.”
Kha Trạch đứng vững: “Có ý gì?”
“Sáu năm rồi.” Nhan Thắng Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Cuộc đời ngắn ngủi, biến số quá nhiều, cho dù là một phút cũng có thể khiến cho một người hoàn toàn thay đổi dáng vẻ trở nên ngay cả cha mẹ họ cũng không nhận ra. Sáu năm, con cho rằng cô gái này vẫn còn Kha Thi năm đó sao?”
“… Trong mắt con, cô ấy và năm đó không khác gì nhau.”
Nhan Thắng Kiều từ từ quay người, đôi mắt dài nhỏ lướt về phía con mình: “Nếu như con thật sự mạnh mẽ, căn bản sẽ không nói cho mẹ biết.”
“Chỉ là con tôn trọng mẹ. Cho nên hi vọng mẹ cũng chúc phúc cho bọn con.”
“Nếu như con thật sự mạnh mẽ, cũng sẽ không nói cho mẹ biết.” Nhan Thắng Kiều chỉ máy móc lặp lại, “Giống như mẹ của con đây, nếu như quyết định làm chuyện gì, chưa bao giờ sẽ nói cho người khác biết bước tiếp theo mình sẽ đi như thế nào.”
Bà nhướng mắt nhìn anh ta, ngay cả động tác chớp mắt cũng rất chậm chạp: “Đi đi, làm chuyện con muốn làm… chỉ cần con không hối hận.”
Đại sảnh tiệc đính hôn.
Nhìn thấy hai người dẫn chương trình đi lên sân khấu, đám người dần dần an tĩnh lại.
Người nam dẫn chương trình đẩy gọng kính đen, cầm lấy micro, nói sôi nổi với mọi người: “Thưa quý ông quý bà, hoan nghênh tham dự đêm lễ đính hôn của anh Kha Trạch và cô Hạ Na ngày 25 tháng 8!” Sau khi đợi nữ dẫn chương trình phiên dịch câu nói của anh ta thành Anh Văn, anh ta lại tiếp tục nói: “Đầu tiên cho mời hai nhân vật chính của chúng ta….”
Hạ Na đứng dưới ánh đèn, gương mặt ửng hồng, chờ đợi Kha Trạch xuất hiện.
Bùi Thi vỗ tay theo mọi người.
Ký ức thật là một chuyện phiền lòng. Nhìn thấy màu tím trắng khắp nơi, cô lại nhớ đến thời gian bọn họ còn thiếu niên.
Khi đó cô vừa đến Luân Đôn, còn chưa hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống ở nước Anh rỗng tuếch này, ngay cả năng lực mở miệng nói chuyện với người nước ngoài cũng không có. Ngày đó biết Kha Trạch có bạn gái, bản thân thật bất hạnh mắc mưa bệnh một trận, vì vậy cũng bỏ lỡ cuộc hẹn với bạn bè cùng đi ngân hàng mở tài khoản. Nhưng chuyện này lại truyền đến tai Kha Trạch, anh đã hẹn cô gặp mặt ở cửa ngân hàng.
Đầu giờ trưa hôm đó anh mặc chiếc áo khoác màu xám tro, áo len và áo sơ mi, ôm hai quyển sách anh văn thật dày đứng ở ngã tư đường, dưới ký hiệu Barclays khổng lồ. Ngân hàng là kiểu kiến trúc cung đình màu trắng ngà, logo là màu xanh da trời và màu trắng. Có điều anh chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đứng tại nơi ngân hàng nhiều tinh anh ra vào cũng không hề hiện lên vẻ yếu thế. Cô vội vàng vẫy vẫy tay chạy đến, anh vẫn kiêu ngạo trước sau như một hất cằm chỉ chỉ vào trong ngân hàng, ý bảo cô theo mình đi vào.
Lúc đó cô đi theo phía sau anh, cũng đang bị đám người ở cửa chen chúc mà bị gạt ra. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay cầm cổ tay cô, kéo cô đi vào bên trong.
Trước sau anh cũng không quay đầu lại.
Nhưng đi sát qua nhiều người xa lạ như vậy, có anh trai dẫn dắt, cô lại không hề cảm thấy sợ nữa.
Trên bậc thang sáng ngời rải đầy cánh hoa Lavender.
Bùi Thi ra sức vỗ tay, cho đến khi lòng bàn tay cũng hơi đau lên mới dần dần thả chậm tốc độ, buông tay xuống theo mọi người. Song, gần như trong thoáng chốc tay vừa buông xuống, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, kéo thẳng cô băng qua đám người, đi về phía bậc thang kia.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng đã rộng rãi trưởng thành hơn cả trước kia.
Cô mặc chiếc váy không tay, anh không thể kéo lấy cô cách lớp tay áo như trước. Bàn tay của anh hơi nóng, khiến cho cổ tay cô cũng nóng lên.
Cô nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc của Hạ Na. Hạ Na khó thở như mắc bệnh tim, trên ngực lên xuống phập phồng. Nhìn thấy bọn họ đi lên bậc thang, dường như cô ta rất muốn đuổi theo, nhưng chân trước vừa hơi nhấc bước thì đã đột ngột dừng lại.
Cuối cùng, Kha Trạch dẫn Bùi Thi đến trên sân khấu, một tay nhận lấy micro của người dẫn chương trình, thở hổn hển nói:
“Tối nay tôi muốn tuyên bố với quý vị một chuyện.”
Toàn hội trưởng một màn tĩnh mịch.
Có rất nhiều khách đến tham dự tiệc đính hôn của họ ngày hôm nay là bạn học cũ của Kha Trạch tại Anh. Không phải là bọn họ không nhìn thấy Bùi Thi trong buổi tiệc, nhưng xét thấy cô biến mất quá lâu, cũng không dám xác định đến nói chuyện với cô. Gần như tất cả mọi người đều nghe về tin đồn bê bối của cô và Kha Trạch. Cho nên nhìn thấy cảnh này, bọn họ có thể lờ mờ đoán được kế tiếp sẽ xảy ra việc gì. Toàn bộ ngơ ngác nhìn hai người kia.
Người dẫn chương trình bị cướp micro cũng kinh ngạc chưa định thần lại giống mọi người, hai tay còn đặt trước ngực, duy trì tư thế cầm micro.
Nhưng đợi thật lâu, Kha Trạch cũng chỉ cầm lấy micro, thở rất khẽ.
Mặc kệ là phạm vi nhìn hay là đầu óc đều như thanh tỉnh lại một chút.
Thế nhưng anh ta lại nhìn thấy Hạ Na dưới sân khấu. Môi Hạ Na mím thật chặt, mắt đỏ lên ngập nước. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hạ Na lộ ra ánh mắt thế này, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy ở chốn đông người.
Nhắm mắt lại, những cảnh tượng xám xịt trước kia hiện rõ mồn một trước mắt: Lời lẽ thô tục bẩn thỉu của tên nước ngoài dắt chó, một vài tấm hình khó coi được rửa ra, ánh mắt Tiểu Thi như vô hồn trong bệnh viện, bóng lưng Tiểu Thi ôm em trai gào khóc….
Anh hít sâu, mở mắt ra lần nữa….
“Đó chính là tôi đã tìm được em gái nuôi của tôi rồi!” Anh ta giơ tay Bùi Thi lên, thể hiện kỹ năng sở trường con nhà quyền quý nhiều năm của anh ta, trên mặt hiện lên nụ cười giả còn rạng rỡ hơn cả nụ cười thật, “Mấy năm trước vì em ấy bị thương nên về nước trước, sau đó xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, nên không thể liên lạc được với nhau. Nhưng hôm nay em ấy tỏa sáng rực rỡ trên nhạc hội, để anh em chúng tôi đoàn tụ lại lần nữa!…. Nào, Tiểu Thi, bây giờ đến phiên em lên tiếng rồi.”
Kha Trạch đưa micro cho Bùi Thi.
Cùng lúc đó, cuối cùng anh cũng buông lỏng tay đang nắm chặt tay cô. (Loyal Pang: Yếu đuối thế làm nam phụ của phụ cũng phải.)
Những khách khứa có thở dài một hơi, có vui sướng thay bọn họ, có khuôn mặt thất vọng, có như lọt vào sương mù.
Bùi Thi nhận lấy micro, hơi chần chừ, nhưng hoàn toàn không luống cuống, nói vào micro xa lạ và hờ hững: “Chào buổi tối các vị, tôi là Bùi Thi.”
Có lẽ bởi vì giọng nói của cô quá bình tĩnh, toàn cảnh hội trường đột ngột yên lặng xuống như máy đun nước sắp đến 100 độ thì bị rút phích cắm điện.
Cô chỉ ngón tay vào Kha Trạch:
“Như lời anh trai tôi vừa nói, tôi là con gái nuôi của nhà họ Kha. Mới vừa rồi họ thật của tôi đã được giới thiệu. Tôi họ Bùi, không phải là chữ Bùi của áo, cha ruột tôi là nhạc sĩ kiêm nhạc trưởng hàng đầu của nhà hát quốc gia Kim Thụ trước đây, Bùi Thiệu.”
Theo cái tên cuối cùng xuất hiện, không khí vất vả lắm mới ổn định lại bỗng bùng nổ lần nữa!
Cho đến nay, không ngờ thân thế bí ẩn của Kha Thi là như vậy!
Tiếng thảo luận kịch liệt vang vọng hội trường, ngay cả Kha Trạch đã biết thân thế của cô và Hạ Minh Thành hoàn toàn chẳng liên quan cũng bị lời tuyên cáo của cô làm kinh sợ chứng đừng nói chi là Hạ Na.
Hạ Na chết lặng người nhìn Bùi Thi, nước mắt gần như khô lại nơi hốc mắt.
Đây nhất định là chuyện đáng sợ nhất tối nay, thậm chí mức độ cũng không phân cao thấp với việc Kha Trạch lôi Bùi Thi lên sân khấu.
Cô gái này…. vậy mà lại là con gái của người mà cô ta sùng bái nhất…
Đợi tiếng nghị luận hơi tĩnh lại một chút, Bùi Thi lại tiếp tục nói:
“Nhiều năm qua tôi cảm ơn cha nuôi Kha Bình Bộ, mẹ nuôi Nhan Thắng Kiều còn có anh nuôi Kha Trạch đã chăm sóc, bây giờ cũng đến phiên tôi cố gắng làm việc để hồi đáp lại các người rồi. Một lần nữa xin tự giới thiệu một chút về mình, tôi là nghệ sĩ đàn violin được Mori Japan đưa lên, năm tuổi bắt đầu học đàn violin, sở trường trình diễn Paganini, Antonio Vivaldi và Yehudi Meduhin, có thiên phú soạn nhạc và tài năng cải biên, từng đạt được giải vô địch cuộc thi đàn violin quốc tế tại Anh, cũng từng nhận được lời mời làm nghệ sĩ độc tấu đàn violin của dàn nhạc giao hưởng Kent nước Anh. Lần này mục đích biểu diễn tại nhà hát Kha Na là hợp tác với anh Hạ Thừa Tư, thành lập một dàn nhạc giao hưởng chính thức của nhà hát Kha Na, đồng thời kéo dài giấc mộng của cha tôi khi còn sống.”
Cô nói những lời này có thể nói là không hề khách sáo, rất nhiều nhạc sĩ trứ danh cũng không dám giới thiệu mình như vậy. Nhưng kỳ lạ chính là không có người nào ở đây cảm thấy cô đang tự tâng bốc mình.
Mà trước sau cô cũng không nhìn Hạ Thừa Tư một cái, giống như là vô cùng tự tin nhất định đối phương sẽ đồng ý vậy.
Có điều là nếu như cô chỉ nói là thành lập một dàn nhạc giao hưởng trình diễn cho nhà hát Kha Na cũng không sao. Cho dù bản thân cô không có thực lực nhưng có sự chống lưng lớn mạnh của Mori ở phía sau, Hạ Thừa Tư cũng không có lý do nào để chối từ.
Nhưng cô đã vô cùng cường điệu hai chữ “chính thức”, giống như hoàn toàn chưa từng nghe thấy tin tức tháng trước Hạ Na mới công bố “thành lập giàn nhạc giao hưởng Kha Na” vậy.
Trên bãi cỏ bên ngoài.
Khăn lụa Bùi Thi choàng tại đầu vai quấn kín lại một chút, ngửa đầu uống hết ly rượu pha trộn.
Ngôi sao trên trời không vô cùng dày đặc, từng chuỗi từng chuỗi nối với nhau, giống như một sợi dây chuyền đá quý sang trọng. Mà đèn đóm cao ốc lại giống như đom đóm bay loạn, chớp tắt chớp tắt trong cảnh thành phố đêm.
“Em hoàn toàn không cho mình đường lui.”
Nghe thấy tiếng nói này, Bùi Thi nhoẻn khóe môi, quay đầu lại nhìn Hạ Thừa Tư đứng phía sau: “Cái này gọi là được ăn cả ngã về không, là điều học được từ anh Hạ.”
Hạ Thừa Tư thản nhiên chuyển dời ánh mắt, thậm chí lười trả lời cô.
Bùi Thi cầm lấy hai ly Champagne tại xe phục vụ trước cửa, đứng dưới cầu thang nhìn anh: “Không biết tôi có vinh hạnh uống với anh Hạ hai ly không?”
“Muốn chuốc rượu tôi à?” Hạ Thừa Tư khẽ nhướng chân mày.
“Uống chút rượu với anh mà thôi, sao bệnh đa nghi lại nặng như vậy.” Bùi Thi đi lên bậc thang, đưa chiếc ly có chân dài cho Hạ Thừa Tư, “Nếu như tửu lượng anh không tốt, tôi uống hết, anh cứ tùy ý.”
Ánh sao chiếu vào mắt Hạ Thừa Tư như màu hổ phách. Bị người có gương mặt cực thịnh nhìn chăm chú, ngay cả Bùi Thi nhìn nhau với anh cũng cảm thấy áp lực hơi lớn. May là anh cũng không nhìn cô quá lâu, chỉ yên lặng nhận lấy chiếc ly trong tay cô. Nhưng động tác nhận lấy ly này cũng vô tình đụng phải tay cô.
Thật ra thì chỉ là ngón trỏ và ngón giữa sượt qua một chút trên mu bàn tay cô, nhiệt độ thật mỏng gần như không cách nào phát hiện. Nhưng tay cô lại giống như bị dòng điện cao áp giật, rượu trong ly hơi run lên, suýt nữa thì sánh ra ngoài.
Hạ Thừa Tư không có phản ứng quá lớn, cô bị phản xạ có điều kiện có chút khoa trương của mình dọa sợ mất hồn. Có lẽ là bởi vì gặp mặt anh rất nhiều nhưng không mấy lần tiếp xúc chân tay, cho nên mới phải… Ngoại trừ lúc ban ngày suýt ngã xuống, còn có một năm về trước ở bên bể bơi nhà anh…
Bỗng nhiên Bùi Thi muốn tát mình một bạt tai!
Nghĩ cái gì không nghĩ, cứ vào thời khắc mấu chốt như vậy lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ chết tiệt khi đó!
Nhưng từ trước đến giờ ý nghĩ trong đầu này càng đuổi thì càng lại như âm hồn không tan, trong thoáng chốc ngay lúc đó ký ức thức tỉnh: Cánh tay Hạ Thừa Tư ôm chặt eo cô, ngón tay luồn vào tóc cô, lồng ngực nóng bỏng, đôi môi cũng… Rõ ràng là đã qua gần một năm, nhưng cho đến bây giờ tất cả chi tiết ký ức vẫn còn như mới, thậm chí chỉ cần thoáng nhớ lại thì mặt cũng sẽ hơi nóng lên.
Cô không nhìn anh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly Champagne, vẫn còn rất dũng cảm lắc lư khoe khoang chiếc ly cho anh xem.
Hạ Thừa Tư khẽ cười một chút, cũng nâng lên ly rượu cô đưa.
Bùi Thi lại mang đến hai ly, lần này là rượu đỏ, đưa cho anh: “Có thể để cho tôi thành lập dàn nhạc giao hưởng cho Kha Na hay không? Anh Hạ thương em gái đến nóng ruột, trong lòng có thể đã sớm có ý định rồi đúng không?”
Hạ Thừa Tư tự nhiên nhận lấy rượu, lắc lư chiếc ly: “Em không phải khích tôi. Nếu như mọi việc cũng phải dùng hình thức công ty gia đình để đưa vào hoạt động thì tập đoàn Thịnh Hạ cũng không phát triển đến ngày hôm nay.”
“Nói như vậy, trong mắt anh, tài hoa của nghệ sĩ đàn violin cao hơn thân phận à?”
“Không, tôi không có hứng thú với thứ tài hoa hư ảo này. Thịnh Hạ là cơ cấu kinh doanh, chúng tôi cần chính là giá trị thương mại.”
Bùi Thi từ từ gật đầu: “Nói cách khác, nếu như giá trị thương mại của tôi cao hơn cô Hạ, vậy phần việc này có thể giao cho tôi làm?”
“Đúng. Điểm này tôi đã nói với Na Na, nó sẵn lòng chấp nhận khiêu chiến.”
“Việc này cũng quá đơn giản.” Bùi Thi nâng ly với anh, “Nào, cầu chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ trước.”
Hạ Thừa Tư hờ hững nhìn cô một cái, uống hết rượu đỏ trong ly, nhưng không nói thêm một câu.
“Ánh sao ngày hè thật xinh đẹp, giống như đom đóm vậy.” Bùi Thi uống xong rượu, thả lỏng tựa vào trụ đá cẩm thạch, “Đáng tiếc trong thành phố không có bao nhiêu đom đóm, cũng không biết là tại sao.”
“Không tiện hẹn hò thôi.”
“Ừ, hẹn hò?” Bùi Thi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Tư, trong mắt cũng chở đầy ánh sao.
“Đom đóm phát sáng thật ra là phát tín hiệu tìm phối ngẫu. Nếu như đom đóm đực muốn giao phối, sẽ khiến bụng mình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt hoặc màu xanh nhạt, đi hấp dẫn đom đóm cái.”
Bùi Thi hơi cảnh giác một chút.
Hạ Thừa Tư là người hoàn toàn không nói nhảm, vậy mà cũng bắt đầu giải thích với cô những thứ nhàm chán này, xem ra dáng vẻ này trong công ty nói anh không ở trên bàn rượu là bởi vì tửu lượng yếu thật không phải là lời đồn. Bùi Thi lại đưa một ly rượu cocktail cho anh: “Anh Hạ hiểu biết thật nhiều, bội phục. Tôi mời anh.”
Quái dị chính là Hạ Thừa Tư lại thật ngoan ngoãn uống ly rượu kia. Bùi Thi đã hơi khẩn trương, nhích đến gần một chút, khẽ nói giống như thôi miên: “Có điều anh còn chưa nói hết, vậy nếu như đom đóm cái muốn đáp lại đom đóm đực thì sẽ làm sao hả?”
Hạ Thừa Tư khẽ cúi đầu:
“Nếu như đom đóm cái có ý muốn giao phối với nó thì cũng sẽ phát ra ánh sáng giống vậy.”
Những lời này quả thật chính là sắt nóng kề vào, từ tai Bùi Thi khuếch tán đến tận mang tai.
Thật ra thì chắc là Hạ Thừa Tư chỉ uống quá nhiều, ngoại trừ nói chuyện hơi có men say, dường như không có ý gì khác. Nhưng vô tình khoảng cách của bọn họ đã gần sát như thế, mùi hương cơ thể quen thuộc kia hòa với mùi rượu, cứ nhẹ nhàng bay đến, khiến cho cô cảm giác chân mình như hơi nhũn ra. Nếu như không phải khi nãy đã uống thuốc giải rượu, Bùi Thi cảm giác khẳng định mình cũng uống hơi nhiều rồi.
Cô gắng gượng lại sự hấp dẫn hormone của phái mạnh, lại đưa đến một ly rượu: “Giải thích hay, tôi mời anh.”
………….
………….
Cứ như thế uống hết chừng mười ly rượu, Bùi Thi phát hiện trọng tâm của Hạ Thừa Tư đã hơi không vững, cơ thể cũng hơi dựa vào trên tường. Dựa theo sức tự chủ tiêu chuẩn này của anh xem ra phản ứng lúc này nói rõ rằng anh đã rất say. Uống tiếp nữa sợ rằng sẽ ngủ mất. Bùi Thi cũng giả vờ say rượu lảo đảo thân thể: “Anh Hạ, anh xem, anh xem, tối nay tôi cũng đã hầu anh uống biết bao nhiêu rượu rồi, anh phải bù đắp lại tôi cho tốt một chút mới được.”
Quả nhiên thái độ Hạ Thừa Tư khác thường, khá ga lăng đỡ lấy eo của cô: “Bù đắp thế nào, em cứ việc nói.”
“Chính là ký tên thôi, rất đơn giản.”
“Ký tên phải không…” Hạ Thừa Tư sờ soạng về phía ngực mình một chút, “Tôi không mang bút.”
“Không có sao, không có sao, tôi có.”
Bùi Thi rút ra giấy tờ hủy bỏ hợp đồng và bút đã sớm chuẩn bị xong với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, che lại chữ phía trên, chỉ chỉ vào nơi ký tên: “Ký ở đây là được rồi.”
“Không, tôi không ký.” Hạ Thừa Tư dừng bút.
Bùi Thi hơi sốt ruột: “Tại sao lại không?”
“Chữ ký của tôi rất đáng tiền, chỉ hầu uống rượu hoàn toàn không đủ.”
“Vậy như thế nào mới đủ?”
Đúng vào giờ khắc này, một bản nhạc dạ khúc lãng mạn được trình diễn bằng violin kết thúc. Trong hoàn cảnh đột ngột hoàn toàn im ắng, khiến thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Hạ Thừa Tư cũng không nói lời nào, chỉ ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ chân dài cuối cùng.
Nhưng ngay sau đó vang lên khúc nhạc dạo, là đoạn độc tấu đàn cello rung động đến tâm can.
Vừa nghe đến nhạc thì tiềm thức sẽ bắt đầu nhận biết bài hát, nhạc sĩ và năm sáng tác đã trở thành thói quen bản năng của Bùi Thi.
Có điều kéo được vài âm tiết, cô đã nghe ra đó là bản “Linh hồn điệu tăng gô” của nhạc sĩ Astor Piazzola Argentina, cũng không để ý đến Hạ Thừa Tư đã đặt ly rượu lại mặt bàn, sau đó ngồi xuống một chút, xé vạt váy dài của cô!
Lúc này, đàn violin cũng tham gia trình diễn vào “Linh hồn điệu tăng gô”. Âm điệu cao vút giành đi vị trí chủ đạo của cung đàn cello vốn trầm ổn.
Bùi Thi kinh ngạc lui về sau một bước: “Anh làm gì vậy!”
Hạ Thừa Tư trầm mặc như cũ, chắn lại eo cô không để cô lui về phía sau, tiếp tục thô lỗ xé váy của cô, từ dưới xé đến bắp đùi cô.
Cùng lúc đó, khúc nhạc đệm đàn accordeon hòa vào điệu tăng gô. Theo nhạc cụ tăng lên, âm nhạc càng ngày càng hỗn loạn, ngay cả trái tim của người ta cũng rối ren đến hỏng bét theo.
“Dừng tay! Anh đang làm gì vậy chứ!”
Bùi Thi bối rối dùng tấm vải kia che lại chân, nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc sau khi chiếc váy bị xé đi, Hạ Thừa Tư kéo tuột đám vải vóc, quơ quơ trước mặt cô, ném lên mặt cỏ.
Một chiếc váy dạ hội thần bí sang trọng, trong nháy mắt đã biến thành chiếc váy khiêu vũ gợi cảm vạt xéo lộ chân.
Cuối cùng, đàn violin tham gia tấu nhạc lần thứ hai, với âm cao vô cùng sắc bén rực rỡ đã đẩy bản nhạc lên cao trào lần thứ nhất. Lần đầu tiên nhiều nhạc cụ hợp tấu khiến Bùi Thi luống cuống tay chân như thế, hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần nghe ra bất cứ thứ gì nữa.
Hạ Thừa Tư nắm tay cô, kéo cô vào trong sàn nhảy đại sảnh.
Trong phút chốc, hai người bọn họ đứng dưới ánh đèn, trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt.
Vòng eo bị bàn tay to ôm lấy, cơ thể bị buộc dựa vào người của đối phương, bước chân bị dẫn dắt lên xuống bị động. Bùi Thi sắp ngất đi tại chỗ, bước chân rối loạn đến mức gần như vấp ngã. Hạ Thừa Tư cũng hiện lên nụ cười chếch choáng: “Em từng học khiêu vũ, đừng giả vờ.”
Quả thật là cô từng học khiêu vũ, hơn nữa người dạy cô khiêu vũ là Kha Trạch.
Rất muốn nhớ lại tình cảnh ban đầu học khiêu vũ, nhưng bây giờ cô không nhớ nổi gì nữa cả.
Bị kỹ thuật nhảy ngang ngược của người đàn ông trước mắt chốc lại đẩy ra, chốc lại ôm chặt khiến cô không cách nào suy tư, đầu óc trống rỗng.
Lòng bàn tay anh ôm cô nóng hổi, dẫn dắt cô với một sức mạnh không cho kháng cự, nhảy điệu tăng gô Argentina nóng bỏng này.
…………
…………
Rõ ràng chỉ là khiêu vũ, nhưng mấy lần khiến cô cảm thấy sợ hãi khó hiểu, muốn tháo chạy, nhưng vừa nghĩ đến việc muốn thành lập dàn nhạc giao hưởng, cô lại gần như bắt buộc mình ở lại.
“Như vậy anh đã hài lòng rồi phải không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói lạnh lùng.
Hạ Thừa Tư dẫn cô quay một vòng, sau đó trán nhẹ cụng vào trán của cô, nhấc một chân cô lên quấn ngang hông mình, bước về sau một bước, khiến cô lìa bỏ trọng tâm, cả người dựa vào người anh.
“Tôi nhìn rất giống người dễ dàng thỏa mãn vậy sao.”
Kỹ thuật nhảy điệu tăng gô quá mờ ám, lúc luyện tập bạn nhảy của cô cũng là con gái. Giờ khắc này, cô mới phát hiện, nhảy tăng gô với đàn ông còn khiến người ta khó chấp nhận hơn cả trong suy nghĩ của mình. Trải qua tư thế thân mật với Hạ Thừa Tư càng khiến cô lại một lần muốn đẩy anh ra.
Cô nói ảo não: “Vậy anh còn muốn như thế nào?”
Bản nhạc chuẩn bị kết thúc, Piano, đàn accordeon, đàn violin vang lên lộn xộn, cao trào cả bản nhạc ào đến như dời núi lấp biển.
Anh ôm cô lên, quay một vòng, sau đó ôm lưng cô, để cô hạ eo xuống thật sâu. Mái tóc đen của cô như dòng nước chảy tuôn xuống, tỏa sáng lấp lánh trong ánh đèn.
Anh nhìn cô chốc lát, giống như bị ma nhập, cúi đầu khẽ thốt lên vài chữ bên tai cô.
“Lên giường với tôi.”
Đôi nam nữ khiêu vũ đều là tiêu điểm ngày hôm nay, điệu tăng gô này quá mức nóng bỏng, tiếng vỗ tay của mọi người vang dội gần như là chấn động cả cửa sổ thủy tinh sát đất.
Trong đám người hô lên “tiếp đi” từng đợt khiến bọn họ cướp đi phong thái của nam nữ nhân vật chính thật sự.
Song, bốn chữ kia Hạ Thừa Tư nói dịu dàng như thế, nhưng Bùi Thi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nổ ầm trong đầu mình.
Suýt nữa cô đã ra tay đánh người rồi. Hít sâu, lại thở ra, cố gắng để mình không phải nổi giận, qua một lúc lâu mới nén được cơn tức, thẳng người nhích đến gần Hạ Thừa Tư một chút, khẽ nói: “Anh ký trước đi.”
Dàn nhạc khá phối hợp, lập tức lựa chọn một bản nhạc khởi đầu tương đối sôi nổi, “Vũ khúc Hungary số 2″ của Johannes Brahms.
Nhưng mà bọn họ đứng đối mặt trong sàn nhảy không hề khiêu vũ nữa.
“Nói như vậy là em thật sự bằng lòng à?”
Bùi Thi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt xâm lược như báo săn.
“Đáng tiếc, tôi không chơi tình yêu công sở.” Tiếng nói Hạ Thừa Tư đột ngột lạnh xuống, “Thật sự muốn ngủ với tôi, chờ đến khi hết hạn mười năm em rời khỏi Thịnh Hạ, tôi sẽ suy nghĩ lại xem.”
Nhìn ánh mắt anh bỗng thay đổi tỉnh táo, Bùi Thi hoàn toạn trợn tròn mắt: “Anh… không có say?”
Hạ Thừa Tư nhướng nhướng mày: “Tôi nói tôi say khi nào?”
“… Vậy giấy hủy bỏ hợp đồng kia khi nào anh mới ký?”
Thấy bọn họ không hề khiêu vũ nữa, một vài cặp tình nhân và vợ chồng sớm chộn rộn đã bước vào sản nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ theo bản nhạc êm tai.
Ánh mắt Hạ Thừa Tư sắc bén trước sau như một, dường như rượu mới uống vừa rồi còn thua cả nước: “Nói như vậy. Thế lực của Mori ở Nhật rất lớn, bên chúng tôi không cách nào khống chế. Sâm Xuyên Quang lại rất coi trọng em. Nếu như em là tôi, thì có tự mình thả em đi không?”
Nếu như nói lúc trước Bùi Thi còn ôm một tia hi vọng may mắn, sau khi nghe thấy lời giải thích như thế thì đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Là cô suy nghĩ không chu đáo, hoàn toàn không từng nghĩ đến quan hệ bên phía sếp.
“Không biết.” Cô lẳng lặng đứng trong chốc lát. Tuy không cam lòng nhưng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, “Đã như vậy, tôi đi về trước. Ngày mai gặp ở công ty.”
Cô vừa mới đi vài bước, Ngạn Linh đã thở hổn hển chạy đến, chỉ vào cửa kiếng kéo đi thông qua bãi cỏ: “Bùi Thi, cô… cô để thiếu tổng uống rượu?” Cô ta nhìn một hàng ly rỗng trên bàn, ra vẻ khủng hoảng, “Cô còn để cho cậu ấy uống nhiều như vậy?”
Bùi Thi ngơ ngác: “Tại sao không thể uống rượu?”
“Ngạn Linh, chị đừng ngạc nhiên. Đi trước đi.” Câu phía sau dường như Hạ Thừa Tư nói với Bùi Thi, nhưng lại không nhìn cô.
Ngạn Linh tức tối trừng mắt liếc Bùi Thi, lập tức đi theo Hạ Thừa Tư.
Bùi Thi rất khó hiểu nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
Nói không hiếu kỳ chuyện của Hạ Thừa Tư nhất định là nói dối, nhưng từ trước đến giờ cô không thích làm việc vô nghĩa. Tuy sau đó bị thiệt ở chỗ Hạ Thừa Tư, nhưng mục đích buổi tối ngày hôm nay của cô cũng coi như đạt được một nửa, lại tiếp tục ở đây nữa sợ rằng đêm dài lắm mộng.
Cô gửi một tin nhắn cho Sâm Xuyên Quang, lôi kéo mép váy bị Hạ Thừa Tư xé rách, tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác của mình, tỉnh bơ rời khỏi tiệc đính hôn.
Bóng đêm dần dần trĩu nặng.
Tiệc vừa bước vào cao trào, Bùi Thi đã mặc vào áo khoác kéo từ vòng eo lên đến đầu vai trong gió, bóng lưng mảnh mai biến mất trước cửa lớn. Hạ Thừa Tư đứng ở nơi vắng người đưa mắt nhìn cô từ từ cách xa, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng, nhưng ngực như thủy triều dâng lên.
Đau đớn giống như lưỡi dao sắc bén đâm thủng gan cuộn trào kéo đến. Anh nhắm mắt lại, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của gió và màn đêm.
“Thiếu tổng, thiếu tổng?”
Đầu choáng váng một trận, anh chỉ nhìn thấy tay Ngạn Linh quơ quơ trước mặt, rồi rơi vào mơ hồ thật sâu. Trong thân thể như tổ ong bị vỡ, đầy cả đầu cũng đều là mật ong đặc quánh.
“Không có chuyện gì.”
Hạ Thừa Tư chống cái trán, muốn đi qua bên cạnh ngồi xuống. Nhưng cơn đau ngàn vạn kim châm đâm qua thân thể bỗng xông lên ….
Anh lập tức bụm miệng, nhưng lòng bàn tay vẫn chứa đầy chất lỏng nóng hổi. Căn bản không có thời gian đi xem là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nhắm hai mắt, cố gắng giữ tỉnh táo, điều chỉnh hô hấp, nhưng cơn đau lại mang chất lỏng sềnh sệch dâng lên.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Ngạn Linh đã sợ đến mức hai mắt dại ra, mất đi chức năng ngôn ngữ.
– Tay thiếu tổng che miệng, nhưng lượng lớn máu tươi chảy ra giữa ngón tay anh, hơn nữa càng ngày càng nhiều, từ nhỏ giọt rơi xuống, trở thành chảy ào ạt đầy đất.
“Cứu, cứu người….!Tất cả mọi người đều qua đây, mau… mau nhanh cứu người đi!!” Sắc mặt cô ta trắng bệch xông đến, khàn giọng hét ầm lên.
“Tiếng xe cứu thương?” Trên đường đưa Bùi Thi về nhà, Sâm Xuyên Quang nghiêng đầu một chút, “Hình như là chạy về phía chúng ta vừa đi.”
Bùi Thi trầm mặc mở cửa sổ ra, nhìn xe cứu thương nhanh chóng lái về phía vừa nãy, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Không đúng, tuy Ngạn Linh phản ứng rất kịch liệt, nhưng vẻ mặt Hạ Thừa Tư như rất bình thường, hoàn toàn không có dáng vẻ không phù hợp. Nếu như tửu lượng anh tệ hại đến vậy thì đã sớm say rồi.
Càng nghĩ như vậy, cảm giác bất an càng rõ ràng.
Rất muốn trở lại nhìn xem có chuyện xảy ra.
Nhưng mà nếu như người gặp chuyện không may thật sự là Hạ Thừa Tư, vậy trách nhiệm của cô sẽ rất lớn. Dù sao người chuốc rượu anh là mình, nếu như Ngạn Linh tức giận bổ sung vài câu, thì cơ hội vất vã lắm mới đến tay sẽ lại một lần chạy đi rồi.
Hơn nữa, con người Hạ Thừa Tư quá khó đoán. Anh chẳng hề hiếu kỳ chút nào về việc cô trở lại và cũng không hỏi đến. Dĩ nhiên cũng có thể hiểu là tính cách anh vốn chính là thế. Nhưng nếu người hiện tại cần cấp cứu thật sự là anh thì tại sao anh muốn hi sinh nhiều như vậy để uống rượu với mình? Có thể nào thân phận và mục đích mình vào công ty… từ ban đầu đã bị anh ta biết hay không? Mà người mượn rượu nói suông thật ra là anh mà không phải mình đúng không?
Vốn vẫn là đang đi trên dây thép, cô không thể nào lại vì chuyện chẳng liên quan để mạo hiểm lớn hơn nữa.
“Xung quanh đây nhiều người, xe cứu thương xe cảnh sát cũng thường xuyên xuất hiện. Chắc không phải việc gì lớn đâu.” Bùi Thi đóng cửa sổ lại một lần nữa, không đề cập đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến tiệc đính hôn nữa.
Song, lại chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong sàn nhảy.
Cô lấy áo khoác che khe hở lộ chân từ chiếc váy.
Bản “Linh hồn điệu tăng gô” kia đường đường như thế, rõ ràng xoay tròn dưới ánh đèn màu tím, nhưng lại khiến cô có cảm giác hoàn toàn lõa lồ trong bóng tối.
Về đến nhà, đèn đã tắt hết.
Bùi Thi rón rén đi đến phòng ngủ của Bùi Khúc, đi đến bên giường đắp chăn lại cho em trai, lại nghe thấy Bùi Khúc nói thật khẽ: “Chị, chị về rồi.”
“Còn chưa ngủ sao?” Cô ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cứ mãi nghĩ đến vấn đề của chị.”
“Vấn đề của chị?” Bùi Thi khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: “Chị có vấn đề gì?”
Bùi Khúc nhẹ nhàng hít thở trong màn đêm đen nhánh, nhỏ giọng nói: “Chị, thu tay lại đi, Em cảm thấy khoa trương lấy thân phận là con của ba xuất hiện như vậy vốn chính là một sai lầm. Em không hy vọng chị sai tiếp nữa.”
“Chị cũng không muốn mượn ánh hào quang của ba. Nhưng mà Tiểu Khúc, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nếu như không có ba năm năm năm, hoàn toàn dựa vào sức lực của mình tạo nên thành tựu là chuyện không thể nào.”
Bùi Khúc nhấc cổ lên, vội nói: “Em không phải có ý này. Em nói là cả sự kiện… Chị, mỗi lần chị vừa chạm vào đàn violin, em đều cảm thấy rất đáng sợ… Em, em thích dáng vẻ sáu năm nay của chị, rất dịu dàng, rất hiền lành, em không muốn chị biến thành trạng thái trước kia…”
Dịu dàng, hiền lành ư?
Đây không phải là hình dung thiên sứ như Tiểu Khúc sao, khi nào đến lượt mình rồi chứ?
Bùi Thi không nhịn được khẽ cười. Có lẽ mấy năm nay cô đã từng bị Tiểu Khúc đồng hóa, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ phải biến thành người như cậu. Nếu như cô cũng giống như cậu, vậy thì ai có thể bảo vệ cậu chứ?
Nguyên do cô biến thành thiên sứ, là bởi vì cô không có năng lực biến lại thành ma quỷ.
“Được rồi, Tiểu Khúc.” Bùi Thi ngắt lời lời cậu, thuận theo trán cậu lần xuống, vỗ vỗ gương mặt của cậu: “Đừng ngang bướng.”
“Chị, trên thế giới này không phải là không có tình cảm ấm áp. Chị không nên luôn nhớ kỹ những chuyện không tốt kia, chị nên suy nghĩ đến những người tốt với chị, thử nghĩ đến người tốt ẩn danh lúc đó đã cứu chị một mạng tại bệnh viện Luân Đôn kia đi.”
Bùi Thi ngẩn người, khẽ mỉm cười với cậu trong bóng tối:
“Em lo lắng nhiều rồi. Em biết dù xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ không rời khỏi em. Đi ngủ sớm chút đi.”
Sau khi Bùi Khúc ngủ, Bùi Thi lặng lẽ mở đèn bàn lên, kéo khóa váy, lộ ra da thịt trên bụng. Sau đó nương ánh đèn mờ tối, cô thấy một vết sẹo giải phẫu nhỏ nhắn.
Dưới tình huống thông thường, nếu như sinh đôi là khác giới tính, bình thường sẽ là sinh đôi khác trứng, trẻ con sinh đôi cùng trứng thường là cùng giới tính.
Sinh đôi khác giới tính cùng trứng gần như là không tồn tại. Nhưng nếu như lúc trứng thụ tinh đứa bé trai sinh đôi phân rời, nhiễm sắc thể Y trong nhiễm sắc thể XY biến mất, trong đó một cái sẽ biến thành XO, tiếp cận nhiễm sắc thể bé gái. Trong trường hợp này, thân thể của bé trai sẽ không hề bị ảnh hưởng, nhưng bé gái sẽ vì nhiễm sắc thể mất đi và dị thường nên bị mắc Hội chứng Turner, dẫn đến sau này có một vài chức năng không đủ.
Có người thì thể hiện ở vóc dáng thấp bé, bờ tóc sau gáy thấp, có các nốt ruồi nhiễm sắc tố, bộ mặt không bình thường, cũng có người thể hiện tại việc không hành kinh, động mạch chủ và nội tạng dị dạng, sức khỏe dị thường.
Bùi Thi chính là thuộc về dạng sau, trời sinh gan dị thường, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ là chức năng gan suy yếu, cũng không có rất nghiêm trọng. Cho đến mấy năm trước lúc ở nước Anh vì bị cảm mà đột ngột phát tác, chuyển hóa thành viêm gan siêu vi, rồi sau đó từ gan bị nhiễm khuẩn bạo phát thành chức năng gan suy kiệt.
Lúc đó dụng cụ trong bệnh viện vốn khan hiếm, bác sĩ ủng hộ việc tiến hành làm gan nhân tạo bên ngoài cơ thể cho cô, nhưng cũng không cách nào cứu vãn được tình trạng bệnh tình nguy kịch.
Cho đến một ngày có một người ẩn danh quyên tặng 1/2 gan sống…
Bùi Thi sờ sờ vết sẹo kia, không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu như lúc đó không phải người ẩn danh này xả thân cứu người thì có thể cô sẽ phải chết trên bàn mổ. Ân tình trọng đại như vậy cô vẫn cảm thấy không có gì để hồi báo, bất đắc dĩ dù là ép hỏi bác sĩ thế nào, bác sĩ đều nói muốn tôn trọng ý nguyện của người hiến gan không cho biết tên thật, thậm chí cả giới tính, số tuổi và quốc tịch cũng không nói cho cô biết. Chỉ nói người quyên tặng gởi lời nhắn với cô, nói cô chỉ có mười mấy tuổi thôi, phải yêu quý bản thân mình.
Đó là lần đầu tiên cô thấy cảm động vì tình người ấm áp trên thế gian này. Vô số lần cô đi cầu nguyện tại nhà thờ là việc xưa nay chưa bao giờ có để cầu nguyện cho người tốt bụng kia, hy vọng anh ta hoặc cô ta sau khi phẫu thuật có thể sớm ngày bình phục…
Nhưng tất cả cũng là việc trước đây đã lâu, lâu đến mức cô đã sắp quên mất hoàn toàn.
Hoặc là nói, lâu đến mức cô muốn ép mình quên đi.
Bùi Khúc đã sớm ngủ thật say.
Nhiều khi cô cũng cảm thấy em trai của mình giống như một chiếc gương, tro bụi đóng trên người cậu có thể che đi vẻ trong sáng của cậu, nhưng lại không thể làm bẩn đi nội tâm cậu.
Cô mở điện thoại di động, nhìn khuôn mặt tươi cười của cha mình trong cảnh hoàng hôn, không nhịn được vuốt vẻ cái trán của Bùi Khúc. Bọn họ giống nhau như thế.
Cuộc sống của chúng ta vẫn vô hạn tuần hoàn. Cây nhỏ trưởng thành khỏe mạnh trong mưa nắng, cành lá rậm rạp, ra hoa kết trái, cuối cùng cây cối khô héo, lại có hạt giống rơi vào đất, tiếp nối cuộc sống đời trước.
Tiểu Khúc nói không sai, có thể tất cả những gì mình làm bây giờ là sai. Nhưng cuộc sống không phải là một vấn đề có thể để chúng ta tìm ra được cách giải quyết.
Nó là một cánh cửa lớn mở rộng, chưa bao giờ từng trói buộc bất cứ ai cất bước đi về phía trước. Nếu như một ngày nào đó phát hiện một con đường đi không thông, vậy nhất định là bởi vì tự chúng ta tăng thêm khóa trên đó.
Chiếc khóa này có thể là ký ức ngọt ngào, vinh quang của quá khứ, người đã từng yêu, thậm chí là một giai điệu bản nhạc từng nắm vững.
Trên thế giới này nếu không có sai lầm thì cuộc sống cũng sẽ không tồn tại.
Nếu như không có sai lầm, có lẽ cũng sẽ không yêu người kia, nhớ mãi không quên một đoạn ký ức sớm nên vứt bỏ. Sinh ra từ tử cung của mẹ, cũng sẽ không trở thành chúng ta của hiện tại.
Nhìn con phố chúng ta đang đi hối hả, nhìn lần lượt từng khuôn mặt xa lạ một lần gặp thoáng qua, ta mãi mãi không biết ai sẽ bước vào cuộc đời của ta, ai sẽ dừng lại một chốc rồi rời đi, bao nhiêu câu chuyện xưa vừa xảy ra sau lưng ai.
Mượn ánh trăng, Bùi Thi vuốt lại mái tóc rối của em trai một chút, lại nhìn về phía giá sách dán đầy bài viết và báo chí cắt ra lúc cha còn sống. Trên một góc hình, có một bóng người quen thuộc mờ đến gần như không nhìn thấy. Nếu như không phải cái mũ kia, đôi giày kia, cô cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, hiện tại càng sẽ không xuất hiện ở đây.
Bóng dáng kia xen lẫn trong đám người huyên náo, giống như là một chiếc bóng mắt thường không cách nào nhìn thấy lại bị máy chụp hình bắt được hình ảnh đen trắng mờ tối.
Bụng đom đóm phát sáng là vì phát ra tín hiệu tìm phối ngẫu.
Ánh sao giống như nghìn vạn con đom đóm rớt xuống ngân hà, tô điểm cho đèn đóm của thành phố lớn. Cảnh đêm giữa hè quá sặc sỡ khiến mọi người quên mất đêm thật ra vốn chỉ là một màu đen.
Kết thúc quyển 1.
Trong nhà hàng Alhiya, tiệc đính hôn của Kha Trạch và Hạ Na, khách mời gần như đã đến đủ. Màu sắc chủ đạo của sảnh tiệc là màu tím nhạt và trắng: Ghế trắng như tuyết, nơ trên ghế là tím nhạt; Khăn trải bàn trắng như tuyết, hoa trong bình trên bàn là Lavender tím nhạt; Thảm trắng như tuyết, đèn chiếu sáng cả chính sảnh là tím nhạt; Váy của cô dâu tương lai trắng như tuyết, hoa trà trước ngực là màu tím nhạt….
Ban nhạc cổ điển mô hình nhỏ ngồi tại góc hội trường, trình diễn từ “Tiểu khúc trữ tình” của Ambrosio đến “Khúc biến tấu thứ tư” của Charles Dancla. Khách mời cũng không chỉ là nhạc sĩ, còn có những nhân vật quan trọng cấp cao của các doanh nghiệp lớn có hợp tác với Thịnh Hạ, con cháu nhà giàu có, danh viện (1) xã hội, siêu mẫu quốc tế, nhà văn kiêm đạo diễn trứ danh, họa sĩ cấp quốc bảo, thậm chí là ngôi sao bóng đá cũng có. Cả buổi tiệc đính hôn từ âm nhạc đến cảnh trí, từ không khí đến con người đều xa hoa đến phù phiếm.
(1): Danh viện: chỉ những phụ nữ trí thức nổi bật.
Bởi vì Sâm Xuyên Đảo Trì Dã đã thông báo, trong lúc sản phẩm của Mori và tập đoàn Thịnh Hạ chính thức đưa ra thị trường, không cho phép Sâm Xuyên Quang tham gia bất cứ hoạt động công khai nào có liên quan đến Thịnh Hạ. Cho nên Sâm Xuyên Quang chỉ đưa Bùi Thi đến nơi tổ chức tiệc đính hôn rồi rời đi.
Mới vừa bước vào nơi tổ chức tiệc đính hôn, điều đầu tiên đập vào mắt Bùi Thi không phải là hai vị chủ tiệc, mà là bóng lưng đôi nam nữ nước ngoài như mộng ảo đứng trong đám người. Nguyên do xác định là người nước ngoài là vì mái tóc màu vàng của cô gái buộc theo kiểu công chúa, vóc dáng cũng là tỷ lệ cửu đầu thân (2). Cô ta mặc một chiếc váy xanh lá nhạt mang hơi thở mùa xuân, nhưng đeo chiếc túi dây xích da trâu rằn ri sản xuất có hạn đầy vẻ hoang dã.
(2): Cửu đầu thân là mặt và chiều cao mang tỷ lệ 1:9, có nghĩa là chiều cao của thân hơn chiều cao mặt 9 lần. Đàn ông có tỷ lệ chiều cao vậy thường ít nhất cao 1m86, phụ nữ có tỷ lệ chiều cao vậy ít nhất là 1m72.
Một người thật phiên bản búp bê baby như vậy thường rất nổi trội hơn phái nam Châu Á kín đáo. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta lại khiến cô ta có vẻ dịu dàng đa tình như chú chim nhỏ nép vào người.
Người đàn ông mặc bộ đồ tây cổ lật màu xanh lá hợp với cô ta, khăn quàng trước ngực chỉ lộ ra một bên nho nhỏ, nhưng cũng là làm nổi bật cho nền rằn ri chủ đạo. Nét hoang dã trên người búp bê baby đến nơi anh ta đã biến thành thời trang và mạnh mẽ.
Anh cầm một ly rượu nho, chiếc đinh tai thủy tinh màu vàng nho nhỏ trên tai trái lại lóe lên một chút dưới ánh đèn. Mái tóc dày đen nhánh hơi xước lên, sóng mũi vốn cao thẳng càng thêm lập thể, khiến Bùi Thi lập tức có một ý nghĩ “trách sao người nước ngoài hôn luôn phải nghiêng lệch đầu, cái mũi này hôn môi chẳng dễ dàng gì”. Nhưng người đàn ông kia vừa quay qua lại phát hiện anh ta hoàn toàn không phải là người nước ngoài.
– Đó là Hạ Thừa Tư.
Lời đồn nói chiếc mũi hoàn mỹ của Cleopatra VII dài có một không hai, cho nên đại đế Caesar và Antonius mới có thể chết vì nàng. Triết học gia Pascal nước Pháp đã nói: “Nếu như chiếc mũi của nàng hơi ngắn một chút thì có lẽ lịch sử thế giới sẽ phải viết lại.”
Tạp chí Nhật Bản từng miêu tả Hạ Thừa Tư thế này: “Nếu như Hạ Thừa Tư biến thành phụ nữ, vậy nhất định sẽ biến thành Cleopatra VII.”
Nhìn thấy sườn mặt Hạ Thừa Tư góc bốn mươi lăm độ, Bùi Thi lập tức nghĩ đến những lời này.
Có điều cuối cùng người này đang làm gì vậy? Bộ trang phục này trực tiếp mang đến sân khấu chữ T của London Fashion Week chạy một vòng cũng được đó!
Nhưng lại nhìn nữ người mẫu Thụy Điển bên cạnh anh, cô bỗng hiểu ra: Gần đây Hạ Thừa Tư luôn khoe khoang sắc đẹp trên tạp chí, bộ trang phục này cũng là do làm đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu thời trang — Anh ta thật đúng là rất thích hợp làm người mẫu, hơn nữa còn là siêu mẫu quốc tế. Bởi vì người mẫu càng siêu cấp, lại phải càng không cần bất cứ tài trí, khí chất, gợi cảm, mỉm cười để trang trí cho hoàn mỹ. Chỉ khi bọn họ không có đặc điểm cá nhân, mới có thể trở thành cái giá áo phơi bày đồng phục đặc sắc.
Bùi Thi quan sát anh chừng vài phút đồng hồ, anh nói chuyện với hơn mười người khách khác nhau, mà lại chỉ cười có hai lần — Nếu như khóe miệng không mang theo tình cảm nhếch lên một chút, mắt chớ hề lộ ra chút nét cười cũng xem như là nụ cười.
Ngay cả lễ đính hôn của em gái mình cũng mang khuôn mặt như bị nhiễm Clostridium Botulinum (3) quá liều vậy, thật không biết có phải mạch não thật sự nhảy theo cách thức hóa như số liệu cổ phiếu và khách sạn tòa nhà thương mại không nữa.
(3) Clostridium botulinum là trực khuẩn gram +, kị khí tuyệt đối tức là phát triển trong môi trường không có oxy. Vi khuẩn tồn tại trong đất, nước phân động vật, ruột cá, ruột động vật có vú, từ đó vi khuẩn xâm nhập vào thực phẩm, sinh độc tố gây ngộ độc khi vào cơ thể. Dưới ảnh hưởng của nhiệt độ cao và các yếu tố môi trường bất lợi, vi khuẩn chuyển thành các bào tử rất bền vững. Vi khuẩn phát triển thuận lợi ở 3-43°C. Ở nhiệt độ thích hợp, không có oxy, ẩm ướt và pH acid yếu ( pH> 4,6), bào tử biến đổi lại thành vi khuẩn và phát triển, tiết ra độc tố botulinum. Có 7 chủng C. botulinum .Vi khuẩn gây bệnh ở người thường là Clostridium botulinum týp A, B, E và F . Bản thân vi khuẩn và bào tử không gây ra bệnh mà bệnh là do độc tố của nó sinh ra, gây liệt thần kinh.
Hạ Thừa Tư dẫn theo nữ người mẫu giao thiệp với đám người trong chốc lát, lại đột ngột đối diện với cha mình. Thái độ của anh đối với Hạ Minh Thành không có gì không giống với người khác.
Hạ Minh Thành không có đeo mắt kiếng, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn so với lúc Bùi Thi thấy ở nhà nhiều. Ông ta mặc bộ vest đen ba mảnh và khăn choàng sọc vuông, khuôn mặt ưa nhìn và nói năng tao nhã, quả thật chính là phiên bản chín chắn của Hạ Thừa Tư hai mươi năm sau. Đồng thời, ông ta nhẹ nhàng lịch sự lại không mất khí phách đàn ông, giống như là quý ông nước Anh dí dỏm, thuận miệng nói vài câu sẽ chọc cho nữ người mẫu cười đến cong cả eo.
So với vẻ hà khắc lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Minh Thành đã khiến Bùi Thi kinh ngạc, nhưng lại khiến Hạ Thừa Tư hơi chán ghét nhíu lông mày. Hạ Thừa Tư cúi đầu nói với nữ người mẫu Thụy Điển hai câu, lại chỉ chỉ nơi khác ý bảo cô ta rời đi cùng mình. Nào ngờ nữ người mẫu nhìn anh một cái hơi khiêu khích, cười lắc lắc tay. Hạ Thừa Tư liếc mắt nhìn Hạ Minh Thành một cái, rồi khẽ thở hắt một hơi nhìn những phương hướng khác, để ly rượu xuống rời đi.
Bùi Thi ngạc nhiên nhìn một màn này.
Việc này coi là gì….
Chỉ số sức hấp dẫn của cậu hai Hạ mà lại không bằng cha mình ư?
Anh rời khỏi chưa đến vài phút, nữ người mẫu kia đã cười càng thêm run rẩy hết cả người, thậm chí kích động đến khóe mắt cũng trào ra nước. Nhưng Hạ Minh Thành vẫn là dáng vẻ khiêm tốn lịch sự, sau khi làm một động tác gọi điện thoại với nữ người mẫu, nhanh chóng đưa danh thiếp của mình cho cô ta. Có vẻ như nữ người mẫu cũng hơn hai mươi tuổi, dù đẹp đến rực rỡ nhưng cũng non nớt đến ngây ngô, cũng chẳng có gì rụt rè đoan trang, cầm lấy điện thoại nhá một cái vào điện thoại của ông ta.
Lúc này Bùi Thi mới nhớ đến Hạ Thừa Tư có bốn số điện thoại công việc và một số điện thoại cá nhân. Không có một số điện thoại nào in trên danh thiếp là anh trực tiếp nghe cả. Đối chiếu với ánh mắt khiêu khích của nữ người mẫu đối với Hạ Thừa Tư mới vừa rồi, chắc là sự cao thượng của anh lại chọc giận một người đẹp rồi.
Mới vừa vào sảnh đã nhìn thấy một màn đặc sắc như thế, Bùi Thi suýt nữa quên mất phải cầm thiệp mời đi ghi danh. Quả thật Hạ Na rất coi trọng tiệc đính hôn lần này, thậm chí cả thiệp mời cũng là hai màu chủ đề trắng tím phối hợp.
Khi cô đi đến quầy tiếp tân, lại đúng lúc đụng mặt với Hàn Duyệt Duyệt đang đồng thời ghi danh ở đó.
“Duyệt Duyệt.” Trong mắt Bùi Thi có một tia vui sướng, “Cả ngày chị gọi điện thoại cho em luôn chẳng có ai nhận, còn tưởng rằng em đang bận việc khác. Không nghĩ là em cũng đến.”
“À, vâng ạ, có thể là em không nghe thấy.” Hàn Duyệt Duyệt cười xấu hổ với cô, động tác rất mất tự nhiên vỗ vỗ xắc tay giả vờ cầm điện thoại di động.
“Đúng lúc chị muốn nói chút chuyện với em, chút nữa em có rảnh không?”
Hàn Duyệt Duyệt lập tức nhìn về phía Hạ Na một cái: “Vậy một chút rồi nói sau, em có chút chuyện phải đi đây.”
Cô ta tăng nhanh bước chân bỏ đi gần như là chạy trốn.
Bùi Thi cũng không giữ lại. Trong lòng cô hiểu rõ, nhất định trong lòng Hàn Duyệt Duyệt có rất nhiều bất mãn. Dù sao cô cũng không nói tiếng nào đã đi Nhật, chỉ để Tiểu Khúc gửi tin cho cô ta, nói rõ bản nhạc cô ta cần luyện tập và cách thức luyện, cũng không nói cho cô ta biết hành tung của mình.
Không phải là không muốn nói, chỉ có điều phàm là người hoặc chuyện liên quan đến Sâm Xuyên thị thì ít nhiều gì cũng có chút không an toàn. Kể từ khi thấy được sự nghiêm khắc của lão gia, cô vẫn nên giữ một khoảng cách với Hàn Duyệt Duyệt tốt hơn.
Cô đi một mính về phía sân khấu nhỏ màu trắng, lại chỉ nhìn thấy Hạ Na giống như công chúa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Kha Trạch.
Kha Trạch đang phòng bao nhỏ kế bên, nhìn bóng lưng mẹ mình đang hướng về phía cửa sổ.
Đêm chưa thăm thẳm, bên ngoài nhà hàng Alhiya có vô số ký giả đóng ở đó. Lúc người đi đường ngang qua nhà hàng, bao giờ cũng không nhịn được nhìn vào bên trong vài lần. Song, cửa thủy tinh lạnh như băng giống như là một cánh cửa lớn mãi mãi không rộng mở, hoàn toàn tách biệt buổi tiệc bên trong với thế giới bên ngoài, khiến cho mọi người hai bên cho rằng thế giới bên kia là tĩnh mịch mà tối tăm.
Nhan Thắng Kiều mặc chiếc váy màu vàng nhạt kiểu Hy Lạp, mái tóc xoăn buông xõa mềm mại, để lộ chiếc cổ trẻ trung như không già đi. Bộ trang phục này khiến cho bóng lưng của bà như chỉ 30 tuổi.
Song, dung nhan của bà phản chiếu trên tấm kiếng, ánh mắt lạnh lùng đến gần như không có màu sắc.
“Cho nên đây chính là lời con muốn nói với mẹ.”
Kha Trạch nắm hai nắm đấm, rốt cuộc lấy hết can đảm, đứng thẳng lưng lên với người mẹ mà mình luôn luôn sợ hãi.
“Đúng. Bây giờ con đến nói cho mẹ những lời này, chỉ là muốn cho mẹ biết con đã làm ra quyết định này, mà không phải là hỏi ý kiến của mẹ.”
Anh vừa định quay người bỏ đi cũng không quay đầu lại, nhưng Nhan Thắng Kiều đột ngột nói:
“Sáu năm rồi.”
Kha Trạch đứng vững: “Có ý gì?”
“Sáu năm rồi.” Nhan Thắng Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Cuộc đời ngắn ngủi, biến số quá nhiều, cho dù là một phút cũng có thể khiến cho một người hoàn toàn thay đổi dáng vẻ trở nên ngay cả cha mẹ họ cũng không nhận ra. Sáu năm, con cho rằng cô gái này vẫn còn Kha Thi năm đó sao?”
“… Trong mắt con, cô ấy và năm đó không khác gì nhau.”
Nhan Thắng Kiều từ từ quay người, đôi mắt dài nhỏ lướt về phía con mình: “Nếu như con thật sự mạnh mẽ, căn bản sẽ không nói cho mẹ biết.”
“Chỉ là con tôn trọng mẹ. Cho nên hi vọng mẹ cũng chúc phúc cho bọn con.”
“Nếu như con thật sự mạnh mẽ, cũng sẽ không nói cho mẹ biết.” Nhan Thắng Kiều chỉ máy móc lặp lại, “Giống như mẹ của con đây, nếu như quyết định làm chuyện gì, chưa bao giờ sẽ nói cho người khác biết bước tiếp theo mình sẽ đi như thế nào.”
Bà nhướng mắt nhìn anh ta, ngay cả động tác chớp mắt cũng rất chậm chạp: “Đi đi, làm chuyện con muốn làm… chỉ cần con không hối hận.”
Đại sảnh tiệc đính hôn.
Nhìn thấy hai người dẫn chương trình đi lên sân khấu, đám người dần dần an tĩnh lại.
Người nam dẫn chương trình đẩy gọng kính đen, cầm lấy micro, nói sôi nổi với mọi người: “Thưa quý ông quý bà, hoan nghênh tham dự đêm lễ đính hôn của anh Kha Trạch và cô Hạ Na ngày 25 tháng 8!” Sau khi đợi nữ dẫn chương trình phiên dịch câu nói của anh ta thành Anh Văn, anh ta lại tiếp tục nói: “Đầu tiên cho mời hai nhân vật chính của chúng ta….”
Hạ Na đứng dưới ánh đèn, gương mặt ửng hồng, chờ đợi Kha Trạch xuất hiện.
Bùi Thi vỗ tay theo mọi người.
Ký ức thật là một chuyện phiền lòng. Nhìn thấy màu tím trắng khắp nơi, cô lại nhớ đến thời gian bọn họ còn thiếu niên.
Khi đó cô vừa đến Luân Đôn, còn chưa hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống ở nước Anh rỗng tuếch này, ngay cả năng lực mở miệng nói chuyện với người nước ngoài cũng không có. Ngày đó biết Kha Trạch có bạn gái, bản thân thật bất hạnh mắc mưa bệnh một trận, vì vậy cũng bỏ lỡ cuộc hẹn với bạn bè cùng đi ngân hàng mở tài khoản. Nhưng chuyện này lại truyền đến tai Kha Trạch, anh đã hẹn cô gặp mặt ở cửa ngân hàng.
Đầu giờ trưa hôm đó anh mặc chiếc áo khoác màu xám tro, áo len và áo sơ mi, ôm hai quyển sách anh văn thật dày đứng ở ngã tư đường, dưới ký hiệu Barclays khổng lồ. Ngân hàng là kiểu kiến trúc cung đình màu trắng ngà, logo là màu xanh da trời và màu trắng. Có điều anh chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đứng tại nơi ngân hàng nhiều tinh anh ra vào cũng không hề hiện lên vẻ yếu thế. Cô vội vàng vẫy vẫy tay chạy đến, anh vẫn kiêu ngạo trước sau như một hất cằm chỉ chỉ vào trong ngân hàng, ý bảo cô theo mình đi vào.
Lúc đó cô đi theo phía sau anh, cũng đang bị đám người ở cửa chen chúc mà bị gạt ra. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay cầm cổ tay cô, kéo cô đi vào bên trong.
Trước sau anh cũng không quay đầu lại.
Nhưng đi sát qua nhiều người xa lạ như vậy, có anh trai dẫn dắt, cô lại không hề cảm thấy sợ nữa.
Trên bậc thang sáng ngời rải đầy cánh hoa Lavender.
Bùi Thi ra sức vỗ tay, cho đến khi lòng bàn tay cũng hơi đau lên mới dần dần thả chậm tốc độ, buông tay xuống theo mọi người. Song, gần như trong thoáng chốc tay vừa buông xuống, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, kéo thẳng cô băng qua đám người, đi về phía bậc thang kia.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng đã rộng rãi trưởng thành hơn cả trước kia.
Cô mặc chiếc váy không tay, anh không thể kéo lấy cô cách lớp tay áo như trước. Bàn tay của anh hơi nóng, khiến cho cổ tay cô cũng nóng lên.
Cô nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc của Hạ Na. Hạ Na khó thở như mắc bệnh tim, trên ngực lên xuống phập phồng. Nhìn thấy bọn họ đi lên bậc thang, dường như cô ta rất muốn đuổi theo, nhưng chân trước vừa hơi nhấc bước thì đã đột ngột dừng lại.
Cuối cùng, Kha Trạch dẫn Bùi Thi đến trên sân khấu, một tay nhận lấy micro của người dẫn chương trình, thở hổn hển nói:
“Tối nay tôi muốn tuyên bố với quý vị một chuyện.”
Toàn hội trưởng một màn tĩnh mịch.
Có rất nhiều khách đến tham dự tiệc đính hôn của họ ngày hôm nay là bạn học cũ của Kha Trạch tại Anh. Không phải là bọn họ không nhìn thấy Bùi Thi trong buổi tiệc, nhưng xét thấy cô biến mất quá lâu, cũng không dám xác định đến nói chuyện với cô. Gần như tất cả mọi người đều nghe về tin đồn bê bối của cô và Kha Trạch. Cho nên nhìn thấy cảnh này, bọn họ có thể lờ mờ đoán được kế tiếp sẽ xảy ra việc gì. Toàn bộ ngơ ngác nhìn hai người kia.
Người dẫn chương trình bị cướp micro cũng kinh ngạc chưa định thần lại giống mọi người, hai tay còn đặt trước ngực, duy trì tư thế cầm micro.
Nhưng đợi thật lâu, Kha Trạch cũng chỉ cầm lấy micro, thở rất khẽ.
Mặc kệ là phạm vi nhìn hay là đầu óc đều như thanh tỉnh lại một chút.
Thế nhưng anh ta lại nhìn thấy Hạ Na dưới sân khấu. Môi Hạ Na mím thật chặt, mắt đỏ lên ngập nước. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hạ Na lộ ra ánh mắt thế này, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy ở chốn đông người.
Nhắm mắt lại, những cảnh tượng xám xịt trước kia hiện rõ mồn một trước mắt: Lời lẽ thô tục bẩn thỉu của tên nước ngoài dắt chó, một vài tấm hình khó coi được rửa ra, ánh mắt Tiểu Thi như vô hồn trong bệnh viện, bóng lưng Tiểu Thi ôm em trai gào khóc….
Anh hít sâu, mở mắt ra lần nữa….
“Đó chính là tôi đã tìm được em gái nuôi của tôi rồi!” Anh ta giơ tay Bùi Thi lên, thể hiện kỹ năng sở trường con nhà quyền quý nhiều năm của anh ta, trên mặt hiện lên nụ cười giả còn rạng rỡ hơn cả nụ cười thật, “Mấy năm trước vì em ấy bị thương nên về nước trước, sau đó xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, nên không thể liên lạc được với nhau. Nhưng hôm nay em ấy tỏa sáng rực rỡ trên nhạc hội, để anh em chúng tôi đoàn tụ lại lần nữa!…. Nào, Tiểu Thi, bây giờ đến phiên em lên tiếng rồi.”
Kha Trạch đưa micro cho Bùi Thi.
Cùng lúc đó, cuối cùng anh cũng buông lỏng tay đang nắm chặt tay cô. (Loyal Pang: Yếu đuối thế làm nam phụ của phụ cũng phải.)
Những khách khứa có thở dài một hơi, có vui sướng thay bọn họ, có khuôn mặt thất vọng, có như lọt vào sương mù.
Bùi Thi nhận lấy micro, hơi chần chừ, nhưng hoàn toàn không luống cuống, nói vào micro xa lạ và hờ hững: “Chào buổi tối các vị, tôi là Bùi Thi.”
Có lẽ bởi vì giọng nói của cô quá bình tĩnh, toàn cảnh hội trường đột ngột yên lặng xuống như máy đun nước sắp đến 100 độ thì bị rút phích cắm điện.
Cô chỉ ngón tay vào Kha Trạch:
“Như lời anh trai tôi vừa nói, tôi là con gái nuôi của nhà họ Kha. Mới vừa rồi họ thật của tôi đã được giới thiệu. Tôi họ Bùi, không phải là chữ Bùi của áo, cha ruột tôi là nhạc sĩ kiêm nhạc trưởng hàng đầu của nhà hát quốc gia Kim Thụ trước đây, Bùi Thiệu.”
Theo cái tên cuối cùng xuất hiện, không khí vất vả lắm mới ổn định lại bỗng bùng nổ lần nữa!
Cho đến nay, không ngờ thân thế bí ẩn của Kha Thi là như vậy!
Tiếng thảo luận kịch liệt vang vọng hội trường, ngay cả Kha Trạch đã biết thân thế của cô và Hạ Minh Thành hoàn toàn chẳng liên quan cũng bị lời tuyên cáo của cô làm kinh sợ chứng đừng nói chi là Hạ Na.
Hạ Na chết lặng người nhìn Bùi Thi, nước mắt gần như khô lại nơi hốc mắt.
Đây nhất định là chuyện đáng sợ nhất tối nay, thậm chí mức độ cũng không phân cao thấp với việc Kha Trạch lôi Bùi Thi lên sân khấu.
Cô gái này…. vậy mà lại là con gái của người mà cô ta sùng bái nhất…
Đợi tiếng nghị luận hơi tĩnh lại một chút, Bùi Thi lại tiếp tục nói:
“Nhiều năm qua tôi cảm ơn cha nuôi Kha Bình Bộ, mẹ nuôi Nhan Thắng Kiều còn có anh nuôi Kha Trạch đã chăm sóc, bây giờ cũng đến phiên tôi cố gắng làm việc để hồi đáp lại các người rồi. Một lần nữa xin tự giới thiệu một chút về mình, tôi là nghệ sĩ đàn violin được Mori Japan đưa lên, năm tuổi bắt đầu học đàn violin, sở trường trình diễn Paganini, Antonio Vivaldi và Yehudi Meduhin, có thiên phú soạn nhạc và tài năng cải biên, từng đạt được giải vô địch cuộc thi đàn violin quốc tế tại Anh, cũng từng nhận được lời mời làm nghệ sĩ độc tấu đàn violin của dàn nhạc giao hưởng Kent nước Anh. Lần này mục đích biểu diễn tại nhà hát Kha Na là hợp tác với anh Hạ Thừa Tư, thành lập một dàn nhạc giao hưởng chính thức của nhà hát Kha Na, đồng thời kéo dài giấc mộng của cha tôi khi còn sống.”
Cô nói những lời này có thể nói là không hề khách sáo, rất nhiều nhạc sĩ trứ danh cũng không dám giới thiệu mình như vậy. Nhưng kỳ lạ chính là không có người nào ở đây cảm thấy cô đang tự tâng bốc mình.
Mà trước sau cô cũng không nhìn Hạ Thừa Tư một cái, giống như là vô cùng tự tin nhất định đối phương sẽ đồng ý vậy.
Có điều là nếu như cô chỉ nói là thành lập một dàn nhạc giao hưởng trình diễn cho nhà hát Kha Na cũng không sao. Cho dù bản thân cô không có thực lực nhưng có sự chống lưng lớn mạnh của Mori ở phía sau, Hạ Thừa Tư cũng không có lý do nào để chối từ.
Nhưng cô đã vô cùng cường điệu hai chữ “chính thức”, giống như hoàn toàn chưa từng nghe thấy tin tức tháng trước Hạ Na mới công bố “thành lập giàn nhạc giao hưởng Kha Na” vậy.
Trên bãi cỏ bên ngoài.
Khăn lụa Bùi Thi choàng tại đầu vai quấn kín lại một chút, ngửa đầu uống hết ly rượu pha trộn.
Ngôi sao trên trời không vô cùng dày đặc, từng chuỗi từng chuỗi nối với nhau, giống như một sợi dây chuyền đá quý sang trọng. Mà đèn đóm cao ốc lại giống như đom đóm bay loạn, chớp tắt chớp tắt trong cảnh thành phố đêm.
“Em hoàn toàn không cho mình đường lui.”
Nghe thấy tiếng nói này, Bùi Thi nhoẻn khóe môi, quay đầu lại nhìn Hạ Thừa Tư đứng phía sau: “Cái này gọi là được ăn cả ngã về không, là điều học được từ anh Hạ.”
Hạ Thừa Tư thản nhiên chuyển dời ánh mắt, thậm chí lười trả lời cô.
Bùi Thi cầm lấy hai ly Champagne tại xe phục vụ trước cửa, đứng dưới cầu thang nhìn anh: “Không biết tôi có vinh hạnh uống với anh Hạ hai ly không?”
“Muốn chuốc rượu tôi à?” Hạ Thừa Tư khẽ nhướng chân mày.
“Uống chút rượu với anh mà thôi, sao bệnh đa nghi lại nặng như vậy.” Bùi Thi đi lên bậc thang, đưa chiếc ly có chân dài cho Hạ Thừa Tư, “Nếu như tửu lượng anh không tốt, tôi uống hết, anh cứ tùy ý.”
Ánh sao chiếu vào mắt Hạ Thừa Tư như màu hổ phách. Bị người có gương mặt cực thịnh nhìn chăm chú, ngay cả Bùi Thi nhìn nhau với anh cũng cảm thấy áp lực hơi lớn. May là anh cũng không nhìn cô quá lâu, chỉ yên lặng nhận lấy chiếc ly trong tay cô. Nhưng động tác nhận lấy ly này cũng vô tình đụng phải tay cô.
Thật ra thì chỉ là ngón trỏ và ngón giữa sượt qua một chút trên mu bàn tay cô, nhiệt độ thật mỏng gần như không cách nào phát hiện. Nhưng tay cô lại giống như bị dòng điện cao áp giật, rượu trong ly hơi run lên, suýt nữa thì sánh ra ngoài.
Hạ Thừa Tư không có phản ứng quá lớn, cô bị phản xạ có điều kiện có chút khoa trương của mình dọa sợ mất hồn. Có lẽ là bởi vì gặp mặt anh rất nhiều nhưng không mấy lần tiếp xúc chân tay, cho nên mới phải… Ngoại trừ lúc ban ngày suýt ngã xuống, còn có một năm về trước ở bên bể bơi nhà anh…
Bỗng nhiên Bùi Thi muốn tát mình một bạt tai!
Nghĩ cái gì không nghĩ, cứ vào thời khắc mấu chốt như vậy lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ chết tiệt khi đó!
Nhưng từ trước đến giờ ý nghĩ trong đầu này càng đuổi thì càng lại như âm hồn không tan, trong thoáng chốc ngay lúc đó ký ức thức tỉnh: Cánh tay Hạ Thừa Tư ôm chặt eo cô, ngón tay luồn vào tóc cô, lồng ngực nóng bỏng, đôi môi cũng… Rõ ràng là đã qua gần một năm, nhưng cho đến bây giờ tất cả chi tiết ký ức vẫn còn như mới, thậm chí chỉ cần thoáng nhớ lại thì mặt cũng sẽ hơi nóng lên.
Cô không nhìn anh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly Champagne, vẫn còn rất dũng cảm lắc lư khoe khoang chiếc ly cho anh xem.
Hạ Thừa Tư khẽ cười một chút, cũng nâng lên ly rượu cô đưa.
Bùi Thi lại mang đến hai ly, lần này là rượu đỏ, đưa cho anh: “Có thể để cho tôi thành lập dàn nhạc giao hưởng cho Kha Na hay không? Anh Hạ thương em gái đến nóng ruột, trong lòng có thể đã sớm có ý định rồi đúng không?”
Hạ Thừa Tư tự nhiên nhận lấy rượu, lắc lư chiếc ly: “Em không phải khích tôi. Nếu như mọi việc cũng phải dùng hình thức công ty gia đình để đưa vào hoạt động thì tập đoàn Thịnh Hạ cũng không phát triển đến ngày hôm nay.”
“Nói như vậy, trong mắt anh, tài hoa của nghệ sĩ đàn violin cao hơn thân phận à?”
“Không, tôi không có hứng thú với thứ tài hoa hư ảo này. Thịnh Hạ là cơ cấu kinh doanh, chúng tôi cần chính là giá trị thương mại.”
Bùi Thi từ từ gật đầu: “Nói cách khác, nếu như giá trị thương mại của tôi cao hơn cô Hạ, vậy phần việc này có thể giao cho tôi làm?”
“Đúng. Điểm này tôi đã nói với Na Na, nó sẵn lòng chấp nhận khiêu chiến.”
“Việc này cũng quá đơn giản.” Bùi Thi nâng ly với anh, “Nào, cầu chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ trước.”
Hạ Thừa Tư hờ hững nhìn cô một cái, uống hết rượu đỏ trong ly, nhưng không nói thêm một câu.
“Ánh sao ngày hè thật xinh đẹp, giống như đom đóm vậy.” Bùi Thi uống xong rượu, thả lỏng tựa vào trụ đá cẩm thạch, “Đáng tiếc trong thành phố không có bao nhiêu đom đóm, cũng không biết là tại sao.”
“Không tiện hẹn hò thôi.”
“Ừ, hẹn hò?” Bùi Thi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Tư, trong mắt cũng chở đầy ánh sao.
“Đom đóm phát sáng thật ra là phát tín hiệu tìm phối ngẫu. Nếu như đom đóm đực muốn giao phối, sẽ khiến bụng mình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt hoặc màu xanh nhạt, đi hấp dẫn đom đóm cái.”
Bùi Thi hơi cảnh giác một chút.
Hạ Thừa Tư là người hoàn toàn không nói nhảm, vậy mà cũng bắt đầu giải thích với cô những thứ nhàm chán này, xem ra dáng vẻ này trong công ty nói anh không ở trên bàn rượu là bởi vì tửu lượng yếu thật không phải là lời đồn. Bùi Thi lại đưa một ly rượu cocktail cho anh: “Anh Hạ hiểu biết thật nhiều, bội phục. Tôi mời anh.”
Quái dị chính là Hạ Thừa Tư lại thật ngoan ngoãn uống ly rượu kia. Bùi Thi đã hơi khẩn trương, nhích đến gần một chút, khẽ nói giống như thôi miên: “Có điều anh còn chưa nói hết, vậy nếu như đom đóm cái muốn đáp lại đom đóm đực thì sẽ làm sao hả?”
Hạ Thừa Tư khẽ cúi đầu:
“Nếu như đom đóm cái có ý muốn giao phối với nó thì cũng sẽ phát ra ánh sáng giống vậy.”
Những lời này quả thật chính là sắt nóng kề vào, từ tai Bùi Thi khuếch tán đến tận mang tai.
Thật ra thì chắc là Hạ Thừa Tư chỉ uống quá nhiều, ngoại trừ nói chuyện hơi có men say, dường như không có ý gì khác. Nhưng vô tình khoảng cách của bọn họ đã gần sát như thế, mùi hương cơ thể quen thuộc kia hòa với mùi rượu, cứ nhẹ nhàng bay đến, khiến cho cô cảm giác chân mình như hơi nhũn ra. Nếu như không phải khi nãy đã uống thuốc giải rượu, Bùi Thi cảm giác khẳng định mình cũng uống hơi nhiều rồi.
Cô gắng gượng lại sự hấp dẫn hormone của phái mạnh, lại đưa đến một ly rượu: “Giải thích hay, tôi mời anh.”
………….
………….
Cứ như thế uống hết chừng mười ly rượu, Bùi Thi phát hiện trọng tâm của Hạ Thừa Tư đã hơi không vững, cơ thể cũng hơi dựa vào trên tường. Dựa theo sức tự chủ tiêu chuẩn này của anh xem ra phản ứng lúc này nói rõ rằng anh đã rất say. Uống tiếp nữa sợ rằng sẽ ngủ mất. Bùi Thi cũng giả vờ say rượu lảo đảo thân thể: “Anh Hạ, anh xem, anh xem, tối nay tôi cũng đã hầu anh uống biết bao nhiêu rượu rồi, anh phải bù đắp lại tôi cho tốt một chút mới được.”
Quả nhiên thái độ Hạ Thừa Tư khác thường, khá ga lăng đỡ lấy eo của cô: “Bù đắp thế nào, em cứ việc nói.”
“Chính là ký tên thôi, rất đơn giản.”
“Ký tên phải không…” Hạ Thừa Tư sờ soạng về phía ngực mình một chút, “Tôi không mang bút.”
“Không có sao, không có sao, tôi có.”
Bùi Thi rút ra giấy tờ hủy bỏ hợp đồng và bút đã sớm chuẩn bị xong với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, che lại chữ phía trên, chỉ chỉ vào nơi ký tên: “Ký ở đây là được rồi.”
“Không, tôi không ký.” Hạ Thừa Tư dừng bút.
Bùi Thi hơi sốt ruột: “Tại sao lại không?”
“Chữ ký của tôi rất đáng tiền, chỉ hầu uống rượu hoàn toàn không đủ.”
“Vậy như thế nào mới đủ?”
Đúng vào giờ khắc này, một bản nhạc dạ khúc lãng mạn được trình diễn bằng violin kết thúc. Trong hoàn cảnh đột ngột hoàn toàn im ắng, khiến thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Hạ Thừa Tư cũng không nói lời nào, chỉ ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ chân dài cuối cùng.
Nhưng ngay sau đó vang lên khúc nhạc dạo, là đoạn độc tấu đàn cello rung động đến tâm can.
Vừa nghe đến nhạc thì tiềm thức sẽ bắt đầu nhận biết bài hát, nhạc sĩ và năm sáng tác đã trở thành thói quen bản năng của Bùi Thi.
Có điều kéo được vài âm tiết, cô đã nghe ra đó là bản “Linh hồn điệu tăng gô” của nhạc sĩ Astor Piazzola Argentina, cũng không để ý đến Hạ Thừa Tư đã đặt ly rượu lại mặt bàn, sau đó ngồi xuống một chút, xé vạt váy dài của cô!
Lúc này, đàn violin cũng tham gia trình diễn vào “Linh hồn điệu tăng gô”. Âm điệu cao vút giành đi vị trí chủ đạo của cung đàn cello vốn trầm ổn.
Bùi Thi kinh ngạc lui về sau một bước: “Anh làm gì vậy!”
Hạ Thừa Tư trầm mặc như cũ, chắn lại eo cô không để cô lui về phía sau, tiếp tục thô lỗ xé váy của cô, từ dưới xé đến bắp đùi cô.
Cùng lúc đó, khúc nhạc đệm đàn accordeon hòa vào điệu tăng gô. Theo nhạc cụ tăng lên, âm nhạc càng ngày càng hỗn loạn, ngay cả trái tim của người ta cũng rối ren đến hỏng bét theo.
“Dừng tay! Anh đang làm gì vậy chứ!”
Bùi Thi bối rối dùng tấm vải kia che lại chân, nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc sau khi chiếc váy bị xé đi, Hạ Thừa Tư kéo tuột đám vải vóc, quơ quơ trước mặt cô, ném lên mặt cỏ.
Một chiếc váy dạ hội thần bí sang trọng, trong nháy mắt đã biến thành chiếc váy khiêu vũ gợi cảm vạt xéo lộ chân.
Cuối cùng, đàn violin tham gia tấu nhạc lần thứ hai, với âm cao vô cùng sắc bén rực rỡ đã đẩy bản nhạc lên cao trào lần thứ nhất. Lần đầu tiên nhiều nhạc cụ hợp tấu khiến Bùi Thi luống cuống tay chân như thế, hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần nghe ra bất cứ thứ gì nữa.
Hạ Thừa Tư nắm tay cô, kéo cô vào trong sàn nhảy đại sảnh.
Trong phút chốc, hai người bọn họ đứng dưới ánh đèn, trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt.
Vòng eo bị bàn tay to ôm lấy, cơ thể bị buộc dựa vào người của đối phương, bước chân bị dẫn dắt lên xuống bị động. Bùi Thi sắp ngất đi tại chỗ, bước chân rối loạn đến mức gần như vấp ngã. Hạ Thừa Tư cũng hiện lên nụ cười chếch choáng: “Em từng học khiêu vũ, đừng giả vờ.”
Quả thật là cô từng học khiêu vũ, hơn nữa người dạy cô khiêu vũ là Kha Trạch.
Rất muốn nhớ lại tình cảnh ban đầu học khiêu vũ, nhưng bây giờ cô không nhớ nổi gì nữa cả.
Bị kỹ thuật nhảy ngang ngược của người đàn ông trước mắt chốc lại đẩy ra, chốc lại ôm chặt khiến cô không cách nào suy tư, đầu óc trống rỗng.
Lòng bàn tay anh ôm cô nóng hổi, dẫn dắt cô với một sức mạnh không cho kháng cự, nhảy điệu tăng gô Argentina nóng bỏng này.
…………
…………
Rõ ràng chỉ là khiêu vũ, nhưng mấy lần khiến cô cảm thấy sợ hãi khó hiểu, muốn tháo chạy, nhưng vừa nghĩ đến việc muốn thành lập dàn nhạc giao hưởng, cô lại gần như bắt buộc mình ở lại.
“Như vậy anh đã hài lòng rồi phải không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói lạnh lùng.
Hạ Thừa Tư dẫn cô quay một vòng, sau đó trán nhẹ cụng vào trán của cô, nhấc một chân cô lên quấn ngang hông mình, bước về sau một bước, khiến cô lìa bỏ trọng tâm, cả người dựa vào người anh.
“Tôi nhìn rất giống người dễ dàng thỏa mãn vậy sao.”
Kỹ thuật nhảy điệu tăng gô quá mờ ám, lúc luyện tập bạn nhảy của cô cũng là con gái. Giờ khắc này, cô mới phát hiện, nhảy tăng gô với đàn ông còn khiến người ta khó chấp nhận hơn cả trong suy nghĩ của mình. Trải qua tư thế thân mật với Hạ Thừa Tư càng khiến cô lại một lần muốn đẩy anh ra.
Cô nói ảo não: “Vậy anh còn muốn như thế nào?”
Bản nhạc chuẩn bị kết thúc, Piano, đàn accordeon, đàn violin vang lên lộn xộn, cao trào cả bản nhạc ào đến như dời núi lấp biển.
Anh ôm cô lên, quay một vòng, sau đó ôm lưng cô, để cô hạ eo xuống thật sâu. Mái tóc đen của cô như dòng nước chảy tuôn xuống, tỏa sáng lấp lánh trong ánh đèn.
Anh nhìn cô chốc lát, giống như bị ma nhập, cúi đầu khẽ thốt lên vài chữ bên tai cô.
“Lên giường với tôi.”
Đôi nam nữ khiêu vũ đều là tiêu điểm ngày hôm nay, điệu tăng gô này quá mức nóng bỏng, tiếng vỗ tay của mọi người vang dội gần như là chấn động cả cửa sổ thủy tinh sát đất.
Trong đám người hô lên “tiếp đi” từng đợt khiến bọn họ cướp đi phong thái của nam nữ nhân vật chính thật sự.
Song, bốn chữ kia Hạ Thừa Tư nói dịu dàng như thế, nhưng Bùi Thi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nổ ầm trong đầu mình.
Suýt nữa cô đã ra tay đánh người rồi. Hít sâu, lại thở ra, cố gắng để mình không phải nổi giận, qua một lúc lâu mới nén được cơn tức, thẳng người nhích đến gần Hạ Thừa Tư một chút, khẽ nói: “Anh ký trước đi.”
Dàn nhạc khá phối hợp, lập tức lựa chọn một bản nhạc khởi đầu tương đối sôi nổi, “Vũ khúc Hungary số 2″ của Johannes Brahms.
Nhưng mà bọn họ đứng đối mặt trong sàn nhảy không hề khiêu vũ nữa.
“Nói như vậy là em thật sự bằng lòng à?”
Bùi Thi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt xâm lược như báo săn.
“Đáng tiếc, tôi không chơi tình yêu công sở.” Tiếng nói Hạ Thừa Tư đột ngột lạnh xuống, “Thật sự muốn ngủ với tôi, chờ đến khi hết hạn mười năm em rời khỏi Thịnh Hạ, tôi sẽ suy nghĩ lại xem.”
Nhìn ánh mắt anh bỗng thay đổi tỉnh táo, Bùi Thi hoàn toạn trợn tròn mắt: “Anh… không có say?”
Hạ Thừa Tư nhướng nhướng mày: “Tôi nói tôi say khi nào?”
“… Vậy giấy hủy bỏ hợp đồng kia khi nào anh mới ký?”
Thấy bọn họ không hề khiêu vũ nữa, một vài cặp tình nhân và vợ chồng sớm chộn rộn đã bước vào sản nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ theo bản nhạc êm tai.
Ánh mắt Hạ Thừa Tư sắc bén trước sau như một, dường như rượu mới uống vừa rồi còn thua cả nước: “Nói như vậy. Thế lực của Mori ở Nhật rất lớn, bên chúng tôi không cách nào khống chế. Sâm Xuyên Quang lại rất coi trọng em. Nếu như em là tôi, thì có tự mình thả em đi không?”
Nếu như nói lúc trước Bùi Thi còn ôm một tia hi vọng may mắn, sau khi nghe thấy lời giải thích như thế thì đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Là cô suy nghĩ không chu đáo, hoàn toàn không từng nghĩ đến quan hệ bên phía sếp.
“Không biết.” Cô lẳng lặng đứng trong chốc lát. Tuy không cam lòng nhưng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, “Đã như vậy, tôi đi về trước. Ngày mai gặp ở công ty.”
Cô vừa mới đi vài bước, Ngạn Linh đã thở hổn hển chạy đến, chỉ vào cửa kiếng kéo đi thông qua bãi cỏ: “Bùi Thi, cô… cô để thiếu tổng uống rượu?” Cô ta nhìn một hàng ly rỗng trên bàn, ra vẻ khủng hoảng, “Cô còn để cho cậu ấy uống nhiều như vậy?”
Bùi Thi ngơ ngác: “Tại sao không thể uống rượu?”
“Ngạn Linh, chị đừng ngạc nhiên. Đi trước đi.” Câu phía sau dường như Hạ Thừa Tư nói với Bùi Thi, nhưng lại không nhìn cô.
Ngạn Linh tức tối trừng mắt liếc Bùi Thi, lập tức đi theo Hạ Thừa Tư.
Bùi Thi rất khó hiểu nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
Nói không hiếu kỳ chuyện của Hạ Thừa Tư nhất định là nói dối, nhưng từ trước đến giờ cô không thích làm việc vô nghĩa. Tuy sau đó bị thiệt ở chỗ Hạ Thừa Tư, nhưng mục đích buổi tối ngày hôm nay của cô cũng coi như đạt được một nửa, lại tiếp tục ở đây nữa sợ rằng đêm dài lắm mộng.
Cô gửi một tin nhắn cho Sâm Xuyên Quang, lôi kéo mép váy bị Hạ Thừa Tư xé rách, tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác của mình, tỉnh bơ rời khỏi tiệc đính hôn.
Bóng đêm dần dần trĩu nặng.
Tiệc vừa bước vào cao trào, Bùi Thi đã mặc vào áo khoác kéo từ vòng eo lên đến đầu vai trong gió, bóng lưng mảnh mai biến mất trước cửa lớn. Hạ Thừa Tư đứng ở nơi vắng người đưa mắt nhìn cô từ từ cách xa, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng, nhưng ngực như thủy triều dâng lên.
Đau đớn giống như lưỡi dao sắc bén đâm thủng gan cuộn trào kéo đến. Anh nhắm mắt lại, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của gió và màn đêm.
“Thiếu tổng, thiếu tổng?”
Đầu choáng váng một trận, anh chỉ nhìn thấy tay Ngạn Linh quơ quơ trước mặt, rồi rơi vào mơ hồ thật sâu. Trong thân thể như tổ ong bị vỡ, đầy cả đầu cũng đều là mật ong đặc quánh.
“Không có chuyện gì.”
Hạ Thừa Tư chống cái trán, muốn đi qua bên cạnh ngồi xuống. Nhưng cơn đau ngàn vạn kim châm đâm qua thân thể bỗng xông lên ….
Anh lập tức bụm miệng, nhưng lòng bàn tay vẫn chứa đầy chất lỏng nóng hổi. Căn bản không có thời gian đi xem là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nhắm hai mắt, cố gắng giữ tỉnh táo, điều chỉnh hô hấp, nhưng cơn đau lại mang chất lỏng sềnh sệch dâng lên.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Ngạn Linh đã sợ đến mức hai mắt dại ra, mất đi chức năng ngôn ngữ.
– Tay thiếu tổng che miệng, nhưng lượng lớn máu tươi chảy ra giữa ngón tay anh, hơn nữa càng ngày càng nhiều, từ nhỏ giọt rơi xuống, trở thành chảy ào ạt đầy đất.
“Cứu, cứu người….!Tất cả mọi người đều qua đây, mau… mau nhanh cứu người đi!!” Sắc mặt cô ta trắng bệch xông đến, khàn giọng hét ầm lên.
“Tiếng xe cứu thương?” Trên đường đưa Bùi Thi về nhà, Sâm Xuyên Quang nghiêng đầu một chút, “Hình như là chạy về phía chúng ta vừa đi.”
Bùi Thi trầm mặc mở cửa sổ ra, nhìn xe cứu thương nhanh chóng lái về phía vừa nãy, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Không đúng, tuy Ngạn Linh phản ứng rất kịch liệt, nhưng vẻ mặt Hạ Thừa Tư như rất bình thường, hoàn toàn không có dáng vẻ không phù hợp. Nếu như tửu lượng anh tệ hại đến vậy thì đã sớm say rồi.
Càng nghĩ như vậy, cảm giác bất an càng rõ ràng.
Rất muốn trở lại nhìn xem có chuyện xảy ra.
Nhưng mà nếu như người gặp chuyện không may thật sự là Hạ Thừa Tư, vậy trách nhiệm của cô sẽ rất lớn. Dù sao người chuốc rượu anh là mình, nếu như Ngạn Linh tức giận bổ sung vài câu, thì cơ hội vất vã lắm mới đến tay sẽ lại một lần chạy đi rồi.
Hơn nữa, con người Hạ Thừa Tư quá khó đoán. Anh chẳng hề hiếu kỳ chút nào về việc cô trở lại và cũng không hỏi đến. Dĩ nhiên cũng có thể hiểu là tính cách anh vốn chính là thế. Nhưng nếu người hiện tại cần cấp cứu thật sự là anh thì tại sao anh muốn hi sinh nhiều như vậy để uống rượu với mình? Có thể nào thân phận và mục đích mình vào công ty… từ ban đầu đã bị anh ta biết hay không? Mà người mượn rượu nói suông thật ra là anh mà không phải mình đúng không?
Vốn vẫn là đang đi trên dây thép, cô không thể nào lại vì chuyện chẳng liên quan để mạo hiểm lớn hơn nữa.
“Xung quanh đây nhiều người, xe cứu thương xe cảnh sát cũng thường xuyên xuất hiện. Chắc không phải việc gì lớn đâu.” Bùi Thi đóng cửa sổ lại một lần nữa, không đề cập đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến tiệc đính hôn nữa.
Song, lại chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong sàn nhảy.
Cô lấy áo khoác che khe hở lộ chân từ chiếc váy.
Bản “Linh hồn điệu tăng gô” kia đường đường như thế, rõ ràng xoay tròn dưới ánh đèn màu tím, nhưng lại khiến cô có cảm giác hoàn toàn lõa lồ trong bóng tối.
Về đến nhà, đèn đã tắt hết.
Bùi Thi rón rén đi đến phòng ngủ của Bùi Khúc, đi đến bên giường đắp chăn lại cho em trai, lại nghe thấy Bùi Khúc nói thật khẽ: “Chị, chị về rồi.”
“Còn chưa ngủ sao?” Cô ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cứ mãi nghĩ đến vấn đề của chị.”
“Vấn đề của chị?” Bùi Thi khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: “Chị có vấn đề gì?”
Bùi Khúc nhẹ nhàng hít thở trong màn đêm đen nhánh, nhỏ giọng nói: “Chị, thu tay lại đi, Em cảm thấy khoa trương lấy thân phận là con của ba xuất hiện như vậy vốn chính là một sai lầm. Em không hy vọng chị sai tiếp nữa.”
“Chị cũng không muốn mượn ánh hào quang của ba. Nhưng mà Tiểu Khúc, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nếu như không có ba năm năm năm, hoàn toàn dựa vào sức lực của mình tạo nên thành tựu là chuyện không thể nào.”
Bùi Khúc nhấc cổ lên, vội nói: “Em không phải có ý này. Em nói là cả sự kiện… Chị, mỗi lần chị vừa chạm vào đàn violin, em đều cảm thấy rất đáng sợ… Em, em thích dáng vẻ sáu năm nay của chị, rất dịu dàng, rất hiền lành, em không muốn chị biến thành trạng thái trước kia…”
Dịu dàng, hiền lành ư?
Đây không phải là hình dung thiên sứ như Tiểu Khúc sao, khi nào đến lượt mình rồi chứ?
Bùi Thi không nhịn được khẽ cười. Có lẽ mấy năm nay cô đã từng bị Tiểu Khúc đồng hóa, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ phải biến thành người như cậu. Nếu như cô cũng giống như cậu, vậy thì ai có thể bảo vệ cậu chứ?
Nguyên do cô biến thành thiên sứ, là bởi vì cô không có năng lực biến lại thành ma quỷ.
“Được rồi, Tiểu Khúc.” Bùi Thi ngắt lời lời cậu, thuận theo trán cậu lần xuống, vỗ vỗ gương mặt của cậu: “Đừng ngang bướng.”
“Chị, trên thế giới này không phải là không có tình cảm ấm áp. Chị không nên luôn nhớ kỹ những chuyện không tốt kia, chị nên suy nghĩ đến những người tốt với chị, thử nghĩ đến người tốt ẩn danh lúc đó đã cứu chị một mạng tại bệnh viện Luân Đôn kia đi.”
Bùi Thi ngẩn người, khẽ mỉm cười với cậu trong bóng tối:
“Em lo lắng nhiều rồi. Em biết dù xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ không rời khỏi em. Đi ngủ sớm chút đi.”
Sau khi Bùi Khúc ngủ, Bùi Thi lặng lẽ mở đèn bàn lên, kéo khóa váy, lộ ra da thịt trên bụng. Sau đó nương ánh đèn mờ tối, cô thấy một vết sẹo giải phẫu nhỏ nhắn.
Dưới tình huống thông thường, nếu như sinh đôi là khác giới tính, bình thường sẽ là sinh đôi khác trứng, trẻ con sinh đôi cùng trứng thường là cùng giới tính.
Sinh đôi khác giới tính cùng trứng gần như là không tồn tại. Nhưng nếu như lúc trứng thụ tinh đứa bé trai sinh đôi phân rời, nhiễm sắc thể Y trong nhiễm sắc thể XY biến mất, trong đó một cái sẽ biến thành XO, tiếp cận nhiễm sắc thể bé gái. Trong trường hợp này, thân thể của bé trai sẽ không hề bị ảnh hưởng, nhưng bé gái sẽ vì nhiễm sắc thể mất đi và dị thường nên bị mắc Hội chứng Turner, dẫn đến sau này có một vài chức năng không đủ.
Có người thì thể hiện ở vóc dáng thấp bé, bờ tóc sau gáy thấp, có các nốt ruồi nhiễm sắc tố, bộ mặt không bình thường, cũng có người thể hiện tại việc không hành kinh, động mạch chủ và nội tạng dị dạng, sức khỏe dị thường.
Bùi Thi chính là thuộc về dạng sau, trời sinh gan dị thường, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ là chức năng gan suy yếu, cũng không có rất nghiêm trọng. Cho đến mấy năm trước lúc ở nước Anh vì bị cảm mà đột ngột phát tác, chuyển hóa thành viêm gan siêu vi, rồi sau đó từ gan bị nhiễm khuẩn bạo phát thành chức năng gan suy kiệt.
Lúc đó dụng cụ trong bệnh viện vốn khan hiếm, bác sĩ ủng hộ việc tiến hành làm gan nhân tạo bên ngoài cơ thể cho cô, nhưng cũng không cách nào cứu vãn được tình trạng bệnh tình nguy kịch.
Cho đến một ngày có một người ẩn danh quyên tặng 1/2 gan sống…
Bùi Thi sờ sờ vết sẹo kia, không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu như lúc đó không phải người ẩn danh này xả thân cứu người thì có thể cô sẽ phải chết trên bàn mổ. Ân tình trọng đại như vậy cô vẫn cảm thấy không có gì để hồi báo, bất đắc dĩ dù là ép hỏi bác sĩ thế nào, bác sĩ đều nói muốn tôn trọng ý nguyện của người hiến gan không cho biết tên thật, thậm chí cả giới tính, số tuổi và quốc tịch cũng không nói cho cô biết. Chỉ nói người quyên tặng gởi lời nhắn với cô, nói cô chỉ có mười mấy tuổi thôi, phải yêu quý bản thân mình.
Đó là lần đầu tiên cô thấy cảm động vì tình người ấm áp trên thế gian này. Vô số lần cô đi cầu nguyện tại nhà thờ là việc xưa nay chưa bao giờ có để cầu nguyện cho người tốt bụng kia, hy vọng anh ta hoặc cô ta sau khi phẫu thuật có thể sớm ngày bình phục…
Nhưng tất cả cũng là việc trước đây đã lâu, lâu đến mức cô đã sắp quên mất hoàn toàn.
Hoặc là nói, lâu đến mức cô muốn ép mình quên đi.
Bùi Khúc đã sớm ngủ thật say.
Nhiều khi cô cũng cảm thấy em trai của mình giống như một chiếc gương, tro bụi đóng trên người cậu có thể che đi vẻ trong sáng của cậu, nhưng lại không thể làm bẩn đi nội tâm cậu.
Cô mở điện thoại di động, nhìn khuôn mặt tươi cười của cha mình trong cảnh hoàng hôn, không nhịn được vuốt vẻ cái trán của Bùi Khúc. Bọn họ giống nhau như thế.
Cuộc sống của chúng ta vẫn vô hạn tuần hoàn. Cây nhỏ trưởng thành khỏe mạnh trong mưa nắng, cành lá rậm rạp, ra hoa kết trái, cuối cùng cây cối khô héo, lại có hạt giống rơi vào đất, tiếp nối cuộc sống đời trước.
Tiểu Khúc nói không sai, có thể tất cả những gì mình làm bây giờ là sai. Nhưng cuộc sống không phải là một vấn đề có thể để chúng ta tìm ra được cách giải quyết.
Nó là một cánh cửa lớn mở rộng, chưa bao giờ từng trói buộc bất cứ ai cất bước đi về phía trước. Nếu như một ngày nào đó phát hiện một con đường đi không thông, vậy nhất định là bởi vì tự chúng ta tăng thêm khóa trên đó.
Chiếc khóa này có thể là ký ức ngọt ngào, vinh quang của quá khứ, người đã từng yêu, thậm chí là một giai điệu bản nhạc từng nắm vững.
Trên thế giới này nếu không có sai lầm thì cuộc sống cũng sẽ không tồn tại.
Nếu như không có sai lầm, có lẽ cũng sẽ không yêu người kia, nhớ mãi không quên một đoạn ký ức sớm nên vứt bỏ. Sinh ra từ tử cung của mẹ, cũng sẽ không trở thành chúng ta của hiện tại.
Nhìn con phố chúng ta đang đi hối hả, nhìn lần lượt từng khuôn mặt xa lạ một lần gặp thoáng qua, ta mãi mãi không biết ai sẽ bước vào cuộc đời của ta, ai sẽ dừng lại một chốc rồi rời đi, bao nhiêu câu chuyện xưa vừa xảy ra sau lưng ai.
Mượn ánh trăng, Bùi Thi vuốt lại mái tóc rối của em trai một chút, lại nhìn về phía giá sách dán đầy bài viết và báo chí cắt ra lúc cha còn sống. Trên một góc hình, có một bóng người quen thuộc mờ đến gần như không nhìn thấy. Nếu như không phải cái mũ kia, đôi giày kia, cô cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, hiện tại càng sẽ không xuất hiện ở đây.
Bóng dáng kia xen lẫn trong đám người huyên náo, giống như là một chiếc bóng mắt thường không cách nào nhìn thấy lại bị máy chụp hình bắt được hình ảnh đen trắng mờ tối.
Bụng đom đóm phát sáng là vì phát ra tín hiệu tìm phối ngẫu.
Ánh sao giống như nghìn vạn con đom đóm rớt xuống ngân hà, tô điểm cho đèn đóm của thành phố lớn. Cảnh đêm giữa hè quá sặc sỡ khiến mọi người quên mất đêm thật ra vốn chỉ là một màu đen.
Kết thúc quyển 1.
Tác giả :
Quân Tử Dĩ Trạch