Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Chương 138: Là…đi hẹn hò sao?
Vài tuần sau, đa phần người dân trong thôn đều quen thuộc với bọn người Dương Thất Lang, tuy rằng một số ít vẫn còn oán hận bọn hắn, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Những ngày này bọn hắn từ sáng sớm tới trưa vẫn tích cực đốn cây, chiều thì theo sau bọn người Diệu Hương săn thú, tối thì về nghỉ ngơi, lúc đầu thì bọn hắn phải dựng lều để nghỉ, bởi vì nhà riêng cho bọn hắn vẫn chưa xây xong, nhưng hiện tại đã xây xong 8 căn nhà nhỏ, vì thế bọn hắn có thể chia nhau ra ngủ, cũng không cần dựng lều nữa.
Cuộc sống hiện tại của bọn hắn khiến bọn hắn cảm thấy khá thích thú, bọn hắn ngày càng không muốn rời khỏi Long Hạ thôn nữa.
Nhìn biểu hiện của bọn hắn Lâm Thanh Phong cũng gật đầu hài lòng, vì thế hắn cũng có chút yên tâm.
Những ngày này, công việc của Lâm Thanh Phong cũng rất nhàn nhã, từ sáng tới trưa thì hắn sẽ dạy cho những đứa trả biết một số chữ viết cùng những phép tính đơn giản, trưa thì nấu ăn, chiều thì cùng bọn người Diệu Hương đi săn thú, hắn rất thích cuộc sống nhàn hạ như thế này.
Nhưng hôm nay, Dương Thất Lang mang theo vẻ mặt lo lắng mà tìm tới Lâm Thanh Phong, bởi vì hôm nay là thời điểm mà bọn người Dương Thất Lang phải đưa da thú trở về Điền gia, nếu chậm trễ thì bọn người Điền gia sẽ làm khó dễ cho người nhà bọn hắn.
Hiện tại Lâm Thanh Phong đang ở trong phòng bếp nấu nướng thức ăn, hắn cảm giác được Dương Thất Lang đã tới, không cần Dương Thất Lang phải nói, thì Lâm Thanh Phong cũng đã đoán được tại sao Dương Thất Lang lại đi tìm hắn, hắn không quay lại nhìn mà chỉ lên tiếng.
-Ra ngoài chờ ta một chút, ta đã biết ngươi tới đây làm gì, ta sẽ ra nhanh thôi.
Dương Thất Lang thở ra một hơi, sau đó hắn theo lời Lâm Thanh Phong đi ra ngoài chờ đợi.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong đi ra, theo sau hắn còn có Gia Cát Minh Quang.
Gia Cát Minh Quang nhìn Dương Thất Lang một cái rồi ra hiệu cho bọn hắn đi theo vào nhà.
Cả ba người đều ngồi xuống bàn, ngoại trừ Lâm Thanh Phong ra thì hai người còn lại sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Diệu Hương cảm thấy bầu không khí không được tốt, vì thế nàng nhanh chóng dẫn theo Gia Cát Tư Uyển đi ra ngoài, nhường chỗ cho ba người nói chuyện.
Gia Cát Minh Quang thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Tiểu Phong, ngươi có nắm chắc lần này sao?
Lâm Thanh Phong gật đầu với Gia Cát Minh Quang, sau đó hắn trả lời.
-Nếu như lời của Dương lão thất là đúng, thì chỉ với hai vị Nguyên Anh kì sẽ không làm khó được ta.
Lúc trước Lâm Thanh Phong đã hỏi Dương Thất Lang một ít thông tin về Điền gia, mặc dù Dương Thất Lang được Điền gia thuê về, nhưng hắn cũng không biết được nhiều thông tin, hắn chỉ biết Điền gia có hai vị Nguyên Anh kì lão tổ cùng vài vị Kim Đan kì, còn lại thì hắn không biết.
Lâm Thanh Phong chỉ hỏi để biết thêm thông tin về những tu sĩ mạnh nhất Điền gia thôi, nếu là Luyện Hư kì thì hắn còn cảm thấy có chút khó khăn, nhưng đối phương chỉ là Nguyên Anh kì thì hắn không quan tâm lắm.
Theo lời của Dương Thất Lang, thì mạnh nhất Thổ Hoàng Thành là một vị Hóa Thần kì tu sĩ, hắn cũng chính là thành chủ hiện tại của Thồ Hoàng Thành, khi nghe được thông tin này thì Lâm Thanh Phong cũng không thèm để ý nhiều nữa.
Hiện tại hắn chỉ sợ rằng không thể triệt để giải quyết Luyện Hư kì cường giả thôi, lỡ như Luyện Hư kì cường giả lại giống như Hắc hộ pháp vẫn còn thần hồn chưa diệt thì Lâm Thanh Phong không cảm nhận được, còn Hóa Thần kì đứng trước mặt hắn thì… haha thật xin lỗi ngươi quá yếu.
Dương Thất Lang có chút lo lắng, bởi vì lúc trước hắn đã từng hỏi cảnh giới hiện tại của Lâm Thanh Phong, nhưng ngay lập tức Lâm Thanh Phong liền trả lời cho hắn bốn chữ:”Trúc Cơ Viên Mãn”.
Nhưng Dương Thất Lang lại tinh ý phát hiện, ngay lúc Lâm Thanh Phong nghe được hắn nói mạnh nhất Thổ Hoàng Thành là một vị Hóa Thần kì cường giả, thì thái độ của Lâm Thanh Phong biến chuyển rõ rệt.
Lâm Thanh Phong lúc đầu còn hay trầm tư suy nghĩ, nhưng lúc này lại mang theo vẻ mặt không thèm quan tâm để nói chuyện, điều này khiến Dương Thất Lang lo lắng, hắn nhìn sang Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Lâm công tử, ta biết sau lưng ngài có thế lực rất lớn, xin ngài nhờ bọn hắn giúp đỡ chúng ta.
Gia Cát Minh Quang hai mắt cũng nhanh chóng sáng lên, mặc dù hắn chỉ là người bình thường, nhưng khi nghe Dương Thất Lang nói vậy thì hắn cũng hiểu được một chuyện, Lâm Thanh Phong cũng không đơn giản chỉ là một tên tiểu tử như vậy.
Gia Cát Minh Quang có chút đắc ý, hắn không ngờ được Diệu Hương lại tinh mắt như vậy, nàng cứu được Lâm Thanh Phong trong lúc hắn sắp chết, điều này chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, sau này bọn hắn sẽ được thế lực sau lưng Lâm Thanh Phong che chở.
Nhìn biểu hiện của hai người trước mặt, Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn thật sự chỉ là một tên tiểu tử thôi được chứ? Bảo hắn gọi thế lực sau lưng giúp đỡ, nhưng ít ra thì hắn phải có mới được a? Còn sự thật thì hắn không có, đã không có thì bảo hắn gọi thế nào?
Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì Lâm Thanh Phong biết được, hiện tại hắn nói không có thì hai người căn bản không tin, vì thế hắn chỉ đành gật đầu chấp nhận.
Cái gật đầu của Lâm Thanh Phong liền khiến hai người thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Thanh Phong cười khổ, hắn đưa tay gãi đầu rồi nói.
-Như vậy Minh Quang thúc, phiền ngươi đi nói với mọi người trong thôn chuẩn bị cho chúng ta một số da thú cùng những vật khác, ngày mai bọn ta sẽ lên đường tiến về Thổ Hoàng Thành.
Gia Cát Minh Quang vẫn mang theo nụ cười mà gật đầu đồng ý, sau đó hắn liền cùng Dương Thất Lang đi ra ngoài, bọn hắn muốn đi nói với người dân trong thôn để bọn họ chuẩn bị một lượng da thú cùng nhiều thứ khác rồi đem vào thành bán.
Lâm Thanh Phong ngồi trong phòng một lúc thì Diệu Hương trở về, Gia Cát Tư Uyển hiện tại đã được nàng dẫn ra ngoài chơi với bọn nhỏ trong thôn vì thế hiện tại chỉ có mỗi mình nàng trở về.
Khi thấy Diệu Hương trở về, Lâm Thanh Phong liền nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Diệu Hương đã trở về a, mau ngồi vào đây, ta sẽ ra phía sau hâm nóng ít thức ăn để chúng ta cùng ăn, còn Minh Quang thúc cùng Uyển nhi bọn họ sẽ ăn sau.
Diệu Hương liền giật mình, sau đó nàng liền đỏ mặt cúi đầu rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Biểu hiện của nàng lại khiến Lâm Thanh Phong khó hiểu, những ngày gần đây khi ở cùng mọi người thì không sao, nhưng mỗi khi Diệu Hương ở một mình với hắn thì nàng đều có những biểu hiện lạ.
Lâm Thanh Phong cũng không hiểu tại sao, hắn có chút tò mò nhưng hắn cũng không hỏi, hắn gãi đầu một cái rồi đi ra phía sau chuẩn bị thức ăn.
Một lúc sau Lâm Thanh Phong mang theo thức ăn đặt lên bàn, rồi sau đó cùng Diệu Hương ngồi ăn.
Diệu Hương trái tim nhỏ nhảy loạn, mặc dù nàng đã tự nhủ chính nàng phải bình tĩnh, nhưng không hiểu tại sao cứ ngồi trước mặt Lâm Thanh Phong thì nàng lại không yên.
Diệu Hương không nói gì, Lâm Thanh Phong cũng không biết phải mở miệng như thế nào, ngồi ăn một lúc thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Ngày mai bọn ta sẽ vào Thổ Hoàng Thành, ngươi có muốn đi cùng không?
Diệu Hương khuôn mặt càng đỏ hơn, bỗng dưng nàng trả lời.
-Là…đi hẹn hò sao?
Diệu Hương vừa dứt lời, nàng liền cúi mặt xuống đất, khuôn mặt Lâm Thanh Phong cũng mộng bức, trong đầu hắn hàng vạn con thảo nê mã đang lao nhanh, chẳng lẽ hắn đã nói sai cái gì sao? Sao bỗng dưng lại nói tới chuyện đi hẹn hò rồi?
Diệu Hương khuôn mặt nóng bỏng, nàng không thể chịu nổi nữa, nàng liền đứng dậy rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lâm Thanh Phong vẫn mộng bức mà ngồi ở đó, một lúc sau hắn mới giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn theo hướng mà Diệu Hương đã chạy đi rồi nở nụ cười khổ.
Lão bà đã dặn hắn không được kiếm thêm người khác, hiện tại liền tốt, hắn còn không làm gì thì người ta đã tự động đổ rồi.
Thật ra Diệu Hương cũng không tính là xấu, nàng thật sự rất xinh đẹp, chỉ là nàng hơi cao một chút cỡ 1m9, thân thể khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc một chút, ngoài ra cũng không có gì khác.
Tuy rằng hình thể của nàng trong mắt người bình thường thì rất xấu, nhưng đối với Lâm Thanh Phong thì không có gì là lạ, trong mắt Lâm Thanh Phong thì Diệu Hương không khác gì một người con gái có chiều cao ưa thích đi tập gym cả.
Lúc ban đầu hắn giật mình là do lúc đầu hắn không thể ngờ được ở nơi này lại có một người con gái cao như vậy thôi, về sau khi mọi thứ quen thuộc thì tất cả đều bình thường.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn đứng dậy thu dọn bàn thức ăn rồi đi ra ngoài tìm Diệu Hương.
Những ngày này bọn hắn từ sáng sớm tới trưa vẫn tích cực đốn cây, chiều thì theo sau bọn người Diệu Hương săn thú, tối thì về nghỉ ngơi, lúc đầu thì bọn hắn phải dựng lều để nghỉ, bởi vì nhà riêng cho bọn hắn vẫn chưa xây xong, nhưng hiện tại đã xây xong 8 căn nhà nhỏ, vì thế bọn hắn có thể chia nhau ra ngủ, cũng không cần dựng lều nữa.
Cuộc sống hiện tại của bọn hắn khiến bọn hắn cảm thấy khá thích thú, bọn hắn ngày càng không muốn rời khỏi Long Hạ thôn nữa.
Nhìn biểu hiện của bọn hắn Lâm Thanh Phong cũng gật đầu hài lòng, vì thế hắn cũng có chút yên tâm.
Những ngày này, công việc của Lâm Thanh Phong cũng rất nhàn nhã, từ sáng tới trưa thì hắn sẽ dạy cho những đứa trả biết một số chữ viết cùng những phép tính đơn giản, trưa thì nấu ăn, chiều thì cùng bọn người Diệu Hương đi săn thú, hắn rất thích cuộc sống nhàn hạ như thế này.
Nhưng hôm nay, Dương Thất Lang mang theo vẻ mặt lo lắng mà tìm tới Lâm Thanh Phong, bởi vì hôm nay là thời điểm mà bọn người Dương Thất Lang phải đưa da thú trở về Điền gia, nếu chậm trễ thì bọn người Điền gia sẽ làm khó dễ cho người nhà bọn hắn.
Hiện tại Lâm Thanh Phong đang ở trong phòng bếp nấu nướng thức ăn, hắn cảm giác được Dương Thất Lang đã tới, không cần Dương Thất Lang phải nói, thì Lâm Thanh Phong cũng đã đoán được tại sao Dương Thất Lang lại đi tìm hắn, hắn không quay lại nhìn mà chỉ lên tiếng.
-Ra ngoài chờ ta một chút, ta đã biết ngươi tới đây làm gì, ta sẽ ra nhanh thôi.
Dương Thất Lang thở ra một hơi, sau đó hắn theo lời Lâm Thanh Phong đi ra ngoài chờ đợi.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong đi ra, theo sau hắn còn có Gia Cát Minh Quang.
Gia Cát Minh Quang nhìn Dương Thất Lang một cái rồi ra hiệu cho bọn hắn đi theo vào nhà.
Cả ba người đều ngồi xuống bàn, ngoại trừ Lâm Thanh Phong ra thì hai người còn lại sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Diệu Hương cảm thấy bầu không khí không được tốt, vì thế nàng nhanh chóng dẫn theo Gia Cát Tư Uyển đi ra ngoài, nhường chỗ cho ba người nói chuyện.
Gia Cát Minh Quang thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Tiểu Phong, ngươi có nắm chắc lần này sao?
Lâm Thanh Phong gật đầu với Gia Cát Minh Quang, sau đó hắn trả lời.
-Nếu như lời của Dương lão thất là đúng, thì chỉ với hai vị Nguyên Anh kì sẽ không làm khó được ta.
Lúc trước Lâm Thanh Phong đã hỏi Dương Thất Lang một ít thông tin về Điền gia, mặc dù Dương Thất Lang được Điền gia thuê về, nhưng hắn cũng không biết được nhiều thông tin, hắn chỉ biết Điền gia có hai vị Nguyên Anh kì lão tổ cùng vài vị Kim Đan kì, còn lại thì hắn không biết.
Lâm Thanh Phong chỉ hỏi để biết thêm thông tin về những tu sĩ mạnh nhất Điền gia thôi, nếu là Luyện Hư kì thì hắn còn cảm thấy có chút khó khăn, nhưng đối phương chỉ là Nguyên Anh kì thì hắn không quan tâm lắm.
Theo lời của Dương Thất Lang, thì mạnh nhất Thổ Hoàng Thành là một vị Hóa Thần kì tu sĩ, hắn cũng chính là thành chủ hiện tại của Thồ Hoàng Thành, khi nghe được thông tin này thì Lâm Thanh Phong cũng không thèm để ý nhiều nữa.
Hiện tại hắn chỉ sợ rằng không thể triệt để giải quyết Luyện Hư kì cường giả thôi, lỡ như Luyện Hư kì cường giả lại giống như Hắc hộ pháp vẫn còn thần hồn chưa diệt thì Lâm Thanh Phong không cảm nhận được, còn Hóa Thần kì đứng trước mặt hắn thì… haha thật xin lỗi ngươi quá yếu.
Dương Thất Lang có chút lo lắng, bởi vì lúc trước hắn đã từng hỏi cảnh giới hiện tại của Lâm Thanh Phong, nhưng ngay lập tức Lâm Thanh Phong liền trả lời cho hắn bốn chữ:”Trúc Cơ Viên Mãn”.
Nhưng Dương Thất Lang lại tinh ý phát hiện, ngay lúc Lâm Thanh Phong nghe được hắn nói mạnh nhất Thổ Hoàng Thành là một vị Hóa Thần kì cường giả, thì thái độ của Lâm Thanh Phong biến chuyển rõ rệt.
Lâm Thanh Phong lúc đầu còn hay trầm tư suy nghĩ, nhưng lúc này lại mang theo vẻ mặt không thèm quan tâm để nói chuyện, điều này khiến Dương Thất Lang lo lắng, hắn nhìn sang Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Lâm công tử, ta biết sau lưng ngài có thế lực rất lớn, xin ngài nhờ bọn hắn giúp đỡ chúng ta.
Gia Cát Minh Quang hai mắt cũng nhanh chóng sáng lên, mặc dù hắn chỉ là người bình thường, nhưng khi nghe Dương Thất Lang nói vậy thì hắn cũng hiểu được một chuyện, Lâm Thanh Phong cũng không đơn giản chỉ là một tên tiểu tử như vậy.
Gia Cát Minh Quang có chút đắc ý, hắn không ngờ được Diệu Hương lại tinh mắt như vậy, nàng cứu được Lâm Thanh Phong trong lúc hắn sắp chết, điều này chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, sau này bọn hắn sẽ được thế lực sau lưng Lâm Thanh Phong che chở.
Nhìn biểu hiện của hai người trước mặt, Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn thật sự chỉ là một tên tiểu tử thôi được chứ? Bảo hắn gọi thế lực sau lưng giúp đỡ, nhưng ít ra thì hắn phải có mới được a? Còn sự thật thì hắn không có, đã không có thì bảo hắn gọi thế nào?
Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì Lâm Thanh Phong biết được, hiện tại hắn nói không có thì hai người căn bản không tin, vì thế hắn chỉ đành gật đầu chấp nhận.
Cái gật đầu của Lâm Thanh Phong liền khiến hai người thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Thanh Phong cười khổ, hắn đưa tay gãi đầu rồi nói.
-Như vậy Minh Quang thúc, phiền ngươi đi nói với mọi người trong thôn chuẩn bị cho chúng ta một số da thú cùng những vật khác, ngày mai bọn ta sẽ lên đường tiến về Thổ Hoàng Thành.
Gia Cát Minh Quang vẫn mang theo nụ cười mà gật đầu đồng ý, sau đó hắn liền cùng Dương Thất Lang đi ra ngoài, bọn hắn muốn đi nói với người dân trong thôn để bọn họ chuẩn bị một lượng da thú cùng nhiều thứ khác rồi đem vào thành bán.
Lâm Thanh Phong ngồi trong phòng một lúc thì Diệu Hương trở về, Gia Cát Tư Uyển hiện tại đã được nàng dẫn ra ngoài chơi với bọn nhỏ trong thôn vì thế hiện tại chỉ có mỗi mình nàng trở về.
Khi thấy Diệu Hương trở về, Lâm Thanh Phong liền nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Diệu Hương đã trở về a, mau ngồi vào đây, ta sẽ ra phía sau hâm nóng ít thức ăn để chúng ta cùng ăn, còn Minh Quang thúc cùng Uyển nhi bọn họ sẽ ăn sau.
Diệu Hương liền giật mình, sau đó nàng liền đỏ mặt cúi đầu rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Biểu hiện của nàng lại khiến Lâm Thanh Phong khó hiểu, những ngày gần đây khi ở cùng mọi người thì không sao, nhưng mỗi khi Diệu Hương ở một mình với hắn thì nàng đều có những biểu hiện lạ.
Lâm Thanh Phong cũng không hiểu tại sao, hắn có chút tò mò nhưng hắn cũng không hỏi, hắn gãi đầu một cái rồi đi ra phía sau chuẩn bị thức ăn.
Một lúc sau Lâm Thanh Phong mang theo thức ăn đặt lên bàn, rồi sau đó cùng Diệu Hương ngồi ăn.
Diệu Hương trái tim nhỏ nhảy loạn, mặc dù nàng đã tự nhủ chính nàng phải bình tĩnh, nhưng không hiểu tại sao cứ ngồi trước mặt Lâm Thanh Phong thì nàng lại không yên.
Diệu Hương không nói gì, Lâm Thanh Phong cũng không biết phải mở miệng như thế nào, ngồi ăn một lúc thì Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Ngày mai bọn ta sẽ vào Thổ Hoàng Thành, ngươi có muốn đi cùng không?
Diệu Hương khuôn mặt càng đỏ hơn, bỗng dưng nàng trả lời.
-Là…đi hẹn hò sao?
Diệu Hương vừa dứt lời, nàng liền cúi mặt xuống đất, khuôn mặt Lâm Thanh Phong cũng mộng bức, trong đầu hắn hàng vạn con thảo nê mã đang lao nhanh, chẳng lẽ hắn đã nói sai cái gì sao? Sao bỗng dưng lại nói tới chuyện đi hẹn hò rồi?
Diệu Hương khuôn mặt nóng bỏng, nàng không thể chịu nổi nữa, nàng liền đứng dậy rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lâm Thanh Phong vẫn mộng bức mà ngồi ở đó, một lúc sau hắn mới giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn theo hướng mà Diệu Hương đã chạy đi rồi nở nụ cười khổ.
Lão bà đã dặn hắn không được kiếm thêm người khác, hiện tại liền tốt, hắn còn không làm gì thì người ta đã tự động đổ rồi.
Thật ra Diệu Hương cũng không tính là xấu, nàng thật sự rất xinh đẹp, chỉ là nàng hơi cao một chút cỡ 1m9, thân thể khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc một chút, ngoài ra cũng không có gì khác.
Tuy rằng hình thể của nàng trong mắt người bình thường thì rất xấu, nhưng đối với Lâm Thanh Phong thì không có gì là lạ, trong mắt Lâm Thanh Phong thì Diệu Hương không khác gì một người con gái có chiều cao ưa thích đi tập gym cả.
Lúc ban đầu hắn giật mình là do lúc đầu hắn không thể ngờ được ở nơi này lại có một người con gái cao như vậy thôi, về sau khi mọi thứ quen thuộc thì tất cả đều bình thường.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn đứng dậy thu dọn bàn thức ăn rồi đi ra ngoài tìm Diệu Hương.
Tác giả :
Tác Tử Chân Nhân