Ha Ha, Phụ Thân
Chương 52
Bốn ngày đi cắm trại cả nhóm chơi muốn phát điên, bất quá trên đường đi số lượng người tăng thêm 2 nữa là Dạ Hoa và Dạ Kì.
Hai người này ở cũng một chỗ đặc biệt chơi rất vui, khiến cho đầu ai cũng muốn sưng lên gấp đôi. May mà có Dạ Hoằng ở đây, nếu không thì không biết hôm sau còn mạng để mà về hay không nữa.
“Hoằng! May mà hai ngày này có bạn ở đây! Nếu không tôi thật sự sẽ bị người phụ nữ kinh khủng kia chỉnh cho chết!” Hoằng Cáo nằm vật lên bàn học của Dạ Hoằng, oán giận.
[Thật không biết lúc trước tại sao lại cảm thấy người phụ nữ đó thật xinh đẹp, một người phụ nữ tâm địa độc ác nhưng vậy mình đây tại saolai5 để vào trong mắt chứ?] Hoàng Cáo nhớ tới tao ngộ hai ngày trước.
~~~
Hai ngày này bởi vì Dạ Kì nó đám Hoàng Cáo rất không có nghị lực, cho nên mỗi ngày ngoại trừ đi bộ 30km ra, mấy người bọn họ còn phải phụ trách tìm đồ ăn thức uống ở nơi hoang dã, mặc dù thức ăn họ mang theo cũng đủ rồi, nhưng mà Dạ Hoa nói, nếu đã đi chơi rồi, thành ra phải trải nghiệm một chút thức ăn hoang dã chứ.
Ban đầu ba người bọn họ kích động chạy đi câu cá. Nhưng mà chờ tới khi bọn họ vớt được cá mang về, đã nhìn thấy Dạ Hoằng, Dạ Tường còn có cả Lam Vũ đang nướng mấy con thỏ hoang chụp được ở đâu đó, hơn nữa Dạ Kì cùng Dạ Hoa cũng đến mấy hộ nhà nông gần đó mua mấy con gà. Mặc dù mình cũng có cá đem về, nhưng mà cũng chỉ biết câm nín, đếm số lượng người thử đi, ko có đủ mỗi người một con.
Dạ Kì còn cười nói: “Nếu chỉ trông cậy vào mấy người, chúng ta sẽ chẳng thể sống qua được bốn ngày đâu.”
Khi đó bọn họ còn tưởng rằng bắt thỏ sẽ dễ hơn một chút, lần thứ hai cả đám bèn đổi sang đi bắt thỏ, nhưng mà so kiểu gì vẫn kém hơn ba người Dạ Hoằng. Khi đó bọn họ mới chú ý tới cái gọi là vấn đề năng lực. Hơn nữa bọn họ cũng biết, vấn đề hẳn là nằm trên người Dạ Hoằng còn có cả Dạ Tường.
~~~
“Đúng rồi, Hoằng, bạn lần sau có thể chỉ tôi làm sao tìm được thức ăn hoang dã mà ngon ngon không?” Lâm Hạo quấn lấy Dạ Hoằng hai ngày rồi, hi vọng Dạ Hoằng có thể chỉ hắn, làm sao có thể sinh tồn nơi hoang dã. Mặc dù hắn không cần phải dùng tới nhiều lắm, nhưng mà người nào có thể chắc chắn được sau này có cần xài hay không?
“Có tôi nữa có tôi nữa!” Hoàng Cáo sau khi nghe Lâm Hạo nói, bản thân cũng rất muốn, dù sao cũng có thể dùng để khè ai đó chẳng hạn.
“Hoằng, bạn chỉ cho bọn họ đi, bạn không phiền nhưng mà tôi phiền rồi!” Giọng nói Lam Vũ vang lên bên tai Hoàng Cáo.
“Hả! Bạn cầm tinh con quỉ à! Bước đi không tiếng động là sao?” Hoàng Cáo vỗ vỗ ngực mình, rầu rĩ nói.
“Không biết gì hết, tôi không phải cầm tinh con quỉ, tôi với bạn sinh cùng năm mà, đều là cầm tinh con gà.” Vừa nói, Lam Vũ dựa vào Dạ Hoằng, nói cho chính xác là ngồi lên người Dạ Hoằng.
“Không nói nhảm với bạn nữa, bạn như thế nào lại đến lớp chúng tôi vậy!” Hoàng Cáo đã biết tại sao, hắn bất quá là thừa cơ nói lảng sang chuyện khác.
“Vấn đề này à ~~~” Quét mắt một vòng, xem ra trừ Dạ Hoằng, tựa hồ nơi này ba người cũng muốn kết quả như thế nào.
“Cái này à, đương nhiên là kết quả kiểm tra rồi, lớp tôi đã có rồi, tôi tới định hỏi mấy bạn thế nào rồi!” Lam Vũ muốn biết kết quả của bọn họ như thế nào.
“Giáo viên lớp tôi còn chưa có đến!” Tống Cảnh Kiệt vừa cười vừa nói.
“Giáo viên lớp mấy người? Còn chưa có tới? Là sao?” Lam Vũ không hiểu nên tò mò hỏi lại.
“Giáo viên chủ nhiệm lớp này đã mất tích 2 tuần rồi, bạn cảm thấy là vốn có ý như thế nào? Bạn học thân mến?” Hoàng Cáo châm chọc Lam Vũ.
“Như vậy à! Vậy cũng chả có gì, trưa nay cũng sẽ dán kết quá trên bản thông báo của trường mà!” Lam Vũ không để ý tới lời châm chọc chẳng khác gì trẻ con của Lam Vũ.
“Dạ Hoằng, chúng ta đi ăn cái gì đi, lát nữa cũng biết kết quả rồi!” Lam Vũ đề nghị.
“Cũng được!” Dạ Hoằng rất đồng ý với Lam Vũ, bởi vì vận động 4 ngày qua, cơ thể Dạ Hoằng vốn đã không tốt, thật chịu không xiết, may mà sức nhẫn nại của Dạ Hoằng cực cao, cứ việc đem tất cả sự mệt mỏi chuyển thành giấc ngủ. Cho nên Dạ Hoằng hôm nay lên trễ một chút. Cũng chưa có ăn sáng, mà Lam Vũ cũng đồng dạng ngủ nướng chưa có ăn bất kì cái gì nên cũng đã sớm đói hoa mắt.
Hai người này ở cũng một chỗ đặc biệt chơi rất vui, khiến cho đầu ai cũng muốn sưng lên gấp đôi. May mà có Dạ Hoằng ở đây, nếu không thì không biết hôm sau còn mạng để mà về hay không nữa.
“Hoằng! May mà hai ngày này có bạn ở đây! Nếu không tôi thật sự sẽ bị người phụ nữ kinh khủng kia chỉnh cho chết!” Hoằng Cáo nằm vật lên bàn học của Dạ Hoằng, oán giận.
[Thật không biết lúc trước tại sao lại cảm thấy người phụ nữ đó thật xinh đẹp, một người phụ nữ tâm địa độc ác nhưng vậy mình đây tại saolai5 để vào trong mắt chứ?] Hoàng Cáo nhớ tới tao ngộ hai ngày trước.
~~~
Hai ngày này bởi vì Dạ Kì nó đám Hoàng Cáo rất không có nghị lực, cho nên mỗi ngày ngoại trừ đi bộ 30km ra, mấy người bọn họ còn phải phụ trách tìm đồ ăn thức uống ở nơi hoang dã, mặc dù thức ăn họ mang theo cũng đủ rồi, nhưng mà Dạ Hoa nói, nếu đã đi chơi rồi, thành ra phải trải nghiệm một chút thức ăn hoang dã chứ.
Ban đầu ba người bọn họ kích động chạy đi câu cá. Nhưng mà chờ tới khi bọn họ vớt được cá mang về, đã nhìn thấy Dạ Hoằng, Dạ Tường còn có cả Lam Vũ đang nướng mấy con thỏ hoang chụp được ở đâu đó, hơn nữa Dạ Kì cùng Dạ Hoa cũng đến mấy hộ nhà nông gần đó mua mấy con gà. Mặc dù mình cũng có cá đem về, nhưng mà cũng chỉ biết câm nín, đếm số lượng người thử đi, ko có đủ mỗi người một con.
Dạ Kì còn cười nói: “Nếu chỉ trông cậy vào mấy người, chúng ta sẽ chẳng thể sống qua được bốn ngày đâu.”
Khi đó bọn họ còn tưởng rằng bắt thỏ sẽ dễ hơn một chút, lần thứ hai cả đám bèn đổi sang đi bắt thỏ, nhưng mà so kiểu gì vẫn kém hơn ba người Dạ Hoằng. Khi đó bọn họ mới chú ý tới cái gọi là vấn đề năng lực. Hơn nữa bọn họ cũng biết, vấn đề hẳn là nằm trên người Dạ Hoằng còn có cả Dạ Tường.
~~~
“Đúng rồi, Hoằng, bạn lần sau có thể chỉ tôi làm sao tìm được thức ăn hoang dã mà ngon ngon không?” Lâm Hạo quấn lấy Dạ Hoằng hai ngày rồi, hi vọng Dạ Hoằng có thể chỉ hắn, làm sao có thể sinh tồn nơi hoang dã. Mặc dù hắn không cần phải dùng tới nhiều lắm, nhưng mà người nào có thể chắc chắn được sau này có cần xài hay không?
“Có tôi nữa có tôi nữa!” Hoàng Cáo sau khi nghe Lâm Hạo nói, bản thân cũng rất muốn, dù sao cũng có thể dùng để khè ai đó chẳng hạn.
“Hoằng, bạn chỉ cho bọn họ đi, bạn không phiền nhưng mà tôi phiền rồi!” Giọng nói Lam Vũ vang lên bên tai Hoàng Cáo.
“Hả! Bạn cầm tinh con quỉ à! Bước đi không tiếng động là sao?” Hoàng Cáo vỗ vỗ ngực mình, rầu rĩ nói.
“Không biết gì hết, tôi không phải cầm tinh con quỉ, tôi với bạn sinh cùng năm mà, đều là cầm tinh con gà.” Vừa nói, Lam Vũ dựa vào Dạ Hoằng, nói cho chính xác là ngồi lên người Dạ Hoằng.
“Không nói nhảm với bạn nữa, bạn như thế nào lại đến lớp chúng tôi vậy!” Hoàng Cáo đã biết tại sao, hắn bất quá là thừa cơ nói lảng sang chuyện khác.
“Vấn đề này à ~~~” Quét mắt một vòng, xem ra trừ Dạ Hoằng, tựa hồ nơi này ba người cũng muốn kết quả như thế nào.
“Cái này à, đương nhiên là kết quả kiểm tra rồi, lớp tôi đã có rồi, tôi tới định hỏi mấy bạn thế nào rồi!” Lam Vũ muốn biết kết quả của bọn họ như thế nào.
“Giáo viên lớp tôi còn chưa có đến!” Tống Cảnh Kiệt vừa cười vừa nói.
“Giáo viên lớp mấy người? Còn chưa có tới? Là sao?” Lam Vũ không hiểu nên tò mò hỏi lại.
“Giáo viên chủ nhiệm lớp này đã mất tích 2 tuần rồi, bạn cảm thấy là vốn có ý như thế nào? Bạn học thân mến?” Hoàng Cáo châm chọc Lam Vũ.
“Như vậy à! Vậy cũng chả có gì, trưa nay cũng sẽ dán kết quá trên bản thông báo của trường mà!” Lam Vũ không để ý tới lời châm chọc chẳng khác gì trẻ con của Lam Vũ.
“Dạ Hoằng, chúng ta đi ăn cái gì đi, lát nữa cũng biết kết quả rồi!” Lam Vũ đề nghị.
“Cũng được!” Dạ Hoằng rất đồng ý với Lam Vũ, bởi vì vận động 4 ngày qua, cơ thể Dạ Hoằng vốn đã không tốt, thật chịu không xiết, may mà sức nhẫn nại của Dạ Hoằng cực cao, cứ việc đem tất cả sự mệt mỏi chuyển thành giấc ngủ. Cho nên Dạ Hoằng hôm nay lên trễ một chút. Cũng chưa có ăn sáng, mà Lam Vũ cũng đồng dạng ngủ nướng chưa có ăn bất kì cái gì nên cũng đã sớm đói hoa mắt.
Tác giả :
Phạn Đoàn