Ha Ha, Phụ Thân
Chương 24
Dạ Hoằng vừa phóng lên phòng liền lao vào phòng tắm tắm nước lạnh. Hôm nay Dạ Hoằng cũng rất kì quái tại sao mình lại như vậy, bình thường rõ ràng rất sợ lạnh, nhưng một chút cũng sẽ không sợ nóng, nói cho chính xác, Dạ Hoằng cho tới bây giờ cũng chưa khi nào cảm thấy quá nóng. Trời nóng cỡ nào y cũng có thể mặc đồ đen đi loanh quanh.
Nhưng mà bây giờ cũng là mùa thu rồi, hơn nữa mấy bữa trước trời còn có mưa, nhiệt độ cũng không tính là cao, hơn nữa buổi tối còn cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng mà hôm nay bản thân mình thật sự rất không thích hợp.
Bất quá Dạ Hoằng hoàn toàn không ngờ được nguyên nhân lại là như vậy.
Bởi vì từ nhỏ đến giờ Dạ Hoằng ăn không ít thuốc, đối với các loại thuốc này nọ đều có sự miễn dịch, mặc du2kho6ng biết đó là cái gì, bất quá nghe khẩu khí của kẻ kia, thuốc này sẽ không làm mất mạng.
Dạ Hoằng cứ thế càng không hề liên tưởng theo hướng kia.
Bởi vì thân thể rất nóng bức, Dạ Hoằng không thể lại tiếp tục tắm nước lạnh, nếu để cho Hồng Tiêu biết thế nào cũng bị càu nhàu cả ngày. Với lại Dạ Hoằng cũng không thích nhìn ánh mắt đau đớn của Hồng Tiêu.
Không còn cách nào khác Dạ Hoằng giảm nhiệt độ máy điều hòa trong phòng tới mức tối đa, sau đó lên giường nằm, không quên kéo gối đầu lại ôm, ép bản thân đi ngủ.
Hồng Tiêu bưng tách nước đi vào đã thấy tình cảnh như vậy. Nhiệt độ trong phòng là 16 độ, tiểu nhân nhi trên giường thì ôm khư khư gối đầu.
Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng bây giờ rất khó chịu, nhưng mà cũng không thể cười cười Dạ Hoằng đối với cái gối đầu quá cố chấp.
Uống hết thứ trong tách, ngồi đến bên cạnh người Dạ Hoằng, Hồng Tiêu vôốt vuốt cái trán nóng rực của con, vừa cười vừa nói: “Không phải rất nóng sao? Tại sao lại ôm thứ này vậy! Không phải sẽ càng nóng hơn sao?”
“Cha làm sao biết được?” Mở mắt nhìn Hồng Tiêu, Dạ Hoằng nhớ rõ là mình không có nói gì về tình huống của mình với Hồng Tiêu cả, chính xác mà nói, y không hề nói với bất kì người nào.
Từ nhỏ Dạ Hoằng đã học được làm như thế nào để tự bảo vệ bản thân, nếu như Dạ Hoằng không thoải mái mà để cho Dạ Ảnh biết được, tình huống nhất định sẽ càng kinh khủng.
Dạ Ảnh tuyệt đối sẽ làm cho Dạ Hoằng làm nhiều huấn luyện hơn cả lúc bình thường.
Dần dần Dạ Hoằng học được cách làm như thế nào để che giấu cảm thụ của cá nhân. Cũng dần dần quên đi cái gì gọi là cảm giác.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Dạ Hoằng mở ra, hạ thân ai đó đột nhiên nóng lên. Dạ Hoằng bởi vì thân thể nóng bức, hai tròng mắt khép hờ, hơn nữa lại phủ một lớp nước ướt át, thoạt nhìn qua lại càng thêm câu dẫn.
“Mê tình! Chính là thuốc đó. Dạ Hoa mới nghiên cứu ra, Hoằng Nhi, không nên tự tạo áp lực cho bản thân được không? Có cảm giác gì, thích cái gì thì nói ra cho cha.” Hồng Tiêu nói thật chậm, ngón tay lưu luyến di chuyển trên mặt Dạ Hoằng.
Nghe thấy Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng cũng biết hắn không giống như Dạ Ảnh, người này rất tốt với mình, so với bất kì người nào trong bọn Dạ Kì đều tốt hơn rất nhiều. Dạ Hoằng cũng biết người này bất đồng với những người khác, có thể biểu hiện được bộ mặt bất lực của mình trước mặt hắn. Huống hồ bây giờ chẳng phải đã về nhà rồi sao? Không cần giống như mới nãy ép cho tất cả mọi tế bảo phải căng cứng lên.
Vì vậy Dạ Hoằng buông lỏng tất cả sự phòng bị của bản thân.
Dạ Hoằng buông lỏng sự phòng bị, cảm thấy rất thích ngon tay của Hồng Tiêu, bởi vì mát mát, có thể làm cho mình dễ chịu đi một chút. Vì vậy mặt cũng chuyển động theo ngón tay của Hồng Tiêu.
Có lẽ cảm giác thấy diện tích tiếp xúc của ngón tay Hồng Tiêu nhỏ quá, Dạ Hoằng thừa dịp dùng mặt áp vào lòng bàn tay Hồng Tiêu. Cảm giác giống y như một con mèo con.
“Hoằng Nhi, rất nóng phải không? Khó chịu sao?” Nhìn động tác của Dạ Hoằng, mặc dù vô cùng đáng yêu, nhưng mà hắn cũng rất lo lắng, dù sao tình huống của Dạ Hoằng hắn không dám lạc quan, Dạ Kì nói còn phải chờ ít nhất là nửa tiếng nửa. Nhưng mà bộ dạng của Dạ Hoằng lúc này, Hồng Tiêu thật sự không biết có chờ nỗi hay không nữa.
Rất rõ ràng ý thức của Dạ Hoằng đã có chút tan rã rồi, nếu không Dạ Hoằng sẽ không làm ra hành động như vậy, cho dù là buổi sáng Dạ Hoằng cũng không làm (Dạ Hoằng buổi sáng vừa thức dậy, sẽ có một quãng thời gian rất mơ hồ, nhưng mà cái này chỉ xuất hiện trước mặt Hồng Tiêu, bởi vì Dạ Hoằng cảm giác được ở bên cạnh hắn rất an toàn nên mới yên tâm ngủ. Nhưng mà ở chỗ khác thì nằm mơ đi, tuyệt đối không thể thấy được đâu.)
“Dạ, nóng lắm, khó chịu.” Giọng nói so với lúc nãy khàn khàn đi không ít, có thể thấy được sự lợi hại của loại thuốc này.
“Chết tiệt.” Tóm lại sự tình này chỉ có thể đổ hết lên đầu Dạ Hoa, Dạ Hoa rảnh quá không có gì làm hay sao lại đi nghiên cứu ra loại thuốc này làm gì!
“Cái gì?” Hồng Tiêu nói làm cho Dạ Hoằng tỉnh táo lại một chút, những lời này trong trí nhớ Dạ Hoằng xuất hiện không ít lần. Dạ Ảnh thường thường nói với mình như vậy, trong trường hợp nói như vậy đại biểu cho Dạ Hoằng tiêu rồi. Cho nên Dạ Hoằng đối với những từ như vậy đặc biệt mẫn cảm.
Nhìn đi, còn đang nằm Dạ Hoằng đã bật dậy rồi.
Ý thức được mình đã nói sai Hồng Tiêu lập tức ôm Dạ Hoằng lại, nhẹ nhàng nói: “Cha đang nói Dạ Hoa, ai khiến hắn ta làm ra loại thuốc này, bây giờ con lại là người bị lăn qua lăn lại.”
“Dạ Hoa?” Không bắt được điểm trọng yếu trong lời Hồng Tiêu, nhưng mà Dạ Hoằng đã hiểu điểm mấu chốt.
“Được rồi, bây giờ con không cần phải lo lắng nhiều nữa, Dạ Kì cùng Dạ Tường đã trở về điều tra rồi, con bây giờ trái lại phải ngoan ngoãn nằm ở đây.” Hồng Tiêu dùng thanh âm trầm thấp, nói bên tai Dạ Hoằng.
Nghe được Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng cũng an tâm rồi, không nói thêm gì nữa.
Bất quá bây giờ xay ra một chuyện làm cho Hồng Tiêu không thể ứng phó.
Nhưng mà bây giờ cũng là mùa thu rồi, hơn nữa mấy bữa trước trời còn có mưa, nhiệt độ cũng không tính là cao, hơn nữa buổi tối còn cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng mà hôm nay bản thân mình thật sự rất không thích hợp.
Bất quá Dạ Hoằng hoàn toàn không ngờ được nguyên nhân lại là như vậy.
Bởi vì từ nhỏ đến giờ Dạ Hoằng ăn không ít thuốc, đối với các loại thuốc này nọ đều có sự miễn dịch, mặc du2kho6ng biết đó là cái gì, bất quá nghe khẩu khí của kẻ kia, thuốc này sẽ không làm mất mạng.
Dạ Hoằng cứ thế càng không hề liên tưởng theo hướng kia.
Bởi vì thân thể rất nóng bức, Dạ Hoằng không thể lại tiếp tục tắm nước lạnh, nếu để cho Hồng Tiêu biết thế nào cũng bị càu nhàu cả ngày. Với lại Dạ Hoằng cũng không thích nhìn ánh mắt đau đớn của Hồng Tiêu.
Không còn cách nào khác Dạ Hoằng giảm nhiệt độ máy điều hòa trong phòng tới mức tối đa, sau đó lên giường nằm, không quên kéo gối đầu lại ôm, ép bản thân đi ngủ.
Hồng Tiêu bưng tách nước đi vào đã thấy tình cảnh như vậy. Nhiệt độ trong phòng là 16 độ, tiểu nhân nhi trên giường thì ôm khư khư gối đầu.
Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng bây giờ rất khó chịu, nhưng mà cũng không thể cười cười Dạ Hoằng đối với cái gối đầu quá cố chấp.
Uống hết thứ trong tách, ngồi đến bên cạnh người Dạ Hoằng, Hồng Tiêu vôốt vuốt cái trán nóng rực của con, vừa cười vừa nói: “Không phải rất nóng sao? Tại sao lại ôm thứ này vậy! Không phải sẽ càng nóng hơn sao?”
“Cha làm sao biết được?” Mở mắt nhìn Hồng Tiêu, Dạ Hoằng nhớ rõ là mình không có nói gì về tình huống của mình với Hồng Tiêu cả, chính xác mà nói, y không hề nói với bất kì người nào.
Từ nhỏ Dạ Hoằng đã học được làm như thế nào để tự bảo vệ bản thân, nếu như Dạ Hoằng không thoải mái mà để cho Dạ Ảnh biết được, tình huống nhất định sẽ càng kinh khủng.
Dạ Ảnh tuyệt đối sẽ làm cho Dạ Hoằng làm nhiều huấn luyện hơn cả lúc bình thường.
Dần dần Dạ Hoằng học được cách làm như thế nào để che giấu cảm thụ của cá nhân. Cũng dần dần quên đi cái gì gọi là cảm giác.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Dạ Hoằng mở ra, hạ thân ai đó đột nhiên nóng lên. Dạ Hoằng bởi vì thân thể nóng bức, hai tròng mắt khép hờ, hơn nữa lại phủ một lớp nước ướt át, thoạt nhìn qua lại càng thêm câu dẫn.
“Mê tình! Chính là thuốc đó. Dạ Hoa mới nghiên cứu ra, Hoằng Nhi, không nên tự tạo áp lực cho bản thân được không? Có cảm giác gì, thích cái gì thì nói ra cho cha.” Hồng Tiêu nói thật chậm, ngón tay lưu luyến di chuyển trên mặt Dạ Hoằng.
Nghe thấy Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng cũng biết hắn không giống như Dạ Ảnh, người này rất tốt với mình, so với bất kì người nào trong bọn Dạ Kì đều tốt hơn rất nhiều. Dạ Hoằng cũng biết người này bất đồng với những người khác, có thể biểu hiện được bộ mặt bất lực của mình trước mặt hắn. Huống hồ bây giờ chẳng phải đã về nhà rồi sao? Không cần giống như mới nãy ép cho tất cả mọi tế bảo phải căng cứng lên.
Vì vậy Dạ Hoằng buông lỏng tất cả sự phòng bị của bản thân.
Dạ Hoằng buông lỏng sự phòng bị, cảm thấy rất thích ngon tay của Hồng Tiêu, bởi vì mát mát, có thể làm cho mình dễ chịu đi một chút. Vì vậy mặt cũng chuyển động theo ngón tay của Hồng Tiêu.
Có lẽ cảm giác thấy diện tích tiếp xúc của ngón tay Hồng Tiêu nhỏ quá, Dạ Hoằng thừa dịp dùng mặt áp vào lòng bàn tay Hồng Tiêu. Cảm giác giống y như một con mèo con.
“Hoằng Nhi, rất nóng phải không? Khó chịu sao?” Nhìn động tác của Dạ Hoằng, mặc dù vô cùng đáng yêu, nhưng mà hắn cũng rất lo lắng, dù sao tình huống của Dạ Hoằng hắn không dám lạc quan, Dạ Kì nói còn phải chờ ít nhất là nửa tiếng nửa. Nhưng mà bộ dạng của Dạ Hoằng lúc này, Hồng Tiêu thật sự không biết có chờ nỗi hay không nữa.
Rất rõ ràng ý thức của Dạ Hoằng đã có chút tan rã rồi, nếu không Dạ Hoằng sẽ không làm ra hành động như vậy, cho dù là buổi sáng Dạ Hoằng cũng không làm (Dạ Hoằng buổi sáng vừa thức dậy, sẽ có một quãng thời gian rất mơ hồ, nhưng mà cái này chỉ xuất hiện trước mặt Hồng Tiêu, bởi vì Dạ Hoằng cảm giác được ở bên cạnh hắn rất an toàn nên mới yên tâm ngủ. Nhưng mà ở chỗ khác thì nằm mơ đi, tuyệt đối không thể thấy được đâu.)
“Dạ, nóng lắm, khó chịu.” Giọng nói so với lúc nãy khàn khàn đi không ít, có thể thấy được sự lợi hại của loại thuốc này.
“Chết tiệt.” Tóm lại sự tình này chỉ có thể đổ hết lên đầu Dạ Hoa, Dạ Hoa rảnh quá không có gì làm hay sao lại đi nghiên cứu ra loại thuốc này làm gì!
“Cái gì?” Hồng Tiêu nói làm cho Dạ Hoằng tỉnh táo lại một chút, những lời này trong trí nhớ Dạ Hoằng xuất hiện không ít lần. Dạ Ảnh thường thường nói với mình như vậy, trong trường hợp nói như vậy đại biểu cho Dạ Hoằng tiêu rồi. Cho nên Dạ Hoằng đối với những từ như vậy đặc biệt mẫn cảm.
Nhìn đi, còn đang nằm Dạ Hoằng đã bật dậy rồi.
Ý thức được mình đã nói sai Hồng Tiêu lập tức ôm Dạ Hoằng lại, nhẹ nhàng nói: “Cha đang nói Dạ Hoa, ai khiến hắn ta làm ra loại thuốc này, bây giờ con lại là người bị lăn qua lăn lại.”
“Dạ Hoa?” Không bắt được điểm trọng yếu trong lời Hồng Tiêu, nhưng mà Dạ Hoằng đã hiểu điểm mấu chốt.
“Được rồi, bây giờ con không cần phải lo lắng nhiều nữa, Dạ Kì cùng Dạ Tường đã trở về điều tra rồi, con bây giờ trái lại phải ngoan ngoãn nằm ở đây.” Hồng Tiêu dùng thanh âm trầm thấp, nói bên tai Dạ Hoằng.
Nghe được Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng cũng an tâm rồi, không nói thêm gì nữa.
Bất quá bây giờ xay ra một chuyện làm cho Hồng Tiêu không thể ứng phó.
Tác giả :
Phạn Đoàn