Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 3 - Chương 4: Trò chơi đại phú ông
Edit: Vi Nguyên Beta : Tuyết Y Ánh nắng sáng sớm dịu dàng chiếu rọi phủ lên cảnh vật trong khách sạn. Ánh sáng chói mắt đánh thức khiến Phó Vân Kiệt ngủ say một đêm mở mắt ra. Nàng có chút mê man nhìn đỉnh màn.
Hơi nóng bên cạnh má khiến cho mạch suy nghĩ hỗn loạn của nàng bắt đầu trở nên tỉnh táo. Đôi mắt sáng mở to chằm chằm nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ đặc tả (*) trước mắt, đề xi ben cao vút không tự giác tràn ra từ đôi môi đỏ: “A ——”
(*) đặc tả: cận cảnh
Đôi mắt màu lam mang theo vẻ mê man mở ra, nhìn người lôi kéo chăn mền co rụt lại đến tận góc giường.
“Tại sao lại là ngươi?” Phó Vân Kiệt có chút xấu hổ chất vấn nói. Nàng nhớ rõ ràng người nằm bên cạnh mình trước khi ngủ chính là Dịch Thiên. Còn cái Sở hà Hán giới (*) kia đâu?
(*)Sở hà Hán giới: sông nước sở, biên giới nước hán, ý chỉ đường ranh giới, lằn ngăn cách
“Vậy ngươi nghĩ là ai?” Trong đôi mắt màu lam hiện lên sự tức giận, bàn tay to duỗi ra, kéo người và cả chăn mền lại.
“Rầm ——” Tiếng xô cửa cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng.
“Kiệt, ngươi làm sao vậy?” Cùng với một giọng nữ lanh lảnh vang lên, Nam Cung Khải là người đầu tiên xông tới, và đi theo phía sau hắn đang thở hổn hển là Nam Cung Tuyệt và Dịch Thiên.
Sau khi tầm mắt mọi người chạm phải cái tư thế mập mờ kia thì đều ngốc lăng.
Khuôn mặt anh khí lập tức hồng lên. Vì xấu hổ nàng dùng sức đẩy Hoắc Thiên Thụy đang trói buộc nàng ra, rồi sau đó lập tức xuống giường. Chăn mền trên ngươi có vẻ vô cùng vướng víu, nên nàng buông lỏng hai tay, chăn mền trên người lập tức vinh quang rớt xuống đất.
Sau đó cảm giác mát lạnh khiến nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mảnh che ngực đang mặc trên người mình, đôi mắt sáng lồi cả ra. Sau đó, nàng cảm thấy tầm mắt của ba người trước măt, sự xấu hổ khiến cho toàn thân nàng ửng hồng.
Chộp cái chăn che phía trước, che lại da thịt lộ ra ngoài của nàng đi lần nữa.
Hoắc Thiên Thụy lấy tư thế chiếm hữu ôm nàng đang che chắn từ đâu đến chân vào lòng, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Tà mâu hiện lên một tia phức tạp, Nam Cung Tuyệt quay người đi đầu tiên.
“Ta ——” Nam Cung Khải vốn định phản đối. Nhưng lời phản đối của hắn cứ thế mà bị cặp mắt màu lam lạnh buốt kia khiến cho đông cứng trong miệng. Rồi sau đó, hắn bắt đầu xoay người rời đi.
Dịch Thiên thâm trầm nhìn bọn họ một cái, cũng xoay người rời đi.
Rốt cục trong căn phòng to như thế chỉ còn lại có hai người. Phó Vân Kiệt vùng vẫy lộ đầu ra khỏi chăn, đôi mắt sáng đỏ lên, tức giận nói: “Thiên Thụy, sao ngươi có thể, sao có thể……” đến cuối lời, giọng nói trở thành nghẹn ngào. Nước mắt trong suốt không tiếng động rơi xuống.
Nước mắt kia dường như rơi vào lòng Hoắc Thiên Thụy, hắn cảm thấy co rút đau đớn. Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Ta không có làm gì cả!”
“Gạt người.” Dung nhan hoa lê mang theo nước mắt nâng lên, đôi mắt sáng lóe lên sự căm hận: “Dấu môi trên đầu vai ta ở đâu ra.”
“Ta chỉ nhất thời đè nén không được tình cảm thôi chứ không có phát sinh những chuyện khác. Thực xin lỗi!” Khuôn mặt khí nhuộm vẻ áy náy. Hắn sẽ không nói cho nàng biết đêm qua Nam Cung Khải xâm phạm nàng đầu tiên. Như vậy sẽ chỉ làm cho nàng cảm thấy nhục nhã lần nữa thôi.
Đôi mắt sáng bởi vì tiếng “Thật xin lỗi!” mà hiện lên vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Thụy, người nam nhân cao ngạo như vậy lại nói xin lỗi mình. Nghĩ đến tình nghĩa nàng đã phụ lòng hắn từ trước tới nay, nên nàng cũng không có ý định truy hỏi chuyện này nữa. Nàng quay lưng lại, tiếng nói lạnh lùng nói : “Ta muốn rửa mặt. Ngươi ra ngoài trước đi!”
Nhìn bóng lưng xa cách kia, tim của hắn bỗng nhiên không biết lý do xiết chặt lại. Nhưng mà, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều này nói rõ nàng không có ý định truy cứu, đã tha thứ cho mình rồi. Giờ phút này hắn có chút may mắn khi đêm qua Dịch Thiên đã ngăn cản.
“Nha ——” một tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng lớn như thế chỉ còn một mình PhóVân Kiệt. Nàng vẫn luôn trang bị vũ trang cho chính mình nhưng rốt cuộc nàng cũng không có cách nào bảo vệ chặt chẽ được khôi giáp của mình. Cái chăn quấn quanh thân rơi trên đất, nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lóng lánh như hạt châu bị đứt lăn xuống. Triệt, Triệt, nàng rất hi vọng bây giờ Triệt ở bên cạnh, nàng rất hy vọng có thể nhào vào lòng hắn thổ lộ hết đầy bụng ủy khuất với hắn. Dấu vết trên đầu vai dường như đang nhắc nhở rằng thân thể của nàng đã phản bội Triệt, khiến nàng cảm thấy dơ bẩn. Triệt, Triệt _.
Trong cung điện của Ám các dưới mặt đất.
“Dương Triêt, Dương Triệt ——” giọng nói trầm thấp kéo thần trí đang du lịch của Dương Triệt lại.
“Ngươi làm sao vậy?” Âm thanh trầm thấp lộ ra một chút quan tâm.
Khuôn mặt tuấn mỹ đã treo lên nụ cười giả tạo nói: “Không có gì, chỉ là tâm tư có chút không yên mà thôi.”
Ám đế nhìn thẳng chằm chằm vào gương mặt tươi cười kia xuyên qua chiếc mũ rộng vành màu đen, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Hai thế lực giúp đỡ vương gia diệt trừ như thế nào rồi?”
“Hồi Ám đế bệ hạ, thần đã diệt trừ toàn bộ tâm phúc bọn hắn rồi. Hơn nữa làm rất cẩn thận nên hai vị vương gia không thể tra ra được gì.” Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn treo nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười kia quá lạnh, quá rét buốt.
“Ừ!” Ám đế hài lòng gật đầu.
“Ngươi có còn nhớ rõ Phó Vân Kiệt và tất cả phát sinh ở Nham Thành không?” Lúc hỏi lời này, tầm mắt Ám đế không rời khỏi hắn chút nào.
“Thần đương nhiên nhớ rõ. Chuyện sỉ nhục và Phó Vân Kiệt kẻ đã mang phần sỉ nhục này đến cho thần, làm sao thần có thể quên?” Nụ cười bên môi mỏng thu lại, trong đôi mắt đen hiện lên hàn khí.
“Ừ! Dương Triệt, thân thể của ngươi khỏe được nhiều chưa?” Giọng nói trầm thấp để lộ ra sự quan tâm.
“Đa tạ Ám Đế bệ hạ quan tâm. Thái y nói, ba ngày nữa, thần có thể lên đường cùng đi tìm kiếm bảo tàng rồi.”
Ám đế khoát tay nói: “Chuyện bảo tàng, bổn đế đã phái người đi rồi. Không vội. Bổn đế muốn ngươi đi Nham Thành giết một người trước.” Giọn nói lạnh lẽo mang theo sự khắc nghiệt truyền đến.
“Ai?” Môi mỏng khẽ mở, hỏi.
“Tướng quân tạm thời Phó gia quân – Lý Trọng Phi.” Đây là khảo nghiệm để ngươi trở thành hộ pháp Ám các. Chỉ cần ngươi hoàn thành, ngươi không chỉ là hộ pháp Ám các mà còn là người thay thế tiếp theo bổn đế.” Trong mắt Ám đế hiện lên chủ tâm giết người. Hắn sẽ không ngu xuẩn tin tưởng chỉ dựa vào Phó Vân Kiệt giao ra bản “Binh pháp Phó gia” là có thể thành lập quân đội giống như Phó gia vậy. Hắn nhất định phải chiếm được Phó gia quân. Cũng bắt đầu từ lúc Phó Vân Kiệt rời khỏi kinh đô, hắn đã nhiều lần phái người ám sát Lý Trọng Phi. Vốn tưởng rằng giết chết một phó tướng nho nhỏ hẳn là rất đơn giản, nhưng làm sao lại không nghĩ đến Lý Trọng Phi này là kẻ vô cùng có dũng có mưu, nhiều lần ám sát vẫn không thành công. Lý Trọng Phi không chết, hắn không có cách nào đoạt được Phó gia quân. Nên lần này hắn liền phái Phạm Dương Triệt đi.
“Vâng!” Phạm Dương Triệt gật đầu đáp.
Ám Đế vỗ tay một cái, chỉ thấy một người áo đen đi tới.
“Hắn gọi là Mạc Kình, là sư đệ của quỷ y Dịch Thiên. Mặc dù trình độ dịch dung so ra thì kém hơn quỷ y, nhưng cũng có thể nói là cao thủ. Hơn nữa, người này thạo mô phỏng người khác. Ngươi mang dẫn theo hắn để hắn thay thế Lý Trọng Phi.” Mạc Kình là người nhiều năm trước hắn tốn sức khổ công mới tìm được. Giờ phút này đúng lúc phát huy công dụng. Chỉ cần Mạc Kình thay thế Lý Trọng Phi, thì Phó gia quân đều nằm trong bàn tay hắn.
“Vâng!” Đôi mắt đen nhìn nam nhân từ đầu tới cuối cũng không nâng tay lên một cái, nhẹ giọng đáp.
Ánh sáng rực rỡ buổi sáng chiếu rọi vào cảnh vật trong khách sạn, chiếu lên năm khuôn mặt hưng phấn.
Giờ phút này Phó Vân Kiệt, Dịch Thiên, Hoắc Thiên Thụy, Nam Cung Khải, Nam Cung Tuyệt năm người đang trợn tròn mắt, trên mặt kích động nhìn mảnh địa đồ bảo tàng đã chia lìa trăm năm, hôm nay rốt cục có thể lần nữa được hợp chung lại.
Đôi mắt sáng mở to nhìn lên hình vẽ vô cùng quen thuộc kia.
“Nam Cung Khải, ngươi có thể nhìn hiểu được địa đồ này à?” Hoắc Thiên Thụy mở miệng hỏi người người tinh thông cơ quan ở đây.
Trong thu mâu hiện lên nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Mảnh địa đồ này không giống như bức vẽ ngũ hành, cũng không giống mê cung…..”
“Nói nhiều như vậy, rốt cục ngươi có biết không?” Lần đầu tiên lãnh giáo một vị đồng chí nhân yêu [gay]om sòm, Hoắc Thiên Thụy không nhịn được ngắt lời nói.
“Ha hả, cái này thì, trước mắt ta nghĩ còn không nghĩ ra.”Dung nhan xinh đẹp xấu hổ nói.
“Vân Kiệt, ngươi xem hiểu không?” Dịch Thiên tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi khuôn mặt anh khí kia, mở miệng hỏi.
Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên gương mặt đầy sự khó tin kia.
“Ừm, ta chỉ cảm thấy tấm bản đồ này nhìn rất quen.” Đôi mắt sáng nhìn vào bản vẽ giống như trò trò chơi Đại phú ông ở hiện đại. Một ô vuông là một bước đi để tiến lên, đánh dấu điểm xuất phát là nơi có cờ đỏ……. tất cả những cái này khiến cho nàng kết luận đây là một bản vẽ trò chơi đại phú ông cải tiến. Vấn đề là một bản vẽ trò chơi hiện đại như vậy sao lại trở thành bản đồ bản tàng tiền triều đây? Chẳng lẽ người ban đầu thiết kế bản đồ này là người hiện đại giống nàng xuyên không đến đây.
Đôi mắt sáng vừa nâng lên, nhìn vào đôi đáy đôi tà mâu kia: “Nam Cung Tuyệt, trong khẩu quyết của ngươi có phải là có số hay không.”
Trong đôi tà mâu hiện lên sự kinh ngạc: “Đúng vậy, bắt đầu bên phải là một, thấy một tiến năm, chuyển ba, gặp ba tiến sáu……”
Phó Vân Kiệt lấy bút mực ra chép lại khẩu quyết hắn đọc. Rồi sau đó, trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, nàng cầm bút lông đánh dấu số ả rập lên trên vài ô vuông trên bản đồ, tiếp theo tiện tay cầm lấy hạt đậu phộng đặt ở góc bàn dùng làm con cờ, rồi đi theo khẩu quyết.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn động tác kỳ lạ của nàng.
“Cuối cùng ba!” Theo giọng nói vừa dứt, hạt đậu vẫn luôn bị di chuyển ngưng lại. Đôi mắt sáng lóe ra hưng phấn: “Bảo tàng ở chỗ gọi là Phú thành.”
“Kiệt, làm sao ngươi xác định được?” Thân là đại sư cơ quan Nam Cung Khải mở miệng hỏi đầu tiên. Không phải là hắn không tin nàng, chỉ là biện pháp của nàng thật sự là quá kỳ lạ, mới nghe lần đầu.
“Ở quê ta, có một trò chơi tên là Đại phú ông, mà bản đồ này giống với bản vẽ loại trò chơi này, lại phối hợp với khẩu quyết của Nam Cung Tuyệt. Ta dám kết luận rằng bảo tàng ở ngay tại chỗ gọi là Phú thành.
“Bản vẽ trò chơi!” mọi người đều phát ra tiếng hô kinh ngạc khó tin. Dù sao, muốn cho người ta tin rằng có người lại vẽ bản đồ bảo tàng quan trọng như vậy vẽ thành bản vẽ trò chơi thì cũng hơi khó khăn.
Nhưng mà, nhìn qua sự chắc chắn trên gương mặt anh khí kia, thì bọn họ không tự chủ được mà lựa chọn tin tưởng.
“Được rồi! Buổi chiều chúng ta xuất phát đi Phú thành.” Hoắc Thiên Thụy dẫn đầu đứng lên nói.
“Được!” Những người khác cũng đứng lên nói.
“Cô Cô ——”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim bồ câu khiến cho Phó Vân Kiệt vốn đang bắt tay thu dọn hành lý lập tức buông đồ vật trong tay xuống, chạy như bay đến phía trước cửa sổ, đưa tay tháo phong thư dưới chân tiểu Bạch xuống, sau đó lấy ra một nắm thức ăn choc him bồ câu từ trong túi thơm bên hông rải ở bệ cửa sổ, khao cho tên tiểu gia hỏa cực khổ này một chầu thật nhiều.
Đưa tay cởi bỏ bìa thư: tất cả đều bình an, chớ nhớ. Nhìn lá thư chỉ có mấy chữ lác đác, nội tâm nàng ngọt ngào mà oán trách: cái tên Triệt cũng quá không hiểu phong tình. Nàng thì có cả trăm cách trăm kiểu biểu đạt tình cảm tưởng nhớ của bản thân mình, thu lại sự oán trách ngọt ngào, nàng bắt đầu ngồi trở lại trước bàn, lấy ra giấy bút ra ngồi đó viết.
Dịch Thiên cùng chung một phòng đang thu dọn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt anh khí kia, trái tim lại vì thế mà đau lần nữa. Sau đó mang vẻ mặt ảm đạm xoay người, buộc tư tưởng của mình đặt trên việc thu dọn quần áo.
Ánh sáng rơi nghiêng vào bê trong trúc viên Phạm phủ, cả trúc viên bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt bên trên.
Kim quang xuyên qua khung cửa sổ đang hé mở, phủ lên trên người đang luyện tập thư pháp tuấn mỹ như tiên trong nhà màn hào quang xuất trần.
“Nha_’ theo tiếng cửa mở rất nhỏ vang lên, tiểu Đông nâng mâm đặt bữa sáng đi vào.
Nhìn Phạm Dương Triệt dưới ánh nắng sớm hiện ra giống như tiên nhân xuất trần dường như sắp rời xa hồng trần, trong mắt tiểu Đông hiện lên vẻ nghi hoặc: trước kia mặc dù tướng gia cũng sẽ khiến người ta có cảm giác phiêu dật như tiên, nhưng không giống như bây giờ cả người tản ra hơi thở tiên nhân dường như không cho phép người phàm tới gần. Nói như thế nào đây? Kể từ sau tướng gia trị hỏi tâm bệnh, mặc dù nụ cười của tướng gia vẫn như trước chào đón người khác, nhưng hắn cảm thấy nụ cười kia chẳng những khiến người ta không cách nào có cảm giác thân thiết, ngược lại khiến cho người khác cảm thấy xa cách.
“Cô cô cô_” thân ảnh tuyết trắng của tiểu Bạch xà xuống đậu lên bệ cửa sổ.
Tiểu Đông đặt cái mâm trong tay xuống, hưng phấn bắt đầu đùa giỡn nói: “Tướng gia, thư tình của Phó cô nương đến rồi.” Trong lúc vô tình hắn đã từng nghía được nội dung một phong thư tình trong đó. Không nghĩ tới đường đường là Bắc tướng Cảnh quốc lại viết ra lá thư tình buồn nôn như thế.
Nụ cười trên mặt tiểu Đông bởi vì sự lạnh giá bắn ra từ trong cặp mắt đen kia mà cứng lại. Hắn thu lại nụ cười, sán sán lại cười nói: “Nô tài giúp tướng gia lấy phong thư xuống.’
Tiểu Đông cẩn thận bắt lấy tiểu Bạch, rút phong thư từ dưới chân nó ra, sau đó nắm một nắm thức ăn bồ câu trong cái hộp đặt trên bệ cửa sổ ném cho tiểu Bạch. Tiếp theo hắn mới xoay người, cung kính đưa phong thư cho Phạm Dương Triệt.
“Để xuống đi!” Phạm Dương Triệt cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đặt lực chú ý lên việc luyện chữ.
“Vâng.” Tiểu Đông theo lời đặt phong thư trên bàn sau đó nói: “Tướng gia, bữa sáng đặt ở trên bàn trà đó ạ.”
Cuối cùng nhìn thân ảnh lạnh lùng kia một cái, tiểu Đông rầu rĩ quay người đi ra.
Rốt cục viết xong một nét cuối cùng Phạm Dương Triệt buông bút lông trong tay xuống, rồi cầm lấy phong thư kia mở ra xem.
Triệt thân ái:
Rốt cuộc ta cũng nhận được hồi âm của huynh rồi. Nhưng mà, ta muốn kháng nghị một chút. Triệt, chàng quá keo kiệt mà, chỉ viết cho ta có bảy chữ. Thật là quá đáng! Ta thế nhưng viết đến năm trăm chữ nha! Nếu không phải khả năng tải trọng có hạn, thì ta có thể viết tận hơn mười tờ đấy, biểu đạt tình cảm tưởng nhớ của ta thật rõ ràng.
Được rồi. Trở lại chuyện chính thôi. Hoắc Thiên Thụy đã hội hợp với chúng ta rồi. Chúng ta đã biết rõ chỗ giấu bảo tàng rồi, ở ngay tại Phú thành. Buổi chiều chúng ta phải lên đường rồi. Triệt, nếu như thân thể của chàng khỏe rồi, thì đến Phú thành hội hợp với chúng ta đi!
Đã nói xong chính sự rồi, sau khi xem xong thư, nhớ phải lập tức hồi âm nha! Còn nữa, không được chỉ viết mấy chữ. Cuối cùng, ta muốn biểu đạt tình cảm tưởng niệm của mình: Triệt, ta rất nhớ chàng. Triệt, ta rất rất nhớ chàng. Triệt, ta rất rất rất nhớ chàng…….
A! Giấy đã ngập chữ rồi. Tình cảm tương tư đành tạm thời chỉ có thể biểu đạt như thế thôi.
Cất thư vào, môi mỏng khẽ câu lên sự châm chọc: đường đường là Bắc tướng lại là dạng thế này! Phú thành à! Vừa lúc thuận đường, chờ sau khi hắn đi Nham thành hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi đến đó cũng không muộn.
Vung tay lên, ném lá thư này vào sọt rác. Thân ảnh thon dài không lưu luyến chút nào xoay người đi về phía bàn trà đặt bữa sáng.
Lúc này, một trận gió thổi qua, thổi bay mảnh giấy tuyên thành hắn vừa luyện chữ, là đà bay xuống mặt đất. Dưới ánh mặt trời, chữ hiện lên trên mảnh giấy tuyên thành màu trắng: vô tâm vô tình.
Hơi nóng bên cạnh má khiến cho mạch suy nghĩ hỗn loạn của nàng bắt đầu trở nên tỉnh táo. Đôi mắt sáng mở to chằm chằm nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ đặc tả (*) trước mắt, đề xi ben cao vút không tự giác tràn ra từ đôi môi đỏ: “A ——”
(*) đặc tả: cận cảnh
Đôi mắt màu lam mang theo vẻ mê man mở ra, nhìn người lôi kéo chăn mền co rụt lại đến tận góc giường.
“Tại sao lại là ngươi?” Phó Vân Kiệt có chút xấu hổ chất vấn nói. Nàng nhớ rõ ràng người nằm bên cạnh mình trước khi ngủ chính là Dịch Thiên. Còn cái Sở hà Hán giới (*) kia đâu?
(*)Sở hà Hán giới: sông nước sở, biên giới nước hán, ý chỉ đường ranh giới, lằn ngăn cách
“Vậy ngươi nghĩ là ai?” Trong đôi mắt màu lam hiện lên sự tức giận, bàn tay to duỗi ra, kéo người và cả chăn mền lại.
“Rầm ——” Tiếng xô cửa cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng.
“Kiệt, ngươi làm sao vậy?” Cùng với một giọng nữ lanh lảnh vang lên, Nam Cung Khải là người đầu tiên xông tới, và đi theo phía sau hắn đang thở hổn hển là Nam Cung Tuyệt và Dịch Thiên.
Sau khi tầm mắt mọi người chạm phải cái tư thế mập mờ kia thì đều ngốc lăng.
Khuôn mặt anh khí lập tức hồng lên. Vì xấu hổ nàng dùng sức đẩy Hoắc Thiên Thụy đang trói buộc nàng ra, rồi sau đó lập tức xuống giường. Chăn mền trên ngươi có vẻ vô cùng vướng víu, nên nàng buông lỏng hai tay, chăn mền trên người lập tức vinh quang rớt xuống đất.
Sau đó cảm giác mát lạnh khiến nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mảnh che ngực đang mặc trên người mình, đôi mắt sáng lồi cả ra. Sau đó, nàng cảm thấy tầm mắt của ba người trước măt, sự xấu hổ khiến cho toàn thân nàng ửng hồng.
Chộp cái chăn che phía trước, che lại da thịt lộ ra ngoài của nàng đi lần nữa.
Hoắc Thiên Thụy lấy tư thế chiếm hữu ôm nàng đang che chắn từ đâu đến chân vào lòng, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Tà mâu hiện lên một tia phức tạp, Nam Cung Tuyệt quay người đi đầu tiên.
“Ta ——” Nam Cung Khải vốn định phản đối. Nhưng lời phản đối của hắn cứ thế mà bị cặp mắt màu lam lạnh buốt kia khiến cho đông cứng trong miệng. Rồi sau đó, hắn bắt đầu xoay người rời đi.
Dịch Thiên thâm trầm nhìn bọn họ một cái, cũng xoay người rời đi.
Rốt cục trong căn phòng to như thế chỉ còn lại có hai người. Phó Vân Kiệt vùng vẫy lộ đầu ra khỏi chăn, đôi mắt sáng đỏ lên, tức giận nói: “Thiên Thụy, sao ngươi có thể, sao có thể……” đến cuối lời, giọng nói trở thành nghẹn ngào. Nước mắt trong suốt không tiếng động rơi xuống.
Nước mắt kia dường như rơi vào lòng Hoắc Thiên Thụy, hắn cảm thấy co rút đau đớn. Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Ta không có làm gì cả!”
“Gạt người.” Dung nhan hoa lê mang theo nước mắt nâng lên, đôi mắt sáng lóe lên sự căm hận: “Dấu môi trên đầu vai ta ở đâu ra.”
“Ta chỉ nhất thời đè nén không được tình cảm thôi chứ không có phát sinh những chuyện khác. Thực xin lỗi!” Khuôn mặt khí nhuộm vẻ áy náy. Hắn sẽ không nói cho nàng biết đêm qua Nam Cung Khải xâm phạm nàng đầu tiên. Như vậy sẽ chỉ làm cho nàng cảm thấy nhục nhã lần nữa thôi.
Đôi mắt sáng bởi vì tiếng “Thật xin lỗi!” mà hiện lên vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Thụy, người nam nhân cao ngạo như vậy lại nói xin lỗi mình. Nghĩ đến tình nghĩa nàng đã phụ lòng hắn từ trước tới nay, nên nàng cũng không có ý định truy hỏi chuyện này nữa. Nàng quay lưng lại, tiếng nói lạnh lùng nói : “Ta muốn rửa mặt. Ngươi ra ngoài trước đi!”
Nhìn bóng lưng xa cách kia, tim của hắn bỗng nhiên không biết lý do xiết chặt lại. Nhưng mà, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều này nói rõ nàng không có ý định truy cứu, đã tha thứ cho mình rồi. Giờ phút này hắn có chút may mắn khi đêm qua Dịch Thiên đã ngăn cản.
“Nha ——” một tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng lớn như thế chỉ còn một mình PhóVân Kiệt. Nàng vẫn luôn trang bị vũ trang cho chính mình nhưng rốt cuộc nàng cũng không có cách nào bảo vệ chặt chẽ được khôi giáp của mình. Cái chăn quấn quanh thân rơi trên đất, nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lóng lánh như hạt châu bị đứt lăn xuống. Triệt, Triệt, nàng rất hi vọng bây giờ Triệt ở bên cạnh, nàng rất hy vọng có thể nhào vào lòng hắn thổ lộ hết đầy bụng ủy khuất với hắn. Dấu vết trên đầu vai dường như đang nhắc nhở rằng thân thể của nàng đã phản bội Triệt, khiến nàng cảm thấy dơ bẩn. Triệt, Triệt _.
Trong cung điện của Ám các dưới mặt đất.
“Dương Triêt, Dương Triệt ——” giọng nói trầm thấp kéo thần trí đang du lịch của Dương Triệt lại.
“Ngươi làm sao vậy?” Âm thanh trầm thấp lộ ra một chút quan tâm.
Khuôn mặt tuấn mỹ đã treo lên nụ cười giả tạo nói: “Không có gì, chỉ là tâm tư có chút không yên mà thôi.”
Ám đế nhìn thẳng chằm chằm vào gương mặt tươi cười kia xuyên qua chiếc mũ rộng vành màu đen, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Hai thế lực giúp đỡ vương gia diệt trừ như thế nào rồi?”
“Hồi Ám đế bệ hạ, thần đã diệt trừ toàn bộ tâm phúc bọn hắn rồi. Hơn nữa làm rất cẩn thận nên hai vị vương gia không thể tra ra được gì.” Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn treo nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười kia quá lạnh, quá rét buốt.
“Ừ!” Ám đế hài lòng gật đầu.
“Ngươi có còn nhớ rõ Phó Vân Kiệt và tất cả phát sinh ở Nham Thành không?” Lúc hỏi lời này, tầm mắt Ám đế không rời khỏi hắn chút nào.
“Thần đương nhiên nhớ rõ. Chuyện sỉ nhục và Phó Vân Kiệt kẻ đã mang phần sỉ nhục này đến cho thần, làm sao thần có thể quên?” Nụ cười bên môi mỏng thu lại, trong đôi mắt đen hiện lên hàn khí.
“Ừ! Dương Triệt, thân thể của ngươi khỏe được nhiều chưa?” Giọng nói trầm thấp để lộ ra sự quan tâm.
“Đa tạ Ám Đế bệ hạ quan tâm. Thái y nói, ba ngày nữa, thần có thể lên đường cùng đi tìm kiếm bảo tàng rồi.”
Ám đế khoát tay nói: “Chuyện bảo tàng, bổn đế đã phái người đi rồi. Không vội. Bổn đế muốn ngươi đi Nham Thành giết một người trước.” Giọn nói lạnh lẽo mang theo sự khắc nghiệt truyền đến.
“Ai?” Môi mỏng khẽ mở, hỏi.
“Tướng quân tạm thời Phó gia quân – Lý Trọng Phi.” Đây là khảo nghiệm để ngươi trở thành hộ pháp Ám các. Chỉ cần ngươi hoàn thành, ngươi không chỉ là hộ pháp Ám các mà còn là người thay thế tiếp theo bổn đế.” Trong mắt Ám đế hiện lên chủ tâm giết người. Hắn sẽ không ngu xuẩn tin tưởng chỉ dựa vào Phó Vân Kiệt giao ra bản “Binh pháp Phó gia” là có thể thành lập quân đội giống như Phó gia vậy. Hắn nhất định phải chiếm được Phó gia quân. Cũng bắt đầu từ lúc Phó Vân Kiệt rời khỏi kinh đô, hắn đã nhiều lần phái người ám sát Lý Trọng Phi. Vốn tưởng rằng giết chết một phó tướng nho nhỏ hẳn là rất đơn giản, nhưng làm sao lại không nghĩ đến Lý Trọng Phi này là kẻ vô cùng có dũng có mưu, nhiều lần ám sát vẫn không thành công. Lý Trọng Phi không chết, hắn không có cách nào đoạt được Phó gia quân. Nên lần này hắn liền phái Phạm Dương Triệt đi.
“Vâng!” Phạm Dương Triệt gật đầu đáp.
Ám Đế vỗ tay một cái, chỉ thấy một người áo đen đi tới.
“Hắn gọi là Mạc Kình, là sư đệ của quỷ y Dịch Thiên. Mặc dù trình độ dịch dung so ra thì kém hơn quỷ y, nhưng cũng có thể nói là cao thủ. Hơn nữa, người này thạo mô phỏng người khác. Ngươi mang dẫn theo hắn để hắn thay thế Lý Trọng Phi.” Mạc Kình là người nhiều năm trước hắn tốn sức khổ công mới tìm được. Giờ phút này đúng lúc phát huy công dụng. Chỉ cần Mạc Kình thay thế Lý Trọng Phi, thì Phó gia quân đều nằm trong bàn tay hắn.
“Vâng!” Đôi mắt đen nhìn nam nhân từ đầu tới cuối cũng không nâng tay lên một cái, nhẹ giọng đáp.
Ánh sáng rực rỡ buổi sáng chiếu rọi vào cảnh vật trong khách sạn, chiếu lên năm khuôn mặt hưng phấn.
Giờ phút này Phó Vân Kiệt, Dịch Thiên, Hoắc Thiên Thụy, Nam Cung Khải, Nam Cung Tuyệt năm người đang trợn tròn mắt, trên mặt kích động nhìn mảnh địa đồ bảo tàng đã chia lìa trăm năm, hôm nay rốt cục có thể lần nữa được hợp chung lại.
Đôi mắt sáng mở to nhìn lên hình vẽ vô cùng quen thuộc kia.
“Nam Cung Khải, ngươi có thể nhìn hiểu được địa đồ này à?” Hoắc Thiên Thụy mở miệng hỏi người người tinh thông cơ quan ở đây.
Trong thu mâu hiện lên nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Mảnh địa đồ này không giống như bức vẽ ngũ hành, cũng không giống mê cung…..”
“Nói nhiều như vậy, rốt cục ngươi có biết không?” Lần đầu tiên lãnh giáo một vị đồng chí nhân yêu [gay]om sòm, Hoắc Thiên Thụy không nhịn được ngắt lời nói.
“Ha hả, cái này thì, trước mắt ta nghĩ còn không nghĩ ra.”Dung nhan xinh đẹp xấu hổ nói.
“Vân Kiệt, ngươi xem hiểu không?” Dịch Thiên tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi khuôn mặt anh khí kia, mở miệng hỏi.
Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên gương mặt đầy sự khó tin kia.
“Ừm, ta chỉ cảm thấy tấm bản đồ này nhìn rất quen.” Đôi mắt sáng nhìn vào bản vẽ giống như trò trò chơi Đại phú ông ở hiện đại. Một ô vuông là một bước đi để tiến lên, đánh dấu điểm xuất phát là nơi có cờ đỏ……. tất cả những cái này khiến cho nàng kết luận đây là một bản vẽ trò chơi đại phú ông cải tiến. Vấn đề là một bản vẽ trò chơi hiện đại như vậy sao lại trở thành bản đồ bản tàng tiền triều đây? Chẳng lẽ người ban đầu thiết kế bản đồ này là người hiện đại giống nàng xuyên không đến đây.
Đôi mắt sáng vừa nâng lên, nhìn vào đôi đáy đôi tà mâu kia: “Nam Cung Tuyệt, trong khẩu quyết của ngươi có phải là có số hay không.”
Trong đôi tà mâu hiện lên sự kinh ngạc: “Đúng vậy, bắt đầu bên phải là một, thấy một tiến năm, chuyển ba, gặp ba tiến sáu……”
Phó Vân Kiệt lấy bút mực ra chép lại khẩu quyết hắn đọc. Rồi sau đó, trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, nàng cầm bút lông đánh dấu số ả rập lên trên vài ô vuông trên bản đồ, tiếp theo tiện tay cầm lấy hạt đậu phộng đặt ở góc bàn dùng làm con cờ, rồi đi theo khẩu quyết.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn động tác kỳ lạ của nàng.
“Cuối cùng ba!” Theo giọng nói vừa dứt, hạt đậu vẫn luôn bị di chuyển ngưng lại. Đôi mắt sáng lóe ra hưng phấn: “Bảo tàng ở chỗ gọi là Phú thành.”
“Kiệt, làm sao ngươi xác định được?” Thân là đại sư cơ quan Nam Cung Khải mở miệng hỏi đầu tiên. Không phải là hắn không tin nàng, chỉ là biện pháp của nàng thật sự là quá kỳ lạ, mới nghe lần đầu.
“Ở quê ta, có một trò chơi tên là Đại phú ông, mà bản đồ này giống với bản vẽ loại trò chơi này, lại phối hợp với khẩu quyết của Nam Cung Tuyệt. Ta dám kết luận rằng bảo tàng ở ngay tại chỗ gọi là Phú thành.
“Bản vẽ trò chơi!” mọi người đều phát ra tiếng hô kinh ngạc khó tin. Dù sao, muốn cho người ta tin rằng có người lại vẽ bản đồ bảo tàng quan trọng như vậy vẽ thành bản vẽ trò chơi thì cũng hơi khó khăn.
Nhưng mà, nhìn qua sự chắc chắn trên gương mặt anh khí kia, thì bọn họ không tự chủ được mà lựa chọn tin tưởng.
“Được rồi! Buổi chiều chúng ta xuất phát đi Phú thành.” Hoắc Thiên Thụy dẫn đầu đứng lên nói.
“Được!” Những người khác cũng đứng lên nói.
“Cô Cô ——”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim bồ câu khiến cho Phó Vân Kiệt vốn đang bắt tay thu dọn hành lý lập tức buông đồ vật trong tay xuống, chạy như bay đến phía trước cửa sổ, đưa tay tháo phong thư dưới chân tiểu Bạch xuống, sau đó lấy ra một nắm thức ăn choc him bồ câu từ trong túi thơm bên hông rải ở bệ cửa sổ, khao cho tên tiểu gia hỏa cực khổ này một chầu thật nhiều.
Đưa tay cởi bỏ bìa thư: tất cả đều bình an, chớ nhớ. Nhìn lá thư chỉ có mấy chữ lác đác, nội tâm nàng ngọt ngào mà oán trách: cái tên Triệt cũng quá không hiểu phong tình. Nàng thì có cả trăm cách trăm kiểu biểu đạt tình cảm tưởng nhớ của bản thân mình, thu lại sự oán trách ngọt ngào, nàng bắt đầu ngồi trở lại trước bàn, lấy ra giấy bút ra ngồi đó viết.
Dịch Thiên cùng chung một phòng đang thu dọn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt anh khí kia, trái tim lại vì thế mà đau lần nữa. Sau đó mang vẻ mặt ảm đạm xoay người, buộc tư tưởng của mình đặt trên việc thu dọn quần áo.
Ánh sáng rơi nghiêng vào bê trong trúc viên Phạm phủ, cả trúc viên bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt bên trên.
Kim quang xuyên qua khung cửa sổ đang hé mở, phủ lên trên người đang luyện tập thư pháp tuấn mỹ như tiên trong nhà màn hào quang xuất trần.
“Nha_’ theo tiếng cửa mở rất nhỏ vang lên, tiểu Đông nâng mâm đặt bữa sáng đi vào.
Nhìn Phạm Dương Triệt dưới ánh nắng sớm hiện ra giống như tiên nhân xuất trần dường như sắp rời xa hồng trần, trong mắt tiểu Đông hiện lên vẻ nghi hoặc: trước kia mặc dù tướng gia cũng sẽ khiến người ta có cảm giác phiêu dật như tiên, nhưng không giống như bây giờ cả người tản ra hơi thở tiên nhân dường như không cho phép người phàm tới gần. Nói như thế nào đây? Kể từ sau tướng gia trị hỏi tâm bệnh, mặc dù nụ cười của tướng gia vẫn như trước chào đón người khác, nhưng hắn cảm thấy nụ cười kia chẳng những khiến người ta không cách nào có cảm giác thân thiết, ngược lại khiến cho người khác cảm thấy xa cách.
“Cô cô cô_” thân ảnh tuyết trắng của tiểu Bạch xà xuống đậu lên bệ cửa sổ.
Tiểu Đông đặt cái mâm trong tay xuống, hưng phấn bắt đầu đùa giỡn nói: “Tướng gia, thư tình của Phó cô nương đến rồi.” Trong lúc vô tình hắn đã từng nghía được nội dung một phong thư tình trong đó. Không nghĩ tới đường đường là Bắc tướng Cảnh quốc lại viết ra lá thư tình buồn nôn như thế.
Nụ cười trên mặt tiểu Đông bởi vì sự lạnh giá bắn ra từ trong cặp mắt đen kia mà cứng lại. Hắn thu lại nụ cười, sán sán lại cười nói: “Nô tài giúp tướng gia lấy phong thư xuống.’
Tiểu Đông cẩn thận bắt lấy tiểu Bạch, rút phong thư từ dưới chân nó ra, sau đó nắm một nắm thức ăn bồ câu trong cái hộp đặt trên bệ cửa sổ ném cho tiểu Bạch. Tiếp theo hắn mới xoay người, cung kính đưa phong thư cho Phạm Dương Triệt.
“Để xuống đi!” Phạm Dương Triệt cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đặt lực chú ý lên việc luyện chữ.
“Vâng.” Tiểu Đông theo lời đặt phong thư trên bàn sau đó nói: “Tướng gia, bữa sáng đặt ở trên bàn trà đó ạ.”
Cuối cùng nhìn thân ảnh lạnh lùng kia một cái, tiểu Đông rầu rĩ quay người đi ra.
Rốt cục viết xong một nét cuối cùng Phạm Dương Triệt buông bút lông trong tay xuống, rồi cầm lấy phong thư kia mở ra xem.
Triệt thân ái:
Rốt cuộc ta cũng nhận được hồi âm của huynh rồi. Nhưng mà, ta muốn kháng nghị một chút. Triệt, chàng quá keo kiệt mà, chỉ viết cho ta có bảy chữ. Thật là quá đáng! Ta thế nhưng viết đến năm trăm chữ nha! Nếu không phải khả năng tải trọng có hạn, thì ta có thể viết tận hơn mười tờ đấy, biểu đạt tình cảm tưởng nhớ của ta thật rõ ràng.
Được rồi. Trở lại chuyện chính thôi. Hoắc Thiên Thụy đã hội hợp với chúng ta rồi. Chúng ta đã biết rõ chỗ giấu bảo tàng rồi, ở ngay tại Phú thành. Buổi chiều chúng ta phải lên đường rồi. Triệt, nếu như thân thể của chàng khỏe rồi, thì đến Phú thành hội hợp với chúng ta đi!
Đã nói xong chính sự rồi, sau khi xem xong thư, nhớ phải lập tức hồi âm nha! Còn nữa, không được chỉ viết mấy chữ. Cuối cùng, ta muốn biểu đạt tình cảm tưởng niệm của mình: Triệt, ta rất nhớ chàng. Triệt, ta rất rất nhớ chàng. Triệt, ta rất rất rất nhớ chàng…….
A! Giấy đã ngập chữ rồi. Tình cảm tương tư đành tạm thời chỉ có thể biểu đạt như thế thôi.
Cất thư vào, môi mỏng khẽ câu lên sự châm chọc: đường đường là Bắc tướng lại là dạng thế này! Phú thành à! Vừa lúc thuận đường, chờ sau khi hắn đi Nham thành hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi đến đó cũng không muộn.
Vung tay lên, ném lá thư này vào sọt rác. Thân ảnh thon dài không lưu luyến chút nào xoay người đi về phía bàn trà đặt bữa sáng.
Lúc này, một trận gió thổi qua, thổi bay mảnh giấy tuyên thành hắn vừa luyện chữ, là đà bay xuống mặt đất. Dưới ánh mặt trời, chữ hiện lên trên mảnh giấy tuyên thành màu trắng: vô tâm vô tình.
Tác giả :
Hiệp Vi Linh