Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào
Chương 4
“Ta có một con lừa lông ngắn ta chưa cưỡi bao giờ, một ngày ta cưỡi nó đi chợ chơi
Ái cha Hồ lô à, hồ lô hỡi Một gốc cây có bảy hồ lô
Ôi chao Xì trum yêu thiệt là yêu, ôi chao Xì trum cưng thiệt là cưng ” Từ xa đã nghe thấy giọng ca ngũ âm không hoàn chỉnh vừa to vừa rõ véo von truyền tới.
“Bọn họ đồng tâm hợp lực đánh bại Lão gà mên Bọn họ nhảy múa hát ca Áu!” Hạ Dương từ dưới đất nhảy dựng lên, ôm cái đầu sưng một cục u thật bự nhìn đại mỹ nữ đang chống nạnh đứng trước cửa.
Hắn xoa xoa cái đầu bị đau, ủy khuất bĩu môi, “Mẹ, mẹ muốn mưu sát con trai ruột sao!”
Đại mỹ nữ mặc một chiếc sườn xám thêu hồ điệp màu tử lam xinh đẹp, tóc quăn bồng bềnh, trang điểm tinh xảo, mắt to, môi hồng. Nếu ra ngoài, đảm bảo không có ai ngờ bà đã làm mẹ người ta, bởi vì nhìn bà cũng chỉ tầm 30 tuổi.
Lúc này hình tượng đại mỹ nữ bị quăng sạch, bà tay chống thắt lưng, hai chân giẫm lên đôi giày cao gót 7 phân thanh mảnh xoạc ra, đôi mắt hoa đào trừng to, chửi ầm lên, “Thằng nhóc này sáng sớm mi đã đứng đây gào rống cái gì? Có biết đêm qua ba mi mới về không hả? Có biết hai chúng ta một tháng không gặp vất vả lắm mới có thể ôn tồn một lần không hả? Thằng nhóc mi muốn chết đúng không!”
Hạ Dương giật giật khóe miệng, một tay che đầu một tay che mặt, mẹ ơi, hình tượng hình tượng! Hình tượng đại mỹ nhân của mẹ! Khí chất! Khí chất của mẹ a!
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ, con sai rồi, con đi ngay đây, mẹ mau về phòng tiếp tục cùng ba ôn tồn đi, mời mẹ, mời mẹ.” Hắn cợt nhả cúi đầu khom lưng bày vẻ chân chó.
Đại mỹ nhân Khúc Tân Hồng hừ một tiếng, quay người về phòng.
Hạ Dương thấy mẫu thân đại nhân vào phòng, thở phào một hơi, quá khủng khiếp.
Hắn cúi người nhặt hung khí rơi dưới đất lên — quả táo. Nhìn nhìn thấy không bị dập nát, hắn xoa xoa, há mồm cạp một miếng, bỏ chạy lấy người.
Hôm nay hắn định đến trường một lần cuối cùng, sau khi tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội về chơi nữa.
Văn Nhân Minh Húc cầm một túi hồ sơ đi ra từ kí túc xá cho công nhân viên, y mới đi đến phòng kí túc xá của thầy giáo bọn họ đi lấy vài tài liệu cần thiết.
Y vừa ra khỏi kí túc xá, thiếu chút nữa đã bị một người đạp xe địa hình đâm trúng.
Hạ Dương nghiêng xe, thả chân xuống, xe ngừng lại.
Văn Nhân Minh Húc ngẩng đầu, nhìn người đeo kính râm che hơn nửa khuôn mặt kia, mày nhíu lại.
Hạ Dương suýt nữa đâm phải người ta, ngại ngùng mở miệng, “Bạn học, không đâm vào cậu chứ?”
Y lắc đầu, lạnh lùng nói, “Trong trường cấm lái xe quá nhanh, cậu phạm quy.”
Hạ Dương giật giật khóe miệng, gật đầu, “Tôi biết, chỉ là vừa rồi lao xuống dốc không chú ý, ừm, tôi còn có việc, đi trước nhá ” Nói xong liền nhảy lên xe chạy đi, hắn sợ nhất là người mặt không đổi sắc, giống hệt anh hai hắn!
Đợi đến khi hắn đạp đi một đoạn xa rồi Văn Nhân Minh Húc mới có phản ứng, đó không phải là Hạ Dương sao? Tên trộm tiền của mình! Y vội vàng quay đầu lại nhìn, đã sớm không thấy bóng dáng người kia.
Không phải hắn đã tốt nghiệp rồi à? Sao còn quay lại?
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, sớm muộn gì cũng gặp lại, y không vội.
Hạ Dương đạp xe một vòng quanh trường, thấy thoải mái thư thái rồi thì đạp xe về, đạp đến cổng trường lại gặp Văn Nhân Minh Húc vừa đi ăn cơm bên ngoài về, hắn đắc chí đạp xe qua, cười hì hì vẫy tay, “Đàn em, tạm biệt nghen!”
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, cũng vẫy tay với hắn, lòng nói, ừ, tạm biệt, anh cứ chờ ngày chúng ta gặp lại đi!
Hạ Dương vốn định về nhà ăn cơm chợt chuyển tay lái, đi tìm anh cả của hắn, lúc trước còn chưa đi cảm ơn người ta đâu.
Trước cổng tập đoàn Tư Không, Hạ Dương đỗ con xe yêu quý tới chỗ đậu xe máy, một tay tung tẩy chìa khóa xe, một tay cầm túi quýt đi vào tòa nhà.
Bảo vệ cổng biết hắn là đường thiếu gia, cho nên không ngăn hắn lại.
“Tân Tân Tôi tới rồi nè!” Vừa vào đại sảnh hắn đã thấy thư kí của anh hai, nâng móng kêu to.
Khúc Tân mỉm cười, nhìn quần áo của hắn không khỏi hỏi, “Cậu đi đua xe sao?”
Hạ thiếu gia mặc trang phục đua xe há to miệng cười, so với nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng còn nhe thêm mấy cái, sáng lạn như ánh mặt trời.
“Nào có đâu, vừa đi một vòng quanh trường, suýt nữa thì đâm phải người ta.” Nói xong hắn cầm quýt trong túi đưa cho Khúc Tân, “Lấy vài quả ăn đi.”
Khúc Tân cũng không khách sáo, cầm một quả, hỏi, “Cậu đến tặng quà?”
Hạ Dương ha ha cười, “Không, lần trước tôi gây chút phiền toái cho anh tôi, cho nên tôi tới đây xem.” Nói xong còn trừng mắt, ý chính là, không được hỏi, hỏi cũng không nói cho cô đâu.
Khúc Tân gật đầu, “Nhị thiếu gia ở văn phòng, đại thiếu gia đang họp, cậu muốn tìm người anh nào?”
Hạ Dương vừa nghe thấy anh hai đang ở phòng, mặt đã lộ vẻ sợ hãi.
“Tìm anh cả…” Vừa mới dứt lời, đã thấy anh hai hắn Tư Không Viêm Nghiêu từ thang máy bước ra, đằng sau có một cậu trai tuổi còn nhỏ, nhìn kỹ, thì ra là tiểu công tử nhà họ Tống Tống Thụy.
Tư Không Viêm Nghiêu lúc thấy Hạ Dương thì có chút sửng sốt, không rõ thằng nhỏ này chạy đến đây làm gì, vừa thấy y đã muốn lủi ra cửa?
Y đứng trước mặt Hạ Dương, thân thể cao lớn lập tức lộ vẻ áp lực.
Y nhìn xuống, lạnh lùng nói, “Làm gì.”
Hạ Dương ngửa đầu nhìn y, đột nhiên cảm thấy khi đứng cạnh anh hai thân cao mét chín này, hắn đúng là biến ngay thành tên lùn mà!
Hắn liếm môi, nói, “Em vội tới đây tặng các anh quýt.” Nói xong còn nâng nâng móng đang cầm túi quýt.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày nhìn số quýt căng mọng, vươn tay cầm một quả đưa cho Tống Thụy đứng sau, nói, “Cho cậu ta.” Y chỉ chỉ Tống Thụy, nói xong, quay người trở về.
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Tống Thụy vẻ mặt mờ mịt, thở dài, cầm quýt đưa cho Khúc Tâm, “Này, đưa cho anh cả dùm tôi, thuận tiên đưa chìa khóa xe của anh hai cho tôi dùng tạm đi.”
Khúc Tân cầm túi quýt, lấy một chiếc chìa khóa trong túi áo đưa cho hắn, hỏi, “Cậu có quay lại không?”
Hạ Dương nhận chìa khóa, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có, để anh cả mời tôi ăn cơm.” Nói xong vỗ vai Tống Thụy, “Đi thôi nhóc, tôi đưa cậu về nhà.”
Tống Thụy mím môi, có chút không tình nguyện đi theo Hạ Dương.
Ngồi vào xe, Hạ Dương quay đầu nhìn nhóc con đang bĩu môi, cười nói, “Cậu đang sợ tôi lừa cậu đó hả?”
Tống Thụy lắc đầu, “Anh Viêm Nghiêu không đưa tôi về.”
Hạ Dương nhướn mày, đưa cậu về? Chưa nói đến đưa về, có thể tiễn cậu xuống lầu đã tốt lắm rồi, nếu hắn không đến, chắc đứa nhỏ này sẽ bị tài xế đưa về, chậc, lại nói, không biết nhóc này nhiêu tuổi đây.
u
“Cậu bao nhiêu tuổi? Lớn chưa vậy?” Nhìn cứ như học sinh trung học.
Tống Thụy quay đầu trừng hắn, thở phì phì nói, “Lớn rồi, tôi hai mươi rồi đó.”
Hạ Dương trợn mắt, “Hai mươi á? Tôi mới hai ba này! Cậu thích anh hai tôi à?” Chưa kịp suy nghĩ lời đã thốt khỏi miệng, mặt nhóc con đỏ bừng.
“Mới, mới không có đâu! Anh đừng nói linh tinh!” Coi cái mặt nhăn nhó kia kìa, nói không có, ai tin được chứ?
Cười hừ một tiếng, Hạ Dương chuyên tâm lái xe. Nhóc thối, không ngờ còn chơi trò thầm mến, với cái tính của anh hai hắn, cậu chơi thì chỉ có chết thôi.
Hạ Dương bĩu môi, dù sao cũng không liên quan tới hắn.
Lại nói, lát nữa phải bắt anh cả mời cơm mới được, túi quýt kia hắn muốn hết hơn hai mươi đồng, thế nào cũng phải ăn thịt bò mới được, hừm, hắn phải mau mau thôi, đói quá.
Ái cha Hồ lô à, hồ lô hỡi Một gốc cây có bảy hồ lô
Ôi chao Xì trum yêu thiệt là yêu, ôi chao Xì trum cưng thiệt là cưng ” Từ xa đã nghe thấy giọng ca ngũ âm không hoàn chỉnh vừa to vừa rõ véo von truyền tới.
“Bọn họ đồng tâm hợp lực đánh bại Lão gà mên Bọn họ nhảy múa hát ca Áu!” Hạ Dương từ dưới đất nhảy dựng lên, ôm cái đầu sưng một cục u thật bự nhìn đại mỹ nữ đang chống nạnh đứng trước cửa.
Hắn xoa xoa cái đầu bị đau, ủy khuất bĩu môi, “Mẹ, mẹ muốn mưu sát con trai ruột sao!”
Đại mỹ nữ mặc một chiếc sườn xám thêu hồ điệp màu tử lam xinh đẹp, tóc quăn bồng bềnh, trang điểm tinh xảo, mắt to, môi hồng. Nếu ra ngoài, đảm bảo không có ai ngờ bà đã làm mẹ người ta, bởi vì nhìn bà cũng chỉ tầm 30 tuổi.
Lúc này hình tượng đại mỹ nữ bị quăng sạch, bà tay chống thắt lưng, hai chân giẫm lên đôi giày cao gót 7 phân thanh mảnh xoạc ra, đôi mắt hoa đào trừng to, chửi ầm lên, “Thằng nhóc này sáng sớm mi đã đứng đây gào rống cái gì? Có biết đêm qua ba mi mới về không hả? Có biết hai chúng ta một tháng không gặp vất vả lắm mới có thể ôn tồn một lần không hả? Thằng nhóc mi muốn chết đúng không!”
Hạ Dương giật giật khóe miệng, một tay che đầu một tay che mặt, mẹ ơi, hình tượng hình tượng! Hình tượng đại mỹ nhân của mẹ! Khí chất! Khí chất của mẹ a!
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ, con sai rồi, con đi ngay đây, mẹ mau về phòng tiếp tục cùng ba ôn tồn đi, mời mẹ, mời mẹ.” Hắn cợt nhả cúi đầu khom lưng bày vẻ chân chó.
Đại mỹ nhân Khúc Tân Hồng hừ một tiếng, quay người về phòng.
Hạ Dương thấy mẫu thân đại nhân vào phòng, thở phào một hơi, quá khủng khiếp.
Hắn cúi người nhặt hung khí rơi dưới đất lên — quả táo. Nhìn nhìn thấy không bị dập nát, hắn xoa xoa, há mồm cạp một miếng, bỏ chạy lấy người.
Hôm nay hắn định đến trường một lần cuối cùng, sau khi tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội về chơi nữa.
Văn Nhân Minh Húc cầm một túi hồ sơ đi ra từ kí túc xá cho công nhân viên, y mới đi đến phòng kí túc xá của thầy giáo bọn họ đi lấy vài tài liệu cần thiết.
Y vừa ra khỏi kí túc xá, thiếu chút nữa đã bị một người đạp xe địa hình đâm trúng.
Hạ Dương nghiêng xe, thả chân xuống, xe ngừng lại.
Văn Nhân Minh Húc ngẩng đầu, nhìn người đeo kính râm che hơn nửa khuôn mặt kia, mày nhíu lại.
Hạ Dương suýt nữa đâm phải người ta, ngại ngùng mở miệng, “Bạn học, không đâm vào cậu chứ?”
Y lắc đầu, lạnh lùng nói, “Trong trường cấm lái xe quá nhanh, cậu phạm quy.”
Hạ Dương giật giật khóe miệng, gật đầu, “Tôi biết, chỉ là vừa rồi lao xuống dốc không chú ý, ừm, tôi còn có việc, đi trước nhá ” Nói xong liền nhảy lên xe chạy đi, hắn sợ nhất là người mặt không đổi sắc, giống hệt anh hai hắn!
Đợi đến khi hắn đạp đi một đoạn xa rồi Văn Nhân Minh Húc mới có phản ứng, đó không phải là Hạ Dương sao? Tên trộm tiền của mình! Y vội vàng quay đầu lại nhìn, đã sớm không thấy bóng dáng người kia.
Không phải hắn đã tốt nghiệp rồi à? Sao còn quay lại?
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, sớm muộn gì cũng gặp lại, y không vội.
Hạ Dương đạp xe một vòng quanh trường, thấy thoải mái thư thái rồi thì đạp xe về, đạp đến cổng trường lại gặp Văn Nhân Minh Húc vừa đi ăn cơm bên ngoài về, hắn đắc chí đạp xe qua, cười hì hì vẫy tay, “Đàn em, tạm biệt nghen!”
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, cũng vẫy tay với hắn, lòng nói, ừ, tạm biệt, anh cứ chờ ngày chúng ta gặp lại đi!
Hạ Dương vốn định về nhà ăn cơm chợt chuyển tay lái, đi tìm anh cả của hắn, lúc trước còn chưa đi cảm ơn người ta đâu.
Trước cổng tập đoàn Tư Không, Hạ Dương đỗ con xe yêu quý tới chỗ đậu xe máy, một tay tung tẩy chìa khóa xe, một tay cầm túi quýt đi vào tòa nhà.
Bảo vệ cổng biết hắn là đường thiếu gia, cho nên không ngăn hắn lại.
“Tân Tân Tôi tới rồi nè!” Vừa vào đại sảnh hắn đã thấy thư kí của anh hai, nâng móng kêu to.
Khúc Tân mỉm cười, nhìn quần áo của hắn không khỏi hỏi, “Cậu đi đua xe sao?”
Hạ thiếu gia mặc trang phục đua xe há to miệng cười, so với nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng còn nhe thêm mấy cái, sáng lạn như ánh mặt trời.
“Nào có đâu, vừa đi một vòng quanh trường, suýt nữa thì đâm phải người ta.” Nói xong hắn cầm quýt trong túi đưa cho Khúc Tân, “Lấy vài quả ăn đi.”
Khúc Tân cũng không khách sáo, cầm một quả, hỏi, “Cậu đến tặng quà?”
Hạ Dương ha ha cười, “Không, lần trước tôi gây chút phiền toái cho anh tôi, cho nên tôi tới đây xem.” Nói xong còn trừng mắt, ý chính là, không được hỏi, hỏi cũng không nói cho cô đâu.
Khúc Tân gật đầu, “Nhị thiếu gia ở văn phòng, đại thiếu gia đang họp, cậu muốn tìm người anh nào?”
Hạ Dương vừa nghe thấy anh hai đang ở phòng, mặt đã lộ vẻ sợ hãi.
“Tìm anh cả…” Vừa mới dứt lời, đã thấy anh hai hắn Tư Không Viêm Nghiêu từ thang máy bước ra, đằng sau có một cậu trai tuổi còn nhỏ, nhìn kỹ, thì ra là tiểu công tử nhà họ Tống Tống Thụy.
Tư Không Viêm Nghiêu lúc thấy Hạ Dương thì có chút sửng sốt, không rõ thằng nhỏ này chạy đến đây làm gì, vừa thấy y đã muốn lủi ra cửa?
Y đứng trước mặt Hạ Dương, thân thể cao lớn lập tức lộ vẻ áp lực.
Y nhìn xuống, lạnh lùng nói, “Làm gì.”
Hạ Dương ngửa đầu nhìn y, đột nhiên cảm thấy khi đứng cạnh anh hai thân cao mét chín này, hắn đúng là biến ngay thành tên lùn mà!
Hắn liếm môi, nói, “Em vội tới đây tặng các anh quýt.” Nói xong còn nâng nâng móng đang cầm túi quýt.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày nhìn số quýt căng mọng, vươn tay cầm một quả đưa cho Tống Thụy đứng sau, nói, “Cho cậu ta.” Y chỉ chỉ Tống Thụy, nói xong, quay người trở về.
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Tống Thụy vẻ mặt mờ mịt, thở dài, cầm quýt đưa cho Khúc Tâm, “Này, đưa cho anh cả dùm tôi, thuận tiên đưa chìa khóa xe của anh hai cho tôi dùng tạm đi.”
Khúc Tân cầm túi quýt, lấy một chiếc chìa khóa trong túi áo đưa cho hắn, hỏi, “Cậu có quay lại không?”
Hạ Dương nhận chìa khóa, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có, để anh cả mời tôi ăn cơm.” Nói xong vỗ vai Tống Thụy, “Đi thôi nhóc, tôi đưa cậu về nhà.”
Tống Thụy mím môi, có chút không tình nguyện đi theo Hạ Dương.
Ngồi vào xe, Hạ Dương quay đầu nhìn nhóc con đang bĩu môi, cười nói, “Cậu đang sợ tôi lừa cậu đó hả?”
Tống Thụy lắc đầu, “Anh Viêm Nghiêu không đưa tôi về.”
Hạ Dương nhướn mày, đưa cậu về? Chưa nói đến đưa về, có thể tiễn cậu xuống lầu đã tốt lắm rồi, nếu hắn không đến, chắc đứa nhỏ này sẽ bị tài xế đưa về, chậc, lại nói, không biết nhóc này nhiêu tuổi đây.
u
“Cậu bao nhiêu tuổi? Lớn chưa vậy?” Nhìn cứ như học sinh trung học.
Tống Thụy quay đầu trừng hắn, thở phì phì nói, “Lớn rồi, tôi hai mươi rồi đó.”
Hạ Dương trợn mắt, “Hai mươi á? Tôi mới hai ba này! Cậu thích anh hai tôi à?” Chưa kịp suy nghĩ lời đã thốt khỏi miệng, mặt nhóc con đỏ bừng.
“Mới, mới không có đâu! Anh đừng nói linh tinh!” Coi cái mặt nhăn nhó kia kìa, nói không có, ai tin được chứ?
Cười hừ một tiếng, Hạ Dương chuyên tâm lái xe. Nhóc thối, không ngờ còn chơi trò thầm mến, với cái tính của anh hai hắn, cậu chơi thì chỉ có chết thôi.
Hạ Dương bĩu môi, dù sao cũng không liên quan tới hắn.
Lại nói, lát nữa phải bắt anh cả mời cơm mới được, túi quýt kia hắn muốn hết hơn hai mươi đồng, thế nào cũng phải ăn thịt bò mới được, hừm, hắn phải mau mau thôi, đói quá.
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam