Guilty Fate (Thiên Mệnh Tội Lỗi)
Chương 2: Án mạng
"Uoaaa..."
Trong một căn phòng nhỏ trên tầng hai của khu nhà cũ kĩ sâu giữa lòng thành phố Tokyo, một thiếu niên giật mình choàng tỉnh. Mặc dù thời tiết đã chớm vào đông, từng cơn gió thổi qua cửa sổ mang theo làn hơi mát lạnh nhưng cơ thể hắn lại ướt đẫm mồ hôi, những giọt nước to rịn trên trán hắn chảy xuống nóng rực. Thiếu niên nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn vô cùng, hắn khẽ rên rỉ trong miệng, bàn tay run run đưa lên trước ngực, đột ngột lột phăng cái áo dài tay đang mặc ra, để lộ phần trên trắng trẻo gầy gò. Cơ thể hắn nhỏ nhắn, lại mềm mại như con gái, nhưng lúc này lại xuất hiện một hình vẽ kì dị đang tế ra từng đạo ánh sáng đỏ rực có phần ghê rợn ngay giữa ngực.
"Lại nữa...sao... "
Thiếu niên đau đớn tới tận xương tủy. Trong người hắn lúc này giống như tồn tại một con hỏa xà độc ác, hung hãn luồn lách khắp nơi, mang theo một cỗ nhiệt lượng kinh khủng thiêu đốt linh hồn hắn. Hai nắm tay nhỏ nhắn liên tục co giật, cố gắng cào xé bất kì thứ gì hắn chạm vào như một biện pháp để giảm bớt cơn đau. Hình vẽ trên ngực hắn lúc này bỗng dưng biến hoá, bỗng kéo ra những đường gân màu đỏ men theo cớ thể hắn lan dần ra. Mỗi khắc trôi qua, các đường gân màu đỏ lại đậm nét lên một chút, đồng thời cơn đau hành hạ hắn lại tăng thêm một phần. Đã nhiều lần trải qua tình cảnh này nên thiếu niên cũng không hề sợ hãi, hắn biết sự tra tấn này đã sắp kết thúc, chỉ cần cố chịu đựng thêm một chút nữa. Quả nhiên, các đường gân đỏ lan ra tới hai cánh tay hắn thì dần chậm lại, mơ hồ có dấu hiệu dẫn tiêu biến. Cơn đau theo đó cũng dần dần dịu đi khiến thiếu niên cảm thấy thoát lực vô cùng, cơ thể đang căng cứng của hắn đột ngột thả lỏng, đổ sập xuống mặt giường như một khúc cây khô. Khoé miệng hắn bỗng lộ ra một tia đỏ tươi, thì ra trong cơn đau hắn đã cắn môi mình chặt tới như vậy. Tư vị kinh khủng khiến người ta chết đi sống lại này, cuối cùng hắn đã lại một lần nữa vượi qua. Tâm thần thiếu niên trở nên mệt mỏi vô cùng, hắn he hé mắt liếc nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời đêm cao vời vợi, lại huyền bí vô cùng, buông xuống thế gian một phép màu gọi là sự tĩnh lặng. Bất tri bất giác, hắn đã đi rời đi được ba năm rồi.
"Lại không được rồi... Yukina..."
Mặt trời từ từ xuất hiện phía đằng xa, chiếu vào căn phòng nhỏ bé những tia sáng đầu ngày dịu dàng nhất. Chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo điểm 6h sáng, kêu lên những tiếng thật inh ỏi. Nhưng chủ nhân của nó thì đã dậy từ lâu. Hắn ngồi thu mình trên giường, đôi mắt mệt mỏi nheo lại trước những vệt nắng vô tình rơi xuống. Cuối cùng một đêm thật dài đã qua đi. Thở dài thườn thượt, thiếu niên vỗ nhẹ lên cái đồng hồ cho nó ngừng kêu, sau đó vươn vai rời khỏi giường, bắt đầu vệ sinh cá nhân. 15p sau, hắn đã quần áo chỉnh tề, đứng trước gương trầm ngâm.
Thiếu niên trong gương chỉ chừng mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo vest cùng cà vạt màu đen gọn gàng. Khuôn mặt hắn cũng khá thanh tú, nước da trắng nõn, đôi mắt to, sâu thẳm mang vẻ u sầu cùng mái tóc mềm mại, dài ngang vai được buộc hờ bằng một sợi dây nhỏ khiến hắn có phần giống một cô gái xinh đẹp. Tự nhìn bản thân trong gương, thiếu niên không khỏi lắc đầu cười. Khuôn mặt hắn có lẽ có thể khiến bất cứ một cô gái nào cũng phải ghen tị, thế nhưng nó lại chẳng phù hợp với một đứa con trai tẹo nào, dù vậy hắn cũng không có biện pháp nào. Hắn mang vẻ bất đắc dĩ quay đi, tiến lại gần cài bàn học ở góc phòng, đưa tay khẽ vuốt ve một khối cầu bằng thủy tinh trong suốt, đặt ngay ngắn trong một cái hộp lót lụa đỏ. Hắn nhìn khối cầu đầy trìu mến, một lúc sau mới mỉm cười, xách theo cái cặp bên cạnh rời khỏi phòng.
Thiếu niên đeo cái cái cặp sách nhỏ, hai tay đút túi quần, thống thả bước đi trên phố. Con đường lớn của thành phố Tokyo vào sáng sớm vẫn còn rất ít người. Ngoài một số người cao tuổi đang đi dạo thì đa phần là những học sinh đang vội vã đến trường. Thỉnh thoảng, có một số nữ sinh trung học đi ngang qua vẫn len lén nhìn hắn, thầm thì to nhỏ.
" Oà... Đẹp trai thật... Cậu ấy nhìn cứ như diễn viên ấy"
" Uhm... Không biết là hot boy của trường nào đây nhỉ"
Thiếu niên đã quá quen với những lời nói như vậy nên bề ngoài thì hắn vẫn mang ve mặt lạnh nhạt, tiếp tục bước đi bình thường.
" Cậu ấy ngầu quá đi... Không xong rồi, hình như tớ thích cậu ta nè... "
" Thôi đi nàng, ha ha ha..."
Một lát sau, thiếu niên đã đứng trước cổng một khuôn viên rộng lớn, bao gọn bên trong là sáu khu nhà năm tầng đẹp đẽ, một sân bóng, một sân chạy trải dài tới cuối tầm mắt.
Tấm bảng hiệu treo ngay trên cổng đề từng chữ to màu vàng:
" Trường trung học Kyoukai"
Ngôi trường này nổi tiếng với thành tích đáng nể trong nhiều lĩnh vực, đồng thời cũng là một ngôi trường danh giá bậc nhất Tokyo. Nhưng thiếu niên không cho là vậy, bằng chứng là một kẻ mạt vận như hắn cũng xoay sở đủ tiền để vào đây.
Thiếu niên lắc lắc đầu, đang định bước vào trong thì thanh âm nhẹ nhàng vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình
" Chào buổi sáng, Yoshino san"
Hắn quay người lại, bắt gặp một cô gái đang nhìn hắn khẽ cười. Cô gái đó có gương mặt khá xinh xắn, mũi cao, da trắng hồng, cộng thêm nụ cười tỏa nắng hút hồn người khác. Cô mặc trên mình bộ đồng phục giống thiếu niên với áo sơ mi trắng thắt nơ đỏ, vest đen, váy đen mượt, đôi chân thon gọn bận tất lụa đen kéo tới đùi càng làm tôn thêm vẻ thanh nhã của cô. Yoshino nhìn cô, nở nụ cười lịch sự:
"Uhm... Chào buổi sáng, Myuki san"
" Uhm..."
Myuki bỗng trở nên ngập ngừng, khuôn mặt xinh đẹp hơi hiện sắc hồng. Cô nhìn hắn lom lom, hai bàn tay nhỏ nhắn cứ mở ra nắm lại liên tục. Yoshino cảm thấy khó hiểu vô cùng. Không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với hắn, Myuki lại luôn tỏ ra bối rối như vậy.
" Sao vậy? Mặt tớ có dính gì à?"
" Ah... Không không..."
Myuki luống cuống lắc đầu, khuôn mặt càng trở nên đỏ rực hơn. Cô rụt rè hỏi:
" Ugh... Yoshino san, chỉ là trông sắc mặt cậu không được tốt, cậu cảm thấy không khỏe à"
Yoshino đưa tay len xoa xoa mắt, chắc hẳn là Myuki đang nói đến hai mắt thâm quầng của hắn rồi.
"À, cái này hả... Tớ chỉ thiếu ngủ một chút thôi. Một lát nữa là bình thường trở lại ấy mà."
" Ugh..."
Myuki lại trở nên lúng túng, cô vò vò ống tay áo, khoé miệng nhỏ nhắn hơi hé ra rồi lại ngập ngừng như đang cố tìm lời thích hợp. Mãi một lúc sau, cố mới yếu ớt nói:
" Ưm... Yoshino san, hôm nay tan học cậu có bận gì không? "
Nói xong lập tức khuôn mặt cô trở nên đỏ lựng hơn nhiều, cúi gằm xuống. Yoshino âm thầm thở dài một hơi, hắn ái ngại nhìn Myuki, nhẹ nhàng nói:
" Ah... Xin lỗi, nhưng mà hôm nay tớ có hẹn rồi! "
Ánh mắt Myuki xẹt qua một tia thất vọng, thế nhưng cô cố không để Yoshino nhận ra. cô gượng gạo nói:
" Vậy à... Đành thôi vậy... Ugh... Tớ vừa nhớ ra còn có việc trong Hội Học Sinh, tớ đi trước nhé!"
Myuki bối rối quay người chạy vụt đi, nhanh chóng biến mất giữa hàng trăm học sinh đang đi lại dưới khuôn viên trường.
Yoshino nhìn theo bóng đang cô, lắc đầu cười khổ:
" Lại làm cho người khác phải buồn rồi."
Rồi hắn nhấc chân, hoà vào những học sinh đang lên lớp học. Khu nhà hắn học ở chính giữa khuôn viên trường Kyoukai, chứa trong đó vài chục lớp học, từ năm nhất tới năm ba đều có, hai tầng đầu là của học sinh năm nhất, còn ba tầng sau là chia đều cho học sinh năm hai và năm ba. Yoshino hiện tại đang học năm hai, lớp học của hắn lại nằm tít trên tầng năm khiến mỗi lần lên lớp hắn đều phải đi sớm hơn một chút. Vừa bước tới chân cầu thang tầng một thì một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn từ phía sau, kèm theo đó là một giọng nữ tinh nghịch:
" yahallo, chào buổi sáng Shinon kun"
Yoshino chưa kịp quay lại thì một cô gái đã chạy lên chắn đường hắn, hai tay chống hông, nở nụ cười gian. Cô gái đó có gương mặt rất dễ thương với đôi mắt to Long lanh, da trắng nõn, mái tóc màu nâu đỏ mềm mại buông trên vai khiến cô xinh đẹp không kém gì Myuki nhưng lại nhiều hơn một phần linh động.
Yoshino dụi dụi mắt, khẽ càu nhàu:
"Asuna, đừng có gọi tớ như vậy nữa, là Yo-shi-no, tên tớ là Yoshino"
Asuna thoải mái thưởng thức vẻ mặt bất lực của hắn, cô trề trề môi, cười lỏn lẻn:
" Như vậy nghe dễ thương hơn mà. Hay cậu sợ mọi người trong lớp biết hả Shi-non"
"Asuna..."
Yoshino phát cáu lên, trừng mắt nhìn Asuna. Một người luôn bình tĩnh như hắn lại luôn bị cô gái này quay như chong chóng. Đúng lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên giải vây cho hắn. Yoshino lườm Asuna, nói:
"Mau vào lớp thôi"
Hắn mới nhón chân định lách qua Asuna thì cô bất chợt nắm lấy cổ áo hắn, ghé gương mặt xinh đẹp gần sát mặt hắn, miệng cong lên lộ vẻ trách móc.
"Cậu thật bất công quá đi. Tại sao nói chuyện với Myuki san thì tỏ ra lịch sự,vậy mà khi nói chuyện với tớ thì cậu lại thô lỗ thế hả. Có biết tớ đứng chờ cậu lâu thế nào không? "
Mùi thơm nhẹ nhàng từ cơ thể Asuna gần sát khiến Yoshino thất thần trong giây lát. Ngay sau đó hắn vội lắc lắc đầu, nhìn cô với vẻ chịu thua. Bàn tay đột ngột nâng lên tóm gọn lấy nắm tay nhỏ nhắn đang níu cổ áo hắn, cơ thể hắn khẽ nhích lên một bước, khiến khuôn mặt hai người gần tới nỗi hắn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Asuna nhẹ nhàng lướt qua. Trước khuôn mặt ngây ngốc vì bất ngờ của Asuna, Yoshino nhìn sâu vào mắt cô, khoé miệng nhếch lên phong tình vô cùng:
"Vậy cảm ơn nhiều nhé. Cậu có muốn đi chơi với tớ cuối buổi học hôm nay không?"
" Gì...?"
Asuna đỏ bừng mặt như cà chua chín, cô yếu ớt giật tay ra khỏi Yoshino, luống cuống lùi lại. Cô xấu hổ bặm bặm môi, lí nhí nói:
"Ugh... Đừng có đột ngột như thế chứ..."
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Asuna, Yoshino không nhịn được khẽ cười thích thú. Hắn lướt qua cô, ngón tay khẽ ấn nhẹ lên trán Asuna, nói:
"Cậu nghĩ tớ sẽ nói thế à?... Là nói đùa thôi!"
Lúc này Asuna mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt xinh đẹp nóng lên rừng rực, cô chỉ muốn lập tức lôi tên này ra đánh một trận cho hả giận. Nhưng lúc này Yoshino đã phóng qua mấy tầng nhà rồi. Cô chỉ biết giậm giậm chân, hậm hực hét lên:
" Cậu đúng là đáng ghéttttttt!"
Giờ giải lao, Yoshino đang mệt mỏi gục xuống bàn, cố gắng tranh thủ ngủ một chút trước khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Chỗ ngồi của hắn là ở góc lớp, khá yên tĩnh khiến Yoshino cảm thấy vô cùng may mắn. Hắn bất giác nhìn chéo sang bàn học của Asuna,chợt phát hiện cô cũng đang nhìn hắn. Vừa bắt gặp ánh mắt của Yoshino, cô đỏ bừng mặt quay ngoăt đi, không thèm đếm xỉa gì tới hắn nữa.
"Con gái phiền phức thật"
"Này này, cậu có nghe tin gì chưa, ở công viên gần trường mình vừa có người chết đó"
Cuộc nói chuyện của một vài cậu bạn ngồi trên Yoshino bất chợt lọt vào tai hắn.
"Nghe rồi, sáng nay khi đi học tớ đã đi ngang qua công viên đó. Vụ này đã là vụ thứ sáu trong tuần rồi. Hình như người đã chết đó là con của một thương nhân khá nổi tiếng nên cảnh sát đã phải bắt tay vào điều tra ráo riết. Nghe nói ông thương nhân đó làm rùm beng lên ghê lắm nên vụ này chắc chắn không thể trì hoãn được. Tuy nhiên vẫn như mấy vụ trước, bọn họ chẳng tìm ra bất kì dấu vết nào cho thấy đây là mọt vụ tự sát hay giết người. Tạm thời người ta kết luận là cô gái đó bị truỵ tim đột ngột, nhưng không được ủng hộ vì không thể có quá nhiều người cùng chết như vậy được, hơn nữa cô gái đã chết đó hoàn toàn bình thường, chưa từng có tiền sử về bất cứ căn bệnh nào."
"Oa... Ghê thật"
Một vài cô gái nghe kể xuýt xoa nói. Ngay sau đó, cậu bạn khơi chuyện lúc đầu chợt quay sang vỗ vai một học sinh nãy giờ vẫn im lặng trong nhóm.
"Heiken. Cậu sao vậy? À phải rồi, nhà cậu ở ngay cạnh công viên đó đúng không? Hẳn là cậu đã thấy qua hiện trường nơi cô gái đó chết rồi nhỉ... Mau kể cho bọn tớ nghe với."
Cậu học sinh tên Heiken giật nảy mình, vẻ mặt đột ngột xám xịt, cơ thể bỗng run lên bần bật.
"Heiken, cậu sao vậy? "
Một vài người bạn lo lắng lay lay cậu ta hỏi
Heiken vẫn tiếp tục run rẩy, hai bản tay lạnh ngắt giơ lên ôm đầu, miệng lẩm bẩm nhự tự nói với chính mình.
"Tớ chính là người phát hiện ra cô gái đó đầu tiên"
"Không hề có máu me gì cả. Cơ thể cô gái đó lạnh ngắt, mang theo khuôn. Mặt biến dạng, méo mó vì sợ hãi tới cực độ nằm trên bãi cỏ. Các cậu không tưởng tượng được có thứ gì kinh khủng có thể khiến một người sợ hãi tới vậy đâu. Chỉ có duy nhất một dòng chữ được cô ta dùng móng tay khắc từng nét lên thân cây gần đó, nhưng bọn họ không hề tin... Bọn họ không tin có những thứ như vậy tồn tại..."
Heiken ngừng lại, thở hổn hển như vừa chạy đường dài, mồ hôi vã ra như tắm. Mấy cậu bạn quanh đó thì xúm vào, hồi hộp hỏi:
"Đó là gì vậy? Có phải tên hung thủ không, hay là một thứ gì đó đã làm cô ấy sợ tới mức như vậy? "
Heiken đột ngột ngừng run rẩy, cậu ta nhìn ngẩng mặt nhìn mấy cậu bạn xung quanh, khuôn mặt méo mó vì sợ hãi, thốt ra từng từ:
"Quỷ ở quanh ta"
Yoshino nghiến răng, trước ngực bỗng bùng lên cảm giác bỏng rát khó chịu.
Trong một căn phòng nhỏ trên tầng hai của khu nhà cũ kĩ sâu giữa lòng thành phố Tokyo, một thiếu niên giật mình choàng tỉnh. Mặc dù thời tiết đã chớm vào đông, từng cơn gió thổi qua cửa sổ mang theo làn hơi mát lạnh nhưng cơ thể hắn lại ướt đẫm mồ hôi, những giọt nước to rịn trên trán hắn chảy xuống nóng rực. Thiếu niên nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn vô cùng, hắn khẽ rên rỉ trong miệng, bàn tay run run đưa lên trước ngực, đột ngột lột phăng cái áo dài tay đang mặc ra, để lộ phần trên trắng trẻo gầy gò. Cơ thể hắn nhỏ nhắn, lại mềm mại như con gái, nhưng lúc này lại xuất hiện một hình vẽ kì dị đang tế ra từng đạo ánh sáng đỏ rực có phần ghê rợn ngay giữa ngực.
"Lại nữa...sao... "
Thiếu niên đau đớn tới tận xương tủy. Trong người hắn lúc này giống như tồn tại một con hỏa xà độc ác, hung hãn luồn lách khắp nơi, mang theo một cỗ nhiệt lượng kinh khủng thiêu đốt linh hồn hắn. Hai nắm tay nhỏ nhắn liên tục co giật, cố gắng cào xé bất kì thứ gì hắn chạm vào như một biện pháp để giảm bớt cơn đau. Hình vẽ trên ngực hắn lúc này bỗng dưng biến hoá, bỗng kéo ra những đường gân màu đỏ men theo cớ thể hắn lan dần ra. Mỗi khắc trôi qua, các đường gân màu đỏ lại đậm nét lên một chút, đồng thời cơn đau hành hạ hắn lại tăng thêm một phần. Đã nhiều lần trải qua tình cảnh này nên thiếu niên cũng không hề sợ hãi, hắn biết sự tra tấn này đã sắp kết thúc, chỉ cần cố chịu đựng thêm một chút nữa. Quả nhiên, các đường gân đỏ lan ra tới hai cánh tay hắn thì dần chậm lại, mơ hồ có dấu hiệu dẫn tiêu biến. Cơn đau theo đó cũng dần dần dịu đi khiến thiếu niên cảm thấy thoát lực vô cùng, cơ thể đang căng cứng của hắn đột ngột thả lỏng, đổ sập xuống mặt giường như một khúc cây khô. Khoé miệng hắn bỗng lộ ra một tia đỏ tươi, thì ra trong cơn đau hắn đã cắn môi mình chặt tới như vậy. Tư vị kinh khủng khiến người ta chết đi sống lại này, cuối cùng hắn đã lại một lần nữa vượi qua. Tâm thần thiếu niên trở nên mệt mỏi vô cùng, hắn he hé mắt liếc nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời đêm cao vời vợi, lại huyền bí vô cùng, buông xuống thế gian một phép màu gọi là sự tĩnh lặng. Bất tri bất giác, hắn đã đi rời đi được ba năm rồi.
"Lại không được rồi... Yukina..."
Mặt trời từ từ xuất hiện phía đằng xa, chiếu vào căn phòng nhỏ bé những tia sáng đầu ngày dịu dàng nhất. Chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo điểm 6h sáng, kêu lên những tiếng thật inh ỏi. Nhưng chủ nhân của nó thì đã dậy từ lâu. Hắn ngồi thu mình trên giường, đôi mắt mệt mỏi nheo lại trước những vệt nắng vô tình rơi xuống. Cuối cùng một đêm thật dài đã qua đi. Thở dài thườn thượt, thiếu niên vỗ nhẹ lên cái đồng hồ cho nó ngừng kêu, sau đó vươn vai rời khỏi giường, bắt đầu vệ sinh cá nhân. 15p sau, hắn đã quần áo chỉnh tề, đứng trước gương trầm ngâm.
Thiếu niên trong gương chỉ chừng mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo vest cùng cà vạt màu đen gọn gàng. Khuôn mặt hắn cũng khá thanh tú, nước da trắng nõn, đôi mắt to, sâu thẳm mang vẻ u sầu cùng mái tóc mềm mại, dài ngang vai được buộc hờ bằng một sợi dây nhỏ khiến hắn có phần giống một cô gái xinh đẹp. Tự nhìn bản thân trong gương, thiếu niên không khỏi lắc đầu cười. Khuôn mặt hắn có lẽ có thể khiến bất cứ một cô gái nào cũng phải ghen tị, thế nhưng nó lại chẳng phù hợp với một đứa con trai tẹo nào, dù vậy hắn cũng không có biện pháp nào. Hắn mang vẻ bất đắc dĩ quay đi, tiến lại gần cài bàn học ở góc phòng, đưa tay khẽ vuốt ve một khối cầu bằng thủy tinh trong suốt, đặt ngay ngắn trong một cái hộp lót lụa đỏ. Hắn nhìn khối cầu đầy trìu mến, một lúc sau mới mỉm cười, xách theo cái cặp bên cạnh rời khỏi phòng.
Thiếu niên đeo cái cái cặp sách nhỏ, hai tay đút túi quần, thống thả bước đi trên phố. Con đường lớn của thành phố Tokyo vào sáng sớm vẫn còn rất ít người. Ngoài một số người cao tuổi đang đi dạo thì đa phần là những học sinh đang vội vã đến trường. Thỉnh thoảng, có một số nữ sinh trung học đi ngang qua vẫn len lén nhìn hắn, thầm thì to nhỏ.
" Oà... Đẹp trai thật... Cậu ấy nhìn cứ như diễn viên ấy"
" Uhm... Không biết là hot boy của trường nào đây nhỉ"
Thiếu niên đã quá quen với những lời nói như vậy nên bề ngoài thì hắn vẫn mang ve mặt lạnh nhạt, tiếp tục bước đi bình thường.
" Cậu ấy ngầu quá đi... Không xong rồi, hình như tớ thích cậu ta nè... "
" Thôi đi nàng, ha ha ha..."
Một lát sau, thiếu niên đã đứng trước cổng một khuôn viên rộng lớn, bao gọn bên trong là sáu khu nhà năm tầng đẹp đẽ, một sân bóng, một sân chạy trải dài tới cuối tầm mắt.
Tấm bảng hiệu treo ngay trên cổng đề từng chữ to màu vàng:
" Trường trung học Kyoukai"
Ngôi trường này nổi tiếng với thành tích đáng nể trong nhiều lĩnh vực, đồng thời cũng là một ngôi trường danh giá bậc nhất Tokyo. Nhưng thiếu niên không cho là vậy, bằng chứng là một kẻ mạt vận như hắn cũng xoay sở đủ tiền để vào đây.
Thiếu niên lắc lắc đầu, đang định bước vào trong thì thanh âm nhẹ nhàng vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình
" Chào buổi sáng, Yoshino san"
Hắn quay người lại, bắt gặp một cô gái đang nhìn hắn khẽ cười. Cô gái đó có gương mặt khá xinh xắn, mũi cao, da trắng hồng, cộng thêm nụ cười tỏa nắng hút hồn người khác. Cô mặc trên mình bộ đồng phục giống thiếu niên với áo sơ mi trắng thắt nơ đỏ, vest đen, váy đen mượt, đôi chân thon gọn bận tất lụa đen kéo tới đùi càng làm tôn thêm vẻ thanh nhã của cô. Yoshino nhìn cô, nở nụ cười lịch sự:
"Uhm... Chào buổi sáng, Myuki san"
" Uhm..."
Myuki bỗng trở nên ngập ngừng, khuôn mặt xinh đẹp hơi hiện sắc hồng. Cô nhìn hắn lom lom, hai bàn tay nhỏ nhắn cứ mở ra nắm lại liên tục. Yoshino cảm thấy khó hiểu vô cùng. Không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với hắn, Myuki lại luôn tỏ ra bối rối như vậy.
" Sao vậy? Mặt tớ có dính gì à?"
" Ah... Không không..."
Myuki luống cuống lắc đầu, khuôn mặt càng trở nên đỏ rực hơn. Cô rụt rè hỏi:
" Ugh... Yoshino san, chỉ là trông sắc mặt cậu không được tốt, cậu cảm thấy không khỏe à"
Yoshino đưa tay len xoa xoa mắt, chắc hẳn là Myuki đang nói đến hai mắt thâm quầng của hắn rồi.
"À, cái này hả... Tớ chỉ thiếu ngủ một chút thôi. Một lát nữa là bình thường trở lại ấy mà."
" Ugh..."
Myuki lại trở nên lúng túng, cô vò vò ống tay áo, khoé miệng nhỏ nhắn hơi hé ra rồi lại ngập ngừng như đang cố tìm lời thích hợp. Mãi một lúc sau, cố mới yếu ớt nói:
" Ưm... Yoshino san, hôm nay tan học cậu có bận gì không? "
Nói xong lập tức khuôn mặt cô trở nên đỏ lựng hơn nhiều, cúi gằm xuống. Yoshino âm thầm thở dài một hơi, hắn ái ngại nhìn Myuki, nhẹ nhàng nói:
" Ah... Xin lỗi, nhưng mà hôm nay tớ có hẹn rồi! "
Ánh mắt Myuki xẹt qua một tia thất vọng, thế nhưng cô cố không để Yoshino nhận ra. cô gượng gạo nói:
" Vậy à... Đành thôi vậy... Ugh... Tớ vừa nhớ ra còn có việc trong Hội Học Sinh, tớ đi trước nhé!"
Myuki bối rối quay người chạy vụt đi, nhanh chóng biến mất giữa hàng trăm học sinh đang đi lại dưới khuôn viên trường.
Yoshino nhìn theo bóng đang cô, lắc đầu cười khổ:
" Lại làm cho người khác phải buồn rồi."
Rồi hắn nhấc chân, hoà vào những học sinh đang lên lớp học. Khu nhà hắn học ở chính giữa khuôn viên trường Kyoukai, chứa trong đó vài chục lớp học, từ năm nhất tới năm ba đều có, hai tầng đầu là của học sinh năm nhất, còn ba tầng sau là chia đều cho học sinh năm hai và năm ba. Yoshino hiện tại đang học năm hai, lớp học của hắn lại nằm tít trên tầng năm khiến mỗi lần lên lớp hắn đều phải đi sớm hơn một chút. Vừa bước tới chân cầu thang tầng một thì một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn từ phía sau, kèm theo đó là một giọng nữ tinh nghịch:
" yahallo, chào buổi sáng Shinon kun"
Yoshino chưa kịp quay lại thì một cô gái đã chạy lên chắn đường hắn, hai tay chống hông, nở nụ cười gian. Cô gái đó có gương mặt rất dễ thương với đôi mắt to Long lanh, da trắng nõn, mái tóc màu nâu đỏ mềm mại buông trên vai khiến cô xinh đẹp không kém gì Myuki nhưng lại nhiều hơn một phần linh động.
Yoshino dụi dụi mắt, khẽ càu nhàu:
"Asuna, đừng có gọi tớ như vậy nữa, là Yo-shi-no, tên tớ là Yoshino"
Asuna thoải mái thưởng thức vẻ mặt bất lực của hắn, cô trề trề môi, cười lỏn lẻn:
" Như vậy nghe dễ thương hơn mà. Hay cậu sợ mọi người trong lớp biết hả Shi-non"
"Asuna..."
Yoshino phát cáu lên, trừng mắt nhìn Asuna. Một người luôn bình tĩnh như hắn lại luôn bị cô gái này quay như chong chóng. Đúng lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên giải vây cho hắn. Yoshino lườm Asuna, nói:
"Mau vào lớp thôi"
Hắn mới nhón chân định lách qua Asuna thì cô bất chợt nắm lấy cổ áo hắn, ghé gương mặt xinh đẹp gần sát mặt hắn, miệng cong lên lộ vẻ trách móc.
"Cậu thật bất công quá đi. Tại sao nói chuyện với Myuki san thì tỏ ra lịch sự,vậy mà khi nói chuyện với tớ thì cậu lại thô lỗ thế hả. Có biết tớ đứng chờ cậu lâu thế nào không? "
Mùi thơm nhẹ nhàng từ cơ thể Asuna gần sát khiến Yoshino thất thần trong giây lát. Ngay sau đó hắn vội lắc lắc đầu, nhìn cô với vẻ chịu thua. Bàn tay đột ngột nâng lên tóm gọn lấy nắm tay nhỏ nhắn đang níu cổ áo hắn, cơ thể hắn khẽ nhích lên một bước, khiến khuôn mặt hai người gần tới nỗi hắn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Asuna nhẹ nhàng lướt qua. Trước khuôn mặt ngây ngốc vì bất ngờ của Asuna, Yoshino nhìn sâu vào mắt cô, khoé miệng nhếch lên phong tình vô cùng:
"Vậy cảm ơn nhiều nhé. Cậu có muốn đi chơi với tớ cuối buổi học hôm nay không?"
" Gì...?"
Asuna đỏ bừng mặt như cà chua chín, cô yếu ớt giật tay ra khỏi Yoshino, luống cuống lùi lại. Cô xấu hổ bặm bặm môi, lí nhí nói:
"Ugh... Đừng có đột ngột như thế chứ..."
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Asuna, Yoshino không nhịn được khẽ cười thích thú. Hắn lướt qua cô, ngón tay khẽ ấn nhẹ lên trán Asuna, nói:
"Cậu nghĩ tớ sẽ nói thế à?... Là nói đùa thôi!"
Lúc này Asuna mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt xinh đẹp nóng lên rừng rực, cô chỉ muốn lập tức lôi tên này ra đánh một trận cho hả giận. Nhưng lúc này Yoshino đã phóng qua mấy tầng nhà rồi. Cô chỉ biết giậm giậm chân, hậm hực hét lên:
" Cậu đúng là đáng ghéttttttt!"
Giờ giải lao, Yoshino đang mệt mỏi gục xuống bàn, cố gắng tranh thủ ngủ một chút trước khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Chỗ ngồi của hắn là ở góc lớp, khá yên tĩnh khiến Yoshino cảm thấy vô cùng may mắn. Hắn bất giác nhìn chéo sang bàn học của Asuna,chợt phát hiện cô cũng đang nhìn hắn. Vừa bắt gặp ánh mắt của Yoshino, cô đỏ bừng mặt quay ngoăt đi, không thèm đếm xỉa gì tới hắn nữa.
"Con gái phiền phức thật"
"Này này, cậu có nghe tin gì chưa, ở công viên gần trường mình vừa có người chết đó"
Cuộc nói chuyện của một vài cậu bạn ngồi trên Yoshino bất chợt lọt vào tai hắn.
"Nghe rồi, sáng nay khi đi học tớ đã đi ngang qua công viên đó. Vụ này đã là vụ thứ sáu trong tuần rồi. Hình như người đã chết đó là con của một thương nhân khá nổi tiếng nên cảnh sát đã phải bắt tay vào điều tra ráo riết. Nghe nói ông thương nhân đó làm rùm beng lên ghê lắm nên vụ này chắc chắn không thể trì hoãn được. Tuy nhiên vẫn như mấy vụ trước, bọn họ chẳng tìm ra bất kì dấu vết nào cho thấy đây là mọt vụ tự sát hay giết người. Tạm thời người ta kết luận là cô gái đó bị truỵ tim đột ngột, nhưng không được ủng hộ vì không thể có quá nhiều người cùng chết như vậy được, hơn nữa cô gái đã chết đó hoàn toàn bình thường, chưa từng có tiền sử về bất cứ căn bệnh nào."
"Oa... Ghê thật"
Một vài cô gái nghe kể xuýt xoa nói. Ngay sau đó, cậu bạn khơi chuyện lúc đầu chợt quay sang vỗ vai một học sinh nãy giờ vẫn im lặng trong nhóm.
"Heiken. Cậu sao vậy? À phải rồi, nhà cậu ở ngay cạnh công viên đó đúng không? Hẳn là cậu đã thấy qua hiện trường nơi cô gái đó chết rồi nhỉ... Mau kể cho bọn tớ nghe với."
Cậu học sinh tên Heiken giật nảy mình, vẻ mặt đột ngột xám xịt, cơ thể bỗng run lên bần bật.
"Heiken, cậu sao vậy? "
Một vài người bạn lo lắng lay lay cậu ta hỏi
Heiken vẫn tiếp tục run rẩy, hai bản tay lạnh ngắt giơ lên ôm đầu, miệng lẩm bẩm nhự tự nói với chính mình.
"Tớ chính là người phát hiện ra cô gái đó đầu tiên"
"Không hề có máu me gì cả. Cơ thể cô gái đó lạnh ngắt, mang theo khuôn. Mặt biến dạng, méo mó vì sợ hãi tới cực độ nằm trên bãi cỏ. Các cậu không tưởng tượng được có thứ gì kinh khủng có thể khiến một người sợ hãi tới vậy đâu. Chỉ có duy nhất một dòng chữ được cô ta dùng móng tay khắc từng nét lên thân cây gần đó, nhưng bọn họ không hề tin... Bọn họ không tin có những thứ như vậy tồn tại..."
Heiken ngừng lại, thở hổn hển như vừa chạy đường dài, mồ hôi vã ra như tắm. Mấy cậu bạn quanh đó thì xúm vào, hồi hộp hỏi:
"Đó là gì vậy? Có phải tên hung thủ không, hay là một thứ gì đó đã làm cô ấy sợ tới mức như vậy? "
Heiken đột ngột ngừng run rẩy, cậu ta nhìn ngẩng mặt nhìn mấy cậu bạn xung quanh, khuôn mặt méo mó vì sợ hãi, thốt ra từng từ:
"Quỷ ở quanh ta"
Yoshino nghiến răng, trước ngực bỗng bùng lên cảm giác bỏng rát khó chịu.
Tác giả :
Tuyệt Âm Dương