Gửi Người Tôi Yêu Nhất
Chương 24: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hạ Y Lan
Sáng sớm, Đông Á đã bị tiếng cào ở cửa đánh thức.
Lúc trước ở trong ký túc xá của trường học, Abe đều ngủ cùng với Đông Á, lúc nào Đông Á dậy thì Abe cũng dậy. Về nhà thì không được vậy nữa, Triệu Mai không cho Abe vào phòng, trời vừa sáng, nó chạy tới trước cửa phòng cô, gọi cô rời giường.
Chó cũng giống như trẻ nhỏ, đến nơi xa lạ thì mất đi cảm giác an toàn, ở đây, Đông Á là người thân duy nhất của nó. Đông Á rời giường, mở cửa để Abe đi vào. Abe dùng sức lay lắc cái đuôi, nhào vào lòng cô thân thiết một hồi.
Vào phòng rồi Abe lại rất lanh lợi, nhảy tót lên giường cô, như món đồ chơi to lớn với bộ lông nhung mượt mà, cô quay lại giường dựa vào Abe dường như đang ngủ không thoải mái lắm. Đông Á suy đoán chắc có lẽ bình thường Lương tiên sinh cũng mặc cho Abe leo lên giường anh ngủ như vậy, mới nuôi ra thói quen ngủ giường này.
Nhưng mà tư thế ngủ của Abe rất tốt, không giống như những vật nuôi trong clip thường ngủ thành hai hàng.
Đúng sáu giờ Đông Á rời giường, Abe cũng dậy, rất là vui vẻ đi theo phía sau cô, cô muốn đi nhà vệ sinh, đóng cửa bỏ nó ở ngoài, vật nhỏ gào khóc, nôn nóng quay vòng quanh, cô nghe Đông Tổ Vân ở ngoài cửa dạy bảo: "Á Á muốn đi toilet nên không dẫn mày đi ăn được, mày kêu hăng như vậy làm chi, đi, đi tản bộ với ta nào." Abe lưu luyến không rời hai cánh cửa, cuối cùng vẫn bị Đông Tổ Vân lôi đi.
Đông Á không nhịn được cười ra tiếng, Abe thật là hài hước. Ai cũng nói sủng vật giống như chủ nhân, Abe đáng yêu như vậy, không biết giống ai. Tự nhiên nghĩ đến Lương Tiên Sinh, cô cảm thấy Abe có nhiều chỗ rất giống anh.
Hôm nay Lương Mặc Nguyên muốn tới Đinh Thành, buổi sáng anh có chuyện nên hẹn thời gian vào buổi chiều. Trong lúc Đông Á ăn sáng xong chuẩn bị tìm việc làm giết thời gian thì nhận được một tin tức trong nhóm chat: Ba giờ sáng, cô Tiểu Hà bể nước ối sinh non, giờ đang ở bệnh viện hậu sản thành phố.
Cô Viên thông qua chồng cô Tiểu Hà biết được: vẫn còn ở trong phòng sinh, tình huống không quá lạc quan.
Thân thể cô Tiểu Hà vốn đã yếu, người lại rất gầy, vì giữ vóc dáng nên trong lúc mang thai cũng khắc chế việc ăn uống, chứ đừng nói chi tẩm bổ. Thêm việc đảm nhận công việc chủ nhiệm lớp rất cực khổ, hai năm qua nhân khẩu ở Đinh Thành tăng vọt, thế nên số lượng học sinh cũng không ngừng tăng lên, mà hàng năm bộ giáo dục phân bổ giáo viên lại có hạn, dẫn đến việc khan hiếm giáo viên, nhiệm vụ dạy học nặng nề làm thể xác và tinh thần chịu áp lực, cùng với việc bản thân không được khỏe, tổng hợp những yếu tố này lại làm cô Tiểu Hà sinh non.
Đông Á cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, cho đến mười giờ sáng mới nhận được tin, chồng cô Tiểu Hà gửi tới cô Viên một tấm hình: con trai, nặng ba cân rưỡi, sinh con thuận lợi, mẹ tròn con vuông.
Lúc này mới thấy vui mừng muốn khóc. Cả đám đều bắn pháo hoa chúc mừng trong nhóm.
Cô và cô Viên hẹn xế chiều đến bệnh viện Hạng Thành thăm cô Tiểu Hà. Đông Á nói trước với Lương Mặc Nguyên một tiếng, báo buổi chiều sẽ đến Hạng Thành thăm đồng nghiệp. Mục đích của Đông Á là muốn Lương Mặc Nguyên khỏi mất công chạy quảng đường dài đến, kết quả nói chuyện xong xuôi, anh bảo bây giờ sẽ đến Đinh Thành đón cô, còn có cơ hội ăn cơm với cô, chờ ăn cơm tối xong lại đưa cô về.
Đông Á cảm thấy thật ngại quá, khi không phí tiền xăng. Lương Mặc Nguyên cũng tùy ý nói: "Tiền xăng đưa cho công ty chi trả là được rồi. Tôi quen đường ở thành phố hơn em, tiết kiệm được thời gian lại tiết kiệm tiền, cớ sao không làm?"
Lời này nghe vào không hề có chỗ sơ hở, nhất thời không tìm được lý do phản bác.
Một tiếng sau, Lương Mặc Nguyên đậu xe ở dưới lầu. Đông Á cầm điện thoại chạy tới cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy xe của anh đang đậu bên cạnh hàng cây xanh, người ở trong xe. Đông Á vừa đi tới cửa vừa hỏi: "Có cần đưa Abe đi theo không?"
Lương Mặc Nguyên suy nghĩ trong một giây: "Không cần."
"Nhưng trong nhà không có ai, nó sẽ đói." Đông Á không cự tuyệt được đôi mắt đen sáng lấp lánh của Abe.
"Đói một chút cũng không sao."
Đông Á: "......"
Đáng thương Abe, anh có thật sự là chủ nhân ruột của nó không thế?
Cuối cùng, Đông Á vẫn tự mình dắt Abe ra cửa, dù sao cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thuyết phục Lương Mặc Nguyên dẫn Abe theo.
Từ kính chiếu hậu, Lương Mặc Nguyên nhìn thấy cô gái đang dắt chú cún đã lâu anh không gặp đi lại từ xa, đợi đến gần, Lương Mặc Nguyên đẩy cửa xuống xe.
Đông Á tràn ngập áy náy: "Lương Tiên Sinh, xin lỗi đã không làm theo ý của anh. Tôi nghĩ nhiều ngày không thấy nó nên anh sẽ rất muốn gặp, nó cũng rất nhớ anh."
Đông Á cúi đầu nhìn Abe một chút, ngay cả nhìn nó cũng lười nhìn Lương Mặc Nguyên, giống như người đàn ông đối diện chỉ là không khí, ngược lại hăng say vẫy đuôi vươn đầu lưỡi về phía Đông Á. Đông Á sờ sờ đầu Abe, cong người xuống nói với nó: "Abe, cưng xem đây là ai?" Lúc này Abe mới lười biếng nhìn Lương Mặc Nguyên, ngoẹo đầu nhìn anh, quên mất chủ nhân chân chính đứng trước mặt này rồi.
Lương Mặc Nguyên ghét bỏ liếc nhìn nó, thình lình nói ra một câu thật độc: Dung lượng não nhỏ như vậy, làm khó nó rồi."
Đông Á nhịn không được cười một tiếng. Lương Tiên Sinh thật biết đùa, bản thân đi so với chó.
Lương Mặc Nguyên nhìn cô: "Hiện tại trong mắt nó chỉ có em, tôi đang suy nghĩ xem có nên bắt nó về không."
Đông Á vừa nghe, có chút gấp gáp: "Abe ở chỗ tôi rất tốt, hơn nữa bình thường Lương Tiên Sinh cũng bận rộn công việc, vẫn nên để tôi thay anh chăm sóc nó đi, đợi đến lúc thích hợp, anh dẫn nó về cũng không muộn."
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn cô: "Đông tiểu thư cảm thấy, lúc nào thích hợp nhất?"
Rõ ràng anh đang cười nhưng Đông Á lại cảm thấy trong nụ cười này ngầm chứa một tầng ý nghĩa sâu xa hơn, tạm thời cô không đọc thấu được. Không đợi cô nói chuyện, Lương Mặc Nguyên nắm lấy dây thừng dắt chó trong tay cô, ngón tay vô ý ma sát qua cô, có một loại cảm giác tê tê dại dại, giống như dòng điện xuyên qua, làm cho người ta rung động không thôi.
Cô giống như bị điện giật rút tay về. Động tác của Lương Mặc Nguyên cũng dừng lại, tầm mắt như có như không nhìn qua cô lại nhanh chóng chuyển đi, mở cửa xe, vỗ vỗ lưng Abe, nói nhỏ: "Đi lên."
Abe nhanh chóng nhảy lên xe.
Lương Mặc Nguyên vô cùng quen thuộc đường xá, so với dự tính đến sớm hơn rất nhiều.
Thứ bảy, bệnh viện đông đúc người, rất khó tìm được chỗ đậu xe. Lương Mặc Nguyên thả chậm tốc độ. Giữa bãi đổ dày đặc xe thế này muốn tìm một vị trí không phải dễ, Đông Á sợ anh phiền toái, vội nói: "Lương Tiên Sinh, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tự tôi đi xuống, sau đó......"
Lương Mặc Nguyên vẫn không nhanh không chậm, vừa tìm chỗ đậu, vừa nói: "Cùng lên đi, tôi muốn đi gặp ba của tôi một chút, một lát
Editor: Hạ Y Lan
Sáng sớm, Đông Á đã bị tiếng cào ở cửa đánh thức.
Lúc trước ở trong ký túc xá của trường học, Abe đều ngủ cùng với Đông Á, lúc nào Đông Á dậy thì Abe cũng dậy. Về nhà thì không được vậy nữa, Triệu Mai không cho Abe vào phòng, trời vừa sáng, nó chạy tới trước cửa phòng cô, gọi cô rời giường.
Chó cũng giống như trẻ nhỏ, đến nơi xa lạ thì mất đi cảm giác an toàn, ở đây, Đông Á là người thân duy nhất của nó. Đông Á rời giường, mở cửa để Abe đi vào. Abe dùng sức lay lắc cái đuôi, nhào vào lòng cô thân thiết một hồi.
Vào phòng rồi Abe lại rất lanh lợi, nhảy tót lên giường cô, như món đồ chơi to lớn với bộ lông nhung mượt mà, cô quay lại giường dựa vào Abe dường như đang ngủ không thoải mái lắm. Đông Á suy đoán chắc có lẽ bình thường Lương tiên sinh cũng mặc cho Abe leo lên giường anh ngủ như vậy, mới nuôi ra thói quen ngủ giường này.
Nhưng mà tư thế ngủ của Abe rất tốt, không giống như những vật nuôi trong clip thường ngủ thành hai hàng.
Đúng sáu giờ Đông Á rời giường, Abe cũng dậy, rất là vui vẻ đi theo phía sau cô, cô muốn đi nhà vệ sinh, đóng cửa bỏ nó ở ngoài, vật nhỏ gào khóc, nôn nóng quay vòng quanh, cô nghe Đông Tổ Vân ở ngoài cửa dạy bảo: "Á Á muốn đi toilet nên không dẫn mày đi ăn được, mày kêu hăng như vậy làm chi, đi, đi tản bộ với ta nào." Abe lưu luyến không rời hai cánh cửa, cuối cùng vẫn bị Đông Tổ Vân lôi đi.
Đông Á không nhịn được cười ra tiếng, Abe thật là hài hước. Ai cũng nói sủng vật giống như chủ nhân, Abe đáng yêu như vậy, không biết giống ai. Tự nhiên nghĩ đến Lương Tiên Sinh, cô cảm thấy Abe có nhiều chỗ rất giống anh.
Hôm nay Lương Mặc Nguyên muốn tới Đinh Thành, buổi sáng anh có chuyện nên hẹn thời gian vào buổi chiều. Trong lúc Đông Á ăn sáng xong chuẩn bị tìm việc làm giết thời gian thì nhận được một tin tức trong nhóm chat: Ba giờ sáng, cô Tiểu Hà bể nước ối sinh non, giờ đang ở bệnh viện hậu sản thành phố.
Cô Viên thông qua chồng cô Tiểu Hà biết được: vẫn còn ở trong phòng sinh, tình huống không quá lạc quan.
Thân thể cô Tiểu Hà vốn đã yếu, người lại rất gầy, vì giữ vóc dáng nên trong lúc mang thai cũng khắc chế việc ăn uống, chứ đừng nói chi tẩm bổ. Thêm việc đảm nhận công việc chủ nhiệm lớp rất cực khổ, hai năm qua nhân khẩu ở Đinh Thành tăng vọt, thế nên số lượng học sinh cũng không ngừng tăng lên, mà hàng năm bộ giáo dục phân bổ giáo viên lại có hạn, dẫn đến việc khan hiếm giáo viên, nhiệm vụ dạy học nặng nề làm thể xác và tinh thần chịu áp lực, cùng với việc bản thân không được khỏe, tổng hợp những yếu tố này lại làm cô Tiểu Hà sinh non.
Đông Á cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, cho đến mười giờ sáng mới nhận được tin, chồng cô Tiểu Hà gửi tới cô Viên một tấm hình: con trai, nặng ba cân rưỡi, sinh con thuận lợi, mẹ tròn con vuông.
Lúc này mới thấy vui mừng muốn khóc. Cả đám đều bắn pháo hoa chúc mừng trong nhóm.
Cô và cô Viên hẹn xế chiều đến bệnh viện Hạng Thành thăm cô Tiểu Hà. Đông Á nói trước với Lương Mặc Nguyên một tiếng, báo buổi chiều sẽ đến Hạng Thành thăm đồng nghiệp. Mục đích của Đông Á là muốn Lương Mặc Nguyên khỏi mất công chạy quảng đường dài đến, kết quả nói chuyện xong xuôi, anh bảo bây giờ sẽ đến Đinh Thành đón cô, còn có cơ hội ăn cơm với cô, chờ ăn cơm tối xong lại đưa cô về.
Đông Á cảm thấy thật ngại quá, khi không phí tiền xăng. Lương Mặc Nguyên cũng tùy ý nói: "Tiền xăng đưa cho công ty chi trả là được rồi. Tôi quen đường ở thành phố hơn em, tiết kiệm được thời gian lại tiết kiệm tiền, cớ sao không làm?"
Lời này nghe vào không hề có chỗ sơ hở, nhất thời không tìm được lý do phản bác.
Một tiếng sau, Lương Mặc Nguyên đậu xe ở dưới lầu. Đông Á cầm điện thoại chạy tới cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy xe của anh đang đậu bên cạnh hàng cây xanh, người ở trong xe. Đông Á vừa đi tới cửa vừa hỏi: "Có cần đưa Abe đi theo không?"
Lương Mặc Nguyên suy nghĩ trong một giây: "Không cần."
"Nhưng trong nhà không có ai, nó sẽ đói." Đông Á không cự tuyệt được đôi mắt đen sáng lấp lánh của Abe.
"Đói một chút cũng không sao."
Đông Á: "......"
Đáng thương Abe, anh có thật sự là chủ nhân ruột của nó không thế?
Cuối cùng, Đông Á vẫn tự mình dắt Abe ra cửa, dù sao cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thuyết phục Lương Mặc Nguyên dẫn Abe theo.
Từ kính chiếu hậu, Lương Mặc Nguyên nhìn thấy cô gái đang dắt chú cún đã lâu anh không gặp đi lại từ xa, đợi đến gần, Lương Mặc Nguyên đẩy cửa xuống xe.
Đông Á tràn ngập áy náy: "Lương Tiên Sinh, xin lỗi đã không làm theo ý của anh. Tôi nghĩ nhiều ngày không thấy nó nên anh sẽ rất muốn gặp, nó cũng rất nhớ anh."
Đông Á cúi đầu nhìn Abe một chút, ngay cả nhìn nó cũng lười nhìn Lương Mặc Nguyên, giống như người đàn ông đối diện chỉ là không khí, ngược lại hăng say vẫy đuôi vươn đầu lưỡi về phía Đông Á. Đông Á sờ sờ đầu Abe, cong người xuống nói với nó: "Abe, cưng xem đây là ai?" Lúc này Abe mới lười biếng nhìn Lương Mặc Nguyên, ngoẹo đầu nhìn anh, quên mất chủ nhân chân chính đứng trước mặt này rồi.
Lương Mặc Nguyên ghét bỏ liếc nhìn nó, thình lình nói ra một câu thật độc: Dung lượng não nhỏ như vậy, làm khó nó rồi."
Đông Á nhịn không được cười một tiếng. Lương Tiên Sinh thật biết đùa, bản thân đi so với chó.
Lương Mặc Nguyên nhìn cô: "Hiện tại trong mắt nó chỉ có em, tôi đang suy nghĩ xem có nên bắt nó về không."
Đông Á vừa nghe, có chút gấp gáp: "Abe ở chỗ tôi rất tốt, hơn nữa bình thường Lương Tiên Sinh cũng bận rộn công việc, vẫn nên để tôi thay anh chăm sóc nó đi, đợi đến lúc thích hợp, anh dẫn nó về cũng không muộn."
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn cô: "Đông tiểu thư cảm thấy, lúc nào thích hợp nhất?"
Rõ ràng anh đang cười nhưng Đông Á lại cảm thấy trong nụ cười này ngầm chứa một tầng ý nghĩa sâu xa hơn, tạm thời cô không đọc thấu được. Không đợi cô nói chuyện, Lương Mặc Nguyên nắm lấy dây thừng dắt chó trong tay cô, ngón tay vô ý ma sát qua cô, có một loại cảm giác tê tê dại dại, giống như dòng điện xuyên qua, làm cho người ta rung động không thôi.
Cô giống như bị điện giật rút tay về. Động tác của Lương Mặc Nguyên cũng dừng lại, tầm mắt như có như không nhìn qua cô lại nhanh chóng chuyển đi, mở cửa xe, vỗ vỗ lưng Abe, nói nhỏ: "Đi lên."
Abe nhanh chóng nhảy lên xe.
Lương Mặc Nguyên vô cùng quen thuộc đường xá, so với dự tính đến sớm hơn rất nhiều.
Thứ bảy, bệnh viện đông đúc người, rất khó tìm được chỗ đậu xe. Lương Mặc Nguyên thả chậm tốc độ. Giữa bãi đổ dày đặc xe thế này muốn tìm một vị trí không phải dễ, Đông Á sợ anh phiền toái, vội nói: "Lương Tiên Sinh, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tự tôi đi xuống, sau đó......"
Lương Mặc Nguyên vẫn không nhanh không chậm, vừa tìm chỗ đậu, vừa nói: "Cùng lên đi, tôi muốn đi gặp ba của tôi một chút, một lát
Tác giả :
Trì Trần