Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Chương 83: 411 – 415
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
411.
Ngày thứ tư trong đợt nghỉ lễ chính là buổi công chiếu đầu tiên của Oan gia ngõ hẹp. Địa điểm chiếu là ở rạp chiếu phim xx, thuộc trung tâm thành phố B, hôm đó sẽ có buổi gặp gỡ fan, tiệc chúc mừng và một loạt những chương trình khác.
Từ ngày Trịnh Hòa chấm dứt hợp đồng với công ty, bên đoàn làm phim liền mất liên lạc với cậu. Thông tin buổi công chiếu này cũng là nhờ giám chế báo cho Trịnh Hòa qua Thành thiếu. Cậu biết lần chiếu phim này sẽ có ý nghĩa với mình như thế nào, liền chào tạm biệt bố mẹ, cùng Bạch tiên sinh đi xuyên đêm tới thành phố B.
Đang trong đợt nghĩ lễ dài hạn, thành phố B nhộn nhịp không khác gì sủi cảo vào nồi, Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa bị nghẽn hơn 2 tiếng mới đến được rạp chiếu phim xx cách sân bay chưa đến 3km.
Trời nắng chang chang không thể nào ngăn được đám phóng viên quây chực bên ngoài cửa rạp, nếu theo trình tự bình thường, Trịnh Hòa nhất định phải đi lên nhận phỏng vấn, kiếm chút tiếng trước khi phim công chiếu. Nhưng giờ cậu không có công ty mẹ, ngay cả người đại diện cũng không, đương nhiên sẽ không có ai sắp xếp việc này cho cậu. Trịnh Hòa nhìn qua tấm kính ô tô, thở dài, giờ cậu mới thấy không có người đại diện bất tiện thật.
“Sao thế, đang yên đang lành bỗng dưng lại thở dài?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa lắc đầu, lúc trước, vì cậu không phối hợp theo yêu cầu của công ty mà Bạch tiên sinh mới ra tay ‘kéo’ cậu ra, những lời đang ở trong lòng không nên nói ra, cậu bảo: “Không sao, lát chúng ta đi lên từ bãi đỗ xe ngầm đi.”
Bạch tiên sinh nhìn theo hướng tầm mắt của Trịnh Hòa, nhíu mày: “Dưới đấy không có phóng viên chứ?”
“Chắc là thế… Em cũng không rõ.”
Bạch tiên sinh đỗ xe một bên, gọi điện cho Kiệt tử ở chiếc xe đối diện, nói vài câu, Kiệt tử lái xe qua bãi đỗ xe ngầm, một lát sau, hắn chuyển tới một câu: “Phát hiện paparazzi, 4 người.”
Trịnh Hòa mới đến rạp xx vài lần, trừ lối đi từ bãi đỗ xe lên hành lang riêng cho nghệ sĩ, cậu không biết còn lối nào nữa. Trịnh Hòa nhíu mày hỏi: “Giờ….hai ta biết sao đây?”
Bạch tiên sinh nhún vai, vẻ mặt kiểu ‘không liên quan đến mình’.
Trịnh Hòa lè lưỡi với ông, hầm hừ quay đầu sang bên cạnh.
Bạch tiên sinh rất thích dáng vẻ vở ngớ ngẩn của Trịnh Hòa, ông cười cười, ôm người ta vào lòng, nhéo nhéo mông: “Không lên được từ bãi đỗ xe thì đi thẳng từ cửa chính.”
“Đâu có đơn giản như ông nói chứ! Ông có thấy đám phóng viên đó không? Tin tức về em còn chưa lắng xuống, giờ còn cùng ông tay trong tay đi vào, chắc chắn sẽ gây ra bão giật cấp 12!”
“Bão thì bão, em sợ gì chứ.” Bạch tiên sinh bật cười, ông chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác về mình, đầu của người ta, muốn nghĩ sao thì nghĩ, đâu cần lo gì.
Trịnh Hòa không nói gì, đôi khi, cậu cảm thấy tò mò về cấu tạo não của Bạch tiên sinh, cái người khác không để ý thì ông cực kỳ để tâm, cái người khác để ý thì ông chẳng thèm bỏ trong lòng. Nếu không phải hai người bên nhau lâu như thế, cậu thực sự sẽ hoài nghi, không biết trong lòng Bạch tiên sinh, mình là gì.
Bỗng nhiên, Trịnh Hòa có một ý tưởng: “Bạch tiên sinh! Em nghĩ ra cách rồi!”
“Cách gì?” giọng ông rất bình tĩnh, mềm nhẹ.
Trịnh Hòa hưng phấn, ôm lấy Bạch tiên sinh, hôn chụt lên mặt ông một cái: “Ông đợi mà xem đi!”
412.
DY mặt dại ra, nhìn chiếc xe trước mặt, cửa kính đen nhánh được làm từ chất liệu đặc biệt, dùng kính mắt hồng ngoại đặc biệt cũng không khiến hắn nhìn rõ chuyện đang xảy ra trong đó. Hắn ngáp một cái, đẩy đẩy Trần Minh bên cạnh – anh gác chân lên tay lái, người mềm oặt ra dựa vào ghế, chơi PSP: “Này, cậu bảo, hai người đó ở trong xe lâu thế, không biết đang làm trò gì nhỉ?”
Trần Minh liếc nhìn cái vẻ mặt tò mò háu chuyện của DY: “Dù gì anh cũng là người nước ngoài, có thể sửa cái khẩu âm đó đi được không, mới vài năm, tiếng Anh đã nhiễm giọng Đông Bắc rồi.”
DY hét lên: “Cậu không hiểu gì cả, thế mới là mốt!”
Trần Minh bĩu môi, nói: “Nếu theo như anh nói, có phải tôi đi trước thời đại từ rất lâu rồi không?”
Dy gật đầu: “Thông minh đấy, nhóc.”
Trần Minh lại chúi đầu vào PSP, không thèm để ý cái đứa thần kinh này nữa.
DY thấy Trần Minh không chú ý đến mình, chán quá lại nhìn chằm chằm vào cái đuôi xe trước mặt, bỗng nhiên, hắn cười gian trá: “Cậu bảo, hai người đó ở trong đấy lâu thế, có khi nào củi khô lửa bốc, rồi ấy ấy không?” Nói rồi, hắn cuộn một tay lại, để một hình tròn ở giữa, dùng một ngón ở tay kia, chọt qua chọt lại cái hình tròn đó.
Trần Minh đập thẳng cái PSP lên đầu DY: “Lúc nào miệng không còn 18+ nữa thì chúng ta nói chuyện tiếp!”
DY ôm đầu đầy tội nghiệp, nói: “Có phải hai người đó chưa từng làm đâu…”
Trần Minh bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ vào DY hỏi: “Anh xem rồi?!”
DY rất tự hào: “Chưa được xem!”
Trần Minh “……”
Bỗng nhiên, cửa xe trước mặt mở ra, một phụ nữ cao chừng một mét bảy mấy, mặc chiếc váy bảy phân đơn giản, đội một chiếc mũ cói lớn, loạng choạng bước khỏi xe, bước xuống cùng là một người đàn ông trong bộ quần áo hiện đại, gương mặt nghiêm túc.
“Phụt……”
“Móa há há há há!”
Cả xe cười phá lên.
Trịnh Hòa đang tìm cách giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót này, Bạch tiên sinh kéo cậu qua, tình cờ liếc thấy gương mặt bôi son trát phấn lòe loẹt đó, liền nhắm tịt mắt lại, sau đó nhìn về chiếc xe phía sau, làm động tác ‘kéo khóa’ cảnh cáo.
“Ha ha……ặc……”
Cả đám trong xe cùng tắt tiếng.
Họ nhìn theo cái bóng Trịnh Hòa ngã sau hai bước đầu tiên – may mà được Bạch tiên sinh đỡ, hai người đi về phía cửa lớn rồi khuất dần.
Mãi lâu sau, DY mới nôn ra một câu: “Xe này có cách âm đúng không? Sao Bạch tiên sinh… biết chúng ta đang cười?”
“Chịu…..”
“Thần kỳ thật đấy……”
“Bạch tiên sinh thần cơ diệu toán,” Trần Mình cầm PSP vượt ải tiếp, “Có gì mà ngạc nhiên chứ, bình thường thôi mà.”
“Cũng đúng……”
“Aiz.”
Mọi người tỏ vẻ tán đồng.
413.
Trịnh Hòa ung dung đi qua trước mặt phóng viên, không ai nhận ra cậu cả.
Cậu đắc ý nhìn Bạch tiên sinh, ông cười khẽ: “Em giỏi quá, được chưa.”
“Đấy là đương nhiên.” Trịnh Hòa vui quá, không kiềm chế được, lớn tiếng, giọng nói khàn khàn không giống một người phụ nữ khiến người ngoài chú ý tới, cậu vội vàng đè thấp giọng xuống: “Bước tiếp theo chúng ta nên tìm toilet.”
Bạch tiên sinh nhìn đồng hồ, nói “5’ nữa sẽ họp, em có muốn họp trước rồi thay sau không?”
Trịnh Hòa vội vàng lắc đầu, chỉ vào mặt mình nói: “Ông thấy em thế này có thể đi gặp người khác sau ? Hù chết cha….”
Bạch tiên sinh “……”
Em còn biết thế cơ đấy.
414.
Trịnh Hòa đứng trước cửa WC, giờ cậu đang cực kỳ rối rắm.
Bạch tiên sinh rửa tay xong đi ra, thấy Trịnh Hòa vẫn đứng trước cửa, hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Trịnh Hòa do dự nói: “Bạch tiên sinh, ông bảo em nên vào WC nam hay WC nữ đây?”
“Đương nhiên là……” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, cũng do dự.
Nếu đi WC nam, Trịnh Hòa mặc vầy sao vào được, khéo còn chưa kịp vào phòng đơn, mấy ông chưa kịp cất ‘của quý’ vào quần đã sợ khóc thét lên. Chuyện Trịnh Hòa mặc đồ nữ cũng sẽ thành trò cười trên báo.
Nhưng nếu vào WC nữ, cậu thay đồ xong đi ra kiểu nào? Bị coi là biến thái là chắc!
Trịnh Hòa không biết làm sao, Bạch tiên sinh cũng chẳng quyết định được làm thế nào mới đúng, cuối cùng, môi ông giật giật “Hay là….tìm chỗ khác thay?”
“Đi đâu?”
“……”
Đúng thế, đi đâu? Đi chỗ nào cũng sẽ bị hiểu lầm là biến thái nha.
415.
Cuối cùng, Trịnh Hòa vẫn không tìm được chỗ thay quần áo. Trong rạp đâu đâu cũng có người, rộn ràng nhốn nháo, vào cửa cũng phải xếp hàng, tìm đâu một chỗ công cộng không người để cởi quần áo?
Vậy nên, khi gương mặt choe choét của Trịnh Hòa xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả lặng ngắt mấy giây.
Trong phòng nghỉ chủ yếu là người trong đoàn làm phim, trừ mấy người bên rạp thì còn lại Trịnh Hòa đều biết, trước mặt người quen Trịnh Hòa cũng không cần phải chú trọng mặt mũi làm gì, kệ cho họ cười, cười xong thì nhờ người tháo trang sức hộ mình.
“Đừng,” phó đạo diễn cười chảy nước mắt, “Thế này nhìn được mà, mai công chiếu cậu cứ vác cái mặt này lên sân khấu, nhất định sẽ khiến toàn nhân loại choáng ngợp, phim của chúng ta cũng sẽ gặp may!”
“Anh có đức không đấy!” Trịnh Hòa nhe răng “Thích mặt tôi thế này sao? Nào nào, lại đây, chụp chung một tấm, để đầu giường trừ tà!”
“Thôi, tôi gặp ác mộng đấy.” Phó đạo diễn cười, bảo trợ lý nam của mình qua giúp.
Đạo diễn Hà đã thấy Bạch tiên sinh từ sớm. Ấn tượng của Bạch tiên sinh trong lòng ông quá sâu sắc, chịu chơi đốt tiền cho tình nhân của mình như ông thực sự là hiếm, hơn nữa, ông đang dự định quay một bộ phim khác, có Bạch tiên sinh đây, chỉ cần cho Trịnh Hòa một vai, không cần lo lắng chuyện kinh phí.
Bạch tiên sinh cực kỳ phiền khẩu âm của đạo diễn Hà, nghe mà mệt, vì thế, dù biết ý đồ của ông nhưng chỉ cười nhẹ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Quản lý của rạp chiếu phim biết Bạch tiên sinh, tới đưa cho ông một chén nước, hỏi: “Ông chủ Bạch, sao lại tới đây? Ông là nhà đầu tư của phim này sao? Ai u, sao không nói sớm, tôi để chỗ tốt cho!”
Mọi người trong cả gian phòng đều nghe rõ lời quản lý nói, người bên đoàn làm phim đều giật mình, yên lặng nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt.
Hai giai đoạn quan trọng nhất của một bộ phim là quay và tuyên truyền. Phía nhà sản xuất vất vả hơn nửa tháng, bên rạp chiếu còn chưa đưa ra thời gian chính xác, nếu không phải phản hồi trên internet và quá trình tuyên truyền của Oan gia ngõ hẹp không tệ, họ chưa chắc đã cướp được giờ chiếu trong tuần nghỉ lễ vàng này.
Nhưng giờ, chỉ vì người này mà bên rạp chiếu phim nới lỏng ra sao?
Bạch tiên sinh cười nhẹ, nói một câu bâng quơ mà khiến người ta giật thót: “Nghe ông nói thế, chắc những ghế tốt đều được để cho người khác rồi.”
Quản lý cười ha ha: “Ngài yên tâm, phim ngài đầu tư, chỉ cần điện cho tôi một tiếng, cam đoan khiến ngài vừa lòng! Phim chiếu ở chỗ tôi, không bộ nào là không nổi tiếng!”
“Cám ơn lời chúc của ông.” Bạch tiên sinh vươn tay, bắt nhẹ một cái liền buông ra ngay.
Cho dù thế cũng khiến cho quản lý vừa mừng vừa sợ.
Giờ đạo diễn Hà không chỉ ngạc nhiên, còn ghen tị, cực khổ vất vả cả đời lại không tôn quý bằng một đầu ngón tay của người ta. Chỉ cần một câu ngắn ngủi đó, giờ tốt rồi, bao dự tính tốt đẹp đều được thông qua, rạp chiếu phim này thuộc mắt xích của cả nước, nâng đỡ đến mức thế, dù không nổi tiếng cũng không lo lỗ vốn.
Quản lý muốn dẫn Bạch tiên sinh đi xem thiết bị, ông đồng ý, hai người vừa rời khỏi, trong phòng liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.
____________
Ngáo:
Váy bảy phân Trịnh Hòa mặc =v= Hình như nó chỉ loại váy quá đầu gối bảy phân sao ấy, mình search google thì thấy nó đều ra kiểu váy như thế này.
Mình nhớ là trươc đây trên kenh14 từng có bài về loại váy na ná thế này, không biết có phải không. Nhưng mình quên mất tên khoa học của nó, nên không biết bên Việt mình gọi nó thế nào OTZ. Bạn nào am hiểu thời trang váy vóc, cầu giải đáp.
411.
Ngày thứ tư trong đợt nghỉ lễ chính là buổi công chiếu đầu tiên của Oan gia ngõ hẹp. Địa điểm chiếu là ở rạp chiếu phim xx, thuộc trung tâm thành phố B, hôm đó sẽ có buổi gặp gỡ fan, tiệc chúc mừng và một loạt những chương trình khác.
Từ ngày Trịnh Hòa chấm dứt hợp đồng với công ty, bên đoàn làm phim liền mất liên lạc với cậu. Thông tin buổi công chiếu này cũng là nhờ giám chế báo cho Trịnh Hòa qua Thành thiếu. Cậu biết lần chiếu phim này sẽ có ý nghĩa với mình như thế nào, liền chào tạm biệt bố mẹ, cùng Bạch tiên sinh đi xuyên đêm tới thành phố B.
Đang trong đợt nghĩ lễ dài hạn, thành phố B nhộn nhịp không khác gì sủi cảo vào nồi, Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa bị nghẽn hơn 2 tiếng mới đến được rạp chiếu phim xx cách sân bay chưa đến 3km.
Trời nắng chang chang không thể nào ngăn được đám phóng viên quây chực bên ngoài cửa rạp, nếu theo trình tự bình thường, Trịnh Hòa nhất định phải đi lên nhận phỏng vấn, kiếm chút tiếng trước khi phim công chiếu. Nhưng giờ cậu không có công ty mẹ, ngay cả người đại diện cũng không, đương nhiên sẽ không có ai sắp xếp việc này cho cậu. Trịnh Hòa nhìn qua tấm kính ô tô, thở dài, giờ cậu mới thấy không có người đại diện bất tiện thật.
“Sao thế, đang yên đang lành bỗng dưng lại thở dài?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa lắc đầu, lúc trước, vì cậu không phối hợp theo yêu cầu của công ty mà Bạch tiên sinh mới ra tay ‘kéo’ cậu ra, những lời đang ở trong lòng không nên nói ra, cậu bảo: “Không sao, lát chúng ta đi lên từ bãi đỗ xe ngầm đi.”
Bạch tiên sinh nhìn theo hướng tầm mắt của Trịnh Hòa, nhíu mày: “Dưới đấy không có phóng viên chứ?”
“Chắc là thế… Em cũng không rõ.”
Bạch tiên sinh đỗ xe một bên, gọi điện cho Kiệt tử ở chiếc xe đối diện, nói vài câu, Kiệt tử lái xe qua bãi đỗ xe ngầm, một lát sau, hắn chuyển tới một câu: “Phát hiện paparazzi, 4 người.”
Trịnh Hòa mới đến rạp xx vài lần, trừ lối đi từ bãi đỗ xe lên hành lang riêng cho nghệ sĩ, cậu không biết còn lối nào nữa. Trịnh Hòa nhíu mày hỏi: “Giờ….hai ta biết sao đây?”
Bạch tiên sinh nhún vai, vẻ mặt kiểu ‘không liên quan đến mình’.
Trịnh Hòa lè lưỡi với ông, hầm hừ quay đầu sang bên cạnh.
Bạch tiên sinh rất thích dáng vẻ vở ngớ ngẩn của Trịnh Hòa, ông cười cười, ôm người ta vào lòng, nhéo nhéo mông: “Không lên được từ bãi đỗ xe thì đi thẳng từ cửa chính.”
“Đâu có đơn giản như ông nói chứ! Ông có thấy đám phóng viên đó không? Tin tức về em còn chưa lắng xuống, giờ còn cùng ông tay trong tay đi vào, chắc chắn sẽ gây ra bão giật cấp 12!”
“Bão thì bão, em sợ gì chứ.” Bạch tiên sinh bật cười, ông chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác về mình, đầu của người ta, muốn nghĩ sao thì nghĩ, đâu cần lo gì.
Trịnh Hòa không nói gì, đôi khi, cậu cảm thấy tò mò về cấu tạo não của Bạch tiên sinh, cái người khác không để ý thì ông cực kỳ để tâm, cái người khác để ý thì ông chẳng thèm bỏ trong lòng. Nếu không phải hai người bên nhau lâu như thế, cậu thực sự sẽ hoài nghi, không biết trong lòng Bạch tiên sinh, mình là gì.
Bỗng nhiên, Trịnh Hòa có một ý tưởng: “Bạch tiên sinh! Em nghĩ ra cách rồi!”
“Cách gì?” giọng ông rất bình tĩnh, mềm nhẹ.
Trịnh Hòa hưng phấn, ôm lấy Bạch tiên sinh, hôn chụt lên mặt ông một cái: “Ông đợi mà xem đi!”
412.
DY mặt dại ra, nhìn chiếc xe trước mặt, cửa kính đen nhánh được làm từ chất liệu đặc biệt, dùng kính mắt hồng ngoại đặc biệt cũng không khiến hắn nhìn rõ chuyện đang xảy ra trong đó. Hắn ngáp một cái, đẩy đẩy Trần Minh bên cạnh – anh gác chân lên tay lái, người mềm oặt ra dựa vào ghế, chơi PSP: “Này, cậu bảo, hai người đó ở trong xe lâu thế, không biết đang làm trò gì nhỉ?”
Trần Minh liếc nhìn cái vẻ mặt tò mò háu chuyện của DY: “Dù gì anh cũng là người nước ngoài, có thể sửa cái khẩu âm đó đi được không, mới vài năm, tiếng Anh đã nhiễm giọng Đông Bắc rồi.”
DY hét lên: “Cậu không hiểu gì cả, thế mới là mốt!”
Trần Minh bĩu môi, nói: “Nếu theo như anh nói, có phải tôi đi trước thời đại từ rất lâu rồi không?”
Dy gật đầu: “Thông minh đấy, nhóc.”
Trần Minh lại chúi đầu vào PSP, không thèm để ý cái đứa thần kinh này nữa.
DY thấy Trần Minh không chú ý đến mình, chán quá lại nhìn chằm chằm vào cái đuôi xe trước mặt, bỗng nhiên, hắn cười gian trá: “Cậu bảo, hai người đó ở trong đấy lâu thế, có khi nào củi khô lửa bốc, rồi ấy ấy không?” Nói rồi, hắn cuộn một tay lại, để một hình tròn ở giữa, dùng một ngón ở tay kia, chọt qua chọt lại cái hình tròn đó.
Trần Minh đập thẳng cái PSP lên đầu DY: “Lúc nào miệng không còn 18+ nữa thì chúng ta nói chuyện tiếp!”
DY ôm đầu đầy tội nghiệp, nói: “Có phải hai người đó chưa từng làm đâu…”
Trần Minh bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ vào DY hỏi: “Anh xem rồi?!”
DY rất tự hào: “Chưa được xem!”
Trần Minh “……”
Bỗng nhiên, cửa xe trước mặt mở ra, một phụ nữ cao chừng một mét bảy mấy, mặc chiếc váy bảy phân đơn giản, đội một chiếc mũ cói lớn, loạng choạng bước khỏi xe, bước xuống cùng là một người đàn ông trong bộ quần áo hiện đại, gương mặt nghiêm túc.
“Phụt……”
“Móa há há há há!”
Cả xe cười phá lên.
Trịnh Hòa đang tìm cách giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót này, Bạch tiên sinh kéo cậu qua, tình cờ liếc thấy gương mặt bôi son trát phấn lòe loẹt đó, liền nhắm tịt mắt lại, sau đó nhìn về chiếc xe phía sau, làm động tác ‘kéo khóa’ cảnh cáo.
“Ha ha……ặc……”
Cả đám trong xe cùng tắt tiếng.
Họ nhìn theo cái bóng Trịnh Hòa ngã sau hai bước đầu tiên – may mà được Bạch tiên sinh đỡ, hai người đi về phía cửa lớn rồi khuất dần.
Mãi lâu sau, DY mới nôn ra một câu: “Xe này có cách âm đúng không? Sao Bạch tiên sinh… biết chúng ta đang cười?”
“Chịu…..”
“Thần kỳ thật đấy……”
“Bạch tiên sinh thần cơ diệu toán,” Trần Mình cầm PSP vượt ải tiếp, “Có gì mà ngạc nhiên chứ, bình thường thôi mà.”
“Cũng đúng……”
“Aiz.”
Mọi người tỏ vẻ tán đồng.
413.
Trịnh Hòa ung dung đi qua trước mặt phóng viên, không ai nhận ra cậu cả.
Cậu đắc ý nhìn Bạch tiên sinh, ông cười khẽ: “Em giỏi quá, được chưa.”
“Đấy là đương nhiên.” Trịnh Hòa vui quá, không kiềm chế được, lớn tiếng, giọng nói khàn khàn không giống một người phụ nữ khiến người ngoài chú ý tới, cậu vội vàng đè thấp giọng xuống: “Bước tiếp theo chúng ta nên tìm toilet.”
Bạch tiên sinh nhìn đồng hồ, nói “5’ nữa sẽ họp, em có muốn họp trước rồi thay sau không?”
Trịnh Hòa vội vàng lắc đầu, chỉ vào mặt mình nói: “Ông thấy em thế này có thể đi gặp người khác sau ? Hù chết cha….”
Bạch tiên sinh “……”
Em còn biết thế cơ đấy.
414.
Trịnh Hòa đứng trước cửa WC, giờ cậu đang cực kỳ rối rắm.
Bạch tiên sinh rửa tay xong đi ra, thấy Trịnh Hòa vẫn đứng trước cửa, hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Trịnh Hòa do dự nói: “Bạch tiên sinh, ông bảo em nên vào WC nam hay WC nữ đây?”
“Đương nhiên là……” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, cũng do dự.
Nếu đi WC nam, Trịnh Hòa mặc vầy sao vào được, khéo còn chưa kịp vào phòng đơn, mấy ông chưa kịp cất ‘của quý’ vào quần đã sợ khóc thét lên. Chuyện Trịnh Hòa mặc đồ nữ cũng sẽ thành trò cười trên báo.
Nhưng nếu vào WC nữ, cậu thay đồ xong đi ra kiểu nào? Bị coi là biến thái là chắc!
Trịnh Hòa không biết làm sao, Bạch tiên sinh cũng chẳng quyết định được làm thế nào mới đúng, cuối cùng, môi ông giật giật “Hay là….tìm chỗ khác thay?”
“Đi đâu?”
“……”
Đúng thế, đi đâu? Đi chỗ nào cũng sẽ bị hiểu lầm là biến thái nha.
415.
Cuối cùng, Trịnh Hòa vẫn không tìm được chỗ thay quần áo. Trong rạp đâu đâu cũng có người, rộn ràng nhốn nháo, vào cửa cũng phải xếp hàng, tìm đâu một chỗ công cộng không người để cởi quần áo?
Vậy nên, khi gương mặt choe choét của Trịnh Hòa xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả lặng ngắt mấy giây.
Trong phòng nghỉ chủ yếu là người trong đoàn làm phim, trừ mấy người bên rạp thì còn lại Trịnh Hòa đều biết, trước mặt người quen Trịnh Hòa cũng không cần phải chú trọng mặt mũi làm gì, kệ cho họ cười, cười xong thì nhờ người tháo trang sức hộ mình.
“Đừng,” phó đạo diễn cười chảy nước mắt, “Thế này nhìn được mà, mai công chiếu cậu cứ vác cái mặt này lên sân khấu, nhất định sẽ khiến toàn nhân loại choáng ngợp, phim của chúng ta cũng sẽ gặp may!”
“Anh có đức không đấy!” Trịnh Hòa nhe răng “Thích mặt tôi thế này sao? Nào nào, lại đây, chụp chung một tấm, để đầu giường trừ tà!”
“Thôi, tôi gặp ác mộng đấy.” Phó đạo diễn cười, bảo trợ lý nam của mình qua giúp.
Đạo diễn Hà đã thấy Bạch tiên sinh từ sớm. Ấn tượng của Bạch tiên sinh trong lòng ông quá sâu sắc, chịu chơi đốt tiền cho tình nhân của mình như ông thực sự là hiếm, hơn nữa, ông đang dự định quay một bộ phim khác, có Bạch tiên sinh đây, chỉ cần cho Trịnh Hòa một vai, không cần lo lắng chuyện kinh phí.
Bạch tiên sinh cực kỳ phiền khẩu âm của đạo diễn Hà, nghe mà mệt, vì thế, dù biết ý đồ của ông nhưng chỉ cười nhẹ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Quản lý của rạp chiếu phim biết Bạch tiên sinh, tới đưa cho ông một chén nước, hỏi: “Ông chủ Bạch, sao lại tới đây? Ông là nhà đầu tư của phim này sao? Ai u, sao không nói sớm, tôi để chỗ tốt cho!”
Mọi người trong cả gian phòng đều nghe rõ lời quản lý nói, người bên đoàn làm phim đều giật mình, yên lặng nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt.
Hai giai đoạn quan trọng nhất của một bộ phim là quay và tuyên truyền. Phía nhà sản xuất vất vả hơn nửa tháng, bên rạp chiếu còn chưa đưa ra thời gian chính xác, nếu không phải phản hồi trên internet và quá trình tuyên truyền của Oan gia ngõ hẹp không tệ, họ chưa chắc đã cướp được giờ chiếu trong tuần nghỉ lễ vàng này.
Nhưng giờ, chỉ vì người này mà bên rạp chiếu phim nới lỏng ra sao?
Bạch tiên sinh cười nhẹ, nói một câu bâng quơ mà khiến người ta giật thót: “Nghe ông nói thế, chắc những ghế tốt đều được để cho người khác rồi.”
Quản lý cười ha ha: “Ngài yên tâm, phim ngài đầu tư, chỉ cần điện cho tôi một tiếng, cam đoan khiến ngài vừa lòng! Phim chiếu ở chỗ tôi, không bộ nào là không nổi tiếng!”
“Cám ơn lời chúc của ông.” Bạch tiên sinh vươn tay, bắt nhẹ một cái liền buông ra ngay.
Cho dù thế cũng khiến cho quản lý vừa mừng vừa sợ.
Giờ đạo diễn Hà không chỉ ngạc nhiên, còn ghen tị, cực khổ vất vả cả đời lại không tôn quý bằng một đầu ngón tay của người ta. Chỉ cần một câu ngắn ngủi đó, giờ tốt rồi, bao dự tính tốt đẹp đều được thông qua, rạp chiếu phim này thuộc mắt xích của cả nước, nâng đỡ đến mức thế, dù không nổi tiếng cũng không lo lỗ vốn.
Quản lý muốn dẫn Bạch tiên sinh đi xem thiết bị, ông đồng ý, hai người vừa rời khỏi, trong phòng liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.
____________
Ngáo:
Váy bảy phân Trịnh Hòa mặc =v= Hình như nó chỉ loại váy quá đầu gối bảy phân sao ấy, mình search google thì thấy nó đều ra kiểu váy như thế này.
Mình nhớ là trươc đây trên kenh14 từng có bài về loại váy na ná thế này, không biết có phải không. Nhưng mình quên mất tên khoa học của nó, nên không biết bên Việt mình gọi nó thế nào OTZ. Bạn nào am hiểu thời trang váy vóc, cầu giải đáp.
Tác giả :
Yên Tử