Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Chương 75: 371 – 375
371.
Tang Bắc mở cửa, chỉ vào Bạch tiên sinh, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ?”
Hai mắt Trịnh Hòa sưng đỏ, cậu gật đầu.
Tang Bắc xoay người định lấy ghế, không cần thận thận tạo ra tiếng động, Bạch tiên sinh khẽ nhăn mày, anh vội vàng bỏ ghế xuống, bất động hồi lâu, thấy Bạch tiên sinh không có vẻ tỉnh lại mới thở dài, ngồi xuống đất, lấy di động ra gõ: “Lần này là vì gì thế?”
Trịnh Hòa nhận được tin nhắn, chuyển sang chế độ im lặng rồi mới rep lại: “Hôm nay Đào Tiệp đến.”
“Tôi thấy rồi.”
“Cô ấy sợ Bạch tiên sinh, tôi định dẫn ra ngoài, tìm một chỗ nói chuyện phiếm, lúc xin phép ông ấy, không hiểu sao liền cãi nhau, lúc đó Bạch tiên sinh đang rửa chén trà, ông ấy bóp nát nó, thủy tinh đâm vào tay.”
Tang Bắc nhìn tin nhắn, vẻ mặt vặn vẹo, Trịnh Hòa nhìn Tang Bắc, không hiểu sao lại có vẻ mặt như thế.
Một lúc lâu sau, di động của Trịnh Hòa mới nhận được tin nhắn: “Cái gì? Bạch tiên sinh biết rửa chén sao?”
Hai câu nghi vẫn đã diễn tả xuất sắc sự kinh ngạc của Tang Bắc.
Rửa chén, có gì đáng ngạc nhiên sao?
Trịnh Hòa không hiểu.
372.
Trịnh Hòa cảm thấy mặt mình có chút ngứa, mở mắt ra thì thấy một bàn tay đang vuốt ve gương mặt cậu.
“Ưm?” Trịnh Hòa cúi đầu, thấy Bạch tiên sinh mở mắt nhìn mình, lại nhìn khung cửa sổ đã tối đen, lúc này mới nhận ra cậu ôm ông ngủ từ lúc nào!
“Ông cảm thấy thế nào?” Cậu vội vàng hỏi.
Bạch tiên sinh cười cười, tầm mắt có chút mê ly: “Cũng ổn.”
Trịnh Hòa nghe vậy là biết Bạch tiên sinh lại nói có lệ, bèn gọi điện cho mấy người dưới lầu, báo rằng Bạch tiên sinh đã tỉnh rồi. Cậu quay sang nói với ông: “Hôm nay cảm xúc của ông có chút thất thường, em sốt ruột quá liền gọi Tang Bắc và mấy người khác đến, giờ họ đang ở tầng 1, còn có bác sĩ, ông xem…?”
Tầm mắt của Bạch tiên sinh đã bay đi đâu, nói: “Nếu đã đến, thì cho họ vào đi.”
Trịnh Hòa cảm thấy ông là lạ chỗ nào, nhưng cũng không nói rõ được, nghĩ một lát, thôi thì cứ đã bác sĩ kiểm tra đã.
373.
Lần phát bệnh này của Bạch tiên sinh không nghiêm trọng lắm, đám thầy thuốc cảm giác đa phần vẫn là do bị cảm xúc ảnh hưởng, họ xếp lịch tư vấn tâm lý cho nửa tháng sau rồi lục tục rời đi.
Trịnh Hòa tiễn mọi người ra cửa, lúc quay lại thì thấy Bạch tiên sinh đứng đằng sau từ lúc nào, cậu vội chạy qua dìu: “Thuốc vừa mới hết hiệu lực, bác sĩ đã dặn đừng di chuyển mà…”
“Không sao.” Bạch tiên sinh thản nhiên nói, né tay của Trịnh Hòa, dựa tường đi vài bước mới quay lại liếc nhìn cậu, ánh mắt ẩn giấu tâm sự.
“Em lên tầng trước đi, tôi đi phòng khách tìm thứ này.”
“Để em giúp ông!” Trịnh Hòa vội vàng nói.
Bạch tiên sinh khoát tay, tự đi rất chậm.
Lòng Trịnh Hòa như thắt lại, rối rắm một hồi, lại nghĩ chắc là do thuốc nên mới thế, cậu dằn xuống những điểm đáng ngờ.
374.
Tối thứ 7 nhàn nhã, Trịnh Hòa cố ý làm một bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh. Tuy rằng, món thịt bò có Bạch tiên sinh phụ bếp, bị ông làm cho một mặt xém, hơn nữa còn hơi sống; cuối cùng được Trịnh Hòa chữa cháy bằng cách làm thành thịt băm rồi nấu thành món khác; nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến bầu không khí ngọt ngào giữa hai người.
Trịnh Hòa biết tửu lượng của mình không tốt, lúc say lại hay làm trò điên cuồng nên không rót cho mình.
Ánh mắt Bạch tiên sinh trầm xuống, ông mỉm cười hỏi: “Sao không uống?”
Trịnh Hòa gãi đầu: “Em không biết uống.”
Bạch tiên sinh đứng dậy, đi qua phía Trịnh Hòa, vuốt nhẹ lên chóp mũi cậu, nói: “Thế tôi đi rót nước trái cây cho em nhé, em muốn uống gì, nước nho được chứ?”
“Vâng.” Trịnh Hòa luôn dễ bị sa vào sự dịu dàng của ông, lần này cũng thế.
375.
Đầu đau quá…
Đây là… chỗ nào?
Trịnh Hòa cảm thấy như mình đang nằm trên một cái giường, cậu vuốt nhẹ một lát, trừ lớp ga mềm mại, xung quanh không còn thứ gì khác.
“Tỉnh rồi?”
Giọng khàn khàn của một người đàn ông vang lên.
Trịnh Hòa cố gắng mở hai mắt, nhưng chỉ nheo được một khe hở, đột nhiên, cậu bị ánh sáng chói làm cho nhắm tịt mắt lại.
Người đàn ông đó cười khẽ, ‘tách’ một tiếng, cậu có thể cảm nhận được tầm mắt của mình tối sầm lại.
Người đó nói: “Tốt.”
Trịnh Hòa không cựa quậy, cậu nhớ lại chuyện lúc nãy…
Hai người ăn xong, thấy Bạch tiên sinh bỏ bát vào máy rửa bát, cậu định qua giúp, nhưng đột nhiên lại cảm thấy rất mệt.
Sau đó thì sao?
Cậu không thể nào nhớ nổi. Kỳ quái là, cậu không hề có cái tật xấu ăn xong lại ngủ, nghe nói người cao huyết áp thường có chứng này, điều này khiến Trịnh Hòa lo lắng, hay là hôm nào đến bệnh viện kiểm tra?
Bạch tiên sinh xoay người, nhẹ nhàng đung đưa đoạn xích sắt cột lấy tay Trịnh Hòa: “Em không muốn nhìn thấy tôi đến thế sao?”
Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn ông: “Sao ông lại nghĩ thế…” Cậu sững lại khi thấy khung cảnh xung quanh.
Căn phòng kín bưng, không có cửa sổ, treo đầy những dụng cụ quái lại, ánh sáng mờ mờ, cậu trần truồng nằm trên chiếc giường trải ga đen bóng.
Ông không hề để ý đến ánh mắt đầy hàm ý của Trịnh Hòa, mà lại cẩn thận treo đoạn xích kia lên tường, miệng lầu bầu: “Thế này chắc được rồi.”
“Ông khóa em lại làm gì?” Trịnh Hòa giãy dụa, muốn rút tay mình ra khỏi chiếc còng, nhìn thấy nó khiến cậu run rẩy, hồi ở sơn trang, nó đã khiến cậu khổ sở bao lần.
“Khóa chặt,” Bạch tiên sinh nhìn chăm chú vào đầu xích trên tường, kiểm tra xem có chắc không, “Thế thì em sẽ không chạy được.”
“Em muốn trốn đi lúc nào!”
“Im lặng.” Bạch tiên sinh quay đầu, cười an ủi, “Đừng ồn, cẩn thận mấy kẻ ngoài cửa nghe được.”
“…Ngoài cửa gì cơ?” Trịnh Hòa tưởng bên ngoài có người, sợ quá liền ngồi thẳng dậy, còn chưa hết hoa mắt đã bị ông cướp lấy hơi thở.
Hai bờ môi quấn lấy nhau đầy mãnh liệt, Trịnh Hòa cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng giảm đi một nửa, chắc là Bạch tiên sinh vẫn giận, nên mới bày trò trêu mình đây.
“Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế.” Trịnh Hòa dằn từng tiếng nói. Ai có người yêu bị thần kinh chắc hẳn sẽ hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, hơn nữa, người yêu cậu không chỉ đầu óc có vấn đề, mà còn có khả năng để bày ra những trò điên rồ.
“Bảo bối, em có thích chỗ này không?” Bạch tiên sinh dán sát vào Trịnh Hòa, cười dịu dàng.
Trịnh Hòa đung đưa cánh tay, nói: “Ông hỏi cái xích này, hay là,” cậu chỉ vào đống công cụ kì quái trên tường, “Mấy thứ linh tinh kia?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Cả hai, tôi thích lắm, em thì sao?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Em không thích, nếu ông chán, muốn tìm cảm giác lạ thì em cũng chiều, nhưng ngày nào cũng khóa, thì em không chịu được.”
Nụ cười giả dối trên gương mặt Bạch tiên sinh không chống thêm được nữa, khóe miệng không hạ xuống: “Nếu, tôi muốn khóa em cả đời thì sao?”
Trịnh Hòa không nhân thấy ông sắp sụp đổ, kinh ngạc nói: “Đang yên ổn, khóa em lại làm gì? Chỗ này là chỗ nào, ông đem em tới làm gì nha?! A! Hay là niềm vui bất ngờ sau bữa tối?” Đôi mắt cậu lóng lánh.
“Đúng vậy… Đúng vậy.” Bạch tiên sinh lộ vẻ mặt cười mà như khóc, ông nhìn xung quanh, ánh mắt mịt mờ, bỗng nhiên, ông rút một khẩu súng từ áo ra, quát lớn, “Bọn mày là ai ?! Vào bằng cách nào!”
Trịnh Hòa bị hàng loạt động tác của ông khiến cho ngẩn ra, cậu còn chưa rõ chuyện gì đã diễn ra thì đã lật sang trang khác rồi.
“Sao, sao thế?” Trịnh Hòa muốn giữ ông lại, nhưng dây xích trên tay lại ngăn cậu lại, kéo kéo, kéo hoài không có phản ứng gì.
Chắc ra.
Trịnh Hòa tự thấy bội phục mình, lúc này rồi còn nghĩ linh tinh được, tiềm năng con người đúng là vô hạn, cứ giày xéo rồi lại phát hiện có thể giày xéo được nhiều hơn.
Bấy giờ, Bạch tiên sinh dường như mới nhận ra Trịnh Hòa đang ở bên mình, ông nhìn nhìn, đặt súng lên đầu cậu, nghiêng đầu cười: “Sợ à?”
“Em……” Trịnh Hòa nghẹn lời. Cậu nhìn họng súng đầy mê mang, rồi lại nhìn Bạch tiên sinh. Cậu chắc chắn — khẩu súng này là hàng thật, nhưng cậu không rõ vì sao ông lại làm thế. Cậu bỗng nhiên nhận ra vì sao mình không hề sợ Bạch tiên sinh dù cho lúc ông phát bệnh, bởi, ông sẽ không làm hại mình, ông ấy biết thế, cậu cũng biết thế.
Nhưng lần này…
Đôi mắt Trịnh Hòa ửng lên, hoe hoe.
Bạch tiên sinh cụp mi mắt, nhìn chăm chú vào giọt nước ấm nóng vừa nhỏ xuống tay mình.
Không ai biết lúc này, trong lòng hai người đang nghĩ gì. Trịnh Hòa cũng không hiểu sao mình lại tủi thân thế này, đến nỗi phải rơi nước mắt.
Bạch tiên sinh thờ dài, ông cúi xuống, ôm lấy Trịnh Hòa, chôn mặt cậu vào ngực mình.
“Bảo bối, em biết tôi không phát bệnh, phải không?”
“Dạ?” Nếu có thể, trên đầu Trịnh Hòa chắc chắn sẽ xuất hiện dấu chấm hỏi, ‘10 vạn câu hỏi vì sao’ cũng không bằng những điều cậu đang thắc mắc.
Bạch tiên sinh như hạ quyết tâm nào đó, đột nhiên, ông đẩy Trịnh Hòa xuống giường, Trịnh Hòa chống tay lên, thì thấy ông quỳ một gối, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bình tĩnh nhìn mình.
“Mở ra đi.” Ông nói.
Trịnh Hòa bị dọa sợ, do dự hỏi: “Trong này… hẳn không phải đạn chứ?”
Bạch tiên sinh không để ý tới Trịnh Hòa, thản nhiên mở hộp ra, bên trong, là một chiếc nhẫn màu bạc.
Trịnh Hòa choáng.
Bao giả thiết và ý nghĩ lóe qua trong đầu cậu. Nếu cậu là nữ, tình tiết tiếp theo chắc chắn là Bạch tiên sinh cầu hôn, cậu sung sướng nhào qua, hô tô ‘Em đồng ý’ ; nếu Bạch tiên sinh là nữ, tình tiết tiếp theo có khả năng cao là Bạch tiên sinh cầu hôn, sau đó, cậu khinh thường quẳng cái nhẫn đi, nói ‘Chỉ có viên kim cương bé tẹo mà cũng dám gả cho tôi? Hừ,’ sau đó, cậu sẽ bị cấp dưới của ông lôi đi xắt ra làm 8 miếng, vứt ngoài bìa rừng.
Nhưng hiện thực là, cả hai bọn họ đều là đàn ông.
Máy chủ của Trịnh Hòa hiển nhiên không theo kịp tư duy của kẻ thần kinh có chỉ số thông minh cao này.
“Bạch tiên sinh, ông… đây là…?” Giọng cậu run rẩy.
Bạch tiên sinh lấy nhẫn kim cương ra nói: “Đưa tay em đây.”
Trịnh Hòa không hiểu sao lại nghĩ đến cái viễn cảnh ‘Cậu chìa tay ra, Bạch tiên sinh rút từ gầm giường một con dao, chặt phăng ngón tay cậu’.
“Ông định làm, làm, làm gì?” Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Trịnh Hòa thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên khi Bạch tiên sinh buông con dao đó xuống.
“Đưa tay cho tôi.” Bạch tiên sinh bày ra bộ mặt nghiêm nghị thấy sợ.
“Tay đến đây.” Trịnh Hòa mau chóng đưa tay ra.
Sắc mặt ông dịu đi, cẩn thận luồn nhẫn vào ngón áp út bên trái của cậu, chăm chú nhìn một lát, hỏi: “Thích không?”
“Thích…” Trịnh Hòa nghĩ, ‘em có thể nói không thích chắc’, “Nhưng… ông đưa em cái này làm gì?”
“Em còn không hiểu?” Bạch tiên sinh nhướn mày hỏi.
Trịnh Hòa lắc đầu.
“Gả cho tôi đi.”
…
Máy chủ của Trịnh Hòa nổ tung.
Cậu là người bi thảm nhất trên thế giới này. Đầu tiên là bị chuốc thuốc mê, sau đó nhốt trong cái phòng kín mít này, bị người yêu chĩa súng vào đầu, vất vả lắm mới có vẻ yên ổn thì… cầu hôn, cổ tay cậu còn có xích sắt đây này!!!!
Đúng là không liệu trước được chuyện gì nha.
Tang Bắc mở cửa, chỉ vào Bạch tiên sinh, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ?”
Hai mắt Trịnh Hòa sưng đỏ, cậu gật đầu.
Tang Bắc xoay người định lấy ghế, không cần thận thận tạo ra tiếng động, Bạch tiên sinh khẽ nhăn mày, anh vội vàng bỏ ghế xuống, bất động hồi lâu, thấy Bạch tiên sinh không có vẻ tỉnh lại mới thở dài, ngồi xuống đất, lấy di động ra gõ: “Lần này là vì gì thế?”
Trịnh Hòa nhận được tin nhắn, chuyển sang chế độ im lặng rồi mới rep lại: “Hôm nay Đào Tiệp đến.”
“Tôi thấy rồi.”
“Cô ấy sợ Bạch tiên sinh, tôi định dẫn ra ngoài, tìm một chỗ nói chuyện phiếm, lúc xin phép ông ấy, không hiểu sao liền cãi nhau, lúc đó Bạch tiên sinh đang rửa chén trà, ông ấy bóp nát nó, thủy tinh đâm vào tay.”
Tang Bắc nhìn tin nhắn, vẻ mặt vặn vẹo, Trịnh Hòa nhìn Tang Bắc, không hiểu sao lại có vẻ mặt như thế.
Một lúc lâu sau, di động của Trịnh Hòa mới nhận được tin nhắn: “Cái gì? Bạch tiên sinh biết rửa chén sao?”
Hai câu nghi vẫn đã diễn tả xuất sắc sự kinh ngạc của Tang Bắc.
Rửa chén, có gì đáng ngạc nhiên sao?
Trịnh Hòa không hiểu.
372.
Trịnh Hòa cảm thấy mặt mình có chút ngứa, mở mắt ra thì thấy một bàn tay đang vuốt ve gương mặt cậu.
“Ưm?” Trịnh Hòa cúi đầu, thấy Bạch tiên sinh mở mắt nhìn mình, lại nhìn khung cửa sổ đã tối đen, lúc này mới nhận ra cậu ôm ông ngủ từ lúc nào!
“Ông cảm thấy thế nào?” Cậu vội vàng hỏi.
Bạch tiên sinh cười cười, tầm mắt có chút mê ly: “Cũng ổn.”
Trịnh Hòa nghe vậy là biết Bạch tiên sinh lại nói có lệ, bèn gọi điện cho mấy người dưới lầu, báo rằng Bạch tiên sinh đã tỉnh rồi. Cậu quay sang nói với ông: “Hôm nay cảm xúc của ông có chút thất thường, em sốt ruột quá liền gọi Tang Bắc và mấy người khác đến, giờ họ đang ở tầng 1, còn có bác sĩ, ông xem…?”
Tầm mắt của Bạch tiên sinh đã bay đi đâu, nói: “Nếu đã đến, thì cho họ vào đi.”
Trịnh Hòa cảm thấy ông là lạ chỗ nào, nhưng cũng không nói rõ được, nghĩ một lát, thôi thì cứ đã bác sĩ kiểm tra đã.
373.
Lần phát bệnh này của Bạch tiên sinh không nghiêm trọng lắm, đám thầy thuốc cảm giác đa phần vẫn là do bị cảm xúc ảnh hưởng, họ xếp lịch tư vấn tâm lý cho nửa tháng sau rồi lục tục rời đi.
Trịnh Hòa tiễn mọi người ra cửa, lúc quay lại thì thấy Bạch tiên sinh đứng đằng sau từ lúc nào, cậu vội chạy qua dìu: “Thuốc vừa mới hết hiệu lực, bác sĩ đã dặn đừng di chuyển mà…”
“Không sao.” Bạch tiên sinh thản nhiên nói, né tay của Trịnh Hòa, dựa tường đi vài bước mới quay lại liếc nhìn cậu, ánh mắt ẩn giấu tâm sự.
“Em lên tầng trước đi, tôi đi phòng khách tìm thứ này.”
“Để em giúp ông!” Trịnh Hòa vội vàng nói.
Bạch tiên sinh khoát tay, tự đi rất chậm.
Lòng Trịnh Hòa như thắt lại, rối rắm một hồi, lại nghĩ chắc là do thuốc nên mới thế, cậu dằn xuống những điểm đáng ngờ.
374.
Tối thứ 7 nhàn nhã, Trịnh Hòa cố ý làm một bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh. Tuy rằng, món thịt bò có Bạch tiên sinh phụ bếp, bị ông làm cho một mặt xém, hơn nữa còn hơi sống; cuối cùng được Trịnh Hòa chữa cháy bằng cách làm thành thịt băm rồi nấu thành món khác; nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến bầu không khí ngọt ngào giữa hai người.
Trịnh Hòa biết tửu lượng của mình không tốt, lúc say lại hay làm trò điên cuồng nên không rót cho mình.
Ánh mắt Bạch tiên sinh trầm xuống, ông mỉm cười hỏi: “Sao không uống?”
Trịnh Hòa gãi đầu: “Em không biết uống.”
Bạch tiên sinh đứng dậy, đi qua phía Trịnh Hòa, vuốt nhẹ lên chóp mũi cậu, nói: “Thế tôi đi rót nước trái cây cho em nhé, em muốn uống gì, nước nho được chứ?”
“Vâng.” Trịnh Hòa luôn dễ bị sa vào sự dịu dàng của ông, lần này cũng thế.
375.
Đầu đau quá…
Đây là… chỗ nào?
Trịnh Hòa cảm thấy như mình đang nằm trên một cái giường, cậu vuốt nhẹ một lát, trừ lớp ga mềm mại, xung quanh không còn thứ gì khác.
“Tỉnh rồi?”
Giọng khàn khàn của một người đàn ông vang lên.
Trịnh Hòa cố gắng mở hai mắt, nhưng chỉ nheo được một khe hở, đột nhiên, cậu bị ánh sáng chói làm cho nhắm tịt mắt lại.
Người đàn ông đó cười khẽ, ‘tách’ một tiếng, cậu có thể cảm nhận được tầm mắt của mình tối sầm lại.
Người đó nói: “Tốt.”
Trịnh Hòa không cựa quậy, cậu nhớ lại chuyện lúc nãy…
Hai người ăn xong, thấy Bạch tiên sinh bỏ bát vào máy rửa bát, cậu định qua giúp, nhưng đột nhiên lại cảm thấy rất mệt.
Sau đó thì sao?
Cậu không thể nào nhớ nổi. Kỳ quái là, cậu không hề có cái tật xấu ăn xong lại ngủ, nghe nói người cao huyết áp thường có chứng này, điều này khiến Trịnh Hòa lo lắng, hay là hôm nào đến bệnh viện kiểm tra?
Bạch tiên sinh xoay người, nhẹ nhàng đung đưa đoạn xích sắt cột lấy tay Trịnh Hòa: “Em không muốn nhìn thấy tôi đến thế sao?”
Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn ông: “Sao ông lại nghĩ thế…” Cậu sững lại khi thấy khung cảnh xung quanh.
Căn phòng kín bưng, không có cửa sổ, treo đầy những dụng cụ quái lại, ánh sáng mờ mờ, cậu trần truồng nằm trên chiếc giường trải ga đen bóng.
Ông không hề để ý đến ánh mắt đầy hàm ý của Trịnh Hòa, mà lại cẩn thận treo đoạn xích kia lên tường, miệng lầu bầu: “Thế này chắc được rồi.”
“Ông khóa em lại làm gì?” Trịnh Hòa giãy dụa, muốn rút tay mình ra khỏi chiếc còng, nhìn thấy nó khiến cậu run rẩy, hồi ở sơn trang, nó đã khiến cậu khổ sở bao lần.
“Khóa chặt,” Bạch tiên sinh nhìn chăm chú vào đầu xích trên tường, kiểm tra xem có chắc không, “Thế thì em sẽ không chạy được.”
“Em muốn trốn đi lúc nào!”
“Im lặng.” Bạch tiên sinh quay đầu, cười an ủi, “Đừng ồn, cẩn thận mấy kẻ ngoài cửa nghe được.”
“…Ngoài cửa gì cơ?” Trịnh Hòa tưởng bên ngoài có người, sợ quá liền ngồi thẳng dậy, còn chưa hết hoa mắt đã bị ông cướp lấy hơi thở.
Hai bờ môi quấn lấy nhau đầy mãnh liệt, Trịnh Hòa cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng giảm đi một nửa, chắc là Bạch tiên sinh vẫn giận, nên mới bày trò trêu mình đây.
“Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế.” Trịnh Hòa dằn từng tiếng nói. Ai có người yêu bị thần kinh chắc hẳn sẽ hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, hơn nữa, người yêu cậu không chỉ đầu óc có vấn đề, mà còn có khả năng để bày ra những trò điên rồ.
“Bảo bối, em có thích chỗ này không?” Bạch tiên sinh dán sát vào Trịnh Hòa, cười dịu dàng.
Trịnh Hòa đung đưa cánh tay, nói: “Ông hỏi cái xích này, hay là,” cậu chỉ vào đống công cụ kì quái trên tường, “Mấy thứ linh tinh kia?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Cả hai, tôi thích lắm, em thì sao?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Em không thích, nếu ông chán, muốn tìm cảm giác lạ thì em cũng chiều, nhưng ngày nào cũng khóa, thì em không chịu được.”
Nụ cười giả dối trên gương mặt Bạch tiên sinh không chống thêm được nữa, khóe miệng không hạ xuống: “Nếu, tôi muốn khóa em cả đời thì sao?”
Trịnh Hòa không nhân thấy ông sắp sụp đổ, kinh ngạc nói: “Đang yên ổn, khóa em lại làm gì? Chỗ này là chỗ nào, ông đem em tới làm gì nha?! A! Hay là niềm vui bất ngờ sau bữa tối?” Đôi mắt cậu lóng lánh.
“Đúng vậy… Đúng vậy.” Bạch tiên sinh lộ vẻ mặt cười mà như khóc, ông nhìn xung quanh, ánh mắt mịt mờ, bỗng nhiên, ông rút một khẩu súng từ áo ra, quát lớn, “Bọn mày là ai ?! Vào bằng cách nào!”
Trịnh Hòa bị hàng loạt động tác của ông khiến cho ngẩn ra, cậu còn chưa rõ chuyện gì đã diễn ra thì đã lật sang trang khác rồi.
“Sao, sao thế?” Trịnh Hòa muốn giữ ông lại, nhưng dây xích trên tay lại ngăn cậu lại, kéo kéo, kéo hoài không có phản ứng gì.
Chắc ra.
Trịnh Hòa tự thấy bội phục mình, lúc này rồi còn nghĩ linh tinh được, tiềm năng con người đúng là vô hạn, cứ giày xéo rồi lại phát hiện có thể giày xéo được nhiều hơn.
Bấy giờ, Bạch tiên sinh dường như mới nhận ra Trịnh Hòa đang ở bên mình, ông nhìn nhìn, đặt súng lên đầu cậu, nghiêng đầu cười: “Sợ à?”
“Em……” Trịnh Hòa nghẹn lời. Cậu nhìn họng súng đầy mê mang, rồi lại nhìn Bạch tiên sinh. Cậu chắc chắn — khẩu súng này là hàng thật, nhưng cậu không rõ vì sao ông lại làm thế. Cậu bỗng nhiên nhận ra vì sao mình không hề sợ Bạch tiên sinh dù cho lúc ông phát bệnh, bởi, ông sẽ không làm hại mình, ông ấy biết thế, cậu cũng biết thế.
Nhưng lần này…
Đôi mắt Trịnh Hòa ửng lên, hoe hoe.
Bạch tiên sinh cụp mi mắt, nhìn chăm chú vào giọt nước ấm nóng vừa nhỏ xuống tay mình.
Không ai biết lúc này, trong lòng hai người đang nghĩ gì. Trịnh Hòa cũng không hiểu sao mình lại tủi thân thế này, đến nỗi phải rơi nước mắt.
Bạch tiên sinh thờ dài, ông cúi xuống, ôm lấy Trịnh Hòa, chôn mặt cậu vào ngực mình.
“Bảo bối, em biết tôi không phát bệnh, phải không?”
“Dạ?” Nếu có thể, trên đầu Trịnh Hòa chắc chắn sẽ xuất hiện dấu chấm hỏi, ‘10 vạn câu hỏi vì sao’ cũng không bằng những điều cậu đang thắc mắc.
Bạch tiên sinh như hạ quyết tâm nào đó, đột nhiên, ông đẩy Trịnh Hòa xuống giường, Trịnh Hòa chống tay lên, thì thấy ông quỳ một gối, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bình tĩnh nhìn mình.
“Mở ra đi.” Ông nói.
Trịnh Hòa bị dọa sợ, do dự hỏi: “Trong này… hẳn không phải đạn chứ?”
Bạch tiên sinh không để ý tới Trịnh Hòa, thản nhiên mở hộp ra, bên trong, là một chiếc nhẫn màu bạc.
Trịnh Hòa choáng.
Bao giả thiết và ý nghĩ lóe qua trong đầu cậu. Nếu cậu là nữ, tình tiết tiếp theo chắc chắn là Bạch tiên sinh cầu hôn, cậu sung sướng nhào qua, hô tô ‘Em đồng ý’ ; nếu Bạch tiên sinh là nữ, tình tiết tiếp theo có khả năng cao là Bạch tiên sinh cầu hôn, sau đó, cậu khinh thường quẳng cái nhẫn đi, nói ‘Chỉ có viên kim cương bé tẹo mà cũng dám gả cho tôi? Hừ,’ sau đó, cậu sẽ bị cấp dưới của ông lôi đi xắt ra làm 8 miếng, vứt ngoài bìa rừng.
Nhưng hiện thực là, cả hai bọn họ đều là đàn ông.
Máy chủ của Trịnh Hòa hiển nhiên không theo kịp tư duy của kẻ thần kinh có chỉ số thông minh cao này.
“Bạch tiên sinh, ông… đây là…?” Giọng cậu run rẩy.
Bạch tiên sinh lấy nhẫn kim cương ra nói: “Đưa tay em đây.”
Trịnh Hòa không hiểu sao lại nghĩ đến cái viễn cảnh ‘Cậu chìa tay ra, Bạch tiên sinh rút từ gầm giường một con dao, chặt phăng ngón tay cậu’.
“Ông định làm, làm, làm gì?” Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Trịnh Hòa thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên khi Bạch tiên sinh buông con dao đó xuống.
“Đưa tay cho tôi.” Bạch tiên sinh bày ra bộ mặt nghiêm nghị thấy sợ.
“Tay đến đây.” Trịnh Hòa mau chóng đưa tay ra.
Sắc mặt ông dịu đi, cẩn thận luồn nhẫn vào ngón áp út bên trái của cậu, chăm chú nhìn một lát, hỏi: “Thích không?”
“Thích…” Trịnh Hòa nghĩ, ‘em có thể nói không thích chắc’, “Nhưng… ông đưa em cái này làm gì?”
“Em còn không hiểu?” Bạch tiên sinh nhướn mày hỏi.
Trịnh Hòa lắc đầu.
“Gả cho tôi đi.”
…
Máy chủ của Trịnh Hòa nổ tung.
Cậu là người bi thảm nhất trên thế giới này. Đầu tiên là bị chuốc thuốc mê, sau đó nhốt trong cái phòng kín mít này, bị người yêu chĩa súng vào đầu, vất vả lắm mới có vẻ yên ổn thì… cầu hôn, cổ tay cậu còn có xích sắt đây này!!!!
Đúng là không liệu trước được chuyện gì nha.
Tác giả :
Yên Tử