Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Chương 69: 341 -345
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
341.
Trịnh Hòa không tin nổi vào lỗ tai mình.
“Anh bảo là lúc 16 tuổi Tống Nhiên đã đè anh ra rồi?”
Lỗ tai Thành thiếu đỏ bừng, mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Tôi lừa cậu làm gì.”
Trịnh Hòa nói: “Anh cũng đâu có sướng, chậc chậc, hai người đã bên nhau sớm thế, sao giám chế Tống còn kết hôn?”
Thành thiếu thở dài: “Lúc ấy bọn tôi cãi nhau, giận quá, tôi mắng sao cậu ta không đi kết hôn đi, nào ngờ lại nghe lời thế.”
“Thế mâu thuẫn của hai người đều bắt đầu từ anh?” Trịnh Hòa 囧
Thành thiếu hừ lạnh: “Người kết hôn là cậu ta, có phải tôi đâu, nếu đã chấp nhận bên tôi, thì phải thủ thân như ngọc.”
Trịnh Hòa có chút ghen tị: “Như thế thực tốt, nếu Bạch tiên sinh muốn kết hôn, tôi cùng lắm chỉ phá đám được ít, rồi đâu lại vào đó.”
“Tống Nhiên sao có thể so với Bạch tiên sinh? Tống Nhiên là chày gỗ, mới kết hôn 4 ngày liền li hôn, coi hôn nhân như trò đùa, tôi không thích.” Thành thiếu nói ra khúc mắc của mình.
“Bạch tiên sinh có tốt gì đâu, một ngày, số câu ông ấy nói với tôi có thể đếm trên 10 đầu ngón tay, tôi hỏi gì ông ấy đáp nấy, tôi không động đến ông ấy cũng chẳng quan tâm, nói thật, nếu không phải đến giờ ông ấy vẫn chưa nói chia tay, tôi còn tưởng Bạch tiên sinh ghét mình rồi.”
Thành thiếu nói: “Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, lúc trước nghe bảo ban đầu Bạch tiên sinh cũng không định bao cậu, thế sau sao cậu lại khiến ông ấy đầu tư Xuân Kiếp được?”
Trịnh Hòa chớp chớp mắt: “Ông ấy đầu tư Xuân Kiếp sao?”
“Hỏi thừa, nếu không sao cậu có thể đóng vai chính chứ.”
Trịnh Hòa cảm khái: “Đấy thấy chưa, giờ anh đã thấy cái tính như ‘phích nước’ của ông ấy chưa, việc quan trọng đều không chịu nói cho tôi biết, anh có tin là chuyện của giám chế Tống ông ấy biết từ sớm nhưng không nói cho tôi không?”
Thành thiếu cũng cảm khái: “Thôi, chuyện này về sau lại nói. Lần này cậu về là muốn làm việc hay nghỉ ngơi tiếp?”
“Chắc là nghỉ tiếp, lát đi thăm Âu Dương Chí rồi hai chúng tôi lại đi.”
Thành thiếu hơi giật mình, anh vẫn nghĩ vụ Âu Dương Chí là Bạch tiên sinh làm: “Cậu muốn đi hay là… Bạch tiên sinh muốn?”
Trịnh Hòa nhớ lại: “Chắc là Bạch tiên sinh, lúc trước ông ấy có nói về việc này với người khác.”
“Với ai?”
Trịnh Hòa cảnh giác: “Anh hỏi làm gì… Đừng hỏi.”
Thành thiếu gật đầu: “Ừ… cậu nói đúng.”
342.
Lần về này Bạch tiên sinh đặt hai lần vé máy bay, bên Vương Kiệt không biết chính xác ông về lúc nào, thế nên bỏ lỡ, bữa tiệc chào mừng của y bị vứt xó.
“Bạch tiên sinh! Lâu rồi không gặp!” Vương Kiệt cực kỳ hung phấn, y cảm thấy mình như đang ở trong mộng.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt, nhìn hồi lâu mới hỏi Bạch tiên sinh: “Ông quen à?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không.”
Vương Kiệt chỉ vào mặt mình: “Vương Kiệt! Tôi là Vương Kiệt!”
Trịnh Hòa nói: “…Tên này nghe quen quen, nhưng chúng ta đều không biết người này, chắc là do tên phổ thông quá thôi.”
Bạch tiên sinh cười khẽ: “Hẳn thế.”
Trái tim thiếu nữ của Vương Kiệt tan nát: “Bạch tiên sinh, chúng ta từng gặp nhau rồi, ở BEACHER đó, rồi lúc bàn công chuyện với chú hai nhà tôi, tôi cũng có mặt.”
Bạch tiên sinh ‘à’ nhẹ một tiếng, cười nói: “Cậu không nhắc tôi cũng quên.”
Trịnh Hòa gật đầu: “Nói đến thế rồi mà em vẫn không nhớ ra, hẳn là đã quên.”
Bạch tiên sinh hỏi: “Sao cậu lại ở đây, là bạn của Âu Dương Chí?”
Gương mặt bị băng như xác ướp của Âu Dương Chí dù cứng ngắc, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Vương Kiệt nói: “Đúng thế, chúng tôi rất thân nhau.”
Bạch tiên sinh cụp mi, nhớ tới việc đã điều tra được: “Mấy hôm nay cậu quan tâm nhiều tới Âu Dương Chí rồi.”
“Không sao, không sao, là chuyện nên làm.”
“Cậu quan tâm thật là tốt.”
Trịnh Hòa vòng qua Vương Kiệt, qua chào Âu Dương Chí. Âu Dương Chí chỉ vào miệng mình, ý là không nói được, Trịnh Hòa không hiểu.
Âu Dương Chí viết vào giấy: tuy đã biết chỉ số thông minh của cậu không cao, nhưng vẫn đánh giá nó cao hơn thực tế rồi.
Trịnh Hòa hỏi: “Là sao? Cảm xúc bây giờ của cậu?”
Âu Dương Chí nhăn mày, viết tiếp: ngốc đến level như cậu, đúng là kỳ tích.
Trịnh Hòa lắc đầu: “Tuy nhiều người đã nói thế, nhưng tôi vẫn thấy mình rất thông minh, chỉ là không ai nhận ra thôi.”
Bạch tiên sinh vẫn chú ý tới bên này nãy giờ, ông đi tới, hỏi: “Đang nói gì thế? Tôi nghe em nói cái gì mà không nhận ra.”
Âu Dương Chí vội xóa sạch dòng chữ trên bảng trắng.
Trịnh Hòa nhắc lại: “Em nói họ không nhận ra sự thông minh của em.”
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Trịnh Hòa chớp chớp cặp mắt vô tội đáp: “Âu Dương Chí nói em ngốc, em bảo chỉ vì người khác không nhận thấy sự thông minh của em mà thôi.”
Bạch tiên sinh nhìn về phía Âu Dương Chí, ánh mắt bí hiểm.
Âu Dương Chí viết hai chữ rõ to trên bảng: TIỂU – NHÂN!
343.
Bên trên mới phái một bí thư tới thành phố H, có lẽ là vì mới nhậm chức nên còn nhiệt tình, cũng có thể vì thấy mình sắp 50 đến nơi, còn vài năm nữa là về hưu nên muốn làm chuyện gì đó để tạo thành tích, vì thế, ông ta muốn diệt trừ hết thảy các tụ điểm vui chơi, trong đó có BEACHER của Bạch tiên sinh, và hơn 17 chỗ lớn nhỏ khác.
Lúc Bạch tiên sinh còn ở Nhật Bản, Tang Bắc không dám làm gắt, kệ họ niêm phong, ngừng kinh doanh.
Khu biệt thự trắng sừng sững trên bãi cỏ xanh mượt ngoài ngoại ô, chiếc xe hơi đen chạy đến trước cửa, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống.
“Kính coong~”
Trịnh Hòa chạy ra mở cửa, thấy Tang Bắc, nói: “Đợi lâu chưa? Mời vào.”
Tang Bắc không nhúc nhích, hỏi: “Bạch tiên sinh có đây không?”
Trịnh Hòa giả bộ ngạc nhiên: “Hửm? Không phải cậu đến tìm tôi sao? Tôi cố ý bảo Bạch tiên sinh ra ngoài rồi!”
Tang Bắc cứng ngắc, thất thanh: “Gì cơ?”
Bạch tiên sinh đi tới, vỗ đầu Trịnh Hòa, cười nói: “Đừng dọa cậu ta, đi rót trà đi.”
Trịnh Hòa vui vẻ chạy tới, tìm một lúc rồi hỏi: “Tang Bắc, cậu uống Long Tĩnh hay Phổ Nhĩ?”
Tang Bắc không hiểu biết về trà, đáp: “Gì cũng được.”
“Thế tôi pha chè khô nhá.”
344.
Lúc đàm công chuyện, Bạch tiên sinh không tránh Trịnh Hòa nhưng cậu biết có những chuyện, mình không nên biết, vậy nên, pha trà xong, cậu xuống tầng dắt chó đi chơi.
“Em đi đâu thế?” Bạch tiên sinh mở cửa hỏi.
Trịnh Hòa lắc lắc dây xích trên tay: “Tìm Husky với bạn nó.”
Bạch tiên sinh lại hỏi: “Lúc nào về?”
Trịnh Hòa hỏi ngược lại: “Lúc nào ông xong việc?”
“Vài câu mà thôi.”
“Thế tầm 10 phút sau em quay lại, đi dạo một vòng trên bãi cỏ.”
“Được rồi.” Bạch tiên sinh đóng cửa lại.
Tang Bắc nhìn từ đầu đến cuối, anh chúc mừng: “Chủ tịch, ngài có thể chủ động để Trịnh Hòa rời khỏi tầm mắt của mình, hẳn là tiến trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi.”
Bạch tiên sinh nhếch miệng cười, ông mở máy tính bảng bên giá sách, trong đó chiếu hình ảnh Trịnh Hòa đang dắt Husky đi dạo.
Bạch tiên sinh nói: “Giờ biết vì sao tôi đồng ý cho em ấy ra ngoài rồi chứ.”
Tang Bắc: “…”
345.
Tang Bắc đi chuyến này là để thuyết phục Bạch tiên sinh tự mình giải quyết việc này.
Mảng kinh doanh ‘màu xám’ chỉ dính dáng đến một người quản sự chính, mà ở thành phố H này, Bạch tiên sinh chính là người nắm quyền, dù Vương Thư Hoa có leo lên chức cao trong thành phố, hắn cũng sẽ không bị cuốn vào vòng trung tâm của cơn lốc này.
“…Chủ tịch, tôi thấy chuyện này là nhằm về phía chúng ta, tôi đã đem ‘quà’ đưa qua theo lời ngài nhưng chưa thấy có tin tức gì.”
“BEACHER thì sao?”
“Trước khi gặp chuyện, BEACHER vừa được ‘quét dọn’, sẽ không để lại dấu vết gì đâu, nhưng hôm nay đã là ngày niêm phong thứ tám, tôi sợ cứ thể sẽ ảnh hưởng tới danh vọng của ngài…”
“Mấy thứ đó chỉ là chuyện nhỏ,” ngón tay Bạch tiên sinh gõ bàn theo vô thức, mấy phút sau, Trịnh Hòa mở cửa tiến vào, thấy hai người có vẻ vẫn đang nói chuyện bèn ngại ngần không biết đi ra hay đóng cửa lại.
Bạch tiên sinh cười, ngồi dậy: “Về rồi sao? Lại đây.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Trên người em còn dính lông chó, đi đổi quần áo đã.”
“Ừ.”
Tang Bắc không kiên nhẫn được nữa: “Chủ tịch, ngài nghĩ thế nào?”
Hướng gió ở thành phố H bị quấy rầy, mọi người đều nơm nớp trong lòng, Tang Bắc cần một phương hướng để phối hợp cùng các thành viên trong ban giám đốc, khống chế tình hình.
Ngón tay Bạch tiên sinh ngừng gõ, ông nhìn Tang Bắc, giọng nói rất thong thả: “Hoảng lắm sao?”
Tang Bắc không rõ ý ông, nhưng vẫn gật đầu.
Bạch tiên sinh cười nhạo.
“Chuyện này đã là gì, sao phải hoảng…”
______
Ngáo:
Nhận ra lỗi sai ngớ ngẩn là nhầm số chương
Cái thứ Trịnh Hòa muốn pha cho Tang Bắc là thứ này, nhìn giống chè khô, mình cũng không rõ là gì, chỉ biết là khá đểu =v=
Cái vụ nhắc đến chức vụ của Vương Thư Hoa “….dù có leo lên chính khoa….” (正科) Trên baidu có nói, luật Trung Quốc chia ra 12 cấp hành chính. Mình không rõ ràng lắm nên cứ quăng lên đây, lỡ bạn nào biết thì chỉ bảo.
2006 年 1 月 1 日起施行) 规定分为十二级, 正科级干部就是乡级正职, 有领导职务 ( 如: 乡长, 科长等) 和非领导职务 ( 如: 主任科员) 之分, 一般是九到十二级, 处于副科级和副处级之间. 一般来说, 公务员的级别根据所任职务及其德才表现, 工作实绩和资历确定. 公务员在同一职务上, 可以按照国家规定晋升级别. [1]
341.
Trịnh Hòa không tin nổi vào lỗ tai mình.
“Anh bảo là lúc 16 tuổi Tống Nhiên đã đè anh ra rồi?”
Lỗ tai Thành thiếu đỏ bừng, mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Tôi lừa cậu làm gì.”
Trịnh Hòa nói: “Anh cũng đâu có sướng, chậc chậc, hai người đã bên nhau sớm thế, sao giám chế Tống còn kết hôn?”
Thành thiếu thở dài: “Lúc ấy bọn tôi cãi nhau, giận quá, tôi mắng sao cậu ta không đi kết hôn đi, nào ngờ lại nghe lời thế.”
“Thế mâu thuẫn của hai người đều bắt đầu từ anh?” Trịnh Hòa 囧
Thành thiếu hừ lạnh: “Người kết hôn là cậu ta, có phải tôi đâu, nếu đã chấp nhận bên tôi, thì phải thủ thân như ngọc.”
Trịnh Hòa có chút ghen tị: “Như thế thực tốt, nếu Bạch tiên sinh muốn kết hôn, tôi cùng lắm chỉ phá đám được ít, rồi đâu lại vào đó.”
“Tống Nhiên sao có thể so với Bạch tiên sinh? Tống Nhiên là chày gỗ, mới kết hôn 4 ngày liền li hôn, coi hôn nhân như trò đùa, tôi không thích.” Thành thiếu nói ra khúc mắc của mình.
“Bạch tiên sinh có tốt gì đâu, một ngày, số câu ông ấy nói với tôi có thể đếm trên 10 đầu ngón tay, tôi hỏi gì ông ấy đáp nấy, tôi không động đến ông ấy cũng chẳng quan tâm, nói thật, nếu không phải đến giờ ông ấy vẫn chưa nói chia tay, tôi còn tưởng Bạch tiên sinh ghét mình rồi.”
Thành thiếu nói: “Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, lúc trước nghe bảo ban đầu Bạch tiên sinh cũng không định bao cậu, thế sau sao cậu lại khiến ông ấy đầu tư Xuân Kiếp được?”
Trịnh Hòa chớp chớp mắt: “Ông ấy đầu tư Xuân Kiếp sao?”
“Hỏi thừa, nếu không sao cậu có thể đóng vai chính chứ.”
Trịnh Hòa cảm khái: “Đấy thấy chưa, giờ anh đã thấy cái tính như ‘phích nước’ của ông ấy chưa, việc quan trọng đều không chịu nói cho tôi biết, anh có tin là chuyện của giám chế Tống ông ấy biết từ sớm nhưng không nói cho tôi không?”
Thành thiếu cũng cảm khái: “Thôi, chuyện này về sau lại nói. Lần này cậu về là muốn làm việc hay nghỉ ngơi tiếp?”
“Chắc là nghỉ tiếp, lát đi thăm Âu Dương Chí rồi hai chúng tôi lại đi.”
Thành thiếu hơi giật mình, anh vẫn nghĩ vụ Âu Dương Chí là Bạch tiên sinh làm: “Cậu muốn đi hay là… Bạch tiên sinh muốn?”
Trịnh Hòa nhớ lại: “Chắc là Bạch tiên sinh, lúc trước ông ấy có nói về việc này với người khác.”
“Với ai?”
Trịnh Hòa cảnh giác: “Anh hỏi làm gì… Đừng hỏi.”
Thành thiếu gật đầu: “Ừ… cậu nói đúng.”
342.
Lần về này Bạch tiên sinh đặt hai lần vé máy bay, bên Vương Kiệt không biết chính xác ông về lúc nào, thế nên bỏ lỡ, bữa tiệc chào mừng của y bị vứt xó.
“Bạch tiên sinh! Lâu rồi không gặp!” Vương Kiệt cực kỳ hung phấn, y cảm thấy mình như đang ở trong mộng.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt, nhìn hồi lâu mới hỏi Bạch tiên sinh: “Ông quen à?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không.”
Vương Kiệt chỉ vào mặt mình: “Vương Kiệt! Tôi là Vương Kiệt!”
Trịnh Hòa nói: “…Tên này nghe quen quen, nhưng chúng ta đều không biết người này, chắc là do tên phổ thông quá thôi.”
Bạch tiên sinh cười khẽ: “Hẳn thế.”
Trái tim thiếu nữ của Vương Kiệt tan nát: “Bạch tiên sinh, chúng ta từng gặp nhau rồi, ở BEACHER đó, rồi lúc bàn công chuyện với chú hai nhà tôi, tôi cũng có mặt.”
Bạch tiên sinh ‘à’ nhẹ một tiếng, cười nói: “Cậu không nhắc tôi cũng quên.”
Trịnh Hòa gật đầu: “Nói đến thế rồi mà em vẫn không nhớ ra, hẳn là đã quên.”
Bạch tiên sinh hỏi: “Sao cậu lại ở đây, là bạn của Âu Dương Chí?”
Gương mặt bị băng như xác ướp của Âu Dương Chí dù cứng ngắc, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Vương Kiệt nói: “Đúng thế, chúng tôi rất thân nhau.”
Bạch tiên sinh cụp mi, nhớ tới việc đã điều tra được: “Mấy hôm nay cậu quan tâm nhiều tới Âu Dương Chí rồi.”
“Không sao, không sao, là chuyện nên làm.”
“Cậu quan tâm thật là tốt.”
Trịnh Hòa vòng qua Vương Kiệt, qua chào Âu Dương Chí. Âu Dương Chí chỉ vào miệng mình, ý là không nói được, Trịnh Hòa không hiểu.
Âu Dương Chí viết vào giấy: tuy đã biết chỉ số thông minh của cậu không cao, nhưng vẫn đánh giá nó cao hơn thực tế rồi.
Trịnh Hòa hỏi: “Là sao? Cảm xúc bây giờ của cậu?”
Âu Dương Chí nhăn mày, viết tiếp: ngốc đến level như cậu, đúng là kỳ tích.
Trịnh Hòa lắc đầu: “Tuy nhiều người đã nói thế, nhưng tôi vẫn thấy mình rất thông minh, chỉ là không ai nhận ra thôi.”
Bạch tiên sinh vẫn chú ý tới bên này nãy giờ, ông đi tới, hỏi: “Đang nói gì thế? Tôi nghe em nói cái gì mà không nhận ra.”
Âu Dương Chí vội xóa sạch dòng chữ trên bảng trắng.
Trịnh Hòa nhắc lại: “Em nói họ không nhận ra sự thông minh của em.”
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Trịnh Hòa chớp chớp cặp mắt vô tội đáp: “Âu Dương Chí nói em ngốc, em bảo chỉ vì người khác không nhận thấy sự thông minh của em mà thôi.”
Bạch tiên sinh nhìn về phía Âu Dương Chí, ánh mắt bí hiểm.
Âu Dương Chí viết hai chữ rõ to trên bảng: TIỂU – NHÂN!
343.
Bên trên mới phái một bí thư tới thành phố H, có lẽ là vì mới nhậm chức nên còn nhiệt tình, cũng có thể vì thấy mình sắp 50 đến nơi, còn vài năm nữa là về hưu nên muốn làm chuyện gì đó để tạo thành tích, vì thế, ông ta muốn diệt trừ hết thảy các tụ điểm vui chơi, trong đó có BEACHER của Bạch tiên sinh, và hơn 17 chỗ lớn nhỏ khác.
Lúc Bạch tiên sinh còn ở Nhật Bản, Tang Bắc không dám làm gắt, kệ họ niêm phong, ngừng kinh doanh.
Khu biệt thự trắng sừng sững trên bãi cỏ xanh mượt ngoài ngoại ô, chiếc xe hơi đen chạy đến trước cửa, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống.
“Kính coong~”
Trịnh Hòa chạy ra mở cửa, thấy Tang Bắc, nói: “Đợi lâu chưa? Mời vào.”
Tang Bắc không nhúc nhích, hỏi: “Bạch tiên sinh có đây không?”
Trịnh Hòa giả bộ ngạc nhiên: “Hửm? Không phải cậu đến tìm tôi sao? Tôi cố ý bảo Bạch tiên sinh ra ngoài rồi!”
Tang Bắc cứng ngắc, thất thanh: “Gì cơ?”
Bạch tiên sinh đi tới, vỗ đầu Trịnh Hòa, cười nói: “Đừng dọa cậu ta, đi rót trà đi.”
Trịnh Hòa vui vẻ chạy tới, tìm một lúc rồi hỏi: “Tang Bắc, cậu uống Long Tĩnh hay Phổ Nhĩ?”
Tang Bắc không hiểu biết về trà, đáp: “Gì cũng được.”
“Thế tôi pha chè khô nhá.”
344.
Lúc đàm công chuyện, Bạch tiên sinh không tránh Trịnh Hòa nhưng cậu biết có những chuyện, mình không nên biết, vậy nên, pha trà xong, cậu xuống tầng dắt chó đi chơi.
“Em đi đâu thế?” Bạch tiên sinh mở cửa hỏi.
Trịnh Hòa lắc lắc dây xích trên tay: “Tìm Husky với bạn nó.”
Bạch tiên sinh lại hỏi: “Lúc nào về?”
Trịnh Hòa hỏi ngược lại: “Lúc nào ông xong việc?”
“Vài câu mà thôi.”
“Thế tầm 10 phút sau em quay lại, đi dạo một vòng trên bãi cỏ.”
“Được rồi.” Bạch tiên sinh đóng cửa lại.
Tang Bắc nhìn từ đầu đến cuối, anh chúc mừng: “Chủ tịch, ngài có thể chủ động để Trịnh Hòa rời khỏi tầm mắt của mình, hẳn là tiến trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi.”
Bạch tiên sinh nhếch miệng cười, ông mở máy tính bảng bên giá sách, trong đó chiếu hình ảnh Trịnh Hòa đang dắt Husky đi dạo.
Bạch tiên sinh nói: “Giờ biết vì sao tôi đồng ý cho em ấy ra ngoài rồi chứ.”
Tang Bắc: “…”
345.
Tang Bắc đi chuyến này là để thuyết phục Bạch tiên sinh tự mình giải quyết việc này.
Mảng kinh doanh ‘màu xám’ chỉ dính dáng đến một người quản sự chính, mà ở thành phố H này, Bạch tiên sinh chính là người nắm quyền, dù Vương Thư Hoa có leo lên chức cao trong thành phố, hắn cũng sẽ không bị cuốn vào vòng trung tâm của cơn lốc này.
“…Chủ tịch, tôi thấy chuyện này là nhằm về phía chúng ta, tôi đã đem ‘quà’ đưa qua theo lời ngài nhưng chưa thấy có tin tức gì.”
“BEACHER thì sao?”
“Trước khi gặp chuyện, BEACHER vừa được ‘quét dọn’, sẽ không để lại dấu vết gì đâu, nhưng hôm nay đã là ngày niêm phong thứ tám, tôi sợ cứ thể sẽ ảnh hưởng tới danh vọng của ngài…”
“Mấy thứ đó chỉ là chuyện nhỏ,” ngón tay Bạch tiên sinh gõ bàn theo vô thức, mấy phút sau, Trịnh Hòa mở cửa tiến vào, thấy hai người có vẻ vẫn đang nói chuyện bèn ngại ngần không biết đi ra hay đóng cửa lại.
Bạch tiên sinh cười, ngồi dậy: “Về rồi sao? Lại đây.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Trên người em còn dính lông chó, đi đổi quần áo đã.”
“Ừ.”
Tang Bắc không kiên nhẫn được nữa: “Chủ tịch, ngài nghĩ thế nào?”
Hướng gió ở thành phố H bị quấy rầy, mọi người đều nơm nớp trong lòng, Tang Bắc cần một phương hướng để phối hợp cùng các thành viên trong ban giám đốc, khống chế tình hình.
Ngón tay Bạch tiên sinh ngừng gõ, ông nhìn Tang Bắc, giọng nói rất thong thả: “Hoảng lắm sao?”
Tang Bắc không rõ ý ông, nhưng vẫn gật đầu.
Bạch tiên sinh cười nhạo.
“Chuyện này đã là gì, sao phải hoảng…”
______
Ngáo:
Nhận ra lỗi sai ngớ ngẩn là nhầm số chương
Cái thứ Trịnh Hòa muốn pha cho Tang Bắc là thứ này, nhìn giống chè khô, mình cũng không rõ là gì, chỉ biết là khá đểu =v=
Cái vụ nhắc đến chức vụ của Vương Thư Hoa “….dù có leo lên chính khoa….” (正科) Trên baidu có nói, luật Trung Quốc chia ra 12 cấp hành chính. Mình không rõ ràng lắm nên cứ quăng lên đây, lỡ bạn nào biết thì chỉ bảo.
2006 年 1 月 1 日起施行) 规定分为十二级, 正科级干部就是乡级正职, 有领导职务 ( 如: 乡长, 科长等) 和非领导职务 ( 如: 主任科员) 之分, 一般是九到十二级, 处于副科级和副处级之间. 一般来说, 公务员的级别根据所任职务及其德才表现, 工作实绩和资历确定. 公务员在同一职务上, 可以按照国家规定晋升级别. [1]
Tác giả :
Yên Tử