Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Chương 51: 251 – 255
251.
Trong công ty.
Thành thiếu nhìn cái gã cứ lượn lờ trước mặt mình nãy giờ, hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là vì có đồ tốt cho anh~” Giám chế Tống ‘biến’ ra một cái cặp lồng giữ nhiệt, “Tada~ Anh xem này!”
Mặt Thành thiếu vẫn lạnh te, không thèm nhận cặp lồng.
Giám chế Tống tự động phiên dịch là ‘anh ấy đang xấu hổ’, hắn sung sướng mở nắp cặp lồng, bên trong là bánh bao siêu cao cấp: “Anh thích ăn bánh bao nhất mà! Sáng ra chắc anh chưa ăn cơm, ăn mau đi, còn nóng đó.”
“Xin lỗi, tôi ăn rồi.” Thành thiếu đáp lại lạnh lùng, vừa nói xong, tiếng ‘ọc ọc’ vang lên từ bụng anh.
Rõ như thế, đương nhiên giám chế Tống cũng nghe thấy.
Thành thiếu ngượng, hai vành tai đỏ bừng.
Giám chế Tống càng khẳng định cái lý luận rằng ‘Thành thiếu đang thẹn thùng’, xung quanh hắn như có tim hồng bay phấp phới, Tống Nhiên đặt cặp lồng xuống, nói: “Anh ăn đi, tôi còn chút việc, phải đi đây,”
“Cậu để đây tôi cũng không ăn đâu, cầm đi đi.” Thành thiếu rất phũ phàng.
Giám chế Tống không để ý tới chi tiết đó, cứ thế ra đi trong tâm trạng hớn hở.
Thành thiếu đập mạnh xuống bàn! Anh sắp đau tim vì cái vụ giám chế Tống suốt ngày tới đưa cơm rồi! Hôm thì đưa đống bánh quy bị nướng khét, hôm thì thịt muối gia truyền phải xếp hàng dài mới mua được, dù anh có từ chối thế nào, lạnh nhạt ra sao thì Tống Nhiên cứ như kẻ ngu ngơ, không thèm để ý, lúc nào cũng vui vẻ như thế.
Thành thiếu đưa mắt nhìn bánh bao trên bàn, cười lạnh.
Định mua chuộc tôi bằng cách này sao? Ngây thơ quá!
252.
Trịnh Hòa và Thành thiếu dùng chung phòng nghỉ, vì quá quen thuộc nên lúc vào cậu cũng không gõ cửa.
“Khụ khụ khụ…” Thành thiếu sợ tới mức bị nghẹn, ho sặc sụa.
“Ôi chao, anh làm sao thế này.” Trịnh Hòa vội vã đưa chén nước cho anh.
Thành thiếu uống nước xong mới thấy xuôi xuôi, Trịnh Hòa nhìn bánh bao trên bàn, ngạc nhiên: “Chẳng phải anh không ăn sáng sao, sao hôm nay lại ăn cái này?” lại nhìn qua cái nắp ‘Nguyên Bảo Phúc’ trên sàn, cậu càng thấy kỳ lạ hơn, “Anh có sao không vậy, sáng sớm đã qua Nguyên Bảo Phúc mua bánh bao!”
“Bánh bao ở Nguyên Bảo Phúc làm sao?” Thành thiếu chỉ thấy bánh ở đó rất ngon mà thôi.
“Phải đợi lâu lắm mới mua được đấy,” Trịnh Hòa từng qua đấy mua, cậu nhớ lại lần đó, “Ừm, phải tầm hơn 1 giờ đó, anh phải chờ bao lâu?”
Thành thiếu đậy nắp cặp lồng lại, không muốn nói đến chuyện này nữa: “Cậu tới làm gỉ? Chẳng phải đã xin phép nghỉ sao?”
“À, đúng rồi.” Trịnh Hòa mở cửa, gọi Bạch tiên sinh đang mải mê ngắm bức thư pháp ở tường đối diện, “Vào đi, anh ấy ở trong này.”
“Sao, cậu còn mang người khác đến cơ à?” Thành thiếu thấy lạ, cũng ngoái đầu ra cửa xem…
Thành thiếu trợn trừng mắt.
“Bạch tiên sinh, sao ngài lại đến đây, có chuyện gì ngài cứ gọi tôi là được, mời ngồi, mời ngồi.” Thành thiếu kéo ghế cho ông rất ân cần.
Bạch tiên sinh đáp lại lễ phép: “Cám ơn.”
“Không có gì, không có gì.”
“Lần này tôi đến là vì chuyện của Trịnh Hòa,” Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa lại bên cạnh, “Em ấy phải chăm sóc tôi nên mới xin phép, mong cậu có thể nói một tiếng với Tống Chấn Hào.”
Tống Chấn Hào là tên ông chủ của công ty Trịnh Hòa.
“Chuyện nhỏ thế này đâu cần ngài phải đích thân tới, chăm sóc ngài là bổn phận của Trịnh Hòa.”
“Thành thiếu, anh có phải Thành thiếu tôi biết không, sao tự dưng lại tri kỷ thế?” Trịnh Hòa trêu chọc.
Thành thiếu giận không nhịn được, trừng Trịnh Hòa một cái.
Bạch tiên sinh che miệng lại, sau đó có tiếng ông ngáp.
Thành thiếu vội vàng nói: “Nếu ngài mệt thì xin cứ về đi, chú ý sức khỏe.”
Bạch tiên sinh gật đầu.
Theo kinh nghiệm của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh che miệng chắc chắn là để cười trộm.
253.
Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa mặc đồ sặc sỡ, theo như ông nói thì là: nhìn thoải mái. Có thể thấy rõ điều đó qua cách ông mua quần áo cho Trịnh Hòa, cái gì mà hồng, lục nhạt, lam nhạt. Trịnh Hòa dù sao cũng sắp 30, mỗi lần nhìn cái tủ quần áo rực rỡ là một lần thấy sởn da gà.
Có lẽ Bạch tiên sinh cũng biết Trịnh Hòa không thích mặc đồ quá gây chú ý như thế nên đành chơi ‘lùi 1 bước, tiến 2 bước’. Hôm Valentine, ông tặng Trịnh Hòa một bộ áo ngủ mèo màu hồng, mỏng tang của nữ, lớp trong là lụa, lớp ngoài là vải thưa, rất mượt tay.
“Mặc cho tôi xem.”
“Ừm…” Trịnh Hòa gẩy gẩy vài cái, “Đây là của nữ mà.”
Bạch tiên sinh không hiểu vì sao Trịnh Hòa lại phải xoắn xít như thế: “Có sao đâu, mãi tới năm 14 tuổi tôi vẫn mặc đồ nữ.”
Trịnh Hòa kinh ngạc: “Cái gì? Sao lại thế !?”
“Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao, ai chẳng thế.” Bạch tiên sinh nói rất đương nhiên.
Có cậu trai nào bình thường mà mặc đồ nữ đến năm 14 tuổi không trời! Trịnh Hòa thầm lầu bầu trong lòng.
Bởi vì bị xoắn não bởi vị Bạch tiên sinh mặc đồ nữ, Trịnh Hòa và ông đã thực hiện một cuộc đàm thoại về chủ đề này, thế nên đã quên béng mất cái bộ áo ngủ hồng cute kia. Hiện, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh mới từ bệnh viện về, hành lý chưa kịp buông đã bị đập vào mắt bởi khung cảnh hỗn độn của căn nhà, Husky ngố thì đứng vẫy đuôi tít mù ở giữa sảnh.
Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày,đi tới chỗ Husky.
Chó ngố biết mình làm sai chuyện gì rồi nên cố gắng vẫy đuôi điên cuồng cho bớt chột dạ, vẫy hẳn 360 độ, cái điều khiến từ xa bên cạnh cũng bị đảo qua đảo lại.
Dù Bạch tiên sinh ghét nhất cảnh lộn xộn nhưng ông cũng không trông chờ một con chó có thể dọn phòng, vì thế, ông mỉm cười, nâng chân trước của chó ngố lên: “Mày làm gì mà mọi thứ lung tung hết lên thế này?”
Không nhấc lên thì thôi, vừa nhấc lên, Bạch tiên sinh liền phát hiện cái áo ngủ hồng nhạt bên dưới móng vuốt của Husky, kỳ lạ thế nào mà nó vẫn còn sạch sẽ, mác cũng chưa cắt.
Trịnh Hòa xếp xong đồ của Bạch tiên sinh ở trên tầng liền đi xuống, nói: “Husky chưa lên tầng, phòng ngủ vẫn sạch sẽ, ông có muốn lên ngủ không?”
“Ừm, nhưng ở bệnh viện bẩn quá, để tắm xong tôi sẽ ngủ.” Bạch tiên sinh nói.
“Vậy để em đi chuẩn bị nước.” Trịnh Hòa lại chạy lên lầu.
Bạch tiên sinh nhìn bóng Trịnh Hòa khuất sau cầu thang, sờ sờ chiếc áo ngủ mình vừa gấp lại, giấu bên sofa, lẩm bẩm.
“Catherine, lần này em không trốn được đâu.”
254.
Bạch tiên sinh mang theo cái thân ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, Trịnh Hòa vội vàng lấy khăn qua lau cho ông: “Lần sau lau sạch hẵng đi ra.”
Bạch tiên sinh hưởng thụ sự dịu dàng của Trịnh Hòa, nói: “Em đi tắm đi.”
“Đợi chút nữa đi, em xuống dọn dưới tầng đã, không chút nữa lại ra mồ hôi, ông cứ ngủ đi.”
“Chiều sẽ có người qua dọn, tôi muốn ôm em ngủ.” Từ lần trị liệu cách ly đó, Bạch tiên sinh liền có cái tật là phải ôm Trịnh Hòa mới ngủ được. Nhưng giấc ngủ của ông không theo quy luật nào cả, có khi cả đêm không ngủ, có khi lại ngủ bù vào ban ngày, thành ra Trịnh Hòa khổ không tả nổi bởi cậu có thói quen nhất quyết phải ngủ lúc 9h30. Lúc buồn ngủ không được ngủ, lúc tỉnh thao láo thì phải lên giường nhắm mắt.
“Được rồi, ông đợi em một lát.” Trịnh Hòa thỏa hiệp, cậu lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Tắm xong, Trịnh Hòa kéo mành ra mới phát hiện đồ mình để trên bàn không thấy đâu.
“Chẳng lẽ mình quên mang vào? Sao có thể chứ, mình nhớ rõ là để đây…” Trịnh Hòa nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra, cậu cầm lấy khăn, lau khô người, hô vọng ra: “Bạch tiên sinh, ông lấy giúp em cái áo tắm được không?”
“Được.”
Cửa mở ra, Bạch tiên sinh đưa qua một cái áo ngủ hồng có hình mèo.
“Ợ….” Trịnh Hòa giật mình, nhìn cái áo, “Sao ông tìm được? Em đã giấu ở phía sau sofa ngoài phòng khách cơ mà?”
“Thay mau đi.” Bạch tiên sinh đóng cửa lại.
Trịnh Hòa buồn rầu nhìn cái áo ngủ trên tay.
Hiếm lắm Bạch tiên sinh mới khăng khăng như thế, cậu nghĩ.
Mình nên mặc hay là mặc nên đây?
255.
“Lạch cạch.” Cửa mở.
Bạch tiên sinh tắt TV, nhìn về phía phòng tắm nhưng không thấy được cảnh mình mong đợi. Trịnh Hòa bọc kín người trong cái khăn tắm to đùng, cả khuôn mặt đều rúc trong cái khăn ấy.
Ông cảm thấy hơi thấy vọng, nhưng cũng thấy nhìn Trịnh Hòa thế này rất đáng yêu.
“Bảo bối, em giấu mặt đi làm gì?”
Bạch tiên sinh đưa ngón tay vào miệng Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa thấy mình đã xấu hổ lắm rồi mà Bạch tiên sinh còn trêu cậu, giận quá, cậu cắn mạnh một cái!
“Chẳng nhẽ em là cún sao.”
Trịnh Hòa hít sâu một hơi, cởi khăn tắm ra, để lộ bên trong…
Chiếc áo ngủ lụa bao lấy thân hình mềm mại của Trịnh Hòa, phần eo hơi được chiết vào càng tôn lên vòng 2 thon thả của cậu, làn da trắng nõn cũng ửng hồng, đúng là ngon miệng.
Ánh mắt Bạch tiên sinh lóe lên vẻ kinh diễm, ông bất giác đặt môi mình lên trán cậu.
“Bảo bối, em đẹp quá…”
Được ông khen, Trịnh Hòa ngượng chín mặt, Cậu kéo khăn tắm qua định che lại “Xem cũng xem rồi, để em đi thay bộ khác.”
“Đừng.”Bạch tiên sinh trượt tay vào trong áo ngủ, chạm tới làn da mềm mịn của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em mặc đẹp lắm, tôi muốn ngắm thêm.”
Trịnh Hòa bưng kín khuôn mặt đỏ đến nóng hầm hập của mình: “Đẹp chỗ nào chứ…”
Bạch tiên sinh kéo tay Trịnh Hòa ra, hôn lên đôi môi đỏ của cậu: “Đừng che, để tôi được xem mặt em.”
Hai mắt cậu rưng rưng, giọng nũng nịu: “Hôm qua chẳng phải mới làm sao, sao hôm nay còn muốn nha?”
“Sức khỏe tôi rất tốt, bảo bối, em không cần lo về chuyện này.” Bạch tiên sinh vừa nói vừa đưa ngón giữa vào miệng Trịnh Hòa.
“Ưm…đụng tới lưỡi em.” Trịnh Hòa thấy không trốn được, đành nhả ngón tay của ông ra, lấy một lọ gel bôi trơn từ ngăn tủ ra, “Dùng cái này.”
“Đây là….” Bạch tiên sinh nhận lấy hộp gel, mở nắp, lấy một ít ra, thử độ dính trên tay.
“Em mua lúc nào thế? Tôi chưa từng dùng thứ này.”
“Mấy hôm trước, chưa dùng mà. Ông xem thử xem, hiệu quả tốt lắm.”
Bạch tiên sinh bật đèn đầu giường, nheo mắt nhìn dòng chữ nước ngoài trên hộp “….có hiệu quả kích thích tình dục?”
“Đâu cơ?” Trịnh Hòa chen đầu qua,
“Đây.” Bạch tiên sinh chỉ vào dòng chữ aphrodisiac effect.
“Nó nói gì thế?” Trịnh Hòa không biết Tiếng Anh.
Bạch tiên sinh càng xem càng cười nham hiểm: “…Hộp này …không chỉ dùng để bôi trơn đâu.”
Lúc mua Trịnh Hòa chỉ biết lấy hộp đắt nhất nhưng không ngờ hãng sản xuất lại ‘tri kỷ’ đến mức này, cậu cảm thấy kinh hoảng: “Hôm nay… thôi thì đừng dùng, nha.”
“Dù sao cũng mua rồi.” Bạch tiên sinh lắc lắc hộp gel, ngón tay xẹt qua nơi bí ẩn của Trịnh Hòa, ông lẩm bẩm, “Có nhiều tác dụng thế thì cứ dùng thử đi.”
Trong công ty.
Thành thiếu nhìn cái gã cứ lượn lờ trước mặt mình nãy giờ, hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là vì có đồ tốt cho anh~” Giám chế Tống ‘biến’ ra một cái cặp lồng giữ nhiệt, “Tada~ Anh xem này!”
Mặt Thành thiếu vẫn lạnh te, không thèm nhận cặp lồng.
Giám chế Tống tự động phiên dịch là ‘anh ấy đang xấu hổ’, hắn sung sướng mở nắp cặp lồng, bên trong là bánh bao siêu cao cấp: “Anh thích ăn bánh bao nhất mà! Sáng ra chắc anh chưa ăn cơm, ăn mau đi, còn nóng đó.”
“Xin lỗi, tôi ăn rồi.” Thành thiếu đáp lại lạnh lùng, vừa nói xong, tiếng ‘ọc ọc’ vang lên từ bụng anh.
Rõ như thế, đương nhiên giám chế Tống cũng nghe thấy.
Thành thiếu ngượng, hai vành tai đỏ bừng.
Giám chế Tống càng khẳng định cái lý luận rằng ‘Thành thiếu đang thẹn thùng’, xung quanh hắn như có tim hồng bay phấp phới, Tống Nhiên đặt cặp lồng xuống, nói: “Anh ăn đi, tôi còn chút việc, phải đi đây,”
“Cậu để đây tôi cũng không ăn đâu, cầm đi đi.” Thành thiếu rất phũ phàng.
Giám chế Tống không để ý tới chi tiết đó, cứ thế ra đi trong tâm trạng hớn hở.
Thành thiếu đập mạnh xuống bàn! Anh sắp đau tim vì cái vụ giám chế Tống suốt ngày tới đưa cơm rồi! Hôm thì đưa đống bánh quy bị nướng khét, hôm thì thịt muối gia truyền phải xếp hàng dài mới mua được, dù anh có từ chối thế nào, lạnh nhạt ra sao thì Tống Nhiên cứ như kẻ ngu ngơ, không thèm để ý, lúc nào cũng vui vẻ như thế.
Thành thiếu đưa mắt nhìn bánh bao trên bàn, cười lạnh.
Định mua chuộc tôi bằng cách này sao? Ngây thơ quá!
252.
Trịnh Hòa và Thành thiếu dùng chung phòng nghỉ, vì quá quen thuộc nên lúc vào cậu cũng không gõ cửa.
“Khụ khụ khụ…” Thành thiếu sợ tới mức bị nghẹn, ho sặc sụa.
“Ôi chao, anh làm sao thế này.” Trịnh Hòa vội vã đưa chén nước cho anh.
Thành thiếu uống nước xong mới thấy xuôi xuôi, Trịnh Hòa nhìn bánh bao trên bàn, ngạc nhiên: “Chẳng phải anh không ăn sáng sao, sao hôm nay lại ăn cái này?” lại nhìn qua cái nắp ‘Nguyên Bảo Phúc’ trên sàn, cậu càng thấy kỳ lạ hơn, “Anh có sao không vậy, sáng sớm đã qua Nguyên Bảo Phúc mua bánh bao!”
“Bánh bao ở Nguyên Bảo Phúc làm sao?” Thành thiếu chỉ thấy bánh ở đó rất ngon mà thôi.
“Phải đợi lâu lắm mới mua được đấy,” Trịnh Hòa từng qua đấy mua, cậu nhớ lại lần đó, “Ừm, phải tầm hơn 1 giờ đó, anh phải chờ bao lâu?”
Thành thiếu đậy nắp cặp lồng lại, không muốn nói đến chuyện này nữa: “Cậu tới làm gỉ? Chẳng phải đã xin phép nghỉ sao?”
“À, đúng rồi.” Trịnh Hòa mở cửa, gọi Bạch tiên sinh đang mải mê ngắm bức thư pháp ở tường đối diện, “Vào đi, anh ấy ở trong này.”
“Sao, cậu còn mang người khác đến cơ à?” Thành thiếu thấy lạ, cũng ngoái đầu ra cửa xem…
Thành thiếu trợn trừng mắt.
“Bạch tiên sinh, sao ngài lại đến đây, có chuyện gì ngài cứ gọi tôi là được, mời ngồi, mời ngồi.” Thành thiếu kéo ghế cho ông rất ân cần.
Bạch tiên sinh đáp lại lễ phép: “Cám ơn.”
“Không có gì, không có gì.”
“Lần này tôi đến là vì chuyện của Trịnh Hòa,” Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa lại bên cạnh, “Em ấy phải chăm sóc tôi nên mới xin phép, mong cậu có thể nói một tiếng với Tống Chấn Hào.”
Tống Chấn Hào là tên ông chủ của công ty Trịnh Hòa.
“Chuyện nhỏ thế này đâu cần ngài phải đích thân tới, chăm sóc ngài là bổn phận của Trịnh Hòa.”
“Thành thiếu, anh có phải Thành thiếu tôi biết không, sao tự dưng lại tri kỷ thế?” Trịnh Hòa trêu chọc.
Thành thiếu giận không nhịn được, trừng Trịnh Hòa một cái.
Bạch tiên sinh che miệng lại, sau đó có tiếng ông ngáp.
Thành thiếu vội vàng nói: “Nếu ngài mệt thì xin cứ về đi, chú ý sức khỏe.”
Bạch tiên sinh gật đầu.
Theo kinh nghiệm của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh che miệng chắc chắn là để cười trộm.
253.
Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa mặc đồ sặc sỡ, theo như ông nói thì là: nhìn thoải mái. Có thể thấy rõ điều đó qua cách ông mua quần áo cho Trịnh Hòa, cái gì mà hồng, lục nhạt, lam nhạt. Trịnh Hòa dù sao cũng sắp 30, mỗi lần nhìn cái tủ quần áo rực rỡ là một lần thấy sởn da gà.
Có lẽ Bạch tiên sinh cũng biết Trịnh Hòa không thích mặc đồ quá gây chú ý như thế nên đành chơi ‘lùi 1 bước, tiến 2 bước’. Hôm Valentine, ông tặng Trịnh Hòa một bộ áo ngủ mèo màu hồng, mỏng tang của nữ, lớp trong là lụa, lớp ngoài là vải thưa, rất mượt tay.
“Mặc cho tôi xem.”
“Ừm…” Trịnh Hòa gẩy gẩy vài cái, “Đây là của nữ mà.”
Bạch tiên sinh không hiểu vì sao Trịnh Hòa lại phải xoắn xít như thế: “Có sao đâu, mãi tới năm 14 tuổi tôi vẫn mặc đồ nữ.”
Trịnh Hòa kinh ngạc: “Cái gì? Sao lại thế !?”
“Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao, ai chẳng thế.” Bạch tiên sinh nói rất đương nhiên.
Có cậu trai nào bình thường mà mặc đồ nữ đến năm 14 tuổi không trời! Trịnh Hòa thầm lầu bầu trong lòng.
Bởi vì bị xoắn não bởi vị Bạch tiên sinh mặc đồ nữ, Trịnh Hòa và ông đã thực hiện một cuộc đàm thoại về chủ đề này, thế nên đã quên béng mất cái bộ áo ngủ hồng cute kia. Hiện, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh mới từ bệnh viện về, hành lý chưa kịp buông đã bị đập vào mắt bởi khung cảnh hỗn độn của căn nhà, Husky ngố thì đứng vẫy đuôi tít mù ở giữa sảnh.
Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày,đi tới chỗ Husky.
Chó ngố biết mình làm sai chuyện gì rồi nên cố gắng vẫy đuôi điên cuồng cho bớt chột dạ, vẫy hẳn 360 độ, cái điều khiến từ xa bên cạnh cũng bị đảo qua đảo lại.
Dù Bạch tiên sinh ghét nhất cảnh lộn xộn nhưng ông cũng không trông chờ một con chó có thể dọn phòng, vì thế, ông mỉm cười, nâng chân trước của chó ngố lên: “Mày làm gì mà mọi thứ lung tung hết lên thế này?”
Không nhấc lên thì thôi, vừa nhấc lên, Bạch tiên sinh liền phát hiện cái áo ngủ hồng nhạt bên dưới móng vuốt của Husky, kỳ lạ thế nào mà nó vẫn còn sạch sẽ, mác cũng chưa cắt.
Trịnh Hòa xếp xong đồ của Bạch tiên sinh ở trên tầng liền đi xuống, nói: “Husky chưa lên tầng, phòng ngủ vẫn sạch sẽ, ông có muốn lên ngủ không?”
“Ừm, nhưng ở bệnh viện bẩn quá, để tắm xong tôi sẽ ngủ.” Bạch tiên sinh nói.
“Vậy để em đi chuẩn bị nước.” Trịnh Hòa lại chạy lên lầu.
Bạch tiên sinh nhìn bóng Trịnh Hòa khuất sau cầu thang, sờ sờ chiếc áo ngủ mình vừa gấp lại, giấu bên sofa, lẩm bẩm.
“Catherine, lần này em không trốn được đâu.”
254.
Bạch tiên sinh mang theo cái thân ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, Trịnh Hòa vội vàng lấy khăn qua lau cho ông: “Lần sau lau sạch hẵng đi ra.”
Bạch tiên sinh hưởng thụ sự dịu dàng của Trịnh Hòa, nói: “Em đi tắm đi.”
“Đợi chút nữa đi, em xuống dọn dưới tầng đã, không chút nữa lại ra mồ hôi, ông cứ ngủ đi.”
“Chiều sẽ có người qua dọn, tôi muốn ôm em ngủ.” Từ lần trị liệu cách ly đó, Bạch tiên sinh liền có cái tật là phải ôm Trịnh Hòa mới ngủ được. Nhưng giấc ngủ của ông không theo quy luật nào cả, có khi cả đêm không ngủ, có khi lại ngủ bù vào ban ngày, thành ra Trịnh Hòa khổ không tả nổi bởi cậu có thói quen nhất quyết phải ngủ lúc 9h30. Lúc buồn ngủ không được ngủ, lúc tỉnh thao láo thì phải lên giường nhắm mắt.
“Được rồi, ông đợi em một lát.” Trịnh Hòa thỏa hiệp, cậu lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Tắm xong, Trịnh Hòa kéo mành ra mới phát hiện đồ mình để trên bàn không thấy đâu.
“Chẳng lẽ mình quên mang vào? Sao có thể chứ, mình nhớ rõ là để đây…” Trịnh Hòa nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra, cậu cầm lấy khăn, lau khô người, hô vọng ra: “Bạch tiên sinh, ông lấy giúp em cái áo tắm được không?”
“Được.”
Cửa mở ra, Bạch tiên sinh đưa qua một cái áo ngủ hồng có hình mèo.
“Ợ….” Trịnh Hòa giật mình, nhìn cái áo, “Sao ông tìm được? Em đã giấu ở phía sau sofa ngoài phòng khách cơ mà?”
“Thay mau đi.” Bạch tiên sinh đóng cửa lại.
Trịnh Hòa buồn rầu nhìn cái áo ngủ trên tay.
Hiếm lắm Bạch tiên sinh mới khăng khăng như thế, cậu nghĩ.
Mình nên mặc hay là mặc nên đây?
255.
“Lạch cạch.” Cửa mở.
Bạch tiên sinh tắt TV, nhìn về phía phòng tắm nhưng không thấy được cảnh mình mong đợi. Trịnh Hòa bọc kín người trong cái khăn tắm to đùng, cả khuôn mặt đều rúc trong cái khăn ấy.
Ông cảm thấy hơi thấy vọng, nhưng cũng thấy nhìn Trịnh Hòa thế này rất đáng yêu.
“Bảo bối, em giấu mặt đi làm gì?”
Bạch tiên sinh đưa ngón tay vào miệng Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa thấy mình đã xấu hổ lắm rồi mà Bạch tiên sinh còn trêu cậu, giận quá, cậu cắn mạnh một cái!
“Chẳng nhẽ em là cún sao.”
Trịnh Hòa hít sâu một hơi, cởi khăn tắm ra, để lộ bên trong…
Chiếc áo ngủ lụa bao lấy thân hình mềm mại của Trịnh Hòa, phần eo hơi được chiết vào càng tôn lên vòng 2 thon thả của cậu, làn da trắng nõn cũng ửng hồng, đúng là ngon miệng.
Ánh mắt Bạch tiên sinh lóe lên vẻ kinh diễm, ông bất giác đặt môi mình lên trán cậu.
“Bảo bối, em đẹp quá…”
Được ông khen, Trịnh Hòa ngượng chín mặt, Cậu kéo khăn tắm qua định che lại “Xem cũng xem rồi, để em đi thay bộ khác.”
“Đừng.”Bạch tiên sinh trượt tay vào trong áo ngủ, chạm tới làn da mềm mịn của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em mặc đẹp lắm, tôi muốn ngắm thêm.”
Trịnh Hòa bưng kín khuôn mặt đỏ đến nóng hầm hập của mình: “Đẹp chỗ nào chứ…”
Bạch tiên sinh kéo tay Trịnh Hòa ra, hôn lên đôi môi đỏ của cậu: “Đừng che, để tôi được xem mặt em.”
Hai mắt cậu rưng rưng, giọng nũng nịu: “Hôm qua chẳng phải mới làm sao, sao hôm nay còn muốn nha?”
“Sức khỏe tôi rất tốt, bảo bối, em không cần lo về chuyện này.” Bạch tiên sinh vừa nói vừa đưa ngón giữa vào miệng Trịnh Hòa.
“Ưm…đụng tới lưỡi em.” Trịnh Hòa thấy không trốn được, đành nhả ngón tay của ông ra, lấy một lọ gel bôi trơn từ ngăn tủ ra, “Dùng cái này.”
“Đây là….” Bạch tiên sinh nhận lấy hộp gel, mở nắp, lấy một ít ra, thử độ dính trên tay.
“Em mua lúc nào thế? Tôi chưa từng dùng thứ này.”
“Mấy hôm trước, chưa dùng mà. Ông xem thử xem, hiệu quả tốt lắm.”
Bạch tiên sinh bật đèn đầu giường, nheo mắt nhìn dòng chữ nước ngoài trên hộp “….có hiệu quả kích thích tình dục?”
“Đâu cơ?” Trịnh Hòa chen đầu qua,
“Đây.” Bạch tiên sinh chỉ vào dòng chữ aphrodisiac effect.
“Nó nói gì thế?” Trịnh Hòa không biết Tiếng Anh.
Bạch tiên sinh càng xem càng cười nham hiểm: “…Hộp này …không chỉ dùng để bôi trơn đâu.”
Lúc mua Trịnh Hòa chỉ biết lấy hộp đắt nhất nhưng không ngờ hãng sản xuất lại ‘tri kỷ’ đến mức này, cậu cảm thấy kinh hoảng: “Hôm nay… thôi thì đừng dùng, nha.”
“Dù sao cũng mua rồi.” Bạch tiên sinh lắc lắc hộp gel, ngón tay xẹt qua nơi bí ẩn của Trịnh Hòa, ông lẩm bẩm, “Có nhiều tác dụng thế thì cứ dùng thử đi.”
Tác giả :
Yên Tử