Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 61: Tiệc Cuối Năm
Những lời của Gs Dumbledore khiến Harry có phần trăn trở. Thomas cũng muốn có được hòn đá, nhưng rõ ràng là nó không hề đề cập tới chuyện này trước đây. Và Thomas muốn đạt được gì từ cái thứ nguy hiểm đó – Harry vẫn giữ quan điểm của mình về hòn đá.
Như nhận ra những trăn trở của Harry, Gs Dumbledore nhẹ lắc đầu. Có lẽ Harry của 4 hoặc 5 năm nữa sẽ hiểu, nhưng bây giờ … Tâm hồn của Thomas trưởng thành nhanh hơn những người bạn của nó một quãng đường không hề ngắn. Có lẽ điều này dẫn đến việc 2 anh em sinh đôi (lớn tuổi hơn) và Hermione (con gái trưởng thành sớm hơn) lại hiểu rõ hành động của Thomas hơn Harry và Ron, những người thân nhất với Thomas ở trường.
- Ta nghĩ con nên thử chút đồ ngọt. Nó có tác dụng rất tốt trong việc xoa dịu tinh thần.
Sau đó Gs Dumbledore quay sang Thomas, thầy nói:
- Hãy đến gặp ta sau khi con được bà Pomfrey cho phép. Không cần phải vội, ta nghĩ con cũng cần phải nghỉ ngơi. Thứ đó mang lại tác dụng phụ lớn hơn con tưởng.
Thomas gật đầu, vốn dĩ nó tưởng việc ngủ gật chỉ là do quá mệt. Nhưng đến giờ cơ thể lại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cảm giác mệt mỏi vô cùng nghiêm trọng khiến Thomas có phần bất an. Hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện với mức độ này trong những lần sử dụng gia cường cơ thể trước đó. Thomas tự hỏi liệu có phải nó đã quá tay trong lần vừa rồi.
Ba ngày là khoảng thời gian mà bà Pomfrey bắt Thomas nằm lại phòng y tế; Harry đi trước nó 1 ngày. Cũng may Thomas có thể thao tác rất nhiều thứ, UC phát triển thành một mạng lưới khiến nó có rất nhiều thuận tiện. Nếu không, chả biết nó có đợi được ở nơi chết tiệt này đến ngày thứ 2 hay không, bà Pomfrey chỉ cho 15 phút mỗi ngày để người quen vào thăm.
Một ngày trước khi Thomas được ra khỏi phòng y tế, Harry, Ron, Hermione đến xem nó. Chúng cũng nói chuyện với nhau về việc đã xảy ra.
Hermione nói:
- Khi trở lại chỗ bàn MDC, 2 đứa mình tìm chỗ núp sau và quay lại toàn bộ sự việc. Vậy cái làn khói đen đó chính là Kẻ - Mà …
Thomas cắt đứt sự ấp úng của Hermione:
- Voldemort. Không cần thiết phải sợ như vậy, đó chỉ là một cái tên.
Ron cảm thán:
- Cũng phải ai cũng có dũng khí như cậu và Harry, gọi thẳng cái tên đó.
Thomas nhún vai:
- Vò sứt thì chả sợ mẻ. Mình nghĩ đừng nói là gọi một cái tên, cho dù mình có chửi cả họ nhà hắn thì cũng chẳng khiến sự thù hận của Voldemort đối với mình có tăng trưởng bao nhiêu.
Harry gật đầu tán thành, nó vẫn nhớ cảnh Thomas quất mạnh cái mặt của Voldemort xuống đất.
- Cậu ấy nói đúng đó Ron. Các cậu không nhìn thấy lúc đó, Thomas vật mạnh cái mặt của Voldemort xuống đất. Mình vẫn còn nhỡ rõ âm thanh tiếp xúc của cái mặt và sàn nhà. Đến giờ mình vẫn còn dư vị.
Cả lũ còn lại im lặng. Harry với Voldemort có thù giết cha mẹ, còn Thomas, có lẽ phải trao danh hiệu “kẻ dũng cảm nhất Gryffindor” cho nó. Đập mặt Chúa tể Hắc ám xuống đất, hành động mà người ta nghĩ còn chả dám nghĩ.
Thomas thì không đáng kể, nó cho rằng sức mạnh của một phù thủy bắt nguồn từ trí tuệ, sự bình tĩnh và kiến thức mà người đó học được. Còn Voldemort, kẻ đã vứt bỏ 2 trên 3 yếu tố cốt lõi nhất, chẳng còn đáng sợ. Cho dù có được hồi sinh, thì đó cũng chỉ là một tàn phế phẩm, một thứ sản phẩm khập khiễng còn sót lại của một kẻ thất bại khi trốn chạy tử vong.
Đột nhiên, Ron hỏi:
- Mọi người có nghĩ là Gs Dumbledore cố ý để Harry làm mấy chuyện này không? Nghĩ thử xem: gửi cho Harry cái áo tàng hình và vài chuyện khác nữa.
Thomas liếc qua Ron, nó quyết định giảm sức tồn tại của bản thân xuống thấp nhất. Trong lòng Thomas lúc này đang cảm thán: “Có thần hộ mệnh là chó rõ khác, mũi thật là thính!”
Hermione nổ tung:
- Điên rồ. Nếu thầy ấy làm như vậy. Ý mình là: điều đó quá kinh khủng – Harry có thể đã bị giết.
Harry có chút trầm ngâm, nhưng cuối cùng cậu ta nói:
- Không! Gs Dumbledore là một người khác biệt. Mình nghĩ thầy muốn cho mình một cơ hội. Mình nghĩ thầy biết ít nhiều về những gì đã xảy ra tại đây. Thầy biết về những gì chúng ta sẽ làm, nhưng thay vì ngăn cản, thầy chỉ dạy chúng ta đủ để có thể vượt qua. Mình không nghĩ đó là tình cờ khi mình gặp tấm gương, thầy đã cho mình tìm hiểu cách mà nó hoạt động. Có cảm giác như, thầy ấy nghĩ rằng mình có quyền đối mặt với Voldemort nếu có thể…
Ron nói với vẻ tự hào:
- Được rồi, Gs Dumbledore có hơi khác người, nhưng không sao. Tối mai là tiệc cuối năm. Đáng tiếc là đám Slytherin lại dành được cúp. Harry đã lỡ mất trận Quidditch cuối cùng. Nhưng chẳng sao, đồ ăn vẫn ngon như thường.
Tối hôm sau, Thomas đến lễ đường, nơi đây đang tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin – xanh lá và bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã chiến thắng 7 năm liên tiếp.
Mặc xác những ánh mắt xung quanh, Thomas đi thẳng đến chỗ mà mấy đứa bạn đang ngồi. Nó mới trốn thoát khỏi cái màn kiểm tra sức khỏe lần cuối của bà Pomfrey. Không phủ nhận bà là một nhân viên y tế có trách nhiệm nhưng thật quá phiền hà.
Một lát sau Gs Dumbledore đến. Sảnh đường trở nên im lặng.
Gs Dumbledore vui vẻ nói:
- Một năm nữa qua đi! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm của một ông già trước khi chúng ta đắm mình vào bữa tiệc. Thật là một năm đã qua rồi! Hy vọng rằng đầu của các trò sẽ đầy hơn một chút so với trước đây… các trò có cả mùa hè phía trước để làm cho chúng đẹp và trống rỗng trước khi năm tới bắt đầu...
- Bây giờ, theo tôi biết, chiếc cúp nhà ở đây cần được trao giải, và số điểm như sau: Ở vị trí thứ tư, Gryffindor, với 312 điểm; ở vị trí thứ ba, Hufflepuff, với 352; Ravenclaw có 426 và Slytherin, 472.
Một cơn bão cổ vũ và giẫm đạp đã nổ ra từ bàn Slytherin. Harry có thể thấy Draco Malfoy đập chiếc cốc của mình lên bàn. Đó là một cảnh tượng kinh tởm.
- Được, được, làm tốt lắm Slytherin.
Gs Dumble tiếp tục:
- Tuy nhiên, các sự kiện gần đây phải được tính đến.
Căn phòng đi rất yên tĩnh. Nụ cười của Slytherin mờ đi một chút.
- Ta có một vài điểm vào phút cuối để công bố. Hãy xem nào…
Gs Dumbledore kéo dài giọng:
- Đầu tiên – là trò Ronald Weasley...
Ron mặt tím tái; nó trông giống như một củ cải với một vết cháy nắng tồi tệ.
- Vì đã chơi một ván bài ma thuật hay nhất trường, vì đức tính hy sinh và sự dũng cảm, kiên cường. Ta thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm!
Học sinh nhà Gryffindor hò reo như muốn lật tung trần nhà, những ngôi sao trên đầu dường như run rẩy. Tiếng Percy khoe với các Huynh trưởng đang quanh quẩn:
- Đó là em trai tôi. Em trai út của tôi! Nó đã vượt qua ván bài với đầy quái vật của Gs McGonagall.
Sau khi trật tự trở lại với cả sảnh đường, Gs Dumbledore tiếp tục tung ra một tin giật gân:
- Thứ hai - với trò Hermione Granger... vì đã sử dụng logic tuyệt vời khi đối mặt với lửa, tôi trao giải thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm!
Hermione vùi mặt vào tay, cả đám bất ngờ khi thấy cô khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm.
- Thứ ba… điểm cho Harry Potter. Vì tâm hồn thuần túy và lòng can đảm xuất sắc, tôi trao giải thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm.
- Thứ tư, điểm cho Thomas Walker. Vì mưu trí, lòng can đảm và sự cẩn trọng - Thomas cảm giác Gs có ý nhấn mạnh từ này - tôi thưởng cho Gryffindor 60 điểm.
Một cơn bão quét qua toàn sảnh đường. Giờ đây điểm số của Gryffindor đã vượt xa Slytherin. Cuối cùng sau thời gian dài đằng đẵng lũ rắn cũng bị đạp ra khỏi vị trí đứng đầu.
Và để vẽ dấu chấm tròn cho toàn bộ con địa chấn, Gs Dumbledore đưa ra điểm số cuối cùng:
- Đương đầu với kẻ thù là dũng cảm. Nhưng đứng lên đấu tranh với bạn bè để bảo vệ chính kiến cũng cần lòng dũng cảm không kém. Và vì lòng dũng cảm, tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm.
Tiếng hò reo nổ tung trên bàn của Gryffindor. Tất cả mọi người, Thomas, Harry, Ron, Hermione… đều đứng dậy chúc mừng Neville.
Gs Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepuff và Ravenclaw đều đang ăn mừng nhà Slytherin vồ hụt cúp vô địch. Gs Dumbledore nói:
- Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí.
Gs vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu đỏ, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Gs Snape đang bắt tay Gs McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.
Buổi tối hôm đó thực sự là một buổi tối đầy hạnh phúc, cho dù là đối với Thomas. Nó lại được ăn no nê kem sau bữa tiệc, suốt thời gian qua, áp lực mà Voldemort đem lại khiến nó chẳng còn bao nhiêu hào hứng. Thật may cuối cùng mọi việc đã kết thúc. Đêm nay nó có thể ngủ thật ngon mà không phải lo lắng thêm bất cứ điều gì.
Như nhận ra những trăn trở của Harry, Gs Dumbledore nhẹ lắc đầu. Có lẽ Harry của 4 hoặc 5 năm nữa sẽ hiểu, nhưng bây giờ … Tâm hồn của Thomas trưởng thành nhanh hơn những người bạn của nó một quãng đường không hề ngắn. Có lẽ điều này dẫn đến việc 2 anh em sinh đôi (lớn tuổi hơn) và Hermione (con gái trưởng thành sớm hơn) lại hiểu rõ hành động của Thomas hơn Harry và Ron, những người thân nhất với Thomas ở trường.
- Ta nghĩ con nên thử chút đồ ngọt. Nó có tác dụng rất tốt trong việc xoa dịu tinh thần.
Sau đó Gs Dumbledore quay sang Thomas, thầy nói:
- Hãy đến gặp ta sau khi con được bà Pomfrey cho phép. Không cần phải vội, ta nghĩ con cũng cần phải nghỉ ngơi. Thứ đó mang lại tác dụng phụ lớn hơn con tưởng.
Thomas gật đầu, vốn dĩ nó tưởng việc ngủ gật chỉ là do quá mệt. Nhưng đến giờ cơ thể lại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cảm giác mệt mỏi vô cùng nghiêm trọng khiến Thomas có phần bất an. Hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện với mức độ này trong những lần sử dụng gia cường cơ thể trước đó. Thomas tự hỏi liệu có phải nó đã quá tay trong lần vừa rồi.
Ba ngày là khoảng thời gian mà bà Pomfrey bắt Thomas nằm lại phòng y tế; Harry đi trước nó 1 ngày. Cũng may Thomas có thể thao tác rất nhiều thứ, UC phát triển thành một mạng lưới khiến nó có rất nhiều thuận tiện. Nếu không, chả biết nó có đợi được ở nơi chết tiệt này đến ngày thứ 2 hay không, bà Pomfrey chỉ cho 15 phút mỗi ngày để người quen vào thăm.
Một ngày trước khi Thomas được ra khỏi phòng y tế, Harry, Ron, Hermione đến xem nó. Chúng cũng nói chuyện với nhau về việc đã xảy ra.
Hermione nói:
- Khi trở lại chỗ bàn MDC, 2 đứa mình tìm chỗ núp sau và quay lại toàn bộ sự việc. Vậy cái làn khói đen đó chính là Kẻ - Mà …
Thomas cắt đứt sự ấp úng của Hermione:
- Voldemort. Không cần thiết phải sợ như vậy, đó chỉ là một cái tên.
Ron cảm thán:
- Cũng phải ai cũng có dũng khí như cậu và Harry, gọi thẳng cái tên đó.
Thomas nhún vai:
- Vò sứt thì chả sợ mẻ. Mình nghĩ đừng nói là gọi một cái tên, cho dù mình có chửi cả họ nhà hắn thì cũng chẳng khiến sự thù hận của Voldemort đối với mình có tăng trưởng bao nhiêu.
Harry gật đầu tán thành, nó vẫn nhớ cảnh Thomas quất mạnh cái mặt của Voldemort xuống đất.
- Cậu ấy nói đúng đó Ron. Các cậu không nhìn thấy lúc đó, Thomas vật mạnh cái mặt của Voldemort xuống đất. Mình vẫn còn nhỡ rõ âm thanh tiếp xúc của cái mặt và sàn nhà. Đến giờ mình vẫn còn dư vị.
Cả lũ còn lại im lặng. Harry với Voldemort có thù giết cha mẹ, còn Thomas, có lẽ phải trao danh hiệu “kẻ dũng cảm nhất Gryffindor” cho nó. Đập mặt Chúa tể Hắc ám xuống đất, hành động mà người ta nghĩ còn chả dám nghĩ.
Thomas thì không đáng kể, nó cho rằng sức mạnh của một phù thủy bắt nguồn từ trí tuệ, sự bình tĩnh và kiến thức mà người đó học được. Còn Voldemort, kẻ đã vứt bỏ 2 trên 3 yếu tố cốt lõi nhất, chẳng còn đáng sợ. Cho dù có được hồi sinh, thì đó cũng chỉ là một tàn phế phẩm, một thứ sản phẩm khập khiễng còn sót lại của một kẻ thất bại khi trốn chạy tử vong.
Đột nhiên, Ron hỏi:
- Mọi người có nghĩ là Gs Dumbledore cố ý để Harry làm mấy chuyện này không? Nghĩ thử xem: gửi cho Harry cái áo tàng hình và vài chuyện khác nữa.
Thomas liếc qua Ron, nó quyết định giảm sức tồn tại của bản thân xuống thấp nhất. Trong lòng Thomas lúc này đang cảm thán: “Có thần hộ mệnh là chó rõ khác, mũi thật là thính!”
Hermione nổ tung:
- Điên rồ. Nếu thầy ấy làm như vậy. Ý mình là: điều đó quá kinh khủng – Harry có thể đã bị giết.
Harry có chút trầm ngâm, nhưng cuối cùng cậu ta nói:
- Không! Gs Dumbledore là một người khác biệt. Mình nghĩ thầy muốn cho mình một cơ hội. Mình nghĩ thầy biết ít nhiều về những gì đã xảy ra tại đây. Thầy biết về những gì chúng ta sẽ làm, nhưng thay vì ngăn cản, thầy chỉ dạy chúng ta đủ để có thể vượt qua. Mình không nghĩ đó là tình cờ khi mình gặp tấm gương, thầy đã cho mình tìm hiểu cách mà nó hoạt động. Có cảm giác như, thầy ấy nghĩ rằng mình có quyền đối mặt với Voldemort nếu có thể…
Ron nói với vẻ tự hào:
- Được rồi, Gs Dumbledore có hơi khác người, nhưng không sao. Tối mai là tiệc cuối năm. Đáng tiếc là đám Slytherin lại dành được cúp. Harry đã lỡ mất trận Quidditch cuối cùng. Nhưng chẳng sao, đồ ăn vẫn ngon như thường.
Tối hôm sau, Thomas đến lễ đường, nơi đây đang tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin – xanh lá và bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã chiến thắng 7 năm liên tiếp.
Mặc xác những ánh mắt xung quanh, Thomas đi thẳng đến chỗ mà mấy đứa bạn đang ngồi. Nó mới trốn thoát khỏi cái màn kiểm tra sức khỏe lần cuối của bà Pomfrey. Không phủ nhận bà là một nhân viên y tế có trách nhiệm nhưng thật quá phiền hà.
Một lát sau Gs Dumbledore đến. Sảnh đường trở nên im lặng.
Gs Dumbledore vui vẻ nói:
- Một năm nữa qua đi! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm của một ông già trước khi chúng ta đắm mình vào bữa tiệc. Thật là một năm đã qua rồi! Hy vọng rằng đầu của các trò sẽ đầy hơn một chút so với trước đây… các trò có cả mùa hè phía trước để làm cho chúng đẹp và trống rỗng trước khi năm tới bắt đầu...
- Bây giờ, theo tôi biết, chiếc cúp nhà ở đây cần được trao giải, và số điểm như sau: Ở vị trí thứ tư, Gryffindor, với 312 điểm; ở vị trí thứ ba, Hufflepuff, với 352; Ravenclaw có 426 và Slytherin, 472.
Một cơn bão cổ vũ và giẫm đạp đã nổ ra từ bàn Slytherin. Harry có thể thấy Draco Malfoy đập chiếc cốc của mình lên bàn. Đó là một cảnh tượng kinh tởm.
- Được, được, làm tốt lắm Slytherin.
Gs Dumble tiếp tục:
- Tuy nhiên, các sự kiện gần đây phải được tính đến.
Căn phòng đi rất yên tĩnh. Nụ cười của Slytherin mờ đi một chút.
- Ta có một vài điểm vào phút cuối để công bố. Hãy xem nào…
Gs Dumbledore kéo dài giọng:
- Đầu tiên – là trò Ronald Weasley...
Ron mặt tím tái; nó trông giống như một củ cải với một vết cháy nắng tồi tệ.
- Vì đã chơi một ván bài ma thuật hay nhất trường, vì đức tính hy sinh và sự dũng cảm, kiên cường. Ta thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm!
Học sinh nhà Gryffindor hò reo như muốn lật tung trần nhà, những ngôi sao trên đầu dường như run rẩy. Tiếng Percy khoe với các Huynh trưởng đang quanh quẩn:
- Đó là em trai tôi. Em trai út của tôi! Nó đã vượt qua ván bài với đầy quái vật của Gs McGonagall.
Sau khi trật tự trở lại với cả sảnh đường, Gs Dumbledore tiếp tục tung ra một tin giật gân:
- Thứ hai - với trò Hermione Granger... vì đã sử dụng logic tuyệt vời khi đối mặt với lửa, tôi trao giải thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm!
Hermione vùi mặt vào tay, cả đám bất ngờ khi thấy cô khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm.
- Thứ ba… điểm cho Harry Potter. Vì tâm hồn thuần túy và lòng can đảm xuất sắc, tôi trao giải thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm.
- Thứ tư, điểm cho Thomas Walker. Vì mưu trí, lòng can đảm và sự cẩn trọng - Thomas cảm giác Gs có ý nhấn mạnh từ này - tôi thưởng cho Gryffindor 60 điểm.
Một cơn bão quét qua toàn sảnh đường. Giờ đây điểm số của Gryffindor đã vượt xa Slytherin. Cuối cùng sau thời gian dài đằng đẵng lũ rắn cũng bị đạp ra khỏi vị trí đứng đầu.
Và để vẽ dấu chấm tròn cho toàn bộ con địa chấn, Gs Dumbledore đưa ra điểm số cuối cùng:
- Đương đầu với kẻ thù là dũng cảm. Nhưng đứng lên đấu tranh với bạn bè để bảo vệ chính kiến cũng cần lòng dũng cảm không kém. Và vì lòng dũng cảm, tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm.
Tiếng hò reo nổ tung trên bàn của Gryffindor. Tất cả mọi người, Thomas, Harry, Ron, Hermione… đều đứng dậy chúc mừng Neville.
Gs Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepuff và Ravenclaw đều đang ăn mừng nhà Slytherin vồ hụt cúp vô địch. Gs Dumbledore nói:
- Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí.
Gs vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu đỏ, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Gs Snape đang bắt tay Gs McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.
Buổi tối hôm đó thực sự là một buổi tối đầy hạnh phúc, cho dù là đối với Thomas. Nó lại được ăn no nê kem sau bữa tiệc, suốt thời gian qua, áp lực mà Voldemort đem lại khiến nó chẳng còn bao nhiêu hào hứng. Thật may cuối cùng mọi việc đã kết thúc. Đêm nay nó có thể ngủ thật ngon mà không phải lo lắng thêm bất cứ điều gì.
Tác giả :
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường