Gone Girl - Cô Gái Mất Tích
Chương 8: Amy Elliott Dunne
21 tháng 4 năm 2009
- Nhật ký -
Thật tội nghiệp tôi. Để tôi kể lại sự việc xem nào: Campbell, Insley và tôi đang ăn tối tại nhà hàng Tableau ở khu Soho. Có rất nhiều bánh tác pho-mát dê, thịt cừu viên nướng và rau tên lửa. Tôi không hiểu vì sao tâm trạng chúng tôi lại phấn khích đến mức gọi nhiều đồ ăn như vậy. Dẫu sao, bọn tôi đang ăn uống kiểu ngược đời: ăn tối trước, sau đó mới đi uống, ở một quán nhỏ mà Campell đã đặt trước, được bài trí theo kiểu buồng cá nhân kín đáo, một nơi mà người ta có thể ngồi chơi thư giãn một cách xa xỉ trong không gian, có thể nói là, không khác mấy so với phòng khách ở nhà. Nhưng rất vui, thi thoảng làm mấy trò thịnh hành và ngớ ngẩn kiểu này cũng thú vị. Cả bọn đều chưng diện, mặc váy dài sặc sỡ, đi giày cao gót mũi nhọn, và ai nấy đều được phục vụ đồ ăn đặt trên những chiếc đĩa nhỏ, chia thành từng miếng một, trông cầu kỳ và nhạt nhẽo như chính chúng tôi vậy.
Chúng tôi đã bàn nhau sẽ gọi các ông chồng đến cùng uống với mình. Và thế là sau khi ăn tối bọn tôi đã ở đó, chui vào góc nhỏ của mình với những ly mojito, martini, và rượu bourbon dành riêng cho tôi được phục vụ bởi một cô hầu bàn, người lẽ ra nên đi thử một vai thứ cho nhân vật Cô gái Vừa Rời Xe Buýt mới phải.
Bọn tôi bắt đầu hết chuyện để nói, hôm đó là thứ ba và chẳng ai trong chúng tôi thấy có bất cứ điều gì khác thường so với một ngày thứ ba cả. Chúng tôi uống một cách dè dặt: cả Insley và Campbell đều có những cuộc hẹn không chính xác vào sáng ngày hôm sau, trong khi tôi vẫn còn công việc của mình nên cả bọn không chuẩn bị cho một đêm ăn chơi, mà chỉ nhẹ nhàng thư giãn, rồi dần trở nên uể oải và buồn tẻ. Đáng lẽ chúng tôi đã ra về nếu không phải chờ đợi sự hiện diện không lấy gì làm chắc chắn của các ông chồng. Campbell không ngừng liếc nhìn chiếc Blackberry của mình, Insley thì nghiên cứu hai bắp chân cong của cô nàng từ các góc độ khác nhau. John là người đến đầu tiên - khẩn khoản xin lỗi Campbell với nụ cười rạng rỡ và hôn chào cả bọn, một người đàn ông với vẻ phấn khởi khi đến đây, vui vẻ xuất hiện vào phút chót của buổi cocktail dù phải đi hết cả một vòng thành phố chỉ để uống một ly, rồi cùng vợ mình về nhà. Khoảng hai mươi phút sau thì George xuất hiện - ngượng ngùng và căng thẳng với lời biện minh gọn lỏn là vì công việc. Insley đã cáu gắt với anh ta: "Anh muộn bốn mươi phút rồi." Anh ta phản pháo: "Vâng, xin lỗi vì còn mải kiếm tiền cho chúng ta." Hai người hầu như không nói chuyện gì với nhau nữa vì cả hai còn mải chuyện trò với những người khác.
Nick không hề xuất hiện, không một cú điện thoại. Chúng tôi đợi thêm bốn mươi lăm phút nữa rồi Campbell tỏ vẻ lo lắng ("Có lẽ anh ấy mắc kẹt với thời hạn phải hoàn thành công việc nào đấy vào phút chót rồi." Vừa nói Campbell vừa mỉm cười với John thân yêu và tử tế, người chẳng bao giờ để mấy thứ thời hạn kiểu đó làm ảnh hưởng đến kế hoạch của vợ mình), sự tức giận của Insley với chồng cũng nguôi dần khi cô nàng nhận ra chồng mình mới chỉ là gã đần thứ hai trong nhóm ("Cậu có chắc là anh ấy thậm chí còn chưa nhắn tin không đấy, tình yêu?")
Tôi ư, tôi chỉ cười: "Ai mà biết anh ấy đang ở đâu - tớ sẽ gặp anh ấy ở nhà vậy." Và giờ thì đến phiên những người ông chồng tỏ ra sửng sốt: Ý em là chồng em được làm vậy à? Có thể lảng tránh buổi tối ngày hôm nay mà không phải chịu bất kỳ hậu quả cay đắng nào sao? Không phải chịu tội hay bị cáu giận hoặc hờn dỗi gì ư?
Chà, với các anh thì có lẽ không được như vậy đâu.
Tôi và Nick, thi thoảng chúng tôi vẫn cười nhạo, cười thật lớn tiếng trước những điều điên rồ mà phụ nữ thường bắt chồng họ phải làm để chứng tỏ tình yêu với mình. Những nhiệm vụ ngớ ngẩn, sự hy sinh vô kể, và những lần nhượng bộ cỏn con nhưng vô tận. Chúng tôi gọi những gã đàn ông đó là đám khỉ nhảy múa.
Sau một ngày ở sân bóng chày, Nick thường về nhà nhớp nháp và ướt mặn mồ hôi, không nồng nặc mùi bia, còn tôi thì cuộn mình trong lòng anh ấy, hỏi xem trận đấu thế nào, anh bạn Jack của anh ấy có quãng thời gian vui vẻ hay không, và anh ấy sẽ bảo: "Ồ, cậu ta tụt hứng chơi vì một vụ khỉ nhảy múa - Jennifer tội nghiệp đã có ‘một tuần làm việc thực sự căng thẳng’ và cô ấy thực sự cần cậu ta ở nhà."
Hay một anh bạn đồng nghiệp của anh ấy, người không thể tụ tập chè chén vì bạn gái anh ta thực sự cần anh ta ghé qua một quán ăn nhỏ nào đó, nơi cô ta đang dùng bữa tối với một người bạn phương xa. Rốt cuộc chỉ để họ có thể gặp nhau, và để cô ta có thể khoe khoang rằng con khỉ của mình biết nghe lời đến thế nào: Tôi gọi là anh ấy đến ngay, và trông anh ấy mới chỉnh tề làm sao!
Mặc cái này, đừng mặc cái đó. Làm cái việc vặt vãnh này ngay bây giờ và làm nó ngay khi nào anh có thể, nói như vậy anh phải hiểu ý em tức là ngay lúc này. Và dứt khoát, dứt khoát phải vì em mà từ bỏ những thứ anh yêu thích, để em có căn cứ tin rằng anh yêu em trên hết thảy. Đó là cuộc thi đấu xuẩn ngốc của phụ nữ. Trong lúc bọn tôi lượn quanh mấy hội đọc sách và những buổi cocktail, có rất ít điều mà phụ nữ thích làm hơn là việc kể lể chi tiết những hy sinh mà đàn ông dành cho họ. Một kiểu gọi-và-đáp, và câu đáp luôn là: "Ôiiii, điều đó mới ngọt ngào làm sao."
Tôi thấy hạnh phúc vì mình không nằm trong đám người đó. Tôi không hùa theo và cũng không thoải mái với việc áp đặt tình cảm của mình, ép buộc Nick phải đóng vai một ông chồng hạnh phúc nào đó - luôn nhún nhường, vui vẻ, nghe lời Anh đi đổ rác đi, anh yêu à! Đối nghịch với người đàn ông trong mơ của tất cả các bà vợ, trong mộng tưởng của những ông chồng luôn là một người đàn bà ngọt ngào, nóng bỏng, dễ tính, thích làm tình và uống rượu mạnh.
Tôi thích ý nghĩ rằng tôi đủ tự tin, lòng tin tưởng và sự chín chắn để biết Nick yêu tôi mà không cần anh ấy lúc nào cũng phải chứng tỏ điều đó. Tôi không cần diễn đi diễn lại những vở kịch khỉ múa một cách tội nghiệp cho bạn bè mình xem. Tôi hài lòng với việc để anh ấy được là chính mình.
Tôi không biết tại sao phụ nữ thấy việc này khó khăn đến vậy.
Về đến nhà sau bữa tối, xe taxi của tôi dừng lại đúng lúc Nick bước ra từ chiếc taxi của mình. Anh ấy đứng trên phố với đôi cánh tay rộng mở về phía tôi cùng với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt - "Em yêu!" - và tôi chạy đến, nhảy bổ vào vòng tay Nick rồi anh ấy cọ chiếc cằm râu ria lởm chởm của mình vào cằm tôi.
"Tối nay anh đã làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Mấy cậu bạn của anh chơi bài poker sau giờ làm, nên anh đã tham gia một lúc. Hy vọng là việc đó không thành vấn đề."
"Tất nhiên rồi." Tôi nói. "Thú vị hơn buổi tối của em đấy."
"Có những ai đã đến vậy?"
"Ồ, Campbell và Insley cùng đám khỉ nhảy múa của bọn nó. Chán lắm. Anh đã né được một vụ. Một vụ thật chán hết sức."
Anh ấy siết chặt tôi vào lòng - đôi cánh tay rắn chắc ấy - rồi kéo tôi lên cầu thang và nói: "Chúa ơi, anh yêu em."
Tiếp đó chúng tôi làm tình và thưởng thức một ly rượu mạnh. Một đêm ngon giấc trong ổ chuột ngọt ngào của chúng tôi trên chiếc giường rộng rãi và êm ái. Thật khổ thân tôi.
- Nhật ký -
Thật tội nghiệp tôi. Để tôi kể lại sự việc xem nào: Campbell, Insley và tôi đang ăn tối tại nhà hàng Tableau ở khu Soho. Có rất nhiều bánh tác pho-mát dê, thịt cừu viên nướng và rau tên lửa. Tôi không hiểu vì sao tâm trạng chúng tôi lại phấn khích đến mức gọi nhiều đồ ăn như vậy. Dẫu sao, bọn tôi đang ăn uống kiểu ngược đời: ăn tối trước, sau đó mới đi uống, ở một quán nhỏ mà Campell đã đặt trước, được bài trí theo kiểu buồng cá nhân kín đáo, một nơi mà người ta có thể ngồi chơi thư giãn một cách xa xỉ trong không gian, có thể nói là, không khác mấy so với phòng khách ở nhà. Nhưng rất vui, thi thoảng làm mấy trò thịnh hành và ngớ ngẩn kiểu này cũng thú vị. Cả bọn đều chưng diện, mặc váy dài sặc sỡ, đi giày cao gót mũi nhọn, và ai nấy đều được phục vụ đồ ăn đặt trên những chiếc đĩa nhỏ, chia thành từng miếng một, trông cầu kỳ và nhạt nhẽo như chính chúng tôi vậy.
Chúng tôi đã bàn nhau sẽ gọi các ông chồng đến cùng uống với mình. Và thế là sau khi ăn tối bọn tôi đã ở đó, chui vào góc nhỏ của mình với những ly mojito, martini, và rượu bourbon dành riêng cho tôi được phục vụ bởi một cô hầu bàn, người lẽ ra nên đi thử một vai thứ cho nhân vật Cô gái Vừa Rời Xe Buýt mới phải.
Bọn tôi bắt đầu hết chuyện để nói, hôm đó là thứ ba và chẳng ai trong chúng tôi thấy có bất cứ điều gì khác thường so với một ngày thứ ba cả. Chúng tôi uống một cách dè dặt: cả Insley và Campbell đều có những cuộc hẹn không chính xác vào sáng ngày hôm sau, trong khi tôi vẫn còn công việc của mình nên cả bọn không chuẩn bị cho một đêm ăn chơi, mà chỉ nhẹ nhàng thư giãn, rồi dần trở nên uể oải và buồn tẻ. Đáng lẽ chúng tôi đã ra về nếu không phải chờ đợi sự hiện diện không lấy gì làm chắc chắn của các ông chồng. Campbell không ngừng liếc nhìn chiếc Blackberry của mình, Insley thì nghiên cứu hai bắp chân cong của cô nàng từ các góc độ khác nhau. John là người đến đầu tiên - khẩn khoản xin lỗi Campbell với nụ cười rạng rỡ và hôn chào cả bọn, một người đàn ông với vẻ phấn khởi khi đến đây, vui vẻ xuất hiện vào phút chót của buổi cocktail dù phải đi hết cả một vòng thành phố chỉ để uống một ly, rồi cùng vợ mình về nhà. Khoảng hai mươi phút sau thì George xuất hiện - ngượng ngùng và căng thẳng với lời biện minh gọn lỏn là vì công việc. Insley đã cáu gắt với anh ta: "Anh muộn bốn mươi phút rồi." Anh ta phản pháo: "Vâng, xin lỗi vì còn mải kiếm tiền cho chúng ta." Hai người hầu như không nói chuyện gì với nhau nữa vì cả hai còn mải chuyện trò với những người khác.
Nick không hề xuất hiện, không một cú điện thoại. Chúng tôi đợi thêm bốn mươi lăm phút nữa rồi Campbell tỏ vẻ lo lắng ("Có lẽ anh ấy mắc kẹt với thời hạn phải hoàn thành công việc nào đấy vào phút chót rồi." Vừa nói Campbell vừa mỉm cười với John thân yêu và tử tế, người chẳng bao giờ để mấy thứ thời hạn kiểu đó làm ảnh hưởng đến kế hoạch của vợ mình), sự tức giận của Insley với chồng cũng nguôi dần khi cô nàng nhận ra chồng mình mới chỉ là gã đần thứ hai trong nhóm ("Cậu có chắc là anh ấy thậm chí còn chưa nhắn tin không đấy, tình yêu?")
Tôi ư, tôi chỉ cười: "Ai mà biết anh ấy đang ở đâu - tớ sẽ gặp anh ấy ở nhà vậy." Và giờ thì đến phiên những người ông chồng tỏ ra sửng sốt: Ý em là chồng em được làm vậy à? Có thể lảng tránh buổi tối ngày hôm nay mà không phải chịu bất kỳ hậu quả cay đắng nào sao? Không phải chịu tội hay bị cáu giận hoặc hờn dỗi gì ư?
Chà, với các anh thì có lẽ không được như vậy đâu.
Tôi và Nick, thi thoảng chúng tôi vẫn cười nhạo, cười thật lớn tiếng trước những điều điên rồ mà phụ nữ thường bắt chồng họ phải làm để chứng tỏ tình yêu với mình. Những nhiệm vụ ngớ ngẩn, sự hy sinh vô kể, và những lần nhượng bộ cỏn con nhưng vô tận. Chúng tôi gọi những gã đàn ông đó là đám khỉ nhảy múa.
Sau một ngày ở sân bóng chày, Nick thường về nhà nhớp nháp và ướt mặn mồ hôi, không nồng nặc mùi bia, còn tôi thì cuộn mình trong lòng anh ấy, hỏi xem trận đấu thế nào, anh bạn Jack của anh ấy có quãng thời gian vui vẻ hay không, và anh ấy sẽ bảo: "Ồ, cậu ta tụt hứng chơi vì một vụ khỉ nhảy múa - Jennifer tội nghiệp đã có ‘một tuần làm việc thực sự căng thẳng’ và cô ấy thực sự cần cậu ta ở nhà."
Hay một anh bạn đồng nghiệp của anh ấy, người không thể tụ tập chè chén vì bạn gái anh ta thực sự cần anh ta ghé qua một quán ăn nhỏ nào đó, nơi cô ta đang dùng bữa tối với một người bạn phương xa. Rốt cuộc chỉ để họ có thể gặp nhau, và để cô ta có thể khoe khoang rằng con khỉ của mình biết nghe lời đến thế nào: Tôi gọi là anh ấy đến ngay, và trông anh ấy mới chỉnh tề làm sao!
Mặc cái này, đừng mặc cái đó. Làm cái việc vặt vãnh này ngay bây giờ và làm nó ngay khi nào anh có thể, nói như vậy anh phải hiểu ý em tức là ngay lúc này. Và dứt khoát, dứt khoát phải vì em mà từ bỏ những thứ anh yêu thích, để em có căn cứ tin rằng anh yêu em trên hết thảy. Đó là cuộc thi đấu xuẩn ngốc của phụ nữ. Trong lúc bọn tôi lượn quanh mấy hội đọc sách và những buổi cocktail, có rất ít điều mà phụ nữ thích làm hơn là việc kể lể chi tiết những hy sinh mà đàn ông dành cho họ. Một kiểu gọi-và-đáp, và câu đáp luôn là: "Ôiiii, điều đó mới ngọt ngào làm sao."
Tôi thấy hạnh phúc vì mình không nằm trong đám người đó. Tôi không hùa theo và cũng không thoải mái với việc áp đặt tình cảm của mình, ép buộc Nick phải đóng vai một ông chồng hạnh phúc nào đó - luôn nhún nhường, vui vẻ, nghe lời Anh đi đổ rác đi, anh yêu à! Đối nghịch với người đàn ông trong mơ của tất cả các bà vợ, trong mộng tưởng của những ông chồng luôn là một người đàn bà ngọt ngào, nóng bỏng, dễ tính, thích làm tình và uống rượu mạnh.
Tôi thích ý nghĩ rằng tôi đủ tự tin, lòng tin tưởng và sự chín chắn để biết Nick yêu tôi mà không cần anh ấy lúc nào cũng phải chứng tỏ điều đó. Tôi không cần diễn đi diễn lại những vở kịch khỉ múa một cách tội nghiệp cho bạn bè mình xem. Tôi hài lòng với việc để anh ấy được là chính mình.
Tôi không biết tại sao phụ nữ thấy việc này khó khăn đến vậy.
Về đến nhà sau bữa tối, xe taxi của tôi dừng lại đúng lúc Nick bước ra từ chiếc taxi của mình. Anh ấy đứng trên phố với đôi cánh tay rộng mở về phía tôi cùng với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt - "Em yêu!" - và tôi chạy đến, nhảy bổ vào vòng tay Nick rồi anh ấy cọ chiếc cằm râu ria lởm chởm của mình vào cằm tôi.
"Tối nay anh đã làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Mấy cậu bạn của anh chơi bài poker sau giờ làm, nên anh đã tham gia một lúc. Hy vọng là việc đó không thành vấn đề."
"Tất nhiên rồi." Tôi nói. "Thú vị hơn buổi tối của em đấy."
"Có những ai đã đến vậy?"
"Ồ, Campbell và Insley cùng đám khỉ nhảy múa của bọn nó. Chán lắm. Anh đã né được một vụ. Một vụ thật chán hết sức."
Anh ấy siết chặt tôi vào lòng - đôi cánh tay rắn chắc ấy - rồi kéo tôi lên cầu thang và nói: "Chúa ơi, anh yêu em."
Tiếp đó chúng tôi làm tình và thưởng thức một ly rượu mạnh. Một đêm ngon giấc trong ổ chuột ngọt ngào của chúng tôi trên chiếc giường rộng rãi và êm ái. Thật khổ thân tôi.
Tác giả :
Gillian Flynn