Gone Girl - Cô Gái Mất Tích
Chương 30: Ngày của Amy Elliott Dunne
Lúc này tôi cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều bởi tôi đã chết.
Nói đúng ra, là mất tích. Chẳng mấy nữa sẽ được coi như đã chết. Nhưng để viết tắt, chúng ta hãy gọi là chết. Mới chỉ được vài giờ đồng hồ, vậy mà tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi: các khớp thả lỏng, các cơ thư giãn. Sáng hôm nay, có lúc tôi nhận thấy nét mặt mình có vẻ là lạ và khang khác. Tôi nhìn qua kính chiếu hậu - Carthage đáng sợ đã ở phía sau, cách xa bốn mươi ba dặm, người chồng đỏm dáng của tôi lúc này đang thơ thẩn quanh quán bar nhơ nhớp của anh ta, trong khi tội danh gây thương tích cho người khác đang treo lơ lửng trên cái đầu u mê và đê tiện của anh ta bằng sợi dây đàn piano mong manh - và tôi nhận ra mình đang mỉm cười. Ha! Điều mới mẻ đây.
Danh sách những việc cần làm trong ngày hôm nay - một trong số rất nhiều những danh sách mà năm vừa rồi tôi đã lập - đang nằm trên ghế hành khách bên cạnh tôi, một vệt máu ở Mục 22: Tự cắt tay mình. Nhưng Amy sợ máu, những người đọc nhật ký sẽ nói như vậy. (Nhật ký, đúng rồi! Chúng ta sẽ nói đến cuốn nhật ký lỗi lạc của tôi sau.) Không, tôi chẳng sợ, chẳng hề sợ chút nào, nhưng trong một năm qua lúc nào tôi cũng nói là mình sợ. Tôi đã bảo với Nick có lẽ phải hàng chục lần về việc tôi sợ máu đến thế nào, và khi anh ấy nói: "Anh chẳng nhớ là em sợ máu đến thế," tôi đã trả lời rằng, "Em đã nói với anh rồi, em đã nó́i với anh rất nhiều lần rồi!" Nick có ký ức rất lơ đễnh về những vấn đề của người khác, nên anh ấy đã coi điều đó là thật. Việc tôi bất tỉnh ở trung tâm hiến huyết tương là một chi tiết thú vị. Tôi thực sự đã làm thế, tôi chỉ không viết ra là tôi đã làm vậy. (Đừng băn khoăn vội, chúng ta sẽ sắp xếp tường tận câu chuyện này: sự việc nào là thật, sự việc nào không phải là thật, và sự việc nào có thể là thật nữa).
Mục 22: Tự cắt tay mình đã nằm trong danh sách khá lâu rồi. Giờ thì nó đã thành hiện thực, và cánh tay tôi đang rất đau. Đau lắm. Phải có một phương pháp đặc biệt để có thể liếc tay bạn qua mép cắt của lớp giấy, ăn vào thớ thịt. Bạn muốn chảy thật nhiều máu, nhưng không nhiều đến mức khiến bạn ngất đi, để vài giờ sau đó bị phát hiện đang nằm trong một vũng máu như thể bể bơi dành cho trẻ em, chỉ toàn màu đỏ, cùng với cả tá những điều cần phải giải thích. Ban đầu tôi đã kề con dao dọc giấy vào cổ tay mình, nhưng khi nhìn vào những đường tĩnh mạch đan chéo chằng chịt, tôi cảm thấy mình như một chuyên gia gỡ bom mìn trong một bộ phim hành động: Cắt nhầm một sợi dây và anh đi đời. Rốt cuộc, tôi đã cắt vào phần phía trong bắp tay mình, cắn răng vào một miếng giẻ để khỏi hét lên. Một vết cắt đẹp, dài và sâu. Tôi ngồi khoanh chân trên sàn bếp trong vòng mười phút cho máu từ từ phun ra đến khi tôi tạo được một vũng máu nhỏ, đặc và trông rất ổn. Tiếp đó tôi lau nó đi một cách vụng về theo cách mà Nick hẳn sẽ làm sau khi anh ấy đập mạnh vào đầu tôi. Tôi muốn ngôi nhà phải nói lên được một câu chuyện đầy mâu thuẫn giữa thực và giả: Phòng khách trông như được dàn dựng, còn máu thì đã được lau sạch: Không thể nào lại là Amy được!.
Vậy là việc tự làm mình bị thương thật bõ công. Tuy vậy, nhiều giờ sau đó, vết cắt phía trong cánh tay áo của tôi, bên dưới lớp băng gạc, vẫn đau buốt. (Mục 30: Che chắn vết thương thật cẩn thận, đảm bảo không có chút máu nào rỉ ra ở những chỗ không cần thiết. Gói con dao dọc giấy lại, cất vào túi để sau này vứt bỏ đi).
Mục 18: Dàn dựng cảnh phòng khách. Lật ngửa chiếc ghế cổ. Đã xong.
Mục 12: Gói Câu đố đầu tiên vào hộp và giấu nó nửa kín nửa hở để cảnh sát phát hiện ra trước khi người chồng đầu óc mụ mị kia nghĩ đến việc tìm nó. Nó phải là một phần trong biên bản của cảnh sát. Tôi muốn anh ấy bị buộc phải bắt đầu trò chơi truy tìm kho báu này (cái tôi của anh ấy sẽ buộc anh ấy phải hoàn thành nó.) Đã xong.
Mục 32: Thay sang bộ đồ thông dụng, gài tóc vào trong mũ, trèo xuống phía dưới bờ kè sông và chạy nhanh theo mép kè, ở phía dưới sóng nước vỗ vào bờ kè chỉ cách vài phân, tới khi mày đến gần khu liên hợp. Hãy làm điều này cho dù mày biết nhà Teverer, những người hàng xóm duy nhất có hướng nhìn ra sông, sẽ ở nhà thờ. Hãy cứ làm thế bởi mày sẽ chẳng bao giờ lường trước được. Mày luôn làm thêm một việc mà người khác thường không làm, mày là người như thế mà.
Mục 29: Chào tạm biệt Bleecker. Hít hà hơi thở bốc mùi của nó một lần cuối. Đổ đầy thức ăn nghiền cho nó phòng khi mọi người quên cho nó ăn khi mọi việc bắt đầu.
Mục 33: Chuồn ra khỏi chiếc Dodge.
Đã xong, đã xong, đã xong.
Tôi có thể kể cho các bạn thêm về cách tôi tiến hành mọi việc, nhưng tôi muốn cho các bạn hiểu về tôi trước đã. Không phải một Amy Trong Nhật Ký, người vốn là một sản phẩm hư cấu (vậy mà Nick lại bảo tôi không thực sự là một nhà văn, nhưng tại sao tôi lại phải nghe anh ấy nhỉ?), mà là tôi, Amy Thực Sự. Loại đàn bà nào mà lại làm những việc thế này? Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện có thực, để các bạn có thể hiểu ra vấn đề.
Để bắt đầu câu chuyện: Đáng lẽ tôi không bao giờ nên được sinh ra trên đời này.
Trước tôi, mẹ đã năm lần bị sảy thai và có hai đứa con chết yểu. Mỗi năm một lần, vào mùa thu, như thể đó là một công việc mùa vụ, giống như luân canh vậy. Tất cả những đứa trẻ đều là con gái, tất cả đều được đặt tên là Hy Vọng. Tôi chắc chắn đó là gợi ý của bố tôi - thứ lạc quan bốc đồng, kiểu sốt sắng tùy lúc của ông: Chúng ta không thể từ bỏ hy vọng, Marybeth. Nhưng từ bỏ Hy Vọng chính xác là những gì họ đã làm, hết lần này đến lần khác.
Các bác sĩ yêu cầu họ không được cố nữa, họ từ chối. Họ không phải những kẻ bỏ cuộc. Họ cố hết lần này đến lần khác, và rốt cuộc tôi đã ra đời. Mẹ tôi đã không tính đến việc tôi sẽ sống sót, và không thể chịu đựng nổi khi nghĩ về tôi như một đứa bé thực sự, một đứa trẻ đang sống, một cô bé sẽ trở về ngôi nhà của mình. Nếu tình hình xấu đi thì có lẽ tôi đã trở thành Hy Vọng thứ tám. Nhưng tôi đã hò hét khi bước vào thế giới này - một thứ màu hồng chói lọi huyên náo. Bố mẹ tôi đã vô cùng ngạc nhiên, và họ nhận ra là họ chưa từng bàn đến một cái tên, một cái tên thực sự, cho một đứa trẻ thực sự. Hai ngày đầu tiên của tôi trong bệnh viện, họ vẫn chưa đặt tên cho tôi. Mỗi buổi sáng, khi mẹ tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra và cảm thấy cô y tá đang quẩn quanh ở lối vào (Tôi đã luôn hình dung về hình ảnh cô y tá ấy trong chiếc váy trắng xòe cổ và chiếc mũ xếp trông giống chiếc hộp đựng đồ ăn Trung Hoa), mẹ tôi sẽ hỏi mà thậm chí không hề ngẩng lên nhìn: "Con bé vẫn còn sống chứ?"
Khi tôi sống sót, họ đặt tên tôi là Amy, bởi đó là cái tên bình thường, một cái tên phổ biến dành cho con gái, cái tên mà có đến cả ngàn bé gái khác cũng được đặt trong năm đấy, để các vị Thần linh có thể sẽ không để ý đến đứa trẻ nhỏ bé này đang nằm náu mình giữa những đứa trẻ khác. Marybeth bảo rằng nếu được đặt tên lại, bà sẽ đặt tên tôi là Lydia.
Tôi lớn lên với cảm giác đặc biệt và tự hào. Tôi là cô bé đã chiến đấu chống lại sự tuyệt diệt và đã chiến thắng. Chỉ có khoảng một phần trăm cơ hội, nhưng tôi đã làm được. Trong quá trình đó, tôi đã phá hỏng tử cung của mẹ tôi - một Cuộc tiến quân của Sherman ngay từ trước khi tôi được sinh ra. Marybeth sẽ không bao giờ có con được nữa. Là một đứa trẻ, tôi đã có được niềm vui phấn khích vì điều này: chỉ có tôi, chỉ có tôi, chỉ mình tôi thôi.
Vào những ngày sinh và cũng là ngày mất của các bé Hy Vọng, mẹ tôi sẽ ngồi nhâm nhi trà nóng trên một chiếc ghế bập bênh, ôm một chiếc chăn và bảo rằng bà "muốn riêng tư một chút". Không có gì là bi thương cả, mẹ tôi quá nhạy cảm để cất lên những lời ca truy điệu, nhưng bà sẽ trở nên trầm ngâm và xa cách, còn tôi thì chẳng là gì hết, trong khi tôi vốn quan trọng thế cơ mà. Tôi sẽ trèo vào lòng mẹ, hoặc cọ sát bức vẽ bằng sáp màu vào mặt bà, hoặc nhớ ra tờ đơn xin phép của trường học cần được xem ngay lập tức. Bố tôi sẽ cố làm tôi sao nhãng, cố đưa tôi đi xem phim hoặc dỗ dành tôi bằng kẹo ngọt. Cho dù là mưu mẹo nào đi nữa thì cũng không thành công. Tôi sẽ không cho mẹ tôi một vài phút riêng tư đó.
Tôi luôn tốt hơn so với các bé Hy Vọng, tôi là đứa trẻ đã sống sót. Nhưng tôi cũng luôn cảm thấy ghen tỵ, lúc nào cũng vậy - bảy nàng công chúa khiêu vũ đã mất đó. Bọn họ trở nên hoàn hảo ngay cả khi không cần phải cố gắng, thậm chí không cần phải đối mặt với cuộc sống một giây phút nào, trong khi đó tôi mắc kẹt ở đây, trên trái đất này, và mỗi ngày tôi đều phải nỗ lực, mỗi ngày lại là một nguy cơ để trở nên kém hoàn hảo hơn.
Đó là một lối sống kiệt lực. Tôi đã sống như thế đến khi tôi ba mươi mốt tuổi.
Và sau đó, trong khoảng hai năm, mọi thứ đã tốt đẹp. Nhờ có Nick.
Nick đã yêu tôi. Một tình yêu kiểu sáu-chữ-ê: Anh ấy yêêêêêêu tôi. Nhưng anh ấy không yêu tôi, chính bản thân tôi. Nick yêu một người con gái không hề tồn tại. Tôi đã giả bộ, theo cách mà tôi vẫn thường làm, vờ như có một nhân cách. Tôi không thể đừng được, đó là điều tôi vẫn hay làm: Một số phụ nữ thay đổi phong cách thời trang của họ, còn tôi thì thay đổi nhân cách của mình. Nhân cách thế nào thì cảm thấy dễ chịu, nhân cách nào được thèm muốn, nhân cách nào mới là thời thượng? Tôi cho rằng phần lớn con người ta đều như vậy, họ chỉ không chịu thừa nhận, hoặc họ ngụ lại trong một nhân cách chỉ bởi họ quá lười nhác hoặc quá ngu ngốc để bật công tắc chuyển đổi lên mà thôi.
Tại bữa tiệc ở Brooklyn đêm hôm đó, tôi đã đóng vai một cô gái có phong cách, loại con gái mà một người đàn ông như Nick sẽ muốn: Cô nàng dễ chịu. Đàn ông luôn nhắc đến cụm từ đó như một lời ngợi khen chính xác, phải vậy không nhỉ? Cô ấy là một cô nàng dễ chịu. Làm một cô nàng dễ chịu có́ nghĩa rằng tôi là một phụ nữ nóng bỏng, giỏi giang và khôi hài, một người yêu thích bóng đá, bài poker, những chuyện đùa tục tĩu và thích ợ hơi, là người biết chơi trò chơi điện tử, uống loại bia rẻ tiền, khoái làm tình tay ba và làm tình qua hậu môn, rồi còn nhồi nhét những chiếc bánh mì kẹp xúc xích và hamburger vào miệng như thể cô ta đang làm chủ một bữa tiệc ăn uống và làm tình tập thể lớn nhất thế giới, trong khi bằng cách nào đó vẫn phải duy trì được cỡ số hai, bởi Những Cô nàng dễ chịu thì trên hế́t phải hấp dẫn. Hấp dẫn và thông cảm. Những cô nàng Dễ chịu không bao giờ nổi nóng, họ chỉ mỉm cười một cách thất vọng và trìu mến, rồi để những gã đàn ông của họ làm bất kỳ điều gì mà anh ta muốn. Cứ tự nhiên, cứ việc phóng uế lên em đi, em không thấy phiền đâu, em là Cô nàng dễ chịu mà.
Đàn ông thực sự cho rằng loại con gái đó có tồn tại. Có lẽ bọn họ đã bị lừa phỉnh vì có quá nhiều phụ nữ sẵn sàng giả vờ làm loại con gái này. Trong một thời gian dài, tôi đã cảm thấy bị xúc phạm vì Cô nàng dễ chịu. Tôi từng chứng kiến những gã đàn ông - là bạn bè, là đồng nghiệp, và cả những kẻ xa lạ - đều ngây ngất trước những phụ nữ giả tạo khủng khiếp ấy, và tôi đã muốn đặt những anh chàng này ngồi xuống và từ tốn nói rằng: Anh không hề hẹn hò với một phụ nữ, anh đang hẹn hò với một phụ nữ đã xem quá nhiều những bộ phim được viết nên bởi những gã đàn ông vụng về trong giao tiếp xã hội, những gã muốn tin rằng loại phụ nữ như thế có tồn tại và có thể hôn hít bọn họ. Tôi đã muốn túm lấy vạt áo hay chiếc túi hộp nhỏ của anh chàng tội nghiệp kia mà nói rằng: Con khốn ấy chẳng thực sự thích bánh mì kẹp xúc xích cay đến thế đâu - chẳng ai thích bánh mì xúc xích cay đến thế cả! Và chính những Cô nàng dễ chịu đó còn đáng thương hơn: Bọn họ thậm chí không được giả vờ làm người phụ nữ mà họ muốn, nhưng phải giả vờ làm người phụ nữ mà một người đàn ông mong muốn. Ồ, và nếu bạn không phải một Cô nàng dễ chịu, tôi xin bạn đừng cho rằng người đàn ông của mình không hề mong muốn một Cô nàng dễ chịu nhé. Đó có thể là một phiên bản hơi khác chút xíu - có thể anh ta là người ăn chay, nên Cô nàng dễ chịu đó sẽ thích mỳ căn và thân thiện với chó, hoặc anh ta là một nghệ sĩ bụi bặm, còn Cô nàng dễ chịu sẽ là một nàng ngờ nghệch, mắt đeo kính, mình xăm trổ, ham mê truyện tranh. Có nhiều biến thể với vẻ giả tạo bề ngoài đó, nhưng tin tôi đi, anh ta rất muốn một Cô nàng dễ chịu, về căn bản cô nàng ấy sẽ thích mọi thứ khốn kiếp mà anh ta thích và chẳng bao giờ phàn nàn cả. (Làm cách nào để bạn nhận biết mình không phải một Cô nàng dễ chịu? Bởi anh ta đã nói những điều đại loại như: "Anh thích phụ nữ mạnh mẽ." Nếu anh ta nói điều đó với bạn, có nghĩa là một lúc nào đấy anh ta sẽ làm tình với một người đàn bà khác. Bởi "Anh thích phụ nữ mạnh mẽ" chính là dấu hiệu nhận biết rằng "Anh ghét phụ nữ mạnh mẽ.")
Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi - hàng bao năm rồi - để con lắc đảo chiều xoay, để đàn ông bắt đầu đọc các tác phẩm của Jane Austen, học cách đan len, giả vờ yêu thích vũ trụ, tổ chức những bữa tiệc trang trí sổ lưu niệm, rồi hôn hít và đụng chạm nhau trong khi liếc mắt đưa tình. Và khi ấy chúng tôi sẽ nói rằng: Vâng, anh ấy là một Anh chàng dễ chịu.
Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra cả. Thay vì vậy, phụ nữ trên khắp đất nước này đã thông đồng với nhau trong công cuộc làm hạ phẩm giá của chính mình! Chẳng mấy chốc Cô nàng dễ chịu đã trở thành cô nàng chuẩn mực. Đàn ông tin rằng cô ta có thực - cô ta không phải là một cô gái trong mơ, chỉ có một trong một triệu người. Mọi cô gái đều bị đòi hỏi trở thành cô gái này, và nếu bạn không như thế, thì hẳn bạn có điều gì đó không bình thường.
Mặc dù vậy, việc trở thành một Cô gái dễ chịu mới cám dỗ làm sao. Đối với một người như tôi, kiểu người háo thắng, thì việc trở thành cô gái mà mọi gã trai đều thèm muốn thật quá cám dỗ. Khi tôi gặp Nick, ngay lập tức tôi đã biết đó là điều mà anh ấy muốn, và vì anh ấy, tôi nghĩ mình sẵn sàng cố. Tôi sẽ thừa nhận một phần lỗi của tôi trong chuyện này. Vấn đề là, tôi đã phát điên vì anh ấy trước. Tôi nhận thấy ở anh ấy một vẻ đẹp lạ thường không cưỡng nổi, một anh chàng Missouri nhà quê tử tế. Ở bên anh ấy dễ chịu khủng khiếp. Anh ấy đã khơi ra những khía cạnh thuộc về con người tôi mà chính tôi còn không biết rằng chúng tồn tại: sự nhẹ nhàng, hóm hỉnh, và thoải mái. Cứ như thể anh ấy đã moi rỗng tôi ra rồi nhồi lại bằng lông vũ vậy. Anh ấy đã giúp tôi trở thành một Cô nàng dễ chịu - có lẽ với một ai khác, tôi sẽ không thể trở thành người như vậy. Mà tôi cũng không muốn thế. Tôi không thể nói rằng mình không thích một vài khía cạnh của điều đó: Tôi đã ăn bánh Trung thu, tôi đi chân trần, tôi thôi không lo lắng nữa. Tôi xem những bộ phim ngớ ngẩn và ăn thức ăn có chứa chất hóa học. Điểm mấu chốt là, tôi không nghĩ xa hơn bước đầu tiên của mọi sự việc. Tôi uống cola và chẳng màng đến việc làm thế nào để tái chế chiếc lon hay a-xít sẽ làm tôi sôi bụng, thứ a-xít mạnh đến độ có thể tẩy mạ của một đồng xu. Chúng tôi đi xem một bộ phim ngớ ngẩn và tôi chẳng buồn bận tâm đến sự phân biệt đối xử giới tính đầy xúc phạm, hay việc thiếu những vai diễn có ý nghĩa cho những nhóm người thiểu số. Tôi thậm chí chẳng bận tâm liệu bộ phim đó có ý nghĩa gì hay không. Tôi không cần biết bất cứ điều gì sẽ xảy ra tiếp sau đấy. Chẳng có gì quan trọng hết, tôi đang sống với thực tại, và tôi có thể cảm thấy mình ngày càng trở nên nông cạn và ngốc nghếch hơn. Nhưng cũng hạnh phúc nữa.
Trước khi gặp Nick, tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy mình là một con người, bởi tôi luôn luôn chỉ là một sản phẩm. Amy Tuyệt vời phải tài giỏi, sáng tạo, tốt bụng, sâu sắc, dí dỏm và vui vẻ. Chúng ta chỉ muốn con được hạnh phúc. Rand và Marybeth lúc nào cũng nói vậy, nhưng họ chẳng bao giờ giải thích phải làm thế nào. Có rất nhiều bài học, cơ hội, và lợi thế, nhưng họ không bao giờ dạy tôi làm sao để được hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ mình luôn bị những đứa trẻ khác làm rối trí. Tôi dự một bữa tiệc sinh nhật và nhìn những đứa khác cười khúc khích và làm mặt hề, rồi tôi đã thử làm thế, nhưng tôi không hiểu tại sao. Tôi ngồi đó với sợi dây thun của chiếc mũ sinh nhật thít chặt, làm hằn lên phần cơ mềm dưới cằm, lớp kem phủ bánh vón cục đã nhuộm xanh hàm răng của tôi, và tôi cố hiểu vì sao điều đó lại tức cười.
Với Nick, tôi rốt cuộc cũng hiểu. Bởi anh ấy thú vị vô cùng. Nó giống như hẹn hò với một con rái cá biển vậy. Anh ấy là người đầu tiên tôi từng gặp có tính cách vui vẻ một cách tự nhiên, mà lại ngang bằng với tôi. Anh ấy giỏi giang, lộng lẫy, hài hước, duyên dáng và mê hoặc. Mọi người thích anh ấy. Phụ nữ yêu anh ấy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo nhất: cặp đôi hạnh phúc nhất từng thấy. Điều đó không có nghĩa rằng tình yêu là một cuộc cạnh tranh. Nhưng tôi không hiểu ở bên nhau để làm gì nếu các bạn không phải là những người hạnh phúc nhất.
Trong một vài năm ấy, có lẽ tôi đã hạnh phúc hơn bất cứ quãng thời gian nào trước hoặc sau đấy - khi giả vờ là một con người khác. Tôi không thể hiểu được điều này có nghĩa gì nữa.
Nhưng rồi mọi chuyện phải chấm dứt, bởi nó không có thật, đó không phải là tôi. Đó không phải là em, Nick ạ! Em tưởng anh biết chứ. Tôi đã nghĩ nó gần giống một trò chơi. Tôi đã nghĩ giữa chúng tôi có sự thấu hiểu mà chỉ cần nháy mắt đừng hỏi, đừng nói. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thoải mái. Nhưng không được lâu bền. Anh ấy hóa ra cũng không thể duy trì con người đó của mình: những lời bông đùa dí dỏm, những trò chơi thông minh, sự lãng mạn, sự tán tỉnh. Tất cả bắt đầu tự sụp đổ. Tôi ghét Nick vì đã ngạc nhiên khi tôi trở thành chính tôi. Tôi ghét anh ấy vì đã không hiểu rằng chuyện này phải kết thúc, vì anh ấy đã thực sự tin rằng mình cưới con người đó, một sản phẩm tưởng tượng của hàng triệu gã đàn ông thủ dâm, tự sướng bằng tay và tự thỏa mãn. Anh ấy có vẻ thực sự kinh ngạc khi tôi yêu cầu anh ấy lắng nghe tôi. Anh ấy không thể tin được rằng tôi không thích dùng sáp tẩy lông hoàn toàn vùng kín và quan hệ bằng miệng với anh ấy khi được yêu cầu. Rằng thực sự tôi đã khó chịu khi anh ấy không đến uống rượu với bạn bè của tôi. Đoạn nhật ký lố bịch đó ư? Tôi không cần diễn đi diễn lại những vở kịch khỉ múa một cách tội nghiệp cho bạn bè mình xem. Tôi hài lòng khi để anh ấy được là chính mình. Đó chỉ là thứ nhảm nhí hoàn toàn xuẩn ngốc kiểu Cô nàng dễ chịu. Đúng là một con khốn. Một lần nữa, tôi không hiểu: Nếu bạn để một người đàn ông hủy bỏ những kế hoạch hoặc từ chối không làm mọi việc vì bạn, bạn đã thua. Bạn không có được thứ bạn muốn. Điều đó khá rõ rồ̀i còn gì. Dĩ nhiên, anh ta có thể vui, anh ta có thể nói rằng bạn là cô nàng dễ chịu nhất trên đời, nhưng anh ta nói thế bởi vì anh ta được làm theo ý mình. Anh ta gọi bạn là Cô nàng dễ chịu để lừa phỉnh bạn đấy! Đó là cách đàn ông vẫn làm: Bọn họ cố làm ra vẻ bạn là một cô nàng dễ chịu, cốt để bạn nhượng bộ trước những yêu cầu của họ. Giống như giọng lưỡi của một gã bán ô-tô khi bạn chưa chấp thuận mua chiếc xe đó: Ngài muốn trả bao nhiêu cho vẻ đẹp nhường này nào? Cụm từ dễ sợ mà đàn ông vẫn hay sử dụng là: "Ý anh là, anh biết em sẽ không phiền nếu anh…" Có, tôi có phiền đấy. Cứ nói thế đi. Đừng để thua, cô ngốc ngớ ngẩn ạ.
Vậy là chuyện đã phải chấm dứt. Cam kết với Nick, cảm thấy an toàn với Nick, hạnh phúc với Nick, đã khiến tôi nhận ra còn có một Amy Thực sự ở đó, và cô ấy tốt đẹp hơn, hay ho hơn, phức tạp hơn và thách thức hơn rất nhiều so với Amy dễ chịu kia. Dù sao đi nữa thì Nick vẫn muốn Amy dễ chịu. Bạn có thể tưởng tượng được rằng, rốt cuộc khi bạn phơi bày con người thực của mình trước người chồng của bạn, người bạn tâm giao của bạn, và khiến anh ấy không thích bạn nữa?Vậy là sự chán ghét bắt đầu như thế đấy. Tôi đã suy ngẫm về điều này rất nhiều, và tôi cho rằng, điểm khởi đầu chính là từ đó.
Nói đúng ra, là mất tích. Chẳng mấy nữa sẽ được coi như đã chết. Nhưng để viết tắt, chúng ta hãy gọi là chết. Mới chỉ được vài giờ đồng hồ, vậy mà tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi: các khớp thả lỏng, các cơ thư giãn. Sáng hôm nay, có lúc tôi nhận thấy nét mặt mình có vẻ là lạ và khang khác. Tôi nhìn qua kính chiếu hậu - Carthage đáng sợ đã ở phía sau, cách xa bốn mươi ba dặm, người chồng đỏm dáng của tôi lúc này đang thơ thẩn quanh quán bar nhơ nhớp của anh ta, trong khi tội danh gây thương tích cho người khác đang treo lơ lửng trên cái đầu u mê và đê tiện của anh ta bằng sợi dây đàn piano mong manh - và tôi nhận ra mình đang mỉm cười. Ha! Điều mới mẻ đây.
Danh sách những việc cần làm trong ngày hôm nay - một trong số rất nhiều những danh sách mà năm vừa rồi tôi đã lập - đang nằm trên ghế hành khách bên cạnh tôi, một vệt máu ở Mục 22: Tự cắt tay mình. Nhưng Amy sợ máu, những người đọc nhật ký sẽ nói như vậy. (Nhật ký, đúng rồi! Chúng ta sẽ nói đến cuốn nhật ký lỗi lạc của tôi sau.) Không, tôi chẳng sợ, chẳng hề sợ chút nào, nhưng trong một năm qua lúc nào tôi cũng nói là mình sợ. Tôi đã bảo với Nick có lẽ phải hàng chục lần về việc tôi sợ máu đến thế nào, và khi anh ấy nói: "Anh chẳng nhớ là em sợ máu đến thế," tôi đã trả lời rằng, "Em đã nói với anh rồi, em đã nó́i với anh rất nhiều lần rồi!" Nick có ký ức rất lơ đễnh về những vấn đề của người khác, nên anh ấy đã coi điều đó là thật. Việc tôi bất tỉnh ở trung tâm hiến huyết tương là một chi tiết thú vị. Tôi thực sự đã làm thế, tôi chỉ không viết ra là tôi đã làm vậy. (Đừng băn khoăn vội, chúng ta sẽ sắp xếp tường tận câu chuyện này: sự việc nào là thật, sự việc nào không phải là thật, và sự việc nào có thể là thật nữa).
Mục 22: Tự cắt tay mình đã nằm trong danh sách khá lâu rồi. Giờ thì nó đã thành hiện thực, và cánh tay tôi đang rất đau. Đau lắm. Phải có một phương pháp đặc biệt để có thể liếc tay bạn qua mép cắt của lớp giấy, ăn vào thớ thịt. Bạn muốn chảy thật nhiều máu, nhưng không nhiều đến mức khiến bạn ngất đi, để vài giờ sau đó bị phát hiện đang nằm trong một vũng máu như thể bể bơi dành cho trẻ em, chỉ toàn màu đỏ, cùng với cả tá những điều cần phải giải thích. Ban đầu tôi đã kề con dao dọc giấy vào cổ tay mình, nhưng khi nhìn vào những đường tĩnh mạch đan chéo chằng chịt, tôi cảm thấy mình như một chuyên gia gỡ bom mìn trong một bộ phim hành động: Cắt nhầm một sợi dây và anh đi đời. Rốt cuộc, tôi đã cắt vào phần phía trong bắp tay mình, cắn răng vào một miếng giẻ để khỏi hét lên. Một vết cắt đẹp, dài và sâu. Tôi ngồi khoanh chân trên sàn bếp trong vòng mười phút cho máu từ từ phun ra đến khi tôi tạo được một vũng máu nhỏ, đặc và trông rất ổn. Tiếp đó tôi lau nó đi một cách vụng về theo cách mà Nick hẳn sẽ làm sau khi anh ấy đập mạnh vào đầu tôi. Tôi muốn ngôi nhà phải nói lên được một câu chuyện đầy mâu thuẫn giữa thực và giả: Phòng khách trông như được dàn dựng, còn máu thì đã được lau sạch: Không thể nào lại là Amy được!.
Vậy là việc tự làm mình bị thương thật bõ công. Tuy vậy, nhiều giờ sau đó, vết cắt phía trong cánh tay áo của tôi, bên dưới lớp băng gạc, vẫn đau buốt. (Mục 30: Che chắn vết thương thật cẩn thận, đảm bảo không có chút máu nào rỉ ra ở những chỗ không cần thiết. Gói con dao dọc giấy lại, cất vào túi để sau này vứt bỏ đi).
Mục 18: Dàn dựng cảnh phòng khách. Lật ngửa chiếc ghế cổ. Đã xong.
Mục 12: Gói Câu đố đầu tiên vào hộp và giấu nó nửa kín nửa hở để cảnh sát phát hiện ra trước khi người chồng đầu óc mụ mị kia nghĩ đến việc tìm nó. Nó phải là một phần trong biên bản của cảnh sát. Tôi muốn anh ấy bị buộc phải bắt đầu trò chơi truy tìm kho báu này (cái tôi của anh ấy sẽ buộc anh ấy phải hoàn thành nó.) Đã xong.
Mục 32: Thay sang bộ đồ thông dụng, gài tóc vào trong mũ, trèo xuống phía dưới bờ kè sông và chạy nhanh theo mép kè, ở phía dưới sóng nước vỗ vào bờ kè chỉ cách vài phân, tới khi mày đến gần khu liên hợp. Hãy làm điều này cho dù mày biết nhà Teverer, những người hàng xóm duy nhất có hướng nhìn ra sông, sẽ ở nhà thờ. Hãy cứ làm thế bởi mày sẽ chẳng bao giờ lường trước được. Mày luôn làm thêm một việc mà người khác thường không làm, mày là người như thế mà.
Mục 29: Chào tạm biệt Bleecker. Hít hà hơi thở bốc mùi của nó một lần cuối. Đổ đầy thức ăn nghiền cho nó phòng khi mọi người quên cho nó ăn khi mọi việc bắt đầu.
Mục 33: Chuồn ra khỏi chiếc Dodge.
Đã xong, đã xong, đã xong.
Tôi có thể kể cho các bạn thêm về cách tôi tiến hành mọi việc, nhưng tôi muốn cho các bạn hiểu về tôi trước đã. Không phải một Amy Trong Nhật Ký, người vốn là một sản phẩm hư cấu (vậy mà Nick lại bảo tôi không thực sự là một nhà văn, nhưng tại sao tôi lại phải nghe anh ấy nhỉ?), mà là tôi, Amy Thực Sự. Loại đàn bà nào mà lại làm những việc thế này? Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện có thực, để các bạn có thể hiểu ra vấn đề.
Để bắt đầu câu chuyện: Đáng lẽ tôi không bao giờ nên được sinh ra trên đời này.
Trước tôi, mẹ đã năm lần bị sảy thai và có hai đứa con chết yểu. Mỗi năm một lần, vào mùa thu, như thể đó là một công việc mùa vụ, giống như luân canh vậy. Tất cả những đứa trẻ đều là con gái, tất cả đều được đặt tên là Hy Vọng. Tôi chắc chắn đó là gợi ý của bố tôi - thứ lạc quan bốc đồng, kiểu sốt sắng tùy lúc của ông: Chúng ta không thể từ bỏ hy vọng, Marybeth. Nhưng từ bỏ Hy Vọng chính xác là những gì họ đã làm, hết lần này đến lần khác.
Các bác sĩ yêu cầu họ không được cố nữa, họ từ chối. Họ không phải những kẻ bỏ cuộc. Họ cố hết lần này đến lần khác, và rốt cuộc tôi đã ra đời. Mẹ tôi đã không tính đến việc tôi sẽ sống sót, và không thể chịu đựng nổi khi nghĩ về tôi như một đứa bé thực sự, một đứa trẻ đang sống, một cô bé sẽ trở về ngôi nhà của mình. Nếu tình hình xấu đi thì có lẽ tôi đã trở thành Hy Vọng thứ tám. Nhưng tôi đã hò hét khi bước vào thế giới này - một thứ màu hồng chói lọi huyên náo. Bố mẹ tôi đã vô cùng ngạc nhiên, và họ nhận ra là họ chưa từng bàn đến một cái tên, một cái tên thực sự, cho một đứa trẻ thực sự. Hai ngày đầu tiên của tôi trong bệnh viện, họ vẫn chưa đặt tên cho tôi. Mỗi buổi sáng, khi mẹ tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra và cảm thấy cô y tá đang quẩn quanh ở lối vào (Tôi đã luôn hình dung về hình ảnh cô y tá ấy trong chiếc váy trắng xòe cổ và chiếc mũ xếp trông giống chiếc hộp đựng đồ ăn Trung Hoa), mẹ tôi sẽ hỏi mà thậm chí không hề ngẩng lên nhìn: "Con bé vẫn còn sống chứ?"
Khi tôi sống sót, họ đặt tên tôi là Amy, bởi đó là cái tên bình thường, một cái tên phổ biến dành cho con gái, cái tên mà có đến cả ngàn bé gái khác cũng được đặt trong năm đấy, để các vị Thần linh có thể sẽ không để ý đến đứa trẻ nhỏ bé này đang nằm náu mình giữa những đứa trẻ khác. Marybeth bảo rằng nếu được đặt tên lại, bà sẽ đặt tên tôi là Lydia.
Tôi lớn lên với cảm giác đặc biệt và tự hào. Tôi là cô bé đã chiến đấu chống lại sự tuyệt diệt và đã chiến thắng. Chỉ có khoảng một phần trăm cơ hội, nhưng tôi đã làm được. Trong quá trình đó, tôi đã phá hỏng tử cung của mẹ tôi - một Cuộc tiến quân của Sherman ngay từ trước khi tôi được sinh ra. Marybeth sẽ không bao giờ có con được nữa. Là một đứa trẻ, tôi đã có được niềm vui phấn khích vì điều này: chỉ có tôi, chỉ có tôi, chỉ mình tôi thôi.
Vào những ngày sinh và cũng là ngày mất của các bé Hy Vọng, mẹ tôi sẽ ngồi nhâm nhi trà nóng trên một chiếc ghế bập bênh, ôm một chiếc chăn và bảo rằng bà "muốn riêng tư một chút". Không có gì là bi thương cả, mẹ tôi quá nhạy cảm để cất lên những lời ca truy điệu, nhưng bà sẽ trở nên trầm ngâm và xa cách, còn tôi thì chẳng là gì hết, trong khi tôi vốn quan trọng thế cơ mà. Tôi sẽ trèo vào lòng mẹ, hoặc cọ sát bức vẽ bằng sáp màu vào mặt bà, hoặc nhớ ra tờ đơn xin phép của trường học cần được xem ngay lập tức. Bố tôi sẽ cố làm tôi sao nhãng, cố đưa tôi đi xem phim hoặc dỗ dành tôi bằng kẹo ngọt. Cho dù là mưu mẹo nào đi nữa thì cũng không thành công. Tôi sẽ không cho mẹ tôi một vài phút riêng tư đó.
Tôi luôn tốt hơn so với các bé Hy Vọng, tôi là đứa trẻ đã sống sót. Nhưng tôi cũng luôn cảm thấy ghen tỵ, lúc nào cũng vậy - bảy nàng công chúa khiêu vũ đã mất đó. Bọn họ trở nên hoàn hảo ngay cả khi không cần phải cố gắng, thậm chí không cần phải đối mặt với cuộc sống một giây phút nào, trong khi đó tôi mắc kẹt ở đây, trên trái đất này, và mỗi ngày tôi đều phải nỗ lực, mỗi ngày lại là một nguy cơ để trở nên kém hoàn hảo hơn.
Đó là một lối sống kiệt lực. Tôi đã sống như thế đến khi tôi ba mươi mốt tuổi.
Và sau đó, trong khoảng hai năm, mọi thứ đã tốt đẹp. Nhờ có Nick.
Nick đã yêu tôi. Một tình yêu kiểu sáu-chữ-ê: Anh ấy yêêêêêêu tôi. Nhưng anh ấy không yêu tôi, chính bản thân tôi. Nick yêu một người con gái không hề tồn tại. Tôi đã giả bộ, theo cách mà tôi vẫn thường làm, vờ như có một nhân cách. Tôi không thể đừng được, đó là điều tôi vẫn hay làm: Một số phụ nữ thay đổi phong cách thời trang của họ, còn tôi thì thay đổi nhân cách của mình. Nhân cách thế nào thì cảm thấy dễ chịu, nhân cách nào được thèm muốn, nhân cách nào mới là thời thượng? Tôi cho rằng phần lớn con người ta đều như vậy, họ chỉ không chịu thừa nhận, hoặc họ ngụ lại trong một nhân cách chỉ bởi họ quá lười nhác hoặc quá ngu ngốc để bật công tắc chuyển đổi lên mà thôi.
Tại bữa tiệc ở Brooklyn đêm hôm đó, tôi đã đóng vai một cô gái có phong cách, loại con gái mà một người đàn ông như Nick sẽ muốn: Cô nàng dễ chịu. Đàn ông luôn nhắc đến cụm từ đó như một lời ngợi khen chính xác, phải vậy không nhỉ? Cô ấy là một cô nàng dễ chịu. Làm một cô nàng dễ chịu có́ nghĩa rằng tôi là một phụ nữ nóng bỏng, giỏi giang và khôi hài, một người yêu thích bóng đá, bài poker, những chuyện đùa tục tĩu và thích ợ hơi, là người biết chơi trò chơi điện tử, uống loại bia rẻ tiền, khoái làm tình tay ba và làm tình qua hậu môn, rồi còn nhồi nhét những chiếc bánh mì kẹp xúc xích và hamburger vào miệng như thể cô ta đang làm chủ một bữa tiệc ăn uống và làm tình tập thể lớn nhất thế giới, trong khi bằng cách nào đó vẫn phải duy trì được cỡ số hai, bởi Những Cô nàng dễ chịu thì trên hế́t phải hấp dẫn. Hấp dẫn và thông cảm. Những cô nàng Dễ chịu không bao giờ nổi nóng, họ chỉ mỉm cười một cách thất vọng và trìu mến, rồi để những gã đàn ông của họ làm bất kỳ điều gì mà anh ta muốn. Cứ tự nhiên, cứ việc phóng uế lên em đi, em không thấy phiền đâu, em là Cô nàng dễ chịu mà.
Đàn ông thực sự cho rằng loại con gái đó có tồn tại. Có lẽ bọn họ đã bị lừa phỉnh vì có quá nhiều phụ nữ sẵn sàng giả vờ làm loại con gái này. Trong một thời gian dài, tôi đã cảm thấy bị xúc phạm vì Cô nàng dễ chịu. Tôi từng chứng kiến những gã đàn ông - là bạn bè, là đồng nghiệp, và cả những kẻ xa lạ - đều ngây ngất trước những phụ nữ giả tạo khủng khiếp ấy, và tôi đã muốn đặt những anh chàng này ngồi xuống và từ tốn nói rằng: Anh không hề hẹn hò với một phụ nữ, anh đang hẹn hò với một phụ nữ đã xem quá nhiều những bộ phim được viết nên bởi những gã đàn ông vụng về trong giao tiếp xã hội, những gã muốn tin rằng loại phụ nữ như thế có tồn tại và có thể hôn hít bọn họ. Tôi đã muốn túm lấy vạt áo hay chiếc túi hộp nhỏ của anh chàng tội nghiệp kia mà nói rằng: Con khốn ấy chẳng thực sự thích bánh mì kẹp xúc xích cay đến thế đâu - chẳng ai thích bánh mì xúc xích cay đến thế cả! Và chính những Cô nàng dễ chịu đó còn đáng thương hơn: Bọn họ thậm chí không được giả vờ làm người phụ nữ mà họ muốn, nhưng phải giả vờ làm người phụ nữ mà một người đàn ông mong muốn. Ồ, và nếu bạn không phải một Cô nàng dễ chịu, tôi xin bạn đừng cho rằng người đàn ông của mình không hề mong muốn một Cô nàng dễ chịu nhé. Đó có thể là một phiên bản hơi khác chút xíu - có thể anh ta là người ăn chay, nên Cô nàng dễ chịu đó sẽ thích mỳ căn và thân thiện với chó, hoặc anh ta là một nghệ sĩ bụi bặm, còn Cô nàng dễ chịu sẽ là một nàng ngờ nghệch, mắt đeo kính, mình xăm trổ, ham mê truyện tranh. Có nhiều biến thể với vẻ giả tạo bề ngoài đó, nhưng tin tôi đi, anh ta rất muốn một Cô nàng dễ chịu, về căn bản cô nàng ấy sẽ thích mọi thứ khốn kiếp mà anh ta thích và chẳng bao giờ phàn nàn cả. (Làm cách nào để bạn nhận biết mình không phải một Cô nàng dễ chịu? Bởi anh ta đã nói những điều đại loại như: "Anh thích phụ nữ mạnh mẽ." Nếu anh ta nói điều đó với bạn, có nghĩa là một lúc nào đấy anh ta sẽ làm tình với một người đàn bà khác. Bởi "Anh thích phụ nữ mạnh mẽ" chính là dấu hiệu nhận biết rằng "Anh ghét phụ nữ mạnh mẽ.")
Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi - hàng bao năm rồi - để con lắc đảo chiều xoay, để đàn ông bắt đầu đọc các tác phẩm của Jane Austen, học cách đan len, giả vờ yêu thích vũ trụ, tổ chức những bữa tiệc trang trí sổ lưu niệm, rồi hôn hít và đụng chạm nhau trong khi liếc mắt đưa tình. Và khi ấy chúng tôi sẽ nói rằng: Vâng, anh ấy là một Anh chàng dễ chịu.
Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra cả. Thay vì vậy, phụ nữ trên khắp đất nước này đã thông đồng với nhau trong công cuộc làm hạ phẩm giá của chính mình! Chẳng mấy chốc Cô nàng dễ chịu đã trở thành cô nàng chuẩn mực. Đàn ông tin rằng cô ta có thực - cô ta không phải là một cô gái trong mơ, chỉ có một trong một triệu người. Mọi cô gái đều bị đòi hỏi trở thành cô gái này, và nếu bạn không như thế, thì hẳn bạn có điều gì đó không bình thường.
Mặc dù vậy, việc trở thành một Cô gái dễ chịu mới cám dỗ làm sao. Đối với một người như tôi, kiểu người háo thắng, thì việc trở thành cô gái mà mọi gã trai đều thèm muốn thật quá cám dỗ. Khi tôi gặp Nick, ngay lập tức tôi đã biết đó là điều mà anh ấy muốn, và vì anh ấy, tôi nghĩ mình sẵn sàng cố. Tôi sẽ thừa nhận một phần lỗi của tôi trong chuyện này. Vấn đề là, tôi đã phát điên vì anh ấy trước. Tôi nhận thấy ở anh ấy một vẻ đẹp lạ thường không cưỡng nổi, một anh chàng Missouri nhà quê tử tế. Ở bên anh ấy dễ chịu khủng khiếp. Anh ấy đã khơi ra những khía cạnh thuộc về con người tôi mà chính tôi còn không biết rằng chúng tồn tại: sự nhẹ nhàng, hóm hỉnh, và thoải mái. Cứ như thể anh ấy đã moi rỗng tôi ra rồi nhồi lại bằng lông vũ vậy. Anh ấy đã giúp tôi trở thành một Cô nàng dễ chịu - có lẽ với một ai khác, tôi sẽ không thể trở thành người như vậy. Mà tôi cũng không muốn thế. Tôi không thể nói rằng mình không thích một vài khía cạnh của điều đó: Tôi đã ăn bánh Trung thu, tôi đi chân trần, tôi thôi không lo lắng nữa. Tôi xem những bộ phim ngớ ngẩn và ăn thức ăn có chứa chất hóa học. Điểm mấu chốt là, tôi không nghĩ xa hơn bước đầu tiên của mọi sự việc. Tôi uống cola và chẳng màng đến việc làm thế nào để tái chế chiếc lon hay a-xít sẽ làm tôi sôi bụng, thứ a-xít mạnh đến độ có thể tẩy mạ của một đồng xu. Chúng tôi đi xem một bộ phim ngớ ngẩn và tôi chẳng buồn bận tâm đến sự phân biệt đối xử giới tính đầy xúc phạm, hay việc thiếu những vai diễn có ý nghĩa cho những nhóm người thiểu số. Tôi thậm chí chẳng bận tâm liệu bộ phim đó có ý nghĩa gì hay không. Tôi không cần biết bất cứ điều gì sẽ xảy ra tiếp sau đấy. Chẳng có gì quan trọng hết, tôi đang sống với thực tại, và tôi có thể cảm thấy mình ngày càng trở nên nông cạn và ngốc nghếch hơn. Nhưng cũng hạnh phúc nữa.
Trước khi gặp Nick, tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy mình là một con người, bởi tôi luôn luôn chỉ là một sản phẩm. Amy Tuyệt vời phải tài giỏi, sáng tạo, tốt bụng, sâu sắc, dí dỏm và vui vẻ. Chúng ta chỉ muốn con được hạnh phúc. Rand và Marybeth lúc nào cũng nói vậy, nhưng họ chẳng bao giờ giải thích phải làm thế nào. Có rất nhiều bài học, cơ hội, và lợi thế, nhưng họ không bao giờ dạy tôi làm sao để được hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ mình luôn bị những đứa trẻ khác làm rối trí. Tôi dự một bữa tiệc sinh nhật và nhìn những đứa khác cười khúc khích và làm mặt hề, rồi tôi đã thử làm thế, nhưng tôi không hiểu tại sao. Tôi ngồi đó với sợi dây thun của chiếc mũ sinh nhật thít chặt, làm hằn lên phần cơ mềm dưới cằm, lớp kem phủ bánh vón cục đã nhuộm xanh hàm răng của tôi, và tôi cố hiểu vì sao điều đó lại tức cười.
Với Nick, tôi rốt cuộc cũng hiểu. Bởi anh ấy thú vị vô cùng. Nó giống như hẹn hò với một con rái cá biển vậy. Anh ấy là người đầu tiên tôi từng gặp có tính cách vui vẻ một cách tự nhiên, mà lại ngang bằng với tôi. Anh ấy giỏi giang, lộng lẫy, hài hước, duyên dáng và mê hoặc. Mọi người thích anh ấy. Phụ nữ yêu anh ấy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo nhất: cặp đôi hạnh phúc nhất từng thấy. Điều đó không có nghĩa rằng tình yêu là một cuộc cạnh tranh. Nhưng tôi không hiểu ở bên nhau để làm gì nếu các bạn không phải là những người hạnh phúc nhất.
Trong một vài năm ấy, có lẽ tôi đã hạnh phúc hơn bất cứ quãng thời gian nào trước hoặc sau đấy - khi giả vờ là một con người khác. Tôi không thể hiểu được điều này có nghĩa gì nữa.
Nhưng rồi mọi chuyện phải chấm dứt, bởi nó không có thật, đó không phải là tôi. Đó không phải là em, Nick ạ! Em tưởng anh biết chứ. Tôi đã nghĩ nó gần giống một trò chơi. Tôi đã nghĩ giữa chúng tôi có sự thấu hiểu mà chỉ cần nháy mắt đừng hỏi, đừng nói. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thoải mái. Nhưng không được lâu bền. Anh ấy hóa ra cũng không thể duy trì con người đó của mình: những lời bông đùa dí dỏm, những trò chơi thông minh, sự lãng mạn, sự tán tỉnh. Tất cả bắt đầu tự sụp đổ. Tôi ghét Nick vì đã ngạc nhiên khi tôi trở thành chính tôi. Tôi ghét anh ấy vì đã không hiểu rằng chuyện này phải kết thúc, vì anh ấy đã thực sự tin rằng mình cưới con người đó, một sản phẩm tưởng tượng của hàng triệu gã đàn ông thủ dâm, tự sướng bằng tay và tự thỏa mãn. Anh ấy có vẻ thực sự kinh ngạc khi tôi yêu cầu anh ấy lắng nghe tôi. Anh ấy không thể tin được rằng tôi không thích dùng sáp tẩy lông hoàn toàn vùng kín và quan hệ bằng miệng với anh ấy khi được yêu cầu. Rằng thực sự tôi đã khó chịu khi anh ấy không đến uống rượu với bạn bè của tôi. Đoạn nhật ký lố bịch đó ư? Tôi không cần diễn đi diễn lại những vở kịch khỉ múa một cách tội nghiệp cho bạn bè mình xem. Tôi hài lòng khi để anh ấy được là chính mình. Đó chỉ là thứ nhảm nhí hoàn toàn xuẩn ngốc kiểu Cô nàng dễ chịu. Đúng là một con khốn. Một lần nữa, tôi không hiểu: Nếu bạn để một người đàn ông hủy bỏ những kế hoạch hoặc từ chối không làm mọi việc vì bạn, bạn đã thua. Bạn không có được thứ bạn muốn. Điều đó khá rõ rồ̀i còn gì. Dĩ nhiên, anh ta có thể vui, anh ta có thể nói rằng bạn là cô nàng dễ chịu nhất trên đời, nhưng anh ta nói thế bởi vì anh ta được làm theo ý mình. Anh ta gọi bạn là Cô nàng dễ chịu để lừa phỉnh bạn đấy! Đó là cách đàn ông vẫn làm: Bọn họ cố làm ra vẻ bạn là một cô nàng dễ chịu, cốt để bạn nhượng bộ trước những yêu cầu của họ. Giống như giọng lưỡi của một gã bán ô-tô khi bạn chưa chấp thuận mua chiếc xe đó: Ngài muốn trả bao nhiêu cho vẻ đẹp nhường này nào? Cụm từ dễ sợ mà đàn ông vẫn hay sử dụng là: "Ý anh là, anh biết em sẽ không phiền nếu anh…" Có, tôi có phiền đấy. Cứ nói thế đi. Đừng để thua, cô ngốc ngớ ngẩn ạ.
Vậy là chuyện đã phải chấm dứt. Cam kết với Nick, cảm thấy an toàn với Nick, hạnh phúc với Nick, đã khiến tôi nhận ra còn có một Amy Thực sự ở đó, và cô ấy tốt đẹp hơn, hay ho hơn, phức tạp hơn và thách thức hơn rất nhiều so với Amy dễ chịu kia. Dù sao đi nữa thì Nick vẫn muốn Amy dễ chịu. Bạn có thể tưởng tượng được rằng, rốt cuộc khi bạn phơi bày con người thực của mình trước người chồng của bạn, người bạn tâm giao của bạn, và khiến anh ấy không thích bạn nữa?Vậy là sự chán ghét bắt đầu như thế đấy. Tôi đã suy ngẫm về điều này rất nhiều, và tôi cho rằng, điểm khởi đầu chính là từ đó.
Tác giả :
Gillian Flynn