Gợn Gió Đêm
Chương 29: Người của Chu gia
Sau hành trình 11 tiếng đồng hồ, máy bay cũng thuận lợi đến Vancouver. Khi hạ cánh, những ngọn núi phủ đầy tuyết nhấp nhô cách đó không xa như đội một chiếc mũ trắng. Sau khi ra khỏi hải quan và đáp chuyến bay nối chuyến, lúc đến Yellowknife đã là 11h30 tối giờ địa phương.
Thành phố Yellowknife là nơi sống động duy nhất trong Lãnh thổ Tây Bắc, nhưng dân số chỉ có 20.000 người.
Sân bay rất nhỏ nhưng lại giống như một bản đồ thế giới thu nhỏ vậy. Vào đầu mùa đông, tại thành phố gần Bắc Cực nhất thế giới này, khách du lịch đến để ngắm cực quang từ nhiều quốc gia khác nhau, thuộc mọi màu da, nói chuyện bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, khiến sân bay vốn dĩ yên tĩnh vào ban đêm lại thêm phần sôi động.
Lâm Cảnh Thước đưa điện thoại lên tai, vừa đi vừa trả lời điện thoại: “Yep, chúng tôi vừa lấy hành lý ký gửi. Máy bay cất cánh sớm nửa tiếng……….Ok, tôi sẽ đưa họ ra.”
Anh ta cúp điện thoại, xoay người nói: “Xe mà đạo diễn Chu sắp xếp đang chờ ở bên ngoài, chúng ta đến khách sạn trước”.
Cả đoàn đã trải qua một chặng đường dài, tàu xe mệt nhọc, lúc này nghe xong đều hoan hô vui vẻ, mệt mỏi qua đi họ mới nhận ra đoàn làm phim sắp xếp chỗ du lịch tốt đến vậy nên sôi nổi bàn luận về thời tiết, văn hóa, phong cảnh của địa phương.
Nhưng không một ai chú ý đến 2 người đang đi hàng cuối cùng.
Tạ Điệt và Giang Trạch Dư cùng nhau chậm rì rì đi ở hàng người cuối cùng. Tới cửa quán cafe bên cạnh, một vài đứa trẻ Ấn Độ vừa cười giỡn vừa đuổi theo nhau để giành lấy một ổ bánh mì Bagel. Dưới “tình hình giao thông” phức tạp này khiến người vừa mới tỉnh ngủ không lâu, thị lực còn đang ở trạng thái mơ hồ Giang tiên sinh cảm thấy thật là chật vật.
**Bánh mì Bagel: bánh mì vòng của cộng đồng người Do Thái gốc Ba Lan
Tạ Điệt dứt khoát kéo ống tay áo của anh, mang anh xông ra khỏi vòng vây của bọn trẻ.
Cô đang mặc áo khoác lông ngỗng Canada mà cô đã mua ở trung tâm thương mại trước đó, nó khá nặng nề khiến cử động có hơi vụng về. Nhưng mà cũng không là gì so với người đàn ông bên cạnh này.
Do vội vã lên đường nên ngoài những giấy tờ cần thiết, anh hầu như không có hành lý gì, quần áo cũng mỏng manh – chiếc áo cashmere đang mặc trên người cũng trở nên nhăn nhúm do thời gian ngồi trên máy bay quá lâu, trên cổ là chiếc gối màu hồng nhạt mà Tạ Điệt chọn ngẫu nhiên ở trung tâm thương mại, cổ áo thì được bao quanh bởi chiếc khăn Burberry màu vàng mù tạt mà cô đã buộc cho anh, trào lưu đất và trời kết hợp này ngay cả Max, một nhà phê bình thời trang thích bắt bẻ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn vài cái.
Tạ Điệt cười đến ngặt nghẽo, Chỉ vào chiếc áo khoác cashmere trên người và đôi giày da thủ công đẹp không tì vết của Giang Trạch Dư: “Em vừa tra thời tiết ở đây trên máy bay. Thành phố Yellowknife hiện là âm 25 độ C. Quần áo và giày dép của anh chắc chắn không ổn.”
Giang Trạch Dư vẫn để cho cô nắm tay áo, trên mặt không có biểu cảm gì: “Người đứng đầu chi nhánh Trạch Ưu ở Canada đã đến trước, họ sẽ chuẩn bị. Điệt Điệt, lát nữa em đi chung xe với anh, anh đã yêu cầu đặt 2 phòng ở khách sạn Castle, chỗ mà đoàn làm phim sẽ ở”.
Tạ Điệt gật gật đầu, đã trễ như vậy chắc sẽ không có khả năng mở cuộc họp hay bàn giao công việc, đi theo xe nào cũng không quan trọng.
Giang Trạch Dư cong lên khóe môi hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô.
Hai chuyến bay cộng với thời gian quá cảnh cũng mất mấy chục tiếng đồng hồ, ngoài việc ngủ, anh còn tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng cũng trút bỏ được phiền muộn trong lòng, đại khái là thuyết phục chính mình không nên câu nệ những chuyện đã qua.
Họ đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm, cuối cùng cả hai đều có ý nguyện quay đầu lại, vậy tại sao cứ phải khiến khoảng cách của nhau thêm xa vì những chuyện vụn vặt đó?
Bước ra ngoài từ cổng đến của ga sân bay, phía ngoài những ô cửa kính lớn từ trần đến sàn, thành phố Yellowknife về đêm tối tăm mịt mù, lớp kính dày cộp vẫn toát lên hơi thở lạnh lẽo và khó nhọc.
Đây là một nơi đặc biệt lại lãng mạn, có gió lạnh nhất, rượu mạnh nhất, và cực quang đẹp nhất.
Tuyết cực dày tích tụ ở hai bên đường trước cổng sân bay, cuồng phong mãnh liệt dưới thời tiết âm 25 độ đã tạo lực cản lớn cho chiếc cửa xoay tròn. Vài người đã cố gắng dùng sức để làm cho cánh cửa xoay chuyển động.
Sau khi khó khăn bước ra khỏi cửa kính, gió hồ thổi từ Great Slave ở phía xa giống như từng thanh kiếm băng giá, xuyên thấu cơ thể không chút thương tiếc.
Dự báo thời tiết cho thấy nhiệt độ lúc này là âm 25 độ C, nhưng nhiệt độ cơ thể chắc chắn dưới âm 30. Trong phút chốc, ai cũng không khỏi nhớ nhung cơn gió mùa thu Bắc Kinh cuốn những chiếc lá ngô đồng bay lên cao đến mấy mét.
Nhưng điều gây sốc hơn nữa là việc ba bốn chiếc Lincoln đang đậu hàng dài dưới gió tuyết.
Mọi người trong đoàn phim đều không nói nên lời, thầm nói đạo diễn của bọn họ rất thích những cảnh quay lớn, đi công tác nhưng cũng rất có mặt mũi.
Bên chiếc xe Lincoln dẫn đầu, một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống đang dựa vào cửa, anh ta mặc một chiếc áo lông vũ cực lớn, trên người phủ đầy trang thiết bị ngoài trời không tìm ra bất kỳ lỗi nào, cho dù trực tiếp đến ngọn núi tuyết gần đó để trượt tuyết cũng sẽ không khiến người khác dị nghị.
Nếu không có gương mặt đậm chất Á Đông, bộ đồ chuyên nghiệp này sẽ giống như một người địa phương đã sống ở đây hàng chục năm.
Nhìn thấy người đó, ánh mắt Lâm Cảnh Thước lập tức sáng lên, anh đi qua với bộ râu chưa cạo hai ngày và hai quầng thâm mắt cực lớn, vươn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng nghéo bả vai người thanh niên một cái, lẩm bẩm oán giận nói: “Chậc, Chu đại thiếu gia lại tự mình đến đây đón chúng tôi, xem ra anh cũng còn chút lương tâm”.
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, mọi người trong đoàn cũng lần lượt chào đạo diễn, rồi hào hứng kéo vali lên xe Lincoln.
Tạ Điệt ôm hai tay đứng trong gió, chờ hai người kia hàn huyên xong mới cùng Lâm Cảnh Thước nói mấy câu, sau đó theo Giang Trạch Dư đi đến một chiếc Mercedes màu đen đậu sau dãy xe.
Người lái xe là nhân viên Trạch Ưu, anh ta bước xuống từ ghế lái, biểu tình cung kính mở cửa sau cho họ.
“Tạ Điệt?”
Tạ Điệt đang chuẩn bị lên xe, chợt nghe phía sau có tiếng chào hỏi ngập ngừng. Ở nơi dị quốc tha hương như vậy mà cũng có người nhận ra cô cũng thật kì lạ, cô nhướng mày quay đầu lại thì phát hiện đứng phía sau là người thanh niên vừa mới nói chuyện phiếm với Lâm Cảnh Thước.
Cũng là đầu sỏ cho chuyên đi công tác gấp gáp lần này, Chu Tử Dương, đạo diễn Chu.
Tạ Điệt tham gia vào các hoạt động của công ty và công việc người phát ngôn này đều sử dụng nghệ danh Sunny, vì vậy cô hơi ngỡ ngàng khi nghe đạo diễn gọi tên thật của mình.
Đầu đinh Chu Tử Dương với tinh thần rất hăng hái, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đôi lông mày rậm của anh ta càng lộ ra vẻ hoang dã.
Anh ta bước đến phía Tạ Điệt, nghéo nhẹ một cái lên khoé môi cô: “Quả nhiên không nhìn lầm, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc tối từ thiện do ba tôi tổ chức, lúc đó em đang học cấp 3 thì phải? Nói thật, những bức ảnh Max cho tôi xem thật sự có hơi không giống em, P nhiều quá, không có đến 1/3 thần thái”.
**P = photoshop
Anh ta nói xong dừng lại một chút, “Đừng nói chuyện này nữa, chú Tạ gần đây sức khỏe tốt không? Trưởng bối trong nhà luôn nhắc đến chú ấy với tôi, nói hai năm nay không còn lui tới thường xuyên, thật đáng tiếc”.
Tiệc từ thiện buổi tối?
Chu Tử Dương …… Chu Tử Tuấn, Chu gia.
Cô nhớ rằng Chu Tử Dương là con trai của anh cả Chu Dịch và là anh họ của Chu Tử Tuấn. Bởi vì anh ta đã rời thương trường và trở thành đạo diễn quảng cáo, về cơ bản mờ nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, đến nỗi cô thậm chí không nhớ rằng còn có một người như vậy.
Tạ Điệt rùng mình, bỗng nhiên vươn tay, đẩy người đang định quay lại khi nghe thấy tiếng nói vào bên hông ghế sau xe, sau đó đóng cửa “rầm” một tiếng.
Cô vén mái tóc dài lên, rũ bỏ một mảng lớn bông tuyết lạnh lẽo, rồi thản nhiên mỉm cười quay lưng về phía cửa xe với người đàn ông cao 1m8 trước mặt.
Tay đang giữ nắm cửa vẫn còn run run.
Sau năm năm, cô đã hình thành thói quen kiểm tra tin tức về Chu Tử Tuấn và Chu gia mỗi tuần một lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người Chu gia sờ sờ trước mặt.
Giọng nói của Tạ Điệt vẫn đều đều, tươi cười nhìn không ra vấn đề: “Ba tôi sức khỏe vẫn tốt, nhờ Chu đạo diễn thay tôi gửi lời hỏi thăm bác Chu”.
Chu Tử Dương nghe xong liền rút đôi mắt hơi thăm dò ra khỏi cửa xe đang đóng chặt, tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Anh định nói lại thì Lâm Cảnh Thước vừa lúc thò đầu ra khỏi cửa kính xe vẫy tay gọi anh.
Sau đó Chu Tử Dương gật đầu với Tạ Điệt: “Hôm nay trễ quá, ngày mai chúng ta gặp lại, tôi sẽ đưa em đi uống Pulque của thổ dân da đỏ.”
Tạ Điệt vẫy tay cười lễ phép với anh ta, lúc mọi người đã đi xa, cô cau mày đứng thẳng lưng, mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào.
Màn đêm ở Yellowknife thật ảm đạm, gió thổi cuồng nhiệt ở hồ Great Slave, bên trong chiếc Mercedes-Benz có đèn vàng ấm áp. Phía ngoài cửa đóng băng tuyết, nhưng nhiệt độ bên trong xe hình như còn giảm đi thêm vài phần.
Tạ Điệt: “……….”
Cô nhìn người đàn ông trong xe đang lạnh lùng không thèm để ý đến mình, nghĩ rằng anh tức giận vì vừa rồi cô đã đẩy anh quá mạnh.
Tạ Điệt không kịp xin lỗi, chỉ có thể cau mày duỗi tay ôm cánh tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc: “……Anh đừng giận, nếu không em để cho anh đẩy lại?”
Giang Trạch Dư bật cười khi nghe những lời đó, nhưng lại không thể nói ra.
Vẫn còn giận … Anh có chỗ nào giống đang tức giận?
Cơn giận của anh đã bị dập tắt bởi một loại axit ăn mòn nhất định. Nhưng vẫn phải nói, người kia cũng là bạn cũ của cô sao? Một tiểu thịt tươi thì thôi đi, hiện tại lại có thêm một người đàn ông không thể giải thích được mà bị cô đẩy vào trong xe như vậy.
Thật mẹ nó có bản lĩnh.
Giang Trạch Dư cảm thấy lúc trên máy bay anh nghĩ tới nghĩ lui về việc thuyết phục bản thân phải có lòng dạ rộng lượng và bao dung với mọi việc, bây giờ trong đầu anh chỉ là một đống rác rưởi.
Tạ Điệt lẩm bẩm xong liền cảm thấy khi nãy mình đã hơi quá đáng.
Vừa rồi cô nhìn thấy Chu gia, phản ứng theo bản năng khiến lực đạo quả thật không nhẹ. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại cảm thấy hành vi đó là không cần thiết, việc Giang Trạch Dư đến Yellowknife, Chu Tử Dương chắc chắn biết.
Cũng sẽ tự nhiên biết anh với cô cùng nhau đến.
Hơn nữa, hiện tại cô chỉ nhớ rõ nhà họ Chu đã xảy ra tranh chấp từ thế hệ trước, cha của Chu Tử Dương và Chu Dịch thuộc về hai phe, nên không rõ đối phương thuộc phe ta hay địch.
Nhưng Tạ đại tiểu thư tính tình rất lợi hại, đã 5 năm trôi qua mà cô vẫn không tiến bộ chút nào. Lúc trước khi ở bên nhau, cô lúc nào cũng vậy, cho dù có làm sai điều gì cũng chưa từng nhận lỗi.
Tất nhiên, trong hầu hết thời gian, Tạ tiểu thư không cảm thấy mình sai, ngay cả khi trong một số ít thời điểm cô tự giác đuối lý, cô cũng sẽ chỉ lắc lắc cánh tay anh giống như bây giờ.
Đó là dấu hiệu yếu thế của cô.
Nhưng anh tính tình vẫn luôn ôn nhu, cho dù cô kiêu ngạo thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận mọi chuyện, dỗ dành cô đến mức Tạ Điệt chưa bao giờ nghiêm túc ngẫm lại bản thân.
Cách Bắc Cực bốn trăm km, bầu trời ở Yellowknife bị gió tuyết bao phủ. Lời đồn 2 tuần tới ở nơi này sẽ bùng nổ cực quang thần bí, đến giờ vẫn không có một chút động tĩnh.
Tạ Điệt nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của người đàn ông, cảm thấy khí chất của người này 5 năm nay đã lớn hơn, trong lòng có chút hụt hẫng.
Những ngày trước cô thật sự không tốt với anh.
Nói cách khác, cô đã từng nghĩ rằng tương lai còn dài nên ỷ lại mà không đối xử tốt với anh.
Tạ Điệt hạ thấp người nghiêng người về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần âm mũi, hai tay siết nhẹ cánh tay anh: “… Là cánh tay đau hả? Em xoa cho anh được không? Em không nên đẩy anh, lần sau em sẽ chú ý”.
Giang Trạch Dư quay đầu, mới vừa rồi còn ngập đầy hoả khí, bây giờ lại bị cô vuốt ve xin lỗi, nháy mắt đã lập tức nguôi ngoai.
Lát sau suy nghĩ cẩn thận sắc mặt lại tức khắc khó coi như vừa ăn phải ruồi bọ.
Nhịn tới nhịn lui, cuối cùng mở miệng lại là giọng điệu chua ngoa đầy ghen tuông.
“Nếu đã quen biết từ lâu sao không ngồi chiếc Lincoln kia đi?”
Tạ Điệt: “……….”
Đôi mắt cô thoáng hiện ý cười, sau khi cười một tiếng, cô nhắm mắt dựa đầu vào vai anh, duỗi một tay đến tấm lưng cứng ngắc của anh, vòng tay còn lại ôm anh như ôm một cái gốm ôm thật lớn: “……Đừng làm ồn, chỗ nào em cũng không muốn đi, em buồn ngủ”.
Cô tựa đầu vào vai anh, thanh âm tinh tế nho nhỏ len lỏi vào tai.
“Người vừa rồi em không thích, cũng không hiểu tại sao nhưng không thể không đề phòng. A Dư, cho em một chút thời gian, chờ em suy nghĩ thật cẩn thận em sẽ nói hết cho anh nghe, được không?”
Mỗi lần cô hôn trộm anh đều sẽ nỉ non nickname này bên tai anh.
Cách gọi này chỉ thuộc về một mình cô.
Sau đó liền nhìn thấy người đàn ông này giống như thiếu niên 7-8 năm trước, trong chốc lát 2 tai đỏ ửng.
Tác giả có lời muốn nói: A Dư muội A Dư muội, có thể có cốt khí một chút không, thật sự bị ăn đến không còn gì. Ngày mai, tin tưởng ta, Dư muội sẽ rất tự hào.
Editor: mong đợi chương 31 quá vì sẽ là 1 chương hay
Thành phố Yellowknife là nơi sống động duy nhất trong Lãnh thổ Tây Bắc, nhưng dân số chỉ có 20.000 người.
Sân bay rất nhỏ nhưng lại giống như một bản đồ thế giới thu nhỏ vậy. Vào đầu mùa đông, tại thành phố gần Bắc Cực nhất thế giới này, khách du lịch đến để ngắm cực quang từ nhiều quốc gia khác nhau, thuộc mọi màu da, nói chuyện bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, khiến sân bay vốn dĩ yên tĩnh vào ban đêm lại thêm phần sôi động.
Lâm Cảnh Thước đưa điện thoại lên tai, vừa đi vừa trả lời điện thoại: “Yep, chúng tôi vừa lấy hành lý ký gửi. Máy bay cất cánh sớm nửa tiếng……….Ok, tôi sẽ đưa họ ra.”
Anh ta cúp điện thoại, xoay người nói: “Xe mà đạo diễn Chu sắp xếp đang chờ ở bên ngoài, chúng ta đến khách sạn trước”.
Cả đoàn đã trải qua một chặng đường dài, tàu xe mệt nhọc, lúc này nghe xong đều hoan hô vui vẻ, mệt mỏi qua đi họ mới nhận ra đoàn làm phim sắp xếp chỗ du lịch tốt đến vậy nên sôi nổi bàn luận về thời tiết, văn hóa, phong cảnh của địa phương.
Nhưng không một ai chú ý đến 2 người đang đi hàng cuối cùng.
Tạ Điệt và Giang Trạch Dư cùng nhau chậm rì rì đi ở hàng người cuối cùng. Tới cửa quán cafe bên cạnh, một vài đứa trẻ Ấn Độ vừa cười giỡn vừa đuổi theo nhau để giành lấy một ổ bánh mì Bagel. Dưới “tình hình giao thông” phức tạp này khiến người vừa mới tỉnh ngủ không lâu, thị lực còn đang ở trạng thái mơ hồ Giang tiên sinh cảm thấy thật là chật vật.
**Bánh mì Bagel: bánh mì vòng của cộng đồng người Do Thái gốc Ba Lan
Tạ Điệt dứt khoát kéo ống tay áo của anh, mang anh xông ra khỏi vòng vây của bọn trẻ.
Cô đang mặc áo khoác lông ngỗng Canada mà cô đã mua ở trung tâm thương mại trước đó, nó khá nặng nề khiến cử động có hơi vụng về. Nhưng mà cũng không là gì so với người đàn ông bên cạnh này.
Do vội vã lên đường nên ngoài những giấy tờ cần thiết, anh hầu như không có hành lý gì, quần áo cũng mỏng manh – chiếc áo cashmere đang mặc trên người cũng trở nên nhăn nhúm do thời gian ngồi trên máy bay quá lâu, trên cổ là chiếc gối màu hồng nhạt mà Tạ Điệt chọn ngẫu nhiên ở trung tâm thương mại, cổ áo thì được bao quanh bởi chiếc khăn Burberry màu vàng mù tạt mà cô đã buộc cho anh, trào lưu đất và trời kết hợp này ngay cả Max, một nhà phê bình thời trang thích bắt bẻ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn vài cái.
Tạ Điệt cười đến ngặt nghẽo, Chỉ vào chiếc áo khoác cashmere trên người và đôi giày da thủ công đẹp không tì vết của Giang Trạch Dư: “Em vừa tra thời tiết ở đây trên máy bay. Thành phố Yellowknife hiện là âm 25 độ C. Quần áo và giày dép của anh chắc chắn không ổn.”
Giang Trạch Dư vẫn để cho cô nắm tay áo, trên mặt không có biểu cảm gì: “Người đứng đầu chi nhánh Trạch Ưu ở Canada đã đến trước, họ sẽ chuẩn bị. Điệt Điệt, lát nữa em đi chung xe với anh, anh đã yêu cầu đặt 2 phòng ở khách sạn Castle, chỗ mà đoàn làm phim sẽ ở”.
Tạ Điệt gật gật đầu, đã trễ như vậy chắc sẽ không có khả năng mở cuộc họp hay bàn giao công việc, đi theo xe nào cũng không quan trọng.
Giang Trạch Dư cong lên khóe môi hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô.
Hai chuyến bay cộng với thời gian quá cảnh cũng mất mấy chục tiếng đồng hồ, ngoài việc ngủ, anh còn tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng cũng trút bỏ được phiền muộn trong lòng, đại khái là thuyết phục chính mình không nên câu nệ những chuyện đã qua.
Họ đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm, cuối cùng cả hai đều có ý nguyện quay đầu lại, vậy tại sao cứ phải khiến khoảng cách của nhau thêm xa vì những chuyện vụn vặt đó?
Bước ra ngoài từ cổng đến của ga sân bay, phía ngoài những ô cửa kính lớn từ trần đến sàn, thành phố Yellowknife về đêm tối tăm mịt mù, lớp kính dày cộp vẫn toát lên hơi thở lạnh lẽo và khó nhọc.
Đây là một nơi đặc biệt lại lãng mạn, có gió lạnh nhất, rượu mạnh nhất, và cực quang đẹp nhất.
Tuyết cực dày tích tụ ở hai bên đường trước cổng sân bay, cuồng phong mãnh liệt dưới thời tiết âm 25 độ đã tạo lực cản lớn cho chiếc cửa xoay tròn. Vài người đã cố gắng dùng sức để làm cho cánh cửa xoay chuyển động.
Sau khi khó khăn bước ra khỏi cửa kính, gió hồ thổi từ Great Slave ở phía xa giống như từng thanh kiếm băng giá, xuyên thấu cơ thể không chút thương tiếc.
Dự báo thời tiết cho thấy nhiệt độ lúc này là âm 25 độ C, nhưng nhiệt độ cơ thể chắc chắn dưới âm 30. Trong phút chốc, ai cũng không khỏi nhớ nhung cơn gió mùa thu Bắc Kinh cuốn những chiếc lá ngô đồng bay lên cao đến mấy mét.
Nhưng điều gây sốc hơn nữa là việc ba bốn chiếc Lincoln đang đậu hàng dài dưới gió tuyết.
Mọi người trong đoàn phim đều không nói nên lời, thầm nói đạo diễn của bọn họ rất thích những cảnh quay lớn, đi công tác nhưng cũng rất có mặt mũi.
Bên chiếc xe Lincoln dẫn đầu, một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống đang dựa vào cửa, anh ta mặc một chiếc áo lông vũ cực lớn, trên người phủ đầy trang thiết bị ngoài trời không tìm ra bất kỳ lỗi nào, cho dù trực tiếp đến ngọn núi tuyết gần đó để trượt tuyết cũng sẽ không khiến người khác dị nghị.
Nếu không có gương mặt đậm chất Á Đông, bộ đồ chuyên nghiệp này sẽ giống như một người địa phương đã sống ở đây hàng chục năm.
Nhìn thấy người đó, ánh mắt Lâm Cảnh Thước lập tức sáng lên, anh đi qua với bộ râu chưa cạo hai ngày và hai quầng thâm mắt cực lớn, vươn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng nghéo bả vai người thanh niên một cái, lẩm bẩm oán giận nói: “Chậc, Chu đại thiếu gia lại tự mình đến đây đón chúng tôi, xem ra anh cũng còn chút lương tâm”.
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, mọi người trong đoàn cũng lần lượt chào đạo diễn, rồi hào hứng kéo vali lên xe Lincoln.
Tạ Điệt ôm hai tay đứng trong gió, chờ hai người kia hàn huyên xong mới cùng Lâm Cảnh Thước nói mấy câu, sau đó theo Giang Trạch Dư đi đến một chiếc Mercedes màu đen đậu sau dãy xe.
Người lái xe là nhân viên Trạch Ưu, anh ta bước xuống từ ghế lái, biểu tình cung kính mở cửa sau cho họ.
“Tạ Điệt?”
Tạ Điệt đang chuẩn bị lên xe, chợt nghe phía sau có tiếng chào hỏi ngập ngừng. Ở nơi dị quốc tha hương như vậy mà cũng có người nhận ra cô cũng thật kì lạ, cô nhướng mày quay đầu lại thì phát hiện đứng phía sau là người thanh niên vừa mới nói chuyện phiếm với Lâm Cảnh Thước.
Cũng là đầu sỏ cho chuyên đi công tác gấp gáp lần này, Chu Tử Dương, đạo diễn Chu.
Tạ Điệt tham gia vào các hoạt động của công ty và công việc người phát ngôn này đều sử dụng nghệ danh Sunny, vì vậy cô hơi ngỡ ngàng khi nghe đạo diễn gọi tên thật của mình.
Đầu đinh Chu Tử Dương với tinh thần rất hăng hái, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đôi lông mày rậm của anh ta càng lộ ra vẻ hoang dã.
Anh ta bước đến phía Tạ Điệt, nghéo nhẹ một cái lên khoé môi cô: “Quả nhiên không nhìn lầm, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc tối từ thiện do ba tôi tổ chức, lúc đó em đang học cấp 3 thì phải? Nói thật, những bức ảnh Max cho tôi xem thật sự có hơi không giống em, P nhiều quá, không có đến 1/3 thần thái”.
**P = photoshop
Anh ta nói xong dừng lại một chút, “Đừng nói chuyện này nữa, chú Tạ gần đây sức khỏe tốt không? Trưởng bối trong nhà luôn nhắc đến chú ấy với tôi, nói hai năm nay không còn lui tới thường xuyên, thật đáng tiếc”.
Tiệc từ thiện buổi tối?
Chu Tử Dương …… Chu Tử Tuấn, Chu gia.
Cô nhớ rằng Chu Tử Dương là con trai của anh cả Chu Dịch và là anh họ của Chu Tử Tuấn. Bởi vì anh ta đã rời thương trường và trở thành đạo diễn quảng cáo, về cơ bản mờ nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, đến nỗi cô thậm chí không nhớ rằng còn có một người như vậy.
Tạ Điệt rùng mình, bỗng nhiên vươn tay, đẩy người đang định quay lại khi nghe thấy tiếng nói vào bên hông ghế sau xe, sau đó đóng cửa “rầm” một tiếng.
Cô vén mái tóc dài lên, rũ bỏ một mảng lớn bông tuyết lạnh lẽo, rồi thản nhiên mỉm cười quay lưng về phía cửa xe với người đàn ông cao 1m8 trước mặt.
Tay đang giữ nắm cửa vẫn còn run run.
Sau năm năm, cô đã hình thành thói quen kiểm tra tin tức về Chu Tử Tuấn và Chu gia mỗi tuần một lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người Chu gia sờ sờ trước mặt.
Giọng nói của Tạ Điệt vẫn đều đều, tươi cười nhìn không ra vấn đề: “Ba tôi sức khỏe vẫn tốt, nhờ Chu đạo diễn thay tôi gửi lời hỏi thăm bác Chu”.
Chu Tử Dương nghe xong liền rút đôi mắt hơi thăm dò ra khỏi cửa xe đang đóng chặt, tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Anh định nói lại thì Lâm Cảnh Thước vừa lúc thò đầu ra khỏi cửa kính xe vẫy tay gọi anh.
Sau đó Chu Tử Dương gật đầu với Tạ Điệt: “Hôm nay trễ quá, ngày mai chúng ta gặp lại, tôi sẽ đưa em đi uống Pulque của thổ dân da đỏ.”
Tạ Điệt vẫy tay cười lễ phép với anh ta, lúc mọi người đã đi xa, cô cau mày đứng thẳng lưng, mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào.
Màn đêm ở Yellowknife thật ảm đạm, gió thổi cuồng nhiệt ở hồ Great Slave, bên trong chiếc Mercedes-Benz có đèn vàng ấm áp. Phía ngoài cửa đóng băng tuyết, nhưng nhiệt độ bên trong xe hình như còn giảm đi thêm vài phần.
Tạ Điệt: “……….”
Cô nhìn người đàn ông trong xe đang lạnh lùng không thèm để ý đến mình, nghĩ rằng anh tức giận vì vừa rồi cô đã đẩy anh quá mạnh.
Tạ Điệt không kịp xin lỗi, chỉ có thể cau mày duỗi tay ôm cánh tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc: “……Anh đừng giận, nếu không em để cho anh đẩy lại?”
Giang Trạch Dư bật cười khi nghe những lời đó, nhưng lại không thể nói ra.
Vẫn còn giận … Anh có chỗ nào giống đang tức giận?
Cơn giận của anh đã bị dập tắt bởi một loại axit ăn mòn nhất định. Nhưng vẫn phải nói, người kia cũng là bạn cũ của cô sao? Một tiểu thịt tươi thì thôi đi, hiện tại lại có thêm một người đàn ông không thể giải thích được mà bị cô đẩy vào trong xe như vậy.
Thật mẹ nó có bản lĩnh.
Giang Trạch Dư cảm thấy lúc trên máy bay anh nghĩ tới nghĩ lui về việc thuyết phục bản thân phải có lòng dạ rộng lượng và bao dung với mọi việc, bây giờ trong đầu anh chỉ là một đống rác rưởi.
Tạ Điệt lẩm bẩm xong liền cảm thấy khi nãy mình đã hơi quá đáng.
Vừa rồi cô nhìn thấy Chu gia, phản ứng theo bản năng khiến lực đạo quả thật không nhẹ. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại cảm thấy hành vi đó là không cần thiết, việc Giang Trạch Dư đến Yellowknife, Chu Tử Dương chắc chắn biết.
Cũng sẽ tự nhiên biết anh với cô cùng nhau đến.
Hơn nữa, hiện tại cô chỉ nhớ rõ nhà họ Chu đã xảy ra tranh chấp từ thế hệ trước, cha của Chu Tử Dương và Chu Dịch thuộc về hai phe, nên không rõ đối phương thuộc phe ta hay địch.
Nhưng Tạ đại tiểu thư tính tình rất lợi hại, đã 5 năm trôi qua mà cô vẫn không tiến bộ chút nào. Lúc trước khi ở bên nhau, cô lúc nào cũng vậy, cho dù có làm sai điều gì cũng chưa từng nhận lỗi.
Tất nhiên, trong hầu hết thời gian, Tạ tiểu thư không cảm thấy mình sai, ngay cả khi trong một số ít thời điểm cô tự giác đuối lý, cô cũng sẽ chỉ lắc lắc cánh tay anh giống như bây giờ.
Đó là dấu hiệu yếu thế của cô.
Nhưng anh tính tình vẫn luôn ôn nhu, cho dù cô kiêu ngạo thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận mọi chuyện, dỗ dành cô đến mức Tạ Điệt chưa bao giờ nghiêm túc ngẫm lại bản thân.
Cách Bắc Cực bốn trăm km, bầu trời ở Yellowknife bị gió tuyết bao phủ. Lời đồn 2 tuần tới ở nơi này sẽ bùng nổ cực quang thần bí, đến giờ vẫn không có một chút động tĩnh.
Tạ Điệt nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của người đàn ông, cảm thấy khí chất của người này 5 năm nay đã lớn hơn, trong lòng có chút hụt hẫng.
Những ngày trước cô thật sự không tốt với anh.
Nói cách khác, cô đã từng nghĩ rằng tương lai còn dài nên ỷ lại mà không đối xử tốt với anh.
Tạ Điệt hạ thấp người nghiêng người về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần âm mũi, hai tay siết nhẹ cánh tay anh: “… Là cánh tay đau hả? Em xoa cho anh được không? Em không nên đẩy anh, lần sau em sẽ chú ý”.
Giang Trạch Dư quay đầu, mới vừa rồi còn ngập đầy hoả khí, bây giờ lại bị cô vuốt ve xin lỗi, nháy mắt đã lập tức nguôi ngoai.
Lát sau suy nghĩ cẩn thận sắc mặt lại tức khắc khó coi như vừa ăn phải ruồi bọ.
Nhịn tới nhịn lui, cuối cùng mở miệng lại là giọng điệu chua ngoa đầy ghen tuông.
“Nếu đã quen biết từ lâu sao không ngồi chiếc Lincoln kia đi?”
Tạ Điệt: “……….”
Đôi mắt cô thoáng hiện ý cười, sau khi cười một tiếng, cô nhắm mắt dựa đầu vào vai anh, duỗi một tay đến tấm lưng cứng ngắc của anh, vòng tay còn lại ôm anh như ôm một cái gốm ôm thật lớn: “……Đừng làm ồn, chỗ nào em cũng không muốn đi, em buồn ngủ”.
Cô tựa đầu vào vai anh, thanh âm tinh tế nho nhỏ len lỏi vào tai.
“Người vừa rồi em không thích, cũng không hiểu tại sao nhưng không thể không đề phòng. A Dư, cho em một chút thời gian, chờ em suy nghĩ thật cẩn thận em sẽ nói hết cho anh nghe, được không?”
Mỗi lần cô hôn trộm anh đều sẽ nỉ non nickname này bên tai anh.
Cách gọi này chỉ thuộc về một mình cô.
Sau đó liền nhìn thấy người đàn ông này giống như thiếu niên 7-8 năm trước, trong chốc lát 2 tai đỏ ửng.
Tác giả có lời muốn nói: A Dư muội A Dư muội, có thể có cốt khí một chút không, thật sự bị ăn đến không còn gì. Ngày mai, tin tưởng ta, Dư muội sẽ rất tự hào.
Editor: mong đợi chương 31 quá vì sẽ là 1 chương hay
Tác giả :
Chung Cận