Gọi Tôi Là Chị Được Không
Chương 19: Không giống như lúc ban đầu
Editor: Táo đỏ phố núi
"A ——" Tôi cúi đầu hung hăng đập đầu một cái lên trên bàn, bực mình chết mất thôi!
“Sao thế? Sao thế?” Táo đỏ le^e quyy do^nn. Mẹ và Giang Vũ Thần đẩy cửa xông vào phòng tôi.
“Con không thiết kế đồng phục học sinh cấp hai được...” Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống hoàn toàn khô kiệt linh cảm.
Mẹ và Giang Vũ Thần yên lòng thở phào, không hẹn mà nói, “Còn tưởng là chuyện lớn gì chứ.”
“Tôi gãi đầu của mình, dùng vẻ mặt, ‘Hai người thì biết cái gì’ để chỉ trích bọn họ, “Không có lòng đồng cảm.”
Mẹ cười cười xoa xoa cái trán của tôi, “Không nghĩ ra thì trước tiên đừng nghĩ nữa, đi ra ngoài đi dạo đi.”
“Đi chỗ nào chứ?”
Mẹ cười rất gian, “Đi tới nhà Minh Chí một chút đi...”
Biết ngay là bà sẽ chỉ chỗ này mà!
“Nhanh thay quần áo đi, rồi tới nhà Minh Chí!”
“Còn không biết người ta có ở nhà không ấy chứ.”
“Vất vả lắm mới tới cuối tuần, Minh Chí không cần nghỉ ngơi sao? Khẳng định là ở nhà! Mau đi đi.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ một chút, đứng lên khỏi ghế. Minh Chí là tiền bối, có thể giúp đỡ tôi một chút, mặc dù lần trước đi khu vui chơi không giúp được gì, nhưng mà chắc là vẫn còn phương pháp khác...
Thấy tôi đi tìm quần áo, thật sự muốn đi, Giang Vũ Thần khẩn trương hỏi, “Chị phải đi gặp chú thật sao?”
Chú... Đến bây giờ tôi vẫn không thích ứng được cách cậu ta xưng hô với Minh Chí.
“Đúng vậy. Lần trước chị mượn sách của anh ấy, đọc xong rồi cũng bên trả lại chứ.” Lấy một cái T shirt màu hồng ở trong tủ quần áo ra, tôi hỏi cậu ta, “Mặc cái này được không?”
"Không được!" Vũ Thần bác bỏ như chém định chặt sắt.
"Phải, cũng không đẹp lắm." Mẹ cũng gật đầu.
Lại lấy ra bộ màu trắng, tôi hỏi bọn họ, "Vậy cái này được rồi chứ."
"Không được!" Lại bị một phát chết ngay. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Nhưng mà lần này mẹ ta lại cảm thấy được, "Tại sao lại không được, cũng không tệ lắm, mặc đi hẹn..."
Dừng lại! Tôi chỉ là đi học hỏi, không phải là đi hẹn hò! Hơn nữa tôi chọn quần áo không phải là vì cái nào đẹp hơn, hôm nay rất nóng, tôi chỉ muốn mặc cái nào mát mát một chút!
Không nghe theo ý kiến của bọn họ nữa, tôi cầm một cái áo T shirt, một cái quần lửng.
“Đi ra ngoài đi, con muốn thay quần áo! Còn nữa, Vũ Thần có thời gian thì thu dọn quần áo của em một chút đi, chúng ta dùng chung tủ quần áo, nhưng mà tất cả quần áo của em ở bên trái đã bắt đầu lấn chiếm sang địa bàn bên phải của chị rồi.”
Cậu ta gật đầu ứng phó, vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng của tôi. Đi nhà cầu sao? Vội vàng như vậy?
Sau khi khỏi viêm dạ dày cấp tính, tôi và Vũ Thần đều giữ đúng lời hứa, chúng tôi quay trở lại giống như trước kia, chẳng qua là cậu ta không có thói quen gọi tôi là chị.
Thay quần áo xong, tôi từ trong phòng đi ra, phát hiện Vũ Thần đã đi giày xong đang đứng ở cửa chính, ôm một cặp sách ở trên tay.
“Em cũng đi?”
Cậu ta gật đầu một cái, “Đi.”
“Em đi làm gì à?”
“Em đã nói là em muốn đi theo chú ấy học kungfu, nhưng mà vẫn chưa đi tìm chú ấy lần nào.” Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cậu ta, nói: “Em không muốn ở nhà học chứ gì? Nhưng mà nói rồi đấy, chị sẽ cố hết sức bổ túc cho em, nếu như cuối kỳ điểm thi của em vẫn không khá lên, vậy thì chị sẽ nói với Giang Linh, cho em lên trường luyện thi lần nữa.”
“Biết rồi.” Dáng vẻ nghe lời như vậy rất dọa người.
"Vậy đi thôi, " Tôi đẩy cửa ra, "Đưa sách chị ôm cho."
“Không cần.” Có thể được đi tới nhà Minh Chí, Giang Vũ Thần đặc biệt vui mừng.
Minh Chí đúng là rất được yêu thích, tôi muốn được anh chỉ giáo một chút mà cũng không có cơ hội, Vũ Thần lôi kéo anh không buông tay. Hết cách rồi, tôi liền coi như là mình tới thư viện. Chui vào phòng làm việc của Minh Chí, bắt đầu tìm kiếm sách thiết kế có liên quan tới đồng phục học sinh ở trên tủ sách.
"《 Lý thuyết thiết kế 》 không dùng tới..." Ta lướt qua nó, lại kinh ngạc phát hiện ra, trên tủ sách của Minh Chí có cuốn sổ lưu niệm ngày thành lập trường của học viện xxx của nước Pháp! Học viện này chính là giấc mơ của tôi, đưa tay lên lấy nó xuống, chợt có một tấm hình rớt ra từ trong cuốn sổ kỷ niệm này.
Của người nào? Tôi ngồi xổm xuống nhặt tấm hình kia lên nhìn, rất kinh ngạc, trong hình lại là mẹ của Hỉ Hỉ, cũng chính là em dâu của Minh Chí.
Tại sao Minh Chí lại có hình của em dâu mình... Hơn nữa lại là hình chỉ có một mình cô ta...
“Liêm Di, sách lần trước đều xem...” Lúc này Minh Chí đột nhiên từ phòng khách đi vào, khi anh nhìn thấy tấm hình trên tay của tôi, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, sợ run mấy giây xong, anh lại làm như không có việc gì hỏi tôi, “Sách lần trước đều đã xem xong rồi à?”
"Xem xong rồi." Tôi xấu hổ nhìn tầm hình ở trên tay, xin lỗi anh, “Xin lỗi.”
“...” Nghe được lời xin lỗi của tôi, sắc mặt của Minh Chí còn trở nên khó coi hơn cả lúc nãy.
“Minh Chí...”
Anh khoát khoát tay, “Không sao, không quan trọng. Em bỏ lên trên bàn là được rồi.” Cười cười vô lực, rốt cuộc thì anh đã đã trải qua chuyện gì?
“Xin lỗi xin lỗi, em không phải...” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Liêm Di.” Minh Chí rất nghiêm túc nhìn tôi, “Sau này em có thể đừng nói với anh hai câu ‘xin lỗi’ và ‘cám ơn’ nữa được không.”
Tôi bị anh làm cho hoang mang, tại sao? Nhớ lại sắc mặt của anh lúc vừa nghe thấy tôi nói lời xin lỗi, đột nhiên tôi lại nghĩ lại lần trước lúc ở trong thang máy lúc tôi nói cám ơn anh, bộ dạng của anh cũng khổ sở như vậy.
“Có được không?”
Tôi gật đầu một cái, “Được.”
Anh lại lần nữa cố mỉm cười một cách tự nhiên, nhưng mà vẫn có chút thất bại. “Vẫn không suy nghĩ ra phải thiết kế đồng phục học sinh cấp hai như thế nào sao?”
“Hả? Dạ.” Tôi gật đầu một cái, tiếp tục chủ đề này. “Có thể là vì tốt nghiệp trung học quá lâu rồi, nên trí nhớ về nó cũng trở nên mơ hồ, không tìm được lại cảm giác khi đó, quên mất mình muốn mặc đồng phục như thế nào rồi.”
“Ngốc thế, bên cạnh em không phải có một học sinh cấp ba hay sao?” Minh Chí chỉ chỉ ngoài phòng, “Vũ Thần chọn đồ rất có phẩm vị đó.”
“Vũ Thần?” Cậu ta chọn đồ đúng là rất khá, nhưng mà tôi lại muốn thiết kế đồng phục học sinh mà.
Minh Chí sờ sờ mặt của mình, nói giỡn, “Em mới hơn hai mươi tuổi đã quên mất cảm giác học sinh cấp hai, anh là một ông chú quái dị, sao có thể nhớ được?”
“Anh quái chỗ nào chứ.”
“Chỗ nào cũng quái hết á.” Anh nở nụ cười, loại nụ cười này giống như là sự cưng chiều dành cho một đứa bé, “Trở về hỏi Vũ Thần nhiều một chút xem thằng bé thích loại đồng phục như thế nào, thiết kế đồng phục nữ sinh thì càng phải hỏi nam sinh, xem bọn họ thích nữu sinh mặc cái gì là được.”
Rất có lý nhỉ, tôi gật đầu một cái. Minh Chí quả nhiên rất lợi hại, vấn đề gì cũng không làm khó được anh. Tôi giơ ngón tay cái lên với anh, anh hả hê nheo mắt lại. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Đúng rồi, Minh Chí đi nước pháp học tu nghiệp sao? Học viện xxx à?”
“Đúng vậy, ở lại nước Pháp hơn ba năm.”
“Lâu quá nhỉ.”
“Đúng thế.” Minh Chí nghiêng nghiêng đầu, “Căn phòng này bị nắng chiều chiếu, đã bắt đầu nóng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
“Được.”
Ở bên ngoài vào lúc Minh Chí đóng cửa lại, tầm mắt của anh khẽ chạm vào tấm hình ở trên bàn kia, cảm giác rất tối tăm.
Tôi đi vào phòng khách, Giang Vũ Thần không biết vừa làm cái gì xong, cũng đúng lúc vội vàng trở lại ngồi trên ghế sa lon.
“Hì...” Thằng bé nhếch môi với tôi, lộ ra nụ cười chột dạ.
“Uống ít đá thôi, không lại viêm dạ dày.”
“Biết rồi.” Cậu ta cười, cười đến mức khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Minh Chí đi từ phía sau tới, anh nghe thấy lời vừa rồi của tôi, “Hồi trước Vũ Thần bị ngã bệnh?”
“Phải...”
Tôi muốn nói chuyện, Giang Vũ Thần lại tích cực chen vào nói, “Đúng vậy, vừa rồi cháu bị viêm dạ dày cấp tính.” Nói xong cậu ta còn dùng ánh mắt nhìn tôi.
Nhìn cái gì, tôi không cướp lời của cậu là được, tôi xem ti vi.
“Vậy thì đã chịu nhiều vất vả rồi, hôm nay chú làm đồ ăn ngon cho cháu để bồi bổ!”
“Vậy thì làm phiền chú rồi!” dfien ddn lie qiu doon
‘Chú’, ‘chú’ bay loạn trước mắt của tôi, nghe thấy như vậy tôi càng lúc càng cảm thấy nản.
“Món sở trường của chú là mì ống, cháu thích ăn không?”
“Thích, hôm nay chú làm cho cháu món mì ống là được rồi.”
Lại ‘chú’, ‘chú’...
Nản!
Ăn xong cơm tối, đi ra khỏi nhà Minh Chí, trời cũng đã tối đen rồi, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu. Tối chủ nhật nên trạm xe buýt có hơi vắng, tính cả chúng tôi cũng chỉ mới có sáu người, nhưng mà bốn người này lại là những đôi tình nhân cuồng nhiệt trong tình yêu.
“...” Thần kinh của tôi đang nhảy nhót.
“...” Giang Vũ Thần cúi đầu nhìn tôi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đôi tình nhân ở bên cạnh.
“Không cho phép nhìn.” Tôi kéo giãn khoảng cách giữa cậu ta và đôi tình nhân kia, “Còn chưa trưởng thành đâu, nhìn cái gì vậy.”
Cái đó đúng là quá rồi... Chỗ này là trạm xe, cũng không phải là nhà trọ của bọn họ! Ở nơi công cộng mà còn kiss nhiệt tình như vậy, thật là quá đáng!
Kéo Giang Vũ Thần đi rồi, tôi mới để ý, hai chúng tôi vốn đang nắm tay. Tôi vội vàng buông tay ra, lúng túng ho khan một tiếng. Cậu ta cũng xoay người nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, không biết là đầu hướng về đâu, mắt nhìn chỗ nào. dfien ddn lie qiu doon
Cũng may là xe buýt tới sớm, phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa chúng tôi.
Sau khi lên xe, hai chúng tôi ngồi cùng nhau. Nhớ tới chuyện thiết kế đồng phục, tôi hỏi Giang Vũ Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em thích đồng phục trường học như thế nào?”
“Hả?” Cậu ta cảm thấy lạ, “Hỏi vấn đề này làm gì?”
“Chị muốn hoàn thành bản vẽ thiết kế.”
Cậu ta ngạc nhiên hỏi, “Chị không bàn bạc ra kết quả với chú sao?”
“Không, nhưng mà anh ấy muốn chị hỏi em thì sẽ biết phải thiết kế như thế nào.”
“Vậy hôm nay đi tới nhà chú ấy không được gì?”
“Đi không được gì sao? Không phải em ăn hai đĩa mì ống to đùng ở nhà người ta hay sao?” Cái tên nhóc không có lương tâm này nhanh quên nhỉ.
Giang Vũ Thần không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ nhăn mặt lại.
“Được rồi, mau nói cho chị biết nam sinh bọn em thích kiểu đồng phục gì đi!”
“Chị muốn mời em là cố vấn sao?” Nhỏm dậy, nhìn Giang Vũ Thần ngây thơ như một đứa trẻ! Cậu ta hất mấy sợi tóc ở trên trán, “Muốn em làm cố vấn điều kiện rất bình thường, vẽ một bức tranh giúp em, đây chính là bài tập mỹ thuật cuối kỳ.”
Tôi nhìn cậu ta, cân nhắc một chút, một bức tranh, còn là bài tập mỹ thuật cuối kỳ, làm giúp cậu ta cũng không tính là hại cậu ta. Dù sao thì lúc thi đại học, cũng không thi môn mỹ thuật.
"OK."
Giang Vũ Thần giao dịch thành công, vui vẻ cười nói, "Vậy chờ chị vẽ xong cho em, em sẽ nói cho chị biết."
“...” Nhưng mà bây giờ tôi muốn biết! di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Vậy em nói cho chị biết trước, em thích nữ sinh mặc đồng phục nào? Vấn đề này coi như là em đặt cọc cho chị trước.”
"Cái này cũng được à?"
"Dĩ nhiên!"
Giang Vũ thần suy nghĩ một chút, "Kiểu đồng phục bikini!"
Hộc máu. Lại bắt đầu trêu chọc tôi rồi!
"Tạm thời em ít nói nhảm đi, nghiêm túc một chút."
Cậu ta thu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn với nhiều màu sắc phản chiếu lên trên mặt của cậu ta.
Thấy tình cảnh trước mắt, đột nhiên tôi nghĩ tới hôm đi xem phim kia... Sắc trời mờ mờ, toàn bộ đèn đường sáng lên, đủ loại màu sắc... Bên trong màu sắc rực rỡ kia, Giang Vũ Thần cười rực rỡ như ánh mặt trời ban ngày, nụ cười giống như là có ma lực... di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Em không thích nữ sinh trong trường, họ mặc đồng phục như thế nào cũng không quan tâm.”
Tôi cúi đầu không hỏi cậu ta nữa, nhịp tim đập nhanh dị thường.
"A ——" Tôi cúi đầu hung hăng đập đầu một cái lên trên bàn, bực mình chết mất thôi!
“Sao thế? Sao thế?” Táo đỏ le^e quyy do^nn. Mẹ và Giang Vũ Thần đẩy cửa xông vào phòng tôi.
“Con không thiết kế đồng phục học sinh cấp hai được...” Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống hoàn toàn khô kiệt linh cảm.
Mẹ và Giang Vũ Thần yên lòng thở phào, không hẹn mà nói, “Còn tưởng là chuyện lớn gì chứ.”
“Tôi gãi đầu của mình, dùng vẻ mặt, ‘Hai người thì biết cái gì’ để chỉ trích bọn họ, “Không có lòng đồng cảm.”
Mẹ cười cười xoa xoa cái trán của tôi, “Không nghĩ ra thì trước tiên đừng nghĩ nữa, đi ra ngoài đi dạo đi.”
“Đi chỗ nào chứ?”
Mẹ cười rất gian, “Đi tới nhà Minh Chí một chút đi...”
Biết ngay là bà sẽ chỉ chỗ này mà!
“Nhanh thay quần áo đi, rồi tới nhà Minh Chí!”
“Còn không biết người ta có ở nhà không ấy chứ.”
“Vất vả lắm mới tới cuối tuần, Minh Chí không cần nghỉ ngơi sao? Khẳng định là ở nhà! Mau đi đi.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ một chút, đứng lên khỏi ghế. Minh Chí là tiền bối, có thể giúp đỡ tôi một chút, mặc dù lần trước đi khu vui chơi không giúp được gì, nhưng mà chắc là vẫn còn phương pháp khác...
Thấy tôi đi tìm quần áo, thật sự muốn đi, Giang Vũ Thần khẩn trương hỏi, “Chị phải đi gặp chú thật sao?”
Chú... Đến bây giờ tôi vẫn không thích ứng được cách cậu ta xưng hô với Minh Chí.
“Đúng vậy. Lần trước chị mượn sách của anh ấy, đọc xong rồi cũng bên trả lại chứ.” Lấy một cái T shirt màu hồng ở trong tủ quần áo ra, tôi hỏi cậu ta, “Mặc cái này được không?”
"Không được!" Vũ Thần bác bỏ như chém định chặt sắt.
"Phải, cũng không đẹp lắm." Mẹ cũng gật đầu.
Lại lấy ra bộ màu trắng, tôi hỏi bọn họ, "Vậy cái này được rồi chứ."
"Không được!" Lại bị một phát chết ngay. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Nhưng mà lần này mẹ ta lại cảm thấy được, "Tại sao lại không được, cũng không tệ lắm, mặc đi hẹn..."
Dừng lại! Tôi chỉ là đi học hỏi, không phải là đi hẹn hò! Hơn nữa tôi chọn quần áo không phải là vì cái nào đẹp hơn, hôm nay rất nóng, tôi chỉ muốn mặc cái nào mát mát một chút!
Không nghe theo ý kiến của bọn họ nữa, tôi cầm một cái áo T shirt, một cái quần lửng.
“Đi ra ngoài đi, con muốn thay quần áo! Còn nữa, Vũ Thần có thời gian thì thu dọn quần áo của em một chút đi, chúng ta dùng chung tủ quần áo, nhưng mà tất cả quần áo của em ở bên trái đã bắt đầu lấn chiếm sang địa bàn bên phải của chị rồi.”
Cậu ta gật đầu ứng phó, vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng của tôi. Đi nhà cầu sao? Vội vàng như vậy?
Sau khi khỏi viêm dạ dày cấp tính, tôi và Vũ Thần đều giữ đúng lời hứa, chúng tôi quay trở lại giống như trước kia, chẳng qua là cậu ta không có thói quen gọi tôi là chị.
Thay quần áo xong, tôi từ trong phòng đi ra, phát hiện Vũ Thần đã đi giày xong đang đứng ở cửa chính, ôm một cặp sách ở trên tay.
“Em cũng đi?”
Cậu ta gật đầu một cái, “Đi.”
“Em đi làm gì à?”
“Em đã nói là em muốn đi theo chú ấy học kungfu, nhưng mà vẫn chưa đi tìm chú ấy lần nào.” Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cậu ta, nói: “Em không muốn ở nhà học chứ gì? Nhưng mà nói rồi đấy, chị sẽ cố hết sức bổ túc cho em, nếu như cuối kỳ điểm thi của em vẫn không khá lên, vậy thì chị sẽ nói với Giang Linh, cho em lên trường luyện thi lần nữa.”
“Biết rồi.” Dáng vẻ nghe lời như vậy rất dọa người.
"Vậy đi thôi, " Tôi đẩy cửa ra, "Đưa sách chị ôm cho."
“Không cần.” Có thể được đi tới nhà Minh Chí, Giang Vũ Thần đặc biệt vui mừng.
Minh Chí đúng là rất được yêu thích, tôi muốn được anh chỉ giáo một chút mà cũng không có cơ hội, Vũ Thần lôi kéo anh không buông tay. Hết cách rồi, tôi liền coi như là mình tới thư viện. Chui vào phòng làm việc của Minh Chí, bắt đầu tìm kiếm sách thiết kế có liên quan tới đồng phục học sinh ở trên tủ sách.
"《 Lý thuyết thiết kế 》 không dùng tới..." Ta lướt qua nó, lại kinh ngạc phát hiện ra, trên tủ sách của Minh Chí có cuốn sổ lưu niệm ngày thành lập trường của học viện xxx của nước Pháp! Học viện này chính là giấc mơ của tôi, đưa tay lên lấy nó xuống, chợt có một tấm hình rớt ra từ trong cuốn sổ kỷ niệm này.
Của người nào? Tôi ngồi xổm xuống nhặt tấm hình kia lên nhìn, rất kinh ngạc, trong hình lại là mẹ của Hỉ Hỉ, cũng chính là em dâu của Minh Chí.
Tại sao Minh Chí lại có hình của em dâu mình... Hơn nữa lại là hình chỉ có một mình cô ta...
“Liêm Di, sách lần trước đều xem...” Lúc này Minh Chí đột nhiên từ phòng khách đi vào, khi anh nhìn thấy tấm hình trên tay của tôi, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, sợ run mấy giây xong, anh lại làm như không có việc gì hỏi tôi, “Sách lần trước đều đã xem xong rồi à?”
"Xem xong rồi." Tôi xấu hổ nhìn tầm hình ở trên tay, xin lỗi anh, “Xin lỗi.”
“...” Nghe được lời xin lỗi của tôi, sắc mặt của Minh Chí còn trở nên khó coi hơn cả lúc nãy.
“Minh Chí...”
Anh khoát khoát tay, “Không sao, không quan trọng. Em bỏ lên trên bàn là được rồi.” Cười cười vô lực, rốt cuộc thì anh đã đã trải qua chuyện gì?
“Xin lỗi xin lỗi, em không phải...” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Liêm Di.” Minh Chí rất nghiêm túc nhìn tôi, “Sau này em có thể đừng nói với anh hai câu ‘xin lỗi’ và ‘cám ơn’ nữa được không.”
Tôi bị anh làm cho hoang mang, tại sao? Nhớ lại sắc mặt của anh lúc vừa nghe thấy tôi nói lời xin lỗi, đột nhiên tôi lại nghĩ lại lần trước lúc ở trong thang máy lúc tôi nói cám ơn anh, bộ dạng của anh cũng khổ sở như vậy.
“Có được không?”
Tôi gật đầu một cái, “Được.”
Anh lại lần nữa cố mỉm cười một cách tự nhiên, nhưng mà vẫn có chút thất bại. “Vẫn không suy nghĩ ra phải thiết kế đồng phục học sinh cấp hai như thế nào sao?”
“Hả? Dạ.” Tôi gật đầu một cái, tiếp tục chủ đề này. “Có thể là vì tốt nghiệp trung học quá lâu rồi, nên trí nhớ về nó cũng trở nên mơ hồ, không tìm được lại cảm giác khi đó, quên mất mình muốn mặc đồng phục như thế nào rồi.”
“Ngốc thế, bên cạnh em không phải có một học sinh cấp ba hay sao?” Minh Chí chỉ chỉ ngoài phòng, “Vũ Thần chọn đồ rất có phẩm vị đó.”
“Vũ Thần?” Cậu ta chọn đồ đúng là rất khá, nhưng mà tôi lại muốn thiết kế đồng phục học sinh mà.
Minh Chí sờ sờ mặt của mình, nói giỡn, “Em mới hơn hai mươi tuổi đã quên mất cảm giác học sinh cấp hai, anh là một ông chú quái dị, sao có thể nhớ được?”
“Anh quái chỗ nào chứ.”
“Chỗ nào cũng quái hết á.” Anh nở nụ cười, loại nụ cười này giống như là sự cưng chiều dành cho một đứa bé, “Trở về hỏi Vũ Thần nhiều một chút xem thằng bé thích loại đồng phục như thế nào, thiết kế đồng phục nữ sinh thì càng phải hỏi nam sinh, xem bọn họ thích nữu sinh mặc cái gì là được.”
Rất có lý nhỉ, tôi gật đầu một cái. Minh Chí quả nhiên rất lợi hại, vấn đề gì cũng không làm khó được anh. Tôi giơ ngón tay cái lên với anh, anh hả hê nheo mắt lại. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Đúng rồi, Minh Chí đi nước pháp học tu nghiệp sao? Học viện xxx à?”
“Đúng vậy, ở lại nước Pháp hơn ba năm.”
“Lâu quá nhỉ.”
“Đúng thế.” Minh Chí nghiêng nghiêng đầu, “Căn phòng này bị nắng chiều chiếu, đã bắt đầu nóng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
“Được.”
Ở bên ngoài vào lúc Minh Chí đóng cửa lại, tầm mắt của anh khẽ chạm vào tấm hình ở trên bàn kia, cảm giác rất tối tăm.
Tôi đi vào phòng khách, Giang Vũ Thần không biết vừa làm cái gì xong, cũng đúng lúc vội vàng trở lại ngồi trên ghế sa lon.
“Hì...” Thằng bé nhếch môi với tôi, lộ ra nụ cười chột dạ.
“Uống ít đá thôi, không lại viêm dạ dày.”
“Biết rồi.” Cậu ta cười, cười đến mức khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Minh Chí đi từ phía sau tới, anh nghe thấy lời vừa rồi của tôi, “Hồi trước Vũ Thần bị ngã bệnh?”
“Phải...”
Tôi muốn nói chuyện, Giang Vũ Thần lại tích cực chen vào nói, “Đúng vậy, vừa rồi cháu bị viêm dạ dày cấp tính.” Nói xong cậu ta còn dùng ánh mắt nhìn tôi.
Nhìn cái gì, tôi không cướp lời của cậu là được, tôi xem ti vi.
“Vậy thì đã chịu nhiều vất vả rồi, hôm nay chú làm đồ ăn ngon cho cháu để bồi bổ!”
“Vậy thì làm phiền chú rồi!” dfien ddn lie qiu doon
‘Chú’, ‘chú’ bay loạn trước mắt của tôi, nghe thấy như vậy tôi càng lúc càng cảm thấy nản.
“Món sở trường của chú là mì ống, cháu thích ăn không?”
“Thích, hôm nay chú làm cho cháu món mì ống là được rồi.”
Lại ‘chú’, ‘chú’...
Nản!
Ăn xong cơm tối, đi ra khỏi nhà Minh Chí, trời cũng đã tối đen rồi, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu. Tối chủ nhật nên trạm xe buýt có hơi vắng, tính cả chúng tôi cũng chỉ mới có sáu người, nhưng mà bốn người này lại là những đôi tình nhân cuồng nhiệt trong tình yêu.
“...” Thần kinh của tôi đang nhảy nhót.
“...” Giang Vũ Thần cúi đầu nhìn tôi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đôi tình nhân ở bên cạnh.
“Không cho phép nhìn.” Tôi kéo giãn khoảng cách giữa cậu ta và đôi tình nhân kia, “Còn chưa trưởng thành đâu, nhìn cái gì vậy.”
Cái đó đúng là quá rồi... Chỗ này là trạm xe, cũng không phải là nhà trọ của bọn họ! Ở nơi công cộng mà còn kiss nhiệt tình như vậy, thật là quá đáng!
Kéo Giang Vũ Thần đi rồi, tôi mới để ý, hai chúng tôi vốn đang nắm tay. Tôi vội vàng buông tay ra, lúng túng ho khan một tiếng. Cậu ta cũng xoay người nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, không biết là đầu hướng về đâu, mắt nhìn chỗ nào. dfien ddn lie qiu doon
Cũng may là xe buýt tới sớm, phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa chúng tôi.
Sau khi lên xe, hai chúng tôi ngồi cùng nhau. Nhớ tới chuyện thiết kế đồng phục, tôi hỏi Giang Vũ Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em thích đồng phục trường học như thế nào?”
“Hả?” Cậu ta cảm thấy lạ, “Hỏi vấn đề này làm gì?”
“Chị muốn hoàn thành bản vẽ thiết kế.”
Cậu ta ngạc nhiên hỏi, “Chị không bàn bạc ra kết quả với chú sao?”
“Không, nhưng mà anh ấy muốn chị hỏi em thì sẽ biết phải thiết kế như thế nào.”
“Vậy hôm nay đi tới nhà chú ấy không được gì?”
“Đi không được gì sao? Không phải em ăn hai đĩa mì ống to đùng ở nhà người ta hay sao?” Cái tên nhóc không có lương tâm này nhanh quên nhỉ.
Giang Vũ Thần không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ nhăn mặt lại.
“Được rồi, mau nói cho chị biết nam sinh bọn em thích kiểu đồng phục gì đi!”
“Chị muốn mời em là cố vấn sao?” Nhỏm dậy, nhìn Giang Vũ Thần ngây thơ như một đứa trẻ! Cậu ta hất mấy sợi tóc ở trên trán, “Muốn em làm cố vấn điều kiện rất bình thường, vẽ một bức tranh giúp em, đây chính là bài tập mỹ thuật cuối kỳ.”
Tôi nhìn cậu ta, cân nhắc một chút, một bức tranh, còn là bài tập mỹ thuật cuối kỳ, làm giúp cậu ta cũng không tính là hại cậu ta. Dù sao thì lúc thi đại học, cũng không thi môn mỹ thuật.
"OK."
Giang Vũ Thần giao dịch thành công, vui vẻ cười nói, "Vậy chờ chị vẽ xong cho em, em sẽ nói cho chị biết."
“...” Nhưng mà bây giờ tôi muốn biết! di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Vậy em nói cho chị biết trước, em thích nữ sinh mặc đồng phục nào? Vấn đề này coi như là em đặt cọc cho chị trước.”
"Cái này cũng được à?"
"Dĩ nhiên!"
Giang Vũ thần suy nghĩ một chút, "Kiểu đồng phục bikini!"
Hộc máu. Lại bắt đầu trêu chọc tôi rồi!
"Tạm thời em ít nói nhảm đi, nghiêm túc một chút."
Cậu ta thu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn với nhiều màu sắc phản chiếu lên trên mặt của cậu ta.
Thấy tình cảnh trước mắt, đột nhiên tôi nghĩ tới hôm đi xem phim kia... Sắc trời mờ mờ, toàn bộ đèn đường sáng lên, đủ loại màu sắc... Bên trong màu sắc rực rỡ kia, Giang Vũ Thần cười rực rỡ như ánh mặt trời ban ngày, nụ cười giống như là có ma lực... di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Em không thích nữ sinh trong trường, họ mặc đồng phục như thế nào cũng không quan tâm.”
Tôi cúi đầu không hỏi cậu ta nữa, nhịp tim đập nhanh dị thường.
Tác giả :
Lạp Loạn