Gọi Tôi Là Chị Được Không
Chương 1: Là bạn gái liền hôn tôi – 1
“Hả? Không thể nào, bọn họ cứ như vậy ở chung sao?”
“Đúng vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi bọn họ mới quen nhau hơn hai tháng! Cô nàng này cũng quá vội vàng.”
“Mình nói cậu quá ghen tỵ với người ta rồi.” Giang Linh cười đểu nhún nhún bả vai mình “Một người sắp tiến vào hàng ngũ gái ế.”
“Giang Linh!” Giờ phút này lại bị người ta đâm chọt vào chỗ đau làm cho tôi phát tác.
Đang muốn đưa tay bóp cổ Giang Linh lại bị một cái tay khác cản lại.
Chàng trai ngồi ở phía sau Giang Linh chính là em trai Giang Linh tên Giang Vũ Thần.
“Tuổi của hai người cộng lại đã hơn năm mươi rồi vẫn còn cãi nhau ầm ĩ trên xe buýt không cảm thấy mất mặt sao?”
Mất mặt? Mang theo em trai như vậy ra ngoài mới mất mặt. Giang Linh dứt khoát nghiêng cơ thể ra hướng khác giống như súng máy đã lên nòng chỉ vào Giang Thần ngồi ở phía sau “Thằng bé này lúc học cấp hai thành tích xếp thứ ba trong lớp sao bây giờ đi thi lại nộp giấy trắng! Không chỉ thành tích rớt xuống nó còn tự xưng là đẹp trai nhất trường đồng thời còn qua lại với ba bốn nữ sinh! Một người đã là quá mức rồi lại còn đồng thời ba bốn người! Tương lai khẳng định đức hạnh sẽ giống Lý Minh Vũ!” Nói đến bạn trai cũ của mình đôi mắt Giang Linh hận đến nỗi muốn phun ra lửa.
Giang Vũ Thần tính khí giống y như chị gái lúc này bị Giang Linh biến thành trò hề bắt đầu mãnh liệt liệt kê khuyết điểm của chị gái.
“Chị thì tốt lắm à? Thất nghiệp nửa năm bây giờ suốt ngày ở nhà xem ti vi! Không có tiền lương còn xài tiền bậy bạ, lúc ba mẹ không cho chị tiền liền ăn trộm tiền của em!”
“Giang Vũ Thần em dùng từ như vậy sao! Chị là chị của em dùng tiền của em liền trở thành ăn trộm sao?”
“Vậy chị phải được sự đồng ý của em không phải sao?”
“Chị là chị em cần gì phải cho phép?”
“Là chị thì ngon sao?”
Nhìn hai người không ai nhường ai còn cãi nhau kịch liệt, tôi lập tức biến thành người hòa giải nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng Giang Vũ Thần liền ngưng cãi vã. Điện thoại của cậu vang lên.
“Alo? Ai vậy?” Bởi vì cùng Giang Linh bất phân thắng bại giọng điệu nghe điện thoại của Giang Vũ Thần rất hung hăng.
“Hứ, tìm thằng bé còn có thể là ai chứ, bạn bè không tốt chứ sao.” Giang Linh ngồi thẳng người tự nhủ.
“Ha ha ha ha” Tôi cười làm lành.
Không biết Vũ Thần ở phía sau lải nhải nói những gì đến khi xe buýt tới điểm dừng cậu liền xuống xe: “Em không đi ăn cơm cùng hai người, có người tìm em!”
“Bíp.” Cửa xe buýt đóng lại, bóng dáng Vũ Thần liền biến mất.
Giang Linh nhìn về hướng cửa xe đã đóng vung tay lên “Tiểu tử thối đáng lẽ nên đi từ sớm!” Nói xong cô biến thành Giang Linh với nụ cười ngọt ngào như khi ở bên đàn ông ôm cánh tay tôi “Bạn thân, tiền lương tháng đầu tiên của cậu được bao nhiêu?”
“Không tới 2500 tệ.”
“Được! Vậy thì mình ăn của cậu 1500 tệ.”
Cô nhìn Giang Linh đang ôm tay mình bất đắc dĩ lắc đầu.
Giang Linh là bạn học thời cấp hai, cấp ba, đại học liên tục mười năm của tôi, quan hệ của chúng tôi còn tốt hơn cả chị em. Sau khi tốt nghiệp đại học ba năm Giang Linh thất nghiệp tôi thì vào làm cho một công ty thiết kế thời trang. Tên tôi là Liêm Di, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học Z của Đại Lục, không có kinh nghiệm yêu đương.
“Liêm Di về rồi sao?” Bị Giang Linh làm thịt một trận, tôi kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, vừa vào cửa đã gặp mẹ.
“Con về rồi.” Tôi thay dép hỏi mẹ đang đưa giày cho mình “Mẹ phải ra ngoài sao?”
Mẹ tôi ngẩng đầu lên nói “Đúng vậy, ba con nói gà quay trong cửa hàng không còn nhiều, mẹ đi chợ mua cho ba.”
“A, vậy mẹ cầm dù theo đi, trời nhiều mây muốn mưa.”
“Được.” Nói xong mẹ cầm dù đi ra cửa.
Nhà chúng tôi có ba người, tình cảm của ba mẹ rất tốt còn kinh doanh một cửa hàng gà chiên. Mặc dù kiếm được không nhiều tiền lắm nhưng cuộc sống rất hạnh phúc. Tôi cũng muốn có cuộc sống bình thản với người yêu giống như ba mẹ.
Nhưng mà lúc nào tôi mới có thể tìm được người mình thích?
Mở ti vi tôi cuộn mình trên ghế sa lon, lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có gió lớn. Lúc tôi đang bị hấp dẫn khi xem kịch thì hạt mưa bắt đầu rơi xuống đập vào cửa sổ thủy tinh.
Tôi tắt ti vi đi vào trong mỗi phòng kiểm tra xem đã đóng cửa sổ chưa, lúc quay lại phòng khách tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Ding......” Ai gửi tin nhắn cho tôi?
“Chị Di, em trú mưa ở cửa hàng tổng hợp dưới hầm vường hoa quảng trường chị tới đưa dù cho em đi! Nếu không em trai đẹp trai của chị sẽ bị ướt sũng!” Là tin nhắn của Giang Vũ Thần
“Nhà em tương đối gần vườn hoa quảng trường, chị gọi chị gái em tới đón em.”
“Đừng! Nếu là chị ấy không bằng em dầm mưa về nhà.”
“Hai người có phải chị em ruột không......Được rồi, chị sang đón em.”
“Được! Thuận tiện mời em ăn sushi đi! Hôm nay chị nói mời khác vẫn chưa mời em.”
“Được!”
Tính tình tôi hiền nên dễ bị chị em nhà Giang Linh bắt nạt, sai bảo.
Dưới nhà tôi có xe buýt tới vườn hoa quảng trường nhưng do trời mưa rất nhiều người ngồi xe buýt vốn dĩ lộ trình mất mười phút là đến nhưng hôm nay mất nauwr tiếng. Lúc tôi đến vườn hoa quảng trường miệng thiếu gia nhà họ Giang đã vểnh lên đến đỉnh đầu.
Giang Vũ Thần lông mày cao lông mày thấp nhìn tôi, hai mắt ngoại trừ bất mãn còn có tia sáng.
“Đồng chí Liêm Di có phải chị tạo quan hệ hữu nghị dọc đường đi không?”
Tên của tôi đồng âm với “quan hệ hữu nghị” nên tên nhóc này từ lúc học cấp hai liền bắt đầu bắt chước chị gái châm chọc tôi.
“Không phải do trời mưa sao?”
“Cái gì, em thấy có lẽ do em không phải là em trai ruột của chị!”
“Haiz......” Tôi thở dài cho dù tôi có mở miệng nói nữa cũng không cãi lại tên nhóc này vẫn là không nói gì thì tốt hơn.
“Bởi vì chị đến trễ nên hôm nay em muốn ăn hai phần sushi!” Nói xong Giang Vũ Thần với khuôn mặt rực rỡ kéo tay tôi đi vào cửa hàng sushi dưới tầng hầm của quảng trường.
Sở thích của tôi giống Giang Vũ Thần đều thích ăn sushi nhưng hôm nay đối mặt với các em gái xinh đẹp không ngừng di chuyển trước mặt nên không có khẩu vị gì.
“Sao chị không ăn?” Giang Vũ Thần hỏi tôi.
“Chị không đói bụng, em ăn đi.”
Lý do không ăn sushi không chỉ vì tôi đã ăn rất no, mà bởi vì lúc chiều tôi lại đi ăn vặt với Gianh Linh.....trứng gà. Thật không hiểu nổi tại sao Giang Linh lại thích ăn trứng gà! Mặc dù tôi tràn đầy oán niệm với việc Giang Linh bắt tôi ăn trứng nhưng tôi cũng không thể không cảm ơn Giang Linh cô ấy nói tiêu của tôi một nghìn năm trăm tệ nhưng thật ra chỉ có năm mươi tệ.
“Chị Di” Đột nhiên Giang Vũ Thần dừng ăn cơ thể hướng về phía tôi “Chị biết chuyện của chị em không?”
“Hả?” Trong đầu thằng nhóc này nghĩ cái gì bình thường tôi với Giang Linh đều không đoán được, bây giờ cậu hỏi như vậy khiến tôi thật sự không biết nên nói thật hay nói dối, đang định nói “không biết” tôi liền kéo dài thời gian bằng việc rót cho mình một ly trà.
Giang Vũ Thần thấy tôi không nói gì đưa tay nắm tay tôi “Nói mau, uống trà cái gì?”
“Chị trả tiền lại không thể uống nước sao?” Tôi dùng sức rút tay về, thật vất vả mới có thể thoát ra “Nói chung là cái gì cũng biết.”
“Vậy chị cũng biết lý do chị em chia tay Lý Minh Vũ chứ?”
Hả? Nghe Giang Vũ Thần hỏi tôi liền ngẩn ra, sao thằng nhóc này lại biết Lý Minh Vũ?
“Cái đó.....Xem như hiểu rõ đi. Nhưng mà em hỏi cái này làm gì? Bọn họ chia tay cũng đã nửa năm hơn nữa không phải Giang Linh lại có bạn trai rồi sao?” Tôi gãi đầu “Người hiện tại tên là Dương....Dương gì đó!”
Giang Vũ Thần đột nhiên bĩu môi “Ngay cả bạn trai hiện tại của chị em tên gì cũng không biết vậy mà nói là bạn thân!”
Vèo, lời của thằng nhóc này như mũi tên nhọn cắm vào trán tôi. Nói tôi như vậy? Quan hệ của tôi với Giang Linh so với quan hệ của cậu ta với Giang Linh tốt hơn bởi vì từ trước tới giờ tôi cùng Giang Linh chưa từng cãi nhau.
Lại ngồi thẳng dậy cậu ta lại bắt đầu giúp tôi tiêu tiền.
Thật đúng là không có chú ý thời gian thấm thoát trôi trong nháy mắt cậu ta đã ăn bảy tám đĩa rồi. Tôi che túi xách của mình, đau lòng nhìn sushi bị Giang Vũ Thần nhét vào miệng, thanh niên đang tuổi trưởng thành thật đúng là đáng sợ!
“Chị Di có biết hôm qua lúc em vào phòng chị em nhìn thấy cái gì không?”
“Nhìn thấy cái gì?” Không phải là dáng vẻ Giang Linh không mặc quần áo chứ.....Thằng nhóc háo sắc!
“Giang Linh ôm bình rượu vừa uống vừa khóc còn vừa lẩm bẩm gọi tên Lý Minh Vũ!” Nói xong đôi tay cầm đũa của Giang Vũ Thần cũng trở nên trắng bệch.
Tôi thật sự biết nguyên nhân Lý Minh Vũ cũng Giang Linh chia tay nhưng tôi không dám nói với Vũ Thần.....Suy nghĩ đột nhiên trở về nửa năm trước. Khi đó tôi còn làm thư ký ở một công ty nhỏ, bởi vì Lý Minh Vũ cũng ở đó hơn nữa còn là bạn trai Gianh Linh nên có gì không biết tôi đều đi hỏi anh ta mà khi đó Giang Linh làm việc ở Lâm Thành thời gian dần trôi qua Lý Minh Vũ muốn chia tay Giang Linh muốn qua lại với tôi. Mặc dù tôi không đồng ý Lý Minh Vũ nhưng Giang Linh vì chuyện này mà rất đau lòng. Lúc đó cô ấy không liên lạc với tôi suốt một tháng.
Chỉ là hai chúng tôi là bạn thân đã vài chục năm không có gì không thể giải quyết.
“Đồng chí Liêm Di? Liêm Di?” Thấy tôi mất hồn, Vũ Thần quơ quơ tay trước mặt tôi.
“Hả? Ăn xong rồi sao?” Tôi hoàn hồn đưa tay móc bóp muốn đi tính tiền. Chỉ là vừa nhấc mông khỏi ghế lại bị Vũ Thần kéo trở lại.
“Làm gì mà hẹp hòi thế, em chỉ mới ăn có một chút mà đã muốn đi tính tiền? Đau lòng thay cho tiền của chị sao?”
Tôi nhìn năm cái đĩa mà nhân lúc tôi mất hồn thằng nhóc gọi thêm, miệng còn hơn cả quả trứng rồi mà còn bảo là ít sao? Chẳng lẽ bây giờ chương trình cấp ba không dạy toán nữa sao?
Lúc tôi còn đang trừng mắt nhìn Vuc Thần có bốn cô gái đi vào tiệm sushi. Một người trong đó vừa vào cửa liền nhìn vế phía bên này.
“A, các cậu nhìn xem đó không phải là Giang Vũ Thần sao?”
Một cô gái mặc áo sơ mi sọc ca rô, cài cái nơ hình con bướm màu xanh, đi giày thể thao nhìn về phía bên này, khi cô gái tìm thấy bóng lưng Vũ Thần hai mắt liền sáng lên.
“Đúng vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi bọn họ mới quen nhau hơn hai tháng! Cô nàng này cũng quá vội vàng.”
“Mình nói cậu quá ghen tỵ với người ta rồi.” Giang Linh cười đểu nhún nhún bả vai mình “Một người sắp tiến vào hàng ngũ gái ế.”
“Giang Linh!” Giờ phút này lại bị người ta đâm chọt vào chỗ đau làm cho tôi phát tác.
Đang muốn đưa tay bóp cổ Giang Linh lại bị một cái tay khác cản lại.
Chàng trai ngồi ở phía sau Giang Linh chính là em trai Giang Linh tên Giang Vũ Thần.
“Tuổi của hai người cộng lại đã hơn năm mươi rồi vẫn còn cãi nhau ầm ĩ trên xe buýt không cảm thấy mất mặt sao?”
Mất mặt? Mang theo em trai như vậy ra ngoài mới mất mặt. Giang Linh dứt khoát nghiêng cơ thể ra hướng khác giống như súng máy đã lên nòng chỉ vào Giang Thần ngồi ở phía sau “Thằng bé này lúc học cấp hai thành tích xếp thứ ba trong lớp sao bây giờ đi thi lại nộp giấy trắng! Không chỉ thành tích rớt xuống nó còn tự xưng là đẹp trai nhất trường đồng thời còn qua lại với ba bốn nữ sinh! Một người đã là quá mức rồi lại còn đồng thời ba bốn người! Tương lai khẳng định đức hạnh sẽ giống Lý Minh Vũ!” Nói đến bạn trai cũ của mình đôi mắt Giang Linh hận đến nỗi muốn phun ra lửa.
Giang Vũ Thần tính khí giống y như chị gái lúc này bị Giang Linh biến thành trò hề bắt đầu mãnh liệt liệt kê khuyết điểm của chị gái.
“Chị thì tốt lắm à? Thất nghiệp nửa năm bây giờ suốt ngày ở nhà xem ti vi! Không có tiền lương còn xài tiền bậy bạ, lúc ba mẹ không cho chị tiền liền ăn trộm tiền của em!”
“Giang Vũ Thần em dùng từ như vậy sao! Chị là chị của em dùng tiền của em liền trở thành ăn trộm sao?”
“Vậy chị phải được sự đồng ý của em không phải sao?”
“Chị là chị em cần gì phải cho phép?”
“Là chị thì ngon sao?”
Nhìn hai người không ai nhường ai còn cãi nhau kịch liệt, tôi lập tức biến thành người hòa giải nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng Giang Vũ Thần liền ngưng cãi vã. Điện thoại của cậu vang lên.
“Alo? Ai vậy?” Bởi vì cùng Giang Linh bất phân thắng bại giọng điệu nghe điện thoại của Giang Vũ Thần rất hung hăng.
“Hứ, tìm thằng bé còn có thể là ai chứ, bạn bè không tốt chứ sao.” Giang Linh ngồi thẳng người tự nhủ.
“Ha ha ha ha” Tôi cười làm lành.
Không biết Vũ Thần ở phía sau lải nhải nói những gì đến khi xe buýt tới điểm dừng cậu liền xuống xe: “Em không đi ăn cơm cùng hai người, có người tìm em!”
“Bíp.” Cửa xe buýt đóng lại, bóng dáng Vũ Thần liền biến mất.
Giang Linh nhìn về hướng cửa xe đã đóng vung tay lên “Tiểu tử thối đáng lẽ nên đi từ sớm!” Nói xong cô biến thành Giang Linh với nụ cười ngọt ngào như khi ở bên đàn ông ôm cánh tay tôi “Bạn thân, tiền lương tháng đầu tiên của cậu được bao nhiêu?”
“Không tới 2500 tệ.”
“Được! Vậy thì mình ăn của cậu 1500 tệ.”
Cô nhìn Giang Linh đang ôm tay mình bất đắc dĩ lắc đầu.
Giang Linh là bạn học thời cấp hai, cấp ba, đại học liên tục mười năm của tôi, quan hệ của chúng tôi còn tốt hơn cả chị em. Sau khi tốt nghiệp đại học ba năm Giang Linh thất nghiệp tôi thì vào làm cho một công ty thiết kế thời trang. Tên tôi là Liêm Di, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học Z của Đại Lục, không có kinh nghiệm yêu đương.
“Liêm Di về rồi sao?” Bị Giang Linh làm thịt một trận, tôi kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, vừa vào cửa đã gặp mẹ.
“Con về rồi.” Tôi thay dép hỏi mẹ đang đưa giày cho mình “Mẹ phải ra ngoài sao?”
Mẹ tôi ngẩng đầu lên nói “Đúng vậy, ba con nói gà quay trong cửa hàng không còn nhiều, mẹ đi chợ mua cho ba.”
“A, vậy mẹ cầm dù theo đi, trời nhiều mây muốn mưa.”
“Được.” Nói xong mẹ cầm dù đi ra cửa.
Nhà chúng tôi có ba người, tình cảm của ba mẹ rất tốt còn kinh doanh một cửa hàng gà chiên. Mặc dù kiếm được không nhiều tiền lắm nhưng cuộc sống rất hạnh phúc. Tôi cũng muốn có cuộc sống bình thản với người yêu giống như ba mẹ.
Nhưng mà lúc nào tôi mới có thể tìm được người mình thích?
Mở ti vi tôi cuộn mình trên ghế sa lon, lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có gió lớn. Lúc tôi đang bị hấp dẫn khi xem kịch thì hạt mưa bắt đầu rơi xuống đập vào cửa sổ thủy tinh.
Tôi tắt ti vi đi vào trong mỗi phòng kiểm tra xem đã đóng cửa sổ chưa, lúc quay lại phòng khách tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Ding......” Ai gửi tin nhắn cho tôi?
“Chị Di, em trú mưa ở cửa hàng tổng hợp dưới hầm vường hoa quảng trường chị tới đưa dù cho em đi! Nếu không em trai đẹp trai của chị sẽ bị ướt sũng!” Là tin nhắn của Giang Vũ Thần
“Nhà em tương đối gần vườn hoa quảng trường, chị gọi chị gái em tới đón em.”
“Đừng! Nếu là chị ấy không bằng em dầm mưa về nhà.”
“Hai người có phải chị em ruột không......Được rồi, chị sang đón em.”
“Được! Thuận tiện mời em ăn sushi đi! Hôm nay chị nói mời khác vẫn chưa mời em.”
“Được!”
Tính tình tôi hiền nên dễ bị chị em nhà Giang Linh bắt nạt, sai bảo.
Dưới nhà tôi có xe buýt tới vườn hoa quảng trường nhưng do trời mưa rất nhiều người ngồi xe buýt vốn dĩ lộ trình mất mười phút là đến nhưng hôm nay mất nauwr tiếng. Lúc tôi đến vườn hoa quảng trường miệng thiếu gia nhà họ Giang đã vểnh lên đến đỉnh đầu.
Giang Vũ Thần lông mày cao lông mày thấp nhìn tôi, hai mắt ngoại trừ bất mãn còn có tia sáng.
“Đồng chí Liêm Di có phải chị tạo quan hệ hữu nghị dọc đường đi không?”
Tên của tôi đồng âm với “quan hệ hữu nghị” nên tên nhóc này từ lúc học cấp hai liền bắt đầu bắt chước chị gái châm chọc tôi.
“Không phải do trời mưa sao?”
“Cái gì, em thấy có lẽ do em không phải là em trai ruột của chị!”
“Haiz......” Tôi thở dài cho dù tôi có mở miệng nói nữa cũng không cãi lại tên nhóc này vẫn là không nói gì thì tốt hơn.
“Bởi vì chị đến trễ nên hôm nay em muốn ăn hai phần sushi!” Nói xong Giang Vũ Thần với khuôn mặt rực rỡ kéo tay tôi đi vào cửa hàng sushi dưới tầng hầm của quảng trường.
Sở thích của tôi giống Giang Vũ Thần đều thích ăn sushi nhưng hôm nay đối mặt với các em gái xinh đẹp không ngừng di chuyển trước mặt nên không có khẩu vị gì.
“Sao chị không ăn?” Giang Vũ Thần hỏi tôi.
“Chị không đói bụng, em ăn đi.”
Lý do không ăn sushi không chỉ vì tôi đã ăn rất no, mà bởi vì lúc chiều tôi lại đi ăn vặt với Gianh Linh.....trứng gà. Thật không hiểu nổi tại sao Giang Linh lại thích ăn trứng gà! Mặc dù tôi tràn đầy oán niệm với việc Giang Linh bắt tôi ăn trứng nhưng tôi cũng không thể không cảm ơn Giang Linh cô ấy nói tiêu của tôi một nghìn năm trăm tệ nhưng thật ra chỉ có năm mươi tệ.
“Chị Di” Đột nhiên Giang Vũ Thần dừng ăn cơ thể hướng về phía tôi “Chị biết chuyện của chị em không?”
“Hả?” Trong đầu thằng nhóc này nghĩ cái gì bình thường tôi với Giang Linh đều không đoán được, bây giờ cậu hỏi như vậy khiến tôi thật sự không biết nên nói thật hay nói dối, đang định nói “không biết” tôi liền kéo dài thời gian bằng việc rót cho mình một ly trà.
Giang Vũ Thần thấy tôi không nói gì đưa tay nắm tay tôi “Nói mau, uống trà cái gì?”
“Chị trả tiền lại không thể uống nước sao?” Tôi dùng sức rút tay về, thật vất vả mới có thể thoát ra “Nói chung là cái gì cũng biết.”
“Vậy chị cũng biết lý do chị em chia tay Lý Minh Vũ chứ?”
Hả? Nghe Giang Vũ Thần hỏi tôi liền ngẩn ra, sao thằng nhóc này lại biết Lý Minh Vũ?
“Cái đó.....Xem như hiểu rõ đi. Nhưng mà em hỏi cái này làm gì? Bọn họ chia tay cũng đã nửa năm hơn nữa không phải Giang Linh lại có bạn trai rồi sao?” Tôi gãi đầu “Người hiện tại tên là Dương....Dương gì đó!”
Giang Vũ Thần đột nhiên bĩu môi “Ngay cả bạn trai hiện tại của chị em tên gì cũng không biết vậy mà nói là bạn thân!”
Vèo, lời của thằng nhóc này như mũi tên nhọn cắm vào trán tôi. Nói tôi như vậy? Quan hệ của tôi với Giang Linh so với quan hệ của cậu ta với Giang Linh tốt hơn bởi vì từ trước tới giờ tôi cùng Giang Linh chưa từng cãi nhau.
Lại ngồi thẳng dậy cậu ta lại bắt đầu giúp tôi tiêu tiền.
Thật đúng là không có chú ý thời gian thấm thoát trôi trong nháy mắt cậu ta đã ăn bảy tám đĩa rồi. Tôi che túi xách của mình, đau lòng nhìn sushi bị Giang Vũ Thần nhét vào miệng, thanh niên đang tuổi trưởng thành thật đúng là đáng sợ!
“Chị Di có biết hôm qua lúc em vào phòng chị em nhìn thấy cái gì không?”
“Nhìn thấy cái gì?” Không phải là dáng vẻ Giang Linh không mặc quần áo chứ.....Thằng nhóc háo sắc!
“Giang Linh ôm bình rượu vừa uống vừa khóc còn vừa lẩm bẩm gọi tên Lý Minh Vũ!” Nói xong đôi tay cầm đũa của Giang Vũ Thần cũng trở nên trắng bệch.
Tôi thật sự biết nguyên nhân Lý Minh Vũ cũng Giang Linh chia tay nhưng tôi không dám nói với Vũ Thần.....Suy nghĩ đột nhiên trở về nửa năm trước. Khi đó tôi còn làm thư ký ở một công ty nhỏ, bởi vì Lý Minh Vũ cũng ở đó hơn nữa còn là bạn trai Gianh Linh nên có gì không biết tôi đều đi hỏi anh ta mà khi đó Giang Linh làm việc ở Lâm Thành thời gian dần trôi qua Lý Minh Vũ muốn chia tay Giang Linh muốn qua lại với tôi. Mặc dù tôi không đồng ý Lý Minh Vũ nhưng Giang Linh vì chuyện này mà rất đau lòng. Lúc đó cô ấy không liên lạc với tôi suốt một tháng.
Chỉ là hai chúng tôi là bạn thân đã vài chục năm không có gì không thể giải quyết.
“Đồng chí Liêm Di? Liêm Di?” Thấy tôi mất hồn, Vũ Thần quơ quơ tay trước mặt tôi.
“Hả? Ăn xong rồi sao?” Tôi hoàn hồn đưa tay móc bóp muốn đi tính tiền. Chỉ là vừa nhấc mông khỏi ghế lại bị Vũ Thần kéo trở lại.
“Làm gì mà hẹp hòi thế, em chỉ mới ăn có một chút mà đã muốn đi tính tiền? Đau lòng thay cho tiền của chị sao?”
Tôi nhìn năm cái đĩa mà nhân lúc tôi mất hồn thằng nhóc gọi thêm, miệng còn hơn cả quả trứng rồi mà còn bảo là ít sao? Chẳng lẽ bây giờ chương trình cấp ba không dạy toán nữa sao?
Lúc tôi còn đang trừng mắt nhìn Vuc Thần có bốn cô gái đi vào tiệm sushi. Một người trong đó vừa vào cửa liền nhìn vế phía bên này.
“A, các cậu nhìn xem đó không phải là Giang Vũ Thần sao?”
Một cô gái mặc áo sơ mi sọc ca rô, cài cái nơ hình con bướm màu xanh, đi giày thể thao nhìn về phía bên này, khi cô gái tìm thấy bóng lưng Vũ Thần hai mắt liền sáng lên.
Tác giả :
Lạp Loạn