Gọi Hồn
Chương 75: Lại đến nữa rồi đây
Nghỉ ngơi ở nhà ông Tôn ba ngày, trong lúc ông lão nhỏ con nghiêm khắc dặn dò mấy người bọn tôi là nếu không có việc gì thì cố gắng đừng có ra khỏi nhà, để không chọc tức đến học trò của những nhà khác.
Đến ngày thứ ba, những vết thương trêи người A Uy cũng tốt lên khá nhiều rồi nên cậu ta lại về đội.
Việc tiếp theo mà dòng họ nào cũng đặt lên hàng đầu chính là đến đầm nước lạnh Thu Thủy vớt xương cốt của ông tổ.
Tuy hằng năm mọi người đều về tay không nhưng đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của các dòng họ, vì thế nên lần này các dòng họ đều chuẩn bị khá đầy đủ.
Lúc chúng tôi ngồi xe hết một ngày đường để đến được chỗ chân núi Thiên Sơn thì đã choáng váng gần chết, vì con đường đến đây vừa nhỏ lại vừa khó đi nữa.
Với tư cách là người tổ chức hội thi lần này nên nhà họ Đường chuẩn bị khá đầy đủ lều trại cho tất cả mọi người, bởi thế nên bọn họ hạ trại ở một khe núi khuất gió, mỗi dòng họ là một đội.
Đỉnh của mấy cái lều trại và ánh nến bên trong lều gần như chiếu sáng cả khe núi. Trước mỗi cái lều của các đội đều đốt lửa trại, vừa để đề phòng thú hoang tấn công vào ban đêm, vừa để sưởi ấm cho mọi người.
Tôi không ngờ mới vừa vào đầu thu mà nhiệt độ ở đây đã thấp như vậy rồi. Tuy tôi mặc áo bông quần bông nhưng vẫn lạnh không chịu nổi.
Sau khi được ông lão nhỏ con giải thích thì tôi mới biết được là cứ cách mười năm, vào giữa tháng chín âm lịch sẽ có khoảng mười ngày lớp băng trêи mặt đầm Thu Thủy tan ra, còn những lúc khác đều có băng tuyết dày đặc phủ kín mặt đầm. Vì thế nên ngày mùng 9 tháng 9 vừa tổ chứ hội thi vớt xác xong mới phải vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Vì mọi người đã lắc lư trêи xe cả ngày trời nên chỉ dùng lửa hâm nóng lại ít đồ ăn rồi vội vã về lều của mình nghỉ ngơi.
Tôi cũng khá mệt mỏi rồi, vừa nằm xuống thảm đã mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi. Ai ngờ đúng lúc này lại có một loạt tiếng gõ bồm bộp ở ngoài lều khiến tôi tỉnh giấc.
Sau khi tôi đứng dậy thì lờ mờ thấy ngoài lều có một bóng người bé nhỏ đang di chuyển. Lúc đầu tôi còn tưởng là ông lão nhỏ con hoặc Thái Phụng có việc gì tìm tôi nữa.
Tôi vừa mới vén cửa lều lên thì một người mặc áo da mũ da liền chui tọt vào.
Chờ đến lúc tôi nhìn rõ mặt người đó thì không tránh khỏi ngạc nhiên, bởi vì đó chính là Tiểu Tiểu đã mất tích mấy hôm nay.
Cô bé nhìn tôi cười ngọt ngào, nhào lên ôm chặt tay tôi, làm nũng nói: “Ba nuôi, cháu lại đến nữa rồi đây.”
Tôi bị cô bé bám tay nên ngớ cả người ra, một lúc sau tôi mới kịp phản ứng, vội vàng kéo tay cô bé ra, hết hồn hỏi: “Chuyện này là sao thế? Cháu đi đâu mấy hôm nay hả?”
Tiểu Tiểu chu môi, trả lời tôi một cách tủi thân: “Cháu vẫn ở bên cạnh ông mà, chẳng qua chú không phát hiện ra thôi. Con gái nuôi đáng yêu thế này mà chẳng thèm để ý gì cả, chú làm ba nuôi mà không thấy ngại à?”
Tôi bị những lời cô bé nói làm cho sững sờ, vội vã giải thích: “Dừng dừng dừng, cháu vẫn quyết tâm gọi chú là cha nuôi à? Chú chỉ lớn hơn cháu có vài tuổi chứ mấy, gọi anh là được rồi. Nếu chú mà nhận cháu làm con gái nuôi thật thì ai còn dám lấy chú nữa chứ? Có phải cháu thật lòng muốn chú ế cả đời thì mới vui không hả?”
Tiểu Tiểu nở nụ cười bướng bỉnh, nhào lên ôm tay tôi lần thứ hai. Cô bé liên tục lắc lắc tay tôi, ra vẻ một cô gái nhỏ đang làm nũng.
“Không đâu không đâu, tuy rằng ba nuôi không được đẹp trai lắm, nhưng cháu biết chú rất tốt bụng, sao lại không cưới được vợ chứ?”
Không ngờ cô bé này lại nịnh nọt dễ nghe đến thế, tôi còn không nhận ra mình đang bắt đầu cười một cách ngu ngốc rồi.
“Thật ra cháu đã nhìn thấy rồi, cái chị gì xinh đẹp ở bên cạnh chú ấy, chị ấy thích chú lắm, chẳng qua chú cứ giả ngu thôi!” Tiếu Tiếu nói xong còn bịt miệng cười khẽ.
Tôi nghe cô bé nói xong thì hơi ngây ra. Chuyện tôi giả ngu là thật, tôi biết chị gì xinh đẹp mà Tiểu Tiểu nói chính là Thái Phụng, nhưng tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo từ trong núi ra thôi, ngoại trừ có chút sức lực thì gần như chẳng có gì cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có quan hệ gì đó với một cô gái xinh đẹp như tiên nữ như Thái Phụng, hoặc có lẽ do trong lòng tôi vẫn còn cất dấu một bóng hình khác!
Tôi vỗ nhẹ vào gáy Tiểu Tiểu một cái, giả vờ giận dữ, trách mắng cô bé: “Trẻ con như cháu thì biết cái gì? Cháu đừng có nói lung tung, lỡ để ai nghe được thì chú còn mặt mũi nào nữa hả?”
“Ba nuôi, chú đừng có giả vờ nữa có được không? Chú có dám nói chú không thích chị gái xinh đẹp kia không?” Tiểu Tiểu nhí nha nhí nhảnh, cô bé dùng một đôi mắt sáng quắc nhìn tôi.
“Chuyện này, chuyện này...” Tôi thất sự không thể trả lời được khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tiểu Tiểu.
Nhưng mấy lời điên khùng mà Tiểu Tiểu nói sau đó càng khiến tôi sốc hơn.
“Thật ra cháu còn nhận thấy cái chị gái nhà họ Đường kia hình như cũng có ý với chú đấy!”
Quả này thì tôi bị cô bé dọa sợ thật, vội vã bịt kín miệng cô bé.
“Con bé dở hơi này nói cái gì đấy? Cháu có biết bên ngoài toàn là người nhà họ Đường không hả, nếu mấy câu của cháu mà đến tai cô nàng lạnh lùng kia thì cô ta sẽ đánh chết chú mất!”
Tiểu Tiểu lắc mạnh đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi tay tôi, con bé dùng vẻ mặt thật thà nhìn tôi, hỏi nhỏ: “Ba nuôi, cháu nói thật đó, sao chú không tin cháu chứ?”
“Tin cháu mới là lạ ấy!”
“Thôi được thôi được, chờ đến lúc cái chị gái mặt lạnh tanh kia trói chú lại, muốn kết hôn với chú thì chú sẽ tin cháu thôi.” Tiểu Tiểu vẫn còn viện lý do cho cô bé.
“Được được được, cháu có dừng đi không thì bảo, mau mau dừng lại đi, đừng nói mấy chuyện lan man vớ vẩn này nữa. Đến lượt chú hỏi cháu đây, rốt cuộc cháu là ai? Sao lại biết rõ mấy chuyện của chú như vậy?”
“Ba nuôi đoán xem?” Tiểu Tiểu nhìn tôi chớp chớp mắt.
“Chẳng lẽ cháu cũng là người của các dòng họ vớt xác? Đúng rồi, khẩu âm của cháu, không sai, cháu là người nhà họ Dương đúng không?”
Tôi vừa hỏi xong thì Tiểu Tiểu vỗ trán một cái, có vẻ như vừa nhớ ra một việc rất quan trọng, vội vã nói: “Ba nuôi, chú khoan hãy hỏi cháu đã, cháu có chuyện quan trọng hơn nói cho chú biết đây. Lần này đến đầm Thu Thủy có người muốn xuống tay với các chú, đặc biệt là những người cùng làm nghề mò xác. Chú nhất định phải cẩn thận đó, tin này là cháu nghe lén được nên vội đến nói cho chú biết đấy.”
Tôi vừa nghe cô bé nói xong liền cảm thấy hơi lo lắng.
Thật ra tôi cũng biết có rất nhiều người ở đây muốn hãm hại sau lưng chúng tôi, nhưng không ngờ bọn họ đã bí mật bày mưu tính kế với nhau rồi.
Có điều nghĩ kĩ lại thì chuyện bí mật như thế sao lại để cho một cô bé nghe thấy chứ? Tôi không kìm được nảy lên nghi ngờ với cô bé.
Cô bé này rất tinh ranh, nhìn một cái là biết suy nghĩ của tôi ngay. Cô bé vội vàng cầu xin tôi: “Chú chính là ba nuôi do cháu tự chọn, sao cháu lại nói linh tinh với chú được? Đây là chuyện lớn liên quan đến sống chết của chú mà, chú đừng hỏi sao cháu lại nghe được, chỉ cần tin những gì cháu nói thôi có được không? Cháu không muốn mất một người thân như chú!” Cô bé nói nhanh, hai mắt đỏ ngầu lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ...
Đến ngày thứ ba, những vết thương trêи người A Uy cũng tốt lên khá nhiều rồi nên cậu ta lại về đội.
Việc tiếp theo mà dòng họ nào cũng đặt lên hàng đầu chính là đến đầm nước lạnh Thu Thủy vớt xương cốt của ông tổ.
Tuy hằng năm mọi người đều về tay không nhưng đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của các dòng họ, vì thế nên lần này các dòng họ đều chuẩn bị khá đầy đủ.
Lúc chúng tôi ngồi xe hết một ngày đường để đến được chỗ chân núi Thiên Sơn thì đã choáng váng gần chết, vì con đường đến đây vừa nhỏ lại vừa khó đi nữa.
Với tư cách là người tổ chức hội thi lần này nên nhà họ Đường chuẩn bị khá đầy đủ lều trại cho tất cả mọi người, bởi thế nên bọn họ hạ trại ở một khe núi khuất gió, mỗi dòng họ là một đội.
Đỉnh của mấy cái lều trại và ánh nến bên trong lều gần như chiếu sáng cả khe núi. Trước mỗi cái lều của các đội đều đốt lửa trại, vừa để đề phòng thú hoang tấn công vào ban đêm, vừa để sưởi ấm cho mọi người.
Tôi không ngờ mới vừa vào đầu thu mà nhiệt độ ở đây đã thấp như vậy rồi. Tuy tôi mặc áo bông quần bông nhưng vẫn lạnh không chịu nổi.
Sau khi được ông lão nhỏ con giải thích thì tôi mới biết được là cứ cách mười năm, vào giữa tháng chín âm lịch sẽ có khoảng mười ngày lớp băng trêи mặt đầm Thu Thủy tan ra, còn những lúc khác đều có băng tuyết dày đặc phủ kín mặt đầm. Vì thế nên ngày mùng 9 tháng 9 vừa tổ chứ hội thi vớt xác xong mới phải vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Vì mọi người đã lắc lư trêи xe cả ngày trời nên chỉ dùng lửa hâm nóng lại ít đồ ăn rồi vội vã về lều của mình nghỉ ngơi.
Tôi cũng khá mệt mỏi rồi, vừa nằm xuống thảm đã mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi. Ai ngờ đúng lúc này lại có một loạt tiếng gõ bồm bộp ở ngoài lều khiến tôi tỉnh giấc.
Sau khi tôi đứng dậy thì lờ mờ thấy ngoài lều có một bóng người bé nhỏ đang di chuyển. Lúc đầu tôi còn tưởng là ông lão nhỏ con hoặc Thái Phụng có việc gì tìm tôi nữa.
Tôi vừa mới vén cửa lều lên thì một người mặc áo da mũ da liền chui tọt vào.
Chờ đến lúc tôi nhìn rõ mặt người đó thì không tránh khỏi ngạc nhiên, bởi vì đó chính là Tiểu Tiểu đã mất tích mấy hôm nay.
Cô bé nhìn tôi cười ngọt ngào, nhào lên ôm chặt tay tôi, làm nũng nói: “Ba nuôi, cháu lại đến nữa rồi đây.”
Tôi bị cô bé bám tay nên ngớ cả người ra, một lúc sau tôi mới kịp phản ứng, vội vàng kéo tay cô bé ra, hết hồn hỏi: “Chuyện này là sao thế? Cháu đi đâu mấy hôm nay hả?”
Tiểu Tiểu chu môi, trả lời tôi một cách tủi thân: “Cháu vẫn ở bên cạnh ông mà, chẳng qua chú không phát hiện ra thôi. Con gái nuôi đáng yêu thế này mà chẳng thèm để ý gì cả, chú làm ba nuôi mà không thấy ngại à?”
Tôi bị những lời cô bé nói làm cho sững sờ, vội vã giải thích: “Dừng dừng dừng, cháu vẫn quyết tâm gọi chú là cha nuôi à? Chú chỉ lớn hơn cháu có vài tuổi chứ mấy, gọi anh là được rồi. Nếu chú mà nhận cháu làm con gái nuôi thật thì ai còn dám lấy chú nữa chứ? Có phải cháu thật lòng muốn chú ế cả đời thì mới vui không hả?”
Tiểu Tiểu nở nụ cười bướng bỉnh, nhào lên ôm tay tôi lần thứ hai. Cô bé liên tục lắc lắc tay tôi, ra vẻ một cô gái nhỏ đang làm nũng.
“Không đâu không đâu, tuy rằng ba nuôi không được đẹp trai lắm, nhưng cháu biết chú rất tốt bụng, sao lại không cưới được vợ chứ?”
Không ngờ cô bé này lại nịnh nọt dễ nghe đến thế, tôi còn không nhận ra mình đang bắt đầu cười một cách ngu ngốc rồi.
“Thật ra cháu đã nhìn thấy rồi, cái chị gì xinh đẹp ở bên cạnh chú ấy, chị ấy thích chú lắm, chẳng qua chú cứ giả ngu thôi!” Tiếu Tiếu nói xong còn bịt miệng cười khẽ.
Tôi nghe cô bé nói xong thì hơi ngây ra. Chuyện tôi giả ngu là thật, tôi biết chị gì xinh đẹp mà Tiểu Tiểu nói chính là Thái Phụng, nhưng tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo từ trong núi ra thôi, ngoại trừ có chút sức lực thì gần như chẳng có gì cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có quan hệ gì đó với một cô gái xinh đẹp như tiên nữ như Thái Phụng, hoặc có lẽ do trong lòng tôi vẫn còn cất dấu một bóng hình khác!
Tôi vỗ nhẹ vào gáy Tiểu Tiểu một cái, giả vờ giận dữ, trách mắng cô bé: “Trẻ con như cháu thì biết cái gì? Cháu đừng có nói lung tung, lỡ để ai nghe được thì chú còn mặt mũi nào nữa hả?”
“Ba nuôi, chú đừng có giả vờ nữa có được không? Chú có dám nói chú không thích chị gái xinh đẹp kia không?” Tiểu Tiểu nhí nha nhí nhảnh, cô bé dùng một đôi mắt sáng quắc nhìn tôi.
“Chuyện này, chuyện này...” Tôi thất sự không thể trả lời được khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tiểu Tiểu.
Nhưng mấy lời điên khùng mà Tiểu Tiểu nói sau đó càng khiến tôi sốc hơn.
“Thật ra cháu còn nhận thấy cái chị gái nhà họ Đường kia hình như cũng có ý với chú đấy!”
Quả này thì tôi bị cô bé dọa sợ thật, vội vã bịt kín miệng cô bé.
“Con bé dở hơi này nói cái gì đấy? Cháu có biết bên ngoài toàn là người nhà họ Đường không hả, nếu mấy câu của cháu mà đến tai cô nàng lạnh lùng kia thì cô ta sẽ đánh chết chú mất!”
Tiểu Tiểu lắc mạnh đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi tay tôi, con bé dùng vẻ mặt thật thà nhìn tôi, hỏi nhỏ: “Ba nuôi, cháu nói thật đó, sao chú không tin cháu chứ?”
“Tin cháu mới là lạ ấy!”
“Thôi được thôi được, chờ đến lúc cái chị gái mặt lạnh tanh kia trói chú lại, muốn kết hôn với chú thì chú sẽ tin cháu thôi.” Tiểu Tiểu vẫn còn viện lý do cho cô bé.
“Được được được, cháu có dừng đi không thì bảo, mau mau dừng lại đi, đừng nói mấy chuyện lan man vớ vẩn này nữa. Đến lượt chú hỏi cháu đây, rốt cuộc cháu là ai? Sao lại biết rõ mấy chuyện của chú như vậy?”
“Ba nuôi đoán xem?” Tiểu Tiểu nhìn tôi chớp chớp mắt.
“Chẳng lẽ cháu cũng là người của các dòng họ vớt xác? Đúng rồi, khẩu âm của cháu, không sai, cháu là người nhà họ Dương đúng không?”
Tôi vừa hỏi xong thì Tiểu Tiểu vỗ trán một cái, có vẻ như vừa nhớ ra một việc rất quan trọng, vội vã nói: “Ba nuôi, chú khoan hãy hỏi cháu đã, cháu có chuyện quan trọng hơn nói cho chú biết đây. Lần này đến đầm Thu Thủy có người muốn xuống tay với các chú, đặc biệt là những người cùng làm nghề mò xác. Chú nhất định phải cẩn thận đó, tin này là cháu nghe lén được nên vội đến nói cho chú biết đấy.”
Tôi vừa nghe cô bé nói xong liền cảm thấy hơi lo lắng.
Thật ra tôi cũng biết có rất nhiều người ở đây muốn hãm hại sau lưng chúng tôi, nhưng không ngờ bọn họ đã bí mật bày mưu tính kế với nhau rồi.
Có điều nghĩ kĩ lại thì chuyện bí mật như thế sao lại để cho một cô bé nghe thấy chứ? Tôi không kìm được nảy lên nghi ngờ với cô bé.
Cô bé này rất tinh ranh, nhìn một cái là biết suy nghĩ của tôi ngay. Cô bé vội vàng cầu xin tôi: “Chú chính là ba nuôi do cháu tự chọn, sao cháu lại nói linh tinh với chú được? Đây là chuyện lớn liên quan đến sống chết của chú mà, chú đừng hỏi sao cháu lại nghe được, chỉ cần tin những gì cháu nói thôi có được không? Cháu không muốn mất một người thân như chú!” Cô bé nói nhanh, hai mắt đỏ ngầu lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ...
Tác giả :
Lục Thúc