Gọi Hồn
Chương 24: Mùi vị chết chóc.
“Trương Hằng, không được hại thằng nhỏ, nó vẫn là một đứa trẻ chưa biết gì!” Dì Hồ sốt sắng quát lớn.
Ông ta nhoẻn miệng cười thản nhiên, chụp thêm một phát nữa nắm lấy cánh tay còn lại của tôi rồi vặn ngược lại ấn xuống, lực rất mạnh khiến tôi mềm nhũn chân quỳ xuống đất.
“Dù sao cậu cũng là thằng nhóc hơn hai mươi tuổi rồi, trông khoẻ mạnh chẳng kém con nghé con. Sao cánh tay lại yếu ớt thế này? Còn không bằng một đứa con gái châm trà pha nước cho tôi?” Ông ta chế giễu tôi.
Tôi không để ý lời giễu cợt của ông ta, chỉ cảm thấy phía sau lưng mình có một bàn tay rất to đặt lên, giống như một khối núi khổng lồ đè nặng, khiến tôi không có sức phản kháng.
Tôi cắn chặt môi, từ kẽ răng rít ra vài chữ: “Ông già đừng vội mừng sớm, lát nữa sẽ cho ông biết tay tôi.”
“Ô! Thằng nhóc không có tí sức lực nào mà giọng điệu cũng ghê gớm nhỉ, hôm nay cậu rơi vào tay tôi mà cũng nghĩ sẽ có kết cục tốt đẹp à?” Ông già thả tôi ra, mặt khinh bỉ chế giễu.
Cùng lúc đó, tôi nắm chặt đầu ngón tay bên bàn tay còn lại bị ông ta thả ra khi nãy, dùng toàn lực đấm mạnh vào mặt ông ta.
Lần này ông già đó hết sức bất ngờ, ông ta không ngờ rằng cánh tay trật khớp của tôi lại có thể cho ra một cú đấm với lực như vậy, vì thế nên mới lơ là cảnh giác.
Thấy nắm đấm của tôi lao đến, ông ta hít mạnh một hơi rồi lùi đầu về phía sau một đoạn, cú đấm của tôi bị hẫng theo phản xạ của ông ta tiến về phía trước.
Mặc dù dì Hồ bị ông ta khống chế nhưng vẫn có thể cử động được, thấy ông ta cuống quýt né đòn của tôi, dì lấy bả vai chặn đầu ông ta ở phía sau lại.
Bốp một cái, tôi nắm chặt tay tung ra một cú đấm thẳng vào giữa mặt ông ta, chỉ nghe thấy một tiếng kêu “Ối!”, ông ta buông tay ra ôm lấy má, mồm lạo xạo một lúc rồi nhổ ra một cái răng thối rữa.
“Thằng nhãi con, đánh cũng không vừa đấy! Cái răng đau nửa tháng này còn chưa dám nhổ, hôm nay bị một cú đấm liền rơi mất rồi, để xem tôi làm thế nào dạy bảo cậu?” Nói dứt lời, ông ta đẩy dì Hồ sang một bên, thoắt cái đã lao đến cạnh tôi, sau đó là một trận đá đấm liên hoàn.
Tối biết mình đánh không lại được ông già này nên cũng không có ý né tránh, chỉ biết ngồi xổm trêи mặt đất hai tay ôm đầu, mặc cho ông ta đạp túi bụi trêи người, chỉ cần không bị thương đến những chỗ hiểm là được.
“Được rồi, Trương Hằng chú đừng phát điên nữa, thân phận chú như vậy mà còn đi đánh một đứa trẻ, không thấy bẽ mặt sao?” Tuy rằng dì Hồ bị thương không nhẹ, không thể làm gì được ông ta, nhưng dì nói rất to, cả tôi và ông ta đều nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Không biết là lời dì Hồ nói có tác dụng, hay là đánh đấm một hồi xả được khí tức, hoặc cũng có thể do tôi không đánh trả nên chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thì cuối cùng ông ta cũng chịu dừng lại, sau đó nắm lấy tôi thét lớn đứng dậy, dùng lực mạnh xô tôi về phía bên cạnh chỗ dì Hồ.
“Thằng nhóc này coi như mạng lớn, ông đây không chấp nhặt, nếu không đã sớm ném cậu xuống khe núi làm mồi cho mấy con chim hoang rồi.” Nói xong ông ta đứng phủi tay.
Tuy rằng tôi bị đạp đến cả người đau nhức, nhưng không bị thương những chỗ quan trọng, xem ra đúng thật là ông ta nương tay với mình.
Sau đó ông ta nhìn thấy ánh mắt đầy cáu giận của dì Hồ, không khỏi sợ hãi co rụt cổ lại, ngượng ngùng cười giải thích: “Chị à, chị đừng hiểu lầm, tôi sao có thể chấp nhặt một thằng nhóc như nó chứ, bằng không với tính cách của tôi nó còn sống được nữa sao.”
Thấy dì Hồ không nói câu nào, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, ông ta tiếp tục gân cổ lên nói: “Chị không tin tôi à, mấy ngày trước tôi không những giúp đỡ lại còn cứu cậu ta một mạng!”
Ông ta nói một hồi, tôi với dì Hồ sững sờ tại chỗ…
“Bọn đàn em của tôi báo rằng ở nhà họ Lưu có một vụ vớt xác chết, sau đó xác nhận rằng dùng dây gai vớt xác, tôi liền đoán được sự việc không đơn giản, có khả năng liên quan tới vụ mất tích hơn hai mươi năm của sư tỷ, bèn bỏ hết mọi việc tìm lên núi thì gặp thằng nhóc này ở khe suối Diều Hâu đang vớt xác, nhìn phương pháp với cách dùng dây gai chính xác là do sư tỷ dạy lại. Sau đó thấy kĩ thuật của cậu có một chỗ không chuẩn, lo là sẽ làm ô uế tiếng tăm nhóm Ma Can Tử, cho nên lúc cậu ném tiền vàng ở khe suối đã giúp cậu một phen, âm thầm thả xuống một lá bùa trừ tà, như vậy để cậu có thể dễ dàng vớt được thi thể.” Ông ta nói, tôi bèn nhớ lại thấy đúng là như vậy thật.
“Về sau, cái đồ vô dụng nhà cậu bị âm khí bắt lấy thần sắc, thấy cậu giống như sắp chết, tôi thì không muốn mất manh mối của vụ sư tỷ, lại đành phải âm thầm ra tay kéo cậu về từ tay Thần Chết, không ngờ thằng nhóc cậu còn không biết ơn, còn đánh tôi gãy cả răng hàm, cậu nói xem như thế cậu có hời hay không chứ?” Ông ta cười gian xảo, kể lại một hồi, còn tôi chỉ biết đứng chết trân sững sờ.
Không ngờ vài ngày trước tôi ở khe Diều Hâu vớt xác, trong lúc vô ý đã gây ra hoả hoạn, hoá ra ông ta vẫn luôn âm thầm ra tay giúp đỡ, lại còn bị tôi ra tay đánh đấm bậy bạ, gây ra chuyện lớn như vậy.
Hiện tại nhớ lại cùng với lời ông ta nói tôi cũng tin được bảy phần, nhưng tôi vẫn không muốn chịu thua, gân cổ lên cãi: “Cứ cho là lúc trước ông đã từng giúp tôi, cứu tôi, tôi nợ ông một món nợ ân tình lớn vậy đi, nhưng tôi cũng không thể nào giương mắt nhìn ông làm dì Hồ bị thương, cho nên món nợ đó tôi sẽ ghi nhớ để sau này trả lại, nếu giờ ông muốn làm hại dì Hồ thì cứ việc bước qua xác tôi đã!”
Ông ta cúi xuống, đi đến chỗ tôi, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm tôi. Tuy rằng cả người tôi sợ đến phát run nhưng cũng cố dùng ánh mắt hung hăng nhìn lại.
Đột nhiên, ông ta cười ha hả, dùng lực tay vỗ vỗ vai tôi: “Được lắm thằng nhóc, không uổng con mắt nhìn người của tôi! Cậu là một thằng nhóc gan dạ, dựa vào tính cách không chịu khuất phục của cậu, tôi sẽ không làm hại đến dì cậu, nhưng cậu phải cùng tôi đi vớt xác sư huynh.” Nói xong, ông ta hướng mắt nhìn về phía dì Hồ.
“Thế nào bà chị, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?”
“Trương Hằng, tốt nhất là chú nên dẹp bỏ ý định ấy đi! Liều lĩnh như vậy chẳng qua là vì cậu đoán được di vật của sư phụ, huống hồ tôi cũng sẽ chẳng bao giờ đi gặp cái người tệ bạc kia, cho dù hắn chỉ còn lại bộ xương cũng không được.” Mặc dù tiếng nói của dì Hồ không to, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Ông ta nhoẻn miệng cười thản nhiên, chụp thêm một phát nữa nắm lấy cánh tay còn lại của tôi rồi vặn ngược lại ấn xuống, lực rất mạnh khiến tôi mềm nhũn chân quỳ xuống đất.
“Dù sao cậu cũng là thằng nhóc hơn hai mươi tuổi rồi, trông khoẻ mạnh chẳng kém con nghé con. Sao cánh tay lại yếu ớt thế này? Còn không bằng một đứa con gái châm trà pha nước cho tôi?” Ông ta chế giễu tôi.
Tôi không để ý lời giễu cợt của ông ta, chỉ cảm thấy phía sau lưng mình có một bàn tay rất to đặt lên, giống như một khối núi khổng lồ đè nặng, khiến tôi không có sức phản kháng.
Tôi cắn chặt môi, từ kẽ răng rít ra vài chữ: “Ông già đừng vội mừng sớm, lát nữa sẽ cho ông biết tay tôi.”
“Ô! Thằng nhóc không có tí sức lực nào mà giọng điệu cũng ghê gớm nhỉ, hôm nay cậu rơi vào tay tôi mà cũng nghĩ sẽ có kết cục tốt đẹp à?” Ông già thả tôi ra, mặt khinh bỉ chế giễu.
Cùng lúc đó, tôi nắm chặt đầu ngón tay bên bàn tay còn lại bị ông ta thả ra khi nãy, dùng toàn lực đấm mạnh vào mặt ông ta.
Lần này ông già đó hết sức bất ngờ, ông ta không ngờ rằng cánh tay trật khớp của tôi lại có thể cho ra một cú đấm với lực như vậy, vì thế nên mới lơ là cảnh giác.
Thấy nắm đấm của tôi lao đến, ông ta hít mạnh một hơi rồi lùi đầu về phía sau một đoạn, cú đấm của tôi bị hẫng theo phản xạ của ông ta tiến về phía trước.
Mặc dù dì Hồ bị ông ta khống chế nhưng vẫn có thể cử động được, thấy ông ta cuống quýt né đòn của tôi, dì lấy bả vai chặn đầu ông ta ở phía sau lại.
Bốp một cái, tôi nắm chặt tay tung ra một cú đấm thẳng vào giữa mặt ông ta, chỉ nghe thấy một tiếng kêu “Ối!”, ông ta buông tay ra ôm lấy má, mồm lạo xạo một lúc rồi nhổ ra một cái răng thối rữa.
“Thằng nhãi con, đánh cũng không vừa đấy! Cái răng đau nửa tháng này còn chưa dám nhổ, hôm nay bị một cú đấm liền rơi mất rồi, để xem tôi làm thế nào dạy bảo cậu?” Nói dứt lời, ông ta đẩy dì Hồ sang một bên, thoắt cái đã lao đến cạnh tôi, sau đó là một trận đá đấm liên hoàn.
Tối biết mình đánh không lại được ông già này nên cũng không có ý né tránh, chỉ biết ngồi xổm trêи mặt đất hai tay ôm đầu, mặc cho ông ta đạp túi bụi trêи người, chỉ cần không bị thương đến những chỗ hiểm là được.
“Được rồi, Trương Hằng chú đừng phát điên nữa, thân phận chú như vậy mà còn đi đánh một đứa trẻ, không thấy bẽ mặt sao?” Tuy rằng dì Hồ bị thương không nhẹ, không thể làm gì được ông ta, nhưng dì nói rất to, cả tôi và ông ta đều nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Không biết là lời dì Hồ nói có tác dụng, hay là đánh đấm một hồi xả được khí tức, hoặc cũng có thể do tôi không đánh trả nên chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thì cuối cùng ông ta cũng chịu dừng lại, sau đó nắm lấy tôi thét lớn đứng dậy, dùng lực mạnh xô tôi về phía bên cạnh chỗ dì Hồ.
“Thằng nhóc này coi như mạng lớn, ông đây không chấp nhặt, nếu không đã sớm ném cậu xuống khe núi làm mồi cho mấy con chim hoang rồi.” Nói xong ông ta đứng phủi tay.
Tuy rằng tôi bị đạp đến cả người đau nhức, nhưng không bị thương những chỗ quan trọng, xem ra đúng thật là ông ta nương tay với mình.
Sau đó ông ta nhìn thấy ánh mắt đầy cáu giận của dì Hồ, không khỏi sợ hãi co rụt cổ lại, ngượng ngùng cười giải thích: “Chị à, chị đừng hiểu lầm, tôi sao có thể chấp nhặt một thằng nhóc như nó chứ, bằng không với tính cách của tôi nó còn sống được nữa sao.”
Thấy dì Hồ không nói câu nào, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, ông ta tiếp tục gân cổ lên nói: “Chị không tin tôi à, mấy ngày trước tôi không những giúp đỡ lại còn cứu cậu ta một mạng!”
Ông ta nói một hồi, tôi với dì Hồ sững sờ tại chỗ…
“Bọn đàn em của tôi báo rằng ở nhà họ Lưu có một vụ vớt xác chết, sau đó xác nhận rằng dùng dây gai vớt xác, tôi liền đoán được sự việc không đơn giản, có khả năng liên quan tới vụ mất tích hơn hai mươi năm của sư tỷ, bèn bỏ hết mọi việc tìm lên núi thì gặp thằng nhóc này ở khe suối Diều Hâu đang vớt xác, nhìn phương pháp với cách dùng dây gai chính xác là do sư tỷ dạy lại. Sau đó thấy kĩ thuật của cậu có một chỗ không chuẩn, lo là sẽ làm ô uế tiếng tăm nhóm Ma Can Tử, cho nên lúc cậu ném tiền vàng ở khe suối đã giúp cậu một phen, âm thầm thả xuống một lá bùa trừ tà, như vậy để cậu có thể dễ dàng vớt được thi thể.” Ông ta nói, tôi bèn nhớ lại thấy đúng là như vậy thật.
“Về sau, cái đồ vô dụng nhà cậu bị âm khí bắt lấy thần sắc, thấy cậu giống như sắp chết, tôi thì không muốn mất manh mối của vụ sư tỷ, lại đành phải âm thầm ra tay kéo cậu về từ tay Thần Chết, không ngờ thằng nhóc cậu còn không biết ơn, còn đánh tôi gãy cả răng hàm, cậu nói xem như thế cậu có hời hay không chứ?” Ông ta cười gian xảo, kể lại một hồi, còn tôi chỉ biết đứng chết trân sững sờ.
Không ngờ vài ngày trước tôi ở khe Diều Hâu vớt xác, trong lúc vô ý đã gây ra hoả hoạn, hoá ra ông ta vẫn luôn âm thầm ra tay giúp đỡ, lại còn bị tôi ra tay đánh đấm bậy bạ, gây ra chuyện lớn như vậy.
Hiện tại nhớ lại cùng với lời ông ta nói tôi cũng tin được bảy phần, nhưng tôi vẫn không muốn chịu thua, gân cổ lên cãi: “Cứ cho là lúc trước ông đã từng giúp tôi, cứu tôi, tôi nợ ông một món nợ ân tình lớn vậy đi, nhưng tôi cũng không thể nào giương mắt nhìn ông làm dì Hồ bị thương, cho nên món nợ đó tôi sẽ ghi nhớ để sau này trả lại, nếu giờ ông muốn làm hại dì Hồ thì cứ việc bước qua xác tôi đã!”
Ông ta cúi xuống, đi đến chỗ tôi, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm tôi. Tuy rằng cả người tôi sợ đến phát run nhưng cũng cố dùng ánh mắt hung hăng nhìn lại.
Đột nhiên, ông ta cười ha hả, dùng lực tay vỗ vỗ vai tôi: “Được lắm thằng nhóc, không uổng con mắt nhìn người của tôi! Cậu là một thằng nhóc gan dạ, dựa vào tính cách không chịu khuất phục của cậu, tôi sẽ không làm hại đến dì cậu, nhưng cậu phải cùng tôi đi vớt xác sư huynh.” Nói xong, ông ta hướng mắt nhìn về phía dì Hồ.
“Thế nào bà chị, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?”
“Trương Hằng, tốt nhất là chú nên dẹp bỏ ý định ấy đi! Liều lĩnh như vậy chẳng qua là vì cậu đoán được di vật của sư phụ, huống hồ tôi cũng sẽ chẳng bao giờ đi gặp cái người tệ bạc kia, cho dù hắn chỉ còn lại bộ xương cũng không được.” Mặc dù tiếng nói của dì Hồ không to, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Tác giả :
Lục Thúc