Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Chương 84: Ôm cây đợi thỏ
Không nhắc tới Chiến Hàn Quân thì còn tốt, vừa nghe đến tên anh đã khiến Lạc Thanh Du nổi hết da gà “Không được rồi, tôi phải xuống dưới dấu hai đứa nhỏ ngay, không thể để anh trai cô phát hiện ra được” Lạc Thanh Du lảo đảo đứng lên.
Chiến Anh Nguyệt quăng chai rượu trống rỗng kia vào thùng rác, sau đó cũng lảo đảo theo sau: “Để tôi đi với chị”
Hai người phụ nữ uống say bí tỉ đang loạng choạng bước xuống lầu, không phân biệt được đông tây nam bắc mà chạy loạn khắp nơi, cuối cùng lại bị cuốn theo đám đông ra khỏi tiểu khu mà vẫn hồn nhiên không hay biết gì.
Chiến Hàn Quân đang ôm cây đợi thỏ ở trước cửa tiểu khu, nhìn gương mặt cho dù có hóa thành tro của Lạc Thanh Du anh cũng nhận ra mà khí lạnh toàn thân đều bốc lên.
Không ngờ thủ đoạn của Lạc Thanh Du thật sự rất tỉnh vị, đầu tiên là khiến cho Chiến Quốc.
Việt nghe lời cô, bây giờ đến cả Chiến Anh Nguyệt cũng bị cô mê hoặc dám cùng nhau lừa anh.
Chiến Hàn Quân nhìn hai người phụ nữ đang kề vai sát cánh chạy loạng choạng đến đây thì không khỏi nheo đôi mắt ưng của mình lại.
Lạc Thanh Du cúi đầu đi về phía trước, khi đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân thì anh cũng không có ý định nhường đường, Lạc Thanh Du giơ tay đẩy anh một cái sau đó cực kỳ tức giận iết nhìn đường sao? Phiền tránh đường một chút”
Chiến Hàn Quân xanh mặt phẫn nộ nói: “Chiến Anh Nguyệt, sao lại thế này?” Chiến Anh Nguyệt và Lạc Thanh Du đều đá quá quen thuộc với giọng nói lạnh đến thấu xương này, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa mà hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Chiến Hàn Quân…
Lạc Thanh Du xoay người bỏ chạy không kịp suy nghĩ gì.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chiến Hàn Quân vừa thấy Lạc Thanh Du xoay người đã lập tức giơ tay giữ chất cổ tay cô lại, giận dữ nói: “Cô định chạy đi đâu?”
Lạc Thanh Du đưa hai tay ra ôm mặt không muốn để Chiến Hàn Quân nhận ra mình. Chiến Anh Nguyệt thấy vậy thì rất nghĩa khí mà xông lên nắm chặt lấy tay của Chiến Hàn Quân, nhanh chóng nói với Lạc Thanh Du: “Thanh Du, chị mau chạy đi”
Chiến Hàn Quân rất buồn bực với hành động giúp đố người ngoài của em gái mình, bởi vì Chiến Anh Nguyệt vừa túm lấy cánh tay vừa dùng ngực mình cản anh lại nên Lạc Thanh Du mới có thể liều mạng mà chạy đến tiểu khu.
*Chiến Anh Nguyệt!” Chiến Hàn Quân triệt để nổi trận lôi đình: “Em ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám phá hư chuyện tốt của anh thế hả?”
Một người kiêu ngạo như Chiến Anh Nguyệt mà lúc này lại dùng hết lý lẽ để cầu xin anh: “Anh, xin anh hãy buông tha cho Thanh Du đi. Chị ấy chỉ là một cô gái yếu đuối không hề có sức lực phản kháng mà thôi, anh cần gì phải ức hiếp người ta như vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân túm tay của Chiến Anh Nguyệt đẩy vào trong xe sau đó ầm một tiếng đóng sầm cửa xe lại, còn mình thì chạy vào tiếu khu tìm Lạc Thanh Du,
“Anh, tàn nhẫn với vợ chỉ mang lại cảm giác hưng phấn nhất thời thôi, sau này con đường theo đuổi vợ của anh cũng sẽ vì thế mà khốn khổ hơn gấp nhiều lần đó” Chiến Anh Nguyệt áp sát vào cửa xe dốc sức hét lớn về phía Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân chợt dừng bước quay đầu lại nhìn Chiến Anh Nguyệt với ánh mất cực kỳ dữ tợn: “Anh chỉ biết tàn nhắn với người khác luôn mang đến cảm giác sảng khoái cho chính mình mà thôi” Chiến Hàn Quân xông vào tiểu khu Phong Vân, nhưng Lạc Thanh Du đã sớm tìm chỗ ẩn náu rồi.
Tuy không tìm được Lạc Thanh Du, nhưng sau khi dạo quanh một vòng lại nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Thanh An đang chơi đùa ở khu vui chơi gần đó.
Hừ, Chiến Hàn Quân tức giận đến mức bật cười, thì ra Chiến Anh Nguyệt lén đưa Chiến Quốc.
Việt tới đây để gặp Lạc Thanh Du.
“Quốc Việt!” Chiến Hàn Quân gọi Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt thấy bố mình đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
Chiến Hàn Quân đi tới, mọi sự giận dữ ở trên mặt đều cứ thế tan thành mây khói khi đối diện với đứa con trai bé bỏng, anh nở một nụ cười vô cùng ấm áp lên tiếng nói: “Quốc Việt, về nhà với bố nào”
Chiến Anh Nguyệt quăng chai rượu trống rỗng kia vào thùng rác, sau đó cũng lảo đảo theo sau: “Để tôi đi với chị”
Hai người phụ nữ uống say bí tỉ đang loạng choạng bước xuống lầu, không phân biệt được đông tây nam bắc mà chạy loạn khắp nơi, cuối cùng lại bị cuốn theo đám đông ra khỏi tiểu khu mà vẫn hồn nhiên không hay biết gì.
Chiến Hàn Quân đang ôm cây đợi thỏ ở trước cửa tiểu khu, nhìn gương mặt cho dù có hóa thành tro của Lạc Thanh Du anh cũng nhận ra mà khí lạnh toàn thân đều bốc lên.
Không ngờ thủ đoạn của Lạc Thanh Du thật sự rất tỉnh vị, đầu tiên là khiến cho Chiến Quốc.
Việt nghe lời cô, bây giờ đến cả Chiến Anh Nguyệt cũng bị cô mê hoặc dám cùng nhau lừa anh.
Chiến Hàn Quân nhìn hai người phụ nữ đang kề vai sát cánh chạy loạng choạng đến đây thì không khỏi nheo đôi mắt ưng của mình lại.
Lạc Thanh Du cúi đầu đi về phía trước, khi đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân thì anh cũng không có ý định nhường đường, Lạc Thanh Du giơ tay đẩy anh một cái sau đó cực kỳ tức giận iết nhìn đường sao? Phiền tránh đường một chút”
Chiến Hàn Quân xanh mặt phẫn nộ nói: “Chiến Anh Nguyệt, sao lại thế này?” Chiến Anh Nguyệt và Lạc Thanh Du đều đá quá quen thuộc với giọng nói lạnh đến thấu xương này, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa mà hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Chiến Hàn Quân…
Lạc Thanh Du xoay người bỏ chạy không kịp suy nghĩ gì.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chiến Hàn Quân vừa thấy Lạc Thanh Du xoay người đã lập tức giơ tay giữ chất cổ tay cô lại, giận dữ nói: “Cô định chạy đi đâu?”
Lạc Thanh Du đưa hai tay ra ôm mặt không muốn để Chiến Hàn Quân nhận ra mình. Chiến Anh Nguyệt thấy vậy thì rất nghĩa khí mà xông lên nắm chặt lấy tay của Chiến Hàn Quân, nhanh chóng nói với Lạc Thanh Du: “Thanh Du, chị mau chạy đi”
Chiến Hàn Quân rất buồn bực với hành động giúp đố người ngoài của em gái mình, bởi vì Chiến Anh Nguyệt vừa túm lấy cánh tay vừa dùng ngực mình cản anh lại nên Lạc Thanh Du mới có thể liều mạng mà chạy đến tiểu khu.
*Chiến Anh Nguyệt!” Chiến Hàn Quân triệt để nổi trận lôi đình: “Em ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám phá hư chuyện tốt của anh thế hả?”
Một người kiêu ngạo như Chiến Anh Nguyệt mà lúc này lại dùng hết lý lẽ để cầu xin anh: “Anh, xin anh hãy buông tha cho Thanh Du đi. Chị ấy chỉ là một cô gái yếu đuối không hề có sức lực phản kháng mà thôi, anh cần gì phải ức hiếp người ta như vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân túm tay của Chiến Anh Nguyệt đẩy vào trong xe sau đó ầm một tiếng đóng sầm cửa xe lại, còn mình thì chạy vào tiếu khu tìm Lạc Thanh Du,
“Anh, tàn nhẫn với vợ chỉ mang lại cảm giác hưng phấn nhất thời thôi, sau này con đường theo đuổi vợ của anh cũng sẽ vì thế mà khốn khổ hơn gấp nhiều lần đó” Chiến Anh Nguyệt áp sát vào cửa xe dốc sức hét lớn về phía Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân chợt dừng bước quay đầu lại nhìn Chiến Anh Nguyệt với ánh mất cực kỳ dữ tợn: “Anh chỉ biết tàn nhắn với người khác luôn mang đến cảm giác sảng khoái cho chính mình mà thôi” Chiến Hàn Quân xông vào tiểu khu Phong Vân, nhưng Lạc Thanh Du đã sớm tìm chỗ ẩn náu rồi.
Tuy không tìm được Lạc Thanh Du, nhưng sau khi dạo quanh một vòng lại nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Thanh An đang chơi đùa ở khu vui chơi gần đó.
Hừ, Chiến Hàn Quân tức giận đến mức bật cười, thì ra Chiến Anh Nguyệt lén đưa Chiến Quốc.
Việt tới đây để gặp Lạc Thanh Du.
“Quốc Việt!” Chiến Hàn Quân gọi Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt thấy bố mình đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
Chiến Hàn Quân đi tới, mọi sự giận dữ ở trên mặt đều cứ thế tan thành mây khói khi đối diện với đứa con trai bé bỏng, anh nở một nụ cười vô cùng ấm áp lên tiếng nói: “Quốc Việt, về nhà với bố nào”
Tác giả :
Lạc Thanh Du