Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Chương 169
Chiến Hàn Quân cầm lấy tay Lạc Thanh Du, đi về phía sàn nhảy.
Bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên lặng ngất như tờ, ánh mắt mọi người đều dồn về phía sàn nhảy.
Lạc Thanh Du giống như con rối bị người khác giật dây, nơm nớp lo sợ nhìn Chiến Hàn Quân. Lúc âm nhạc vang lên, cô hơi giật mình đứng sững tại chỗ.
Chiến Hàn Quân nhíu mày anh thô lỗ kéo cô vào trong lòng, miệng ghé sát tai cô, hạ giọng uy hiếp: “Lạc Thanh Du, cô muốn mất mặt ở đây cũng được nhưng đừng kéo tôi theo.”
Lạc Thanh Du bừng tỉnh, anh là nhân vật nổi tiếng, mỗi lời nói hành động của anh đều được người khác chú ý. Nếu như anh bị cô làm cho liên lụy thì anh sẽ thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người mất.
Người đàn ông từ nhỏ tới lớn chỉ sống trong vinh quang như anh, hẳn là sẽ không thể chịu nổi việc bị người ta đem ra cười nhạo đâu, đúng không?
Lạc Thanh Du bình tĩnh lại, âm nhạc quen thuộc, bạn nhảy quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đưa cô vào trạng thái khiêu vũ.
Chiến Hàn Quân vốn không trông cậy được vào việc cô sẽ phối hợp được với anh để tỏa sáng, dù sao thì điệu Valse cũng không giống như những điệu nhảy giao lưu khác, nó chú ý đến điểm bước của giai điệu, chỉ có hai người có nhịp điệu đồng nhất một cách đáng ngạc nhiên mới có thể bước vào cùng một điểm và tạo ra hiệu ứng lãng mạn và xinh đẹp.
Nhưng mà anh không thể ngờ được là, Lạc Thanh Du nhảy điệu Valse này giống như đã từng nhảy cùng anh vô số lần, cô nắm chắc được các động tác chuyển đổi của anh, cũng có thể phản ứng một cách nhanh nhạy.
Trong đôi mắt Chiến Hàn Quân là vẻ nghỉ hoặc, anh nhìn xuống cô, lại phát hiện từ đầu đến cuối cô vẫn luôn khéo léo quay mặt đi, né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên xiết chặt tay cô, Lạc Thanh Du bị đau suýt nữa đã kêu lên thành tiếng. Cô ngẩng phắt đầu lên, sau đó nghe thấy âm thanh bất mãn của Chiến Hàn Quân: “Lạc Thanh Du, tôi nhìn có vẻ khó coi như vậy sao? Nhìn tôi.”
Lạc Thanh Du nhìn đôi con ngươi hừng hực cháy kia của Chiến Hàn Quân, khó xử nói: “Anh Quân, anh cứ như vậy tôi sẽ mất tập trung” Đến lúc đó lỡ bị mất mặt thì cũng đừng đổ cho tôi.
Mặc dù ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng các bước nhảy của cô không hề bị ảnh hưởng gì.
Chiến Hàn Quân rất kinh ngạc. Trong những bước nhảy nhẹ nhàng của cô lại tản ra cảm giác quật cường. Lúc cô khiêu vũ thật sự rất giống một người, là Nghiêm Linh Trang.
“Ai dạy cô các bước nhảy này?” Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ hỏi.
Lạc Thanh Du nhìn thoáng qua mắt anh, ánh mắt anh giống như biển khơi, vĩnh viễn mênh mông và sâu thảm như vậy, khiến cô nhìn không thấu hết can đảm nói: “Mối tình đầu của tôi. Anh ấy nhảy điệu này rất tốt, vì để có thể khiêu vũ cùng với anh ấy, tôi đã chăm chỉ học điệu nhảy này”
Chiến Hàn Quân ghét bỏ nói: “Cô yêu sớm à?” Anh nhớ là lúc cô kết hôn với anh mới khoảng hai mươi tuổi.
Lạc Thanh Du gật đầu: “Đối phương quá ưu tú, tôi không kìm lòng được, rơi vào lưới tình rồi không thể thoát ra”
“Đừng có tỏ vẻ sỉ tình như thế, Lạc Thanh Du, cô là người phụ nữ yêu thương người khác nhất mà tôi từng biết đấy” Chiến Hàn Quân mỉa mai.
Đôi con ngươi sạch sẽ của Lạc Thanh Du đột nhiên bốc lên lửa giận: “Anh Hàn Quân, anh có dám đảm bảo cả đời này anh chỉ yêu một người, chỉ cưới một người, cùng một người sinh con không? Nếu không làm được thì đừng có cười nhạo con gái chúng tôi vô tình bị vận mệnh trêu đùa”
Chiến Hàn Quân nghĩ nghĩ, cô gái anh thích là Linh Trang, nhưng anh lại có con với Lạc Thanh Du, tương lai có lẽ anh sẽ tìm một người mẹ khác phù hợp hơn cho mấy đứa con. Hình như chính bản thân anh cũng không thể chỉ yêu một người?
Chỉ là có quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy cũng không phải do anh tình nguyện Nhưng còn Lạc Thanh Du thì sao? Chẳng lẽ cô thật sự giống anh? Bị số phận trêu ngươi?
“Nói nghe xem tại sao vận mệnh lại đùa giỡn cô?” Anh bỗng nhiên phấn khởi hỏi.
Lạc Thanh Du cố tình thân bí nói: “Đây là chuyện riêng của tôi”
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng, vừa muốn công kích cô mấy câu thì điệu ‘Valse cũng kết thúc, bốn phía đã vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.
Chiến Hàn Quân còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm giác phẫn uất vì bị cô từ chối, LạcThanh Du đã thoát khỏi vòng tay anh trước, giống như anh chính là thứ độc hại khiến cô tránh không kịp.
Bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên lặng ngất như tờ, ánh mắt mọi người đều dồn về phía sàn nhảy.
Lạc Thanh Du giống như con rối bị người khác giật dây, nơm nớp lo sợ nhìn Chiến Hàn Quân. Lúc âm nhạc vang lên, cô hơi giật mình đứng sững tại chỗ.
Chiến Hàn Quân nhíu mày anh thô lỗ kéo cô vào trong lòng, miệng ghé sát tai cô, hạ giọng uy hiếp: “Lạc Thanh Du, cô muốn mất mặt ở đây cũng được nhưng đừng kéo tôi theo.”
Lạc Thanh Du bừng tỉnh, anh là nhân vật nổi tiếng, mỗi lời nói hành động của anh đều được người khác chú ý. Nếu như anh bị cô làm cho liên lụy thì anh sẽ thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người mất.
Người đàn ông từ nhỏ tới lớn chỉ sống trong vinh quang như anh, hẳn là sẽ không thể chịu nổi việc bị người ta đem ra cười nhạo đâu, đúng không?
Lạc Thanh Du bình tĩnh lại, âm nhạc quen thuộc, bạn nhảy quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đưa cô vào trạng thái khiêu vũ.
Chiến Hàn Quân vốn không trông cậy được vào việc cô sẽ phối hợp được với anh để tỏa sáng, dù sao thì điệu Valse cũng không giống như những điệu nhảy giao lưu khác, nó chú ý đến điểm bước của giai điệu, chỉ có hai người có nhịp điệu đồng nhất một cách đáng ngạc nhiên mới có thể bước vào cùng một điểm và tạo ra hiệu ứng lãng mạn và xinh đẹp.
Nhưng mà anh không thể ngờ được là, Lạc Thanh Du nhảy điệu Valse này giống như đã từng nhảy cùng anh vô số lần, cô nắm chắc được các động tác chuyển đổi của anh, cũng có thể phản ứng một cách nhanh nhạy.
Trong đôi mắt Chiến Hàn Quân là vẻ nghỉ hoặc, anh nhìn xuống cô, lại phát hiện từ đầu đến cuối cô vẫn luôn khéo léo quay mặt đi, né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên xiết chặt tay cô, Lạc Thanh Du bị đau suýt nữa đã kêu lên thành tiếng. Cô ngẩng phắt đầu lên, sau đó nghe thấy âm thanh bất mãn của Chiến Hàn Quân: “Lạc Thanh Du, tôi nhìn có vẻ khó coi như vậy sao? Nhìn tôi.”
Lạc Thanh Du nhìn đôi con ngươi hừng hực cháy kia của Chiến Hàn Quân, khó xử nói: “Anh Quân, anh cứ như vậy tôi sẽ mất tập trung” Đến lúc đó lỡ bị mất mặt thì cũng đừng đổ cho tôi.
Mặc dù ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng các bước nhảy của cô không hề bị ảnh hưởng gì.
Chiến Hàn Quân rất kinh ngạc. Trong những bước nhảy nhẹ nhàng của cô lại tản ra cảm giác quật cường. Lúc cô khiêu vũ thật sự rất giống một người, là Nghiêm Linh Trang.
“Ai dạy cô các bước nhảy này?” Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ hỏi.
Lạc Thanh Du nhìn thoáng qua mắt anh, ánh mắt anh giống như biển khơi, vĩnh viễn mênh mông và sâu thảm như vậy, khiến cô nhìn không thấu hết can đảm nói: “Mối tình đầu của tôi. Anh ấy nhảy điệu này rất tốt, vì để có thể khiêu vũ cùng với anh ấy, tôi đã chăm chỉ học điệu nhảy này”
Chiến Hàn Quân ghét bỏ nói: “Cô yêu sớm à?” Anh nhớ là lúc cô kết hôn với anh mới khoảng hai mươi tuổi.
Lạc Thanh Du gật đầu: “Đối phương quá ưu tú, tôi không kìm lòng được, rơi vào lưới tình rồi không thể thoát ra”
“Đừng có tỏ vẻ sỉ tình như thế, Lạc Thanh Du, cô là người phụ nữ yêu thương người khác nhất mà tôi từng biết đấy” Chiến Hàn Quân mỉa mai.
Đôi con ngươi sạch sẽ của Lạc Thanh Du đột nhiên bốc lên lửa giận: “Anh Hàn Quân, anh có dám đảm bảo cả đời này anh chỉ yêu một người, chỉ cưới một người, cùng một người sinh con không? Nếu không làm được thì đừng có cười nhạo con gái chúng tôi vô tình bị vận mệnh trêu đùa”
Chiến Hàn Quân nghĩ nghĩ, cô gái anh thích là Linh Trang, nhưng anh lại có con với Lạc Thanh Du, tương lai có lẽ anh sẽ tìm một người mẹ khác phù hợp hơn cho mấy đứa con. Hình như chính bản thân anh cũng không thể chỉ yêu một người?
Chỉ là có quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy cũng không phải do anh tình nguyện Nhưng còn Lạc Thanh Du thì sao? Chẳng lẽ cô thật sự giống anh? Bị số phận trêu ngươi?
“Nói nghe xem tại sao vận mệnh lại đùa giỡn cô?” Anh bỗng nhiên phấn khởi hỏi.
Lạc Thanh Du cố tình thân bí nói: “Đây là chuyện riêng của tôi”
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng, vừa muốn công kích cô mấy câu thì điệu ‘Valse cũng kết thúc, bốn phía đã vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.
Chiến Hàn Quân còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm giác phẫn uất vì bị cô từ chối, LạcThanh Du đã thoát khỏi vòng tay anh trước, giống như anh chính là thứ độc hại khiến cô tránh không kịp.
Tác giả :
Lạc Thanh Du