Giường Đơn
Quyển 8 - Chương 7: Đại kết cục
Một ngày nào đó.
Tiết trời mùa hạ nóng bức vô cùng, nhưng tay chân cô lại lạnh như băng, tờ báo rơi từ trên tay xuống.
Mục quốc tế có một khung tin cỡ lòng bàn tay, trong đó viết:
Con trai duy nhất mà Quốc vương Ả-rập Thần Y Abdulla vô cùng yêu thương, hoàng tử Ban Đạt, đêm hôm trước bị bệnh bất ngờ, không kịp cứu chữa, mới hơn hai tuổi đã rời khỏi nhân thế, cả nước treo cờ rủ, cùng thể hiện đau thương.
Che miệng, cô không tin! Đứa con vốn khỏe mạnh của cô làm sao có thể…?
Không! Thần Y đã từng hứa rằng sẽ cẩn thận chăm sóc cho Ban Đạt, để nó được hạnh phúc vui vẻ mãi mãi!
Cô đẩy cửa ra ngoài, lập tức chạy đi.
Thậm chí quên mất phải báo cho chồng mình, quên rằng mình cần mang hộ chiếu và di động.
Đúng lúc ấy.
Một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, nắm tay một đứa trẻ gần ba tuổi đi về phía cô. Cô giật mình đứng im tại chỗ.
Ngơ ngẩn cả người.
Mãi tới khi nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt.
Cô không dám nhớ nhung, nhưng đứa con mà mỗi đêm cô đều nhớ mong đến rơi nước mắt.
Đang bước về phía cô…
Anh Thần Y nói, hạnh phúc thật sự là khi có cả cha và mẹ, sống một cuộc sống bình thường.
Anh ấy hy vọng con mình sẽ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ, một cách bình thường.
Bàn tay của cô gái nhẹ nhàng tạo thành một đường gợn sóng.
Đoạn ngắn 8
Tiểu hầu tử, lão hầu tử trừng mắt với nhau, vô cùng khó chịu về đối phương.
“Nhóc con! Mày mau ra ngoài đi!” Lão hầu tử ra lệnh.
“Ông già xấu xa! Người nên đi ra ngoài là ông!” Tiếng Ả – rập và tiếng Trung pha vào nhau, mặc dù có hơi phức tạp nhưng tiểu hầu tử đã biểu hiện thái độ khó chịu của mình rất rõ ràng.
Hai đôi mắt báo nhìn thẳng vào nhau, chiến sự hết sức căng thẳng.
“Vợ là của tao!”
“Mẹ là của tôi!”
Hai con khỉ lập tức so xem ai nhanh hơn, cùng nhảy lên giường, một trái một phải, ôm lấy người phụ nữ.
Điên rồi điên rồi! Từ khi con khỉ nhỏ này xuất hiện, cuộc sống vợ chồng bình thường của anh và cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có đứa con nào lớn như vậy còn đòi ngủ cùng giường với mẹ mình không?!
“Cha con trước đây đều để cho tôi ngủ ở giữa!” Tiểu hầu tử ấm ức vô cùng, nhìn ngang nhìn dọc, nói cho cùng là không vừa mắt người cha mới.
Vì sao mẹ lại phải tìm thêm cho cậu một người cha mới chứ?! Chán ghét!
Tuy rằng người cha này rất giống với cậu!
Nhất là khi ông bà nội lấy ảnh chụp lúc nhỏ của cha mới cho cậu và mẹ xem.
Cha và mẹ đều ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
Nhìn giống như là… Người cha mới của cậu thậm chí còn giống con khỉ gầy hơn cả cậu nữa…
. . . . . .
Điên rồi! Điên rồi!
Cha trước đây làm gì có ‘hoạt động ban đêm’ chứ, cha hiện giờ có rất nhiều ‘hoạt động ban đêm’ hấp dẫn, sao mà giống nhau được?!
Phàn Dực Á trừng mắt, định tiến hành giáo dục vỡ lòng nhưng không cách nào mở miệng được.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Điên mất thôi!!!
“A Á, anh ra ngoài trước đi, em dỗ con ngủ xong sẽ gọi anh đi vào.”
Phát điên mất thôi! Người phụ nữ bất công này, lúc nào cũng chọn con!
Chiến bại! Không muốn nhìn đứa con đang đắc ý kiêu ngạo, Phàn Dực Á oán hận trèo xuống giường.
Anh tức giận đóng cửa phòng thật mạnh.
Đợi rồi chờ.
Điên mất thôi! Người phụ nữ kia lại còn không ra dỗ dành anh!
Trong phòng truyền ra tiếng hát ru ấm áp, vợ anh đang dỗ con ngủ.
Ngoài phòng, một người đàn ông, oán hận ngồi xếp bằng ngoài cửa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ cầu mong đứa con bảo bối mau chóng ngủ say!
Con mẹ nó, ban đêm đúng là tra tấn người mà!
Giường đơn – Ngoại truyện
Tác giả: Đản Đản 1113
Edit: Mộc
Khi biết cô gái kia, hắn vẫn còn rất trẻ, địa vị và khí thế của hắn dường như khiến cho bất kì ai đứng trước hắn đều phải tự thấp đi phân nửa.
Ngợp trong vàng son, ngây ngẩn trải qua từng ngày, cuộc sống của hắn rất thoải mái, cũng thực nhàm chán.
Rất nhiều người đều gọi hắn là lão đại, thật ra – hắn nhún vai một cái, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ dẫn mối mà thôi.
Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của cô khiến người ta không thể quên được, không phải kiểu đẹp bình hoa, mà sự sạch sẽ từ trên gương mặt và sức sống kiên cường làm người ta nghẹt thở. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết, chắc chắn trong tương lai sẽ có rất nhiều đàn ông mê muội, điên cuồng vì cô.
Nhưng mà làm kỹ nữ hạng nhất thì không cần phải kiên cường.
Dùng cách thức giống như khi đối đãi với những món hàng không ‘ngoan’ trước đây, tự tay dạy dỗ cô, ép cô khuất phục.
“Tôi không bán mình!” Đó là lần đầu tiên cô ngẩng mặt lên, kiên quyết nói với hắn.
Hắn không thèm để ý.
Những chuyện như bức lương vi xướng hắn đã làm đến mức quá quen rồi, hắn tin chắc cô cũng sẽ giống như nhiều ‘lương nữ’ khác, sau này quay đầu cảm ơn hắn, cái thế giới này cười kẻ nghèo chứ không cười kỹ nữ.
(bức lương vi xướng: ép người tốt làm kỹ nữ)
Đúng, thế giới này là thế.
Hắn dùng rất nhiều biện pháp tra tấn có thể khiến một cô gái phát điên với cô, căn phòng âm u ẩm ướt, ngày ngày không thấy ánh sáng, vô số chuột gián mà ngay cả đàn ông nhìn cũng thấy ghê người, đe dọa, uy hiếp, đánh đập.
Nhưng trong hoàn cảnh dữ dội ấy, đôi mắt quật cường kia không hề thay đổi.
Ngày ấy, hắn quả thật đã mất hết kiên nhẫn, muốn tự mình dạy dỗ cô gái này, để cô hiểu biết thế giới người lớn xong, có thể sẽ không kiên trì như trước nữa.
Không ngờ cô gái lại cương liệt đập đầu vào vách tường.
“Tôi muốn sống…. thật sự một lần…”
Làm hắn động lòng, là câu nói kia của cô, hay là đôi mắt kiêu ngạo, nước mắt không chịu rơi xuống.
Cô gái nói, tiếp rượu, múa may, chỉ cần không bán thân, tất cả đều nghe theo lời hắn.
Tất cả đều nghe theo lời hắn…
Vì một câu này, hắn dao động, thỏa hiệp.
. . . . . .
Nhưng cuối cùng, cô gái ấy vẫn nuốt lời.
Đó là lần đầu tiên bọn họ tranh cãi.
Bảy năm, bọn họ dần dần quen thuộc, hắn đưa cô lên vị trí ngọc nữ rực rỡ, hắn nói gì cô nghe nấy.
Bọn họ là đội cướp tiền giỏi nhất.
Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, thân thể của cô chính là tất cả sự kiên trì của cô.
Hắn đã quen với sự kiên trì ấy, cho nên ngay cả khi những nhân vật rất nguy hiểm ra tay, khi có tiền tài hấp dẫn, hắn cũng không hành động.
Sau đó, sự kiên trì của cô cũng trở thành điều mà hắn bảo vệ.
Ngược lại, hắn cũng không hiểu rõ ràng, vì sao mình lại cố duy trì sự kiên trì đó của cô.
Vì sao… lại như vậy?
Cô bảo hắn giúp cô bỏ thuốc, cô muốn tặng bản thân mình cho gã đàn ông kia!
Hắn không đồng ý, dù thế nào cũng không muốn làm việc này.
Tuy rằng hắn cũng không rõ làm thế thì có vấn đề gì?
Chính bản thân mình không sạch sẽ, luôn dây dưa quấn quít với những người phụ nữ khác, hiện giờ hắn lấy cái gì để hạn chế cuộc sống của cô? Bọn họ chỉ là đối tác!
Nhưng cái tính cứng đầu của cô lại nổi lên, vốn dĩ không ai có thể thắng nổi.
Hắn vẫn là đối tác của cô, chỉ dùng để hỗ trợ, không phải để làm vật cản.
Nhưng đêm ấy, hắn tức giận tìm vài gã đàn em, bắt họ làm ‘bao cát’ rất lâu.
. . . . . .
Ngày thứ hai.
Người đi – nhà trống, hắn đứng trong phòng VIP 1, ngực hắn nghẹn lại rất lâu.
Trong phòng tắm, hắn vốn vô ý chuẩn bị tuýp thuốc mỡ cao cấp, đã bị người ta mở ra, chứng tỏ ‘tình hình chiến đấu’ đêm qua rất kịch liệt.
Trong không khí vẫn tràn ngập thứ mùi hoan ái của nam nữ mà hắn đã quen thuộc.
Giống như mây mù càng lúc càng xa.
Thì ra, cho dù là đối tác phù hợp thế nào, sớm hay muộn cũng có ngày phải tách ra…
Bởi vì, đối tác không muốn yêu…
Hoàn
Tiết trời mùa hạ nóng bức vô cùng, nhưng tay chân cô lại lạnh như băng, tờ báo rơi từ trên tay xuống.
Mục quốc tế có một khung tin cỡ lòng bàn tay, trong đó viết:
Con trai duy nhất mà Quốc vương Ả-rập Thần Y Abdulla vô cùng yêu thương, hoàng tử Ban Đạt, đêm hôm trước bị bệnh bất ngờ, không kịp cứu chữa, mới hơn hai tuổi đã rời khỏi nhân thế, cả nước treo cờ rủ, cùng thể hiện đau thương.
Che miệng, cô không tin! Đứa con vốn khỏe mạnh của cô làm sao có thể…?
Không! Thần Y đã từng hứa rằng sẽ cẩn thận chăm sóc cho Ban Đạt, để nó được hạnh phúc vui vẻ mãi mãi!
Cô đẩy cửa ra ngoài, lập tức chạy đi.
Thậm chí quên mất phải báo cho chồng mình, quên rằng mình cần mang hộ chiếu và di động.
Đúng lúc ấy.
Một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, nắm tay một đứa trẻ gần ba tuổi đi về phía cô. Cô giật mình đứng im tại chỗ.
Ngơ ngẩn cả người.
Mãi tới khi nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt.
Cô không dám nhớ nhung, nhưng đứa con mà mỗi đêm cô đều nhớ mong đến rơi nước mắt.
Đang bước về phía cô…
Anh Thần Y nói, hạnh phúc thật sự là khi có cả cha và mẹ, sống một cuộc sống bình thường.
Anh ấy hy vọng con mình sẽ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ, một cách bình thường.
Bàn tay của cô gái nhẹ nhàng tạo thành một đường gợn sóng.
Đoạn ngắn 8
Tiểu hầu tử, lão hầu tử trừng mắt với nhau, vô cùng khó chịu về đối phương.
“Nhóc con! Mày mau ra ngoài đi!” Lão hầu tử ra lệnh.
“Ông già xấu xa! Người nên đi ra ngoài là ông!” Tiếng Ả – rập và tiếng Trung pha vào nhau, mặc dù có hơi phức tạp nhưng tiểu hầu tử đã biểu hiện thái độ khó chịu của mình rất rõ ràng.
Hai đôi mắt báo nhìn thẳng vào nhau, chiến sự hết sức căng thẳng.
“Vợ là của tao!”
“Mẹ là của tôi!”
Hai con khỉ lập tức so xem ai nhanh hơn, cùng nhảy lên giường, một trái một phải, ôm lấy người phụ nữ.
Điên rồi điên rồi! Từ khi con khỉ nhỏ này xuất hiện, cuộc sống vợ chồng bình thường của anh và cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có đứa con nào lớn như vậy còn đòi ngủ cùng giường với mẹ mình không?!
“Cha con trước đây đều để cho tôi ngủ ở giữa!” Tiểu hầu tử ấm ức vô cùng, nhìn ngang nhìn dọc, nói cho cùng là không vừa mắt người cha mới.
Vì sao mẹ lại phải tìm thêm cho cậu một người cha mới chứ?! Chán ghét!
Tuy rằng người cha này rất giống với cậu!
Nhất là khi ông bà nội lấy ảnh chụp lúc nhỏ của cha mới cho cậu và mẹ xem.
Cha và mẹ đều ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
Nhìn giống như là… Người cha mới của cậu thậm chí còn giống con khỉ gầy hơn cả cậu nữa…
. . . . . .
Điên rồi! Điên rồi!
Cha trước đây làm gì có ‘hoạt động ban đêm’ chứ, cha hiện giờ có rất nhiều ‘hoạt động ban đêm’ hấp dẫn, sao mà giống nhau được?!
Phàn Dực Á trừng mắt, định tiến hành giáo dục vỡ lòng nhưng không cách nào mở miệng được.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Điên mất thôi!!!
“A Á, anh ra ngoài trước đi, em dỗ con ngủ xong sẽ gọi anh đi vào.”
Phát điên mất thôi! Người phụ nữ bất công này, lúc nào cũng chọn con!
Chiến bại! Không muốn nhìn đứa con đang đắc ý kiêu ngạo, Phàn Dực Á oán hận trèo xuống giường.
Anh tức giận đóng cửa phòng thật mạnh.
Đợi rồi chờ.
Điên mất thôi! Người phụ nữ kia lại còn không ra dỗ dành anh!
Trong phòng truyền ra tiếng hát ru ấm áp, vợ anh đang dỗ con ngủ.
Ngoài phòng, một người đàn ông, oán hận ngồi xếp bằng ngoài cửa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ cầu mong đứa con bảo bối mau chóng ngủ say!
Con mẹ nó, ban đêm đúng là tra tấn người mà!
Giường đơn – Ngoại truyện
Tác giả: Đản Đản 1113
Edit: Mộc
Khi biết cô gái kia, hắn vẫn còn rất trẻ, địa vị và khí thế của hắn dường như khiến cho bất kì ai đứng trước hắn đều phải tự thấp đi phân nửa.
Ngợp trong vàng son, ngây ngẩn trải qua từng ngày, cuộc sống của hắn rất thoải mái, cũng thực nhàm chán.
Rất nhiều người đều gọi hắn là lão đại, thật ra – hắn nhún vai một cái, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ dẫn mối mà thôi.
Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của cô khiến người ta không thể quên được, không phải kiểu đẹp bình hoa, mà sự sạch sẽ từ trên gương mặt và sức sống kiên cường làm người ta nghẹt thở. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết, chắc chắn trong tương lai sẽ có rất nhiều đàn ông mê muội, điên cuồng vì cô.
Nhưng mà làm kỹ nữ hạng nhất thì không cần phải kiên cường.
Dùng cách thức giống như khi đối đãi với những món hàng không ‘ngoan’ trước đây, tự tay dạy dỗ cô, ép cô khuất phục.
“Tôi không bán mình!” Đó là lần đầu tiên cô ngẩng mặt lên, kiên quyết nói với hắn.
Hắn không thèm để ý.
Những chuyện như bức lương vi xướng hắn đã làm đến mức quá quen rồi, hắn tin chắc cô cũng sẽ giống như nhiều ‘lương nữ’ khác, sau này quay đầu cảm ơn hắn, cái thế giới này cười kẻ nghèo chứ không cười kỹ nữ.
(bức lương vi xướng: ép người tốt làm kỹ nữ)
Đúng, thế giới này là thế.
Hắn dùng rất nhiều biện pháp tra tấn có thể khiến một cô gái phát điên với cô, căn phòng âm u ẩm ướt, ngày ngày không thấy ánh sáng, vô số chuột gián mà ngay cả đàn ông nhìn cũng thấy ghê người, đe dọa, uy hiếp, đánh đập.
Nhưng trong hoàn cảnh dữ dội ấy, đôi mắt quật cường kia không hề thay đổi.
Ngày ấy, hắn quả thật đã mất hết kiên nhẫn, muốn tự mình dạy dỗ cô gái này, để cô hiểu biết thế giới người lớn xong, có thể sẽ không kiên trì như trước nữa.
Không ngờ cô gái lại cương liệt đập đầu vào vách tường.
“Tôi muốn sống…. thật sự một lần…”
Làm hắn động lòng, là câu nói kia của cô, hay là đôi mắt kiêu ngạo, nước mắt không chịu rơi xuống.
Cô gái nói, tiếp rượu, múa may, chỉ cần không bán thân, tất cả đều nghe theo lời hắn.
Tất cả đều nghe theo lời hắn…
Vì một câu này, hắn dao động, thỏa hiệp.
. . . . . .
Nhưng cuối cùng, cô gái ấy vẫn nuốt lời.
Đó là lần đầu tiên bọn họ tranh cãi.
Bảy năm, bọn họ dần dần quen thuộc, hắn đưa cô lên vị trí ngọc nữ rực rỡ, hắn nói gì cô nghe nấy.
Bọn họ là đội cướp tiền giỏi nhất.
Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, thân thể của cô chính là tất cả sự kiên trì của cô.
Hắn đã quen với sự kiên trì ấy, cho nên ngay cả khi những nhân vật rất nguy hiểm ra tay, khi có tiền tài hấp dẫn, hắn cũng không hành động.
Sau đó, sự kiên trì của cô cũng trở thành điều mà hắn bảo vệ.
Ngược lại, hắn cũng không hiểu rõ ràng, vì sao mình lại cố duy trì sự kiên trì đó của cô.
Vì sao… lại như vậy?
Cô bảo hắn giúp cô bỏ thuốc, cô muốn tặng bản thân mình cho gã đàn ông kia!
Hắn không đồng ý, dù thế nào cũng không muốn làm việc này.
Tuy rằng hắn cũng không rõ làm thế thì có vấn đề gì?
Chính bản thân mình không sạch sẽ, luôn dây dưa quấn quít với những người phụ nữ khác, hiện giờ hắn lấy cái gì để hạn chế cuộc sống của cô? Bọn họ chỉ là đối tác!
Nhưng cái tính cứng đầu của cô lại nổi lên, vốn dĩ không ai có thể thắng nổi.
Hắn vẫn là đối tác của cô, chỉ dùng để hỗ trợ, không phải để làm vật cản.
Nhưng đêm ấy, hắn tức giận tìm vài gã đàn em, bắt họ làm ‘bao cát’ rất lâu.
. . . . . .
Ngày thứ hai.
Người đi – nhà trống, hắn đứng trong phòng VIP 1, ngực hắn nghẹn lại rất lâu.
Trong phòng tắm, hắn vốn vô ý chuẩn bị tuýp thuốc mỡ cao cấp, đã bị người ta mở ra, chứng tỏ ‘tình hình chiến đấu’ đêm qua rất kịch liệt.
Trong không khí vẫn tràn ngập thứ mùi hoan ái của nam nữ mà hắn đã quen thuộc.
Giống như mây mù càng lúc càng xa.
Thì ra, cho dù là đối tác phù hợp thế nào, sớm hay muộn cũng có ngày phải tách ra…
Bởi vì, đối tác không muốn yêu…
Hoàn
Tác giả :
Đản đản 1113