Giường Đơn
Quyển 7 - Chương 5
Edit: Mộc
Dưới áp lực của nước biển, khi cô sắp không thở nổi nữa, luôn có một đôi môi ấm áp truyền dưỡng khí sang cho cô.
Mới qua mấy chục giây, nháy mắt cái đã tối sầm, cô gần như mất đi ý thức.
Chỉ biết anh đang ở cạnh cô, không ngừng tìm cách đập lên nắp thùng, muốn đưa cô ra ngoài.
Nhưng vô dụng, bên ngoài đã được khóa lại bằng một cái khóa nhỏ.
Còn chưa chìm quá sâu, nhưng cho dù chỉ mới 1,2 phút thì bọn họ đã hoàn toàn không thể hô hấp được nữa.
Đột nhiên, giữa lòng biển xuất hiện một luồng nước xoáy, một chiếc tàu ngầm bất ngờ xuất hiện, người đàn ông mặc đồ lặn bơi ra ngoài, trên lưng đeo bình dưỡng khí.
Mỗi động tác bơi lội của anh ta đều rất thành thạo, quyến rũ.
Bàn tay nhẹ nhàng cử động, chạm tới chiếc thùng.
May mà anh có thể xác định vô cùng chính xác vị trí chiếc thùng chìm xuống.
Rút sợi dây thép đã chuẩn bị từ trước ra, người đàn ông bình tĩnh hít thở, dùng dây thép chọc vào trong ổ khóa, xoay chuyển. “Cạch” một tiếng, người đàn ông tỏ ra tự tin, cười quyến rũ.
Đẩy nhẹ, nắp thùng bật ra.
Mỗi bàn tay lại kéo một người đang ở trong thùng ra ngoài.
Nhíu mày một cái, người đàn ông phát hiện cái gã bên tay phải mình hôn mê như sắp chết, rất muốn buông tay ra.
Nhưng nhìn người phụ nữ bên tay trái, lông mày lại nhíu vào.
Anh nhanh chóng cho bọn họ hít vài ngụm dưỡng khí, sau đó nhanh chóng kéo cả hai người về phía chiếc tàu ngầm cách đấy vài mét.
Toàn bộ hành trình cứu trợ chỉ mất vài phút mà thôi.
Đưa được bọn họ vào trong tàu ngầm, người đàn ông cũng rất mệt mỏi.
Cởi đồ lặn ra, người đàn ông ngồi dưới đất, không thèm nể nang gì mà ấn thật mạnh lên ngực cái gã đang nằm kia.
Ngực bị đập mạnh, Phàn Dực Á nôn ra mấy ngụm nước biển, lập tức trở nên tỉnh táo.
“Mạt Mạt…” Anh vừa tỉnh lại thì lập tức mệt mỏi gọi tên người trong lòng mình.
Anh cố sức quay đầu đi, sau đó… cuối cùng cũng thấy cô…
Không, không, không!
Một người đàn ông không hề kiêng dè gì đang cúi đầu, ăn ‘đậu phụ’ của cô, vui vẻ cắn môi cô!
“Anh đang làm gì thế hả!” Phàn Dực Á hét lớn một tiếng, không quan tâm đến việc mắt mình đang hoa lên, lập tức cử động, muốn giải cứu người phụ nữ của mình.
“Không có mắt sao? Đây là hô hấp nhân tạo!” Người đàn ông ngẩng đầu, khó chịu trừng mắt, tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm ăn ‘đậu phụ’ của mình.
Chỉ trong nháy mắt, khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Phàn Dực Á ngây ngẩn cả người.
Người này… hóa ra lại là…. Thần Y Abdulla.
Nhưng rõ ràng có chỗ nào đó không đúng!
Phải rồi, là ánh mắt của anh ta!
Ánh mắt của Thần Y Abdulla trong sáng lạnh lùng, giống như dòng suối sạch sẽ, nhưng người đàn ông trước mắt này lại có ánh mắt tà mị, gợi cảm, như một người có độc.
Tuy rằng bề ngoài giống nhau như đúc.
Người đàn ông đã bắt đầu động tay chân cởi quần áo của cô.
“Dừng tay!” Trời ạ! Bầu ngực của cô đều như ẩn như hiện rồi!
Phàn Dực Á lao tới, hai tay liều mạng bảo vệ thân thể hở ra ngoài của cô, cả bộ ngực sữa đã lộ ra hơn nửa nữa.
Người đàn ông bỏ qua, cười bỡn cợt, kiêu ngạo.
“Vậy anh cấp cứu cho cô ấy đi, tôi cũng không muốn làm đâu, giao xui xẻo cho anh đấy.” Người đàn ông lạnh nhạt thuận thế buông tay mặc kệ, liếc anh một cái, cặp lông mày nhướn cao lên, ánh mắt tà tà nhìn người ta, vô cùng quyến rũ.
Phàn Dực Á vội vàng nhưng cẩn thận đè lên ngực cô, cô ho khan kịch liệt, nôn ra nước biển.
Hô hấp của cô từ yếu ớt dần trở nên bình thường.
Phàn Dực Á thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận kéo lại áo cho cô.
Ánh mắt lại bị vật thể màu vàng trên cổ cô hấp dẫn.
Vật này rất nhỏ, rất nhỏ.
Đầu ngón tay anh kinh ngạc chạm lên vòng cổ bằng bạc và chiếc nhẫn vàng kia.
Thật là quen mắt.
Tay anh không kìm chế được cũng đặt lên vòng cổ của mình.
Trên đó cũng có một cái nhẫn vàng tương tự.
Khi cô ra đi, vô tình bỏ lại nó, nhưng anh không cách nào vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Nhưng anh không ngờ hóa ra cô vẫn giữ món đồ tinh khiết nhất lúc ban đầu kia, chiếc nhẫn đã bị anh vứt bỏ.
Tâm trạng trở nên phức tạp.
Phức tạp đến mức tình cảm khiến thân thể lạnh như băng trở nên ấm áp.
“Lau khô người cho cô ấy đi, kẻo cảm lạnh lại có người đau lòng!” Đương nhiên là người đàn ông tà mị kia có vẻ còn quan tâm cô hơn cả anh.
Anh ta tùy tiện ném một chiếc khăn cho Phàn Dực Á, ý bảo lau cho cô.
Còn anh ta thì cả người vẫn ướt sũng, ngồi trên ghế lá, chuẩn bị khởi động, “Tôi sẽ đưa hai người tới hòn đảo nhỏ gần đây nhất, làm sao trở về được Trung Quốc thì các người tự nghĩ cách đi!”
Bên trong tàu ngầm rất thoải mái, Phàn Dực Á cẩn thận lau người cho cô, cuối cùng cô cũng chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc trước mắt mình, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ còn sống sao? Cùng nhau! Thật tốt…
Có người cứu bọn họ?
Là ai?
Mắt cô nhìn về phía người đàn ông đang điều khiển tàu ngầm.
Thấy rõ sườn mặt anh ta, cô giật mình.
“Thần Y, Thần Y….” Cô kinh ngạc quá độ.
Thần Y không hề biết bơi, mỗi lần đi nghỉ ở biển với cô cũng chỉ ngại ngùng, dịu dàng từ chối, chưa bao giờ chịu xuống nước.
Người đàn ông quay đầu, trước sự kinh ngạc của cô, bỡn cợt hôn gió một cái, “Em yêu, em vẫn khỏe chứ?!”
Cố ý trêu chọc người khác, cười rộ lên, lúm đồng tiền cực kỳ hấp dẫn.
Thần Y cũng có lúm đồng tiền gần môi, mỗi khi cười giống như gió xuân ấm áp xâm nhập vào trái tim người khác.
Nhưng nụ cười tà mị này vốn dĩ không thể nào là của Thần Y.
Cả người cô cứng đờ, trong lòng dường như đã có đáp án, một đáp án rất đáng sợ: “… Thần Lạc…?”
Tại sao có thể như vậy? ? ? ! !
Vị hoàng tử vẫn xuất quỷ nhập thần!
Rõ ràng Thần Y đã nói tự anh đã giam giữ anh ta, sẽ không có ai quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa!!!
“Thần Y đã ‘cầu xin’ tôi ra ngoài đấy!” Thần Lạc cười đắc ý, giống như anh ta đã dễ dàng chiến thắng anh trai mình, “Anh ấy nói, chỉ cần tôi cứu được cô, sau này anh ấy sẽ không bao giờ… giam giữ tôi nữa!”
Lòng cô trở nên lạnh lẽo, cả tay chân cũng lạnh như băng.
“Anh sẽ hại chết anh ấy…”
Nụ cười trên môi Thần Lạc hiện ra tà khí, “Sao cô biết tôi sẽ hại chết anh ấy, mà không phải là hoàn thành tâm nguyện của anh ấy?…”
“Không nên chạm vào Saman! Đừng tra tấn Thần Y, hai người các anh và cô ấy không thể…” Cô không nhịn được mà run rẩy, lại chỉ có thể cố duy trì bình tĩnh, may mà cô vẫn đang ở trong lồng ngực ấm áp của Phàn Dực Á.
Rời khỏi Thần Y, có phải cô rất ích kỉ hay không?
“Chuyện Thần Y không chấp nhận được không có nghĩa là tôi không chấp nhận được, anh ấy đã khóa tôi ba năm, thế là đủ rồi!” Thần Lạc vẫn cười như cũ, nhưng ý cười không có trong mắt, bóng tối trong đôi mắt giống như đáy biển lạnh lẽo.
“Kể từ khi cô lựa chọn người đàn ông này, cô đã không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa ba người chúng tôi nữa!”
Hạ Vũ Mạt đã bước ra khỏi cuộc sống của Thần Y Abdulla.
Nắm chặt tay Phàn Dực Á, lòng cô như bị đè nặng, không thể hít thở.
Thần Y… Anh ấy phải làm sao đây?…
Dưới áp lực của nước biển, khi cô sắp không thở nổi nữa, luôn có một đôi môi ấm áp truyền dưỡng khí sang cho cô.
Mới qua mấy chục giây, nháy mắt cái đã tối sầm, cô gần như mất đi ý thức.
Chỉ biết anh đang ở cạnh cô, không ngừng tìm cách đập lên nắp thùng, muốn đưa cô ra ngoài.
Nhưng vô dụng, bên ngoài đã được khóa lại bằng một cái khóa nhỏ.
Còn chưa chìm quá sâu, nhưng cho dù chỉ mới 1,2 phút thì bọn họ đã hoàn toàn không thể hô hấp được nữa.
Đột nhiên, giữa lòng biển xuất hiện một luồng nước xoáy, một chiếc tàu ngầm bất ngờ xuất hiện, người đàn ông mặc đồ lặn bơi ra ngoài, trên lưng đeo bình dưỡng khí.
Mỗi động tác bơi lội của anh ta đều rất thành thạo, quyến rũ.
Bàn tay nhẹ nhàng cử động, chạm tới chiếc thùng.
May mà anh có thể xác định vô cùng chính xác vị trí chiếc thùng chìm xuống.
Rút sợi dây thép đã chuẩn bị từ trước ra, người đàn ông bình tĩnh hít thở, dùng dây thép chọc vào trong ổ khóa, xoay chuyển. “Cạch” một tiếng, người đàn ông tỏ ra tự tin, cười quyến rũ.
Đẩy nhẹ, nắp thùng bật ra.
Mỗi bàn tay lại kéo một người đang ở trong thùng ra ngoài.
Nhíu mày một cái, người đàn ông phát hiện cái gã bên tay phải mình hôn mê như sắp chết, rất muốn buông tay ra.
Nhưng nhìn người phụ nữ bên tay trái, lông mày lại nhíu vào.
Anh nhanh chóng cho bọn họ hít vài ngụm dưỡng khí, sau đó nhanh chóng kéo cả hai người về phía chiếc tàu ngầm cách đấy vài mét.
Toàn bộ hành trình cứu trợ chỉ mất vài phút mà thôi.
Đưa được bọn họ vào trong tàu ngầm, người đàn ông cũng rất mệt mỏi.
Cởi đồ lặn ra, người đàn ông ngồi dưới đất, không thèm nể nang gì mà ấn thật mạnh lên ngực cái gã đang nằm kia.
Ngực bị đập mạnh, Phàn Dực Á nôn ra mấy ngụm nước biển, lập tức trở nên tỉnh táo.
“Mạt Mạt…” Anh vừa tỉnh lại thì lập tức mệt mỏi gọi tên người trong lòng mình.
Anh cố sức quay đầu đi, sau đó… cuối cùng cũng thấy cô…
Không, không, không!
Một người đàn ông không hề kiêng dè gì đang cúi đầu, ăn ‘đậu phụ’ của cô, vui vẻ cắn môi cô!
“Anh đang làm gì thế hả!” Phàn Dực Á hét lớn một tiếng, không quan tâm đến việc mắt mình đang hoa lên, lập tức cử động, muốn giải cứu người phụ nữ của mình.
“Không có mắt sao? Đây là hô hấp nhân tạo!” Người đàn ông ngẩng đầu, khó chịu trừng mắt, tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm ăn ‘đậu phụ’ của mình.
Chỉ trong nháy mắt, khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Phàn Dực Á ngây ngẩn cả người.
Người này… hóa ra lại là…. Thần Y Abdulla.
Nhưng rõ ràng có chỗ nào đó không đúng!
Phải rồi, là ánh mắt của anh ta!
Ánh mắt của Thần Y Abdulla trong sáng lạnh lùng, giống như dòng suối sạch sẽ, nhưng người đàn ông trước mắt này lại có ánh mắt tà mị, gợi cảm, như một người có độc.
Tuy rằng bề ngoài giống nhau như đúc.
Người đàn ông đã bắt đầu động tay chân cởi quần áo của cô.
“Dừng tay!” Trời ạ! Bầu ngực của cô đều như ẩn như hiện rồi!
Phàn Dực Á lao tới, hai tay liều mạng bảo vệ thân thể hở ra ngoài của cô, cả bộ ngực sữa đã lộ ra hơn nửa nữa.
Người đàn ông bỏ qua, cười bỡn cợt, kiêu ngạo.
“Vậy anh cấp cứu cho cô ấy đi, tôi cũng không muốn làm đâu, giao xui xẻo cho anh đấy.” Người đàn ông lạnh nhạt thuận thế buông tay mặc kệ, liếc anh một cái, cặp lông mày nhướn cao lên, ánh mắt tà tà nhìn người ta, vô cùng quyến rũ.
Phàn Dực Á vội vàng nhưng cẩn thận đè lên ngực cô, cô ho khan kịch liệt, nôn ra nước biển.
Hô hấp của cô từ yếu ớt dần trở nên bình thường.
Phàn Dực Á thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận kéo lại áo cho cô.
Ánh mắt lại bị vật thể màu vàng trên cổ cô hấp dẫn.
Vật này rất nhỏ, rất nhỏ.
Đầu ngón tay anh kinh ngạc chạm lên vòng cổ bằng bạc và chiếc nhẫn vàng kia.
Thật là quen mắt.
Tay anh không kìm chế được cũng đặt lên vòng cổ của mình.
Trên đó cũng có một cái nhẫn vàng tương tự.
Khi cô ra đi, vô tình bỏ lại nó, nhưng anh không cách nào vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Nhưng anh không ngờ hóa ra cô vẫn giữ món đồ tinh khiết nhất lúc ban đầu kia, chiếc nhẫn đã bị anh vứt bỏ.
Tâm trạng trở nên phức tạp.
Phức tạp đến mức tình cảm khiến thân thể lạnh như băng trở nên ấm áp.
“Lau khô người cho cô ấy đi, kẻo cảm lạnh lại có người đau lòng!” Đương nhiên là người đàn ông tà mị kia có vẻ còn quan tâm cô hơn cả anh.
Anh ta tùy tiện ném một chiếc khăn cho Phàn Dực Á, ý bảo lau cho cô.
Còn anh ta thì cả người vẫn ướt sũng, ngồi trên ghế lá, chuẩn bị khởi động, “Tôi sẽ đưa hai người tới hòn đảo nhỏ gần đây nhất, làm sao trở về được Trung Quốc thì các người tự nghĩ cách đi!”
Bên trong tàu ngầm rất thoải mái, Phàn Dực Á cẩn thận lau người cho cô, cuối cùng cô cũng chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc trước mắt mình, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ còn sống sao? Cùng nhau! Thật tốt…
Có người cứu bọn họ?
Là ai?
Mắt cô nhìn về phía người đàn ông đang điều khiển tàu ngầm.
Thấy rõ sườn mặt anh ta, cô giật mình.
“Thần Y, Thần Y….” Cô kinh ngạc quá độ.
Thần Y không hề biết bơi, mỗi lần đi nghỉ ở biển với cô cũng chỉ ngại ngùng, dịu dàng từ chối, chưa bao giờ chịu xuống nước.
Người đàn ông quay đầu, trước sự kinh ngạc của cô, bỡn cợt hôn gió một cái, “Em yêu, em vẫn khỏe chứ?!”
Cố ý trêu chọc người khác, cười rộ lên, lúm đồng tiền cực kỳ hấp dẫn.
Thần Y cũng có lúm đồng tiền gần môi, mỗi khi cười giống như gió xuân ấm áp xâm nhập vào trái tim người khác.
Nhưng nụ cười tà mị này vốn dĩ không thể nào là của Thần Y.
Cả người cô cứng đờ, trong lòng dường như đã có đáp án, một đáp án rất đáng sợ: “… Thần Lạc…?”
Tại sao có thể như vậy? ? ? ! !
Vị hoàng tử vẫn xuất quỷ nhập thần!
Rõ ràng Thần Y đã nói tự anh đã giam giữ anh ta, sẽ không có ai quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa!!!
“Thần Y đã ‘cầu xin’ tôi ra ngoài đấy!” Thần Lạc cười đắc ý, giống như anh ta đã dễ dàng chiến thắng anh trai mình, “Anh ấy nói, chỉ cần tôi cứu được cô, sau này anh ấy sẽ không bao giờ… giam giữ tôi nữa!”
Lòng cô trở nên lạnh lẽo, cả tay chân cũng lạnh như băng.
“Anh sẽ hại chết anh ấy…”
Nụ cười trên môi Thần Lạc hiện ra tà khí, “Sao cô biết tôi sẽ hại chết anh ấy, mà không phải là hoàn thành tâm nguyện của anh ấy?…”
“Không nên chạm vào Saman! Đừng tra tấn Thần Y, hai người các anh và cô ấy không thể…” Cô không nhịn được mà run rẩy, lại chỉ có thể cố duy trì bình tĩnh, may mà cô vẫn đang ở trong lồng ngực ấm áp của Phàn Dực Á.
Rời khỏi Thần Y, có phải cô rất ích kỉ hay không?
“Chuyện Thần Y không chấp nhận được không có nghĩa là tôi không chấp nhận được, anh ấy đã khóa tôi ba năm, thế là đủ rồi!” Thần Lạc vẫn cười như cũ, nhưng ý cười không có trong mắt, bóng tối trong đôi mắt giống như đáy biển lạnh lẽo.
“Kể từ khi cô lựa chọn người đàn ông này, cô đã không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa ba người chúng tôi nữa!”
Hạ Vũ Mạt đã bước ra khỏi cuộc sống của Thần Y Abdulla.
Nắm chặt tay Phàn Dực Á, lòng cô như bị đè nặng, không thể hít thở.
Thần Y… Anh ấy phải làm sao đây?…
Tác giả :
Đản đản 1113