Giường Đơn
Quyển 7 - Chương 2
Edit: Mộc
Bỗng nhiên anh nắm lấy vai cô gái.
“Sao lại hai tuổi rưỡi?!!! Nói cho rõ ràng đi!!” Vẻ mặt anh rất dữ tợn, dọa cô sợ hãi.
Nhưng cô nhanh chóng xoay người lại, vội vàng đẩy anh ra.
Đối với người Ả-rập, hành vi đường đột của anh đã cấu thành tội ‘quấy rối tình dục’, may mà cô đã từng học ở Anh. Cô ủ rũ gõ lên đầu mình, càng cố gắng ra hiệu với anh, lúc thì xua tay, lúc lại sờ bụng, động tác có vẻ kích động.
“Dùng bút đi! Viết cho tôi xem!” Anh quát lên, tim đập rất nhanh.
Hai tuổi rưỡi? … Hai tuổi rưỡi!
Cô gái viết bằng tiếng Anh, “Hai tuổi rưỡi là tính cả tuổi của đứa bé khi ở trong bụng mẹ. Người Ả-rập chúng tôi có thói quen tính như thế.” Viết xong, cô gái buông giấy bút xuống, chột dạ cúi đầu, hốt hoảng bỏ trốn.
Ả-rập là một quốc gia vô cùng bảo thủ, nam nữ gặp riêng đã có thể bị giam cầm, huống hồ là có thai trước khi kết hôn.
Khi quốc vương cũ qua đời, anh Thần Y vì không có con nên còn chưa kịp đăng cơ đã bị các hoàng tử khác ép thoái vị, lúc ấy Hạ Vũ Mạt bất ngờ tuyên bố mình đã mang thai con của Thần Y, nếu tính theo thời gian thì lúc mang thai cũng là lúc anh Thần Y lén đi Mỹ, Anh để tìm cô. Mà Hạ Vũ Mạt lại nói khi ở Hawai, cô ấy và anh Thần Y đã ở bên nhau.
Theo luật pháp thì Hạ Vũ Mạt và đứa trẻ trong bụng đều phải bị xử tử, nhưng sau khi tiến hành họp bàn, quyết định sẽ giữ lại giọt máu duy nhất của Thần Y, vì ngăn lời đồn không hay trong dân chúng nên đành bóp méo tuổi của Ban Đạt, tuyên bố với dân chúng rằng sau khi đại hôn vương phi mới có thai Ban Đạt.
Đây là bí mật chốn cung đình, làm sao mà cô có thể kể ra được?! Quả nhiên ở Anh lâu quá nên rất nhiều quan niệm đã thay đổi, không còn giống người trong nước nữa, không cảm thấy có thai trước khi kết hôn là hành vi phạm tội không thể tha thứ.
. . . . . .
Có thói quen tính cả tháng đứa bé nằm trong bụng mẹ sao?!
Miệng Phàn Dực Á giật nhẹ.
Anh muốn nghĩ gì chứ? Kích động cái con khỉ!
Thằng nhóc gầy như con khỉ đó làm sao có thể là con anh được? Toàn thân cao thấp, không có chỗ nào giống anh cả!
Anh ảo não, cũng học theo cô gái kia, tự gõ đầu mình thật mạnh.
Không muốn nhìn một màn cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ trên boong tàu làm người ta phát điên nữa, anh liều mạng ép mình không được để ý, ổn định cảm xúc, anh lại quay về phòng nghỉ của nhóm đầu bếp, ban đêm yên tĩnh dần tiến đến.
Bởi vậy anh không nhìn thấy ‘con khỉ gầy’ nhìn theo quả bóng bay mà mình không cẩn thận làm bay mất, “A âu” ảo não, vẻ mặt buồn chán, không ngừng gõ lên đầu mình, dáng vẻ giống y như đúc người nào đó.
Đêm nay, trên du thuyền có một yến tiệc xuyên đêm vô cùng long trọng.
Phụ nữ không được phép tham gia.
Ban Đạt quấn quýt lấy Thần Y, cũng muốn tham gia chơi đùa, cô đành vui vẻ thoải mái ở lại trong phòng mình.
Trong du thuyền có trang bị ti vi vệ tinh, có thể xem chương trình của các quốc gia trên thế giới, không giống ở Ả-rập, chỉ có ba kênh truyền hình là hành hương, tin tức, thể thao.
Vài năm sống ở Ả-rập, dường như cô đã cách biệt với thế giới bên ngoài, vui giận buồn thương đều đã ở rất xa cô.
Có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến cô thích cuộc sống ở Ả-rập.
Trong phòng, cô đang xem tiếp sóng cuộc thi Hoa hậu Mỹ.
Các người đẹp mặc áo tắm, vô cùng xinh đẹp, nếu ở lãnh thổ Ả-rập thì cô sẽ bị coi là đang xem chương trình tục tĩu, bị phạt bắt giam.
Nhưng hiện tại cô đang tự do.
Dù sao Thần y cũng đọc rất nhiều sách, tư tưởng phóng khoáng tiếp thu cái mới, không phải người đàn ông hẹp hòi.
Trong phòng, tivi đang phát chương trình âm nhạc, cô chợt có cảm giác như mình vừa từ bầu trời quay lại mặt đất, thật thoải mái.
Cứ thế, không hề phát hiện có tiếng bước chận rất nhẹ đang đi tới gần phòng cô.
Khóa cửa xoay nhẹ vài cái, cô mới cảm thấy có gì đó kì lạ.
Một đám lính đánh thuê trang bị vũ khí cẩn thận xâm nhập phòng cô.
Trên hành lang ngoài phòng, thị vệ canh giữ đã bị hạ gục một cách âm thầm.
Cô vừa đứng lên, định phản kháng thì một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê chụp lên miệng cô.
Thân thể mềm nhũn, cô rơi vào trong lòng một người quen thuộc.
Người kia, vừa rồi còn ở phía sau đám lính đánh thuê.
Trước khi rơi vào bóng tối, cô nghe được giọng nói quen thuộc kia, thì thầm vào tai cô, “Thật xin lỗi, Mạt Mạt, tình yêu của anh cũng không đáng yêu…”
. . . . . .
Khi cô tỉnh lại thì đang ở trong một chiếc tàu ngầm dưới đáy biển.
Cô há miệng hít một hơi, phát hiện mình đang đeo thiết bị dưỡng khí trên tàu ngầm.
Mà bàn tay nhỏ bé của cô bị một bàn tay lớn hơn bao lấy.
Vừa rồi rõ ràng cô còn xem tiếp sóng Mĩ trong phòng, hiện giờ là thế nào?
Cô quay đầu đi, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia.
Cô buồn bực gỡ thiết bị dưỡng khí xuống, may là thiết bị điều hòa đã đạt điều chỉnh độ ấm và dưỡng khí ở mức phù hợp, hít thở tự nhiên, coi như thoải mái.
“Phàn Dực Á! Anh làm cái quái gì thế!” Tiếng quát của cô làm vài tên lính đánh thuê đề phòng sờ lên vũ khí.
“Đừng làm cô ấy bị thương!” Anh vội vàng ôm chầm lấy cô, híp mắt cảnh cáo, “Cô ấy mà bị thương thì các anh đừng nghĩ lấy được nốt chỗ tiền còn lại!”
“Phàn Dực Á! Anh là đồ đại ngu ngốc!” Cô thở hổn hền, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết anh đang làm gì!
“Đại ngu ngốc, mau đưa tôi trở về!” Nếu cô biến mất, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó không còn đơn giản là chuyện Thần Y có buông tay hay không nữa.
“Đưa em trở về làm gì? Còn muốn anh nhìn tiếp em và người đàn ông khác lên giường à? Sừng trên đầu anh còn chưa đủ dài sao?” Anh cũng tức giận.
Vốn định nhẹ nhàng dỗ dành cô, nhưng thấy cô khẩn trương như thế, anh không thể khống chế được mình.
Ba năm nay, rõ ràng anh đã có thể kiềm chế bản thân, tại sao sau khi gặp cô thì tất cả thành công cốc chứ.
“Ban Đạt còn ở đấy!” Đứa con là thịt của cô, một ngày cũng không thể xa nó.
“Con khỉ kia là đứa con duy nhất của quốc vương Thần Y Abdulla, làm sao anh có thể nói cướp là cướp chứ?!” Không phải anh keo kiệt, không chấp nhận con cô, muốn trách thì chỉ trách con cô thôi, ai bảo nó có ông bố hiển hách như thế làm gì chứ! Nếu bình thường một chút thì cho dù cả đời anh như bị kim đâm, anh cũng sẽ chấp nhận chịu đựng.
“Phàn Dực Á! Anh là đồ ngu ngốc! Tên tiếng Trung của Ban Đạt chính là Phàn Vũ đó!” Cô quát to, chỉ cần nói đến Phàn Vũ là cô không thể làm một Hạ Vũ Mạt bình tĩnh nữa.
“Phàn? Vì sao em… lại để con khỉ gầy kia… theo họ của anh chứ?…” Anh trợn tròn mắt, sao con khỉ gầy kia lại theo họ Phàn, thật kì lạ…
“Là con của đồ rách nát nhà anh, không theo họ anh thì theo họ ai hả?!” Có ai lại luôn mồm gọi con mình là con khỉ, con khỉ sao?
Anh cũng không hề biết rằng thân thể Phàn Vũ từ khi sinh ra đã không tốt, luôn bị bệnh, cô làm mẹ phải tốn không ít công sức!
“Của anh? Anh và em làm sao lại có một đứa con vừa hai tuổi được chứ! Có cần anh phải nhắc em là bao lâu rồi chúng ta không làm tình không!” Anh quát lên, nhưng rõ ràng đã có vẻ hoảng hốt.
“Anh cho rằng vì sao lúc ấy tôi không lập tức hiến tủy cho Tiểu Niệm hả? Thật sự là vì sự nghiệp sao? Anh có thấy tôi nhận bộ phim nào mới không?! Lúc ấy tôi mang thai Phàn Vũ! Tôi không thể bỏ tính mạng con mình để đi cứu cháu gái bảo bối của anh được!”
Anh giật mình.
Anh vẫn nghĩ mình rất hiểu cô, nhưng hóa ra anh luôn rất vinh dự bị cô lừa dối.
“Em điên rồi phải không! Đã mang thai sao còn đòi ly hôn! Vì sao không nói cho anh biết em có con chứ?!” Anh tức giận đến mức sắp nổ mạnh, “Còn nữa, em nuôi con kiểu gì thế, có cho nó ăn không vậy? Nuôi như thế thì còn mặt mũi nào nữa chứ?!”
Con khỉ gầy kia hóa ra lại là con anh?! Đâu có giống anh chứ?!
Nhưng vì sao khi nghĩ đến dáng vẻ gầy còm chỉ có da bọc xương của đứa bé kia, lòng anh lại đau như vậy, giống như bị tảng đá lớn đè lên.
“Phàn Dực Á! Tôi chẳng có lỗi gì về chuyện này cả, là anh! Chính anh không muốn quay lại!” Những ấm ức đó cô cứ nghĩ mình đã quên mất, nhưng vì sao khi nhớ tới ánh mắt chán ghét khi ấy của anh, mắt cô lại đỏ lên, “Những gì tôi nợ anh, tôi đều đã trả lại rồi! Vì tôi vừa sinh con xong đã đi hiến tủy nên thân thể bị tổn thương, bác sĩ nói ngoài Phàn Vũ ra, sau này… tôi không thể mang thai được nữa!”
Nước mắt của cô rơi xuống, khi đó chỉ muốn mau chóng thanh toán nợ nần với Phàn gia, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có hậu quả xấu như vậy.
“Cho nên tôi cảnh cáo anh, đừng có tranh Phàn Vũ với tôi!” Cô lạnh lùng nói, cô không cần tình yêu, không cần bất kì ai, cô chỉ cần con của mình!
Anh vẫn giữ dáng vẻ như bị sét đánh.
Con khỉ gầy là con anh.
Về sau Hạ Vũ Mạt không thể sinh con được nữa.
Không được tranh con với cô.
Chết tiệt, vì sao anh lại cảm thấy có chỗ nào là lạ?!
“Hạ Vũ Mạt, người em yêu nhất là ai?” Vẻ mặt anh rất kì quái.
“Đương nhiên là Phàn Vũ! Trừ bỏ thằng bé, tôi không yêu ai hết!” Cuối cùng anh đã biết kì lạ ở đâu!
“Anh mau đưa tôi trở về, nếu không đừng trách tôi không nể mặt!” Cô cởi giày cao gót, muốn đánh vào đầu anh.
Hành động này giống với một Hạ Vũ Mạt luôn lạnh lùng thản nhiên, không có bất cứ cảm xúc gì sao?!
“Để anh đưa em đến một nơi an toàn trước đã! Chuyện về con, anh sẽ nghĩ cách!” Cướp Hạ Vũ Mạt đã phiền phức như vậy, hiện giờ còn muốn cướp cả con nữa sao? Anh chưa có biện pháp gì cả!
“Anh có cách gì chứ!” Chỉ cần Thần Y không buông tay, không ai có cách gì hết.
Nhưng Thần Y luôn tôn trọng cô thì sao có thể không buông tay được? Phàn Dực Á này đúng là ngu ngốc, chỉ biết làm sự việc càng nghiêm trọng hơn!
“Có cách nào không?” Phàn Dực Á không để ý tới cô, quay đầu nói chuyện với đám lính đánh thuê.
Cô mơ hồ nghe được hai chữ “huyết tẩy”.
“Phàn Dực Á! Anh mà dám giết người, làm Thần Y bị thương, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Cô lạnh lùng nói.
Anh trừng mắt với cô, “Không được nhắc đến người đàn ông kia trước mặt anh!” Ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị sắp chết.
Thủ lĩnh của đám lính đánh thuê nói, trừ việc huyết tẩy du thuyền để trừ hậu họa, không thể giữ lại mạng ai ra thì chẳng có biện pháp nào khác.
Anh nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.
Anh là thương nhân, không phải ma đầu giết người không chớp mắt!
“Phàn Dực Á! Anh đưa tôi trở về ngay, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn nữa, đừng làm tôi chán ghét anh thêm!” Cô mệt mỏi nói, một câu đâm vào trái tim anh.
Nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, Hạ Vũ Mạt chợt hiểu ra đây vẫn là người đàn ông đơn giản ngày ấy, trái tim giản dị ngây thơ.
“Phàn Dực Á, tôi chán ghét anh! Chán ghét sự ngây thơ của anh, chán ghét tất cả về anh!” Cô cố ý nói.
“Phàn Dực Á, anh có tư cách gì để làm một người chồng tốt, có tư cách gì làm một người cha tốt?! Anh chẳng biết gì cả, chỉ có sự ngây thơ, dễ kích động thôi!”
“Anh có từng nghĩ xem tôi có muốn tiếp tục về với anh không hả? Anh có từng quan tâm con chúng ta có muốn nhận anh làm cha hay không? Phàn Dực Á, tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, nhưng trái tim con người thì không bao giờ mua được!!”
Một câu này của cô làm lòng anh bị tổn thương nghiêm trọng.
Bỗng nhiên anh nắm lấy vai cô gái.
“Sao lại hai tuổi rưỡi?!!! Nói cho rõ ràng đi!!” Vẻ mặt anh rất dữ tợn, dọa cô sợ hãi.
Nhưng cô nhanh chóng xoay người lại, vội vàng đẩy anh ra.
Đối với người Ả-rập, hành vi đường đột của anh đã cấu thành tội ‘quấy rối tình dục’, may mà cô đã từng học ở Anh. Cô ủ rũ gõ lên đầu mình, càng cố gắng ra hiệu với anh, lúc thì xua tay, lúc lại sờ bụng, động tác có vẻ kích động.
“Dùng bút đi! Viết cho tôi xem!” Anh quát lên, tim đập rất nhanh.
Hai tuổi rưỡi? … Hai tuổi rưỡi!
Cô gái viết bằng tiếng Anh, “Hai tuổi rưỡi là tính cả tuổi của đứa bé khi ở trong bụng mẹ. Người Ả-rập chúng tôi có thói quen tính như thế.” Viết xong, cô gái buông giấy bút xuống, chột dạ cúi đầu, hốt hoảng bỏ trốn.
Ả-rập là một quốc gia vô cùng bảo thủ, nam nữ gặp riêng đã có thể bị giam cầm, huống hồ là có thai trước khi kết hôn.
Khi quốc vương cũ qua đời, anh Thần Y vì không có con nên còn chưa kịp đăng cơ đã bị các hoàng tử khác ép thoái vị, lúc ấy Hạ Vũ Mạt bất ngờ tuyên bố mình đã mang thai con của Thần Y, nếu tính theo thời gian thì lúc mang thai cũng là lúc anh Thần Y lén đi Mỹ, Anh để tìm cô. Mà Hạ Vũ Mạt lại nói khi ở Hawai, cô ấy và anh Thần Y đã ở bên nhau.
Theo luật pháp thì Hạ Vũ Mạt và đứa trẻ trong bụng đều phải bị xử tử, nhưng sau khi tiến hành họp bàn, quyết định sẽ giữ lại giọt máu duy nhất của Thần Y, vì ngăn lời đồn không hay trong dân chúng nên đành bóp méo tuổi của Ban Đạt, tuyên bố với dân chúng rằng sau khi đại hôn vương phi mới có thai Ban Đạt.
Đây là bí mật chốn cung đình, làm sao mà cô có thể kể ra được?! Quả nhiên ở Anh lâu quá nên rất nhiều quan niệm đã thay đổi, không còn giống người trong nước nữa, không cảm thấy có thai trước khi kết hôn là hành vi phạm tội không thể tha thứ.
. . . . . .
Có thói quen tính cả tháng đứa bé nằm trong bụng mẹ sao?!
Miệng Phàn Dực Á giật nhẹ.
Anh muốn nghĩ gì chứ? Kích động cái con khỉ!
Thằng nhóc gầy như con khỉ đó làm sao có thể là con anh được? Toàn thân cao thấp, không có chỗ nào giống anh cả!
Anh ảo não, cũng học theo cô gái kia, tự gõ đầu mình thật mạnh.
Không muốn nhìn một màn cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ trên boong tàu làm người ta phát điên nữa, anh liều mạng ép mình không được để ý, ổn định cảm xúc, anh lại quay về phòng nghỉ của nhóm đầu bếp, ban đêm yên tĩnh dần tiến đến.
Bởi vậy anh không nhìn thấy ‘con khỉ gầy’ nhìn theo quả bóng bay mà mình không cẩn thận làm bay mất, “A âu” ảo não, vẻ mặt buồn chán, không ngừng gõ lên đầu mình, dáng vẻ giống y như đúc người nào đó.
Đêm nay, trên du thuyền có một yến tiệc xuyên đêm vô cùng long trọng.
Phụ nữ không được phép tham gia.
Ban Đạt quấn quýt lấy Thần Y, cũng muốn tham gia chơi đùa, cô đành vui vẻ thoải mái ở lại trong phòng mình.
Trong du thuyền có trang bị ti vi vệ tinh, có thể xem chương trình của các quốc gia trên thế giới, không giống ở Ả-rập, chỉ có ba kênh truyền hình là hành hương, tin tức, thể thao.
Vài năm sống ở Ả-rập, dường như cô đã cách biệt với thế giới bên ngoài, vui giận buồn thương đều đã ở rất xa cô.
Có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến cô thích cuộc sống ở Ả-rập.
Trong phòng, cô đang xem tiếp sóng cuộc thi Hoa hậu Mỹ.
Các người đẹp mặc áo tắm, vô cùng xinh đẹp, nếu ở lãnh thổ Ả-rập thì cô sẽ bị coi là đang xem chương trình tục tĩu, bị phạt bắt giam.
Nhưng hiện tại cô đang tự do.
Dù sao Thần y cũng đọc rất nhiều sách, tư tưởng phóng khoáng tiếp thu cái mới, không phải người đàn ông hẹp hòi.
Trong phòng, tivi đang phát chương trình âm nhạc, cô chợt có cảm giác như mình vừa từ bầu trời quay lại mặt đất, thật thoải mái.
Cứ thế, không hề phát hiện có tiếng bước chận rất nhẹ đang đi tới gần phòng cô.
Khóa cửa xoay nhẹ vài cái, cô mới cảm thấy có gì đó kì lạ.
Một đám lính đánh thuê trang bị vũ khí cẩn thận xâm nhập phòng cô.
Trên hành lang ngoài phòng, thị vệ canh giữ đã bị hạ gục một cách âm thầm.
Cô vừa đứng lên, định phản kháng thì một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê chụp lên miệng cô.
Thân thể mềm nhũn, cô rơi vào trong lòng một người quen thuộc.
Người kia, vừa rồi còn ở phía sau đám lính đánh thuê.
Trước khi rơi vào bóng tối, cô nghe được giọng nói quen thuộc kia, thì thầm vào tai cô, “Thật xin lỗi, Mạt Mạt, tình yêu của anh cũng không đáng yêu…”
. . . . . .
Khi cô tỉnh lại thì đang ở trong một chiếc tàu ngầm dưới đáy biển.
Cô há miệng hít một hơi, phát hiện mình đang đeo thiết bị dưỡng khí trên tàu ngầm.
Mà bàn tay nhỏ bé của cô bị một bàn tay lớn hơn bao lấy.
Vừa rồi rõ ràng cô còn xem tiếp sóng Mĩ trong phòng, hiện giờ là thế nào?
Cô quay đầu đi, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia.
Cô buồn bực gỡ thiết bị dưỡng khí xuống, may là thiết bị điều hòa đã đạt điều chỉnh độ ấm và dưỡng khí ở mức phù hợp, hít thở tự nhiên, coi như thoải mái.
“Phàn Dực Á! Anh làm cái quái gì thế!” Tiếng quát của cô làm vài tên lính đánh thuê đề phòng sờ lên vũ khí.
“Đừng làm cô ấy bị thương!” Anh vội vàng ôm chầm lấy cô, híp mắt cảnh cáo, “Cô ấy mà bị thương thì các anh đừng nghĩ lấy được nốt chỗ tiền còn lại!”
“Phàn Dực Á! Anh là đồ đại ngu ngốc!” Cô thở hổn hền, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết anh đang làm gì!
“Đại ngu ngốc, mau đưa tôi trở về!” Nếu cô biến mất, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó không còn đơn giản là chuyện Thần Y có buông tay hay không nữa.
“Đưa em trở về làm gì? Còn muốn anh nhìn tiếp em và người đàn ông khác lên giường à? Sừng trên đầu anh còn chưa đủ dài sao?” Anh cũng tức giận.
Vốn định nhẹ nhàng dỗ dành cô, nhưng thấy cô khẩn trương như thế, anh không thể khống chế được mình.
Ba năm nay, rõ ràng anh đã có thể kiềm chế bản thân, tại sao sau khi gặp cô thì tất cả thành công cốc chứ.
“Ban Đạt còn ở đấy!” Đứa con là thịt của cô, một ngày cũng không thể xa nó.
“Con khỉ kia là đứa con duy nhất của quốc vương Thần Y Abdulla, làm sao anh có thể nói cướp là cướp chứ?!” Không phải anh keo kiệt, không chấp nhận con cô, muốn trách thì chỉ trách con cô thôi, ai bảo nó có ông bố hiển hách như thế làm gì chứ! Nếu bình thường một chút thì cho dù cả đời anh như bị kim đâm, anh cũng sẽ chấp nhận chịu đựng.
“Phàn Dực Á! Anh là đồ ngu ngốc! Tên tiếng Trung của Ban Đạt chính là Phàn Vũ đó!” Cô quát to, chỉ cần nói đến Phàn Vũ là cô không thể làm một Hạ Vũ Mạt bình tĩnh nữa.
“Phàn? Vì sao em… lại để con khỉ gầy kia… theo họ của anh chứ?…” Anh trợn tròn mắt, sao con khỉ gầy kia lại theo họ Phàn, thật kì lạ…
“Là con của đồ rách nát nhà anh, không theo họ anh thì theo họ ai hả?!” Có ai lại luôn mồm gọi con mình là con khỉ, con khỉ sao?
Anh cũng không hề biết rằng thân thể Phàn Vũ từ khi sinh ra đã không tốt, luôn bị bệnh, cô làm mẹ phải tốn không ít công sức!
“Của anh? Anh và em làm sao lại có một đứa con vừa hai tuổi được chứ! Có cần anh phải nhắc em là bao lâu rồi chúng ta không làm tình không!” Anh quát lên, nhưng rõ ràng đã có vẻ hoảng hốt.
“Anh cho rằng vì sao lúc ấy tôi không lập tức hiến tủy cho Tiểu Niệm hả? Thật sự là vì sự nghiệp sao? Anh có thấy tôi nhận bộ phim nào mới không?! Lúc ấy tôi mang thai Phàn Vũ! Tôi không thể bỏ tính mạng con mình để đi cứu cháu gái bảo bối của anh được!”
Anh giật mình.
Anh vẫn nghĩ mình rất hiểu cô, nhưng hóa ra anh luôn rất vinh dự bị cô lừa dối.
“Em điên rồi phải không! Đã mang thai sao còn đòi ly hôn! Vì sao không nói cho anh biết em có con chứ?!” Anh tức giận đến mức sắp nổ mạnh, “Còn nữa, em nuôi con kiểu gì thế, có cho nó ăn không vậy? Nuôi như thế thì còn mặt mũi nào nữa chứ?!”
Con khỉ gầy kia hóa ra lại là con anh?! Đâu có giống anh chứ?!
Nhưng vì sao khi nghĩ đến dáng vẻ gầy còm chỉ có da bọc xương của đứa bé kia, lòng anh lại đau như vậy, giống như bị tảng đá lớn đè lên.
“Phàn Dực Á! Tôi chẳng có lỗi gì về chuyện này cả, là anh! Chính anh không muốn quay lại!” Những ấm ức đó cô cứ nghĩ mình đã quên mất, nhưng vì sao khi nhớ tới ánh mắt chán ghét khi ấy của anh, mắt cô lại đỏ lên, “Những gì tôi nợ anh, tôi đều đã trả lại rồi! Vì tôi vừa sinh con xong đã đi hiến tủy nên thân thể bị tổn thương, bác sĩ nói ngoài Phàn Vũ ra, sau này… tôi không thể mang thai được nữa!”
Nước mắt của cô rơi xuống, khi đó chỉ muốn mau chóng thanh toán nợ nần với Phàn gia, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có hậu quả xấu như vậy.
“Cho nên tôi cảnh cáo anh, đừng có tranh Phàn Vũ với tôi!” Cô lạnh lùng nói, cô không cần tình yêu, không cần bất kì ai, cô chỉ cần con của mình!
Anh vẫn giữ dáng vẻ như bị sét đánh.
Con khỉ gầy là con anh.
Về sau Hạ Vũ Mạt không thể sinh con được nữa.
Không được tranh con với cô.
Chết tiệt, vì sao anh lại cảm thấy có chỗ nào là lạ?!
“Hạ Vũ Mạt, người em yêu nhất là ai?” Vẻ mặt anh rất kì quái.
“Đương nhiên là Phàn Vũ! Trừ bỏ thằng bé, tôi không yêu ai hết!” Cuối cùng anh đã biết kì lạ ở đâu!
“Anh mau đưa tôi trở về, nếu không đừng trách tôi không nể mặt!” Cô cởi giày cao gót, muốn đánh vào đầu anh.
Hành động này giống với một Hạ Vũ Mạt luôn lạnh lùng thản nhiên, không có bất cứ cảm xúc gì sao?!
“Để anh đưa em đến một nơi an toàn trước đã! Chuyện về con, anh sẽ nghĩ cách!” Cướp Hạ Vũ Mạt đã phiền phức như vậy, hiện giờ còn muốn cướp cả con nữa sao? Anh chưa có biện pháp gì cả!
“Anh có cách gì chứ!” Chỉ cần Thần Y không buông tay, không ai có cách gì hết.
Nhưng Thần Y luôn tôn trọng cô thì sao có thể không buông tay được? Phàn Dực Á này đúng là ngu ngốc, chỉ biết làm sự việc càng nghiêm trọng hơn!
“Có cách nào không?” Phàn Dực Á không để ý tới cô, quay đầu nói chuyện với đám lính đánh thuê.
Cô mơ hồ nghe được hai chữ “huyết tẩy”.
“Phàn Dực Á! Anh mà dám giết người, làm Thần Y bị thương, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Cô lạnh lùng nói.
Anh trừng mắt với cô, “Không được nhắc đến người đàn ông kia trước mặt anh!” Ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị sắp chết.
Thủ lĩnh của đám lính đánh thuê nói, trừ việc huyết tẩy du thuyền để trừ hậu họa, không thể giữ lại mạng ai ra thì chẳng có biện pháp nào khác.
Anh nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.
Anh là thương nhân, không phải ma đầu giết người không chớp mắt!
“Phàn Dực Á! Anh đưa tôi trở về ngay, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn nữa, đừng làm tôi chán ghét anh thêm!” Cô mệt mỏi nói, một câu đâm vào trái tim anh.
Nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, Hạ Vũ Mạt chợt hiểu ra đây vẫn là người đàn ông đơn giản ngày ấy, trái tim giản dị ngây thơ.
“Phàn Dực Á, tôi chán ghét anh! Chán ghét sự ngây thơ của anh, chán ghét tất cả về anh!” Cô cố ý nói.
“Phàn Dực Á, anh có tư cách gì để làm một người chồng tốt, có tư cách gì làm một người cha tốt?! Anh chẳng biết gì cả, chỉ có sự ngây thơ, dễ kích động thôi!”
“Anh có từng nghĩ xem tôi có muốn tiếp tục về với anh không hả? Anh có từng quan tâm con chúng ta có muốn nhận anh làm cha hay không? Phàn Dực Á, tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, nhưng trái tim con người thì không bao giờ mua được!!”
Một câu này của cô làm lòng anh bị tổn thương nghiêm trọng.
Tác giả :
Đản đản 1113