Giường Đơn
Quyển 6 - Chương 2
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Từng giọt dịch dinh dưỡng tiến vào cơ thể của cô.
Qua thời gian hai tháng kia, cô đã dần hồi phục.
Cô bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tụt huyết áp, nếu không phải cô vẫn ép mình tự nuốt mì ăn liền thì đứa bé trong bụng cô chắc đã sớm mất rồi.
Chờ đợi… Cô cuối cùng đã khắc sâu vào lòng, cảm nhận được tuyệt vọng, chờ đợi là loại cảm xúc gì.
Vài ngày đầu, cô vẫn chờ anh hết giận sẽ trở về nhà.
Sau đó cô bắt đầu nhắn tin, không ngừng giải thích, không ngừng nhắc lại rằng cô yêu anh, không ngừng cầu xin anh cho cô… một cơ hội nữa.
Kết quả, anh không hề quay về một lần nào.
Đồ đạc của anh từng thứ một bị chuyển ra khỏi nhà.
Cô ngăn cản bọn họ, nghĩ rằng chỉ cần ngăn họ lại thì dù sớm hay muộn, sẽ có một ngày anh trở về.
Nhưng họ đối xử với cô rất thô bạo, không hề khách khí.
Nói rằng tất cả là do cậu chủ ra lệnh.
Cô không tin.
Nhưng thời gian trôi qua, cô không thể không tin.
Anh, ngay một câu một chữ cũng không có, càng không thèm về nhà nhìn cô một cái.
Vào lúc tự trọng đã rách nát không còn một mảnh nhỏ, cuối cùng, cô hiểu rõ sự thật, cô đã bị vứt bỏ hoàn toàn.
Không ai… sẽ cho đứa bé chăn cừu thêm một cơ hội sửa đổi.
Từ bỏ chờ đợi, không tự lừa mình, không hề chờ mong.
Sau đó cô bắt đầu ngủ, nhét đầy bụng… Trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ đó…. Không còn có anh.
. . . . . .
“Tiểu Mạt, ánh mặt trời như vậy có được không? Có sợ nắng gắt quá không?” Mẹ cô vừa quét tước phòng, vừa bận rộn chỉnh lại rèm che cửa.
“Được rồi, rất thoải mái.” Cô lẳng lặng gật nhẹ đầu, để ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt sạch sẽ của cô.
“Tiểu Mạt, con phải phơi nắng nhiều một chút, bác sĩ nói đứa bé trong bụng không khỏe lắm. Còn nữa, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng.” Cha cô lại lải nhải, “Đặc biệt bây giờ đứa bé đã hơn ba tháng rồi, nếu con còn sinh hoạt như lúc trước thì sau khi sinh con sẽ rất khó nuôi.”
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Cô gật đầu, ép chính mình phải ăn nhiều một chút, cho dù đã hơn hai tháng, cô ăn không được, nuốt vào thật sự khó chịu.
“Chị, chị muốn đi chơi đâu? Em có một tập giới thiệu du lịch ở đây, dù sao em cũng đang được nghỉ hè, chờ chị khỏe rồi chúng ta cùng đi du lịch.” Hạ Minh ôm tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nói.
“Chị phải tích nhiều tiền để còn tìm cho em một cô vợ xinh đẹp.” Cô mỉm cười, giọng nói cố tỏ ra thoải mái.
“Chị, em trưởng thành rồi.” Hạ Minh giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của chị gái, nghiêm túc nói, “Chị, chị nên sống vì chính mình! Đã không còn ai sẽ trở thành gánh nặng của chị nữa!”
Đang cố gắng lau chùi đồ đạc, người phụ nữ chột dạ lén nhìn một cái.
Cô hơi cười, ra vẻ vừa vui vừa giận, “Tiểu Minh ngốc nghếch lớn rồi, không cần chị nữa, chị cảm thấy hơi mất mát.”
Cô phát hiện em trai đã thực sự trưởng thành, hai tay cứng cáp ôm chặt cô, đã không khác gì một người đàn ông chín chắn.
“Chị, sau này em là bờ vai của chị.” Đặt đầu chị gái vào trong ngực mình.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, nhìn cúc áo trong ngực em trai, ngẩn người, gằn từng tiếng, “Thế giới này, ai cũng không thể trở thành bờ vai của người khác.”
Im lặng, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của chị gái, yên lặng an ủi cô.
“Đừng lo, chị em là tiểu cường đánh không chết, rất kiên cường.” Vùi mặt vào lòng em trai, khuôn mặt thuần khiết, vừa cười, nước mắt lại rơi xuống.
Một lần cuối cùng buông thả cảm xúc của chính mình.
Khi không có ai yêu mình, lại càng phải học yêu chính mình.
Ngày đó, vì sao anh đã đi ra ngoài mà lại vòng về? Anh đứng đằng sau đã bao lâu rồi?
Sau này, cô suy nghĩ cẩn thận, đã hiểu được.
Thật ra anh tin mẹ mình, không tin cô.
Vì thế mới nghe theo sự sắp xếp của mẹ anh, vạch trần cô.
Sau khi suy nghĩ, trải qua tuyệt vọng, không còn chờ mong, vết thương ở trái tim biến thành thịt thối, rơi xuống, cũng quên mất cảm giác đau đớn.
. . . . . .
Ngạc nhiên là trong nhà luôn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô chấn động.
Ba người khác trong nhà lại đưa mắt nhìn nhau.
Số điện thoại nhà cô, ngay cả người đại diện công ty điện ảnh cũng không có.
Cầm máy điện thoại lên, tâm trạng cô vẫn bình tĩnh.
Bởi vì cô dự cảm được, tuyệt đối không phải là anh.
“Xin hỏi tìm ai?” Cô hỏi thật bình tĩnh.
“Cô Hạ phải không? Tôi là cha của Phàn Dực Á.” Giọng nói của đối phương rất trầm, “Có thời gian không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?”
Đúng là một người bất ngờ, lịch sự cũng bất ngờ.
“Tôi nghĩ là không cần đâu, có việc gì cứ nói thẳng qua điện thoại đi.” Giọng nói của cô vẫn bình thường.
Có lẽ là yêu cầu cô ký tên ly hôn.
Từ hai tháng trước, ngay ngày hôm sau khi anh đi, có luật sư tới cửa để lại một tập thỏa thuận ly hôn.
Trong thỏa thuận, cô chỉ có thể nhận được căn nhà trị giá mấy ngàn vạn này.
Đối phương im lặng một chút, có lẽ bị sự bình tĩnh của cô làm lúng túng, “Là thế này, cô Hạ, có phải ba năm trước đây, cô từng tham gia một buổi biểu diễn ở Đại Liên để lấy tiền ủng hộ những người bị bệnh máu trắng không? Hơn nữa cô còn hiến máu ở hội Chữ Thập Đỏ phải không?”
Cô nhăn mày một chút, cố gắng nhớ lại, “Hình như là có chuyện này.” Lúc ấy từng nghệ sĩ tham gia đều hiến máu của mình.
Đối phương lại im lặng.
“Ông Phàn, mời ông cứ nói thẳng.” Cô mờ hồ dự cảm được…
“Là thế này… Cô có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện làm xét nghiệm với Tiểu Niệm được không? Chuyên gia nói, cô… có thể cứu được Tiểu Niệm…”
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không nói ra lời.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm phiền cô, nhưng ngay cả kho tủy ở nước ngoài cũng không có tủy thích hợp hơn cô…” Nói cách khác, nếu có lựa chọn khác thì đã không chọn cô.
Theo bản năng, cô lập tức ích kỷ nghĩ đến đứa con của mình.
“Thật xin lỗi, tôi…”
Lời từ chối còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt ngang, “Cô Hạ, chuyện của cô và A Á tôi đã biết rồi. Tất cả đều là lỗi của vợ tôi, chỉ cần cô hiến tủy thì cô đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng.” Lần đầu tiên đối phương buông thái độ cao ngạo xuống.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, suýt nữa cô bật cười.
Rất buồn cười . . . . . .
“Là ý của Phàn Dực Á sao?”
“Không! Con tôi còn chưa biết chuyện này, nhưng cô yên tâm, chỉ cần cô yêu cầu, người Phàn gia tôi lời nói gói vàng, cô mãi mãi là vợ của Phàn Dực Á.” Đối phương nói thẳng, đặt ưu đãi trước mặt cô.
Lấy đứa bé trong bụng cô đổi một cuộc hôn nhân sao?
Nếu cô cứu cô bé kia, đứa bé trong bụng cô còn có thể sống sao?!
“Chị!” Em trai lo lắng nắm vai cô, ý bảo cô từ chối.
“Ông để tôi suy nghĩ một chút đã.” Mỏi mệt, cô dập điện thoại.
Cuộc đời đúng là như vở hài kịch.
Một phần vạn cơ hội kia hóa ra lại để cô ‘trúng thưởng’.
Hai mạng người đều phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
Từng giọt dịch dinh dưỡng tiến vào cơ thể của cô.
Qua thời gian hai tháng kia, cô đã dần hồi phục.
Cô bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tụt huyết áp, nếu không phải cô vẫn ép mình tự nuốt mì ăn liền thì đứa bé trong bụng cô chắc đã sớm mất rồi.
Chờ đợi… Cô cuối cùng đã khắc sâu vào lòng, cảm nhận được tuyệt vọng, chờ đợi là loại cảm xúc gì.
Vài ngày đầu, cô vẫn chờ anh hết giận sẽ trở về nhà.
Sau đó cô bắt đầu nhắn tin, không ngừng giải thích, không ngừng nhắc lại rằng cô yêu anh, không ngừng cầu xin anh cho cô… một cơ hội nữa.
Kết quả, anh không hề quay về một lần nào.
Đồ đạc của anh từng thứ một bị chuyển ra khỏi nhà.
Cô ngăn cản bọn họ, nghĩ rằng chỉ cần ngăn họ lại thì dù sớm hay muộn, sẽ có một ngày anh trở về.
Nhưng họ đối xử với cô rất thô bạo, không hề khách khí.
Nói rằng tất cả là do cậu chủ ra lệnh.
Cô không tin.
Nhưng thời gian trôi qua, cô không thể không tin.
Anh, ngay một câu một chữ cũng không có, càng không thèm về nhà nhìn cô một cái.
Vào lúc tự trọng đã rách nát không còn một mảnh nhỏ, cuối cùng, cô hiểu rõ sự thật, cô đã bị vứt bỏ hoàn toàn.
Không ai… sẽ cho đứa bé chăn cừu thêm một cơ hội sửa đổi.
Từ bỏ chờ đợi, không tự lừa mình, không hề chờ mong.
Sau đó cô bắt đầu ngủ, nhét đầy bụng… Trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ đó…. Không còn có anh.
. . . . . .
“Tiểu Mạt, ánh mặt trời như vậy có được không? Có sợ nắng gắt quá không?” Mẹ cô vừa quét tước phòng, vừa bận rộn chỉnh lại rèm che cửa.
“Được rồi, rất thoải mái.” Cô lẳng lặng gật nhẹ đầu, để ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt sạch sẽ của cô.
“Tiểu Mạt, con phải phơi nắng nhiều một chút, bác sĩ nói đứa bé trong bụng không khỏe lắm. Còn nữa, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng.” Cha cô lại lải nhải, “Đặc biệt bây giờ đứa bé đã hơn ba tháng rồi, nếu con còn sinh hoạt như lúc trước thì sau khi sinh con sẽ rất khó nuôi.”
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Cô gật đầu, ép chính mình phải ăn nhiều một chút, cho dù đã hơn hai tháng, cô ăn không được, nuốt vào thật sự khó chịu.
“Chị, chị muốn đi chơi đâu? Em có một tập giới thiệu du lịch ở đây, dù sao em cũng đang được nghỉ hè, chờ chị khỏe rồi chúng ta cùng đi du lịch.” Hạ Minh ôm tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nói.
“Chị phải tích nhiều tiền để còn tìm cho em một cô vợ xinh đẹp.” Cô mỉm cười, giọng nói cố tỏ ra thoải mái.
“Chị, em trưởng thành rồi.” Hạ Minh giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của chị gái, nghiêm túc nói, “Chị, chị nên sống vì chính mình! Đã không còn ai sẽ trở thành gánh nặng của chị nữa!”
Đang cố gắng lau chùi đồ đạc, người phụ nữ chột dạ lén nhìn một cái.
Cô hơi cười, ra vẻ vừa vui vừa giận, “Tiểu Minh ngốc nghếch lớn rồi, không cần chị nữa, chị cảm thấy hơi mất mát.”
Cô phát hiện em trai đã thực sự trưởng thành, hai tay cứng cáp ôm chặt cô, đã không khác gì một người đàn ông chín chắn.
“Chị, sau này em là bờ vai của chị.” Đặt đầu chị gái vào trong ngực mình.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, nhìn cúc áo trong ngực em trai, ngẩn người, gằn từng tiếng, “Thế giới này, ai cũng không thể trở thành bờ vai của người khác.”
Im lặng, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của chị gái, yên lặng an ủi cô.
“Đừng lo, chị em là tiểu cường đánh không chết, rất kiên cường.” Vùi mặt vào lòng em trai, khuôn mặt thuần khiết, vừa cười, nước mắt lại rơi xuống.
Một lần cuối cùng buông thả cảm xúc của chính mình.
Khi không có ai yêu mình, lại càng phải học yêu chính mình.
Ngày đó, vì sao anh đã đi ra ngoài mà lại vòng về? Anh đứng đằng sau đã bao lâu rồi?
Sau này, cô suy nghĩ cẩn thận, đã hiểu được.
Thật ra anh tin mẹ mình, không tin cô.
Vì thế mới nghe theo sự sắp xếp của mẹ anh, vạch trần cô.
Sau khi suy nghĩ, trải qua tuyệt vọng, không còn chờ mong, vết thương ở trái tim biến thành thịt thối, rơi xuống, cũng quên mất cảm giác đau đớn.
. . . . . .
Ngạc nhiên là trong nhà luôn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô chấn động.
Ba người khác trong nhà lại đưa mắt nhìn nhau.
Số điện thoại nhà cô, ngay cả người đại diện công ty điện ảnh cũng không có.
Cầm máy điện thoại lên, tâm trạng cô vẫn bình tĩnh.
Bởi vì cô dự cảm được, tuyệt đối không phải là anh.
“Xin hỏi tìm ai?” Cô hỏi thật bình tĩnh.
“Cô Hạ phải không? Tôi là cha của Phàn Dực Á.” Giọng nói của đối phương rất trầm, “Có thời gian không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?”
Đúng là một người bất ngờ, lịch sự cũng bất ngờ.
“Tôi nghĩ là không cần đâu, có việc gì cứ nói thẳng qua điện thoại đi.” Giọng nói của cô vẫn bình thường.
Có lẽ là yêu cầu cô ký tên ly hôn.
Từ hai tháng trước, ngay ngày hôm sau khi anh đi, có luật sư tới cửa để lại một tập thỏa thuận ly hôn.
Trong thỏa thuận, cô chỉ có thể nhận được căn nhà trị giá mấy ngàn vạn này.
Đối phương im lặng một chút, có lẽ bị sự bình tĩnh của cô làm lúng túng, “Là thế này, cô Hạ, có phải ba năm trước đây, cô từng tham gia một buổi biểu diễn ở Đại Liên để lấy tiền ủng hộ những người bị bệnh máu trắng không? Hơn nữa cô còn hiến máu ở hội Chữ Thập Đỏ phải không?”
Cô nhăn mày một chút, cố gắng nhớ lại, “Hình như là có chuyện này.” Lúc ấy từng nghệ sĩ tham gia đều hiến máu của mình.
Đối phương lại im lặng.
“Ông Phàn, mời ông cứ nói thẳng.” Cô mờ hồ dự cảm được…
“Là thế này… Cô có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện làm xét nghiệm với Tiểu Niệm được không? Chuyên gia nói, cô… có thể cứu được Tiểu Niệm…”
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không nói ra lời.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm phiền cô, nhưng ngay cả kho tủy ở nước ngoài cũng không có tủy thích hợp hơn cô…” Nói cách khác, nếu có lựa chọn khác thì đã không chọn cô.
Theo bản năng, cô lập tức ích kỷ nghĩ đến đứa con của mình.
“Thật xin lỗi, tôi…”
Lời từ chối còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt ngang, “Cô Hạ, chuyện của cô và A Á tôi đã biết rồi. Tất cả đều là lỗi của vợ tôi, chỉ cần cô hiến tủy thì cô đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng.” Lần đầu tiên đối phương buông thái độ cao ngạo xuống.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, suýt nữa cô bật cười.
Rất buồn cười . . . . . .
“Là ý của Phàn Dực Á sao?”
“Không! Con tôi còn chưa biết chuyện này, nhưng cô yên tâm, chỉ cần cô yêu cầu, người Phàn gia tôi lời nói gói vàng, cô mãi mãi là vợ của Phàn Dực Á.” Đối phương nói thẳng, đặt ưu đãi trước mặt cô.
Lấy đứa bé trong bụng cô đổi một cuộc hôn nhân sao?
Nếu cô cứu cô bé kia, đứa bé trong bụng cô còn có thể sống sao?!
“Chị!” Em trai lo lắng nắm vai cô, ý bảo cô từ chối.
“Ông để tôi suy nghĩ một chút đã.” Mỏi mệt, cô dập điện thoại.
Cuộc đời đúng là như vở hài kịch.
Một phần vạn cơ hội kia hóa ra lại để cô ‘trúng thưởng’.
Hai mạng người đều phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
Tác giả :
Đản đản 1113