Giường Đơn
Quyển 4 - Chương 4
Edit: Mộc
Vừa mở khóa cửa phòng tắm, anh lập tức cởi sạch quần áo, đi về phía vòi sen.
Nước lạnh ào xuống, hơi thở của anh mới bình thường một chút.
Nhưng thân dưới to lớn căng cứng đến sắp nổ mạnh.
Tìm một cô gái bán hoa giải quyết được không?
Thể xác và tinh thần của anh đều là của người đàn ông khỏe mạnh, trong đầu luôn giãy dụa ý tưởng này.
Nhưng, không thể!
Ở phương diện tình dục, cho tới bây giờ anh vẫn có tính sạch sẽ.
Cái trán tựa vào vách tường lạnh như băng, anh cố gắng đấu tranh.
Đấu tranh đến phát điên, muốn giết người!
Đặc biệt.
Trong phòng tắm này, bảy năm trước, có một cô gái cũng ở chỗ này, dựa lưng vào bốn tắm lớn, ngồi xổm, bả vai run rẩy, cố nén tiếng khóc.
Ánh mắt của cô gái kia rất bướng bỉnh, không chịu thua, làm anh rung động sâu sắc.
Vì thế, anh rơi vào tay giặc.
Nhớ tới cô gái trong trí nhớ, nhớ tới cô luôn cắn chặt môi dưới, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, triền miên từng đêm, cô gái kiêu ngạo bám chặt trong đầu anh, không thể xua đi được.
Thân thể anh càng điên cuồng kêu gào.
. . .
Đột nhiên, cách đấy không xa, trong bồn tắm có tiếng nước.
Mành che chỗ tắm bị kéo ra.
Một đôi mắt trong trẻo chống lại đôi mắt hung dữ của anh.
Hai người trần trụi gặp nhau.
Là người mà cho dù anh cố gắng thế nào cũng vẫn có thể tùy ý thao túng trái tim anh như trước…
Thân thể cô vẫn mang mùi hoa hồng mê người như cũ, bọt sữa tắm màu trắng, phấn hồng mê người ở trước ngực, trên mảnh đất nữ tính còn chấm lên vài “bông tuyết”.
“A Á, sao anh lại ở đây?” Đi từng bước một về phía anh đang cứng đờ.
Cô mê mang hỏi.
Cô xinh đẹp như nàng tiên cá vừa ra khỏi biển rộng.
Cô dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng.
Đôi mắt cô vẫn xinh đẹp tràn đầy tình yêu như hoa anh đào.
Vươn tay, cô ôm lấy anh.
Nơi nữ tính thần bí vừa vặn chạm vào chỗ đang cương cứng của anh, thật phù hợp.
Ngẩng đầu lên, anh tuyệt vọng phát hiện ra, ngay cả nước lạnh cũng biến thành nước ấm.
Vì sao cô lại ở đây?
Cô say rượu nên vào nhầm phòng?
Đầu cô ma xát vào lồng ngực cường tráng của anh, cô say, say thành xinh đẹp quyến rũ như thế.
“A Á…” Tiếng gọi ấy giống thở dài từ sâu tận đáy lòng.
Phá hỏng lý trí của anh.
Giống như chưa từng chia tay.
Anh cúi đầu, hôn cô.
Phản ứng của cô rất nhiệt tình, ôm cổ anh, dán lên thân thể anh, chủ động triền miên, truy đuổi lưỡi anh.
Phàn Dực Á!
Không nên động đến người phụ nữ này!
Phàn Dực Á!
Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Anh không ngừng gọi to tên mình trong đầu, cảnh cáo chính mình, ép mình phải bình tĩnh.
Nhưng tất cả hành vi đều trái với ý chí của anh.
Anh vội vàng ôm cô lên ghế nằm ở phòng tắm, tách hai chân cô ra.
Anh biết, chuyện nam nữ làm tình đối với cô bây giờ mà nói là quá bình thường, anh không cần khách sáo!
Cô thuận theo nằm trên ghế, mở hai chân ra, yên lặng mời anh tiến vào, động tác dường như đã rất quen thuộc.
Gương mặt tuyệt đẹp, dịu dàng trong sáng, đủ để ép một người đàn ông phát điên.
Nâng mông cô lên, anh không lưu tình chút nào đâm vào.
Phàn Dực Á! Cô ta là kỹ nữ!
Anh phải ghi nhớ trong lòng mình!
Trái tim lại đau đớn.
“A…” Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi cắn chặt môi dưới thật nhanh, không cho phép lộ ra thống khổ.
Nhưng không có màn dạo đầu, bị đâm mạnh vào, vật xa lạ xâm lược làm cô đau nhức, đau đến nỗi trước mắt đều tối đen.
Tiếng kêu thảm thiết của cô, dù chỉ có một tiếng cũng làm anh chấn động.
Anh đột phá tầng trở ngại kia, chặt chẽ, khó khăn, đáng lẽ ra không nên như thế.
Thật dễ dàng làm người ta xem nhẹ, nhưng anh thì không thể.
Nhất là anh cảm giác được, vật to lớn sắp nổ mạnh của anh bị dịch trơn vây quanh rất nhanh.
Thân thể cô trong trí nhớ anh đã rất quen thuộc.
Thân thể bọn họ giống nhau, thuộc loại chậm nóng, trước kia khiêu khích rất lâu mới có thể khiến cô chảy ra chất lỏng mê người kia.
Mà lúc này, dịch trơn ra quá nhanh, không giống như yêu dịch.
Cô không kịp ngăn cản, anh đã rời khỏi thân thể cô.
Anh cúi đầu, nhìn về phía vật cực đại kiêu ngạo của mình, trên đó dính đầy máu tươi.
Cô đến kỳ kinh nguyệt sao?
Đấy là suy đoán hợp lý nhất.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô sao?” Nhưng anh lại hỏi như vậy.
Chắc anh đã bị thuốc kích thích làm đầu cháy hỏng rồi!
Cô đau đến nỗi cả chân cũng co rụt lại, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại lạnh lùng nói, “Anh có rằng có thể sao? Chẳng qua là tôi thường làm phẫu thuật vá màng trinh thôi…” Cô không muốn anh dừng lại!
Chưa nói xong, anh đã nảy sinh ác độc, thô bạo đâm vào, mỗi một lần đều vô cùng mạnh mẽ, khiến cho cô có cảm giác dạ dày của mình cũng sắp lệch khỏi vị trí.
Bởi vì anh đang trừng phạt cô.
Trừng phạt cô cái gì? Trừng phạt cô không giữ mình trong sạch ư?
Nhưng anh lại cảm thấy chính mình đang trừng phạt cô vì dám nói dối.
Anh thà tin tưởng trái tim mình.
Cô đang nói dối!
Cho dù là tự lừa gạt mình, thân thể cô trước giờ vẫn giống nhau, trừ anh ra, không hề có ai khác.
Giống như anh…
Cô đau đến cả người không còn sức lực, muốn cầu xin nhưng lại nghẹn trong cổ họng, ngang bướng không chịu nói ra.
A Á, nhẹ một chút, xin anh, em không chịu nổi…
Tất cả cầu xin chỉ có thể lặp lại trong lòng.
Tính cách của cô là không chịu yếu thế.
Trán và chóp mũi cô, vì động tác của anh quá mãnh liệt nên đã chảy mồ hôi lạnh.
Đau quá. . .
Nhưng cô không hối hận!
Anh là Phàn Dực Á!
Là người đàn ông duy nhất cô từng yêu!
Hai tay run rẩy, cô ôm lấy thắt lưng anh, chịu đựng đau đớn, càng thêm đón chào anh.
Ánh mắt cô dung túng, giống như cho dù anh thô bạo với cô thế nào cô cũng nguyện ý chấp nhận.
Vì ánh mắt này, trái tim anh mềm xuống.
Hạ Vũ Mạt không phải là kỹ nữ…
Là Mạt Mạt của anh…
Động tác nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng đến mức giống như một loại dịu dàng.
Tuy chậm như thế đối với người đang chịu đựng tác dụng của thuốc như anh là tra tấn rất lớn.
Nhưng động tác thong thả lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Mạt Mạt, đau không?” Ánh mắt anh say mê, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô khi 18 tuổi, những gì sau đó, đêm nay anh nguyện ý quên hết.
Nở nụ cười dịu dàng, cô lắc đầu.
Cô muốn “hầu hạ” anh, khác hoàn toàn sự kháng cự nhiều năm trước.
Bây giờ, cô cam tâm tình nguyện.
Hôn lên khóe môi cô, anh tiếp tục cử động, nhưng đau đớn trong cô dần biến mất, từ nơi đó tràn ra khoái cảm xa lạ.
Cô cắn môi, ngọ nguậy đầu, cố ngăn tiếng rên rỉ của mình lại.
“Kêu ra.” Anh ra lệnh cho cô, người phụ này đúng là ngang bướng đến làm người ta đau lòng.
Càng cố đánh sâu vào.
“A…” Cô thuận theo hô lên, giọng điệu mềm mại khiến người ta phát điên.
Chỉ cần anh thích, cô có thể học, kể cả là… rên rỉ trên giường…
Cả người anh đã đầy mồ hôi nhớp nháp, nhưng anh không thể phóng túng quá mức.
Thật giống như trước đây khi ở cùng cô, rõ ràng chỉ cần ngang ngược một chút là có thể giải phóng thân thể của mình, nhưng anh lại không thể bỏ qua ý muốn của cô.
“Chịu được không?” Anh lại hỏi cô, cơ thể vẫn cử động nhưng không nhanh hơn nữa.
Tác dụng của thuốc đang tra tấn anh.
Tình dục không thể thoải mái giống như gãi không đúng chỗ ngứa.
Phía dưới, cô đỏ mặt.
Thân thể đã chủ động hùa theo, anh lại vội vàng đâm mạnh vào.
Thân thể lần đầu trải qua, nằm trên ghế đong đưa đã mệt mỏi đến mức sắp tan ra, ánh mắt mê mang giống như con thỏ trắng nhỏ bé bị thợ săn đuổi theo.
Tùy anh giết hại.
Nhưng anh lại luyến tiếc.
Rống lên một tiếng thô bạo cuối cùng, một lượng lớn chất lỏng phóng thích trong chỗ sâu nhất của cơ thể cô.
Cuối cùng…
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần đầu nếm trải ái tình giống như chạy nhiều vòng trên mặt đất.
Nhưng chỉ cần có anh, không phải là địa ngục mà là thiên đường.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
Nghỉ ngơi một chút.
Đêm nay còn dài .
Anh Đinh nói với cô loại thuốc này phải làm đến năm, sáu lần mới hết được tác dụng.
Giữa lúc mỏi mệt, cô có cảm giác thân dưới bị người ta đụng chạm.
Nhanh như vậy sao?
Cô miễn cưỡng cử động thân thể.
Lại phát hiện ra anh đang giúp cô rửa sạch thân thể.
Thở dài nhẹ nhõm, bỏ đi xấu hổ, cô mặc kệ anh kéo hai chân mình ra.
Không sao cả, anh là Phàn Dực Á!
Sau này sẽ là chồng của cô!
Thân dưới của cô sưng đỏ, thậm chí vết thương vì bị xé rách tàn nhẫn rất rõ ràng.
Cô thực sự không phải xử nữ à?
Anh không tin.
Anh định đi tìm hòm thuốc, ngạc nhiên thấy ở phòng tắm đã đễ một tuýp thuốc mỡ cao cấp.
Đây là do khách trước để lại sao?
Nhưng còn chưa từng mở ra.
Anh vội vàng xé bỏ hộp ngoài, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương sưng đỏ của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ mệt mỏi, cô thoải mái kêu một tiếng.
Ôm lấy cô, đi ra phòng bên ngoài.
Đặt cô trên giường, đắp chăn lên.
Anh chuẩn bị đi tắm nước lạnh.
“A Á…” Cô giãy dụa muốn đứng lên, mệt mỏi kéo tay anh.
Có phải là nên đến lần thứ hai rồi không?
“Sẽ trở lại ngay thôi.” Gỡ tay cô ra.
Anh không biết bây giờ mình nên đối mặt với cô thế nào.
Lạnh lùng như cũ? Hay là tiếp tục biểu lộ thật tình như ở trong phòng tắm?
Cô yên tâm buông tay, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Trong lúc mơ hồ, cô vẫn nghe được tiếng nước từ phòng tắm, ào ào liên tục.
Mà người hứa hẹn sẽ trở lại ngay vốn dĩ không hề quay lại giường.
Vừa mở khóa cửa phòng tắm, anh lập tức cởi sạch quần áo, đi về phía vòi sen.
Nước lạnh ào xuống, hơi thở của anh mới bình thường một chút.
Nhưng thân dưới to lớn căng cứng đến sắp nổ mạnh.
Tìm một cô gái bán hoa giải quyết được không?
Thể xác và tinh thần của anh đều là của người đàn ông khỏe mạnh, trong đầu luôn giãy dụa ý tưởng này.
Nhưng, không thể!
Ở phương diện tình dục, cho tới bây giờ anh vẫn có tính sạch sẽ.
Cái trán tựa vào vách tường lạnh như băng, anh cố gắng đấu tranh.
Đấu tranh đến phát điên, muốn giết người!
Đặc biệt.
Trong phòng tắm này, bảy năm trước, có một cô gái cũng ở chỗ này, dựa lưng vào bốn tắm lớn, ngồi xổm, bả vai run rẩy, cố nén tiếng khóc.
Ánh mắt của cô gái kia rất bướng bỉnh, không chịu thua, làm anh rung động sâu sắc.
Vì thế, anh rơi vào tay giặc.
Nhớ tới cô gái trong trí nhớ, nhớ tới cô luôn cắn chặt môi dưới, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, triền miên từng đêm, cô gái kiêu ngạo bám chặt trong đầu anh, không thể xua đi được.
Thân thể anh càng điên cuồng kêu gào.
. . .
Đột nhiên, cách đấy không xa, trong bồn tắm có tiếng nước.
Mành che chỗ tắm bị kéo ra.
Một đôi mắt trong trẻo chống lại đôi mắt hung dữ của anh.
Hai người trần trụi gặp nhau.
Là người mà cho dù anh cố gắng thế nào cũng vẫn có thể tùy ý thao túng trái tim anh như trước…
Thân thể cô vẫn mang mùi hoa hồng mê người như cũ, bọt sữa tắm màu trắng, phấn hồng mê người ở trước ngực, trên mảnh đất nữ tính còn chấm lên vài “bông tuyết”.
“A Á, sao anh lại ở đây?” Đi từng bước một về phía anh đang cứng đờ.
Cô mê mang hỏi.
Cô xinh đẹp như nàng tiên cá vừa ra khỏi biển rộng.
Cô dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng.
Đôi mắt cô vẫn xinh đẹp tràn đầy tình yêu như hoa anh đào.
Vươn tay, cô ôm lấy anh.
Nơi nữ tính thần bí vừa vặn chạm vào chỗ đang cương cứng của anh, thật phù hợp.
Ngẩng đầu lên, anh tuyệt vọng phát hiện ra, ngay cả nước lạnh cũng biến thành nước ấm.
Vì sao cô lại ở đây?
Cô say rượu nên vào nhầm phòng?
Đầu cô ma xát vào lồng ngực cường tráng của anh, cô say, say thành xinh đẹp quyến rũ như thế.
“A Á…” Tiếng gọi ấy giống thở dài từ sâu tận đáy lòng.
Phá hỏng lý trí của anh.
Giống như chưa từng chia tay.
Anh cúi đầu, hôn cô.
Phản ứng của cô rất nhiệt tình, ôm cổ anh, dán lên thân thể anh, chủ động triền miên, truy đuổi lưỡi anh.
Phàn Dực Á!
Không nên động đến người phụ nữ này!
Phàn Dực Á!
Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Anh không ngừng gọi to tên mình trong đầu, cảnh cáo chính mình, ép mình phải bình tĩnh.
Nhưng tất cả hành vi đều trái với ý chí của anh.
Anh vội vàng ôm cô lên ghế nằm ở phòng tắm, tách hai chân cô ra.
Anh biết, chuyện nam nữ làm tình đối với cô bây giờ mà nói là quá bình thường, anh không cần khách sáo!
Cô thuận theo nằm trên ghế, mở hai chân ra, yên lặng mời anh tiến vào, động tác dường như đã rất quen thuộc.
Gương mặt tuyệt đẹp, dịu dàng trong sáng, đủ để ép một người đàn ông phát điên.
Nâng mông cô lên, anh không lưu tình chút nào đâm vào.
Phàn Dực Á! Cô ta là kỹ nữ!
Anh phải ghi nhớ trong lòng mình!
Trái tim lại đau đớn.
“A…” Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi cắn chặt môi dưới thật nhanh, không cho phép lộ ra thống khổ.
Nhưng không có màn dạo đầu, bị đâm mạnh vào, vật xa lạ xâm lược làm cô đau nhức, đau đến nỗi trước mắt đều tối đen.
Tiếng kêu thảm thiết của cô, dù chỉ có một tiếng cũng làm anh chấn động.
Anh đột phá tầng trở ngại kia, chặt chẽ, khó khăn, đáng lẽ ra không nên như thế.
Thật dễ dàng làm người ta xem nhẹ, nhưng anh thì không thể.
Nhất là anh cảm giác được, vật to lớn sắp nổ mạnh của anh bị dịch trơn vây quanh rất nhanh.
Thân thể cô trong trí nhớ anh đã rất quen thuộc.
Thân thể bọn họ giống nhau, thuộc loại chậm nóng, trước kia khiêu khích rất lâu mới có thể khiến cô chảy ra chất lỏng mê người kia.
Mà lúc này, dịch trơn ra quá nhanh, không giống như yêu dịch.
Cô không kịp ngăn cản, anh đã rời khỏi thân thể cô.
Anh cúi đầu, nhìn về phía vật cực đại kiêu ngạo của mình, trên đó dính đầy máu tươi.
Cô đến kỳ kinh nguyệt sao?
Đấy là suy đoán hợp lý nhất.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô sao?” Nhưng anh lại hỏi như vậy.
Chắc anh đã bị thuốc kích thích làm đầu cháy hỏng rồi!
Cô đau đến nỗi cả chân cũng co rụt lại, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại lạnh lùng nói, “Anh có rằng có thể sao? Chẳng qua là tôi thường làm phẫu thuật vá màng trinh thôi…” Cô không muốn anh dừng lại!
Chưa nói xong, anh đã nảy sinh ác độc, thô bạo đâm vào, mỗi một lần đều vô cùng mạnh mẽ, khiến cho cô có cảm giác dạ dày của mình cũng sắp lệch khỏi vị trí.
Bởi vì anh đang trừng phạt cô.
Trừng phạt cô cái gì? Trừng phạt cô không giữ mình trong sạch ư?
Nhưng anh lại cảm thấy chính mình đang trừng phạt cô vì dám nói dối.
Anh thà tin tưởng trái tim mình.
Cô đang nói dối!
Cho dù là tự lừa gạt mình, thân thể cô trước giờ vẫn giống nhau, trừ anh ra, không hề có ai khác.
Giống như anh…
Cô đau đến cả người không còn sức lực, muốn cầu xin nhưng lại nghẹn trong cổ họng, ngang bướng không chịu nói ra.
A Á, nhẹ một chút, xin anh, em không chịu nổi…
Tất cả cầu xin chỉ có thể lặp lại trong lòng.
Tính cách của cô là không chịu yếu thế.
Trán và chóp mũi cô, vì động tác của anh quá mãnh liệt nên đã chảy mồ hôi lạnh.
Đau quá. . .
Nhưng cô không hối hận!
Anh là Phàn Dực Á!
Là người đàn ông duy nhất cô từng yêu!
Hai tay run rẩy, cô ôm lấy thắt lưng anh, chịu đựng đau đớn, càng thêm đón chào anh.
Ánh mắt cô dung túng, giống như cho dù anh thô bạo với cô thế nào cô cũng nguyện ý chấp nhận.
Vì ánh mắt này, trái tim anh mềm xuống.
Hạ Vũ Mạt không phải là kỹ nữ…
Là Mạt Mạt của anh…
Động tác nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng đến mức giống như một loại dịu dàng.
Tuy chậm như thế đối với người đang chịu đựng tác dụng của thuốc như anh là tra tấn rất lớn.
Nhưng động tác thong thả lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Mạt Mạt, đau không?” Ánh mắt anh say mê, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô khi 18 tuổi, những gì sau đó, đêm nay anh nguyện ý quên hết.
Nở nụ cười dịu dàng, cô lắc đầu.
Cô muốn “hầu hạ” anh, khác hoàn toàn sự kháng cự nhiều năm trước.
Bây giờ, cô cam tâm tình nguyện.
Hôn lên khóe môi cô, anh tiếp tục cử động, nhưng đau đớn trong cô dần biến mất, từ nơi đó tràn ra khoái cảm xa lạ.
Cô cắn môi, ngọ nguậy đầu, cố ngăn tiếng rên rỉ của mình lại.
“Kêu ra.” Anh ra lệnh cho cô, người phụ này đúng là ngang bướng đến làm người ta đau lòng.
Càng cố đánh sâu vào.
“A…” Cô thuận theo hô lên, giọng điệu mềm mại khiến người ta phát điên.
Chỉ cần anh thích, cô có thể học, kể cả là… rên rỉ trên giường…
Cả người anh đã đầy mồ hôi nhớp nháp, nhưng anh không thể phóng túng quá mức.
Thật giống như trước đây khi ở cùng cô, rõ ràng chỉ cần ngang ngược một chút là có thể giải phóng thân thể của mình, nhưng anh lại không thể bỏ qua ý muốn của cô.
“Chịu được không?” Anh lại hỏi cô, cơ thể vẫn cử động nhưng không nhanh hơn nữa.
Tác dụng của thuốc đang tra tấn anh.
Tình dục không thể thoải mái giống như gãi không đúng chỗ ngứa.
Phía dưới, cô đỏ mặt.
Thân thể đã chủ động hùa theo, anh lại vội vàng đâm mạnh vào.
Thân thể lần đầu trải qua, nằm trên ghế đong đưa đã mệt mỏi đến mức sắp tan ra, ánh mắt mê mang giống như con thỏ trắng nhỏ bé bị thợ săn đuổi theo.
Tùy anh giết hại.
Nhưng anh lại luyến tiếc.
Rống lên một tiếng thô bạo cuối cùng, một lượng lớn chất lỏng phóng thích trong chỗ sâu nhất của cơ thể cô.
Cuối cùng…
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần đầu nếm trải ái tình giống như chạy nhiều vòng trên mặt đất.
Nhưng chỉ cần có anh, không phải là địa ngục mà là thiên đường.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
Nghỉ ngơi một chút.
Đêm nay còn dài .
Anh Đinh nói với cô loại thuốc này phải làm đến năm, sáu lần mới hết được tác dụng.
Giữa lúc mỏi mệt, cô có cảm giác thân dưới bị người ta đụng chạm.
Nhanh như vậy sao?
Cô miễn cưỡng cử động thân thể.
Lại phát hiện ra anh đang giúp cô rửa sạch thân thể.
Thở dài nhẹ nhõm, bỏ đi xấu hổ, cô mặc kệ anh kéo hai chân mình ra.
Không sao cả, anh là Phàn Dực Á!
Sau này sẽ là chồng của cô!
Thân dưới của cô sưng đỏ, thậm chí vết thương vì bị xé rách tàn nhẫn rất rõ ràng.
Cô thực sự không phải xử nữ à?
Anh không tin.
Anh định đi tìm hòm thuốc, ngạc nhiên thấy ở phòng tắm đã đễ một tuýp thuốc mỡ cao cấp.
Đây là do khách trước để lại sao?
Nhưng còn chưa từng mở ra.
Anh vội vàng xé bỏ hộp ngoài, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương sưng đỏ của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ mệt mỏi, cô thoải mái kêu một tiếng.
Ôm lấy cô, đi ra phòng bên ngoài.
Đặt cô trên giường, đắp chăn lên.
Anh chuẩn bị đi tắm nước lạnh.
“A Á…” Cô giãy dụa muốn đứng lên, mệt mỏi kéo tay anh.
Có phải là nên đến lần thứ hai rồi không?
“Sẽ trở lại ngay thôi.” Gỡ tay cô ra.
Anh không biết bây giờ mình nên đối mặt với cô thế nào.
Lạnh lùng như cũ? Hay là tiếp tục biểu lộ thật tình như ở trong phòng tắm?
Cô yên tâm buông tay, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Trong lúc mơ hồ, cô vẫn nghe được tiếng nước từ phòng tắm, ào ào liên tục.
Mà người hứa hẹn sẽ trở lại ngay vốn dĩ không hề quay lại giường.
Tác giả :
Đản đản 1113