Giường Đơn
Quyển 2 - Chương 3
Edit: Mộc
Khi anh đi đến nơi, chỉ còn kịp cầm bàn tay lạnh như băng đã buông thõng của anh trai.
“Có phải mày giật dây anh trai mày không?!” Cha tức giận lấy gậy đánh lên lưng anh, ác độc phát tiết, “Anh mày từ nhỏ đã nghe lời! Nhất định là mày! Nhất định là mày! Cuộc gọi cuối cùng của nó là gọi cho mày!”
“Dừng tay! Không được đánh bảo bối của tôi! Hoàn Vũ không nghe lời, vì một cô gái mà mất mạng là chuyện của nó, vì sao lại đẩy lên đầu bảo bối của tôi chứ?!” Mẹ ôm lấy anh, lấy toàn thân che chở cho anh.
Trái tim đau đớn đã bao phủ cả đau đớn phía sau lưng.
Anh trai chết đi, ngay cả lông mày vẫn nhăn lại, không thể giãn ra, dường như có rất nhiều chuyện trong lòng không thể buông xuôi.
Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tìm được cô gái kia, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy.
Xoa lên trán lạnh như băng của anh trai, tim anh rất đau.
Cô gái kia đã bị ba để lại một bệnh viện không rõ nào đó.
Đứa bé trong bụng sống hay chết vốn dĩ không có ai quan tâm.
Có phải anh và Mạt Mạt cũng có kết cục như vậy không?
Có thể người tiếp theo nằm ở nhà xác lạnh như băng chính là anh.
Đây là xã hội thượng lưu, thể diện còn lớn hơn trời.
Cho dù là trả giá bằng sinh mạng của mình.
Cả đôi mắt Phàn Dực Á đều đỏ rực.
Nước mắt ngưng lại trong khóe mắt, cố nén không rơi xuống.
“Con phải kết hôn.” Đầu anh trống rỗng, ngay cả chính anh cũng không biết mình đang nói gì.
Anh phải kết hôn! Tuyệt đối không thể bi thảm giống như anh trai!
“Mày nói cái gì? Thằng ranh láo toét này, mày nói cái gì?!” Cha anh không thể tin nổi những gì mình nghe được.
Ở trong nhà xác, thi thể lạnh như băng của anh trai còn đây, Phàn Dực Á lại nói mình muốn kết hôn!
“Con, phải, kết, hôn!” Anh lặp lại một lần nữa, như chém đinh chặt sắt.
“Xương cốt anh trai mày còn chưa lạnh! Mày can đản thì nói lại lần nữa xem!” Gậy trên tay cha đã giơ lên rất cao.
Mẹ anh vội vàng chạy tới làm anh tỉnh táo lại, “A Á, con mới 20 tuổi thôi!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Phàn Dực Á, mẹ anh cười gượng, “Thật ra thì 20 tuổi cũng không nhỏ nữa, đúng lúc Nhã Nhi cũng muốn đi Pháp du học, sau khi hai con kết hôn có thể cùng đi Pháp.”
“Con không đi Pháp, càng sẽ không kết hôn với Nhã Nhi!” Anh nói rõ từng chữ, “Cô gái con muốn kết hôn là Hạ Vũ Mạt!”
Chiếc gậy ác độc hạ xuống trên lưng anh, đánh vào người, vào mặt.
Mỗi một phát đều vô cùng tàn nhẫn.
Anh không hề né tránh.
“Mày còn không bằng cả anh trai mày! Kết hôn à, kết hôn, tao bảo mày kết hôn đi!” Mất đi đứa con trai lớn, đứa nhỏ lại gây chuyện, cha anh đã bị tức đến phát điên rồi.
“Bàng” một tiếng, Phàn Dực Á bị đánh trúng đầu gối, liền khuỵu xuống.
“Bảo bối! Con mau nhận sai đi! Mau lên!” Mẹ anh ngăn cha lại, bị đẩy mạnh ra.
Sự ngoan cố kia là lần đầu tiên bà chứng kiến.
“Bang” một tiếng, trán Phàn Dực Á chảy đầy máu.
Gương mặt đẹp trai của anh bị che kín bởi máu, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy xuống.
Máu làm ánh mắt mơ hồ, anh quỳ gối, nhìn thi thể của anh trai.
Cảm thấy thật châm chọc.
“Mày muốn kết hôn với cái thứ con gái đã làm kỹ nữ à! Nhà chỉ có bốn bức tường, mẹ là dân cờ bạc, bố là công nhân khuân vác, mày để thể diện nhà này ở đâu? Mày định để cho tao và mẹ mày đi đâu cũng bị người ta cười đến mất mặt phải không?!” Tiếng quát chói tai, “Đừng tưởng là chúng tao không biết mày vì con kỹ nữ đó đã tiêu hết bao nhiêu tiền! Tao và mẹ mày coi như mày đi chơi “gà”, không sao cả, tiêu bao nhiêu cũng được miễn là mày vui vẻ! Thế mà bây giờ mày lại học theo anh mày!”
Gậy vẫn như cũ đánh lên người.
“Đừng đánh! Bảo bối chỉ nói đùa thôi, bảo bối làm sao mà lấy cái loại kỹ nữ ăn mày đó chứ!” Mẹ anh thét lên đau đớn.
Chạy ra ôm lấy đứa con đầy máu trên người.
“Anh muốn đánh chết bảo bối của tôi phải không? Vậy thì mẹ con tôi cùng chết cũng được!”
Giống như linh hồn đã lìa khỏi thân thể, lạnh lùng nhìn màn hài kịch này.
Máu tươi lại chảy ra, một gậy cuối cùng giáng xuống, Phàn Dực Á ngã quỵ trên mặt đất.
“Con phải kết hôn! Phàn Dực Á muốn kết hôn với Hạ Vũ Mạt!”
Anh vẫn không ngừng lặp lại những lời này.
P/S: Truyện này tớ thấy đáng tiếc nhất là Phàn Hoàn Vũ, chết vì muốn bảo vệ người mình yêu và con mình, đáng tiếc là người phụ nữ đó không xứng đáng với tình cảm của anh ta.
Khi anh đi đến nơi, chỉ còn kịp cầm bàn tay lạnh như băng đã buông thõng của anh trai.
“Có phải mày giật dây anh trai mày không?!” Cha tức giận lấy gậy đánh lên lưng anh, ác độc phát tiết, “Anh mày từ nhỏ đã nghe lời! Nhất định là mày! Nhất định là mày! Cuộc gọi cuối cùng của nó là gọi cho mày!”
“Dừng tay! Không được đánh bảo bối của tôi! Hoàn Vũ không nghe lời, vì một cô gái mà mất mạng là chuyện của nó, vì sao lại đẩy lên đầu bảo bối của tôi chứ?!” Mẹ ôm lấy anh, lấy toàn thân che chở cho anh.
Trái tim đau đớn đã bao phủ cả đau đớn phía sau lưng.
Anh trai chết đi, ngay cả lông mày vẫn nhăn lại, không thể giãn ra, dường như có rất nhiều chuyện trong lòng không thể buông xuôi.
Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tìm được cô gái kia, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy.
Xoa lên trán lạnh như băng của anh trai, tim anh rất đau.
Cô gái kia đã bị ba để lại một bệnh viện không rõ nào đó.
Đứa bé trong bụng sống hay chết vốn dĩ không có ai quan tâm.
Có phải anh và Mạt Mạt cũng có kết cục như vậy không?
Có thể người tiếp theo nằm ở nhà xác lạnh như băng chính là anh.
Đây là xã hội thượng lưu, thể diện còn lớn hơn trời.
Cho dù là trả giá bằng sinh mạng của mình.
Cả đôi mắt Phàn Dực Á đều đỏ rực.
Nước mắt ngưng lại trong khóe mắt, cố nén không rơi xuống.
“Con phải kết hôn.” Đầu anh trống rỗng, ngay cả chính anh cũng không biết mình đang nói gì.
Anh phải kết hôn! Tuyệt đối không thể bi thảm giống như anh trai!
“Mày nói cái gì? Thằng ranh láo toét này, mày nói cái gì?!” Cha anh không thể tin nổi những gì mình nghe được.
Ở trong nhà xác, thi thể lạnh như băng của anh trai còn đây, Phàn Dực Á lại nói mình muốn kết hôn!
“Con, phải, kết, hôn!” Anh lặp lại một lần nữa, như chém đinh chặt sắt.
“Xương cốt anh trai mày còn chưa lạnh! Mày can đản thì nói lại lần nữa xem!” Gậy trên tay cha đã giơ lên rất cao.
Mẹ anh vội vàng chạy tới làm anh tỉnh táo lại, “A Á, con mới 20 tuổi thôi!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Phàn Dực Á, mẹ anh cười gượng, “Thật ra thì 20 tuổi cũng không nhỏ nữa, đúng lúc Nhã Nhi cũng muốn đi Pháp du học, sau khi hai con kết hôn có thể cùng đi Pháp.”
“Con không đi Pháp, càng sẽ không kết hôn với Nhã Nhi!” Anh nói rõ từng chữ, “Cô gái con muốn kết hôn là Hạ Vũ Mạt!”
Chiếc gậy ác độc hạ xuống trên lưng anh, đánh vào người, vào mặt.
Mỗi một phát đều vô cùng tàn nhẫn.
Anh không hề né tránh.
“Mày còn không bằng cả anh trai mày! Kết hôn à, kết hôn, tao bảo mày kết hôn đi!” Mất đi đứa con trai lớn, đứa nhỏ lại gây chuyện, cha anh đã bị tức đến phát điên rồi.
“Bàng” một tiếng, Phàn Dực Á bị đánh trúng đầu gối, liền khuỵu xuống.
“Bảo bối! Con mau nhận sai đi! Mau lên!” Mẹ anh ngăn cha lại, bị đẩy mạnh ra.
Sự ngoan cố kia là lần đầu tiên bà chứng kiến.
“Bang” một tiếng, trán Phàn Dực Á chảy đầy máu.
Gương mặt đẹp trai của anh bị che kín bởi máu, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy xuống.
Máu làm ánh mắt mơ hồ, anh quỳ gối, nhìn thi thể của anh trai.
Cảm thấy thật châm chọc.
“Mày muốn kết hôn với cái thứ con gái đã làm kỹ nữ à! Nhà chỉ có bốn bức tường, mẹ là dân cờ bạc, bố là công nhân khuân vác, mày để thể diện nhà này ở đâu? Mày định để cho tao và mẹ mày đi đâu cũng bị người ta cười đến mất mặt phải không?!” Tiếng quát chói tai, “Đừng tưởng là chúng tao không biết mày vì con kỹ nữ đó đã tiêu hết bao nhiêu tiền! Tao và mẹ mày coi như mày đi chơi “gà”, không sao cả, tiêu bao nhiêu cũng được miễn là mày vui vẻ! Thế mà bây giờ mày lại học theo anh mày!”
Gậy vẫn như cũ đánh lên người.
“Đừng đánh! Bảo bối chỉ nói đùa thôi, bảo bối làm sao mà lấy cái loại kỹ nữ ăn mày đó chứ!” Mẹ anh thét lên đau đớn.
Chạy ra ôm lấy đứa con đầy máu trên người.
“Anh muốn đánh chết bảo bối của tôi phải không? Vậy thì mẹ con tôi cùng chết cũng được!”
Giống như linh hồn đã lìa khỏi thân thể, lạnh lùng nhìn màn hài kịch này.
Máu tươi lại chảy ra, một gậy cuối cùng giáng xuống, Phàn Dực Á ngã quỵ trên mặt đất.
“Con phải kết hôn! Phàn Dực Á muốn kết hôn với Hạ Vũ Mạt!”
Anh vẫn không ngừng lặp lại những lời này.
P/S: Truyện này tớ thấy đáng tiếc nhất là Phàn Hoàn Vũ, chết vì muốn bảo vệ người mình yêu và con mình, đáng tiếc là người phụ nữ đó không xứng đáng với tình cảm của anh ta.
Tác giả :
Đản đản 1113