Giường Đơn
Quyển 1 - Chương 3
Hạ Vũ Mạt chán ghét Phàn Dực Á.
Loại chán ghét này giống như khi bạn đói khát vô cùng, mở ra một nồi cơm lại phát hiện trên cơm dính đầy phân chuột.
Làm người ta vô cùng mất hứng.
Bữa tiệc bốn người, không hề thân thiện, ngược lại, không khí quỷ dị làm người ta dựng hết cả lông tơ.
Phàn Dực Á mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, ngồi trong nhà hàng hải sản nho nhỏ này rõ ràng không phù hợp, giơ chân nhấc tay vẫn là dáng vẻ sang trọng ngạo mạn của vương tử.
Anh tao nhã rót rượu cho Triệu Nhã Nhi ngồi bên cạnh, đồng thời lịch sự nâng ly hướng về phía bọn họ.
Động tác của anh rất thành thạo, lại có vài phần đẹp mắt, nhưng Hạ Vũ Mạt phát hiện ánh mắt của anh còn sắc bén hơn chim ưng, càng khiến người ta cảm thấy không sánh kịp. Mà ánh mắt sắc bén ấy, lại đang nhằm vào cô và Ngôn Thần Minh.
“Anh Ngôn, anh đi làm ở đâu?” Ngón tay vừa đặt lên ly rượu vang bên cạnh, nhàm chán xoay cái ly, Phàn Dực Á thuận miệng hỏi.
Người đàn ông nho nhã, lịch sự trả lời, “Tôi đi làm ở công ty Triệu Thị.”
Hai người đàn ông, về tuổi tác kém nhau đến bốn, năm tuổi, nhưng khí thế lại không thể đánh đồng.
Công ty Triệu Thị? À, là công ty của bác Triệu!
Thì ra Nhã Nhi và người đàn ông này quen nhau như thế, Phàn Dực Á liền hiểu rõ.
“Vào công ty mấy năm rồi?” Phàn Dực Á uống một ngụm rượu vang.
“Hai năm.” Ngôn Thần Minh mất tự nhiên ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời anh.
Ngay cả Ngôn Thần Minh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng chỉ là một bữa cơm, nhưng vị quý công tử trước mắt tra hỏi giống như là giám khỏi hỏi thí sinh.
Quan trọng là, không hiểu sao anh lại thấy lo lắng!
“Bộ phận nào?”
“Phòng kế hoạch.” Thành thật trả lời.
“Những người ở phòng kế hoạch của Triệu Thị ít nhiều tôi đền gặp qua, nhưng tôi chưa bao giờ biết anh.” Không phải cố tình làm khó đối phương, Phàn Dực Á chỉ đang ăn ngay nói thật mà thôi.
Sau khi anh trai chọn con đường bác sĩ, toàn bộ sự chú ý của gia tộc đều đặt lên người anh, từ năm 16 tuổi, Phàn Dực Á đã thực tập, tham gia vào việc quản lý công ty của các chú bác.
Chính là giọng điệu không ai bì nổi này, khiến kẻ khác chán ghét, Hạ Vũ Mạt thấy anh Ngôn đang có vẻ xấu hổ vô cùng, trong lòng không tránh được căm giận bất bình. Trên đời này có mấy người có năng lực giỏi đến mức vừa ra xã hội đã nổi tiếng chứ?
Gã đàn ông ngây thơ! Gã đàn ông không biết khó khăn trên đời là gì!
Tuy rằng Phàn Dực Á chưa từng đắc tội với cô, nhưng không hiểu sao cô luôn chán ghét anh ta!
Trên đời này, người với người vốn là duyên phận, có những người chúng ta vừa thấy mặt đã biết hợp ý với đối phương, cũng có những người nhìn từ xa thôi đã thấy ghét muốn tránh đi.
“A Á, cậu gọi món nhanh lên, đừng hỏi nhiều như vậy nữa.” Nhã Nhi vội vàng nói, đương nhiên cô cũng nhận ra đối tượng thầm mến của mình đang gặp khó khăn.
Lời của Nhã Nhi có phần làm mất mặt Phàn Dực Á, anh từ tốn bỏ tờ giấy ăn xuống, “Tôi đi toilet một lúc.”
Nghênh ngang rời đi.
Hạ Vũ Mạt vẫn im lặng cũng bình tĩnh đứng lên, “Em đi toilet một lúc.”
“Thế rất tốt.” Nhã Nhi vui vẻ, không phải là đang có lợi cho cô sao?
Hì hì, cô phát hiện ra mình không căm ghét lớp trưởng của bọn họ lắm.
Trong toilet, Phàn Dực Á cau mày, tùy tiện lau tay.
Bài trí ở nơi này thật đơn giản, quả thực làm người ta khó chịu.
Vừa đi được một bước chợt nghe thấy:
“Thím Trầm, chúng ta là người thông minh sẽ không nói chuyện lòng vòng, hôm nay cháu mang đến là ‘cá lớn’, lúc nữa, cháu sẽ tích cực giúp thím xẻ thịt, thím có thể tính tiền gấp đôi tất cả các món, nhưng cháu có điều kiện, phần dư ra đó, chúng ta chia phần tám-hai, cháu tám thím hai!”
“Còn nữa, thím nhớ rõ không được nói cho mẹ cháu biết cháu kiếm được chút tiền này!”
Rõ ràng là lời nói giả dối âm hiểm như thế mà vẻ mặt người nói chuyện vẫn trầm lặng như cũ.
Có phần hứng thú, Phàn Dực Á nhìn xung quanh.
Còn chưa tới thời gian dùng cơm, cả nhà hàng vắng vẻ chỉ có bàn của anh.
Cũng may mắn, vì chỉ có một bàn nên anh mới nhận ra được, đây là cô gái lúc nãy còn không nói một lời nào, im lặng như không khí, khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.
Bạn học? Lớp trưởng?
Vừa rồi ở trên xe thể thao, Nhã Nhi đã đem tư liệu về đối phương nhét vào đầu anh.
Khóe môi khẽ cười nhạo, coi như anh đã biết “học sinh ưu tú” thật ra lại có tư tưởng xấu xa như thế này.
Tỏ vẻ không để ý, anh trở lại chỗ ngồi.
Lúc này mục tiêu khiến anh hứng thú đã dời đi.
Cô gái ở đối diện cũng đã về chỗ của mình, vẻ mặt thanh tú, im lặng không lộ ra cảm xúc.
Cầm thực đơn, anh cố ý suy nghĩ một lúc, “Không biết nhà hàng này có món gì ngon nhỉ?” Sờ cái cằm không râu của mình, anh ra vẻ phân vân.
Quả nhiên.
“Bào ngư ở đây không tồi.” Cô gái lịch sự nhã nhặn đề nghị.
Bào ngư không tồi? Đến cái nhà hàng cũ kỹ đến mức nước sơn cũng sắp phai hết lại còn nói với anh rằng bào ngư không tồi!
Đúng là anh rất mong chờ có thể biến ra một con bào ngư hai đầu!
“Nhã Nhi, cậu thế nào?” Cố ý ra vẻ thoải mái, anh thích bị người ta “xẻ” thịt.
Nhã Nhi tùy tiện phất tay, “Cái gì cũng được, tôi ăn được cả.” Dù sao mục đích của cô cũng không phải ăn.
Mỉm cười, anh thích người ngây thơ như Nhã Nhi, ít nhất cũng không làm người ta phiền lòng.
“Vậy mỗi người một con đi!” Anh chọn xong, khiến cho ngay cả ánh mắt bà chủ đều xanh ngắt.
Cô gái đối diện vô cùng kinh ngạc.
Tốt lắm, anh thích hiệu quả như thế.
“Còn có gì nữa?” Không chút để ý hỏi.
“Nhà hàng chúng tôi…” Bà chủ hưng phấn muốn giới thiệu.
Anh giơ một ngón tay lên, ngăn lại cái lưỡi của bà chủ, không hề lịch sự đưa thực đơn đến trước mặt cô gái.
“Cô chọn đi.” Giọng nói có vẻ cao cao tại thượng.
Hít sâu một hơi, cô cố kiềm chế cảm giác như bị người ta nhục nhã, giọng nói lạnh lùng, “Vậy, chọn đầu khỉ đi! Đầu khỉ là đặc sản của núi Trường Bạch, là thực phẩm truyền thống quý báu của quốc gia, người ta vẫn nói ‘sơn trân đầu khỉ, hải vị tổ yến’, cùng với tay gấu, hải sâm, vây cá chính là bốn loại đồ ăn nổi tiếng của Trung Quốc, vô cùng quý báu.”
Vô cùng quý báu, cô gái nhấn mạnh mấy từ đấy, anh nghe rất rõ ràng.
“Ok.” Anh buông tay, không có ý kiến gì.
Ngược lại là Ngôn Thần Minh, mặt có phần biến sắc, có vẻ ngồi không yên.
Ngay sau đó, cô chọn một lượt vài món ăn nữa, đương nhiên là mỗi món đều đã ghi rõ “bảng giá”.
Một bàn cơm tối “dinh dưỡng phong phú”, Phàn Dực Á đã được biết cái gì gọi là “Đầu khỉ”.
Một nhà hàng hải sản lại có đặc sản núi Trường Bạch sao? Hơn nữa thực phẩm truyền thống quý báu của Trung Quốc sao lại có vẻ giống đậu phụ thế !
Vị giác của anh vốn khác hẳn với người thường, dùng chiêu thức này sao?!
Thật thú vị!
Phàn Dực Á có phần đăm chiêu vuốt cằm mình.
Cô gái vẫn giữ dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, biểu lộ trên mặt không có gì khác thường, im lặng ăn phần cơm tương đương với mười người ăn ở trước mặt.
Phàn Dực Á phát hiện, cô gái trước mắt này đã khơi mào sự kiên nhẫn chưa từng có của anh.
Kiên nhẫn chờ đợi, một cuộc chơi ai thắng ai thua.
. . . . . .
Ánh mắt vẫn làm ra vẻ tự nhiên, không nhìn trực tiếp cặp mắt đầy hứng thú của chàng trai đối diện.
Đối với Hạ Vũ Mạt mà nói, cuộc sống nơi nơi đều là cơ hội.
Khi bạn cùng lớp Triệu Nhã Nhi nói Phàn Dực Á mời cô ăn cơm, theo trực giác cô đã phản cảm từ chối.
Nhưng mà nghĩ lại cẩn thận thì Phàn Dực Á là một tên “Chúa đất”, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm mất mặt mình. Chỉ một bữa cơm này thôi, cô tập trung vào việc ăn uống, sẽ không đắc tội anh ta, làm tốt bổn phận của mình là được.
Nhưng giọng điệu của Phàn Dực Á đối với anh Ngôn đúng là khiến người và thần đều căm phẫn.
Cho nên cô lập tức thay đổi chủ ý.
Bà chủ nhà hàng này là hàng xóm cũ của cô, có chút quen biết, nên cũng có thể nhân cơ hội kiếm lời, sao cô lại từ bỏ chứ?
Coi như “chúa đất” vì sự ngạo mạn của mình mà trả giá!
Loại chán ghét này giống như khi bạn đói khát vô cùng, mở ra một nồi cơm lại phát hiện trên cơm dính đầy phân chuột.
Làm người ta vô cùng mất hứng.
Bữa tiệc bốn người, không hề thân thiện, ngược lại, không khí quỷ dị làm người ta dựng hết cả lông tơ.
Phàn Dực Á mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, ngồi trong nhà hàng hải sản nho nhỏ này rõ ràng không phù hợp, giơ chân nhấc tay vẫn là dáng vẻ sang trọng ngạo mạn của vương tử.
Anh tao nhã rót rượu cho Triệu Nhã Nhi ngồi bên cạnh, đồng thời lịch sự nâng ly hướng về phía bọn họ.
Động tác của anh rất thành thạo, lại có vài phần đẹp mắt, nhưng Hạ Vũ Mạt phát hiện ánh mắt của anh còn sắc bén hơn chim ưng, càng khiến người ta cảm thấy không sánh kịp. Mà ánh mắt sắc bén ấy, lại đang nhằm vào cô và Ngôn Thần Minh.
“Anh Ngôn, anh đi làm ở đâu?” Ngón tay vừa đặt lên ly rượu vang bên cạnh, nhàm chán xoay cái ly, Phàn Dực Á thuận miệng hỏi.
Người đàn ông nho nhã, lịch sự trả lời, “Tôi đi làm ở công ty Triệu Thị.”
Hai người đàn ông, về tuổi tác kém nhau đến bốn, năm tuổi, nhưng khí thế lại không thể đánh đồng.
Công ty Triệu Thị? À, là công ty của bác Triệu!
Thì ra Nhã Nhi và người đàn ông này quen nhau như thế, Phàn Dực Á liền hiểu rõ.
“Vào công ty mấy năm rồi?” Phàn Dực Á uống một ngụm rượu vang.
“Hai năm.” Ngôn Thần Minh mất tự nhiên ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời anh.
Ngay cả Ngôn Thần Minh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng chỉ là một bữa cơm, nhưng vị quý công tử trước mắt tra hỏi giống như là giám khỏi hỏi thí sinh.
Quan trọng là, không hiểu sao anh lại thấy lo lắng!
“Bộ phận nào?”
“Phòng kế hoạch.” Thành thật trả lời.
“Những người ở phòng kế hoạch của Triệu Thị ít nhiều tôi đền gặp qua, nhưng tôi chưa bao giờ biết anh.” Không phải cố tình làm khó đối phương, Phàn Dực Á chỉ đang ăn ngay nói thật mà thôi.
Sau khi anh trai chọn con đường bác sĩ, toàn bộ sự chú ý của gia tộc đều đặt lên người anh, từ năm 16 tuổi, Phàn Dực Á đã thực tập, tham gia vào việc quản lý công ty của các chú bác.
Chính là giọng điệu không ai bì nổi này, khiến kẻ khác chán ghét, Hạ Vũ Mạt thấy anh Ngôn đang có vẻ xấu hổ vô cùng, trong lòng không tránh được căm giận bất bình. Trên đời này có mấy người có năng lực giỏi đến mức vừa ra xã hội đã nổi tiếng chứ?
Gã đàn ông ngây thơ! Gã đàn ông không biết khó khăn trên đời là gì!
Tuy rằng Phàn Dực Á chưa từng đắc tội với cô, nhưng không hiểu sao cô luôn chán ghét anh ta!
Trên đời này, người với người vốn là duyên phận, có những người chúng ta vừa thấy mặt đã biết hợp ý với đối phương, cũng có những người nhìn từ xa thôi đã thấy ghét muốn tránh đi.
“A Á, cậu gọi món nhanh lên, đừng hỏi nhiều như vậy nữa.” Nhã Nhi vội vàng nói, đương nhiên cô cũng nhận ra đối tượng thầm mến của mình đang gặp khó khăn.
Lời của Nhã Nhi có phần làm mất mặt Phàn Dực Á, anh từ tốn bỏ tờ giấy ăn xuống, “Tôi đi toilet một lúc.”
Nghênh ngang rời đi.
Hạ Vũ Mạt vẫn im lặng cũng bình tĩnh đứng lên, “Em đi toilet một lúc.”
“Thế rất tốt.” Nhã Nhi vui vẻ, không phải là đang có lợi cho cô sao?
Hì hì, cô phát hiện ra mình không căm ghét lớp trưởng của bọn họ lắm.
Trong toilet, Phàn Dực Á cau mày, tùy tiện lau tay.
Bài trí ở nơi này thật đơn giản, quả thực làm người ta khó chịu.
Vừa đi được một bước chợt nghe thấy:
“Thím Trầm, chúng ta là người thông minh sẽ không nói chuyện lòng vòng, hôm nay cháu mang đến là ‘cá lớn’, lúc nữa, cháu sẽ tích cực giúp thím xẻ thịt, thím có thể tính tiền gấp đôi tất cả các món, nhưng cháu có điều kiện, phần dư ra đó, chúng ta chia phần tám-hai, cháu tám thím hai!”
“Còn nữa, thím nhớ rõ không được nói cho mẹ cháu biết cháu kiếm được chút tiền này!”
Rõ ràng là lời nói giả dối âm hiểm như thế mà vẻ mặt người nói chuyện vẫn trầm lặng như cũ.
Có phần hứng thú, Phàn Dực Á nhìn xung quanh.
Còn chưa tới thời gian dùng cơm, cả nhà hàng vắng vẻ chỉ có bàn của anh.
Cũng may mắn, vì chỉ có một bàn nên anh mới nhận ra được, đây là cô gái lúc nãy còn không nói một lời nào, im lặng như không khí, khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.
Bạn học? Lớp trưởng?
Vừa rồi ở trên xe thể thao, Nhã Nhi đã đem tư liệu về đối phương nhét vào đầu anh.
Khóe môi khẽ cười nhạo, coi như anh đã biết “học sinh ưu tú” thật ra lại có tư tưởng xấu xa như thế này.
Tỏ vẻ không để ý, anh trở lại chỗ ngồi.
Lúc này mục tiêu khiến anh hứng thú đã dời đi.
Cô gái ở đối diện cũng đã về chỗ của mình, vẻ mặt thanh tú, im lặng không lộ ra cảm xúc.
Cầm thực đơn, anh cố ý suy nghĩ một lúc, “Không biết nhà hàng này có món gì ngon nhỉ?” Sờ cái cằm không râu của mình, anh ra vẻ phân vân.
Quả nhiên.
“Bào ngư ở đây không tồi.” Cô gái lịch sự nhã nhặn đề nghị.
Bào ngư không tồi? Đến cái nhà hàng cũ kỹ đến mức nước sơn cũng sắp phai hết lại còn nói với anh rằng bào ngư không tồi!
Đúng là anh rất mong chờ có thể biến ra một con bào ngư hai đầu!
“Nhã Nhi, cậu thế nào?” Cố ý ra vẻ thoải mái, anh thích bị người ta “xẻ” thịt.
Nhã Nhi tùy tiện phất tay, “Cái gì cũng được, tôi ăn được cả.” Dù sao mục đích của cô cũng không phải ăn.
Mỉm cười, anh thích người ngây thơ như Nhã Nhi, ít nhất cũng không làm người ta phiền lòng.
“Vậy mỗi người một con đi!” Anh chọn xong, khiến cho ngay cả ánh mắt bà chủ đều xanh ngắt.
Cô gái đối diện vô cùng kinh ngạc.
Tốt lắm, anh thích hiệu quả như thế.
“Còn có gì nữa?” Không chút để ý hỏi.
“Nhà hàng chúng tôi…” Bà chủ hưng phấn muốn giới thiệu.
Anh giơ một ngón tay lên, ngăn lại cái lưỡi của bà chủ, không hề lịch sự đưa thực đơn đến trước mặt cô gái.
“Cô chọn đi.” Giọng nói có vẻ cao cao tại thượng.
Hít sâu một hơi, cô cố kiềm chế cảm giác như bị người ta nhục nhã, giọng nói lạnh lùng, “Vậy, chọn đầu khỉ đi! Đầu khỉ là đặc sản của núi Trường Bạch, là thực phẩm truyền thống quý báu của quốc gia, người ta vẫn nói ‘sơn trân đầu khỉ, hải vị tổ yến’, cùng với tay gấu, hải sâm, vây cá chính là bốn loại đồ ăn nổi tiếng của Trung Quốc, vô cùng quý báu.”
Vô cùng quý báu, cô gái nhấn mạnh mấy từ đấy, anh nghe rất rõ ràng.
“Ok.” Anh buông tay, không có ý kiến gì.
Ngược lại là Ngôn Thần Minh, mặt có phần biến sắc, có vẻ ngồi không yên.
Ngay sau đó, cô chọn một lượt vài món ăn nữa, đương nhiên là mỗi món đều đã ghi rõ “bảng giá”.
Một bàn cơm tối “dinh dưỡng phong phú”, Phàn Dực Á đã được biết cái gì gọi là “Đầu khỉ”.
Một nhà hàng hải sản lại có đặc sản núi Trường Bạch sao? Hơn nữa thực phẩm truyền thống quý báu của Trung Quốc sao lại có vẻ giống đậu phụ thế !
Vị giác của anh vốn khác hẳn với người thường, dùng chiêu thức này sao?!
Thật thú vị!
Phàn Dực Á có phần đăm chiêu vuốt cằm mình.
Cô gái vẫn giữ dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, biểu lộ trên mặt không có gì khác thường, im lặng ăn phần cơm tương đương với mười người ăn ở trước mặt.
Phàn Dực Á phát hiện, cô gái trước mắt này đã khơi mào sự kiên nhẫn chưa từng có của anh.
Kiên nhẫn chờ đợi, một cuộc chơi ai thắng ai thua.
. . . . . .
Ánh mắt vẫn làm ra vẻ tự nhiên, không nhìn trực tiếp cặp mắt đầy hứng thú của chàng trai đối diện.
Đối với Hạ Vũ Mạt mà nói, cuộc sống nơi nơi đều là cơ hội.
Khi bạn cùng lớp Triệu Nhã Nhi nói Phàn Dực Á mời cô ăn cơm, theo trực giác cô đã phản cảm từ chối.
Nhưng mà nghĩ lại cẩn thận thì Phàn Dực Á là một tên “Chúa đất”, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm mất mặt mình. Chỉ một bữa cơm này thôi, cô tập trung vào việc ăn uống, sẽ không đắc tội anh ta, làm tốt bổn phận của mình là được.
Nhưng giọng điệu của Phàn Dực Á đối với anh Ngôn đúng là khiến người và thần đều căm phẫn.
Cho nên cô lập tức thay đổi chủ ý.
Bà chủ nhà hàng này là hàng xóm cũ của cô, có chút quen biết, nên cũng có thể nhân cơ hội kiếm lời, sao cô lại từ bỏ chứ?
Coi như “chúa đất” vì sự ngạo mạn của mình mà trả giá!
Tác giả :
Đản đản 1113