Giữa Hè
Quyển 1 - Chương 10
Lần trước Hổ Tử cùng La Mân đánh một trận hôm nay phái người đến chuyển lời nhắn, hẹn La Mân cuối tuần ở bờ sông phía tây nói chuyện về sự tình Tây Vũ tuyến vẫn chưa giải quyết xong.
Đúng lúc, La Mân đang ở trạm ga quấy rầy Tô Việt, gặp Tiểu Hà thở hổn hển hư hư chạy tới, nói cho hắn biết chuyện này, lập tức hào khí ngất trời nói “Đi thì đi, ai sợ hắn, ngươi nói cho hắn biết, lão tử đúng giờ đến.”
Tô Việt có chút tức giận nhìn hắn một cái “Lại đi đánh nhau sao? Ngươi chừng nào thì mới có thể sửa a.”
Thấy Tô Việt mất hứng, La Mân ha ha cười nói “Nếu không, ngươi theo ta cùng đi, lỡ như ta có gì bất trắc, ngươi còn có thể đem ta trở về.”
Tô Việt hung hăng liếc hắn một cái “Không đi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói không đi, nhưng rốt cuộc vào cuối tuần Tô Việt vẫn là đưa ra phải cùng La Mân đi xem náo nhiệt, La Mân cau mày nói “Ai nha, việc này có cái gì vui chứ? Quá nguy hiểm, ngươi đừng theo ta đi, cẩn thận đến lúc đó, quyền cước không có mắt, làm bị thương ngươi.”
Tô Việt không vui “Đi a, nếu không về sau ngươi cũng đừng tới tìm ta chơi.” Nói xong, nghiêm mặt quay đầu bước đi.
La Mân gặp tiểu tổ tông thực tức giận, vội vàng đuổi theo “Không phải ta không cho ngươi đi, ta chỉ sợ đến lúc đó ta không thể che chở ngươi, ngươi cũng biết, bọn họ đánh nhau rất nặng tay.”
Tô Việt lạnh lùng nói “Ngươi nếu biết bọn họ như vậy, ngươi còn đi?”
La Mân cười khổ “Ngươi nghĩ rằng ta thích đánh nhau lắm sao? Còn không phải là vì tây võ tuyến? Một người bạn của ta trong nhà mua hai chiếc xe khách chạy Tây Lương đến Võ Sơn, con mẹ nó mỗi ngày đều bị bọn Hổ Tử nửa đường đón thu bảo hộ phí, ta rất bực bội, liền dẫn người đập hắn một chút, lần trước ngươi cứu ta lần đó, chính là hắn dẫn người tới tìm ta trả thù.”
Tô Việt hơi hơi nhíu mày “Không nên dùng loại này phương pháp, không thể không đánh nhau sao? Có thể dùng phương pháp khác giải quyết hay không?”
La Mân cười lạnh một tiếng “Đối phó những người này, ngươi phải lợi hại hơn so với bọn hắn, ta thấy bọn họ là không phải bang phái chỉ là một nhóm mà thôi, ta còn lâu mới sợ.”
Tô Việt trong lòng dâng lên sự bất an “La Mân, ngươi thật muốn đi sao?”
La Mân nhìn Tô Việt liếc mắt một cái “Thực xin lỗi, nếu ta không đi, bọn họ tưởng rằng ta sợ bọn họ, kia về sau anh của ta càng không thể tiếp tục chạy đường dài.”
Tô Việt liếc hắn một cái “Đi, dẫn ta theo, bằng không, chúng ta sẽ không là bạn bè nữa.”
La Mân thấy Tô Việt quyết tâm muốn đi theo, chỉ khẽ cắn môi đáp ứng, trước khi đi luôn nhắc nhở “Ngươi đến lúc đó phải cách ta xa một chút, nếu có chuyện gì chính mình chạy trước, ngàn vạn lần đừng quay lại đây tìm ta.”
Tô Việt không kiên nhẫn đáp ứng “Đã biết, đã biết.” Kỳ thật ngay cả Tô Việt cũng chưa hiểu hết được, tại sao mình muốn đi theo, hắn cũng biết chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng lo lắng để La Mân đi một mình.
Hơn nữa Tô Việt biết bọn La Mân cũng chỉ đi năm sáu người, còn bên Hổ Tử lại đến đây mười mấy người, mỗi người đều xăm hình xăm trên người.
Cầm đầu là đại ca của bọn Hổ Tử, hắc hắc tráng tráng, vóc dáng không cao, lại vẻ mặt dữ tợn, chỉ thấy hắn cao thấp đánh giá La Mân liếc mắt một cái, khinh thường nói “A, ngươi chính là La Mân? Ta còn tưởng rằng là nhân vật gì lợi hại chứ, bất quá là một đứa con nít mới vừa cai sữa, như thế nào, ta nghe nói ngươi cố ý muốn gặp ta bàn chuyện Tây Vũ tuyến phải không?”
“Không dám.” La Mân không sợ chút nào “Vị này chắc là Vương đại ca, làm gì cũng có luật lệ, ta biết mà, nhưng mà tiểu đệ không rõ chính là, bảo hộ phí chúng ta cũng giao, thế nhưng thủ hạ của ngươi Hổ Tử cũng không theo quy củ làm việc, luôn làm khó xe chúng ta, mỗi ngày ở tây võ kia ngăn đón chúng ta, Vương đại ca, chẳng lẽ đó cũng là cách làm vịêc theo quy củ của ngươi sao?”
Vương ca nhìn lướt qua Hổ Tử, mặt không chút thay đổi nói “Cho nên, ngươi tìm người đánh hắn?”
La Mân cười cười “Theo lý thuyết, huynh đệ ta xem như vượt qua, chuyện giáo huấn tiểu đệ là để Vương đại ca tự mình đến làm.”
Hổ Tử lúc này đột nhiên nhảy ra, chỉ vào La Mân quay sang Vương ca nói “Lão Đại, ngươi đừng nghe hắn, hắn liên kết vài tổ xe, cũng không giao khoản, ta đây mới tìm hắn.”
La Mân nhíu mày “Hổ Tử, ngươi tại sao không nói, ngươi bất công với người ngoài không phải sao? Vì cái gì Tây Lương tuyến cùng Tây Bình tuyến thu phí dụng lại không giống? Vì cái gì chúng ta nộp phí nhiều hơn bọn hắn? ”
Vương ca hừ một tiếng “Được rồi, việc đó sẽ giải quyết sau, ngươi chỉ cần nói về sau xe các ngươi có nộp phí hay không?”
La Mân cười nói “Dĩ nhiên là phải nộp, nhưng Vương đại ca hôm nay nếu đến đây, cũng nói cho chúng ta một lời, rốt cuộc nộp như thế nào, giao cho ai, đừng hôm nay tới hai người, thu tới thu lui, ngày mai lại đây hai người lại thu tiếp nữa.”
Hổ Tử tức giận đỏ mặt nghiêm giọng nói “Ngươi ít ngậm máu phun người, chúng ta đều là thu theo kì.”
La Mân cười lạnh nói “Đúng vậy sao? Hoàng cẩu kia là người của ai, vì cái gì mỗi tuần đều đến lấy tiền?”
Vương ca hung hăng quét Hổ Tử liếc mắt một cái “Chuyện qua rồi, đừng nói nữa, về sau chỉ cần các ngươi theo kì giao nộp, ta cam đoan về sau cũng không ai làm khó dễ các ngươi, nhưng ân oán ngươi cùng Hổ Tử trong lúc đó ngươi tính sao đây?.”
La Mân cười lạnh “Vương đại ca này không rõ hiển bao che khuyết điểm sao? Hắn đâm ta một dao kia thì như thế nào tính chứ? Nếu không có huynh đệ của ta cứu ta, ta nói không chừng cũng chết ở trong tay của hắn.”
Vương ca âm âm nở nụ cười “Ta không phải bao che khuyết điểm, nói thật, hôm nay ta đến, cũng không muốn làm khó dễ ngươi, sớm nghe nói ở nhà ga Tiểu La là hàng đầu, hôm nay vừa thấy, ngươi thật đúng là người rất thú vị, như thế nào? Đơn đả độc đấu không bằng đi theo ta? Chỉ cần ngươi theo ta, mọi người liền đều là người một nhà, huynh đệ ngươi, không cần nói thêm gì nữa, ngươi cùng hổ tử ân oán sẽ không tính toán nữa, bất quá ngươi nếu không chấp thuận, như vậy chuyện ngươi cùng Hổ Tử, hôm nay phải kết thúc tại đây.”
La Mân cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, ngẩng đầu mỉm cười “Thật không phải, xem ra ta không biết xấu hổ đã phụ lòng Vương ca rồi, tiểu đệ ta, trời sinh lười nhác, không thích bị người khác gò bó, chỉ có thể nói không có phúc khí đi theo Vương ca lăn lộn. Như vậy đi, ta cũng không làm khó ca ca ngươi, ta chọn cùng Hổ
Tử một mình đấu, một ván định thắng thua, bất luận kết quả như thế nào, về sau không còn thiếu nợ nhau nữa, ngươi thấy sao?”
Vương ca hơi hơi có chút thất vọng, chỉ thấy biểu tình hắn hơi đáng tiếc nhìn La Mân nói “Nếu như vậy, ngươi đã quyết định ta cũng không miễn cưỡng.” Hắn âm âm cười “Quyền cước không có mắt, tiểu huynh đệ, chính ngươi nhiều cẩn thận đi. Hổ Tử, đi.”
Hổ Tử gặp La Mân đưa ra yêu cầu đấu tay đôi, trên mặt hơi hơi lộ ra một tia do dự, hắn cùng La Mân đã giao thủ, biết thực lực La Mân, nhưng có lão Đại ở chỗ này lại không dám không nghe, chỉ phải miễn cưỡng đi lên.
“La Mân, cẩn thận a.” Lúc này Tô Việt vẫn đứng ở phía sau La Mân nhịn không được mở miệng nhắc nhở hắn, đây là Tô Việt lần đầu tiên tham gia đàm phán có chứa tính chất xã hội đen như vậy, khẩn trương đến độ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, Vương ca nghe được Tô Việt nói chuyện không khỏi hướng hắn nhìn thoáng qua, chỉ cái nhìn này, liền nhịn không được hai mắt tỏa sáng, giống như nhìn đến một khối trân bảo, ánh mắt như nhựa cao su gắt gao dính vào trên người Tô Việt.
Tô Việt bị ánh mắt kia nhìn cực kỳ không thoải mái, mà La Mân lại bực bội, hắn rất ghét Vương ca dùng ánh mắt như vậy nhìn Tô Việt, biểu lộ tham lam, háo sắc cùng dục vọng, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường ghê tởm, chính mình cũng không biết vì cái gì, theo bản năng liền ôm bả vai Tô Việt, hướng Vương ca lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Vương ca đầu tiên là giật mình một chút, tiếp theo đột nhiên lộ ra một nụ cừơi tỏ vẻ đã thông hiểu, đem tầm mắt thu trở về.
La Mân vỗ vỗ lưng Tô Việt, đi đến chỗ trống trên sân, Hổ Tử ánh mắt âm ngoan, không thể không nghênh đón, hai người giao khởi thủ.
Thực tế, La Mân nếu so với hổ tử thân thủ linh hoạt hơn nhiều, hắn ra tay vừa nhanh vừa chính xác, vài chiêu đã đánh Hổ Tử nằm nghiêng trên mặt đất, ngay lúc hắn đắc ý xoay người phải đi, chợt nghe Tô Việt kinh hô “Cẩn thận.”
Một đạo bạch quang đột nhiên đâm lại đây, La Mân vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị đao cắt qua cánh tay, La Mân cảm thấy tức giận, mấy quyền liền đánh bay dao trong tay Hổ Tử, đánh hắn đến gục xuống không đứng dậy nổi.
“Được rồi, đừng đánh nữa.” Tô Việt nhìn hắn ra quyền quá độc ác, lo lắng hắn đánh gây tai nạn chết người, vội vàng xông lên kéo tay hắn.
“La Mân, ngươi điên rồi sao.” Vương ca ý bảo vài người đem Hổ Tử kéo về,, âm lãnh cười nói “Được rồi, chuyện này coi như kết thúc, ngươi cứ hảo hảo suy nghĩ một chút về đề nghị ta nói với ngươi, ngươi sẽ không hối tiếc khi đi theo ta đâu.”
La Mân cười lạnh nói “Đa tạ Vương lão đại, về sau rồi nói sau.”
Vương ca lần thứ hai nhìn Tô Việt liếc mắt một cái, mang theo dưới tay ly khai Tây lương bờ sông.
Chờ bọn hắn đi rồi, Tô Việt mới giựt mình phát giác sau lưng mình toàn bộ đều ướt đẫm mồ hôi, La Mân cũng thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc, La Mân đang ở trạm ga quấy rầy Tô Việt, gặp Tiểu Hà thở hổn hển hư hư chạy tới, nói cho hắn biết chuyện này, lập tức hào khí ngất trời nói “Đi thì đi, ai sợ hắn, ngươi nói cho hắn biết, lão tử đúng giờ đến.”
Tô Việt có chút tức giận nhìn hắn một cái “Lại đi đánh nhau sao? Ngươi chừng nào thì mới có thể sửa a.”
Thấy Tô Việt mất hứng, La Mân ha ha cười nói “Nếu không, ngươi theo ta cùng đi, lỡ như ta có gì bất trắc, ngươi còn có thể đem ta trở về.”
Tô Việt hung hăng liếc hắn một cái “Không đi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói không đi, nhưng rốt cuộc vào cuối tuần Tô Việt vẫn là đưa ra phải cùng La Mân đi xem náo nhiệt, La Mân cau mày nói “Ai nha, việc này có cái gì vui chứ? Quá nguy hiểm, ngươi đừng theo ta đi, cẩn thận đến lúc đó, quyền cước không có mắt, làm bị thương ngươi.”
Tô Việt không vui “Đi a, nếu không về sau ngươi cũng đừng tới tìm ta chơi.” Nói xong, nghiêm mặt quay đầu bước đi.
La Mân gặp tiểu tổ tông thực tức giận, vội vàng đuổi theo “Không phải ta không cho ngươi đi, ta chỉ sợ đến lúc đó ta không thể che chở ngươi, ngươi cũng biết, bọn họ đánh nhau rất nặng tay.”
Tô Việt lạnh lùng nói “Ngươi nếu biết bọn họ như vậy, ngươi còn đi?”
La Mân cười khổ “Ngươi nghĩ rằng ta thích đánh nhau lắm sao? Còn không phải là vì tây võ tuyến? Một người bạn của ta trong nhà mua hai chiếc xe khách chạy Tây Lương đến Võ Sơn, con mẹ nó mỗi ngày đều bị bọn Hổ Tử nửa đường đón thu bảo hộ phí, ta rất bực bội, liền dẫn người đập hắn một chút, lần trước ngươi cứu ta lần đó, chính là hắn dẫn người tới tìm ta trả thù.”
Tô Việt hơi hơi nhíu mày “Không nên dùng loại này phương pháp, không thể không đánh nhau sao? Có thể dùng phương pháp khác giải quyết hay không?”
La Mân cười lạnh một tiếng “Đối phó những người này, ngươi phải lợi hại hơn so với bọn hắn, ta thấy bọn họ là không phải bang phái chỉ là một nhóm mà thôi, ta còn lâu mới sợ.”
Tô Việt trong lòng dâng lên sự bất an “La Mân, ngươi thật muốn đi sao?”
La Mân nhìn Tô Việt liếc mắt một cái “Thực xin lỗi, nếu ta không đi, bọn họ tưởng rằng ta sợ bọn họ, kia về sau anh của ta càng không thể tiếp tục chạy đường dài.”
Tô Việt liếc hắn một cái “Đi, dẫn ta theo, bằng không, chúng ta sẽ không là bạn bè nữa.”
La Mân thấy Tô Việt quyết tâm muốn đi theo, chỉ khẽ cắn môi đáp ứng, trước khi đi luôn nhắc nhở “Ngươi đến lúc đó phải cách ta xa một chút, nếu có chuyện gì chính mình chạy trước, ngàn vạn lần đừng quay lại đây tìm ta.”
Tô Việt không kiên nhẫn đáp ứng “Đã biết, đã biết.” Kỳ thật ngay cả Tô Việt cũng chưa hiểu hết được, tại sao mình muốn đi theo, hắn cũng biết chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng lo lắng để La Mân đi một mình.
Hơn nữa Tô Việt biết bọn La Mân cũng chỉ đi năm sáu người, còn bên Hổ Tử lại đến đây mười mấy người, mỗi người đều xăm hình xăm trên người.
Cầm đầu là đại ca của bọn Hổ Tử, hắc hắc tráng tráng, vóc dáng không cao, lại vẻ mặt dữ tợn, chỉ thấy hắn cao thấp đánh giá La Mân liếc mắt một cái, khinh thường nói “A, ngươi chính là La Mân? Ta còn tưởng rằng là nhân vật gì lợi hại chứ, bất quá là một đứa con nít mới vừa cai sữa, như thế nào, ta nghe nói ngươi cố ý muốn gặp ta bàn chuyện Tây Vũ tuyến phải không?”
“Không dám.” La Mân không sợ chút nào “Vị này chắc là Vương đại ca, làm gì cũng có luật lệ, ta biết mà, nhưng mà tiểu đệ không rõ chính là, bảo hộ phí chúng ta cũng giao, thế nhưng thủ hạ của ngươi Hổ Tử cũng không theo quy củ làm việc, luôn làm khó xe chúng ta, mỗi ngày ở tây võ kia ngăn đón chúng ta, Vương đại ca, chẳng lẽ đó cũng là cách làm vịêc theo quy củ của ngươi sao?”
Vương ca nhìn lướt qua Hổ Tử, mặt không chút thay đổi nói “Cho nên, ngươi tìm người đánh hắn?”
La Mân cười cười “Theo lý thuyết, huynh đệ ta xem như vượt qua, chuyện giáo huấn tiểu đệ là để Vương đại ca tự mình đến làm.”
Hổ Tử lúc này đột nhiên nhảy ra, chỉ vào La Mân quay sang Vương ca nói “Lão Đại, ngươi đừng nghe hắn, hắn liên kết vài tổ xe, cũng không giao khoản, ta đây mới tìm hắn.”
La Mân nhíu mày “Hổ Tử, ngươi tại sao không nói, ngươi bất công với người ngoài không phải sao? Vì cái gì Tây Lương tuyến cùng Tây Bình tuyến thu phí dụng lại không giống? Vì cái gì chúng ta nộp phí nhiều hơn bọn hắn? ”
Vương ca hừ một tiếng “Được rồi, việc đó sẽ giải quyết sau, ngươi chỉ cần nói về sau xe các ngươi có nộp phí hay không?”
La Mân cười nói “Dĩ nhiên là phải nộp, nhưng Vương đại ca hôm nay nếu đến đây, cũng nói cho chúng ta một lời, rốt cuộc nộp như thế nào, giao cho ai, đừng hôm nay tới hai người, thu tới thu lui, ngày mai lại đây hai người lại thu tiếp nữa.”
Hổ Tử tức giận đỏ mặt nghiêm giọng nói “Ngươi ít ngậm máu phun người, chúng ta đều là thu theo kì.”
La Mân cười lạnh nói “Đúng vậy sao? Hoàng cẩu kia là người của ai, vì cái gì mỗi tuần đều đến lấy tiền?”
Vương ca hung hăng quét Hổ Tử liếc mắt một cái “Chuyện qua rồi, đừng nói nữa, về sau chỉ cần các ngươi theo kì giao nộp, ta cam đoan về sau cũng không ai làm khó dễ các ngươi, nhưng ân oán ngươi cùng Hổ Tử trong lúc đó ngươi tính sao đây?.”
La Mân cười lạnh “Vương đại ca này không rõ hiển bao che khuyết điểm sao? Hắn đâm ta một dao kia thì như thế nào tính chứ? Nếu không có huynh đệ của ta cứu ta, ta nói không chừng cũng chết ở trong tay của hắn.”
Vương ca âm âm nở nụ cười “Ta không phải bao che khuyết điểm, nói thật, hôm nay ta đến, cũng không muốn làm khó dễ ngươi, sớm nghe nói ở nhà ga Tiểu La là hàng đầu, hôm nay vừa thấy, ngươi thật đúng là người rất thú vị, như thế nào? Đơn đả độc đấu không bằng đi theo ta? Chỉ cần ngươi theo ta, mọi người liền đều là người một nhà, huynh đệ ngươi, không cần nói thêm gì nữa, ngươi cùng hổ tử ân oán sẽ không tính toán nữa, bất quá ngươi nếu không chấp thuận, như vậy chuyện ngươi cùng Hổ Tử, hôm nay phải kết thúc tại đây.”
La Mân cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, ngẩng đầu mỉm cười “Thật không phải, xem ra ta không biết xấu hổ đã phụ lòng Vương ca rồi, tiểu đệ ta, trời sinh lười nhác, không thích bị người khác gò bó, chỉ có thể nói không có phúc khí đi theo Vương ca lăn lộn. Như vậy đi, ta cũng không làm khó ca ca ngươi, ta chọn cùng Hổ
Tử một mình đấu, một ván định thắng thua, bất luận kết quả như thế nào, về sau không còn thiếu nợ nhau nữa, ngươi thấy sao?”
Vương ca hơi hơi có chút thất vọng, chỉ thấy biểu tình hắn hơi đáng tiếc nhìn La Mân nói “Nếu như vậy, ngươi đã quyết định ta cũng không miễn cưỡng.” Hắn âm âm cười “Quyền cước không có mắt, tiểu huynh đệ, chính ngươi nhiều cẩn thận đi. Hổ Tử, đi.”
Hổ Tử gặp La Mân đưa ra yêu cầu đấu tay đôi, trên mặt hơi hơi lộ ra một tia do dự, hắn cùng La Mân đã giao thủ, biết thực lực La Mân, nhưng có lão Đại ở chỗ này lại không dám không nghe, chỉ phải miễn cưỡng đi lên.
“La Mân, cẩn thận a.” Lúc này Tô Việt vẫn đứng ở phía sau La Mân nhịn không được mở miệng nhắc nhở hắn, đây là Tô Việt lần đầu tiên tham gia đàm phán có chứa tính chất xã hội đen như vậy, khẩn trương đến độ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, Vương ca nghe được Tô Việt nói chuyện không khỏi hướng hắn nhìn thoáng qua, chỉ cái nhìn này, liền nhịn không được hai mắt tỏa sáng, giống như nhìn đến một khối trân bảo, ánh mắt như nhựa cao su gắt gao dính vào trên người Tô Việt.
Tô Việt bị ánh mắt kia nhìn cực kỳ không thoải mái, mà La Mân lại bực bội, hắn rất ghét Vương ca dùng ánh mắt như vậy nhìn Tô Việt, biểu lộ tham lam, háo sắc cùng dục vọng, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường ghê tởm, chính mình cũng không biết vì cái gì, theo bản năng liền ôm bả vai Tô Việt, hướng Vương ca lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Vương ca đầu tiên là giật mình một chút, tiếp theo đột nhiên lộ ra một nụ cừơi tỏ vẻ đã thông hiểu, đem tầm mắt thu trở về.
La Mân vỗ vỗ lưng Tô Việt, đi đến chỗ trống trên sân, Hổ Tử ánh mắt âm ngoan, không thể không nghênh đón, hai người giao khởi thủ.
Thực tế, La Mân nếu so với hổ tử thân thủ linh hoạt hơn nhiều, hắn ra tay vừa nhanh vừa chính xác, vài chiêu đã đánh Hổ Tử nằm nghiêng trên mặt đất, ngay lúc hắn đắc ý xoay người phải đi, chợt nghe Tô Việt kinh hô “Cẩn thận.”
Một đạo bạch quang đột nhiên đâm lại đây, La Mân vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị đao cắt qua cánh tay, La Mân cảm thấy tức giận, mấy quyền liền đánh bay dao trong tay Hổ Tử, đánh hắn đến gục xuống không đứng dậy nổi.
“Được rồi, đừng đánh nữa.” Tô Việt nhìn hắn ra quyền quá độc ác, lo lắng hắn đánh gây tai nạn chết người, vội vàng xông lên kéo tay hắn.
“La Mân, ngươi điên rồi sao.” Vương ca ý bảo vài người đem Hổ Tử kéo về,, âm lãnh cười nói “Được rồi, chuyện này coi như kết thúc, ngươi cứ hảo hảo suy nghĩ một chút về đề nghị ta nói với ngươi, ngươi sẽ không hối tiếc khi đi theo ta đâu.”
La Mân cười lạnh nói “Đa tạ Vương lão đại, về sau rồi nói sau.”
Vương ca lần thứ hai nhìn Tô Việt liếc mắt một cái, mang theo dưới tay ly khai Tây lương bờ sông.
Chờ bọn hắn đi rồi, Tô Việt mới giựt mình phát giác sau lưng mình toàn bộ đều ướt đẫm mồ hôi, La Mân cũng thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.
Tác giả :
Nhược Tinh