Giọt Lệ Quỷ
Chương 32
Margaret Lukas ngắm nghía cây thông Noel trong sảnh, người duỗi ra như một chú mèo.
Cô lơ đãng lắng nghe tiếng bước chân trên hành lang đằng sau lưng mình.
Hai tuần trước, lối vào này chất đầy quà cáp mà các đặc vụ và nhân viên văn phòng ủng hộ cho những gia đình vô gia cư. Cô cũng đăng ký tặng một số đồ chơi nhưng vào giây phút cuối, cô đã phải hủy bỏ, thay vào đó là làm việc mười hai tiếng liên tục trong ngày Giáng sinh để điều tra một vụ án mạng sát hại một người da màu do hai gã da trắng gây ra.
Cộp cộp cộp...
Giờ cô ước gì mình chưa từng hủy buổi lễ ngày Giáng sinh. Lúc đó, cô đã lý luận rằng tặng đồ chơi thật là phù phiếm trong khi cô có thể làm những công việc "nghiêm túc". Nhưng giờ thì cô thừa nhận ý nghĩ nhìn thấy những đứa trẻ trong ngày lễ khiến cô thấy đau khổ hơn nhiều so với việc đá tung cánh cửa nhà một tên khùng mang súng ở công viên Manassas.
Hèn nhát, cô tự bảo mình.
Cộp cộp cộp...
Cô nhìn ra ngoài ô cửa sổ bằng kính. Đám đông, những người đang trở về từ công viên Mall. Rồi nghĩ về Digger. Tự hỏi vụ đấu súng diễn ra như thế nào và ai là người đã bắn những phát đạn kết liễu hắn. Dù đã hai lần tham gia những vụ như vậy trong sự nghiệp của mình, nhưng hầu hết những gì cô có thể nhớ được chỉ là sự hoang mang,. Nó khác xa với phim ảnh. Chẳng bao giờ cô có cảm giác mọi thứ quay chậm cả, một cuộc đấu súng ngoài đời thật sự là năm giây mơ hồ của tình trạng hỗn loạn kinh hoàng cực độ, rồi mọi chuyện chấm dứt.
Những hình ảnh sống động đến sau đó là: chăm sóc những người bị thương và di dời xác chết.
Cộp... cộp...
Tiếng chuông điện thoại bỗng làm cô giật mình.
Trước mặt cô, Artie nhấc máy và cô thẫn thờ nhìn gương mặt màu xám của ông.
"Lễ tân..., chào ông, đặc vụ Cage."
Đột nhiên, ông bảo vệ cau mày. Ông liếc nhìn Lukas rồi tập trung vào một điểm đằng sau cô. Mắt ông mở lớn. "À", ông bảo vệ nói bằng giọng không thoải mái lắm. "Thanh tra Hardy hả ?... Anh ta là ai ? Ý ông là sao ?... Nhưng anh ta đang ở ngay đây, anh ta... ôi Chúa ơi !"
Artie thả rơi điện thoại và luống cuống rút súng.
Cộp cộp cộp cộp cộp...
Theo bản năng, Lukas biết rằng những bước chân đang chạy về phía họ kia chính là của một kẻ tấn công. Cô đổ người tới trước ngay khi loạt đạn từ khẩu súng giảm thanh xuyên thủng chiếc ghế sô pha nơi cô vừa ngồi, xé toạc lớp Naugahyde và làm nổ tung một ít đệm bên trong.
Cô nhìn ra đằng sau, xoay người, quờ quạng tìm chỗ nấp đằng sau một chậu cây cảnh.
Đó là... Không, không thể nào ! Đó là Hardy.
Artie vừa bắn loạn xạ vừa hét, "Chính là hắn ! Hắn là tên sát nhân. Hắn... Ôi trời. Ôi không.. Ông bảo vệ nhìn xuống ngực áo mình. Ông đã bị trúng đạn, đổ rầm xuống hai đầu gối và ngã ra sau cái bàn.
Một viên đạn khác xuyên qua lưng ghế sô pha, ngay gần đầu Lukas. Cô cuộn tròn người để nấp phía sau cái cây cọ èo uột mà rất nhiều đặc vụ đã chế giễu. Và co rúm người trước tiếng choang khi một viên đạn bị chậu cây bằng crom đẩy văng lại.
Lukas hành động như một cỗ máy. Cô thậm chí còn chẳng cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra hay người đàn ông này thực ra là ai. Cô nhìn lên thật nhanh để tìm kiếm mục tiêu. Nhưng rồi cũng phải thụp xuống nhanh như vậy khi một viên đạn khác cắt lớp lá dày cách mặt cô vài phân. Cô lăn người sang trái, tựa lưng vào tường, nhổm lên và ngắm bắn. Chỉ trong một phần giây, cô đã kịp kiểm tra khung cảnh đằng sau lưng Hardy và bắn ba phát đạn liên tiếp.
Những viên đạn 10 li nặng nề không trúng người hắn và đục những cái lỗ to tướng trên tường. Hardy bắn thêm hai phát về phía cô rồi biến mất ở cuối hành lang.
Cô chạy tới bức tường bên cạnh lối ra vào, dựa lưng vào nó.
Tiếng chân lộp cộp xa dần.
Một giọng nói khác ở đầu phía bên kia vọng tới, "Có chuyện gì thế ? Có chuyện gì thế ?".
Đâu đó trên hành lang, một cánh cửa đã đóng sầm lại.
Lukas chạy ra ngó đoạn khúc cua một cái thật nhanh rồi chạy trở về khi nhìn thấy bóng đen của một người đàn ông ở cuối sảnh.
Cô nằm sấp trên mặt sàn, ngắm bắn và hét, "Đặc vụ liên bang đây ! Xưng tên ngay nếu không tôi bắn !".
"Ted Yan", người đàn ông kêu lên. "Phòng Phân tích Phần mềm."
Lukas biết anh ta. Anh ta là bạn của Geller, cũng là đặc vụ. Nhưng cô nghĩ: Tuyệt đấy, mình có hẳn một tay mọt sách làm tiếp viện.
"Một mình anh à ?", cô hét.
"Tôi..."
Im lặng.
"Ted ?"
"Không. Chúng tôi có hai người... Susan Nance đang ở đây với tôi."
Giọng Nance vỡ òa khi nói, "Ôi Margaret, hắn giết Louise ở phòng An ninh rồi ! Cô ấy chết rồi. Cả Tony Phelps nữa".
Chúa ơi. Có chuyện gì thế này ?
Ted nói, "Chúng tôi đang ở cạnh...".
"Được rồi, khẽ thôi", Lukas nạt. "Đừng có nói ra vị trí của mình. Có ai vừa đi qua anh không ?"
"Không", Ted nói. "Hắn không thể đi qua chỗ tôi được. Tôi nghe tiếng cửa đóng trên hành lang đằng này. Hắn đang ở đâu đó giữa chúng ta."
"Yểm trợ cho tôi", Lukas bảo.
Vừa nhìn lại sau lưng, Lukas vừa chạy tới phòng bảo vệ. Artie đã bất tỉnh song không mất quá nhiều máu. Cô nhấc điện thoại lên nhưng Cage đã chằng còn ở đường dây. Cô bấm 911, xưng danh là đặc vụ của Bộ tư pháp và báo động Mã 42 ở trụ sở FBI.
Theo cô được biết thì chưa từng có ai làm điều này, trong toàn bộ lịch sử của Cục điều tra liên bang. Mã 42 nghĩa là có một cuộc tấn công ở ngay trụ sở chính. Nó đã trở thành một trò đùa kể từ nhiều năm nay, khi ai đó báo Mã 42 tức là họ đã gặp rắc rối thực sự.
"Hai người có vũ khí không ?", Lukas gọi.
"Súng công vụ", Ted nói. "Cả hai chúng tôi".
Có nghĩa là những khẩu Clocks hoặc Sig-Sauer của họ. Lukas nghĩ đến khẩu MP-5 tự động của mình hiện đang nằm trong xe. Cô sẽ trả bất cứ giá nào để lấy được khẩu súng ấy nhưng giờ thì không còn thời gian nữa rồi.
Cô quan sát hành lang lúc này vẫn còn trống.
Tám cánh cửa trên đó. Năm cái bên phải, ba cái bên trái.
Hắn đang đứng đằng sau một trong các cánh cửa kia.
Câu đố cho anh này, Parker. Cánh cửa nào dẫn đến tên phản đồ Judas của chúng ta ?
Ba con diều hâu cùng bắt mất gà của bác nông dân...
Lăm lăm khẩu súng trước mặt, Lukas từ từ tiến tới, trông thấy bóng của hai đặc vụ phía đầu kia hành lang. Cô dùng tay làm ký hiệu để bảo họ tránh sang bên và vòng lại khúc quanh. Nếu Hardy lao ra khỏi cửa, cô sẽ khó ngắm bắn nếu Ted và Nance đang đứng ở đằng sau. Họ cũng gặp vấn đề tương tự và sẽ ngần ngại khi bắn hạ Hardy vì sợ sẽ trúng cô. Chỉ có một mình, cô sẽ mất lợi thế hai gọng kìm nhưng có thể bắn thoải mái nếu hắn cố bỏ chạy.
Lukas đi xuống cuối hành lang.
Cừa nào đây ? Cô tự hỏi.
Nghĩ đi... Nào ! Nghĩ đi !
Nếu Hardy có chút cảm giác định hướng thì hắn sẽ biết rằng năm văn phòng ở bên phải cô đều là ở mé ngoài; hắn sẽ không chọn một cánh cửa bên trái vì như vậy, có nguy cơ bị kẹt lại trong tòa nhà.
Được rồi, chúng ta sẽ thu hẹp phạm vi xuống năm cửa bên phải.
Trong năm cửa này thì hai cái có biển LỄ TN, tên giả thay cho các phòng thẩm vấn, nơi họ đã gặp Czisman. Hardy có thể ngay lập tức nghi ngờ rằng FBI thì cần gì có phòng Lễ tân, hắn sẽ phát hiện ra chúng liên quan đến an ninh nhiều hơn và chẳng thể tiếp cận với bên ngoài mà trên thực tế đúng là như vậy; các phòng này đều không có cửa sổ.
Cánh cửa ở giữa ghi BẢO TRÌ. Lukas không biết chính xác nó dẫn đến đâu nhưng cô đoán nó chính là phòng để đồ của người lao công và cũng chẳng có lối ra nào khác, và kết luận Hardy hẳn sẽ suy luận y hệt như vậy.
Còn lại hai cánh cửa đều không treo biển. Cô vô tình được biết chúng đều dẫn tới văn phòng nhỏ dành cho những người đánh máy thời vụ. Cả hai phòng đều có cửa sổ quay ra phố. Một phòng gần với khu vực tiếp tân nhất. Cái kia thì gần với vị trí của Ted và Nance nhất.
Nhưng sao phải vội ? Cô tự hỏi mình. Chỉ việc chờ viện trợ đến.
Song ngay lúc này, có thể Hardy đang tìm cách đập vỡ một cửa sổ và sắp thoát ra được. Lukas sẽ không mạo hiểm để hắn chạy trốn.
Cửa nào đây, cửa nào đây ?
Cô đưa ra lựa chọn của mình: Cánh cửa gần sảnh nhất. Cũng là hợp lý nhất. Hardy sẽ không chạy tới chín, mười mét trên hành lang với một đặc vụ cầm súng truy đuổi sau lưng mà không tìm chỗ nấp.
Một khi đã quyết định xong, cô quên luôn những lựa chọn khác.
Câu đố nào khi giải xong mà chả thấy dễ. Y như đời sống, đúng không ?
Cô thử tay nắm cửa. Cánh cửa đã khóa.
Lúc nào cửa cũng khóa à ? Cô tự hỏi. Hay hắn đã khóa lại từ bên trong ?
Không, hắn đã khóa đấy. Chắc là hắn ở trong này. Hắn còn đi đâu được nữa ? Cô chạy tới phòng bảo vệ, lấy chìa khóa trên thắt lưng Artie rồi trở lại. Cô tra chìa vào ổ và khẽ khàng hết mức có thể.
Xoay tay cầm.
Nó vang lên tiếng cách đáng báo động.
Quỷ thật. Chả khác gì hét toáng lên rằng, "Ta đang tới đây !".
Một, hai...
Hít sâu.
Cô nghĩ về chồng và con trai.
Con yêu mẹ !
Rồi đẩy nhanh cánh cửa.
Người cúi thấp, vũ khí đã sẵn sàng, ngón tay đặt lên cò súng khẩu Glock...
Chẳng có ai...
Hắn không ở đây.
Chờ đã... cái bàn... Nó là vật duy nhất để hắn trốn đằng sau.
Cô bước vòng qua nó, vũ khí luôn giữ trước mặt
Không có gì.
Quỷ thật, cô sai rồi. Hắn đã đi qua cánh cửa kia, cái xa nhất.
Rồi từ khóe mắt mình, cô thấy một cử động mờ nhạt.
Cánh cửa đối diện ở bên kia hành lang, chính là cửa có biển BẢO TRÌ, khẽ hé mở. Họng của một khẩu súng có lắp ống giảm thanh đang hạ về phía cô.
"Margaret !", giọng Susan Nance vang lên từ cuối hành lang. Rồi cô ấy hét lên, "Đứng im !".
Lukas lăn mình xuống sàn ngay khi súng của Hardy khai hỏa hai phát.
Nhưng hắn không nhắm vào cô. Hai viên đạn là nhằm vào cửa sổ bằng kính. Nó vỡ tan thành ngàn mảnh vụn.
Nance bắn liền ba phát trong lúc Hardy chạy một cách lúng túng vì chiếc ba lô to đùng trên lưng và lao vào văn phòng, nơi Lukas đang cúi lom khom. Ba phát đạn đều trượt. Hắn bắn bừa về hướng Lukas, buộc cô phải tìm chỗ nấp. Cô lăn trên sàn nhà, vỏ đạn rơi lanh canh trên mặt bàn và Hardy lao qua cửa sổ để ra ngoài ban công nhìn xuống phố Ninth. Hắn nhảy qua hàng rào xuống phố. Lukas bắn tiếp nhưng cũng trượt
Cô bò dậy và chạy ra cửa sổ.
Lukas chợt hiểu ra mọi chuyện: Hardy đã thử mở cánh cửa phía bên này tòa nhà nhưng rồi thấy bị khóa. Vậy nên, hắn đã chờ trong phòng lao công phía bên kia hành lang, đoán trước đường đi nước bước của cô, biết rằng cô sẽ chọn cánh cửa này và đi lấy chìa khóa để mở nó. Hắn đã lợi dụng cô.
Cô đã sai lầm nghiêm trọng.
Bác nông dân nhắm vào con diều hâu bên trái và bắn trúng nó...
Đứng trên lớp kính vụn ở ban công, cô nhìn khắp lượt con phố nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào của Hardy.
Viên đạn không bật nảy...
Cô chỉ có thể trông thấy một đám đông lớn đang trở về từ bãi bắn pháo hoa, ngạc nhiên nhìn vào khung cửa sổ vỡ toang đang đóng khung một cô gái tóc vàng hấp dẫn với khẩu súng trên tay.
Trên mái nhà còn lại mấy con diều hâu ?...
Cô lơ đãng lắng nghe tiếng bước chân trên hành lang đằng sau lưng mình.
Hai tuần trước, lối vào này chất đầy quà cáp mà các đặc vụ và nhân viên văn phòng ủng hộ cho những gia đình vô gia cư. Cô cũng đăng ký tặng một số đồ chơi nhưng vào giây phút cuối, cô đã phải hủy bỏ, thay vào đó là làm việc mười hai tiếng liên tục trong ngày Giáng sinh để điều tra một vụ án mạng sát hại một người da màu do hai gã da trắng gây ra.
Cộp cộp cộp...
Giờ cô ước gì mình chưa từng hủy buổi lễ ngày Giáng sinh. Lúc đó, cô đã lý luận rằng tặng đồ chơi thật là phù phiếm trong khi cô có thể làm những công việc "nghiêm túc". Nhưng giờ thì cô thừa nhận ý nghĩ nhìn thấy những đứa trẻ trong ngày lễ khiến cô thấy đau khổ hơn nhiều so với việc đá tung cánh cửa nhà một tên khùng mang súng ở công viên Manassas.
Hèn nhát, cô tự bảo mình.
Cộp cộp cộp...
Cô nhìn ra ngoài ô cửa sổ bằng kính. Đám đông, những người đang trở về từ công viên Mall. Rồi nghĩ về Digger. Tự hỏi vụ đấu súng diễn ra như thế nào và ai là người đã bắn những phát đạn kết liễu hắn. Dù đã hai lần tham gia những vụ như vậy trong sự nghiệp của mình, nhưng hầu hết những gì cô có thể nhớ được chỉ là sự hoang mang,. Nó khác xa với phim ảnh. Chẳng bao giờ cô có cảm giác mọi thứ quay chậm cả, một cuộc đấu súng ngoài đời thật sự là năm giây mơ hồ của tình trạng hỗn loạn kinh hoàng cực độ, rồi mọi chuyện chấm dứt.
Những hình ảnh sống động đến sau đó là: chăm sóc những người bị thương và di dời xác chết.
Cộp... cộp...
Tiếng chuông điện thoại bỗng làm cô giật mình.
Trước mặt cô, Artie nhấc máy và cô thẫn thờ nhìn gương mặt màu xám của ông.
"Lễ tân..., chào ông, đặc vụ Cage."
Đột nhiên, ông bảo vệ cau mày. Ông liếc nhìn Lukas rồi tập trung vào một điểm đằng sau cô. Mắt ông mở lớn. "À", ông bảo vệ nói bằng giọng không thoải mái lắm. "Thanh tra Hardy hả ?... Anh ta là ai ? Ý ông là sao ?... Nhưng anh ta đang ở ngay đây, anh ta... ôi Chúa ơi !"
Artie thả rơi điện thoại và luống cuống rút súng.
Cộp cộp cộp cộp cộp...
Theo bản năng, Lukas biết rằng những bước chân đang chạy về phía họ kia chính là của một kẻ tấn công. Cô đổ người tới trước ngay khi loạt đạn từ khẩu súng giảm thanh xuyên thủng chiếc ghế sô pha nơi cô vừa ngồi, xé toạc lớp Naugahyde và làm nổ tung một ít đệm bên trong.
Cô nhìn ra đằng sau, xoay người, quờ quạng tìm chỗ nấp đằng sau một chậu cây cảnh.
Đó là... Không, không thể nào ! Đó là Hardy.
Artie vừa bắn loạn xạ vừa hét, "Chính là hắn ! Hắn là tên sát nhân. Hắn... Ôi trời. Ôi không.. Ông bảo vệ nhìn xuống ngực áo mình. Ông đã bị trúng đạn, đổ rầm xuống hai đầu gối và ngã ra sau cái bàn.
Một viên đạn khác xuyên qua lưng ghế sô pha, ngay gần đầu Lukas. Cô cuộn tròn người để nấp phía sau cái cây cọ èo uột mà rất nhiều đặc vụ đã chế giễu. Và co rúm người trước tiếng choang khi một viên đạn bị chậu cây bằng crom đẩy văng lại.
Lukas hành động như một cỗ máy. Cô thậm chí còn chẳng cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra hay người đàn ông này thực ra là ai. Cô nhìn lên thật nhanh để tìm kiếm mục tiêu. Nhưng rồi cũng phải thụp xuống nhanh như vậy khi một viên đạn khác cắt lớp lá dày cách mặt cô vài phân. Cô lăn người sang trái, tựa lưng vào tường, nhổm lên và ngắm bắn. Chỉ trong một phần giây, cô đã kịp kiểm tra khung cảnh đằng sau lưng Hardy và bắn ba phát đạn liên tiếp.
Những viên đạn 10 li nặng nề không trúng người hắn và đục những cái lỗ to tướng trên tường. Hardy bắn thêm hai phát về phía cô rồi biến mất ở cuối hành lang.
Cô chạy tới bức tường bên cạnh lối ra vào, dựa lưng vào nó.
Tiếng chân lộp cộp xa dần.
Một giọng nói khác ở đầu phía bên kia vọng tới, "Có chuyện gì thế ? Có chuyện gì thế ?".
Đâu đó trên hành lang, một cánh cửa đã đóng sầm lại.
Lukas chạy ra ngó đoạn khúc cua một cái thật nhanh rồi chạy trở về khi nhìn thấy bóng đen của một người đàn ông ở cuối sảnh.
Cô nằm sấp trên mặt sàn, ngắm bắn và hét, "Đặc vụ liên bang đây ! Xưng tên ngay nếu không tôi bắn !".
"Ted Yan", người đàn ông kêu lên. "Phòng Phân tích Phần mềm."
Lukas biết anh ta. Anh ta là bạn của Geller, cũng là đặc vụ. Nhưng cô nghĩ: Tuyệt đấy, mình có hẳn một tay mọt sách làm tiếp viện.
"Một mình anh à ?", cô hét.
"Tôi..."
Im lặng.
"Ted ?"
"Không. Chúng tôi có hai người... Susan Nance đang ở đây với tôi."
Giọng Nance vỡ òa khi nói, "Ôi Margaret, hắn giết Louise ở phòng An ninh rồi ! Cô ấy chết rồi. Cả Tony Phelps nữa".
Chúa ơi. Có chuyện gì thế này ?
Ted nói, "Chúng tôi đang ở cạnh...".
"Được rồi, khẽ thôi", Lukas nạt. "Đừng có nói ra vị trí của mình. Có ai vừa đi qua anh không ?"
"Không", Ted nói. "Hắn không thể đi qua chỗ tôi được. Tôi nghe tiếng cửa đóng trên hành lang đằng này. Hắn đang ở đâu đó giữa chúng ta."
"Yểm trợ cho tôi", Lukas bảo.
Vừa nhìn lại sau lưng, Lukas vừa chạy tới phòng bảo vệ. Artie đã bất tỉnh song không mất quá nhiều máu. Cô nhấc điện thoại lên nhưng Cage đã chằng còn ở đường dây. Cô bấm 911, xưng danh là đặc vụ của Bộ tư pháp và báo động Mã 42 ở trụ sở FBI.
Theo cô được biết thì chưa từng có ai làm điều này, trong toàn bộ lịch sử của Cục điều tra liên bang. Mã 42 nghĩa là có một cuộc tấn công ở ngay trụ sở chính. Nó đã trở thành một trò đùa kể từ nhiều năm nay, khi ai đó báo Mã 42 tức là họ đã gặp rắc rối thực sự.
"Hai người có vũ khí không ?", Lukas gọi.
"Súng công vụ", Ted nói. "Cả hai chúng tôi".
Có nghĩa là những khẩu Clocks hoặc Sig-Sauer của họ. Lukas nghĩ đến khẩu MP-5 tự động của mình hiện đang nằm trong xe. Cô sẽ trả bất cứ giá nào để lấy được khẩu súng ấy nhưng giờ thì không còn thời gian nữa rồi.
Cô quan sát hành lang lúc này vẫn còn trống.
Tám cánh cửa trên đó. Năm cái bên phải, ba cái bên trái.
Hắn đang đứng đằng sau một trong các cánh cửa kia.
Câu đố cho anh này, Parker. Cánh cửa nào dẫn đến tên phản đồ Judas của chúng ta ?
Ba con diều hâu cùng bắt mất gà của bác nông dân...
Lăm lăm khẩu súng trước mặt, Lukas từ từ tiến tới, trông thấy bóng của hai đặc vụ phía đầu kia hành lang. Cô dùng tay làm ký hiệu để bảo họ tránh sang bên và vòng lại khúc quanh. Nếu Hardy lao ra khỏi cửa, cô sẽ khó ngắm bắn nếu Ted và Nance đang đứng ở đằng sau. Họ cũng gặp vấn đề tương tự và sẽ ngần ngại khi bắn hạ Hardy vì sợ sẽ trúng cô. Chỉ có một mình, cô sẽ mất lợi thế hai gọng kìm nhưng có thể bắn thoải mái nếu hắn cố bỏ chạy.
Lukas đi xuống cuối hành lang.
Cừa nào đây ? Cô tự hỏi.
Nghĩ đi... Nào ! Nghĩ đi !
Nếu Hardy có chút cảm giác định hướng thì hắn sẽ biết rằng năm văn phòng ở bên phải cô đều là ở mé ngoài; hắn sẽ không chọn một cánh cửa bên trái vì như vậy, có nguy cơ bị kẹt lại trong tòa nhà.
Được rồi, chúng ta sẽ thu hẹp phạm vi xuống năm cửa bên phải.
Trong năm cửa này thì hai cái có biển LỄ TN, tên giả thay cho các phòng thẩm vấn, nơi họ đã gặp Czisman. Hardy có thể ngay lập tức nghi ngờ rằng FBI thì cần gì có phòng Lễ tân, hắn sẽ phát hiện ra chúng liên quan đến an ninh nhiều hơn và chẳng thể tiếp cận với bên ngoài mà trên thực tế đúng là như vậy; các phòng này đều không có cửa sổ.
Cánh cửa ở giữa ghi BẢO TRÌ. Lukas không biết chính xác nó dẫn đến đâu nhưng cô đoán nó chính là phòng để đồ của người lao công và cũng chẳng có lối ra nào khác, và kết luận Hardy hẳn sẽ suy luận y hệt như vậy.
Còn lại hai cánh cửa đều không treo biển. Cô vô tình được biết chúng đều dẫn tới văn phòng nhỏ dành cho những người đánh máy thời vụ. Cả hai phòng đều có cửa sổ quay ra phố. Một phòng gần với khu vực tiếp tân nhất. Cái kia thì gần với vị trí của Ted và Nance nhất.
Nhưng sao phải vội ? Cô tự hỏi mình. Chỉ việc chờ viện trợ đến.
Song ngay lúc này, có thể Hardy đang tìm cách đập vỡ một cửa sổ và sắp thoát ra được. Lukas sẽ không mạo hiểm để hắn chạy trốn.
Cửa nào đây, cửa nào đây ?
Cô đưa ra lựa chọn của mình: Cánh cửa gần sảnh nhất. Cũng là hợp lý nhất. Hardy sẽ không chạy tới chín, mười mét trên hành lang với một đặc vụ cầm súng truy đuổi sau lưng mà không tìm chỗ nấp.
Một khi đã quyết định xong, cô quên luôn những lựa chọn khác.
Câu đố nào khi giải xong mà chả thấy dễ. Y như đời sống, đúng không ?
Cô thử tay nắm cửa. Cánh cửa đã khóa.
Lúc nào cửa cũng khóa à ? Cô tự hỏi. Hay hắn đã khóa lại từ bên trong ?
Không, hắn đã khóa đấy. Chắc là hắn ở trong này. Hắn còn đi đâu được nữa ? Cô chạy tới phòng bảo vệ, lấy chìa khóa trên thắt lưng Artie rồi trở lại. Cô tra chìa vào ổ và khẽ khàng hết mức có thể.
Xoay tay cầm.
Nó vang lên tiếng cách đáng báo động.
Quỷ thật. Chả khác gì hét toáng lên rằng, "Ta đang tới đây !".
Một, hai...
Hít sâu.
Cô nghĩ về chồng và con trai.
Con yêu mẹ !
Rồi đẩy nhanh cánh cửa.
Người cúi thấp, vũ khí đã sẵn sàng, ngón tay đặt lên cò súng khẩu Glock...
Chẳng có ai...
Hắn không ở đây.
Chờ đã... cái bàn... Nó là vật duy nhất để hắn trốn đằng sau.
Cô bước vòng qua nó, vũ khí luôn giữ trước mặt
Không có gì.
Quỷ thật, cô sai rồi. Hắn đã đi qua cánh cửa kia, cái xa nhất.
Rồi từ khóe mắt mình, cô thấy một cử động mờ nhạt.
Cánh cửa đối diện ở bên kia hành lang, chính là cửa có biển BẢO TRÌ, khẽ hé mở. Họng của một khẩu súng có lắp ống giảm thanh đang hạ về phía cô.
"Margaret !", giọng Susan Nance vang lên từ cuối hành lang. Rồi cô ấy hét lên, "Đứng im !".
Lukas lăn mình xuống sàn ngay khi súng của Hardy khai hỏa hai phát.
Nhưng hắn không nhắm vào cô. Hai viên đạn là nhằm vào cửa sổ bằng kính. Nó vỡ tan thành ngàn mảnh vụn.
Nance bắn liền ba phát trong lúc Hardy chạy một cách lúng túng vì chiếc ba lô to đùng trên lưng và lao vào văn phòng, nơi Lukas đang cúi lom khom. Ba phát đạn đều trượt. Hắn bắn bừa về hướng Lukas, buộc cô phải tìm chỗ nấp. Cô lăn trên sàn nhà, vỏ đạn rơi lanh canh trên mặt bàn và Hardy lao qua cửa sổ để ra ngoài ban công nhìn xuống phố Ninth. Hắn nhảy qua hàng rào xuống phố. Lukas bắn tiếp nhưng cũng trượt
Cô bò dậy và chạy ra cửa sổ.
Lukas chợt hiểu ra mọi chuyện: Hardy đã thử mở cánh cửa phía bên này tòa nhà nhưng rồi thấy bị khóa. Vậy nên, hắn đã chờ trong phòng lao công phía bên kia hành lang, đoán trước đường đi nước bước của cô, biết rằng cô sẽ chọn cánh cửa này và đi lấy chìa khóa để mở nó. Hắn đã lợi dụng cô.
Cô đã sai lầm nghiêm trọng.
Bác nông dân nhắm vào con diều hâu bên trái và bắn trúng nó...
Đứng trên lớp kính vụn ở ban công, cô nhìn khắp lượt con phố nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào của Hardy.
Viên đạn không bật nảy...
Cô chỉ có thể trông thấy một đám đông lớn đang trở về từ bãi bắn pháo hoa, ngạc nhiên nhìn vào khung cửa sổ vỡ toang đang đóng khung một cô gái tóc vàng hấp dẫn với khẩu súng trên tay.
Trên mái nhà còn lại mấy con diều hâu ?...
Tác giả :
Jeffery Deaver