Giống Rồng
Chương 3-2: Thiện tướng Bình Nam đả tứ hổ
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ ba:
Núi Tiên Du, Đại hổ giương nanh vuốt.
Phủ Tống Bình, Đại thiền sư cứu người.
Chương 3.2 Thiện tướng Bình Nam đả tứ hổ
Đỗ Đại thả đám con gái đi vào trong núi khiến mấy tên lính bứt rứt trong người toan đuổi theo đám con gái ấy. Đỗ Đại ra hiệu cho đám lính lui lại. Mỗi người tìm lấy một gốc cây, tảng đá lớn để núp. Chưa đây một khắc sau, toán con gái ấy cởi bỏ xiêm y, mỗi người chọn cho mình một chỗ như đã định sẵn từ đầu. Có một cô gái còn chần chừ không cởi. Đỗ Đại sinh nghi theo dõi từng động tĩnh của cô gái ấy. Còn đám lính kia chằm chằm nhìn về bọn con gái đang ở trần với ánh mắt thèm khát.
Từ phía sườn trái xuất hiện chừng trên chục tên cướp kè kè bên mình là giáo dài, trường đao. Có tên dáng vẻ thủ lĩnh đi từ sườn núi phải sau đấy là mười mấy tên lâu la.
Bọn lâu la toan cởi quần áo chọn lấy cho mình một cô gái thì tên thủ lĩnh ấy gọi một tên khác lại gần bàn bạc to nhỏ. Ánh mắt đong đưa của cô gái ban nãy khiến Gã Quỷ không kiềm chế được tạo tiếng động lớn, cây thông gãy xuống. Cô gái khi nãy chưa bỏ xiêm y hét lớn lên:
- Các anh ơi. Bọn cướp vặt kia định giở trò đồi bại với tụi thiếp.
Hô lớn, Đỗ Đại cho đám lính nhảy ra, tay giữ chắc đoản đao cùng giáo ngắn. Gã Quỷ thét lớn:
- Lũ giặc cỏ các ngươi còn không chịu đầu hàng. Ta là Dương Diện Lão Quỷ Đỗ Tồn Thăng đây.
Tên thủ lĩnh đứng lên đầu ra hiệu cho đám lâu la tập hợp gươm giáo như muốn ăn tươi nuốt sống Gã Quỷ cùng bọn lính. Y cười lớn:
- Ra là gã mặt quỷ! Chui rúc đám quan lại Tống Bình mà làm tướng đây à! Ngày trước đánh nhau với huynh trưởng ta ở bến Bình Than chẳng suýt mất mạng, nay tới đây nạp mạng chăng.
Gã Quỷ gào thét khiến cây rung, chim bay toán loạn. Đỗ Đại quát lớn:
- Lũ cướp các ngươi còn không mau đầu hàng.
Nói rồi hai chục tên lính xông lên phía trước khua múa đao kiếm vờ như đánh. Bấy giờ đám lâu la giương gươm giáo toan đánh lại thì Đỗ Đại ra hiệu cho đám lính chạy tứ phía theo đường mà Thiếu Chủ đã tính từ trước đó. Chạy được một đoạn thì cứ mỗi nhánh đường thêm hai lính chạy ra, chẳng mấy chốc số lính đông gấp đôi bọn cướp.
Nhìn vậy, tên thủ lĩnh huýt sáo cho bọn lâu la chạy lại. Có tên dáng người thấp tẹt, mũi to như quả cà chua, đầu quấn khăn vàng, mắt híp tiến đến thủ thỉ vào tai tên thủ lĩnh:
- Ta mắc bẫy chúng rồi.
Hắn cười lớn:
- Cái tên thất phu nhà ngươi! Phàn Du trước giờ dùng mưu giết chết bao nhiêu kẻ. Nay các ngươi dùng mưu cũ rích ấy đừng hòng giết được ta.
Nói xong, từ hai phía sườn núi bọn cướp từ đâu ra đến cả năm chục người. Đỗ Đại tỏ vẻ rụt rè hỏi:
- Các ngươi ai dám xông lên trên kia bắt cướp.
Cả đám lính bước lùi lại một bước, duy chỉ còn một tên lính còi cọc miệng há hốc. Dương Diện dùng sức hẩy hắn lên ngã dụi mặt xuống đất. Dương Diện thét lớn:
- Hèn quân. Hãy xem ta đây.
Gã Quỷ lao lên như tảng đá lăn ngược dốc, gã dùng dao quắm cắt đứt đôi cây thông lớn. Bọn lâu la cướp vẫn tiến lên, tên thủ lĩnh cầm cây nỏ bắn xuống phía dưới sượt qua đầu gã quỷ. Gã giật mình thấy tóc rơi xuống, hét lớn:
- Lũ cướp khốn nạn. Cậy trên cao lại có nỏ bắn. Có giỏi thì xuống đây đấu với ta so cao thấp, mạnh yếu.
Tên thủ lĩnh hò hét đám lâu la chạy xuống phía dưới hòng truy giết. Đỗ Đại cho quân rút lui như khi nãy trốn chay. Tên thủ lĩnh cười lớn, chạy đuổi theo, vừa chạy vừa nói lớn:
- Giờ thì xem các ngươi còn mai phục bằng gì?
Tên lùn khi nãy gọi thêm một đám lâu la nữa đuổi theo trợ giúp tên thủ lĩnh. Đám lính chạy toán loạn, lựa đường chạy qua đám cỏ khô, lá khô. Bọn cướp đuổi theo khắp ngả ấy chạy đến những chỗ ấy, thấy bọn lính chạy qua được cũng đuổi theo qua đấy. Đám lâu la không biết chạy qua chỗ yếu, ngã thụt xuống những hố đầy ong. Được nửa canh giờ, bọn cướp người chết vì ong đốt, kẻ thoát được lên hố được thì cũng bị quân lính cầm đuốc từ xa ném vào mà chết cháy. Còn lại chừng mười tên lâu la và đám con gái chạy xuống núi toan tìm lối thoát thì bị đám lính chặn giữ lại. Hai tên cầm đầu bị trói dắt xuống chân núi.
Đêm ấy, Chí Liệt cho người tra khảo bọn lâu la bị bắt, không tên nào chịu khai đường vào động cướp. Chí Liệt cho giết bảy tên. Hai tên thủ lĩnh cứng đầu luôn miệng nói:
- Cha mẹ chúng mày. Dám lừa ông mày. Đại ca ta sẽ giết chết hết lũ chúng mày.
Hai tên ấy gào thét đến nửa đêm thì đói lả đi. Gã Quỷ uống rượu rồi đùa giỡn với một đứa con gái mà gã giữ lại, trước mặt hai tên thủ lĩnh. Gã rót rượu vào bát rồi đưa lên miệng đưa cho tên thủ lĩnh người cao lớn. Y nhổ nước bọt vào bát ấy, Gã Quỷ giận lên đập bát vỡ, lấy mảnh vỡ lên rạch vào lưng y. Y không nhúc nhích, mặt căng lên như sắp nổ, đôi hàm nghiến chặt ken két. Gã Quỷ hét lớn vào mặt y:
- Là nhà ngươi muốn vậy. Lính đâu lôi ả người tình của hắn kéo lên đây.
Gã Quỷ định lột sạch quần áo trên người ả xuống thì Chí Liệt dùng gậy gõ vào đầu hắn:
- Ngươi lại định làm điều xằng bậy gì nữa đây? Còn không mau đi kiếm quân sư về đây. Nửa đêm rồi, chưa thấy đệ ấy về. Không biết là có xảy ra điều gì không nữa.
Có tên lính hớt ha hớt hải chạy từ phía Bắc về, chân tay lẹo khẹo vấp phải gốc đa nổi trên mặt đất. Mặt tím tái tên ấy thở không ra hơi nói:
- Bẩm chủ tướng! Quân sư chở vàng bạc châu báu qua chân núi phía bắc thì bị toán cướp ấy xông ra cướp. Cả người và ngựa giờ không thấy tăm hơi.
Chí Liệt đấm vào tay mình, tự nói với mình:
- Quả nhiên, Sĩ Giao liệu tính như thần. Giờ chỉ còn…
Đỗ Đại từ phía chùa dưới chân núi chạy về báo:
- Bẩm thiếu chủ. Khi tối, đám lính dò đường đi cùng hai đứa con gái và tên lâu la đã tìm được đường vào động cướp.
- Thế tên lâu la ấy đâu?
- Ta dọa hắn, hắn sợ quá ngã xuống núi mà chết rồi. Còn hai ả kia ta tha cho về làng cũ rồi.
- Vậy ngươi cùng ta đi ngay lối đỉnh núi rồi sang bên động. Mở một lối để tướng sĩ rút thật nhanh. Chúng ta đột nhập động ấy mà bắt sống bọn cướp. Gã Quỷ cầm một trăm lính tức tốc đến chân núi phía bắc cùng Sĩ Giao giải vây đánh hai mặt vào động ấy. Ắt chúng sẽ bại.
Nói rồi, Chí Liệt dẫn theo một trăm lính mở đường lên đỉnh núi từ sườn nam, đến đoạn có nhiều bàn đá thì chia đôi đường. Đỗ Đại dẫn năm mươi lính đi sườn phải, Chí Liệt dẫn năm mươi lính đi sườn trái. Tay cầm đuốc, tay cầm đoản đao, giáo ngắn bọn lính hô hào, chí khí ngút trời.
Bọn cướp trong đêm bị tập kích bất ngờ, không kịp trở tay, nháo nhác tìm vũ khí chống trả lại. Đám lính lại ném đuốc vào những chỗ dễ cháy, gió đông nam theo sườn núi khiến lửa bén nhanh, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi toàn bộ lều tranh của bọn cướp. Chí Liệt giương cung bắn hạ cờ xí của toán cướp trên đỉnh núi. Cờ rơi xuống đống lửa mà cháy tiêu tan. Lúc ấy có hai tên mặt dữ như cọp chạy tới chỗ Chí Liệt, một tên hơi thở còn nồng nặc mùi rượu, ria mép lếch thếch như con mèo ăn vụng, mồm méo xệch nói giọng của người phía tây sông Đáy, đều đều mà không phân biệt nổi thanh tiếng:
- Cái lũ kia! Đang đêm dám xông đến đây đốt phá. Bọn mày không muốn sống nữa chăng?
Chí Liệt nói lớn:
- Ta là An Dương thiện tướng, người Hoan Châu dòng dõi Dương gia. các ngươi còn không mau mau đầu hàng.
Cái tên mặt lông mày rủ xuống quặp lấy hai bên sẹo ở đuôi mắt, mặt lúc nào buồn rười rượi nhìn như chó vùng Tây Lương, hắn nheo mày càng hiện lên nhiều nếp nhăn, giọng nói huênh hoang:
- Cái lũ phản chủ họ Dương. Chúng mày không biết bọn này là thế nào không mà dám đến đây phá phách. Ta đây là Đại Bạch Hổ Mão Tử Hùng.
- Lục Bạch Hổ. Cả cái vùng Lĩnh Nam này chỉ nghe thấy tiếng thôi là đái ra quần rồi. Bọn trẻ con quấy khóc chỉ cần nhắc đến cũng nín thinh. Ta đây đại danh Nhị Hổ Giang Hoài – Cái tên mặt như mèo vụng vỗ ngực, mặt vênh vênh.
Chí Liệt cười lớn:
- Lục Bạch Hổ á? Nghe lục súc thì hợp với bọn bay hơn. Bọn bay thằng thì lùn thấp, mặt con lợn, đứa thì lạch bạch, giọng quang quác như gà vịt. Lại thêm hai cái mặt nhà các ngươi nhìn khuyển hoang, mèo dại. Hổ cọp cái nỗi gì!
Đỗ Đại cùng đám lính ùa theo cười hả hê.
Có tên lâu la đứng cạnh ấy, cái khố đùm còn lộ nguyên đôi mông trắng, chổng lên trời mà khoe:
- Mẹ chúng mày. Có biết đây là gì không?
Đỗ Đại xông lên, đạp thẳng vào mông hắn một cái dúi dụi. Tên thủ lĩnh mặt nhăn lấy dao găm trong tay áo, rạch phanh áo ra mà khoe từng thớ vằn trên người. Hắn gầm gào, đôi tai nhúc nhích. Đôi tay mang đôi Lưỡng long thần trảo sắc lẹm chém tảng đá vỡ làm năm mảnh. Hắn lại gầm gừ, đôi mắt sọc lên như hổ dữ xông thẳng vào Chí Liệt mà chém giết.
Chí Liệt lùi lại, rút gươm ra đấu với hắn. Đánh qua đánh lại hai chục hiệp thì gã xô Chí Liệt ngã ra đất. Tên còn lại dùng cung toan bắn Chí Liệt thì Đỗ Đại xông cầm đoản đao phi trúng gãy đôi cây cung. Tên ria mép lệch xệch ấy lại dùng Hỏa phụng trượng xông tới đánh với Đỗ Đại.
Chí Liệt đứng dậy xuống tấn dùng xà quyền lựa theo thế võ của tên thủ lĩnh kia mà đánh. Đánh được gần trăm hiệp thì Chí Liệt nhặt kiếm lên chém thẳng vào đôi Long thần trảo. Ánh kiếm trong lửa sáng lòa đôi mắt của tên thủ lĩnh kia, hắn đứng thế tựa hổ ngồi đỡ đòn.
Kiểm sắc gẫy đôi khiến Chí Liệt giật mình. Chí Liệt nghĩ trong đầu chẳng thể đấu lại hắn, toan tìm kế mà trói hắn lại. Chí Liệt chạy tới một gian nhà tranh còn chưa bị cháy trốn đi. Hắn gầm gào đuổi theo nhanh như cọp rình mồi, gã đạp thẳng cửa xông tới. Đôi chân găm năm móng sắt, hắn trèo nhanh nhẹn lên kèo nhà toàn tìm Chí Liệt.
Chí Liệt từ trên mái nhà dùng giáo đâm thẳng xuống vai hắn. Hắn né được, dùng chân với vuốt sắt toan đạp trúng bụng Chí Liệt. Thiếu chủ rơi nhanh xuống dưới tránh được đòn hiểm. Chàng dùng đoạn kiểm gãy, toàn bộ sức lực dồn đầu kiếm chặt gẫy cột nhà khiến bờ tường vỡ vụn. Hắn ngã làm cái rầm, phía bên ngoài Đỗ Đại dùng gậy vụt trúng đầu hắn thì tên thứ hai dùng trượng nhảy tới đánh sượt qua vai Đỗ Đại. Hai người cùng chạy ra ngoài, trước sau hợp nhất tạo thế Long Phượng tụ quần. Hai tên cướp hung tợn miệng méo xệch nhìn với ánh mắt dữ dằn lại xông tới muốn giết ngay Chí Liệt và Đỗ Đại. Bốn người đánh qua đánh lại thêm hai trăm hiệp nữa vẫn chưa phân thắng bại.
Lửa cháy mỗi lúc một lớn hơn, Chí Liệt cho quân rút theo đường đã mở từ trước. Đoàn quân rút đến sườn núi phía nam, bọn cướp cũng kịp chạy tới chỗ đấy. Có tiếng hô hào lớn từ chân núi phía Đông chạy sang, nghe ra giọng Gã Quỷ, Đỗ Đại cho quân dạt về hai bên. Toán cướp nghĩ là quân lính trốn chạy, viện quân của mình chạy đến đứng lại cười lớn:
- Lũ quan quân hèn nhát. Phen này bọn mày sẽ biết Lục Bạch Hổ thế nào!
Có tên lâu la hớt hải chạy lại, cầm đuốc ném thẳng vào chân tên Đại Hổ. Hắn lắp bắp hoảng sợ:
- Là… là gã Dương Diện Lão Quỷ Tồn Thăng.
Tên Đại Hổ biết chẳng còn đường lui sai đám lâu la quyết liều chết một phen. Đánh được nửa canh giờ thì toán cướp chết đến hơn nửa. Số còn lại đầu hàng, quân lính bắt giữ trói lại giải về thành Luy Lâu đến tám chín chục tên. Tên Đại Hổ cùng với Nhị Hổ đánh với Chí Liệt cùng Đỗ Đại được năm mươi hiệp thắng thế, toan chạy trốn thì bị Lão Quỷ giật bẫy tóm gọn cả hai. Thừng thít chặt đến mức nghẹt thở khiến bọn chúng không thể nhúc nhích. Sáng ngày sau, Chí Liệt sai lính giải hai tên ấy cùng hai tên bị bắt khi chiều trên núi.
Lại nói về Sĩ Giao, đêm ấy, chàng cùng đoàn tùy tùng khoảng chục người vờ vận chuyển vàng bạc đi đường qua chân núi phía bắc. Lại sai năm mươi lính phục sẵn dưới con kênh gần đó, hễ toán cướp đi từ phía bến Bình Than thì chặn đánh. Năm mươi lính mai phục từ dòng kênh phía bắc khi nào lửa đốt trên núi Lạn Kha thì xông ra đánh giết cướp. Còn lại bốn mươi lính phục dưới làng giữa khe núi chờ lệnh.
Đêm đó, Sĩ Giao bị tên thủ lĩnh sẹo xẻ ngang vai, đám lâu la gọi là Hống Sửu bắt được. Sĩ Giao bị trói vào gốc cây thông lớn chân núi phía Bắc. Một tên lính vờ đau bụng đi tiện thì nghe tiếng hô hào từ trên đỉnh núi giữa đêm. Đám lâu la toán cướp hỗn loạn. Tên lính ấy dùng dao cắt đứt thừng trói Sĩ Giao.
Sĩ Giao ra hiệu cho quân lính đánh từ phía bờ kênh lên chân núi, chém giết một trận. Đến giờ thìn trời sáng, nửa núi phía bắc cháy rụi, bọn cướp, đứa bị cháy, đứa bị lính dùng thương đao chém bốn phần chết ba. Hai tên thủ lĩnh đứng đầu bị Chí Liệt bắt sống.
Bốn tên thủ lĩnh bị bắt trói, đứa nào đứa ấy mặt giữ tợn như cọp, lại có bớp trắng từ cổ lên đến gáy, vằn đen như da hổ nên mới gọi là Bạch Hổ. Sáu tên cả thảy, còn hai tên kẻ đã chạy trốn. Đả bại toán cướp ấy, Dương Chí Liệt được dân vùng ấy tụng là Đại hổ Bình Nam, ngày rằm mồng một lên chùa chân núi phía nam thắp hương thờ sống, dân chúng vùng ấy có bài thơ mà khấn rằng:
”Bình Nam đả hổ cứu người
Uy vang lừng lẫy khắp trời Lĩnh Nam.
Kể rằng dân đói lầm than,
Thương nhân khiếp hãi, quân quan ngậm ngùi.
Làng trên xóm dưới lửa thui
Núi cao sông lớn dập vùi dưới chân
Gái trai lớn bé xa gần
Hễ nghe tiếng ấy mà dần chạy xa
Lúa còn son sắt lụa là
Trâu thời bú mẹ, đàn gà còn thơ
Hôm nào sáng sớm tinh mơ
Một đàn hổ quạ chẳng chừa một ai
Cô nàng yếm áo sờn vai
Anh chàng khố rách soạn bài thơ hay.
Cầm cày, hái lúa mỗi ngày
Chuối kia em bón, bòng này anh chăm.
Ở đâu hổ báo, rắn trăn
Ngày qua phá ruộng, nong tằm cháy khô.
Chuối chưa chín, bòng chưa to
Giặc kia kéo đến xéo cho nát nhừ
Dòng trong nước chảy lững lờ
Tay chèo, tay kéo những giờ trăng lên
Líu lo trên bến dưới thuyền
Cá tôm tanh tách chim khuyên mừng lòng.
Bỗng đâu ngạc quái giữa dòng
Xô người chèo lái, lại hòng cướp ngư.
Than ôi cái phận thủ từ
Sớm chiều quét lá cùng sư kinh thiền
Chúng dân thương xót cùng quyên
Trăm đồng, một nén chút tiền nhang hoa.
Ấy rồi hổ báo lại qua
Phật rơi nước mắt, lệ nhòa đôi vai.
Liệu ai đủ dũng đủ tài,
Đánh tan hổ báo ương tai bớt dần?
Bình Nam chẳng quản tấm thân
Ngày đêm phục kích đỡ dần tiếng than
Đêm kia động cướp hoang tàn.
Quân sư mưu trí, Bình Nam nghệ tài
Tồn Thăng võ dũng giương oai
Lão ngư Đỗ Đại sức ai địch bằng.
Lưỡng hổ cậy dũng hung hăng
Bình Nam khéo bẫy san bằng núi Tiên.
Nay thời giặc cướp đã yên
Thành tâm kính bái dâng lên thánh hiền.”
Diệt xong giặc cướp khét tiếng vùng đông du, dân chúng vùng ấy hả hê lắm. Trẻ con, người già đi lại thấy yên lòng. Những con buôn, thổ hào cũng thở phào vì đường gần dễ đi mà chẳng sợ cướp. Vàng bạc của cải bọn cướp cất giữ Chí Liệt đem chia hết cho người dân vùng ấy. Chùa chiền, đền miếu không kể lớn bé cứ quanh đó năm mươi dặm cũng được tu sửa bằng tiền ấy.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ ba:
Núi Tiên Du, Đại hổ giương nanh vuốt.
Phủ Tống Bình, Đại thiền sư cứu người.
Chương 3.2 Thiện tướng Bình Nam đả tứ hổ
Đỗ Đại thả đám con gái đi vào trong núi khiến mấy tên lính bứt rứt trong người toan đuổi theo đám con gái ấy. Đỗ Đại ra hiệu cho đám lính lui lại. Mỗi người tìm lấy một gốc cây, tảng đá lớn để núp. Chưa đây một khắc sau, toán con gái ấy cởi bỏ xiêm y, mỗi người chọn cho mình một chỗ như đã định sẵn từ đầu. Có một cô gái còn chần chừ không cởi. Đỗ Đại sinh nghi theo dõi từng động tĩnh của cô gái ấy. Còn đám lính kia chằm chằm nhìn về bọn con gái đang ở trần với ánh mắt thèm khát.
Từ phía sườn trái xuất hiện chừng trên chục tên cướp kè kè bên mình là giáo dài, trường đao. Có tên dáng vẻ thủ lĩnh đi từ sườn núi phải sau đấy là mười mấy tên lâu la.
Bọn lâu la toan cởi quần áo chọn lấy cho mình một cô gái thì tên thủ lĩnh ấy gọi một tên khác lại gần bàn bạc to nhỏ. Ánh mắt đong đưa của cô gái ban nãy khiến Gã Quỷ không kiềm chế được tạo tiếng động lớn, cây thông gãy xuống. Cô gái khi nãy chưa bỏ xiêm y hét lớn lên:
- Các anh ơi. Bọn cướp vặt kia định giở trò đồi bại với tụi thiếp.
Hô lớn, Đỗ Đại cho đám lính nhảy ra, tay giữ chắc đoản đao cùng giáo ngắn. Gã Quỷ thét lớn:
- Lũ giặc cỏ các ngươi còn không chịu đầu hàng. Ta là Dương Diện Lão Quỷ Đỗ Tồn Thăng đây.
Tên thủ lĩnh đứng lên đầu ra hiệu cho đám lâu la tập hợp gươm giáo như muốn ăn tươi nuốt sống Gã Quỷ cùng bọn lính. Y cười lớn:
- Ra là gã mặt quỷ! Chui rúc đám quan lại Tống Bình mà làm tướng đây à! Ngày trước đánh nhau với huynh trưởng ta ở bến Bình Than chẳng suýt mất mạng, nay tới đây nạp mạng chăng.
Gã Quỷ gào thét khiến cây rung, chim bay toán loạn. Đỗ Đại quát lớn:
- Lũ cướp các ngươi còn không mau đầu hàng.
Nói rồi hai chục tên lính xông lên phía trước khua múa đao kiếm vờ như đánh. Bấy giờ đám lâu la giương gươm giáo toan đánh lại thì Đỗ Đại ra hiệu cho đám lính chạy tứ phía theo đường mà Thiếu Chủ đã tính từ trước đó. Chạy được một đoạn thì cứ mỗi nhánh đường thêm hai lính chạy ra, chẳng mấy chốc số lính đông gấp đôi bọn cướp.
Nhìn vậy, tên thủ lĩnh huýt sáo cho bọn lâu la chạy lại. Có tên dáng người thấp tẹt, mũi to như quả cà chua, đầu quấn khăn vàng, mắt híp tiến đến thủ thỉ vào tai tên thủ lĩnh:
- Ta mắc bẫy chúng rồi.
Hắn cười lớn:
- Cái tên thất phu nhà ngươi! Phàn Du trước giờ dùng mưu giết chết bao nhiêu kẻ. Nay các ngươi dùng mưu cũ rích ấy đừng hòng giết được ta.
Nói xong, từ hai phía sườn núi bọn cướp từ đâu ra đến cả năm chục người. Đỗ Đại tỏ vẻ rụt rè hỏi:
- Các ngươi ai dám xông lên trên kia bắt cướp.
Cả đám lính bước lùi lại một bước, duy chỉ còn một tên lính còi cọc miệng há hốc. Dương Diện dùng sức hẩy hắn lên ngã dụi mặt xuống đất. Dương Diện thét lớn:
- Hèn quân. Hãy xem ta đây.
Gã Quỷ lao lên như tảng đá lăn ngược dốc, gã dùng dao quắm cắt đứt đôi cây thông lớn. Bọn lâu la cướp vẫn tiến lên, tên thủ lĩnh cầm cây nỏ bắn xuống phía dưới sượt qua đầu gã quỷ. Gã giật mình thấy tóc rơi xuống, hét lớn:
- Lũ cướp khốn nạn. Cậy trên cao lại có nỏ bắn. Có giỏi thì xuống đây đấu với ta so cao thấp, mạnh yếu.
Tên thủ lĩnh hò hét đám lâu la chạy xuống phía dưới hòng truy giết. Đỗ Đại cho quân rút lui như khi nãy trốn chay. Tên thủ lĩnh cười lớn, chạy đuổi theo, vừa chạy vừa nói lớn:
- Giờ thì xem các ngươi còn mai phục bằng gì?
Tên lùn khi nãy gọi thêm một đám lâu la nữa đuổi theo trợ giúp tên thủ lĩnh. Đám lính chạy toán loạn, lựa đường chạy qua đám cỏ khô, lá khô. Bọn cướp đuổi theo khắp ngả ấy chạy đến những chỗ ấy, thấy bọn lính chạy qua được cũng đuổi theo qua đấy. Đám lâu la không biết chạy qua chỗ yếu, ngã thụt xuống những hố đầy ong. Được nửa canh giờ, bọn cướp người chết vì ong đốt, kẻ thoát được lên hố được thì cũng bị quân lính cầm đuốc từ xa ném vào mà chết cháy. Còn lại chừng mười tên lâu la và đám con gái chạy xuống núi toan tìm lối thoát thì bị đám lính chặn giữ lại. Hai tên cầm đầu bị trói dắt xuống chân núi.
Đêm ấy, Chí Liệt cho người tra khảo bọn lâu la bị bắt, không tên nào chịu khai đường vào động cướp. Chí Liệt cho giết bảy tên. Hai tên thủ lĩnh cứng đầu luôn miệng nói:
- Cha mẹ chúng mày. Dám lừa ông mày. Đại ca ta sẽ giết chết hết lũ chúng mày.
Hai tên ấy gào thét đến nửa đêm thì đói lả đi. Gã Quỷ uống rượu rồi đùa giỡn với một đứa con gái mà gã giữ lại, trước mặt hai tên thủ lĩnh. Gã rót rượu vào bát rồi đưa lên miệng đưa cho tên thủ lĩnh người cao lớn. Y nhổ nước bọt vào bát ấy, Gã Quỷ giận lên đập bát vỡ, lấy mảnh vỡ lên rạch vào lưng y. Y không nhúc nhích, mặt căng lên như sắp nổ, đôi hàm nghiến chặt ken két. Gã Quỷ hét lớn vào mặt y:
- Là nhà ngươi muốn vậy. Lính đâu lôi ả người tình của hắn kéo lên đây.
Gã Quỷ định lột sạch quần áo trên người ả xuống thì Chí Liệt dùng gậy gõ vào đầu hắn:
- Ngươi lại định làm điều xằng bậy gì nữa đây? Còn không mau đi kiếm quân sư về đây. Nửa đêm rồi, chưa thấy đệ ấy về. Không biết là có xảy ra điều gì không nữa.
Có tên lính hớt ha hớt hải chạy từ phía Bắc về, chân tay lẹo khẹo vấp phải gốc đa nổi trên mặt đất. Mặt tím tái tên ấy thở không ra hơi nói:
- Bẩm chủ tướng! Quân sư chở vàng bạc châu báu qua chân núi phía bắc thì bị toán cướp ấy xông ra cướp. Cả người và ngựa giờ không thấy tăm hơi.
Chí Liệt đấm vào tay mình, tự nói với mình:
- Quả nhiên, Sĩ Giao liệu tính như thần. Giờ chỉ còn…
Đỗ Đại từ phía chùa dưới chân núi chạy về báo:
- Bẩm thiếu chủ. Khi tối, đám lính dò đường đi cùng hai đứa con gái và tên lâu la đã tìm được đường vào động cướp.
- Thế tên lâu la ấy đâu?
- Ta dọa hắn, hắn sợ quá ngã xuống núi mà chết rồi. Còn hai ả kia ta tha cho về làng cũ rồi.
- Vậy ngươi cùng ta đi ngay lối đỉnh núi rồi sang bên động. Mở một lối để tướng sĩ rút thật nhanh. Chúng ta đột nhập động ấy mà bắt sống bọn cướp. Gã Quỷ cầm một trăm lính tức tốc đến chân núi phía bắc cùng Sĩ Giao giải vây đánh hai mặt vào động ấy. Ắt chúng sẽ bại.
Nói rồi, Chí Liệt dẫn theo một trăm lính mở đường lên đỉnh núi từ sườn nam, đến đoạn có nhiều bàn đá thì chia đôi đường. Đỗ Đại dẫn năm mươi lính đi sườn phải, Chí Liệt dẫn năm mươi lính đi sườn trái. Tay cầm đuốc, tay cầm đoản đao, giáo ngắn bọn lính hô hào, chí khí ngút trời.
Bọn cướp trong đêm bị tập kích bất ngờ, không kịp trở tay, nháo nhác tìm vũ khí chống trả lại. Đám lính lại ném đuốc vào những chỗ dễ cháy, gió đông nam theo sườn núi khiến lửa bén nhanh, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi toàn bộ lều tranh của bọn cướp. Chí Liệt giương cung bắn hạ cờ xí của toán cướp trên đỉnh núi. Cờ rơi xuống đống lửa mà cháy tiêu tan. Lúc ấy có hai tên mặt dữ như cọp chạy tới chỗ Chí Liệt, một tên hơi thở còn nồng nặc mùi rượu, ria mép lếch thếch như con mèo ăn vụng, mồm méo xệch nói giọng của người phía tây sông Đáy, đều đều mà không phân biệt nổi thanh tiếng:
- Cái lũ kia! Đang đêm dám xông đến đây đốt phá. Bọn mày không muốn sống nữa chăng?
Chí Liệt nói lớn:
- Ta là An Dương thiện tướng, người Hoan Châu dòng dõi Dương gia. các ngươi còn không mau mau đầu hàng.
Cái tên mặt lông mày rủ xuống quặp lấy hai bên sẹo ở đuôi mắt, mặt lúc nào buồn rười rượi nhìn như chó vùng Tây Lương, hắn nheo mày càng hiện lên nhiều nếp nhăn, giọng nói huênh hoang:
- Cái lũ phản chủ họ Dương. Chúng mày không biết bọn này là thế nào không mà dám đến đây phá phách. Ta đây là Đại Bạch Hổ Mão Tử Hùng.
- Lục Bạch Hổ. Cả cái vùng Lĩnh Nam này chỉ nghe thấy tiếng thôi là đái ra quần rồi. Bọn trẻ con quấy khóc chỉ cần nhắc đến cũng nín thinh. Ta đây đại danh Nhị Hổ Giang Hoài – Cái tên mặt như mèo vụng vỗ ngực, mặt vênh vênh.
Chí Liệt cười lớn:
- Lục Bạch Hổ á? Nghe lục súc thì hợp với bọn bay hơn. Bọn bay thằng thì lùn thấp, mặt con lợn, đứa thì lạch bạch, giọng quang quác như gà vịt. Lại thêm hai cái mặt nhà các ngươi nhìn khuyển hoang, mèo dại. Hổ cọp cái nỗi gì!
Đỗ Đại cùng đám lính ùa theo cười hả hê.
Có tên lâu la đứng cạnh ấy, cái khố đùm còn lộ nguyên đôi mông trắng, chổng lên trời mà khoe:
- Mẹ chúng mày. Có biết đây là gì không?
Đỗ Đại xông lên, đạp thẳng vào mông hắn một cái dúi dụi. Tên thủ lĩnh mặt nhăn lấy dao găm trong tay áo, rạch phanh áo ra mà khoe từng thớ vằn trên người. Hắn gầm gào, đôi tai nhúc nhích. Đôi tay mang đôi Lưỡng long thần trảo sắc lẹm chém tảng đá vỡ làm năm mảnh. Hắn lại gầm gừ, đôi mắt sọc lên như hổ dữ xông thẳng vào Chí Liệt mà chém giết.
Chí Liệt lùi lại, rút gươm ra đấu với hắn. Đánh qua đánh lại hai chục hiệp thì gã xô Chí Liệt ngã ra đất. Tên còn lại dùng cung toan bắn Chí Liệt thì Đỗ Đại xông cầm đoản đao phi trúng gãy đôi cây cung. Tên ria mép lệch xệch ấy lại dùng Hỏa phụng trượng xông tới đánh với Đỗ Đại.
Chí Liệt đứng dậy xuống tấn dùng xà quyền lựa theo thế võ của tên thủ lĩnh kia mà đánh. Đánh được gần trăm hiệp thì Chí Liệt nhặt kiếm lên chém thẳng vào đôi Long thần trảo. Ánh kiếm trong lửa sáng lòa đôi mắt của tên thủ lĩnh kia, hắn đứng thế tựa hổ ngồi đỡ đòn.
Kiểm sắc gẫy đôi khiến Chí Liệt giật mình. Chí Liệt nghĩ trong đầu chẳng thể đấu lại hắn, toan tìm kế mà trói hắn lại. Chí Liệt chạy tới một gian nhà tranh còn chưa bị cháy trốn đi. Hắn gầm gào đuổi theo nhanh như cọp rình mồi, gã đạp thẳng cửa xông tới. Đôi chân găm năm móng sắt, hắn trèo nhanh nhẹn lên kèo nhà toàn tìm Chí Liệt.
Chí Liệt từ trên mái nhà dùng giáo đâm thẳng xuống vai hắn. Hắn né được, dùng chân với vuốt sắt toan đạp trúng bụng Chí Liệt. Thiếu chủ rơi nhanh xuống dưới tránh được đòn hiểm. Chàng dùng đoạn kiểm gãy, toàn bộ sức lực dồn đầu kiếm chặt gẫy cột nhà khiến bờ tường vỡ vụn. Hắn ngã làm cái rầm, phía bên ngoài Đỗ Đại dùng gậy vụt trúng đầu hắn thì tên thứ hai dùng trượng nhảy tới đánh sượt qua vai Đỗ Đại. Hai người cùng chạy ra ngoài, trước sau hợp nhất tạo thế Long Phượng tụ quần. Hai tên cướp hung tợn miệng méo xệch nhìn với ánh mắt dữ dằn lại xông tới muốn giết ngay Chí Liệt và Đỗ Đại. Bốn người đánh qua đánh lại thêm hai trăm hiệp nữa vẫn chưa phân thắng bại.
Lửa cháy mỗi lúc một lớn hơn, Chí Liệt cho quân rút theo đường đã mở từ trước. Đoàn quân rút đến sườn núi phía nam, bọn cướp cũng kịp chạy tới chỗ đấy. Có tiếng hô hào lớn từ chân núi phía Đông chạy sang, nghe ra giọng Gã Quỷ, Đỗ Đại cho quân dạt về hai bên. Toán cướp nghĩ là quân lính trốn chạy, viện quân của mình chạy đến đứng lại cười lớn:
- Lũ quan quân hèn nhát. Phen này bọn mày sẽ biết Lục Bạch Hổ thế nào!
Có tên lâu la hớt hải chạy lại, cầm đuốc ném thẳng vào chân tên Đại Hổ. Hắn lắp bắp hoảng sợ:
- Là… là gã Dương Diện Lão Quỷ Tồn Thăng.
Tên Đại Hổ biết chẳng còn đường lui sai đám lâu la quyết liều chết một phen. Đánh được nửa canh giờ thì toán cướp chết đến hơn nửa. Số còn lại đầu hàng, quân lính bắt giữ trói lại giải về thành Luy Lâu đến tám chín chục tên. Tên Đại Hổ cùng với Nhị Hổ đánh với Chí Liệt cùng Đỗ Đại được năm mươi hiệp thắng thế, toan chạy trốn thì bị Lão Quỷ giật bẫy tóm gọn cả hai. Thừng thít chặt đến mức nghẹt thở khiến bọn chúng không thể nhúc nhích. Sáng ngày sau, Chí Liệt sai lính giải hai tên ấy cùng hai tên bị bắt khi chiều trên núi.
Lại nói về Sĩ Giao, đêm ấy, chàng cùng đoàn tùy tùng khoảng chục người vờ vận chuyển vàng bạc đi đường qua chân núi phía bắc. Lại sai năm mươi lính phục sẵn dưới con kênh gần đó, hễ toán cướp đi từ phía bến Bình Than thì chặn đánh. Năm mươi lính mai phục từ dòng kênh phía bắc khi nào lửa đốt trên núi Lạn Kha thì xông ra đánh giết cướp. Còn lại bốn mươi lính phục dưới làng giữa khe núi chờ lệnh.
Đêm đó, Sĩ Giao bị tên thủ lĩnh sẹo xẻ ngang vai, đám lâu la gọi là Hống Sửu bắt được. Sĩ Giao bị trói vào gốc cây thông lớn chân núi phía Bắc. Một tên lính vờ đau bụng đi tiện thì nghe tiếng hô hào từ trên đỉnh núi giữa đêm. Đám lâu la toán cướp hỗn loạn. Tên lính ấy dùng dao cắt đứt thừng trói Sĩ Giao.
Sĩ Giao ra hiệu cho quân lính đánh từ phía bờ kênh lên chân núi, chém giết một trận. Đến giờ thìn trời sáng, nửa núi phía bắc cháy rụi, bọn cướp, đứa bị cháy, đứa bị lính dùng thương đao chém bốn phần chết ba. Hai tên thủ lĩnh đứng đầu bị Chí Liệt bắt sống.
Bốn tên thủ lĩnh bị bắt trói, đứa nào đứa ấy mặt giữ tợn như cọp, lại có bớp trắng từ cổ lên đến gáy, vằn đen như da hổ nên mới gọi là Bạch Hổ. Sáu tên cả thảy, còn hai tên kẻ đã chạy trốn. Đả bại toán cướp ấy, Dương Chí Liệt được dân vùng ấy tụng là Đại hổ Bình Nam, ngày rằm mồng một lên chùa chân núi phía nam thắp hương thờ sống, dân chúng vùng ấy có bài thơ mà khấn rằng:
”Bình Nam đả hổ cứu người
Uy vang lừng lẫy khắp trời Lĩnh Nam.
Kể rằng dân đói lầm than,
Thương nhân khiếp hãi, quân quan ngậm ngùi.
Làng trên xóm dưới lửa thui
Núi cao sông lớn dập vùi dưới chân
Gái trai lớn bé xa gần
Hễ nghe tiếng ấy mà dần chạy xa
Lúa còn son sắt lụa là
Trâu thời bú mẹ, đàn gà còn thơ
Hôm nào sáng sớm tinh mơ
Một đàn hổ quạ chẳng chừa một ai
Cô nàng yếm áo sờn vai
Anh chàng khố rách soạn bài thơ hay.
Cầm cày, hái lúa mỗi ngày
Chuối kia em bón, bòng này anh chăm.
Ở đâu hổ báo, rắn trăn
Ngày qua phá ruộng, nong tằm cháy khô.
Chuối chưa chín, bòng chưa to
Giặc kia kéo đến xéo cho nát nhừ
Dòng trong nước chảy lững lờ
Tay chèo, tay kéo những giờ trăng lên
Líu lo trên bến dưới thuyền
Cá tôm tanh tách chim khuyên mừng lòng.
Bỗng đâu ngạc quái giữa dòng
Xô người chèo lái, lại hòng cướp ngư.
Than ôi cái phận thủ từ
Sớm chiều quét lá cùng sư kinh thiền
Chúng dân thương xót cùng quyên
Trăm đồng, một nén chút tiền nhang hoa.
Ấy rồi hổ báo lại qua
Phật rơi nước mắt, lệ nhòa đôi vai.
Liệu ai đủ dũng đủ tài,
Đánh tan hổ báo ương tai bớt dần?
Bình Nam chẳng quản tấm thân
Ngày đêm phục kích đỡ dần tiếng than
Đêm kia động cướp hoang tàn.
Quân sư mưu trí, Bình Nam nghệ tài
Tồn Thăng võ dũng giương oai
Lão ngư Đỗ Đại sức ai địch bằng.
Lưỡng hổ cậy dũng hung hăng
Bình Nam khéo bẫy san bằng núi Tiên.
Nay thời giặc cướp đã yên
Thành tâm kính bái dâng lên thánh hiền.”
Diệt xong giặc cướp khét tiếng vùng đông du, dân chúng vùng ấy hả hê lắm. Trẻ con, người già đi lại thấy yên lòng. Những con buôn, thổ hào cũng thở phào vì đường gần dễ đi mà chẳng sợ cướp. Vàng bạc của cải bọn cướp cất giữ Chí Liệt đem chia hết cho người dân vùng ấy. Chùa chiền, đền miếu không kể lớn bé cứ quanh đó năm mươi dặm cũng được tu sửa bằng tiền ấy.
Tác giả :
Nguyễn Khai Quốc