Giống Rồng
Chương 2-2: Đỗ gia đoàn tụ
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ hai:
Phủ Tống Bình tướng người Nam giết sứ.
Chùa Kiến Sơ, Bắc đại sư phục Thành
Chương 2.2 Đỗ gia đoàn tụ
Khói lửa bập bùng, mùi cá nướng thơm lừng quyện với gạo nếp không thể xua đi được hương nồng dịu của những hũ rượu. Cả đoàn quân ăn uống no say suốt từ giờ thìn đến tận khi gà lên chuồng. Trong hơi men, Sĩ Giao lớn tiếng với cả đoàn quân:
- Nhờ phúc của Thiên thanh Dương tướng Dương Thanh. Trước là trả được mối thù mà bọn bạo tàn đã reo với dân Nam ta, sau ấy là con dân hương Yên Hưng cũng đã được toại lòng.
Nói đến đây, Tồn Thăng bỗng nhiên khóc lớn như một đứa trẻ. Tiếng khóc của gã to đến nỗi lũ mèo hoang đang rình rập chờ cá thừa thi nhau chạy toán loạn, kêu la thảm thiết. Tiếng đàn mèo hoàn kêu hòa với tiếng khóc ấy khiến mọi người không ai là không kinh hãi. Tồn Thành hắng giọng:
- Nam tử hán dũng mãnh như em cớ sao khóc như đàn bà con trẻ vậy?
Thăng mếu máo khiến khuôn mặt đầy những nếp gãy do đao kiếm trở nên khó nhìn hơn bao giờ. Chút máu đỏ tươi lại rỉ ra từ vết thương còn chưa lành nhoe nhoét trên gò má trái khiến mặt hắn càng thêm kinh sợ. Thủ Trừng thét lớn:
- Chú quỷ Thăng. Con quỷ khóc nhè.
Mọi người cùng cười lên trong tiếng nói ngây thơ của đứa trẻ lên mười khiến Thăng mặt nóng phừng phừng. Thăng lắng lại, mặt gầm gừ như thú dữ chuẩn bị săn mồi. Con mắt phải sâu hoắm trong hốc mắt thâm xì nhìn xung quanh. Đám lính đang ngặt nghẹo cười nhìn Thăng mà nín bặt. Chẳng kẻ nào dám cười nữa. Sĩ Giao ân cần hỏi:
- Tại sao em khóc?
Thăng như lạc mất giọng trong cơn nấc:
- Tại ta. Tất cả là do em.
Thành ngạc nhiên hỏi em mình:
- Em làm sao? Mọi người bị tên quan huyện họ Lý kia sát hại. Đâu có liên quan gì đến em. Bao năm qua em ở đâu?
Nói đến đây, Tồn Thăng nghẹn ngào trong nước mắt kể lại…
"…Một ngày hè cách đây, Thăng cùng đám thanh niên Đỗ Gia trang bắt được Long ngư. Các cụ già trong làng cho ấy là điềm lành liền làm lễ cúng tế thả cá về với đại ngàn. Sức mạnh của Thăng có thể khiến núi đổ biển trào một mình kéo cả con cá lớn ấy vào bờ. Hai ngày sau, tên Lý huyện lệnh đám quan quân đến vây làng hòng tìm Long ngư. Hắn phá phách làng xóm cho lục lọi khắp nơi. Rồi hắn còn định mang cá về Tống Bình dâng cho giặc Tượng Cổ. Thăng xua thuyền nhỏ bám theo định xông lên thuyền giết chết tên Lý huyện trong lúc hắn ngủ trên thuyền.
Chẳng may, Long ngư quẫy mạnh quá khiến cả đám lính tỉnh giấc. Em vội vàng bơi xuôi dòng về cửa Nam Triệu. Mấy ngày hôm sau quay lại làng thì tất cả già trẻ gái trai đã bị giết sạch. Thăng ta lấy làm căm phẫn lắm. Thăng nghĩ là do mình gây lên. Ấy nên mỗi mạng người, Thăng vạch lên cơ thể mình một nhát dao để tưởng nhớ. Trên cơ thể Thăng cả trăm vết cứa khắp từ khuôn mặt đến đầu ngón chân.
Sau đó, Thăng về huyện thành Ninh Hải tìm cách báo thù mà thân cô thế cô chẳng làm được gì. Cứ hễ ngày rằm, mùng một hắn đi chùa là Thăng ta lại tìm cách tiếp cận hắn nhưng hắn luôn hết sức cảnh giác. Sau khi giết chết cả xóm chài hương Đỗ, hắn cũng có đến vài nơi nữa và cũng vì lý do ấy mà giết thêm cả mấy chục mạng người nữa. Khi ấy, Thăng ta mới kết giao những người chung kẻ thù tìm kế báo thù. Tháng bảy năm trước, Thăng ta cùng đám anh em đột nhập vào huyện thành Ninh Hải hòng giết hắn. Số trời không cho hắn chết. Khi chúng ta vào đến phủ của hắn thì có tiện nữ nhà ấy cùng nhân tình hí húi đằng sau bếp làm rơi vỡ cái chum rượu quý của hắn treo ở đó.
Thấy có động, cả đám lính xông thẳng vào thấy anh em ta trong phủ liền ra tay. Mấy anh em của ta bị bọn gia nhân lính tráng giết sạch cùng đôi tiện nhân kia. Một mình ta liều chết xông vào thì hắn đã tẩu thoát từ lúc nào. Thăng lại chạy về núi Yên gần Hải Môn quan làm cướp. Suốt dọc từ Hải Môn trấn về đến Luy Lâu – địa bàn của Lục Bạch Hổ là địa bàn của Thăng ta. Đám cường hào quanh đây cùng bọn dân buôn từ Ngũ Lĩnh xuôi nam nghe tiếng ta mà khiếp hãi muôn lần. Còn tên Lý huyện kia từ bấy sợ hãi, hắn đóng kín cửa phủ, canh phòng nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm. Tháng trước, anh em ta lại bao vây phủ thành, nếu không phải có sự giúp đỡ của đám lính Tống Bình thì ta đã giết chết được hắn rồi…"
Sĩ Giao khi ấy lại hỏi:
- Chúng ta phải mất một tuần sau mới thoát khỏi cửa Nam Triệu ra Đông Hải, sao không có gặp em?
Thăng vẫn còn đương dở câu chuyện:
- Là em đi lang thang không dám trở về. Mà nếu không phải là cái tên Chí Liệt thì ta đã giết chết sạch bọn chúng rồi.
Mọi người thảng thốt, Tồn Thành hỏi:
- Ý em là sao? Là Thiếu Dương tướng quân giúp đỡ hắn sao?
Tồn Thăng khảng khái:
- Là cái tên nhóc Chí Liệt ấy. Hắn đánh với em hai trăm hiệp không phân thắng bại. Nhân lúc ấy, cái tên phó tướng của hắn tập kích trại của em trên núi Yên. Anh em mất nơi đồn trú, nay tan tác mỗi người một nơi. Ta chạy được đến đây thì bị cái tên Tre Độc kia chém rách nửa mặt. Nhìn ta như thế này chưa đủ thảm hại hay sao?
Cả đám anh em cười phá theo lời của Thăng, Do Độc cười khẩy:
- Đại ca thứ lỗi. Em tên là Do Độc, chứ không phải Tre Độc.
Tồn Thăng mặt hậm hực:
- Ta không biết. Ta thấy mọi người gọi ngươi là Độc, mà người có khác chi cây tre đâu. Ta gọi Tre Độc là không đúng à. Thôi, đừng có cười ta nữa. Mấy ngày nay ta chưa được ăn gì rồi.
Sĩ Giao cười lớn một tiếng:
- Người anh em. Ăn cho nhiều vào. Bao năm vất vả rồi.
Do Độc thấy Thăng đương ngấu nghiến cái tỏi gà thì lại châm chọc:
- Mấy ngày nay, anh ta chẳng ăn suốt đấy sao. Nào là cháo gà, cháo cá, canh gà tần… Mà người cứ ngủ mê ngủ mệt để cho anh em ta đút mỏi tay đấy sao.
Thăng quay ra, hất cằm nói:
- Nhà ngươi gây ra thì nhà ngươi phải cho ta ăn chứ. May là ta còn chưa cho ngươi một bài học đấy. Còn con mắt của ta. Trước ta còn nhìn thấy mờ mờ, nay chẳng còn thấy cái gì nữa. Chẳng phải là do nhà ngươi đấy sao.
Lão Lang Lý cười hiền nói với Thăng:
- Vị huynh đệ này không biết đấy. Cũng may là con ngươi ấy bị hỏng, con trai ta đã gắp nó ra. Chứ không biết chừng vài ngày nữa là nó đến độ hoại tử rồi nhà ngươi có đi gặp cha anh rồi.
Cầm hũ rượu lên uống ực một hơi cái thật dài, Thăng sang sảng nói phả hơi rượu vào mặt Lão Lý Lang:
- Thì đấy là máu thịt của cha mẹ ta cho ta. Ta ăn vào thì có phải tốt hơn không?
Tồn Thành dứt cười, nghiêm nghị nói với Thăng:
- Em ăn đi. Dừng tại đây được rồi. Ta hỏi, kẻ nào khiến mắt em ra như vậy?
Gã ngồm ngoàm miềng thịt gà trong miệng, môi còn bóng nhẫy trả lời:
- Anh Thành thật không để ý gì cả! Em vừa nói rồi, khi em đếm từng người Đỗ gia trang bị giết. Còn một người nữa là anh là em chưa đếm, lúc ấy cả người em chằng chịt vết chém rồi. Chẳng còn chỗ nào nữa, em mới nghĩ là còn cái mắt nữa thôi. Thì em rạch được một nửa rồi em mới nhớ ra còn có cả thằng cu Trừng nhà anh nữa. Em lại nghĩ lại là thôi, mắt còn để dò đường mà đi.
- Thế nên chú mới rạch có một nửa con mắt thôi đúng không? Thế sao không rạch hết con mắt ấy đi? Một mắt cũng nhìn thấy được mọi thứ mà.
Tồn Thăng uống thêm ngụm rượu nữa rồi thở ra một cái thật dài:
- À… Là em nhớ ngày trước ông nội kể cho em chuyện Hạ Hầu Đôn nước Ngụy thời Tam Quốc, em cũng định moi ra ăn nhưng mà thấy ăn đi thì thật uổng nên em thôi, để nó nhìn thấy mờ mờ cũng được. Ai ngờ.
Tồn Thành muốn cười nhưng không thể cười được, từ đâu nước mắt nam nhi lại ứa ra. Tồn Thành sụt sịt vội vàng lấy vạt áo gạt đi. Giọng còn nghẹn ngào:
- Nay anh em ta ở đây hội ngộ cứ như thể Tam Anh đoàn viên năm nào. Nay có Lão Lý, Sĩ Giao ở đây. Tôi với Do Độc cùng em trai ta Tồn Thăng lấy hũ rượu cùng xôi, thịt gà, cá nướng trước dâng lên trời, sau xin cúi vái đất mẹ, mặt hướng về Tống Bình, lưng dựa biển Đông xin thề “Ba anh em chúng ta, ngày tháng vẹn toàn đời này anh em chẳng rời. Sinh ly tử biệt quyết không hai lòng.”
Nói rồi, Do Độc cùng Tồn Thăng cùng cầm hũ rượu lên khấn vái trời đất. Mặt hướng Tây Nam mà vái nguyện giữ nguyên lời thề cho đến bạc mái đầu, trở về nơi đất mẹ. Sĩ Giao cùng Lão Lý Lang cùng đứng dậy, mắt ngước trời nam bỗng thấy năm ngôi sao sáng lên rực rỡ đứng cạnh mặt trăng to tròn. Sĩ Giao cười mãn nguyện nói: “Ngay cả trời đất cũng nhận ra được sự hạnh ngộ này. Quả là đại hỷ, đại hỷ.”
Đêm ấy, mọi người ăn uống say sưa đến tận canh ba. Có tin quân báo, Sĩ Giao loạng choạng tỉnh dậy bước ra ngoài trướng nhận quân lệnh.
Tiếng vó ngựa dần xa phía Tây, Sĩ Giao bước ra ngoài trời nhìn thấy Tồn Thăng vẫn còn đang đứng ngay ngắn, tay cầm chiếc thương dài uy nghi đứng đó. Thấy Sĩ Giao đi ra, Thăng cúi chào. Sĩ Giao đỡ lấy người Thăng lên rồi hỏi:
- Đêm khuya sao em không đi ngủ.
Tồn Thăng cúi gằm mặt, hai tay trước ngực vắt chéo mà nói:
- Bẩm anh. Thăng em trước ngỗ ngược khiến mọi người trong làng bị liên lụy, sau lại bị tên huyện quan tham lam tàn sát. Chẳng nghĩ là các anh còn đây, em tìm đến rượu để nguôi sầu, nuôi mộng báo thù. Đêm nào cũng trằn trọc chẳng thể ngủ được nên mới lấy dao ra rạch mình.
Sĩ Giao vỗ vai, rồi lấy áo choàng mình khoác lên cho Tồn Thăng:
- Em mặc áo này vào, ngày mai ta sẽ cho lính may cho em một bộ quần áo để diện kiến chủ công, chứ không thể đóng khố như thế này mãi được. Trên cao ông trời có mắt đã cho anh em ta đoàn tụ. Lại diệt được giặc nước, thù nhà. Em còn điều gì trăn trở mà chưa thể ngủ được?
Tồn Thăng giọng lại sang sảng:
- Bẩm Đỗ tướng quân. Nay anh đã là quan sĩ, cánh tay đắc lực của Thiên thanh tướng. Uy vọng khắp vùng Giao Châu này rồi. Anh cần phải được bảo vệ nghiêm ngặt. Em thấy đám lính canh đã mệt mỏi bấy lâu. Em bảo bọn chúng đi ngủ. Em sẽ đứng đây canh giấc ngủ cho anh cùng mọi người. Em cũng nóng lòng gặp lại tên tiểu tử Chí Liệt để đánh với hắt một trận hả hê.
Sĩ Giao nở một nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng dặn dò Tồn Thăng:
- Thăng này. Ngày mai diện kiến chủ công. Ta thấy một điều thế này. Em cho là phải thì nghe. Tính tình em các anh em đây thì có thể hiểu. Nhưng khi gặp chủ công và thiếu chủ thì…
Tồn Thăng nhanh nhảu:
- Cái đó Thăng em hiểu chứ. Ngày mai em sẽ quấn khăn kẻo khiến chủ tướng cùng mọi người kinh hãi.
Sĩ Giao gỡ miếng da dê trên khuôn mặt Thăng xuống. Sĩ Giao nhăn mắt rồi lại đeo lại cho Thăng. Sĩ Giao nói:
- Em hãy cứ mang miếng da dê này nhé. Ta đã nghĩ ra cho em một cái tên. Đó là Dương Diện. Dương là đồng âm với họ của chủ tướng, diện là khuôn mặt. Em đeo miếng da dê này để cho người đối diện bớt kinh hãi, Dương Diện ấy cũng là biệt hiệu cho em vậy. Sau này, được phong tướng soái thì em sẽ là Dương Diện tướng quân Đỗ Tồn Thăng.
Nghe được phong hiệu, Thăng mừng hớn hở. Chạy khắp doanh trại hò hét ầm ĩ. Sĩ Giao ra hiệu cho hắn ngược trở lại và giữ im lặng trong quân doanh. Sĩ Giao cầm tay Thăng rồi dắt vào trong lều trại. Hai người hồi tưởng những chuyện đã qua. Đến hồi Sĩ Giao kể đến chuyện hai người Tồn Thành và Do Độc gặp nhau thì gã đã lăn quay ra ngủ, ngáy khì khì từ lâu.
Sĩ Giao phe phẩy chiếc quạt lông xua bớt đi cái oi nóng của mùa hè và cười khẽ. Sĩ giao ngồi viết thêm vài trang báo cáo quân tình để khi mặt trời lên hồi báo với Dương Thanh.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ hai:
Phủ Tống Bình tướng người Nam giết sứ.
Chùa Kiến Sơ, Bắc đại sư phục Thành
Chương 2.2 Đỗ gia đoàn tụ
Khói lửa bập bùng, mùi cá nướng thơm lừng quyện với gạo nếp không thể xua đi được hương nồng dịu của những hũ rượu. Cả đoàn quân ăn uống no say suốt từ giờ thìn đến tận khi gà lên chuồng. Trong hơi men, Sĩ Giao lớn tiếng với cả đoàn quân:
- Nhờ phúc của Thiên thanh Dương tướng Dương Thanh. Trước là trả được mối thù mà bọn bạo tàn đã reo với dân Nam ta, sau ấy là con dân hương Yên Hưng cũng đã được toại lòng.
Nói đến đây, Tồn Thăng bỗng nhiên khóc lớn như một đứa trẻ. Tiếng khóc của gã to đến nỗi lũ mèo hoang đang rình rập chờ cá thừa thi nhau chạy toán loạn, kêu la thảm thiết. Tiếng đàn mèo hoàn kêu hòa với tiếng khóc ấy khiến mọi người không ai là không kinh hãi. Tồn Thành hắng giọng:
- Nam tử hán dũng mãnh như em cớ sao khóc như đàn bà con trẻ vậy?
Thăng mếu máo khiến khuôn mặt đầy những nếp gãy do đao kiếm trở nên khó nhìn hơn bao giờ. Chút máu đỏ tươi lại rỉ ra từ vết thương còn chưa lành nhoe nhoét trên gò má trái khiến mặt hắn càng thêm kinh sợ. Thủ Trừng thét lớn:
- Chú quỷ Thăng. Con quỷ khóc nhè.
Mọi người cùng cười lên trong tiếng nói ngây thơ của đứa trẻ lên mười khiến Thăng mặt nóng phừng phừng. Thăng lắng lại, mặt gầm gừ như thú dữ chuẩn bị săn mồi. Con mắt phải sâu hoắm trong hốc mắt thâm xì nhìn xung quanh. Đám lính đang ngặt nghẹo cười nhìn Thăng mà nín bặt. Chẳng kẻ nào dám cười nữa. Sĩ Giao ân cần hỏi:
- Tại sao em khóc?
Thăng như lạc mất giọng trong cơn nấc:
- Tại ta. Tất cả là do em.
Thành ngạc nhiên hỏi em mình:
- Em làm sao? Mọi người bị tên quan huyện họ Lý kia sát hại. Đâu có liên quan gì đến em. Bao năm qua em ở đâu?
Nói đến đây, Tồn Thăng nghẹn ngào trong nước mắt kể lại…
"…Một ngày hè cách đây, Thăng cùng đám thanh niên Đỗ Gia trang bắt được Long ngư. Các cụ già trong làng cho ấy là điềm lành liền làm lễ cúng tế thả cá về với đại ngàn. Sức mạnh của Thăng có thể khiến núi đổ biển trào một mình kéo cả con cá lớn ấy vào bờ. Hai ngày sau, tên Lý huyện lệnh đám quan quân đến vây làng hòng tìm Long ngư. Hắn phá phách làng xóm cho lục lọi khắp nơi. Rồi hắn còn định mang cá về Tống Bình dâng cho giặc Tượng Cổ. Thăng xua thuyền nhỏ bám theo định xông lên thuyền giết chết tên Lý huyện trong lúc hắn ngủ trên thuyền.
Chẳng may, Long ngư quẫy mạnh quá khiến cả đám lính tỉnh giấc. Em vội vàng bơi xuôi dòng về cửa Nam Triệu. Mấy ngày hôm sau quay lại làng thì tất cả già trẻ gái trai đã bị giết sạch. Thăng ta lấy làm căm phẫn lắm. Thăng nghĩ là do mình gây lên. Ấy nên mỗi mạng người, Thăng vạch lên cơ thể mình một nhát dao để tưởng nhớ. Trên cơ thể Thăng cả trăm vết cứa khắp từ khuôn mặt đến đầu ngón chân.
Sau đó, Thăng về huyện thành Ninh Hải tìm cách báo thù mà thân cô thế cô chẳng làm được gì. Cứ hễ ngày rằm, mùng một hắn đi chùa là Thăng ta lại tìm cách tiếp cận hắn nhưng hắn luôn hết sức cảnh giác. Sau khi giết chết cả xóm chài hương Đỗ, hắn cũng có đến vài nơi nữa và cũng vì lý do ấy mà giết thêm cả mấy chục mạng người nữa. Khi ấy, Thăng ta mới kết giao những người chung kẻ thù tìm kế báo thù. Tháng bảy năm trước, Thăng ta cùng đám anh em đột nhập vào huyện thành Ninh Hải hòng giết hắn. Số trời không cho hắn chết. Khi chúng ta vào đến phủ của hắn thì có tiện nữ nhà ấy cùng nhân tình hí húi đằng sau bếp làm rơi vỡ cái chum rượu quý của hắn treo ở đó.
Thấy có động, cả đám lính xông thẳng vào thấy anh em ta trong phủ liền ra tay. Mấy anh em của ta bị bọn gia nhân lính tráng giết sạch cùng đôi tiện nhân kia. Một mình ta liều chết xông vào thì hắn đã tẩu thoát từ lúc nào. Thăng lại chạy về núi Yên gần Hải Môn quan làm cướp. Suốt dọc từ Hải Môn trấn về đến Luy Lâu – địa bàn của Lục Bạch Hổ là địa bàn của Thăng ta. Đám cường hào quanh đây cùng bọn dân buôn từ Ngũ Lĩnh xuôi nam nghe tiếng ta mà khiếp hãi muôn lần. Còn tên Lý huyện kia từ bấy sợ hãi, hắn đóng kín cửa phủ, canh phòng nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm. Tháng trước, anh em ta lại bao vây phủ thành, nếu không phải có sự giúp đỡ của đám lính Tống Bình thì ta đã giết chết được hắn rồi…"
Sĩ Giao khi ấy lại hỏi:
- Chúng ta phải mất một tuần sau mới thoát khỏi cửa Nam Triệu ra Đông Hải, sao không có gặp em?
Thăng vẫn còn đương dở câu chuyện:
- Là em đi lang thang không dám trở về. Mà nếu không phải là cái tên Chí Liệt thì ta đã giết chết sạch bọn chúng rồi.
Mọi người thảng thốt, Tồn Thành hỏi:
- Ý em là sao? Là Thiếu Dương tướng quân giúp đỡ hắn sao?
Tồn Thăng khảng khái:
- Là cái tên nhóc Chí Liệt ấy. Hắn đánh với em hai trăm hiệp không phân thắng bại. Nhân lúc ấy, cái tên phó tướng của hắn tập kích trại của em trên núi Yên. Anh em mất nơi đồn trú, nay tan tác mỗi người một nơi. Ta chạy được đến đây thì bị cái tên Tre Độc kia chém rách nửa mặt. Nhìn ta như thế này chưa đủ thảm hại hay sao?
Cả đám anh em cười phá theo lời của Thăng, Do Độc cười khẩy:
- Đại ca thứ lỗi. Em tên là Do Độc, chứ không phải Tre Độc.
Tồn Thăng mặt hậm hực:
- Ta không biết. Ta thấy mọi người gọi ngươi là Độc, mà người có khác chi cây tre đâu. Ta gọi Tre Độc là không đúng à. Thôi, đừng có cười ta nữa. Mấy ngày nay ta chưa được ăn gì rồi.
Sĩ Giao cười lớn một tiếng:
- Người anh em. Ăn cho nhiều vào. Bao năm vất vả rồi.
Do Độc thấy Thăng đương ngấu nghiến cái tỏi gà thì lại châm chọc:
- Mấy ngày nay, anh ta chẳng ăn suốt đấy sao. Nào là cháo gà, cháo cá, canh gà tần… Mà người cứ ngủ mê ngủ mệt để cho anh em ta đút mỏi tay đấy sao.
Thăng quay ra, hất cằm nói:
- Nhà ngươi gây ra thì nhà ngươi phải cho ta ăn chứ. May là ta còn chưa cho ngươi một bài học đấy. Còn con mắt của ta. Trước ta còn nhìn thấy mờ mờ, nay chẳng còn thấy cái gì nữa. Chẳng phải là do nhà ngươi đấy sao.
Lão Lang Lý cười hiền nói với Thăng:
- Vị huynh đệ này không biết đấy. Cũng may là con ngươi ấy bị hỏng, con trai ta đã gắp nó ra. Chứ không biết chừng vài ngày nữa là nó đến độ hoại tử rồi nhà ngươi có đi gặp cha anh rồi.
Cầm hũ rượu lên uống ực một hơi cái thật dài, Thăng sang sảng nói phả hơi rượu vào mặt Lão Lý Lang:
- Thì đấy là máu thịt của cha mẹ ta cho ta. Ta ăn vào thì có phải tốt hơn không?
Tồn Thành dứt cười, nghiêm nghị nói với Thăng:
- Em ăn đi. Dừng tại đây được rồi. Ta hỏi, kẻ nào khiến mắt em ra như vậy?
Gã ngồm ngoàm miềng thịt gà trong miệng, môi còn bóng nhẫy trả lời:
- Anh Thành thật không để ý gì cả! Em vừa nói rồi, khi em đếm từng người Đỗ gia trang bị giết. Còn một người nữa là anh là em chưa đếm, lúc ấy cả người em chằng chịt vết chém rồi. Chẳng còn chỗ nào nữa, em mới nghĩ là còn cái mắt nữa thôi. Thì em rạch được một nửa rồi em mới nhớ ra còn có cả thằng cu Trừng nhà anh nữa. Em lại nghĩ lại là thôi, mắt còn để dò đường mà đi.
- Thế nên chú mới rạch có một nửa con mắt thôi đúng không? Thế sao không rạch hết con mắt ấy đi? Một mắt cũng nhìn thấy được mọi thứ mà.
Tồn Thăng uống thêm ngụm rượu nữa rồi thở ra một cái thật dài:
- À… Là em nhớ ngày trước ông nội kể cho em chuyện Hạ Hầu Đôn nước Ngụy thời Tam Quốc, em cũng định moi ra ăn nhưng mà thấy ăn đi thì thật uổng nên em thôi, để nó nhìn thấy mờ mờ cũng được. Ai ngờ.
Tồn Thành muốn cười nhưng không thể cười được, từ đâu nước mắt nam nhi lại ứa ra. Tồn Thành sụt sịt vội vàng lấy vạt áo gạt đi. Giọng còn nghẹn ngào:
- Nay anh em ta ở đây hội ngộ cứ như thể Tam Anh đoàn viên năm nào. Nay có Lão Lý, Sĩ Giao ở đây. Tôi với Do Độc cùng em trai ta Tồn Thăng lấy hũ rượu cùng xôi, thịt gà, cá nướng trước dâng lên trời, sau xin cúi vái đất mẹ, mặt hướng về Tống Bình, lưng dựa biển Đông xin thề “Ba anh em chúng ta, ngày tháng vẹn toàn đời này anh em chẳng rời. Sinh ly tử biệt quyết không hai lòng.”
Nói rồi, Do Độc cùng Tồn Thăng cùng cầm hũ rượu lên khấn vái trời đất. Mặt hướng Tây Nam mà vái nguyện giữ nguyên lời thề cho đến bạc mái đầu, trở về nơi đất mẹ. Sĩ Giao cùng Lão Lý Lang cùng đứng dậy, mắt ngước trời nam bỗng thấy năm ngôi sao sáng lên rực rỡ đứng cạnh mặt trăng to tròn. Sĩ Giao cười mãn nguyện nói: “Ngay cả trời đất cũng nhận ra được sự hạnh ngộ này. Quả là đại hỷ, đại hỷ.”
Đêm ấy, mọi người ăn uống say sưa đến tận canh ba. Có tin quân báo, Sĩ Giao loạng choạng tỉnh dậy bước ra ngoài trướng nhận quân lệnh.
Tiếng vó ngựa dần xa phía Tây, Sĩ Giao bước ra ngoài trời nhìn thấy Tồn Thăng vẫn còn đang đứng ngay ngắn, tay cầm chiếc thương dài uy nghi đứng đó. Thấy Sĩ Giao đi ra, Thăng cúi chào. Sĩ Giao đỡ lấy người Thăng lên rồi hỏi:
- Đêm khuya sao em không đi ngủ.
Tồn Thăng cúi gằm mặt, hai tay trước ngực vắt chéo mà nói:
- Bẩm anh. Thăng em trước ngỗ ngược khiến mọi người trong làng bị liên lụy, sau lại bị tên huyện quan tham lam tàn sát. Chẳng nghĩ là các anh còn đây, em tìm đến rượu để nguôi sầu, nuôi mộng báo thù. Đêm nào cũng trằn trọc chẳng thể ngủ được nên mới lấy dao ra rạch mình.
Sĩ Giao vỗ vai, rồi lấy áo choàng mình khoác lên cho Tồn Thăng:
- Em mặc áo này vào, ngày mai ta sẽ cho lính may cho em một bộ quần áo để diện kiến chủ công, chứ không thể đóng khố như thế này mãi được. Trên cao ông trời có mắt đã cho anh em ta đoàn tụ. Lại diệt được giặc nước, thù nhà. Em còn điều gì trăn trở mà chưa thể ngủ được?
Tồn Thăng giọng lại sang sảng:
- Bẩm Đỗ tướng quân. Nay anh đã là quan sĩ, cánh tay đắc lực của Thiên thanh tướng. Uy vọng khắp vùng Giao Châu này rồi. Anh cần phải được bảo vệ nghiêm ngặt. Em thấy đám lính canh đã mệt mỏi bấy lâu. Em bảo bọn chúng đi ngủ. Em sẽ đứng đây canh giấc ngủ cho anh cùng mọi người. Em cũng nóng lòng gặp lại tên tiểu tử Chí Liệt để đánh với hắt một trận hả hê.
Sĩ Giao nở một nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng dặn dò Tồn Thăng:
- Thăng này. Ngày mai diện kiến chủ công. Ta thấy một điều thế này. Em cho là phải thì nghe. Tính tình em các anh em đây thì có thể hiểu. Nhưng khi gặp chủ công và thiếu chủ thì…
Tồn Thăng nhanh nhảu:
- Cái đó Thăng em hiểu chứ. Ngày mai em sẽ quấn khăn kẻo khiến chủ tướng cùng mọi người kinh hãi.
Sĩ Giao gỡ miếng da dê trên khuôn mặt Thăng xuống. Sĩ Giao nhăn mắt rồi lại đeo lại cho Thăng. Sĩ Giao nói:
- Em hãy cứ mang miếng da dê này nhé. Ta đã nghĩ ra cho em một cái tên. Đó là Dương Diện. Dương là đồng âm với họ của chủ tướng, diện là khuôn mặt. Em đeo miếng da dê này để cho người đối diện bớt kinh hãi, Dương Diện ấy cũng là biệt hiệu cho em vậy. Sau này, được phong tướng soái thì em sẽ là Dương Diện tướng quân Đỗ Tồn Thăng.
Nghe được phong hiệu, Thăng mừng hớn hở. Chạy khắp doanh trại hò hét ầm ĩ. Sĩ Giao ra hiệu cho hắn ngược trở lại và giữ im lặng trong quân doanh. Sĩ Giao cầm tay Thăng rồi dắt vào trong lều trại. Hai người hồi tưởng những chuyện đã qua. Đến hồi Sĩ Giao kể đến chuyện hai người Tồn Thành và Do Độc gặp nhau thì gã đã lăn quay ra ngủ, ngáy khì khì từ lâu.
Sĩ Giao phe phẩy chiếc quạt lông xua bớt đi cái oi nóng của mùa hè và cười khẽ. Sĩ giao ngồi viết thêm vài trang báo cáo quân tình để khi mặt trời lên hồi báo với Dương Thanh.
Tác giả :
Nguyễn Khai Quốc