Giống Như Một Giấc Mộng
Chương 39
Lâm Anh tắm xong, quấn cái khăn tắm mở cửa, hé mắt nhìn ra ngoài. Hoàng Khánh chờ chực sẵn đưa cho cô bộ quần áo. Cô lấy được đồ, nhanh chóng đóng cửa lại nhưng chốc sau lại phải mở ra, trên tay vẫn còn cầm nguyên bộ anh mới đưa: “Đưa em bộ khác đi, cái này mà anh bắt em mặc sao?”
Hoàng Khánh cười rất đểu, anh nháy mắt với cô: “Em mặc bộ đó đi cho anh xem, còn không thì cứ ở luôn trong phòng tắm đi cũng được!”
Cái này nhất định là uy hiếp trắng trợn! Cô với anh thi trừng mắt với nhau suốt một buổi, cuối cùng cô chuẩn bị chịu thua thì quay lại nhìn anh: “Anh ơi, sao em nghe có mùi cháy nhỉ?” Cô chớp mắt nhìn anh.
“Anh không nghe thấy mùi gì cả?” Anh nghiêm túc nhìn cô, cô gái nhỏ này của anh giỏi nhất là đánh lạc hướng người khác, nhân cơ hội chạy mất.
“Có mà! Anh vào xem thử đi. Em sợ mình bị mất bữa sáng quá!” Cô càng chớp mắt tợn, làm một gương mặt ngây thơ. Lừa ai chứ lừa Hội trưởng cũ của cô khó vô cùng. Nhưng mà lần này cô không có lừa anh nha, rõ ràng cô ngửi được mùi gì đó rất khó chịu.
Hoàng Khánh xoay người đi vào bếp, Lâm Anh nhân cơ hội chạy nhanh như chớp vào trong phòng ngủ, còn tiện tay đóng cả cánh cửa phòng lại. Cô vứt bộ váy của nữ sinh trung học lên giường, anh đúng là biến thái! Cô đã ở cái tuổi này rồi anh còn muốn cô mặc bộ quần áo của mấy em gái trẻ trung xinh xắn. Anh cũng sắp thành ông chú rồi mà còn có loại sở thích biến thái như vậy, xem ra cô đã nhìn nhầm anh rồi!
Hoàng Khánh đứng bên ngoài phòng ngủ của mình gõ cửa: “Cô gái, em đừng nghĩ là anh không hiểu em. Từ trước đến giờ em vẫn chỉ sử dụng một loại biện pháp đánh trống lảng mà thôi!”
“Này! Anh đang khoe khoang là mình không bị em lừa đấy à? Chàng trai, anh hãy xem lại cái loại tính cách tự sướng và ảo tưởng của mình đi!” Lâm Anh lục tủ quần áo của anh, lấy ra một chiếc sơ mi dài tay và quần thể dục sau đó thay vào. Vừa lúc đó thì Hoàng Khánh cũng đã dùng chìa khóa mở cửa phòng ra.
Lâm Anh nhếch mép: “Anh nghĩ em sẽ mặc bộ váy áo đó sao? Chàng trai biến thái?” Lâm Anh bây giờ đang trong bộ quần áo rộng thùng thình so với thân hình cô, ngay cả ống quần cũng dài hơn một đoạn nên cô phải xắn lên bớt. Nhìn cô bây giờ hơi luộm thuộm, trông cứ như một bác nông dân ấy.
Hoàng Khánh làm một gương mặt vô cùng uất ức: “Anh đâu phải là kẻ biến thái! Em nói vậy thật tội nghiệp cho anh quá ~”
“Hửm? Anh nói xem một người đã đủ tuổi làm chồng người khác như anh mà muốn xem phụ nữ mặc một bộ váy áo chỉ dành cho học sinh trung học, không gọi là biến thái thì gọi là gì đây?” Cô rất nhanh đã làm cho anh một cú phản dame, cái này là vấn đề không thể chối cãi, cho anh mười cái miệng cũng không thể chứng minh trong sạch được.
“Khoan đã!” Cô hít hà vài hơi rồi nhăn mặt: “Em đã nói là có mùi lạ mà, anh không thèm nghe em luôn sao?”
Cô đẩy cửa phòng chạy vào bếp, nhìn mấy lát bánh mì nằm trong lò nướng đã cháy đen thui. Lâm Anh quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh lắc đầu lè lưỡi. Hoàng Khánh cho rằng mình đã tắt bếp rồi nên hoàn toàn quên về lò nướng bánh mì, anh chỉ lo trêu chọc cô thôi.
Và thế là… bây giờ, Hoàng Khánh đang ăn ké cháo anh nấu cho cô, bánh mì của anh thì đã đi vào dĩ vãng rồi. Cô tặng cho anh một ánh mắt hình viên đạn, ai bảo anh dám không tin cô cơ chứ! Hoàng Khánh khóc trong lòng. Cũng chỉ tại cô suốt ngày dùng trò đó để thoát thân, lơ đi anh mấy chục lần!
Ngày mai, khi mà vết thương sau gáy của cô đã đỡ hơn, cô sẽ tổ chức một buổi họp báo thông báo thân phận và rút ra khỏi nhà họ Lâm. Giáng một đòn nặng vào lão cha rồi thì tiếp theo sẽ là đám họ hàng vẫn còn đang muốn dựa dẫm vào cô chứ sao. Lâm Anh cô sẽ cho họ biết như thế nào gọi là hy vọng cuối cùng đổ vỡ.
Lâm Anh ăn ngủ nghỉ ở nhà riêng của Hoàng Khánh mà không thèm để ý đến bên ngoài đã hỗn loạn như thế nào. Căn hộ của anh không lớn nhưng cũng rất đủ tiện nghi, ngoài ra thì còn nằm ở khu vực ngoại ô yên tĩnh rất thoải mái. Cho nên mỗi ngày của cô đều là ăn rồi ngủ, cuộc sống chẳng khác gì heo. Nhưng mà cô xin đảm bảo là không có con heo nào có thể xinh đẹp bằng cô, vì vậy Lâm Anh rất kiêu ngạo.
….
Buổi họp báo còn chưa chính thức bắt đầu mà đám phóng viên, nhà báo đã có mặt đông đủ. Họ thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để moi móc thông tin của nhau hoặc ngồi đoán mò nội dung của buổi họp báo bất ngờ này.
Vừa đến đúng giờ thì một đoàn người xuất hiện tại cửa phòng truyền thông của tập đoàn Lâm thị cũ. Dẫn đầu là một nam một nữ, theo sau còn có mấy vị cổ đông vẫn nguyên vị và một vài cổ đông trẻ khác. Mấy lão cổ đông cũ mang theo một gương mặt không mấy vui vẻ, mà nói đúng hơn thì phải là rất khó coi. Nhưng mà người ta cũng đâu để ý xem tâm trạng đám lão già đó, quan trọng là hai con người dẫn đầu kia.
Cô gái có mái tóc ngắn kiểu tomboy, gương mặt trang điểm nhẹ. Quần áo của cô không có gì đặc biệt nhưng vừa đủ lịch sự, trông khá là bình thường. Tuy nhiên khí chất ở cô lại thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là một sự tự tin phát ra từ sâu thẳm nội tâm. Rất ít cô gái không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại đặc biệt như cô, điều đó làm người ta không thể rời mắt khỏi cô được.
Còn chàng trai đi bên cạnh cô thì khác. Anh có sẵn gương mặt tuấn tú trời cho. Đánh giá tổng thể, người khác sẽ nghĩ anh là một người lạnh lùng và kiệm lời. Nhưng khi thấy anh nói chuyện và cười với cô gái, mọi người đều có chung một suy nghĩ: ‘Không phải anh ta lạnh lùng, mà là do người khác không đủ quan trọng để anh ta có thể đối xử dịu dàng mà thôi!’
“Thật là đẹp trai! Tôi đổ anh ấy mất thôi!” Một phóng viên nữ hô lên.
“Sao tôi cứ thấy cô gái kia quen quen nhỉ? Có phải người nổi tiếng không?” Đám phóng viên xôn xao rì rầm.
Có rất nhiều người ở đây đều hứng thú với lý do họp báo. Nó có thể là một tin hết sức nhàm chán đến nỗi họ bỏ về không quan tâm đến nữa. Hoặc cũng có thể là một sự việc sốt dẻo đáng xem. Nhưng mà đến khi thực sự nghe được sự thật thì biểu cảm của phóng viên còn phong phú hơn cả là bị sốc.
“Có phải việc cô vừa nói là đùa không ạ?” Một nữ phóng viên bắt đầu xem lời nói của cô là một câu đùa.
Lâm Anh hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Chuyện này không có gì đáng để đùa, cô phóng viên. Tôi xin được phép nhắc lại một lần nữa rằng tôi là Lâm Anh, cũng chính là Lâm Kỳ Anh của nhà họ Lâm. Nếu như tất cả mọi người ở đây không tin thì tôi có thể đưa ra bằng chứng…”
Sau một hồi ngỡ ngàng tiếp nhận thông tin thì đám phóng viên dù không dám tin cũng cố tin cho bằng được. Rồi hàng đống những câu hỏi được đưa ra tới tấp từ họ. Tin nóng như thế này mà không đào sâu thì thật sự rất có lỗi với bản thân.
“Thưa cô, vậy cô có thật là con gái của ngài Lâm hay không và mục đích của cô khi thâu tóm tập đoàn nhà họ Lâm là gì?”
“Tại sao cô lại làm vậy trong khi bản thân chắc chắn là người thừa kế của Lâm thị?”
“…”
Lâm Anh đối mặt với cả tá câu hỏi dồn dập như thế này cũng rất đau đầu. Có quá nhiều câu hỏi đụng chạm đến vấn đề riêng tư của cô. Tất nhiên cô không có nghĩa vụ phải trả lời hết tất cả số câu hỏi đó, cho họ biết những gì có thể nói là được rồi.
“Bây giờ tôi chỉ có thể đưa ra thêm một thông tin nữa mà thôi. Đó chính là: Tôi không phải con ruột của Lâm Thừa Thiên.” Mặc kệ cho Hoàng Khánh đang nhíu mày ở bên cạnh, cô vẫn muốn thừa nhận điều này. Hãy cho cô được bốc đồng thêm lần này nữa thôi.
Loại thông tin như thế này rất dễ dàng khiến cô bị dư luận đè bẹp. Họ sẽ nói rằng cô là một kẻ ăn cháo đá bát. Cô biết, nhưng cô muốn có một sự trừng phạt như vậy. Bởi vì cô là một kẻ đáng bị trừng phạt.
Cả hội trường im lặng đến kỳ lạ.
Lâm Anh đã nghĩ đến tình huống như thế này, trở thành một cái đích để tổng sỉ vả của mọi người. Trên vai đột nhiên được đặt lên một bàn tay. Cô ngoái đầu nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô: “Cho dù em có sai thì anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em. Không ai có quyền phán xét em, ngoại trừ chính bản thân em.”
Cô hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh cười lại với anh: “Ừ, em biết.”
Cô và Hoàng Khánh bước xuống khỏi bục phát biểu nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng nói cản trở bước chân: “Lâm Anh, khoan đã. Ta có chuyện muốn nói với con!”
Cô gái dừng bước, khẽ quay qua nhìn người mới đến. Đó là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc hơi hơi ngả sang màu xám nhưng khí chất của ông ta không như những người tầm thường khác. Đó là một loại khí chất áp bách khiến cho người khác không thở nổi, dường như quyền uy của ông ta là tuyệt đối, không thể không phục tùng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen được cắt may tỉ mỉ, cơ thể của ông ta cho dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không có dấu hiệu lão hóa hay bụng bia gì cả. Gương mặt vuông sắc nét và cương nghị khiến Lâm Anh có cảm giác rất lạ. Chuyện ông ta muốn nói hẳn không phải là chuyện tốt lành gì, ít nhất thì cô nghĩ vậy.
Và cô đúng…
“Ta là cha ruột của con.”
Lâm Anh không muốn tin vào tai của mình nữa. Mặc dù cô đúng là không phải con của Lâm Thừa Thiên nhưng mà nhanh như vậy đã vứt cho cô một người cha khác thì cô không chấp nhận nổi. Ai lại dám tin một người lạ mặt tự nhiên đến rồi nói cô là con của ông ta chứ? Mà ngay phía sau ông ta, một người đàn ông trẻ tuổi khác đang đứng. Đường nét gương mặt không khác mấy so với người đàn ông trung niên nhưng cô lại quen thuộc hơn rất nhiều.
Đổng Huyền Phong…
Hoàng Khánh cười rất đểu, anh nháy mắt với cô: “Em mặc bộ đó đi cho anh xem, còn không thì cứ ở luôn trong phòng tắm đi cũng được!”
Cái này nhất định là uy hiếp trắng trợn! Cô với anh thi trừng mắt với nhau suốt một buổi, cuối cùng cô chuẩn bị chịu thua thì quay lại nhìn anh: “Anh ơi, sao em nghe có mùi cháy nhỉ?” Cô chớp mắt nhìn anh.
“Anh không nghe thấy mùi gì cả?” Anh nghiêm túc nhìn cô, cô gái nhỏ này của anh giỏi nhất là đánh lạc hướng người khác, nhân cơ hội chạy mất.
“Có mà! Anh vào xem thử đi. Em sợ mình bị mất bữa sáng quá!” Cô càng chớp mắt tợn, làm một gương mặt ngây thơ. Lừa ai chứ lừa Hội trưởng cũ của cô khó vô cùng. Nhưng mà lần này cô không có lừa anh nha, rõ ràng cô ngửi được mùi gì đó rất khó chịu.
Hoàng Khánh xoay người đi vào bếp, Lâm Anh nhân cơ hội chạy nhanh như chớp vào trong phòng ngủ, còn tiện tay đóng cả cánh cửa phòng lại. Cô vứt bộ váy của nữ sinh trung học lên giường, anh đúng là biến thái! Cô đã ở cái tuổi này rồi anh còn muốn cô mặc bộ quần áo của mấy em gái trẻ trung xinh xắn. Anh cũng sắp thành ông chú rồi mà còn có loại sở thích biến thái như vậy, xem ra cô đã nhìn nhầm anh rồi!
Hoàng Khánh đứng bên ngoài phòng ngủ của mình gõ cửa: “Cô gái, em đừng nghĩ là anh không hiểu em. Từ trước đến giờ em vẫn chỉ sử dụng một loại biện pháp đánh trống lảng mà thôi!”
“Này! Anh đang khoe khoang là mình không bị em lừa đấy à? Chàng trai, anh hãy xem lại cái loại tính cách tự sướng và ảo tưởng của mình đi!” Lâm Anh lục tủ quần áo của anh, lấy ra một chiếc sơ mi dài tay và quần thể dục sau đó thay vào. Vừa lúc đó thì Hoàng Khánh cũng đã dùng chìa khóa mở cửa phòng ra.
Lâm Anh nhếch mép: “Anh nghĩ em sẽ mặc bộ váy áo đó sao? Chàng trai biến thái?” Lâm Anh bây giờ đang trong bộ quần áo rộng thùng thình so với thân hình cô, ngay cả ống quần cũng dài hơn một đoạn nên cô phải xắn lên bớt. Nhìn cô bây giờ hơi luộm thuộm, trông cứ như một bác nông dân ấy.
Hoàng Khánh làm một gương mặt vô cùng uất ức: “Anh đâu phải là kẻ biến thái! Em nói vậy thật tội nghiệp cho anh quá ~”
“Hửm? Anh nói xem một người đã đủ tuổi làm chồng người khác như anh mà muốn xem phụ nữ mặc một bộ váy áo chỉ dành cho học sinh trung học, không gọi là biến thái thì gọi là gì đây?” Cô rất nhanh đã làm cho anh một cú phản dame, cái này là vấn đề không thể chối cãi, cho anh mười cái miệng cũng không thể chứng minh trong sạch được.
“Khoan đã!” Cô hít hà vài hơi rồi nhăn mặt: “Em đã nói là có mùi lạ mà, anh không thèm nghe em luôn sao?”
Cô đẩy cửa phòng chạy vào bếp, nhìn mấy lát bánh mì nằm trong lò nướng đã cháy đen thui. Lâm Anh quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh lắc đầu lè lưỡi. Hoàng Khánh cho rằng mình đã tắt bếp rồi nên hoàn toàn quên về lò nướng bánh mì, anh chỉ lo trêu chọc cô thôi.
Và thế là… bây giờ, Hoàng Khánh đang ăn ké cháo anh nấu cho cô, bánh mì của anh thì đã đi vào dĩ vãng rồi. Cô tặng cho anh một ánh mắt hình viên đạn, ai bảo anh dám không tin cô cơ chứ! Hoàng Khánh khóc trong lòng. Cũng chỉ tại cô suốt ngày dùng trò đó để thoát thân, lơ đi anh mấy chục lần!
Ngày mai, khi mà vết thương sau gáy của cô đã đỡ hơn, cô sẽ tổ chức một buổi họp báo thông báo thân phận và rút ra khỏi nhà họ Lâm. Giáng một đòn nặng vào lão cha rồi thì tiếp theo sẽ là đám họ hàng vẫn còn đang muốn dựa dẫm vào cô chứ sao. Lâm Anh cô sẽ cho họ biết như thế nào gọi là hy vọng cuối cùng đổ vỡ.
Lâm Anh ăn ngủ nghỉ ở nhà riêng của Hoàng Khánh mà không thèm để ý đến bên ngoài đã hỗn loạn như thế nào. Căn hộ của anh không lớn nhưng cũng rất đủ tiện nghi, ngoài ra thì còn nằm ở khu vực ngoại ô yên tĩnh rất thoải mái. Cho nên mỗi ngày của cô đều là ăn rồi ngủ, cuộc sống chẳng khác gì heo. Nhưng mà cô xin đảm bảo là không có con heo nào có thể xinh đẹp bằng cô, vì vậy Lâm Anh rất kiêu ngạo.
….
Buổi họp báo còn chưa chính thức bắt đầu mà đám phóng viên, nhà báo đã có mặt đông đủ. Họ thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để moi móc thông tin của nhau hoặc ngồi đoán mò nội dung của buổi họp báo bất ngờ này.
Vừa đến đúng giờ thì một đoàn người xuất hiện tại cửa phòng truyền thông của tập đoàn Lâm thị cũ. Dẫn đầu là một nam một nữ, theo sau còn có mấy vị cổ đông vẫn nguyên vị và một vài cổ đông trẻ khác. Mấy lão cổ đông cũ mang theo một gương mặt không mấy vui vẻ, mà nói đúng hơn thì phải là rất khó coi. Nhưng mà người ta cũng đâu để ý xem tâm trạng đám lão già đó, quan trọng là hai con người dẫn đầu kia.
Cô gái có mái tóc ngắn kiểu tomboy, gương mặt trang điểm nhẹ. Quần áo của cô không có gì đặc biệt nhưng vừa đủ lịch sự, trông khá là bình thường. Tuy nhiên khí chất ở cô lại thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là một sự tự tin phát ra từ sâu thẳm nội tâm. Rất ít cô gái không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại đặc biệt như cô, điều đó làm người ta không thể rời mắt khỏi cô được.
Còn chàng trai đi bên cạnh cô thì khác. Anh có sẵn gương mặt tuấn tú trời cho. Đánh giá tổng thể, người khác sẽ nghĩ anh là một người lạnh lùng và kiệm lời. Nhưng khi thấy anh nói chuyện và cười với cô gái, mọi người đều có chung một suy nghĩ: ‘Không phải anh ta lạnh lùng, mà là do người khác không đủ quan trọng để anh ta có thể đối xử dịu dàng mà thôi!’
“Thật là đẹp trai! Tôi đổ anh ấy mất thôi!” Một phóng viên nữ hô lên.
“Sao tôi cứ thấy cô gái kia quen quen nhỉ? Có phải người nổi tiếng không?” Đám phóng viên xôn xao rì rầm.
Có rất nhiều người ở đây đều hứng thú với lý do họp báo. Nó có thể là một tin hết sức nhàm chán đến nỗi họ bỏ về không quan tâm đến nữa. Hoặc cũng có thể là một sự việc sốt dẻo đáng xem. Nhưng mà đến khi thực sự nghe được sự thật thì biểu cảm của phóng viên còn phong phú hơn cả là bị sốc.
“Có phải việc cô vừa nói là đùa không ạ?” Một nữ phóng viên bắt đầu xem lời nói của cô là một câu đùa.
Lâm Anh hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Chuyện này không có gì đáng để đùa, cô phóng viên. Tôi xin được phép nhắc lại một lần nữa rằng tôi là Lâm Anh, cũng chính là Lâm Kỳ Anh của nhà họ Lâm. Nếu như tất cả mọi người ở đây không tin thì tôi có thể đưa ra bằng chứng…”
Sau một hồi ngỡ ngàng tiếp nhận thông tin thì đám phóng viên dù không dám tin cũng cố tin cho bằng được. Rồi hàng đống những câu hỏi được đưa ra tới tấp từ họ. Tin nóng như thế này mà không đào sâu thì thật sự rất có lỗi với bản thân.
“Thưa cô, vậy cô có thật là con gái của ngài Lâm hay không và mục đích của cô khi thâu tóm tập đoàn nhà họ Lâm là gì?”
“Tại sao cô lại làm vậy trong khi bản thân chắc chắn là người thừa kế của Lâm thị?”
“…”
Lâm Anh đối mặt với cả tá câu hỏi dồn dập như thế này cũng rất đau đầu. Có quá nhiều câu hỏi đụng chạm đến vấn đề riêng tư của cô. Tất nhiên cô không có nghĩa vụ phải trả lời hết tất cả số câu hỏi đó, cho họ biết những gì có thể nói là được rồi.
“Bây giờ tôi chỉ có thể đưa ra thêm một thông tin nữa mà thôi. Đó chính là: Tôi không phải con ruột của Lâm Thừa Thiên.” Mặc kệ cho Hoàng Khánh đang nhíu mày ở bên cạnh, cô vẫn muốn thừa nhận điều này. Hãy cho cô được bốc đồng thêm lần này nữa thôi.
Loại thông tin như thế này rất dễ dàng khiến cô bị dư luận đè bẹp. Họ sẽ nói rằng cô là một kẻ ăn cháo đá bát. Cô biết, nhưng cô muốn có một sự trừng phạt như vậy. Bởi vì cô là một kẻ đáng bị trừng phạt.
Cả hội trường im lặng đến kỳ lạ.
Lâm Anh đã nghĩ đến tình huống như thế này, trở thành một cái đích để tổng sỉ vả của mọi người. Trên vai đột nhiên được đặt lên một bàn tay. Cô ngoái đầu nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô: “Cho dù em có sai thì anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em. Không ai có quyền phán xét em, ngoại trừ chính bản thân em.”
Cô hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh cười lại với anh: “Ừ, em biết.”
Cô và Hoàng Khánh bước xuống khỏi bục phát biểu nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng nói cản trở bước chân: “Lâm Anh, khoan đã. Ta có chuyện muốn nói với con!”
Cô gái dừng bước, khẽ quay qua nhìn người mới đến. Đó là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc hơi hơi ngả sang màu xám nhưng khí chất của ông ta không như những người tầm thường khác. Đó là một loại khí chất áp bách khiến cho người khác không thở nổi, dường như quyền uy của ông ta là tuyệt đối, không thể không phục tùng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen được cắt may tỉ mỉ, cơ thể của ông ta cho dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không có dấu hiệu lão hóa hay bụng bia gì cả. Gương mặt vuông sắc nét và cương nghị khiến Lâm Anh có cảm giác rất lạ. Chuyện ông ta muốn nói hẳn không phải là chuyện tốt lành gì, ít nhất thì cô nghĩ vậy.
Và cô đúng…
“Ta là cha ruột của con.”
Lâm Anh không muốn tin vào tai của mình nữa. Mặc dù cô đúng là không phải con của Lâm Thừa Thiên nhưng mà nhanh như vậy đã vứt cho cô một người cha khác thì cô không chấp nhận nổi. Ai lại dám tin một người lạ mặt tự nhiên đến rồi nói cô là con của ông ta chứ? Mà ngay phía sau ông ta, một người đàn ông trẻ tuổi khác đang đứng. Đường nét gương mặt không khác mấy so với người đàn ông trung niên nhưng cô lại quen thuộc hơn rất nhiều.
Đổng Huyền Phong…
Tác giả :
Hạ Tử Du