[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 60: Liên lụy (Hạ)
Dịch: Phong Bụi
Ăn mạnh, ăn mạnh, tiệc buffet.
Khách sạn năm sao dưới ánh mặt trời chói mắt như một ngôi sao mới mọc muốn phá tan màn đêm, chỉ là ngôi sao mới mọc này quá quen thuộc, cho nên ngay cả ánh sáng gây lóa mắt cũng giảm đi phần nào.
Thẩm Thận Nguyên thiếu nhẫn nại nói: “Khách sạn này có cổ phần của anh sao?” Bất kể ăn cơm Pháp hay cơm gì đều chọn chỗ này.
La Thiếu Thần nói: “Cậu có thể dùng thân phận thực khách đánh giá một chút xem chỗ này có giá trị đầu tư hay không.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cảm thấy có, anh liền đầu tư sao?”
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn cậu: “Tại sao lại không nhỉ?”
“Thế nhưng về phương diện kinh tế tôi… hơ, chẳng có đóng góp gì.”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là dùng thân phận thực khách mà thôi.”
“Cho nên tôi chỉ cần thử xem ăn có ngon hay không thôi?”
“Cậu còn muốn thử cái gì?”
“Lượng khách lui tới gì gì đó… anh nói đúng, tôi nghĩ nhiều quá rồi.” Thẩm Thận Nguyên xoa xoa bụng, “Hiện giờ điều duy nhất tôi muốn làm là ăn thật nhiều!”
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ giúp cậu chọn một chỗ tốt.”
……
Tiệc tự phục vụ.
Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, rõ ràng không phải một thời cơ tốt đối với thực khách cố ý chạy tới ăn nhồi ăn nhét, bởi vì thời gian cao trào đã qua, phòng ăn vừa thu dọn, trên bàn ăn chỉ chừa lại những thức ăn mà các thực khách khác chọn xong chừa lại. Thế nhưng đối với tuyển thủ có kỹ thuật, những điều này chẳng thành vấn đề.
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy cái kẹp xông thẳng đến xung phong vào trận.
La Thiếu Thần hai tay mỗi tay cầm một cái khay lớn, cũng rập khuôn theo sau cậu, nhìn cái khay chầm chậm chất đống thành một ngọn đồi nhỏ, sau đó đội lên thành đỉnh núi Everest. “Cậu chắc có thể ăn hết toàn bộ chỗ này chứ?” Anh nhìn chăm chăm đống thức ăn chảy nước lẫn vào nhau hợp thành một màu sắc quái dị, chau mày.
Thẩm Thận Nguyên quay người, vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên là ăn không hết. Phần của anh tôi cũng lấy rồi.”
“Tôi chỉ cần một cốc cà phê và một bát mì xào thôi.”
“Vừa không có lợi vừa không dinh dưỡng!” Cậu đi đến trước gian chiên rán, “Cho sáu miếng bò bít tết, bảy phần chín.”
La Thiếu Thần nói: “Hai miếng là đủ rồi.”
Đầu bếp dừng tay nhìn bọn họ.
Thẩm Thận Nguyên thỏa hiệp nói: “Lấy giá trị trung gian đi, năm miếng.”
“Giá trị trung gian của hai và sáu không phải là bốn sao?”
“Bốn không may mắn.”
La Thiếu Thần nói với đầu bếp: “Ba miếng.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….”
La Thiếu Thần hai tay đều bị chiếm cứ, chỉ có thể nhấc đầu gối nhè nhẹ cọ cọ vào eo Thẩm Thận Nguyên, “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên né đi, đi theo La Thiếu Thần vài bước, lại chạy đến gian điểm tâm gọi hai miếng bánh Taramisu (một loại bánh ngọt Ý có vị cà phê rượu).
La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên chạy trở về, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xem ra cần phải đầu tư.”
“Tại sao, vẫn chưa ăn thử mà.” Thẩm Thận Nguyên vừa nói vừa nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng.
“Ít nhất sẽ không vì lãng phí thức ăn bị phạt mà phá sản.” La Thiếu Thần dùng khăn lau lau đi vết tương chua ngọt dính trên mép cậu.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu ăn mạnh, nhồm nhoàm nói: “Tôi sẽ ăn bằng hết.”
La Thiếu Thần nói: “Không cần miễn cưỡng, tôi không muốn mang tội danh ép cháu gái ăn quá no mà chết.”
Cái tay lấy thức ăn của Thẩm Thận Nguyên khe khẽ chững lại, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
La Thiếu Thần còn tưởng cậu định nói gì, đang đợi cậu mở miệng, ai ngờ sau khi cậu nhìn xong lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau đó hoàn toàn nhập tâm ăn uống, ngoại trừ phục vụ đến giúp thêm đồ uống thì không nói năng gì thêm nữa. La Thiếu Thần nhìn hai bên má của Thẩm Thận Nguyên nhô lên lại xẹp xuống nhô lên lại xẹp xuống, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Ăn là một loại nhu cầu, một lại hưởng thụ, không phải là tự ngược phát tiết cảm xúc.”
“Tôi…” Thẩm Thận Nguyên ợ một cái, suýt chút nữa phun cả thức ăn ra ngoài.
La Thiếu Thần dùng khăn ăn bịt chặt miệng cậu, đưa khay thức ăn của cậu đến trước mặt anh, bắt đầu dùng tinh thần Ngu Công di sơn tiến hành tiêu diệt ngọn núi lớn này. (Ngu Công di sơn: kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim)
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy miệng, hai mắt không chớp nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.
La Thiếu Thần hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Anh… thực sự coi tôi là Thẩm Thận Nguyên chứ? Ý tôi là, từng giờ từng khắc?”
“Đây không phải là nghi vấn cậu đưa ra lần đầu.”
“Nhưng lần này là nghiêm túc nhất.”
“Đến hiện tại lần này là nghiêm túc nhất, sao cậu biết được lần sau không nghiêm túc hơn?”
Thẩm Thận Nguyên bị hỏi ngây người, “Có lý.”
“So với việc trình độ nghiêm túc trong câu hỏi của cậu có thăng cấp vô hạn hay không, tôi hiếu kỳ hơn với động cơ cậu hỏi câu hỏi này.”
“Cái này…” Hai vai Thẩm Thận Nguyên khẽ động đậy, đè thấp giọng nói, “Anh có cảm thấy… anh đối với tôi rất tốt không?”
“Rất tốt?” La Thiếu Thần dùng tốc độ chậm hơn bắt chước giọng điệu của cậu nhắc lại hai từ đó.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Dường như tôi thực sự là cháu gái của anh… rất nuông chiều…”
“Cậu sợ tôi nuông chiều làm hư cậu sau này không gả đi được sao?”
“Hả?”
“Nếu như không lo lắng, tại sao phải căng thẳng?”
“Tôi không căng thẳng, tôi chỉ kỳ quái, tại sao?” Thẩm Thận Nguyên vò đầu nói “Anh trước kia không phải rất ghét tôi sao?”
“Tôi rất ghét cậu?” La Thiếu Thần dừng đũa, “Cậu dựa vào công thức nào mà rút ra kết luận vậy?”
Thẩm Thận Nguyên thận trọng nói: “Ánh mắt, ánh mắt anh nhìn tôi, mỗi lần đều mang theo ý ghét bỏ. Tôi nhìn được ra mà.”
“…… Lúc nào?”
“Lúc ghi âm đĩa nhạc, còn có, lúc gặp nhau ở đài truyền hình… Lúc tôi còn là Thẩm Thận Nguyên.”
Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tôi nói gì sai sao?”
La Thiếu Thần không đáp hỏi ngược lại: “Hiện giờ thì sao?”
“Hiện giờ rất… ôn hòa.” Thẩm Thận Nguyên cầm khăn ăn lên định lau miệng lại bị La Thiếu Thần giằng lấy. La Thiếu Thần vừa dùng mặt còn sạch lau miệng vừa nói: “Cảm ơn cậu đã thay đổi cách nhìn với tôi.”
“Có phải vì hiện giờ tôi đang ở trong thân thể của La Lâm Lâm không? Cho nên được hưởng phúc lợi từ cô bé.”
“… Có cần ăn chút hoa quả không?” La Thiếu Thần rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề sẽ có thể khiến bản thân bốc hỏa này.
Sức chú ý của Thẩm Thận Nguyên bị kéo đi, “Có hoa quả gì không chiếm diện tích dạ dày không?”
“Thạch lựu… nếu như cậu nhớ nhổ hạt ra.” La Thiếu Thần đứng dậy đi về phía gian hoa quả. Đợi đến lúc anh mang cà chua bi trở lại, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đang đi qua đi lại quanh bàn ăn.
“Ăn quá no rồi.” Thẩm Thận Nguyên đáng thương ôm bụng.
La Thiếu Thần đưa cà chua cho cậu, “Tôi nếm rồi, rất chua, có thể tiêu cơm.”
Thẩm Thận Nguyên ăm một quả liền không muốn ăn thêm nữa.
Cuối cùng tất cả thức ăn còn chừa lại trên bàn đều được La Thiếu Thần ăn sạch.
“Cảm ơn.” Thẩm Thận Nguyên trịnh trọng cảm ơn.
La Thiếu Thần nói: “Nói cho đúng, thức ăn đều là do tôi bê về cả.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Làm cháu gái của anh đúng là một chuyện rất hạnh phúc.”
“Sao cậu biết?”
“Tôi đang làm mà.” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh, không hiểu tại sao một vấn đề đơn giản vậy vẫn phải hỏi.
La Thiếu Thần đặt khăn ăn lên bàn, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Nơi nào cần đi bộ.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn cái dạ dày khe khẽ trồi lên của mình, cảm khái nói: “Nếu như tôi thực sự giúp Lâm Lâm trưởng thành, cô bé nhất định sẽ biến thành một cái thùng phi mất.”
“Chuyện không thể nào xảy ra không cần tốn nơ-ron nghĩ về nó.” La Thiếu Thần lấy tiền bo cho nhân viên phục vụ. Vì hai người mà thời gian thu dọn của bọn họ phải kéo dài.
Ra khỏi phòng ăn tự phục vụ, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy dạ dày nặng nề chảy xuống, dường như mỗi một bước đi, dạ dày lại chảy xuống một phân. Cậu nắm lấy quần của La Thiếu Thần, đáng thương nói: “Tôi ăn quá no rồi.”
“Đi chầm chậm thôi.” La Thiếu Thần kéo cậu đi.
Thẩm Thận Nguyên ấn ấn huyệt thái dương: “Hơn nữa đối với việc phát tiết cảm xúc chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn cứ cảm thấy có lỗi với Mã Duy…”
La Thiếu Thần đột ngột ôm cậu quay người.
Xoay chuyển đột ngột khiến Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa nôn ra, có điều sự chú ý của cậu rất nhanh bị kéo đi bởi tiếng dội nước. Cậu muốn quay đầu, nhưng La Thiếu Thần ôm chặt cậu vào trong lòng, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào những âm thanh hỗn loạn bên cạnh để phán đoán chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng kêu gào của kẻ gây rối cực kỳ quen thuộc, nếu như không nhầm, dường như là giọng nói hôm đó gây náo loạn ở linh đường.
“Là gì vậy?” Thẩm Thận Nguyên run rẩy hỏi.
La Thiếu Thần nhìn người dội mực bị bảo vệ khách sạn kéo đi, mới thả Thẩm Thận Nguyên xuống, an ủi cậu: “Là mực, không phải axit, không cần lo lắng.”
Giám đốc đại sảnh khách sạn vội vàng chạy hỏi hỏi thăm, đồng thời hỏi anh có cần một phòng hay không.
La Thiếu Thần nhìn bộ vest đen thui, gật đầu nói: “Cho tôi một phòng, một bộ quần áo mới. Còn nữa, giúp tôi báo cảnh sát.”
“Là người lần trước gây náo loạn ở linh đường phải không?” Thẩm Thận Nguyên ngồi trên giá hành lý, cao giọng hỏi người nào đó cởi quần áo vất đầy sàn, vào phòng tắm mà không đóng cửa.
La Thiếu Thần kéo cửa kính, vừa vặn vòi dội nước vừa ậm ừ.
Thẩm Thận Nguyên không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.
“Đúng vậy.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên nhảy xuống khỏi giá hành lý, chạy đến cửa phòng tắm.
La Thiếu Thần vừa đóng vòi sen đang định dùng sữa tắm vừa đúng lúc quay đầu. Tấm kính thủy tinh mờ mông lung ngăn giữa hai người, khiến thân ảnh hai người mơ hồ thành hai khối màu, đường nét lờ mờ không rõ nét.
“Thân hình anh thật tuyệt.” Thẩm Thận Nguyên cười hi hi, ra khỏi phòng tắm bật ti vi lên xem.
Ăn mạnh, ăn mạnh, tiệc buffet.
Khách sạn năm sao dưới ánh mặt trời chói mắt như một ngôi sao mới mọc muốn phá tan màn đêm, chỉ là ngôi sao mới mọc này quá quen thuộc, cho nên ngay cả ánh sáng gây lóa mắt cũng giảm đi phần nào.
Thẩm Thận Nguyên thiếu nhẫn nại nói: “Khách sạn này có cổ phần của anh sao?” Bất kể ăn cơm Pháp hay cơm gì đều chọn chỗ này.
La Thiếu Thần nói: “Cậu có thể dùng thân phận thực khách đánh giá một chút xem chỗ này có giá trị đầu tư hay không.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cảm thấy có, anh liền đầu tư sao?”
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn cậu: “Tại sao lại không nhỉ?”
“Thế nhưng về phương diện kinh tế tôi… hơ, chẳng có đóng góp gì.”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là dùng thân phận thực khách mà thôi.”
“Cho nên tôi chỉ cần thử xem ăn có ngon hay không thôi?”
“Cậu còn muốn thử cái gì?”
“Lượng khách lui tới gì gì đó… anh nói đúng, tôi nghĩ nhiều quá rồi.” Thẩm Thận Nguyên xoa xoa bụng, “Hiện giờ điều duy nhất tôi muốn làm là ăn thật nhiều!”
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ giúp cậu chọn một chỗ tốt.”
……
Tiệc tự phục vụ.
Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, rõ ràng không phải một thời cơ tốt đối với thực khách cố ý chạy tới ăn nhồi ăn nhét, bởi vì thời gian cao trào đã qua, phòng ăn vừa thu dọn, trên bàn ăn chỉ chừa lại những thức ăn mà các thực khách khác chọn xong chừa lại. Thế nhưng đối với tuyển thủ có kỹ thuật, những điều này chẳng thành vấn đề.
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy cái kẹp xông thẳng đến xung phong vào trận.
La Thiếu Thần hai tay mỗi tay cầm một cái khay lớn, cũng rập khuôn theo sau cậu, nhìn cái khay chầm chậm chất đống thành một ngọn đồi nhỏ, sau đó đội lên thành đỉnh núi Everest. “Cậu chắc có thể ăn hết toàn bộ chỗ này chứ?” Anh nhìn chăm chăm đống thức ăn chảy nước lẫn vào nhau hợp thành một màu sắc quái dị, chau mày.
Thẩm Thận Nguyên quay người, vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên là ăn không hết. Phần của anh tôi cũng lấy rồi.”
“Tôi chỉ cần một cốc cà phê và một bát mì xào thôi.”
“Vừa không có lợi vừa không dinh dưỡng!” Cậu đi đến trước gian chiên rán, “Cho sáu miếng bò bít tết, bảy phần chín.”
La Thiếu Thần nói: “Hai miếng là đủ rồi.”
Đầu bếp dừng tay nhìn bọn họ.
Thẩm Thận Nguyên thỏa hiệp nói: “Lấy giá trị trung gian đi, năm miếng.”
“Giá trị trung gian của hai và sáu không phải là bốn sao?”
“Bốn không may mắn.”
La Thiếu Thần nói với đầu bếp: “Ba miếng.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….”
La Thiếu Thần hai tay đều bị chiếm cứ, chỉ có thể nhấc đầu gối nhè nhẹ cọ cọ vào eo Thẩm Thận Nguyên, “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên né đi, đi theo La Thiếu Thần vài bước, lại chạy đến gian điểm tâm gọi hai miếng bánh Taramisu (một loại bánh ngọt Ý có vị cà phê rượu).
La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên chạy trở về, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xem ra cần phải đầu tư.”
“Tại sao, vẫn chưa ăn thử mà.” Thẩm Thận Nguyên vừa nói vừa nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng.
“Ít nhất sẽ không vì lãng phí thức ăn bị phạt mà phá sản.” La Thiếu Thần dùng khăn lau lau đi vết tương chua ngọt dính trên mép cậu.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu ăn mạnh, nhồm nhoàm nói: “Tôi sẽ ăn bằng hết.”
La Thiếu Thần nói: “Không cần miễn cưỡng, tôi không muốn mang tội danh ép cháu gái ăn quá no mà chết.”
Cái tay lấy thức ăn của Thẩm Thận Nguyên khe khẽ chững lại, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
La Thiếu Thần còn tưởng cậu định nói gì, đang đợi cậu mở miệng, ai ngờ sau khi cậu nhìn xong lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau đó hoàn toàn nhập tâm ăn uống, ngoại trừ phục vụ đến giúp thêm đồ uống thì không nói năng gì thêm nữa. La Thiếu Thần nhìn hai bên má của Thẩm Thận Nguyên nhô lên lại xẹp xuống nhô lên lại xẹp xuống, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Ăn là một loại nhu cầu, một lại hưởng thụ, không phải là tự ngược phát tiết cảm xúc.”
“Tôi…” Thẩm Thận Nguyên ợ một cái, suýt chút nữa phun cả thức ăn ra ngoài.
La Thiếu Thần dùng khăn ăn bịt chặt miệng cậu, đưa khay thức ăn của cậu đến trước mặt anh, bắt đầu dùng tinh thần Ngu Công di sơn tiến hành tiêu diệt ngọn núi lớn này. (Ngu Công di sơn: kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim)
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy miệng, hai mắt không chớp nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.
La Thiếu Thần hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Anh… thực sự coi tôi là Thẩm Thận Nguyên chứ? Ý tôi là, từng giờ từng khắc?”
“Đây không phải là nghi vấn cậu đưa ra lần đầu.”
“Nhưng lần này là nghiêm túc nhất.”
“Đến hiện tại lần này là nghiêm túc nhất, sao cậu biết được lần sau không nghiêm túc hơn?”
Thẩm Thận Nguyên bị hỏi ngây người, “Có lý.”
“So với việc trình độ nghiêm túc trong câu hỏi của cậu có thăng cấp vô hạn hay không, tôi hiếu kỳ hơn với động cơ cậu hỏi câu hỏi này.”
“Cái này…” Hai vai Thẩm Thận Nguyên khẽ động đậy, đè thấp giọng nói, “Anh có cảm thấy… anh đối với tôi rất tốt không?”
“Rất tốt?” La Thiếu Thần dùng tốc độ chậm hơn bắt chước giọng điệu của cậu nhắc lại hai từ đó.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Dường như tôi thực sự là cháu gái của anh… rất nuông chiều…”
“Cậu sợ tôi nuông chiều làm hư cậu sau này không gả đi được sao?”
“Hả?”
“Nếu như không lo lắng, tại sao phải căng thẳng?”
“Tôi không căng thẳng, tôi chỉ kỳ quái, tại sao?” Thẩm Thận Nguyên vò đầu nói “Anh trước kia không phải rất ghét tôi sao?”
“Tôi rất ghét cậu?” La Thiếu Thần dừng đũa, “Cậu dựa vào công thức nào mà rút ra kết luận vậy?”
Thẩm Thận Nguyên thận trọng nói: “Ánh mắt, ánh mắt anh nhìn tôi, mỗi lần đều mang theo ý ghét bỏ. Tôi nhìn được ra mà.”
“…… Lúc nào?”
“Lúc ghi âm đĩa nhạc, còn có, lúc gặp nhau ở đài truyền hình… Lúc tôi còn là Thẩm Thận Nguyên.”
Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tôi nói gì sai sao?”
La Thiếu Thần không đáp hỏi ngược lại: “Hiện giờ thì sao?”
“Hiện giờ rất… ôn hòa.” Thẩm Thận Nguyên cầm khăn ăn lên định lau miệng lại bị La Thiếu Thần giằng lấy. La Thiếu Thần vừa dùng mặt còn sạch lau miệng vừa nói: “Cảm ơn cậu đã thay đổi cách nhìn với tôi.”
“Có phải vì hiện giờ tôi đang ở trong thân thể của La Lâm Lâm không? Cho nên được hưởng phúc lợi từ cô bé.”
“… Có cần ăn chút hoa quả không?” La Thiếu Thần rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề sẽ có thể khiến bản thân bốc hỏa này.
Sức chú ý của Thẩm Thận Nguyên bị kéo đi, “Có hoa quả gì không chiếm diện tích dạ dày không?”
“Thạch lựu… nếu như cậu nhớ nhổ hạt ra.” La Thiếu Thần đứng dậy đi về phía gian hoa quả. Đợi đến lúc anh mang cà chua bi trở lại, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đang đi qua đi lại quanh bàn ăn.
“Ăn quá no rồi.” Thẩm Thận Nguyên đáng thương ôm bụng.
La Thiếu Thần đưa cà chua cho cậu, “Tôi nếm rồi, rất chua, có thể tiêu cơm.”
Thẩm Thận Nguyên ăm một quả liền không muốn ăn thêm nữa.
Cuối cùng tất cả thức ăn còn chừa lại trên bàn đều được La Thiếu Thần ăn sạch.
“Cảm ơn.” Thẩm Thận Nguyên trịnh trọng cảm ơn.
La Thiếu Thần nói: “Nói cho đúng, thức ăn đều là do tôi bê về cả.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Làm cháu gái của anh đúng là một chuyện rất hạnh phúc.”
“Sao cậu biết?”
“Tôi đang làm mà.” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh, không hiểu tại sao một vấn đề đơn giản vậy vẫn phải hỏi.
La Thiếu Thần đặt khăn ăn lên bàn, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Nơi nào cần đi bộ.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn cái dạ dày khe khẽ trồi lên của mình, cảm khái nói: “Nếu như tôi thực sự giúp Lâm Lâm trưởng thành, cô bé nhất định sẽ biến thành một cái thùng phi mất.”
“Chuyện không thể nào xảy ra không cần tốn nơ-ron nghĩ về nó.” La Thiếu Thần lấy tiền bo cho nhân viên phục vụ. Vì hai người mà thời gian thu dọn của bọn họ phải kéo dài.
Ra khỏi phòng ăn tự phục vụ, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy dạ dày nặng nề chảy xuống, dường như mỗi một bước đi, dạ dày lại chảy xuống một phân. Cậu nắm lấy quần của La Thiếu Thần, đáng thương nói: “Tôi ăn quá no rồi.”
“Đi chầm chậm thôi.” La Thiếu Thần kéo cậu đi.
Thẩm Thận Nguyên ấn ấn huyệt thái dương: “Hơn nữa đối với việc phát tiết cảm xúc chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn cứ cảm thấy có lỗi với Mã Duy…”
La Thiếu Thần đột ngột ôm cậu quay người.
Xoay chuyển đột ngột khiến Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa nôn ra, có điều sự chú ý của cậu rất nhanh bị kéo đi bởi tiếng dội nước. Cậu muốn quay đầu, nhưng La Thiếu Thần ôm chặt cậu vào trong lòng, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào những âm thanh hỗn loạn bên cạnh để phán đoán chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng kêu gào của kẻ gây rối cực kỳ quen thuộc, nếu như không nhầm, dường như là giọng nói hôm đó gây náo loạn ở linh đường.
“Là gì vậy?” Thẩm Thận Nguyên run rẩy hỏi.
La Thiếu Thần nhìn người dội mực bị bảo vệ khách sạn kéo đi, mới thả Thẩm Thận Nguyên xuống, an ủi cậu: “Là mực, không phải axit, không cần lo lắng.”
Giám đốc đại sảnh khách sạn vội vàng chạy hỏi hỏi thăm, đồng thời hỏi anh có cần một phòng hay không.
La Thiếu Thần nhìn bộ vest đen thui, gật đầu nói: “Cho tôi một phòng, một bộ quần áo mới. Còn nữa, giúp tôi báo cảnh sát.”
“Là người lần trước gây náo loạn ở linh đường phải không?” Thẩm Thận Nguyên ngồi trên giá hành lý, cao giọng hỏi người nào đó cởi quần áo vất đầy sàn, vào phòng tắm mà không đóng cửa.
La Thiếu Thần kéo cửa kính, vừa vặn vòi dội nước vừa ậm ừ.
Thẩm Thận Nguyên không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.
“Đúng vậy.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên nhảy xuống khỏi giá hành lý, chạy đến cửa phòng tắm.
La Thiếu Thần vừa đóng vòi sen đang định dùng sữa tắm vừa đúng lúc quay đầu. Tấm kính thủy tinh mờ mông lung ngăn giữa hai người, khiến thân ảnh hai người mơ hồ thành hai khối màu, đường nét lờ mờ không rõ nét.
“Thân hình anh thật tuyệt.” Thẩm Thận Nguyên cười hi hi, ra khỏi phòng tắm bật ti vi lên xem.
Tác giả :
Tô Du Bính