[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 31: Thăm dò (Thượng)
Dịch: Phong Bụi
Nối mối, nối mối, bàn chuyện làm ăn.
“Con về cùng La Lâm Lâm, đã có kết quả chưa?” Trong lòng trắng mắt của La Định Âu tia máu dày đặc, giữa những tia máu ánh lên màu vàng nhàn nhạt, nhưng vẫn không mất đi nét sắc sảo và tinh anh tỏa ra từ sâu trong đáy mắt.
Dây thần kinh của ngón tay đặt trên tay vịn của La Thiếu Thần khẽ nhảy lên một chút, trầm ổn trả lời: “Dạ. Hiện tại xem ra không mắc chứng nhân cách phân liệt, con nghĩ, có lẽ là phát triển theo chiều hướng tốt.”
“Vậy thì tốt.” La Định Âu nói, “Lúc trước ngăn không cho La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ ly hôn, là hy vọng bọn nó có thể cho Lâm Lâm một mái ấm gia đình bình thường, để bù đắp lại sự sợ hãi và tổn thương năm đó. Bây giờ xem ra, quyết định này là đúng đắn.”
La Thiếu Thần hạ thấp mi, “Vâng, hy vọng mọi việc đều trở nên tốt đẹp.”
Vốn chỉ có một người hỏi, vú Triệu và Sử Mạn Kỳ đi xuống thành ra ba người cùng hỏi. Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng hỏi ra vì sao La Lâm Lâm lại trở nên thu mình, ủ rũ như vậy rồi, bởi vì đối phó với sự ồn ào trước mắt, im lặng là vũ khí kháng nghị tốt nhất.
Trong lúc đó, La Khải Trạch nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt bất chợt trầm xuống, gác điện thoại nói với Sử Mạn Kỳ: “Thay đồ đi, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn anh ta.
La Khải Trạch chầm chậm thở ra một hơi, qùy xuống, nhè nhẹ xoa lên vai cậu, “Bố đi đón tiểu thúc thúc trở về, con ở nhà ngoan ngoãn đợi nhé.”
Mặc dù Thẩm Thận Nguyên không biết giữa La Khải Trạch, Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, trong mắt cậu, La Khải Trạch rất thực sự quan tâm đến La Lâm Lâm, chỉ là sự quan tâm của anh ta quá mức thận trọng, cho nên cho dù là La Lâm Lâm thật hay La Lâm Lâm giả, đều không thể nào kéo khoảng cách gần lại. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của La Khải Trạch, trong lòng Thẩm Thận Nguyên cũng rất buồn bã. Cảm xúc của con người không ngờ dễ dàng bị lây nhiễm và ảnh hưởng bởi môi trường đến vậy, cậu không nhịn được đưa tay nắm chặt lấy hai bàn tay đang đặt trên vai mình, hai cánh tay khẽ run rẩy, dùng sức gật gật đầu.
Trong mắt của La Khải Trạch lóe lên ánh vui mừng, đi cùng Sử Mạn Kỳ lên lầu.
Vú Triệu vươn tay ôm lấy cục cưng đang đứng đơn độc, “Tiểu Lâm Lâm, cho dù xảy ra chuyện gì, vú vĩnh viễn luôn ở bên con, đừng quá đau lòng.”
Thời gian trở thành La Lâm Lâm tuy rằng không dài, nhưng Thẩm Thận Nguyên đã dần dần quen với sự ấm áp này, quen với sự nuông chiều không có giới hạn của vú Triệu, dựa vào vai của bà, nhắm mắt lại, nội tâm trở nên yên bình.
Vú Triệu đột nhiên động đậy một chút.
Thẩm Thận Nguyên vô thức mở mắt ra, liền nhìn thấy La Thiếu Thần đang ngồi trên sô pha, nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
La Thiếu Thần không chút xấu hổ khi nhìn lén bị bắt gặp, chống má, ung dung hỏi: “Đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn cơm?”
Vú Triệu vội buông tay đứng dậy, nói: “Cục cưng vẫn chưa ăn cơm sao? Bà đi làm hai bát mì hải sản cho hai chú cháu nhé, cho thêm ít sườn chua ngọt nữa nhé.”
La Thiếu Thần gật đầu với bà, ánh mắt lại rơi lên trên người Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên rất muốn gọi vú Triệu quay lại, bởi vì ánh mắt La Thiếu Thần nhìn cậu có chút kỳ lạ, như thể đang nghiên cứu sâu, lại như thể… nghiên cứu sâu hơn cả nghiên cứu sâu. “Tiểu Tiểu thúc thúc, ông nội không sao chứ?” Cậu ngượng nghịu hỏi, thể hiện đầy đủ hết mức những lo lắng sợ hãi và không biết nên làm gì của một đứa bé gái đang rơi vào trong biến cố gia tộc.
La Thiếu Thần đáp: “Sự việc dính líu rất rộng, có lẽ có chút liên quan đến giới giải trí.”
Giới giải trí?
Hệ thống hóng hớt của Thẩm Thận Nguyên bíp một tiếng khởi động toàn bộ!
“Có liên quan đến ai vậy ạ?” Cậu bước lên trước một bước, bò lên sô pha bên cạnh La Thiếu Thần, đầu ngẩng lên 45 độ, đôi mắt trong trẻo đau buồn lại mang theo sự ngây thơ trong sáng, nhìn La Thiếu Thần.
Mặc dù biết rõ cậu cố ý, nhưng lòng La Thiếu Thần vẫn mềm đi một chút, “Con hy vọng có liên quan đến ai?”
Lục Vạn Bằng!
Thẩm Thận Nguyên không hề do dự khi nhắc đến cái tên của kẻ thù số một của mình trong giới Showbiz – tất nhiên, kẻ thù này là do cậu tự nhận.
“Con không hy vọng có liên quan đến tiểu tiểu thúc thúc.” Cậu mở to hai mắt, long lanh nhìn La Thiếu Thần.
“Ừ, tất nhiên là không có liên quan đến chú rồi, chỉ là có liên quan đến Thẩm Thận Nguyên thôi.” La Thiếu Thần nói xong đứng dậy, “Chú đi xem mì hải sản thế nào rồi đây.” Chân của anh ta còn chưa kịp sải ra, đã bị Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy bằng hai tay.
“Con…” Thẩm Thận Nguyên buột miệng, lại cảm thấy đại từ nhân xưng có vấn đề, lập tức chữa lại: “Thần tượng của con sao ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Bị nổ tung rồi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Chuyện nghiêm trọng như thế sao anh ta lại có thể dùng giọng điệu như pháo nổ vậy cơ chứ! Mọi người ít nhiều gì cũng có quen biết! Thực không có chút tình người nào!
“Bị chết trong lúc đi nối mối.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Trên đường?” Không phải là trong quán bar sao? (“Trên đường” và “nối mối” tiếng Trung đọc giống nhau.)
“Với đám buôn ma túy.”
“……” Thần kinh của Thẩm Thận Nguyên lại bị nổ tung một lần nữa.
Tận đến lúc vú Triệu gọi bọn họ vào nhà bếp ăn mì, Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hồi thần được. Mặc dù lời La Thiếu Thần nói rất ngắn gọn, dùng từ đơn giản, nhưng ghép lại tại sao lại khó hiểu đến vậy? Cái gì mà cậu bị nổ tung khi nối mối cùng bọn buôn ma túy … cậu nối mối với bọn bán ma túy lúc nào? Chẳng lẽ bảo vệ quán bar đó là kẻ bán ma túy sao? Chết tiệt, quen biết bao nhiêu năm như vậy rồi, chưa từng nghe thấy hắn nhắc tới bao giờ?
“Cục cưng, con không sao chứ?” vú Triệu lo lắng nhìn Thẩm Thận Nguyên dùng đũa gắp mì lên, sau đó nhè nhẹ, đặt trên bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên hồi thần, nắm lấy tay La Thiếu Thần hỏi: “Chú trêu con phải không?”
La Thiếu Thần đáp: “Tin đồn từ nhà đài đấy.”
“…… có bao nhiêu nhà đài? Là của thông tấn xã Tân Hoa, hay là Tuần báo Giải trí?”
“Trúng rồi.”
“…….” Thẩm Thận Nguyên hỏi, “Chú đoán từ 1% đến 100% trúng bao nhiêu?”
La Thiếu Thần đáp: “Nếu như không giới hạn sau dấu chấm thập phân là bao nhiêu đơn vị, thì là vô số.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Vậy mà chú vẫn bảo trúng rồi?”
La Thiếu Thần thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, nói: “Có can hệ gì đến chú?”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đúng vậy, cậu bị nổ tung thì có can hệ gì đến La Thiếu Thần chứ? Mặc dù thời gian quen biết rất dài, nhưng thời gian gặp mặt nói chuyện rất ngắn. Mặc dù hợp tác một lần, nhưng quá trình cũng không mấy vui vẻ, nói không chừng không mắt La Thiếu Thần, hợp tác với cậu căn bản là một đoạn lịch sử đen tối.
“Cục cưng?” vú Triệu thấy cậu buồn rầu ủ rũ, vội vàng hỏi: “Có phải không thích ăn mì không? Vú làm sandwich cho con nhé?”
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói rầu rĩ: “Con không có hứng ăn.”
Vú Triệu bắt đầu nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.
La Thiếu Thần như không nhìn thấy, ăn hết sức vui vẻ, thoải mái.
“Cục cưng muốn ăn cái gì? Vú bảo người đi mua cho?” vú Triệu chỉ còn cách tiếp tục cố gắng.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con muốn lên mạng!”
Vú Triệu lập tức nói: “Vú bảo người đi kéo dây mạng ngay.”
La Thiếu Thần nói: “Nhà có mạng rồi mà.”
“Vậy… lên thôi!” vú Triệu nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Ngón tay Thẩm Thận Nguyên gõ trong không trung.
“A! Máy tính!” vú Triệu lại nhìn về phía La Thiếu Thần, lần này ánh mắt nghiêm khắc hơn trước.
La Thiếu Thần rút giấy ăn lau lau miệng, nói: “Tôi dắt nó đi mua.”
Vú Triệu nói: “Mua cái đắt nhất ấy!”
La Thiếu Thần: “……”
Đi đến cửa, phát hiện Lang Nam vẫn ở đó, mở cửa kính xe, há mồm ngủ gật.
La Thiếu Thần đập đập cửa xe.
Lang Nam bất ngờ gáy một cái, tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, mới vội vội vàng vàng ngồi dậy, “Đi đâu?”
“Về studio, bao nhiêu tiền?”
Lang Nam vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vô thức đáp: “Đi từ thành A chắc ít nhất là mười hai đồng.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi tự lái, cậu xuống xe đi.”
Lang Nam xuống xe, đang đi ngồi vào ghế lái phụ, lại bị La Thiếu Thần ngăn lại. Móc ra một đồng hai mươi đưa cho anh ta, “Không cần thối lại đâu.”
Lang Nam vẻ mặt khổ sở: “Chỗ này không tiện gọi xe đâu.”
La Thiếu Thần đáp: “Cho nên có kèm thêm tám đồng.”
“Trước cổng rất nhiều phóng viên……”
“Cho nên có kèm thêm tám đồng.”
“Chẳng may tôi không cẩn thận nói ra điều gì đó……”
“Cho nên có thêm tám đồng bịt miệng.”
Lang Nam không biết nói gì nữa, “Lần đầu tiên tôi biết tám đồng có thể làm được nhiều việc như thế đấy.”
La Thiếu Thần thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, “Chẳng may cậu thất nghiệp, sẽ phát hiện ra tám đồng còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa. Có cần thử không?”
Lang Nam lùi sau hai bước, ra sức ngậm chặt mồm.
Trên đường, Thẩm Thận Nguyên vẫn buồn bã vì tin đồn trước khi “Thẩm Thận Nguyên” bị nổ tung đã nối mối với bọn buôn ma túy, tinh thần rất không tập trung, cho nên khi xe đến nơi mới phát hiện ra tòa cao ốc trước mặt không phải là siêu thị điện tử mà là Y Mã Đặc.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Thẩm Thận Nguyên hiện tại vốn đang rất sợ hãi, bất cứ động tĩnh nào cũng có thể khiến thần kinh cậu bị căng thẳng, “Chẳng lẽ chú nghi ngờ nơi này là đại bản doanh cất giấu ma túy?”
La Thiếu Thần thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, điềm nhiên đáp: “Đúng vậy, đại ca của chúng hẹn chú đến đây ký hợp đồng làm ăn.”
“……”
Nối mối, nối mối, bàn chuyện làm ăn.
“Con về cùng La Lâm Lâm, đã có kết quả chưa?” Trong lòng trắng mắt của La Định Âu tia máu dày đặc, giữa những tia máu ánh lên màu vàng nhàn nhạt, nhưng vẫn không mất đi nét sắc sảo và tinh anh tỏa ra từ sâu trong đáy mắt.
Dây thần kinh của ngón tay đặt trên tay vịn của La Thiếu Thần khẽ nhảy lên một chút, trầm ổn trả lời: “Dạ. Hiện tại xem ra không mắc chứng nhân cách phân liệt, con nghĩ, có lẽ là phát triển theo chiều hướng tốt.”
“Vậy thì tốt.” La Định Âu nói, “Lúc trước ngăn không cho La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ ly hôn, là hy vọng bọn nó có thể cho Lâm Lâm một mái ấm gia đình bình thường, để bù đắp lại sự sợ hãi và tổn thương năm đó. Bây giờ xem ra, quyết định này là đúng đắn.”
La Thiếu Thần hạ thấp mi, “Vâng, hy vọng mọi việc đều trở nên tốt đẹp.”
Vốn chỉ có một người hỏi, vú Triệu và Sử Mạn Kỳ đi xuống thành ra ba người cùng hỏi. Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng hỏi ra vì sao La Lâm Lâm lại trở nên thu mình, ủ rũ như vậy rồi, bởi vì đối phó với sự ồn ào trước mắt, im lặng là vũ khí kháng nghị tốt nhất.
Trong lúc đó, La Khải Trạch nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt bất chợt trầm xuống, gác điện thoại nói với Sử Mạn Kỳ: “Thay đồ đi, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn anh ta.
La Khải Trạch chầm chậm thở ra một hơi, qùy xuống, nhè nhẹ xoa lên vai cậu, “Bố đi đón tiểu thúc thúc trở về, con ở nhà ngoan ngoãn đợi nhé.”
Mặc dù Thẩm Thận Nguyên không biết giữa La Khải Trạch, Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, trong mắt cậu, La Khải Trạch rất thực sự quan tâm đến La Lâm Lâm, chỉ là sự quan tâm của anh ta quá mức thận trọng, cho nên cho dù là La Lâm Lâm thật hay La Lâm Lâm giả, đều không thể nào kéo khoảng cách gần lại. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của La Khải Trạch, trong lòng Thẩm Thận Nguyên cũng rất buồn bã. Cảm xúc của con người không ngờ dễ dàng bị lây nhiễm và ảnh hưởng bởi môi trường đến vậy, cậu không nhịn được đưa tay nắm chặt lấy hai bàn tay đang đặt trên vai mình, hai cánh tay khẽ run rẩy, dùng sức gật gật đầu.
Trong mắt của La Khải Trạch lóe lên ánh vui mừng, đi cùng Sử Mạn Kỳ lên lầu.
Vú Triệu vươn tay ôm lấy cục cưng đang đứng đơn độc, “Tiểu Lâm Lâm, cho dù xảy ra chuyện gì, vú vĩnh viễn luôn ở bên con, đừng quá đau lòng.”
Thời gian trở thành La Lâm Lâm tuy rằng không dài, nhưng Thẩm Thận Nguyên đã dần dần quen với sự ấm áp này, quen với sự nuông chiều không có giới hạn của vú Triệu, dựa vào vai của bà, nhắm mắt lại, nội tâm trở nên yên bình.
Vú Triệu đột nhiên động đậy một chút.
Thẩm Thận Nguyên vô thức mở mắt ra, liền nhìn thấy La Thiếu Thần đang ngồi trên sô pha, nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
La Thiếu Thần không chút xấu hổ khi nhìn lén bị bắt gặp, chống má, ung dung hỏi: “Đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn cơm?”
Vú Triệu vội buông tay đứng dậy, nói: “Cục cưng vẫn chưa ăn cơm sao? Bà đi làm hai bát mì hải sản cho hai chú cháu nhé, cho thêm ít sườn chua ngọt nữa nhé.”
La Thiếu Thần gật đầu với bà, ánh mắt lại rơi lên trên người Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên rất muốn gọi vú Triệu quay lại, bởi vì ánh mắt La Thiếu Thần nhìn cậu có chút kỳ lạ, như thể đang nghiên cứu sâu, lại như thể… nghiên cứu sâu hơn cả nghiên cứu sâu. “Tiểu Tiểu thúc thúc, ông nội không sao chứ?” Cậu ngượng nghịu hỏi, thể hiện đầy đủ hết mức những lo lắng sợ hãi và không biết nên làm gì của một đứa bé gái đang rơi vào trong biến cố gia tộc.
La Thiếu Thần đáp: “Sự việc dính líu rất rộng, có lẽ có chút liên quan đến giới giải trí.”
Giới giải trí?
Hệ thống hóng hớt của Thẩm Thận Nguyên bíp một tiếng khởi động toàn bộ!
“Có liên quan đến ai vậy ạ?” Cậu bước lên trước một bước, bò lên sô pha bên cạnh La Thiếu Thần, đầu ngẩng lên 45 độ, đôi mắt trong trẻo đau buồn lại mang theo sự ngây thơ trong sáng, nhìn La Thiếu Thần.
Mặc dù biết rõ cậu cố ý, nhưng lòng La Thiếu Thần vẫn mềm đi một chút, “Con hy vọng có liên quan đến ai?”
Lục Vạn Bằng!
Thẩm Thận Nguyên không hề do dự khi nhắc đến cái tên của kẻ thù số một của mình trong giới Showbiz – tất nhiên, kẻ thù này là do cậu tự nhận.
“Con không hy vọng có liên quan đến tiểu tiểu thúc thúc.” Cậu mở to hai mắt, long lanh nhìn La Thiếu Thần.
“Ừ, tất nhiên là không có liên quan đến chú rồi, chỉ là có liên quan đến Thẩm Thận Nguyên thôi.” La Thiếu Thần nói xong đứng dậy, “Chú đi xem mì hải sản thế nào rồi đây.” Chân của anh ta còn chưa kịp sải ra, đã bị Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy bằng hai tay.
“Con…” Thẩm Thận Nguyên buột miệng, lại cảm thấy đại từ nhân xưng có vấn đề, lập tức chữa lại: “Thần tượng của con sao ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Bị nổ tung rồi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Chuyện nghiêm trọng như thế sao anh ta lại có thể dùng giọng điệu như pháo nổ vậy cơ chứ! Mọi người ít nhiều gì cũng có quen biết! Thực không có chút tình người nào!
“Bị chết trong lúc đi nối mối.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Trên đường?” Không phải là trong quán bar sao? (“Trên đường” và “nối mối” tiếng Trung đọc giống nhau.)
“Với đám buôn ma túy.”
“……” Thần kinh của Thẩm Thận Nguyên lại bị nổ tung một lần nữa.
Tận đến lúc vú Triệu gọi bọn họ vào nhà bếp ăn mì, Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hồi thần được. Mặc dù lời La Thiếu Thần nói rất ngắn gọn, dùng từ đơn giản, nhưng ghép lại tại sao lại khó hiểu đến vậy? Cái gì mà cậu bị nổ tung khi nối mối cùng bọn buôn ma túy … cậu nối mối với bọn bán ma túy lúc nào? Chẳng lẽ bảo vệ quán bar đó là kẻ bán ma túy sao? Chết tiệt, quen biết bao nhiêu năm như vậy rồi, chưa từng nghe thấy hắn nhắc tới bao giờ?
“Cục cưng, con không sao chứ?” vú Triệu lo lắng nhìn Thẩm Thận Nguyên dùng đũa gắp mì lên, sau đó nhè nhẹ, đặt trên bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên hồi thần, nắm lấy tay La Thiếu Thần hỏi: “Chú trêu con phải không?”
La Thiếu Thần đáp: “Tin đồn từ nhà đài đấy.”
“…… có bao nhiêu nhà đài? Là của thông tấn xã Tân Hoa, hay là Tuần báo Giải trí?”
“Trúng rồi.”
“…….” Thẩm Thận Nguyên hỏi, “Chú đoán từ 1% đến 100% trúng bao nhiêu?”
La Thiếu Thần đáp: “Nếu như không giới hạn sau dấu chấm thập phân là bao nhiêu đơn vị, thì là vô số.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Vậy mà chú vẫn bảo trúng rồi?”
La Thiếu Thần thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, nói: “Có can hệ gì đến chú?”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đúng vậy, cậu bị nổ tung thì có can hệ gì đến La Thiếu Thần chứ? Mặc dù thời gian quen biết rất dài, nhưng thời gian gặp mặt nói chuyện rất ngắn. Mặc dù hợp tác một lần, nhưng quá trình cũng không mấy vui vẻ, nói không chừng không mắt La Thiếu Thần, hợp tác với cậu căn bản là một đoạn lịch sử đen tối.
“Cục cưng?” vú Triệu thấy cậu buồn rầu ủ rũ, vội vàng hỏi: “Có phải không thích ăn mì không? Vú làm sandwich cho con nhé?”
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói rầu rĩ: “Con không có hứng ăn.”
Vú Triệu bắt đầu nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.
La Thiếu Thần như không nhìn thấy, ăn hết sức vui vẻ, thoải mái.
“Cục cưng muốn ăn cái gì? Vú bảo người đi mua cho?” vú Triệu chỉ còn cách tiếp tục cố gắng.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con muốn lên mạng!”
Vú Triệu lập tức nói: “Vú bảo người đi kéo dây mạng ngay.”
La Thiếu Thần nói: “Nhà có mạng rồi mà.”
“Vậy… lên thôi!” vú Triệu nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Ngón tay Thẩm Thận Nguyên gõ trong không trung.
“A! Máy tính!” vú Triệu lại nhìn về phía La Thiếu Thần, lần này ánh mắt nghiêm khắc hơn trước.
La Thiếu Thần rút giấy ăn lau lau miệng, nói: “Tôi dắt nó đi mua.”
Vú Triệu nói: “Mua cái đắt nhất ấy!”
La Thiếu Thần: “……”
Đi đến cửa, phát hiện Lang Nam vẫn ở đó, mở cửa kính xe, há mồm ngủ gật.
La Thiếu Thần đập đập cửa xe.
Lang Nam bất ngờ gáy một cái, tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, mới vội vội vàng vàng ngồi dậy, “Đi đâu?”
“Về studio, bao nhiêu tiền?”
Lang Nam vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vô thức đáp: “Đi từ thành A chắc ít nhất là mười hai đồng.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi tự lái, cậu xuống xe đi.”
Lang Nam xuống xe, đang đi ngồi vào ghế lái phụ, lại bị La Thiếu Thần ngăn lại. Móc ra một đồng hai mươi đưa cho anh ta, “Không cần thối lại đâu.”
Lang Nam vẻ mặt khổ sở: “Chỗ này không tiện gọi xe đâu.”
La Thiếu Thần đáp: “Cho nên có kèm thêm tám đồng.”
“Trước cổng rất nhiều phóng viên……”
“Cho nên có kèm thêm tám đồng.”
“Chẳng may tôi không cẩn thận nói ra điều gì đó……”
“Cho nên có thêm tám đồng bịt miệng.”
Lang Nam không biết nói gì nữa, “Lần đầu tiên tôi biết tám đồng có thể làm được nhiều việc như thế đấy.”
La Thiếu Thần thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, “Chẳng may cậu thất nghiệp, sẽ phát hiện ra tám đồng còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa. Có cần thử không?”
Lang Nam lùi sau hai bước, ra sức ngậm chặt mồm.
Trên đường, Thẩm Thận Nguyên vẫn buồn bã vì tin đồn trước khi “Thẩm Thận Nguyên” bị nổ tung đã nối mối với bọn buôn ma túy, tinh thần rất không tập trung, cho nên khi xe đến nơi mới phát hiện ra tòa cao ốc trước mặt không phải là siêu thị điện tử mà là Y Mã Đặc.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Thẩm Thận Nguyên hiện tại vốn đang rất sợ hãi, bất cứ động tĩnh nào cũng có thể khiến thần kinh cậu bị căng thẳng, “Chẳng lẽ chú nghi ngờ nơi này là đại bản doanh cất giấu ma túy?”
La Thiếu Thần thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, điềm nhiên đáp: “Đúng vậy, đại ca của chúng hẹn chú đến đây ký hợp đồng làm ăn.”
“……”
Tác giả :
Tô Du Bính