[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 160: Con tin (Thượng)
Dịch: Phong Bụi
Thẩm Thận Nguyên đi vệ sinh, La Thiếu Thần thấp giọng hỏi tung tích của La Lâm Lâm.
Từ Húc lắc đầu thở dài.
La Thiếu Thần đôi mắt buồn bã, im lặng không nói.
Ba người đi ra khỏi tòa nhà, đột nhiên nghe thấy ồn ào.
La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên cảm thấy giọng nói rất quen, đi tới nhìn, phát hiện ra là La Khải Trạch. Hắn khoác áo ba-đờ-xuy, chỗ cổ áo và tay áo lộ ra vải ô vuông của áo ngủ, hiển nhiên là từ trên giường vội vàng tới đây, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
“Con gái của tôi đâu?” Anh ta túm lấy áo một cảnh sát rít gào.
Những cảnh sát khác đều đang khuyên giải.
Từ Húc đi lên, tách ngón tay của anh ta ra nói: “Vụ án của lệnh thiên kim là do tôi phụ trách.” Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị túm lại.
Thẩm Thận Nguyên định qua hỗ trợ, bị La Thiếu Thần lẳng lặng chặn đường. Tuy rằng Từ Húc từng giúp Thẩm Thận Nguyên rất nhiều, nhưng vấn đề về La Lâm Lâm, lập trường của La gia hiển nhiên là giống nhau.
“Nghe nói các người đã bắt được Lỗ Thụy Dương và Thẩm Tuyền? Người đâu? Con gái của tôi đâu?” La Khải Trạch vừa dùng lực, khớp ngón tay trực tiếp chèn vào cổ họng Từ Húc.
Từ Húc thân thể ngửa ra sau, mặt không đổi sắc nói: “Bộ phận kỹ thuật đang tìm kiếm manh mối từ trên thi thể.”
“Anh có biết con bé năm nay mấy tuổi hay không? Anh không biết nó rất nhỏ, nó rất sợ tối sợ ma sợ lạnh sợ đói sợ cóng! Anh để nó một mình cô đơn ở một nơi xa lạ, nó sẽ rất sợ hãi!”
“Cô bé năm nay bảy tuổi. Tôi đều biết. Chúng tôi ở đây không ai không muốn cứu cô bé trở về.” Từ Húc gỡ tay anh ta ra, thuận thế còn giúp anh ta sửa sang lại cổ áo, “Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô bé, kể cả lúc anh còn đang nằm mơ.”
“…”
La Khải Trạch phẫn nộ quát: “Tôi mấy ngày nay tổng cộng ngủ có sáu tiếng đồng hồ!”
Từ Húc gật đầu nói: “Tôi hiểu, vẫn còn một chút thời gian thay áo ngủ.”
La Khải Trạch: “…” Anh ta không thay áo ngủ không ngủ được, được không? Là người không thể có chút thói quen nhỏ của mình sao?!
Từ Húc chủ yếu là bênh vực cho đồng nghiệp vừa rồi của mình, cho nên sau khi trào phúng một chút, cũng biết không nên làm quá đà, cho nên thấy đủ rồi liền nói: “Anh yên tâm đi, hiện tại người của chúng tôi còn ở bên ngoài không ngủ không nghỉ tìm cô bé, có tin tức sẽ lập tức thông báo cho anh.”
La Khải Trạch cũng biết mình vừa rồi có chút quá đáng, nhịn lại tính nóng nảy, nhìn về phía La Thiếu Thần, “Các chú sao lại tới đây?”
La Thiếu Thần đẩy Tư Mã Thanh Khổ đang đứng ngủ gà ngủ gật ra, “Tư Mã đại sư pháp lực cao cường, nhất định có thể tìm ra tung tích của Lâm Lâm.”
Tư Mã Thanh Khổ bị anh đẩy, lập tức tỉnh táo lại, vừa nghe lại là La Lâm Lâm, miệng chưa nhúc nhích, mặt đã nhăn nhó.
La Khải Trạch ở trên thương trường nhìn quen đủ loại hình thái con người, nhìn đến đây sao có thể không hiểu, ngửa đầu thu lại nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra.
Tư Mã Thanh Khổ thấy thế cũng rất áy náy. Mình tiền nhận được không ít, nhưng đến bây giờ chuyện nên làm vẫn chưa cái nào được hoàn thành. Vốn ôm quyết tâm liều chết quyết một trận tử chiến cùng Thẩm Tuyền, ai ngờ kết quả là lại là người đóng vai phụ.
Ông ta nhỏ giọng nói: “Hay là, ta xem xem cho ngươi một quẻ?” Ông thấy La Thiếu Thần mắt quét qua, vội nói, “Lần này không thu tiền.”
La Khải Trạch cảm thấy không có hy vọng gì nhưng có còn hơn không, đang định gật đầu, chợt nghe Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi biết Lâm Lâm ở đâu rồi.” Những người khác đều nhìn về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên cầm di động nói: “Y tá đó nhắn cho tôi một tin nhắn, bảo tôi vào trong đó đón Lâm Lâm, nhưng cô ta chỉ cho một mình tôi đi.”
La Thiếu Thần lập tức nhăn mặt.
La Khải Trạch liếc nhìn La Thiếu Thần một cái, đưa tay bắt lấy bả vai Thẩm Thận Nguyên nói: “An nguy của Lâm Lâm liền nhờ cậu rồi.”
Từ Húc tâm tư kín đáo, đưa ra nghi vấn: “Cậu nói y tá đó chính là cô y tá đã từng chăm sóc La Lâm Lâm phải không? Sao cô ta biết số di động của cậu?” Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên là nghệ sĩ, nhưng số điện thoại di động là tuyệt đối cơ mật, chỉ có số ít thân bằng hảo hữu biết.
Thẩm Thận Nguyên cũng rất buồn bực, “Gặp mặt, hỏi một chút sẽ biết.”
Từ Húc nói: “Cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tôi chuẩn bị một chút. Chúng tôi đảm bảo an toàn của La Lâm Lâm, cũng phải đảm bảo an toàn của cậu.”
Thời gian rất cấp bách.
Thời gian y tá hẹn là bốn giờ sáng, hiện tại đã sắp hai giờ 45, còn lại một giờ 15 phút.
Thẩm Thận Nguyên mặc áo chống đạn, đeo máy nghe trộm cùng chíp theo dõi ngồi đợi ở trong ôtô.
La Thiếu Thần ngồi nghiêng ở bên cạnh cậu, sau lưng dựa vào cửa kính xe và lưng ghế, yên lặng nhìn thấy cậu.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Em có dự cảm, lần này không nguy hiểm chút nào hết.”
La Thiếu Thần rút tay từ trong lòng bàn tay cậu ra, “Em có gặp nguy hiểm không cùng với việc anh có lo lắng cho em không là hai chuyện khác nhau.”
“Không nguy hiểm có gì phải lo lắng?” Đây chẳng lẽ không phải cùng một chuyện?
La Thiếu Thần nói: “Anh lo lắng là bởi vì em chạy ra khỏi tầm mắt của anh.”
Thẩm Thận Nguyên điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi chồm hỗm ở ghế xe, nhẹ giọng nói: “Cảm giác được người khác trân trọng thật tuyệt.” Cậu khi tám tuổi rời khỏi mẹ, ở cùng bà ngoại. Bà ngoại lớn tuổi, mặc dù đối với cậu không tệ, nhưng không thể nào mọi thứ chu đáo giống như cha mẹ, chăm sóc từ thân thể đến tâm linh, cho nên thời thiếu niên cậu là một đứa trẻ tự làm mình vui mà sống qua ngày. Loại kinh nghiệm bên người có một người không lúc nào là không chú ý đến mình, quan tâm đến mình đối với cậu mà nói vừa xa lạ lại vừa tốt đẹp.
La Thiếu Thần nói: “Anh lại cảm thấy cực kỳ không ổn.”
“Anh muốn rút trở về sao?” Thẩm Thận Nguyên cười, giống như đang nói giỡn, đáy mắt lại toát ra nét căng thẳng và để tâm.
“…”
Câu trả lời của La Thiếu Thần chính là kéo cậu qua, hung hăng hôn.
Hai người ở trong xe hôn đến động tình, thiếu chút nữa liền bén lửa.
Lúc Từ Húc gõ cửa kính xe, nút áo khoác của Thẩm Thận Nguyên đều mở, quần áo bên trong cùng cũng bị vén lên, nếu không có áo chống đạn đè, có thể tình tiết đã nhảy đến cấp độ bị hạn chế.
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của La Thiếu Thần, Từ Húc đuối lý, “Tôi cam đoan, các anh sau này sẽ có rất nhiều thời gian làm mấy trận chấn động xe.”
Thẩm Thận Nguyên vội vội vàng vàng mặc quần áo.
La Thiếu Thần thấy cậu quá kích động, ngay cả nút áo cũng không cài hết, bất đắc dĩ bỏ tay cậu ra, giúp cậu sửa sang lại quần áo.
Từ Húc nói: “Thì ra La Thiếu còn có lúc hiền thục như vậy.”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Từ Húc khuôn mặt nghiêm chỉnh, “Cương nhu cùng có, khí phách mười phần!”
Tư Mã Thanh Khổ đi tới, lấy ra một tờ hoàng phù, không đợi Thẩm Thận Nguyên phản ứng liền dán lên trán của cậu, đầu ngón tay ngưng ra một ngọn lửa nhỏ, thiêu hủy hoàng phù.
Thẩm Thận Nguyên từng có một lần kinh nghiệm, cho nên cũng không hoảng sợ, không nhúc nhích chờ hoàng phù cháy sạch.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Có hiệu lực ba ngày, chắn một lần nguy hiểm. Miễn phí!”
Từ Húc nói: “Thứ này như thế là có thể so được với áo chống đạn rồi! Có thể cung cấp với số lượng lớn không?”
“Một tờ mười vạn, giá bán sỉ.”
“… Mười vạn tệ là tôi có thể dán thành một tấm áo dày toàn tờ một trăm tệ, cũng chống được đạn.” Từ Húc oán hận nói.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Của ta còn có thể chắn địa lôi!”
“… Nhìn thấy địa lôi tôi sẽ không giẫm lên!”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Ta đẩy ngươi.”
Từ Húc nói: “Tôi nhảy qua!”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
La Thiếu Thần nói: ” Tiêu chuẩn nhập môn của cảnh sát và pháp sư đều thấp như vậy sao?”
Từ Húc vội ho một tiếng nói: “Tôi giỡn ông ấy thôi.”
Tư Mã Thanh Khổ: “…”
Đồng nghiệp mai phục phía trước gửi tin đã bố trí thoả đáng.
Thẩm Thận Nguyên ngồi trên xe xuất phát.
Địa điểm hẹn cũng không quá heo hút, ngay tại một quảng trường cách Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa không xa. Nếu ban ngày, người nhất định rất nhiều, nhưng bây giờ, quảng trường vắng vẻ thưa thớt, ai hướng về nơi đó đều sẽ là nhân vật mục tiêu. Cảnh sát đến bố trí cũng chỉ có thể tìm chỗ để ẩn núp.
Trước khi đi, Từ Húc nghiêm mặt nói: “Tôi đã sắp xếp tay súng bắn tỉa. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo chỗ đứng của cậu, chẳng may có tình huống phát sinh, không cần sợ hãi.”
Thẩm Thận Nguyên giọng nói khẽ khàn, “Phải bắn chết cô ấy sao?”
Từ Húc nói: “Vạn bất đắc dĩ… phải vậy.”
“Tôi sẽ khuyên cô ấy.”
“Hy vọng vậy. Cô ta vào thời điểm này hẹn cậu ra, lại không có thêm điều kiện gì, nói không chừng là biết Thẩm Tuyền đã chết, cho nên muốn trả La Lâm Lâm trở về.” Từ Húc nói là nói như vậy, trong lòng lại không nắm chắc chút nào. Nếu y tá đó muốn thả La Lâm Lâm, trực tiếp đưa đến La gia là được rồi, nói không chừng còn có thể lấy được một khoản tiền, hành động một mình hẹn Thẩm Thận Nguyên ra ngoài lại không đề cập tới điều kiện thật sự làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Quảng trường quả nhiên giống trong tưởng tượng của bọn họ, không một bóng người.
Thẩm Thận Nguyên hai tay đút túi quần, hứng gió lạnh xào xạc đi đến trung tâm quảng trường.
Sáng sớm sau khi mưa to, cực kỳ cực kỳ lạnh.
“Cậu đến sớm rồi.”
Sau lưng cậu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Từ Húc và những người mai phục khác đều cảm thấy căng thẳng.
Nhiều con mắt như vậy, thế nhưng không ai nhìn ra được y tá xuất hiện từ nơi nào!
Thẩm Thận Nguyên đi vệ sinh, La Thiếu Thần thấp giọng hỏi tung tích của La Lâm Lâm.
Từ Húc lắc đầu thở dài.
La Thiếu Thần đôi mắt buồn bã, im lặng không nói.
Ba người đi ra khỏi tòa nhà, đột nhiên nghe thấy ồn ào.
La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên cảm thấy giọng nói rất quen, đi tới nhìn, phát hiện ra là La Khải Trạch. Hắn khoác áo ba-đờ-xuy, chỗ cổ áo và tay áo lộ ra vải ô vuông của áo ngủ, hiển nhiên là từ trên giường vội vàng tới đây, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
“Con gái của tôi đâu?” Anh ta túm lấy áo một cảnh sát rít gào.
Những cảnh sát khác đều đang khuyên giải.
Từ Húc đi lên, tách ngón tay của anh ta ra nói: “Vụ án của lệnh thiên kim là do tôi phụ trách.” Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị túm lại.
Thẩm Thận Nguyên định qua hỗ trợ, bị La Thiếu Thần lẳng lặng chặn đường. Tuy rằng Từ Húc từng giúp Thẩm Thận Nguyên rất nhiều, nhưng vấn đề về La Lâm Lâm, lập trường của La gia hiển nhiên là giống nhau.
“Nghe nói các người đã bắt được Lỗ Thụy Dương và Thẩm Tuyền? Người đâu? Con gái của tôi đâu?” La Khải Trạch vừa dùng lực, khớp ngón tay trực tiếp chèn vào cổ họng Từ Húc.
Từ Húc thân thể ngửa ra sau, mặt không đổi sắc nói: “Bộ phận kỹ thuật đang tìm kiếm manh mối từ trên thi thể.”
“Anh có biết con bé năm nay mấy tuổi hay không? Anh không biết nó rất nhỏ, nó rất sợ tối sợ ma sợ lạnh sợ đói sợ cóng! Anh để nó một mình cô đơn ở một nơi xa lạ, nó sẽ rất sợ hãi!”
“Cô bé năm nay bảy tuổi. Tôi đều biết. Chúng tôi ở đây không ai không muốn cứu cô bé trở về.” Từ Húc gỡ tay anh ta ra, thuận thế còn giúp anh ta sửa sang lại cổ áo, “Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô bé, kể cả lúc anh còn đang nằm mơ.”
“…”
La Khải Trạch phẫn nộ quát: “Tôi mấy ngày nay tổng cộng ngủ có sáu tiếng đồng hồ!”
Từ Húc gật đầu nói: “Tôi hiểu, vẫn còn một chút thời gian thay áo ngủ.”
La Khải Trạch: “…” Anh ta không thay áo ngủ không ngủ được, được không? Là người không thể có chút thói quen nhỏ của mình sao?!
Từ Húc chủ yếu là bênh vực cho đồng nghiệp vừa rồi của mình, cho nên sau khi trào phúng một chút, cũng biết không nên làm quá đà, cho nên thấy đủ rồi liền nói: “Anh yên tâm đi, hiện tại người của chúng tôi còn ở bên ngoài không ngủ không nghỉ tìm cô bé, có tin tức sẽ lập tức thông báo cho anh.”
La Khải Trạch cũng biết mình vừa rồi có chút quá đáng, nhịn lại tính nóng nảy, nhìn về phía La Thiếu Thần, “Các chú sao lại tới đây?”
La Thiếu Thần đẩy Tư Mã Thanh Khổ đang đứng ngủ gà ngủ gật ra, “Tư Mã đại sư pháp lực cao cường, nhất định có thể tìm ra tung tích của Lâm Lâm.”
Tư Mã Thanh Khổ bị anh đẩy, lập tức tỉnh táo lại, vừa nghe lại là La Lâm Lâm, miệng chưa nhúc nhích, mặt đã nhăn nhó.
La Khải Trạch ở trên thương trường nhìn quen đủ loại hình thái con người, nhìn đến đây sao có thể không hiểu, ngửa đầu thu lại nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra.
Tư Mã Thanh Khổ thấy thế cũng rất áy náy. Mình tiền nhận được không ít, nhưng đến bây giờ chuyện nên làm vẫn chưa cái nào được hoàn thành. Vốn ôm quyết tâm liều chết quyết một trận tử chiến cùng Thẩm Tuyền, ai ngờ kết quả là lại là người đóng vai phụ.
Ông ta nhỏ giọng nói: “Hay là, ta xem xem cho ngươi một quẻ?” Ông thấy La Thiếu Thần mắt quét qua, vội nói, “Lần này không thu tiền.”
La Khải Trạch cảm thấy không có hy vọng gì nhưng có còn hơn không, đang định gật đầu, chợt nghe Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi biết Lâm Lâm ở đâu rồi.” Những người khác đều nhìn về phía cậu.
Thẩm Thận Nguyên cầm di động nói: “Y tá đó nhắn cho tôi một tin nhắn, bảo tôi vào trong đó đón Lâm Lâm, nhưng cô ta chỉ cho một mình tôi đi.”
La Thiếu Thần lập tức nhăn mặt.
La Khải Trạch liếc nhìn La Thiếu Thần một cái, đưa tay bắt lấy bả vai Thẩm Thận Nguyên nói: “An nguy của Lâm Lâm liền nhờ cậu rồi.”
Từ Húc tâm tư kín đáo, đưa ra nghi vấn: “Cậu nói y tá đó chính là cô y tá đã từng chăm sóc La Lâm Lâm phải không? Sao cô ta biết số di động của cậu?” Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên là nghệ sĩ, nhưng số điện thoại di động là tuyệt đối cơ mật, chỉ có số ít thân bằng hảo hữu biết.
Thẩm Thận Nguyên cũng rất buồn bực, “Gặp mặt, hỏi một chút sẽ biết.”
Từ Húc nói: “Cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tôi chuẩn bị một chút. Chúng tôi đảm bảo an toàn của La Lâm Lâm, cũng phải đảm bảo an toàn của cậu.”
Thời gian rất cấp bách.
Thời gian y tá hẹn là bốn giờ sáng, hiện tại đã sắp hai giờ 45, còn lại một giờ 15 phút.
Thẩm Thận Nguyên mặc áo chống đạn, đeo máy nghe trộm cùng chíp theo dõi ngồi đợi ở trong ôtô.
La Thiếu Thần ngồi nghiêng ở bên cạnh cậu, sau lưng dựa vào cửa kính xe và lưng ghế, yên lặng nhìn thấy cậu.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Em có dự cảm, lần này không nguy hiểm chút nào hết.”
La Thiếu Thần rút tay từ trong lòng bàn tay cậu ra, “Em có gặp nguy hiểm không cùng với việc anh có lo lắng cho em không là hai chuyện khác nhau.”
“Không nguy hiểm có gì phải lo lắng?” Đây chẳng lẽ không phải cùng một chuyện?
La Thiếu Thần nói: “Anh lo lắng là bởi vì em chạy ra khỏi tầm mắt của anh.”
Thẩm Thận Nguyên điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi chồm hỗm ở ghế xe, nhẹ giọng nói: “Cảm giác được người khác trân trọng thật tuyệt.” Cậu khi tám tuổi rời khỏi mẹ, ở cùng bà ngoại. Bà ngoại lớn tuổi, mặc dù đối với cậu không tệ, nhưng không thể nào mọi thứ chu đáo giống như cha mẹ, chăm sóc từ thân thể đến tâm linh, cho nên thời thiếu niên cậu là một đứa trẻ tự làm mình vui mà sống qua ngày. Loại kinh nghiệm bên người có một người không lúc nào là không chú ý đến mình, quan tâm đến mình đối với cậu mà nói vừa xa lạ lại vừa tốt đẹp.
La Thiếu Thần nói: “Anh lại cảm thấy cực kỳ không ổn.”
“Anh muốn rút trở về sao?” Thẩm Thận Nguyên cười, giống như đang nói giỡn, đáy mắt lại toát ra nét căng thẳng và để tâm.
“…”
Câu trả lời của La Thiếu Thần chính là kéo cậu qua, hung hăng hôn.
Hai người ở trong xe hôn đến động tình, thiếu chút nữa liền bén lửa.
Lúc Từ Húc gõ cửa kính xe, nút áo khoác của Thẩm Thận Nguyên đều mở, quần áo bên trong cùng cũng bị vén lên, nếu không có áo chống đạn đè, có thể tình tiết đã nhảy đến cấp độ bị hạn chế.
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của La Thiếu Thần, Từ Húc đuối lý, “Tôi cam đoan, các anh sau này sẽ có rất nhiều thời gian làm mấy trận chấn động xe.”
Thẩm Thận Nguyên vội vội vàng vàng mặc quần áo.
La Thiếu Thần thấy cậu quá kích động, ngay cả nút áo cũng không cài hết, bất đắc dĩ bỏ tay cậu ra, giúp cậu sửa sang lại quần áo.
Từ Húc nói: “Thì ra La Thiếu còn có lúc hiền thục như vậy.”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Từ Húc khuôn mặt nghiêm chỉnh, “Cương nhu cùng có, khí phách mười phần!”
Tư Mã Thanh Khổ đi tới, lấy ra một tờ hoàng phù, không đợi Thẩm Thận Nguyên phản ứng liền dán lên trán của cậu, đầu ngón tay ngưng ra một ngọn lửa nhỏ, thiêu hủy hoàng phù.
Thẩm Thận Nguyên từng có một lần kinh nghiệm, cho nên cũng không hoảng sợ, không nhúc nhích chờ hoàng phù cháy sạch.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Có hiệu lực ba ngày, chắn một lần nguy hiểm. Miễn phí!”
Từ Húc nói: “Thứ này như thế là có thể so được với áo chống đạn rồi! Có thể cung cấp với số lượng lớn không?”
“Một tờ mười vạn, giá bán sỉ.”
“… Mười vạn tệ là tôi có thể dán thành một tấm áo dày toàn tờ một trăm tệ, cũng chống được đạn.” Từ Húc oán hận nói.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Của ta còn có thể chắn địa lôi!”
“… Nhìn thấy địa lôi tôi sẽ không giẫm lên!”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Ta đẩy ngươi.”
Từ Húc nói: “Tôi nhảy qua!”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
La Thiếu Thần nói: ” Tiêu chuẩn nhập môn của cảnh sát và pháp sư đều thấp như vậy sao?”
Từ Húc vội ho một tiếng nói: “Tôi giỡn ông ấy thôi.”
Tư Mã Thanh Khổ: “…”
Đồng nghiệp mai phục phía trước gửi tin đã bố trí thoả đáng.
Thẩm Thận Nguyên ngồi trên xe xuất phát.
Địa điểm hẹn cũng không quá heo hút, ngay tại một quảng trường cách Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa không xa. Nếu ban ngày, người nhất định rất nhiều, nhưng bây giờ, quảng trường vắng vẻ thưa thớt, ai hướng về nơi đó đều sẽ là nhân vật mục tiêu. Cảnh sát đến bố trí cũng chỉ có thể tìm chỗ để ẩn núp.
Trước khi đi, Từ Húc nghiêm mặt nói: “Tôi đã sắp xếp tay súng bắn tỉa. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo chỗ đứng của cậu, chẳng may có tình huống phát sinh, không cần sợ hãi.”
Thẩm Thận Nguyên giọng nói khẽ khàn, “Phải bắn chết cô ấy sao?”
Từ Húc nói: “Vạn bất đắc dĩ… phải vậy.”
“Tôi sẽ khuyên cô ấy.”
“Hy vọng vậy. Cô ta vào thời điểm này hẹn cậu ra, lại không có thêm điều kiện gì, nói không chừng là biết Thẩm Tuyền đã chết, cho nên muốn trả La Lâm Lâm trở về.” Từ Húc nói là nói như vậy, trong lòng lại không nắm chắc chút nào. Nếu y tá đó muốn thả La Lâm Lâm, trực tiếp đưa đến La gia là được rồi, nói không chừng còn có thể lấy được một khoản tiền, hành động một mình hẹn Thẩm Thận Nguyên ra ngoài lại không đề cập tới điều kiện thật sự làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Quảng trường quả nhiên giống trong tưởng tượng của bọn họ, không một bóng người.
Thẩm Thận Nguyên hai tay đút túi quần, hứng gió lạnh xào xạc đi đến trung tâm quảng trường.
Sáng sớm sau khi mưa to, cực kỳ cực kỳ lạnh.
“Cậu đến sớm rồi.”
Sau lưng cậu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Từ Húc và những người mai phục khác đều cảm thấy căng thẳng.
Nhiều con mắt như vậy, thế nhưng không ai nhìn ra được y tá xuất hiện từ nơi nào!
Tác giả :
Tô Du Bính