[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 121: Thọ yến (Thượng)
Dịch: Phong Bụi
Bất kể là lúc nào, Thẩm Thận Nguyên nghe thấy ba chữ La Thiếu Thần cũng đều sẽ trở nên tỉnh táo hơn, giống như hiện tại, đôi mắt vốn đã mơ mơ màng màng trong chốc lát liền sáng lên, “Là tình yêu đích thực, tình yêu đích thực không thể nào quên được.”
Lỗ Thụy Dương xoay người, nhìn về phía bóng lưng của La Thiếu Thần và Tiểu Chu cười cười: “Tình yêu đích thực của cậu đang ôm ấp người khác rồi.”
Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Chỉ là vui đùa mà thôi.”
“Vậy thì kỹ thuật diễn của cậu ấy thực tốt.”
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, “Tôi có chút đứng không vững.”
Lỗ Thụy Dương vươn tay ra đỡ cậu, “Là nghệ sĩ tửu lượng không cao là không được, là đàn ông dũng khí không đủ là không được.”
Thẩm Thận Nguyên mơ màng ngẩng đầu, không tìm thấy người, lại cúi đầu, mới nhìn thấy Lỗ Thụy Dương đứng bên cạnh mình, “Cái gì?”
“Đời người ngắn ngủi như vậy, không phải mỗi một người đều có thể gặp được tình yêu đích thực.”
“Ông thì sao?”
Lỗ Thụy Dương cười nói: “Tôi đương nhiên có, vị hôn phu của tôi, cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Cũng nên kết hôn rồi, ông cũng đã già rồi không còn trẻ nữa.”
“…Đúng vậy.” Giọng điệu ông cụ non của Thẩm Thận Nguyên khiến Lỗ Thụy Dương ngây ra rồi cười cười, “Còn cậu thì sao, hy vọng tu thành chính quả không?”
Thẩm Thận Nguyên đứng thẳng người. Cho dù cồn khiến tầm nhìn của cậu mơ hồ, nhưng cậu vẫn dựa vào trực giác tìm thấy nơi La Thiếu Thần đứng, “Đương nhiên!”
“Vậy thì hãy tiến lên phía trước đi.”
Thẩm Thận Nguyên vô thức cất bước, lại dừng lại, trong lòng có chút ảo não phát hiện ra mình suýt chút nữa đã bị Lỗ Thụy Dương thôi miên, ảo não đã làm nhạt đi xúc động do rượu gây ra, cậu quay đầu nhìn Lỗ Thụy Dương, mờ mịt hỏi: “Tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi đã xem tiết mục mà cậu ghi hình.”
Thẩm Thận Nguyên thân thể chấn động.
“Trong thế giới tình cảm người người đều bình đẳng. Giơ kiếm lên như dũng sĩ, khiêu chiến với kẻ địch, sau đó đánh bại hắn, ôm chiến lợi phẩm về. Nếu như cậu cảm thấy một việc nào đó quá phức tạp, nhất định là vì cậu vẫn chưa nhìn thấu bản chất của nó.” Lỗ Thụy Dương vỗ vỗ vai cậu, như thể bọn họ là bạn bè quen biết đã lâu năm, “Tôi biết, là trưởng bối tôi không nên cổ vũ cậu đi con đường này, thế nhưng tôi nhìn ra được, cậu không hạnh phúc. Aizz, hạnh phúc đối với đời người mà nói là một việc quan trọng biết bao. Tôi mở mắt nhìn thế giới không phải là để chịu đựng đau khổ và áp lực.”
Thẩm Thận Nguyên giơ tay che mắt, “Mẹ… và chú sẽ không đồng ý.”
Lỗ Thụy Dương ôm lấy vai cậu, chân thành nói: “Quên rồi sao? Tôi là ông chủ của cậu, tôi ở phía sau cậu. Trên con đường mà cậu đi vĩnh viễn không chỉ có một mình.”
…
Đây là đang cổ vũ cậu theo đuổi La Thiếu phải không, sao mà nghe như thể đang cổ vũ cậu đi chết vậy?
Thẩm Thận Nguyên thở hắt một hơi, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao khiến cậu cảm thấy nóng nực vô cùng, đầu óc quay cuồng, bóng dáng các khách mời bắt đầu biến thành những khối màu sắc mờ mịt, tháp sâm panh như một vòng ánh sáng, khe khẽ lắc lư. Cậu sờ lên cổ, muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay để khiến cơ thể mình mát hơn một chút, thế nhưng khi cậu áp lòng bàn tay lên da mới phát hiện ra nhiệt độ lòng bàn tay không thấp hơn cơ thể là bao.
“Cậu không sao chứ?” Lỗ Thụy Dương dường như cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn ở cậu.
Thẩm Thận Nguyên hít vào một hơi, lắc đầu nói: “Không, không sao, có chút váng đầu.”
“Có thể là do rượu.” Lỗ Thụy Dương nói: “Để tôi cho người dìu cậu vào phòng nghỉ.”
“Không!” Thẩm Thận Nguyên từ chối xong mới phát hiện ra phản ứng của mình quá mãnh liệt, thở dốc nói: “Tôi muốn dõi theo anh ấy.”
“Được.” Lỗ Thụy Dương chú ý đến huyên náo ngoài cổng, vỗ vỗ vai cậu, quay người đi ra cổng.
Từ Húc vừa đợi được ông ta rời đi xong liền tiến tới, “Ông ta nói gì?”
“Ông ta khuyên tôi nên theo đuổi La Thiếu.”
“…Cậu có thể nhỏ giọng chút được không?” Từ Húc cẩn trọng nhìn xung quanh.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi sợ tôi nghe không rõ.”
“Cậu nên rèn luyện tửu lượng của mình một chút. Cậu ở đây nhé, tôi đi kiếm cho cậu chút đồ tỉnh rượu.”
“Đừng đi xa quá.”
“Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cậu luôn ở trong tầm nhìn của mình.”
Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi, lùi lại hai bước định kiếm chỗ yên tĩnh ngồi nghỉ một lát, nhưng lại không cẩn thận đụng phải người khác. “Xin lỗi!” Cậu vô thức nói lời xin lỗi.
“Thẩm sư huynh.” Giọng nói của Mã Duy Càn như truyền tới từ phía chân trời.
Thẩm Thận Nguyên cười cười với nơi phát ra giọng nói. Cho dù cậu cố gắng khống chế mỗi một biểu cảm và hành động của mình, nhưng trong mắt người khác, cậu vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Giọng nói của Mã Duy Càn biến mất một lúc lâu mới lại cất lên, “Gần đây khỏe không?”
“Cậu vẫn ở đây?” Thẩm Thận Nguyên có chút ngạc nhiên.
Mã Duy Càn hỏi: “Anh ghét tôi sao?”
“…”
“Có những lúc tôi cũng căm ghét chính bản thân mình.”
Thẩm Thận Nguyên ngắt lời cảm khái của cậu ta: “Tôi uống nhiều rồi, cậu có thể nói những lời mà tôi nghe hiểu được không?”
Mã Duy Càn đột nhiên ghé lại gần: “Lỗ Thụy Dương rất nguy hiểm.”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy câu này rất tỉnh rượu. Cậu quay đầu qua, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn cậu ta chằm chằm, cho dù nhìn không rõ cái gì với cái gì, nhưng cậu vẫn làm ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Ừm, tôi nghe đây.”
“Tôi nói xong rồi.”
“Sao lại có thể nói xong rồi?” Thẩm Thận Nguyên đột nhiên càm ràm, “Cậu nói với tôi nguy hiểm thì nên nói tại sao lại nguy hiểm!” Khách mời bên cạnh đồng loạt nhìn qua.
“…” Mã Duy Càn bịt lấy miệng của cậu “Bình tĩnh nào!”
“Cậu đang làm gì đó?” Từ Húc đột nhiên chen vào, kéo Mã Duy Càn ra, giải thoát Thẩm Thận Nguyên khỏi tay của cậu ta.
Mã Duy Càn nhìn Thẩm Thận Nguyên say đến có chút đứng không vững, lại nhìn nhìn Từ Húc vẻ mặt phòng bị, nhún nhún vai, chậm rãi đi khỏi.
“Cậu ta nói gì?” Lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Thận Nguyên, Từ Húc đã khôi phục bình tĩnh.
Thẩm Thận Nguyên hạ thấp giọng nói: “Cậu ta nói, Lỗ Thụy Dương rất nguy hiểm.”
“Cậu ta lén la lén lút tiến đến gần cậu chỉ để nói một câu mà cả nhân dân khắp Trái Đất đều biết này sao?” Từ Húc đưa nước mật ong cho cậu, “Uống cái này trước đã.”
Thẩm Thận Nguyên nhận lấy uống một ngụm lớn: “Có chút nóng.”
Từ Húc nhìn cái cốc đã trông thấy đáy: “Lần sau nói trước khi uống hết ấy.”
“Lưỡi của tôi hình như bị rộp rồi.”
“…Đừng nói với La Thiếu là tôi đưa cốc này cho cậu.”
Bữa tiệc dần dần vang lên những tiếng hoan hô, trước tiên bắt đầu từ tháp sâm panh, sau đó lan ra bốn phía như đợt sóng. Tiếng vỗ tay vang dội, như ngôi sao ra sân khấu.
Âm thanh này đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói không hề xa lạ, nhưng hiện tại lại khiến cậu nghi hoặc. “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cam Thái xuất hiện rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc mới nói: “À, thọ tinh.”
Khuôn mặt của Cam Thái trên rộng dưới hẹp vuông, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt nhếch cao, cho dù trang điểm đậm cũng không che giấu được luồng khí lăng lệ phát tán từ sâu bên trong của bà ta. Hôm nay bà ta mặc một bộ trang phục nguyên một màu ngọc trai hồng, khuyên tai, vòng cổ và vòng tay cũng dùng ngọc trai màu sắc gần giống trang phục, kiểu tóc mô phỏng vương phi quá cố của nước Anh, một điểm duy nhất không giống đó là bà ta nhuộm một màu còn đen hơn cả đêm.
Khi bà ta đi lên sân khấu được dựng từ hoa tươi và tháp đèn, khách mời tất cả đều yên lặng trở lại.
“Xin chân thành cảm ơn các anh chị em họ hàng, các bạn bè đã từ nơi xa đến đây! Mọi người đã vất vả rồi!” Bà nói xong cố ý để lại một khoảng lặng cho mọi người vỗ tay.
Thế là các vị khách mời đều không phụ kỳ vọng mà vỗ tay.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Phân tích từ tiết tấu nói và ngữ âm ngữ điệu, bà ta trước đây nhất định đã lăn lộn qua xí nghiệp quốc doanh.”
“Cậu nói trúng rồi.”
“Tôi muốn ăn thứ gì đó.”
“Tiết tấu nói chuyện kiểu này khiến cậu thèm ăn sao?”
“Cái đầu tôi đang ong ong hết cả lên đây.” Thẩm Thận Nguyên đi về phía bàn đặt đồ ăn, đi được một nửa thì có người kéo tay cậu lại. Cậu vô thức muốn giãy ra, nhưng bị Từ Húc giữ lại.
“Giản tiên sinh.” Từ Húc một tay chắn đường đi của Thẩm Thận Nguyên.
Giản Tĩnh Niên đen mặt, bàn tay nắm cánh tay Thẩm Thận Nguyên hơi dùng sức. “Theo ta về nhà.”
Thẩm Thận Nguyên chầm chậm quay đầu lại, cố gắng nhìn cho rõ khung cảnh trước mắt.
“Nguyên Nguyên.” Khâu Mỹ Quyên túm lấy bàn tay cậu, lo lắng vuốt ve khuôn mặt cậu: “Sao con lại uống nhiều rượu thế?”
Thẩm Thận Nguyên hơi hơi mỉm cười: “Vui.”
“Vui cái gì? Làm bạn với sói sao?” Giản Tĩnh Niên nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bên này, mới hạ thấp giọng: “Con có biết Lỗ Thụy Dương là người thế nào không? Mà còn vào công ty của ông ta? Những công ty giải trí khác chết hết rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên như thể không nghe thấy, nói với Khâu Mỹ Quyên: “Mẹ đã ăn cơm chưa?”
“Ăn một chút rồi.” Khâu Mỹ Quyên lo lắng nhìn Giản Tĩnh Niên đang càng thêm giận dữ: “Anh nói từ từ thôi.”
Giản Tĩnh Niên đột ngột túm Thẩm Thận Nguyên kéo đến trước người, gần như dán sát vào tai nói: “Không phải con với La Thiếu Thần rất tốt đẹp sao? Chẳng lẽ cậu ta không nói với con Lỗ Thụy Dương nguy hiểm đến mức nào?”
Bất kể là lúc nào, Thẩm Thận Nguyên nghe thấy ba chữ La Thiếu Thần cũng đều sẽ trở nên tỉnh táo hơn, giống như hiện tại, đôi mắt vốn đã mơ mơ màng màng trong chốc lát liền sáng lên, “Là tình yêu đích thực, tình yêu đích thực không thể nào quên được.”
Lỗ Thụy Dương xoay người, nhìn về phía bóng lưng của La Thiếu Thần và Tiểu Chu cười cười: “Tình yêu đích thực của cậu đang ôm ấp người khác rồi.”
Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Chỉ là vui đùa mà thôi.”
“Vậy thì kỹ thuật diễn của cậu ấy thực tốt.”
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, “Tôi có chút đứng không vững.”
Lỗ Thụy Dương vươn tay ra đỡ cậu, “Là nghệ sĩ tửu lượng không cao là không được, là đàn ông dũng khí không đủ là không được.”
Thẩm Thận Nguyên mơ màng ngẩng đầu, không tìm thấy người, lại cúi đầu, mới nhìn thấy Lỗ Thụy Dương đứng bên cạnh mình, “Cái gì?”
“Đời người ngắn ngủi như vậy, không phải mỗi một người đều có thể gặp được tình yêu đích thực.”
“Ông thì sao?”
Lỗ Thụy Dương cười nói: “Tôi đương nhiên có, vị hôn phu của tôi, cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Cũng nên kết hôn rồi, ông cũng đã già rồi không còn trẻ nữa.”
“…Đúng vậy.” Giọng điệu ông cụ non của Thẩm Thận Nguyên khiến Lỗ Thụy Dương ngây ra rồi cười cười, “Còn cậu thì sao, hy vọng tu thành chính quả không?”
Thẩm Thận Nguyên đứng thẳng người. Cho dù cồn khiến tầm nhìn của cậu mơ hồ, nhưng cậu vẫn dựa vào trực giác tìm thấy nơi La Thiếu Thần đứng, “Đương nhiên!”
“Vậy thì hãy tiến lên phía trước đi.”
Thẩm Thận Nguyên vô thức cất bước, lại dừng lại, trong lòng có chút ảo não phát hiện ra mình suýt chút nữa đã bị Lỗ Thụy Dương thôi miên, ảo não đã làm nhạt đi xúc động do rượu gây ra, cậu quay đầu nhìn Lỗ Thụy Dương, mờ mịt hỏi: “Tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi đã xem tiết mục mà cậu ghi hình.”
Thẩm Thận Nguyên thân thể chấn động.
“Trong thế giới tình cảm người người đều bình đẳng. Giơ kiếm lên như dũng sĩ, khiêu chiến với kẻ địch, sau đó đánh bại hắn, ôm chiến lợi phẩm về. Nếu như cậu cảm thấy một việc nào đó quá phức tạp, nhất định là vì cậu vẫn chưa nhìn thấu bản chất của nó.” Lỗ Thụy Dương vỗ vỗ vai cậu, như thể bọn họ là bạn bè quen biết đã lâu năm, “Tôi biết, là trưởng bối tôi không nên cổ vũ cậu đi con đường này, thế nhưng tôi nhìn ra được, cậu không hạnh phúc. Aizz, hạnh phúc đối với đời người mà nói là một việc quan trọng biết bao. Tôi mở mắt nhìn thế giới không phải là để chịu đựng đau khổ và áp lực.”
Thẩm Thận Nguyên giơ tay che mắt, “Mẹ… và chú sẽ không đồng ý.”
Lỗ Thụy Dương ôm lấy vai cậu, chân thành nói: “Quên rồi sao? Tôi là ông chủ của cậu, tôi ở phía sau cậu. Trên con đường mà cậu đi vĩnh viễn không chỉ có một mình.”
…
Đây là đang cổ vũ cậu theo đuổi La Thiếu phải không, sao mà nghe như thể đang cổ vũ cậu đi chết vậy?
Thẩm Thận Nguyên thở hắt một hơi, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao khiến cậu cảm thấy nóng nực vô cùng, đầu óc quay cuồng, bóng dáng các khách mời bắt đầu biến thành những khối màu sắc mờ mịt, tháp sâm panh như một vòng ánh sáng, khe khẽ lắc lư. Cậu sờ lên cổ, muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay để khiến cơ thể mình mát hơn một chút, thế nhưng khi cậu áp lòng bàn tay lên da mới phát hiện ra nhiệt độ lòng bàn tay không thấp hơn cơ thể là bao.
“Cậu không sao chứ?” Lỗ Thụy Dương dường như cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn ở cậu.
Thẩm Thận Nguyên hít vào một hơi, lắc đầu nói: “Không, không sao, có chút váng đầu.”
“Có thể là do rượu.” Lỗ Thụy Dương nói: “Để tôi cho người dìu cậu vào phòng nghỉ.”
“Không!” Thẩm Thận Nguyên từ chối xong mới phát hiện ra phản ứng của mình quá mãnh liệt, thở dốc nói: “Tôi muốn dõi theo anh ấy.”
“Được.” Lỗ Thụy Dương chú ý đến huyên náo ngoài cổng, vỗ vỗ vai cậu, quay người đi ra cổng.
Từ Húc vừa đợi được ông ta rời đi xong liền tiến tới, “Ông ta nói gì?”
“Ông ta khuyên tôi nên theo đuổi La Thiếu.”
“…Cậu có thể nhỏ giọng chút được không?” Từ Húc cẩn trọng nhìn xung quanh.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi sợ tôi nghe không rõ.”
“Cậu nên rèn luyện tửu lượng của mình một chút. Cậu ở đây nhé, tôi đi kiếm cho cậu chút đồ tỉnh rượu.”
“Đừng đi xa quá.”
“Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cậu luôn ở trong tầm nhìn của mình.”
Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi, lùi lại hai bước định kiếm chỗ yên tĩnh ngồi nghỉ một lát, nhưng lại không cẩn thận đụng phải người khác. “Xin lỗi!” Cậu vô thức nói lời xin lỗi.
“Thẩm sư huynh.” Giọng nói của Mã Duy Càn như truyền tới từ phía chân trời.
Thẩm Thận Nguyên cười cười với nơi phát ra giọng nói. Cho dù cậu cố gắng khống chế mỗi một biểu cảm và hành động của mình, nhưng trong mắt người khác, cậu vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Giọng nói của Mã Duy Càn biến mất một lúc lâu mới lại cất lên, “Gần đây khỏe không?”
“Cậu vẫn ở đây?” Thẩm Thận Nguyên có chút ngạc nhiên.
Mã Duy Càn hỏi: “Anh ghét tôi sao?”
“…”
“Có những lúc tôi cũng căm ghét chính bản thân mình.”
Thẩm Thận Nguyên ngắt lời cảm khái của cậu ta: “Tôi uống nhiều rồi, cậu có thể nói những lời mà tôi nghe hiểu được không?”
Mã Duy Càn đột nhiên ghé lại gần: “Lỗ Thụy Dương rất nguy hiểm.”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy câu này rất tỉnh rượu. Cậu quay đầu qua, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn cậu ta chằm chằm, cho dù nhìn không rõ cái gì với cái gì, nhưng cậu vẫn làm ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Ừm, tôi nghe đây.”
“Tôi nói xong rồi.”
“Sao lại có thể nói xong rồi?” Thẩm Thận Nguyên đột nhiên càm ràm, “Cậu nói với tôi nguy hiểm thì nên nói tại sao lại nguy hiểm!” Khách mời bên cạnh đồng loạt nhìn qua.
“…” Mã Duy Càn bịt lấy miệng của cậu “Bình tĩnh nào!”
“Cậu đang làm gì đó?” Từ Húc đột nhiên chen vào, kéo Mã Duy Càn ra, giải thoát Thẩm Thận Nguyên khỏi tay của cậu ta.
Mã Duy Càn nhìn Thẩm Thận Nguyên say đến có chút đứng không vững, lại nhìn nhìn Từ Húc vẻ mặt phòng bị, nhún nhún vai, chậm rãi đi khỏi.
“Cậu ta nói gì?” Lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Thận Nguyên, Từ Húc đã khôi phục bình tĩnh.
Thẩm Thận Nguyên hạ thấp giọng nói: “Cậu ta nói, Lỗ Thụy Dương rất nguy hiểm.”
“Cậu ta lén la lén lút tiến đến gần cậu chỉ để nói một câu mà cả nhân dân khắp Trái Đất đều biết này sao?” Từ Húc đưa nước mật ong cho cậu, “Uống cái này trước đã.”
Thẩm Thận Nguyên nhận lấy uống một ngụm lớn: “Có chút nóng.”
Từ Húc nhìn cái cốc đã trông thấy đáy: “Lần sau nói trước khi uống hết ấy.”
“Lưỡi của tôi hình như bị rộp rồi.”
“…Đừng nói với La Thiếu là tôi đưa cốc này cho cậu.”
Bữa tiệc dần dần vang lên những tiếng hoan hô, trước tiên bắt đầu từ tháp sâm panh, sau đó lan ra bốn phía như đợt sóng. Tiếng vỗ tay vang dội, như ngôi sao ra sân khấu.
Âm thanh này đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói không hề xa lạ, nhưng hiện tại lại khiến cậu nghi hoặc. “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cam Thái xuất hiện rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc mới nói: “À, thọ tinh.”
Khuôn mặt của Cam Thái trên rộng dưới hẹp vuông, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt nhếch cao, cho dù trang điểm đậm cũng không che giấu được luồng khí lăng lệ phát tán từ sâu bên trong của bà ta. Hôm nay bà ta mặc một bộ trang phục nguyên một màu ngọc trai hồng, khuyên tai, vòng cổ và vòng tay cũng dùng ngọc trai màu sắc gần giống trang phục, kiểu tóc mô phỏng vương phi quá cố của nước Anh, một điểm duy nhất không giống đó là bà ta nhuộm một màu còn đen hơn cả đêm.
Khi bà ta đi lên sân khấu được dựng từ hoa tươi và tháp đèn, khách mời tất cả đều yên lặng trở lại.
“Xin chân thành cảm ơn các anh chị em họ hàng, các bạn bè đã từ nơi xa đến đây! Mọi người đã vất vả rồi!” Bà nói xong cố ý để lại một khoảng lặng cho mọi người vỗ tay.
Thế là các vị khách mời đều không phụ kỳ vọng mà vỗ tay.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Phân tích từ tiết tấu nói và ngữ âm ngữ điệu, bà ta trước đây nhất định đã lăn lộn qua xí nghiệp quốc doanh.”
“Cậu nói trúng rồi.”
“Tôi muốn ăn thứ gì đó.”
“Tiết tấu nói chuyện kiểu này khiến cậu thèm ăn sao?”
“Cái đầu tôi đang ong ong hết cả lên đây.” Thẩm Thận Nguyên đi về phía bàn đặt đồ ăn, đi được một nửa thì có người kéo tay cậu lại. Cậu vô thức muốn giãy ra, nhưng bị Từ Húc giữ lại.
“Giản tiên sinh.” Từ Húc một tay chắn đường đi của Thẩm Thận Nguyên.
Giản Tĩnh Niên đen mặt, bàn tay nắm cánh tay Thẩm Thận Nguyên hơi dùng sức. “Theo ta về nhà.”
Thẩm Thận Nguyên chầm chậm quay đầu lại, cố gắng nhìn cho rõ khung cảnh trước mắt.
“Nguyên Nguyên.” Khâu Mỹ Quyên túm lấy bàn tay cậu, lo lắng vuốt ve khuôn mặt cậu: “Sao con lại uống nhiều rượu thế?”
Thẩm Thận Nguyên hơi hơi mỉm cười: “Vui.”
“Vui cái gì? Làm bạn với sói sao?” Giản Tĩnh Niên nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bên này, mới hạ thấp giọng: “Con có biết Lỗ Thụy Dương là người thế nào không? Mà còn vào công ty của ông ta? Những công ty giải trí khác chết hết rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên như thể không nghe thấy, nói với Khâu Mỹ Quyên: “Mẹ đã ăn cơm chưa?”
“Ăn một chút rồi.” Khâu Mỹ Quyên lo lắng nhìn Giản Tĩnh Niên đang càng thêm giận dữ: “Anh nói từ từ thôi.”
Giản Tĩnh Niên đột ngột túm Thẩm Thận Nguyên kéo đến trước người, gần như dán sát vào tai nói: “Không phải con với La Thiếu Thần rất tốt đẹp sao? Chẳng lẽ cậu ta không nói với con Lỗ Thụy Dương nguy hiểm đến mức nào?”
Tác giả :
Tô Du Bính