Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 46
“Đến rồi?” Một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang màu trắng tươi cười nhìn người phụ nữ tóc ngắn trang điểm xinh đẹp trước mặt.
Người phụ nữ cũng cười cười đáp lại, gật đầu một cái, “Ừ, em đến rồi.”
Người đàn ông cong tay lên, người phụ nữ bước đến khoác vào, tựa đầu vào vai người đàn ông, hai người dáng vẻ yêu đương ngọt ngào ra khỏi quán cà phê, chậm rãi đi đến nhà thờ cách đó không xa.
Trước cửa nhà thờ có một cô gái xinh đẹp mặc áo cưới màu trắng, lúc này nhanh mắt phát hiện hai người bọn họ, lập tức không để ý hình tượng hét lớn: “Lạc Tu, Nhị Nhị, ở đây ở đây!”
Bởi vì quá kích động, cô gái không đứng vững, kinh ngạc hét lên một tiếng liền ngã người xuống, người đàn ông đứng bên cạnh cô lập tức vững vàng đỡ lấy, “Cẩn thận một chút.”
“Đã là vợ chồng già rồi mà còn ân ái như vậy nữa!” Hoàng Nhị bước đến trêu chọc một câu.
“Hai người cũng vậy thôi.” Vu Toa Toa oán trách liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt hạnh phúc dựa vào lồng ngực Giản Phàm.
“Đã lâu không gặp.” Lạc Tu cười nhạt nói với Giản Phàm một câu.
Giản Phàm nhìn, “Đã lâu không gặp.” Cậu vẫn chói mắt như vậy.
Trong lễ cưới tất cả đều bình thường, sau khi kết thúc, Lạc Tu và Hoàng Nhị cùng ra sân bay, sau đó xoay người, mỗi người trở về thành phố của mình.
Trong đám người bận rộn, bọn họ những người vội vã bước đi, không lâu sau liền hòa vào dòng người biến mất.
“Cut!” Tiếng hét lớn của đạo diễn Tiền cắt ngang loại thương cảm không hiểu tại sao này, “Cảnh này được thông qua.”
Một giây tiếp theo, các loại hoan hô huýt sao không ngừng vang lên.
Quay trong thời gian hơn một tháng, bộ phim điện ảnh 《 Hoa dạng niên hoa 》cuối cùng cũng kết thúc.
Đạo diễn cũng cười theo, cảnh quay cuối cùng này quả thật tốt hơn ngoài dự đoán của ông ta, nhiệm vụ quay phim cuối cùng cũng thuận lời hoàn thành, ai có thể không vui mừng chứ?
Tô Vũ Thần nhận lấy điện thoại di động Hoa Văn đưa cho cậu, mở ra xem một chút, vẫn không có tin nhắn hay điện thoại gì, cậu có chút nản lòng bỏ điện thoại vào túi quần của mình.
Đã một tháng không được nhìn thấy người yêu rồi.
Lần trước đã nói sẽ làm, nhưng cũng vì chuyện làm ăn ở nước ngoài xảy ra tình huống bất ngờ, làm cho Tần Hoán Sâm không thể không xuất ngoại xử lý nguyên nhân, khiến làm này hai người xa nhau đủ một tháng, thậm chí vào lúc chia tay còn không kịp tạm biệt nhau.
Cách xa nhau mấy ngày khiến Tô Vũ Thần càng hiểu rõ trái tim của mình hơn, trái tim của hắn cũng đã mọc đẩy cỏ rồi, gấp rút muốn gặp người yêu cách xa đã lâu.
Nếu như anh không về vậy cậu bay qua tìm anh là được, Tô Vũ Thần âm thầm tính toán.
“Ê, đi thôi.” Hoa Văn vỗ một cái lên vai cậu, xoay người cậu ra hướng phía ngoài.
“Đi đâu chứ?” Tô Vũ Thần vẻ mặt lờ mờ.
“Chúc mừng bộ phim đóng máy, đạo diễn mời chúng ta đi thư giãn.” Hoa Văn bày ra giọng điệu khoa trương.
Mấy ngày nay sau khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Vũ Thần không nói không cười cả ngày tương tư càng lúc càng gầy đi, trong lòng anh ta thầm oán giận Tần tổng không chịu trách nhiệm, cũng không nhịn được đau lòng nghệ sĩ của mình, lại hiếm khi tốt bụng không gọi Hàn Phong đến kích thích người nào đó.
Cả biển người mênh mông chạy về phía phố ăn vặt sau lưng trường đại học, chuẩn bị ăn thịt xiên nướng nổi tiếng ở đây.
Lúc này đã khuya rồi, cho dù ở phố ăn vặt cũng không còn mấy người, vì vậy các staff và các minh tinh bị bộ phim gợi lại hồi ức tuổi thanh xuân đều phóng túng reo hò, hoàn toàn không để ý vấn đề hình tượng gì đó nữa.
Hoa Văn dùng cánh tay huých huých Tô Vũ Thần, chỉ vào Đào Tưởng theo phía sau cậu không xa và Messa đang quấn lấy anh ta, nụ cười trên mặt đầy quái dị.
“Mau nhìn mau nhìn đi, cái người đóng thế của cậu ngược lại thật có phúc, có một đại minh tinh như vậy theo đuổi đúng là thật hạnh phúc mà.”
Tô Vũ Thần không cần nhìn cũng biết tình hình phía sau, mấy chuyện này sau khi Đào Tưởng vào đoàn phim không lâu thì đã trở thánh chuyện bình thường, cũng không biết Messa kia có ý định gì, cư nhiên vứt cả mặt mũi mà theo đuổi một người đóng thế nhỏ bé.
Lẽ nào cậu có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Tô Vũ Thần sờ cằm khóe miệng cong lên một chút. Nhưng vừa nghĩ đến tên họ Tần khốn nạn dám bỏ cậu chạy ra nước ngoài kia, khóe miệng cậu liền trề xuống, xem ra cho dù có mị lực thì cũng không nhiều.
Tìm đến một cửa hàng lớn còn đang buôn bán ngồi xuống, hơn ba mươi người sáp vào bốn cái bàn lớn, từng người tự tìm ghế ngồi, đợi đến khi thịt xiên nướng và bia được mang tới liền bắt đầu một trận ăn uống thả ga.
Tô Vũ Thần biến bi phẫn thành động lực ăn uống, hoàn toàn không để ý loại thịt này có sạch sẽ hay không.
Có người mời rượu cậu liền uống, dù sao cũng chỉ là bia lạnh mười một độ mà thôi, cho dù uống nhiều cũng không say được.
Có câu nói bầu không khí sẽ lan sang người khác, một người hai người bắt đầu uống, cả đám người cũng uống theo.
Messa nương theo cảm giác say bước đến trước mặt Đào Tưởng, một phen túm lấy cổ áo của người ta nghiêng đầu hôn qua.
Đào Tưởng định đẩy người ra theo quán tính, nào ngờ người phụ nữ này cũng thừa cơ hội mà không chịu buông ra.
Tô Vũ Thần xem đến sung sướng, thế nhưng so với một mình cậu cô đơn liền không khỏi có chút buồn bã.
Cậu hắng giọng một cái lớn tiếng nói: “Các vị các vị, đêm khuya cảnh đẹp bầu không khí hài hòa như vậy sao không hắt một bài? Xem tôi biểu diễn cho mọi người nghe một bài, mau vỗ tay vỗ tay!”
Cậu vừa nói vừa lớn tiếng vỗ lên vài cái, lập tức có người phụ họa theo, thế nhưng Hoa Văn lại thấy tên nhóc này đã say rồi, liền không khỏi đề cao cảnh giác cẩn thận trông chừng từng giây từng phút.
Tô Vũ Thần bày vỏ chai rượu trước mặt, cầm lấy đũa gõ gõ một chút, sau đó một giọng nam dịu dàng bắt đầu vang lên.
Những người thường xem các chương trình giải trí cũng không chú ý lắm, loại trình độ này so với người thường thì không tệ, nhưng căn bản không thể sánh với những ngưởi chuyên nghiệp.
Nhưng mà nhìn mỹ nam vẻ mặt say sưa hát không phải là một chuyện rất thích sau? Vì vậy mọi người thức thời bắt đầu vừa phụ họa Tô Vũ Thần theo nhịp vừa tiếp tục lắng nghe, nhưng có người đầu không tỉnh táo đang lớn tiếng múa quyền, khiến mọi người không khỏi sợ hãi thay bọn họ.
Tô Vũ Thần cũng có chút buồn bực, vì vậy liền lặng lẽ hét lớn lên, để xem chúng ta ai hét lớn hơn ai!
Âm điệu của những người say rượu cũng không nhỏ, huống gì còn là cả đám người tụ lại với nhau, thế nhưng ngày hôm nay Tô Vũ Thần còn hăng hái hơn thua với bọn họ!
Anh hét à? Tôi còn có thể hét lớn hơn anh! Lúc trước cậu vất vả học cách đổi giọng cũng không phải chỉ dùng khi giả trang thành nữ.
Cổ họng Tô Vũ Thần vừa mở, thì càng hát càng cao lên, hơn nữa còn vẻ mặt cũng không vặn vẹo gắng gượng như người khác, thần sắc trên mặt cậu tựa như rất dễ dàng không hề tốn sức, quả thật khiến mọi người có chút nghi ngờ âm cao như vậy thật sự thoát ra từ trong miệng cậu sao?
Lại còn hát lên từ một thân thể gầy yếu như vậy nữa.
Càng ngày càng có nhiều người hùa theo, đợi khi hát đến đoạn “Anh mau trở lại”, cả đám người đang hát bài này đều dứt khoát rống lên.
Có Tô Vũ Thần đi đầu, một cổ khí thế oai nghiêm đột nhiên bừng lên, không hiểu sao lại có cảm giác thật bi tráng, một vài cô nàng đa sầu đa cảm không nhịn được len lén rưng rưng nước mắt, đặc biệt là cô nàng Hoàng Nhị, không biết đã nghĩ đến chuyện gì, suýt chút nữa đã gào khóc lên.
Aiz, thực quá đau lòng, Tần Boss à anh mau trở về đi, tiểu thụ nhà anh đã sắp không chịu đựng được nữa rồi!
Giờ này ít người nhưng không phải hoàn toàn không có ái, không lâu sau nhóm cú đêm không ngủ được liền tò mò đi tới, sau đó bị tiếng ca cuốn hút, cũng không nhịn được hát lên.
Hoa Văn uống rượu ít nhất cũng tỉnh táo nhất đột nhiên sinh ra cảm giác không xong rồi, các người có còn nhớ thân phận của mình hay không vậy, các người đều là nhân vật của công chúng là minh tinh đó.
Thế nhưng đám ma men này nếu còn lý trí thì không gọi là ma men rồi!
Ngay cả đạo diễn cũng gào thét mặc kệ bọn họ lăn qua lăn lại, cho dù bị quay được rồi truyền ra ngoài thì cũng là một loại PR trá hình cho bô phim.
Một ca sĩ sau khi tan làm ở quán bar cũng bị hấp dẫn đến, bị ảnh hưởng của bầu không khi liền bắt đầu ngồi xuống đất gảy ghi ta, tự động để đệm nhạc cho cả đám người.
Đừng thấy bầu không khí sôi động, thật ra Tô Vũ Thần lại càng chua xót hơn.
Khi hát đến ba câu “Anh mau trở lại” cuối cùng, Tô Vũ Thần đã hét rống lên, rốt cuộc không ai có thể đuổi theo độ cao của cậu, chỉ có thể tiếc nuối cam lòng trở thành người hát đêm, nhìn lên giọng hát cao vút tuyệt mỹ của cậu.
Hết một bài, thế giới nháy mắt yên tĩnh lại.
Tô Vũ Thần nhắm mắt lại không muốn mở ra, lông mi thật dài rung lên từng trận, sau đó cậu ngửi thấy hơi thở mang theo vị thuốc lá quen thuộc kia.
Làm sao có thể? Không phải anh đã nói vẫn còn đang bận sao?
Tô Vũ Thần bất ngờ mở mắt ra, sau đó liền rơi vào cái ôm quen thuộc kia, hai tay cậu ôm chặt lấy tấm lưng vững chắc của anh, trong lòng tràn đầy cảm giác yên bình, tựa như cảm giác thỏa mãn sâu sắc sau thời gian dài trôi nổi trên biển rộng đột nhiên được đặt chân lên mặt đất.
“Anh về rồi.”
Giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính vang lên bên tai Tô Vũ Thần, đáp lại anh chính là cái ôm càng chặt hơn.
Tần Hoán Sâm cũng có chút không nén được cảm giác kích động trong lòng, người yêu mà anh ngày ngày nhung nhớ đang ở trong ngực anh, hơn nữa còn dưới bầu không khí như vậy, cảm giác đau xót từ những ca từ cậu hát lên, suýt chút nữa khiến anh không kiềm chế được chạy đến hôn người yêu của mình.
Nhưng cuối cùng Tần Hoán Sâm vẫn nhịn được, dù sao tư tưởng trong nước cũng rất bảo thủ, mà nghề nghiệp của người yêu vừa lúc lại là minh tinh vạn người chú ý.
Vậy cũng không thể mãi mãi không bài tỏ với người trước mặt anh, vừa lúc đó, Tần Hoán Sâm âm thầm đưa ra một quyết định.
Lúc này hai người cũng mặc kệ đoàn phim đang làm ầm í, lên xe đạp chân ga chạy như bay đến khu biệt thự ở nội thành của Tần Hoán Sâm.
Thương thay cho Hoa Văn vẻ mặt ai oán phải ở lại xử lý những chuyện sau đó, thế nhưng trong lòng anh ta vẫn rất vui mừng.
Hiu hiu hiu, lâu như vậy không được chơi trò ân ái, thật ra trong lòng anh ta cũng rất dồn nén đó.
Sau khi mở cửa liền nhanh chóng đóng lại, Tần Hoán Sâm xoay người, bất ngờ đè Tô Vũ Thần vào cửa bắt đầu mãnh liệt hôn lên.
Tô Vũ Thần nhiệt tình đáp lại, trong lúc hôn môi còn không quên cởi quần áo của Tần Hoán Sâm, nút áo quá khó mở cậu liền dứt khoát dùng tay giật phăng ra, kèm theo đó là một tiếng vang giòn giã, cái áo sơ mi hoàn mỹ này rốt cuộc cũng báo hỏng.
“A, bảo bối, em thật là nhiệt tình đó.” Tần Hoán Sâm nói, tất nhiên Tô Vũ Thần lại bắt đầu hơn thua với dây nịt của anh, sợ cậu không đủ kiên trì lại làm ra mấy chuyện gì đó, dứt khoát buông cậu ra tự cởi quần áo của mình.
Tô Vũ Thần cũng thừa lúc này cởi hết những chướng ngại vật trên người, vui sướng được Tần sói xám ôm công chúa một lần nữa, sau đó ném lên chiếc giường mềm mại.
Tô Vũ Thần lộ ra khuôn mặt đỏ bừng dùng ánh mắt mông lung thúc giục anh nhanh lên một chút, Tần Hoán Sâm thỏa mãn cười to một tiếng, làm động tác như mãnh hổ vồ mồi đè lên người Tô Vũ Thần, hai tay bắt đầu làm việc.
Giường lò xo mềm mại bị đại quái thú làm rung lắc kịch liệt, một lát sau, Tô Vũ Thần liền nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
“Khoan đã! Anh mau lấy mấy thứ bôi trơn gì đó ra rồi hẳn tiếp tục.” Tô Vũ Thần giọng điệu đầy kiên quyết, cho dù sốt ruột cỡ nào, cũng không thể thiếu mấy thứ quan trọng kia, nếu không mấy ngày sau cậu đừng mong xuống giường.
Tần Hoán Sâm chuyển mắt một cái liền hiểu ý Tô Vũ Thần, động tác trên tay vẫn không ngừng, thở hổn hển nói: “Bảo bối, anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”
Tô Vũ Thần dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, Tần Hoán Sâm duỗi cánh tay dài kéo tủ đầu giường ra.
Tầng phía trên là đồ vật bằng ren đủ mọi màu sắc, tầng phía dưới chất đầy mấy loại bôi trơn không thể thiếu kia.
Tùy tiện cầm lấy một cái áo ren trong suốt màu phấn hồng, sắc mặt Tô Vũ Thần bất ngờ đỏ bừng lên.
“Anh là tên đại biến thái.”
“Em là nhóc con bại hoại.”
Tần Hoán Sâm nói, cầm lấy một cái vị dâu tây màu hồng phấn ra, mở nắp để trước mũi Tô Vũ Thần cho cậu ngửi một cái.
“Mùi này thế nào?”
“Anh là ông chú thích màu phần hồng!”
Tô Vũ Thần tức giận nói một câu, nhưng ngờ câu nói này lại càng gợi lên hưng phấn của Tần Hoán Sâm.
Anh cũng không nhịn được nữa, lấy ra toàn bộ dùng hết, một trận đại chiến oanh oanh liệt liệt cứ như vậy mà bắt đầu.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên thân thể hai người trên giường, người bị ôm trong ngực có chút không chịu được giật giật thân mình, nháy máy một cái liền đau đớn hét lên.
Lập tức nhận được tiếng hỏi thăm sốt sắng của Tần Hoán Sâm: “Bảo bối em sao vậy?” Đêm qua rõ ràng đã kiềm chế rồi, cuối cùng cũng không chảy máu mà.
“Thắt lưng đau.” Tô Vũ Thần nhắm mắt lại nói thầm một câu, mềm mại nằm sắp trong lòng Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm nghe vậy liền đưa tay cẩn thận đặt lên eo Tô Vũ Thần, nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa.
“Có dễ chịu hơn chút nào không? Lực tay thế nào?”
Tô Vũ Thần thỏa mãn hừ một tiếng từ mũi, sau đó không thèm nói chuyện với anh nữa. Mệt nhọc cả một đêm, cậu lúc này ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Xem ra lực tay như vậy là thích hợp rồi.
Tần Hoán Sâm nghĩ, động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng.
Một cảm giác ấm áp nhàn nhạt bắt đầu tản ra xung quanh hai người, tràn ngập bong bóng nhỏ màu hồng.
Nhưng đột nhiên bao tử kêu lên một tiếng phá vỡ cảm giác ấm áp này, Tô Vũ Thần vẻ mặt không tình nguyện mở mắt ra, cúi đầu nhìn cái bụng dẹp lép của mình. Ủa? Chẳng lẽ dạ dày của cậu đang kêu sao?
Tiếng ho khan trầm thấp từ người tước mặt cậu truyền đến, Tô Vũ Thần ngẩng đầu trông thấy Tần Hoán Sâm hơi đỏ mặt.
“Khụ, là anh đói bụng.”
Tô Vũ Thần gật nhẹ đầu, đột nhiên có chút buồn cười.
“Vậy, khụ, em muốn ăn gì không?”
Tô Vũ Thần lắc lắc đầu, thắt lưng đau rồi cái chỗ nào đó cũng đau giống vậy, tuy rằng rất muốn ăn gì đó, nhưng vì không muốn khiến hoa cúc của mình tàn phế, vẫn phải chịu đựng thôi.
Tần Hoán Sâm không nói gì, sau đó mang đến một ly nước và bàn chải đã được bôi kem đánh răng, trước tiên đặt một cái gối vào sau lưng Tô Vũ Thần để cậu dựa vào, rồi cầm lấy bàn chải bảo cậu mở miệng giúp cậu đánh răng.
Tô Vũ Thần nhắm mắt lại mặc kệ động tác của anh, đợi đến khi chải xong Tần Hoán Sâm tay trái một ly nước tay phải một cái chậu ngồi xổm trước mặt Tô Vũ Thần.
“Ngoan, mở miệng hớp một ngụm, cẩn thận kẻo nuốt xuống đó.” Tần Hoán Sâm dỗ dành Tô Vũ Thần như dỗ trẻ nhỏ.
Tô Vũ Thần mặc kệ hành động của anh, nhưng lại âm thầm lườm một cái, tên ngốc này, cho rằng em cũng ngốc giống như anh sao?
Tô Vũ Thần hơi mở mặt thành một khe nhỏ, sau đó nhìn thấy nước súc miệng cậu phun ra, cái màu sắc này, ừm, thật giống hệt thứ gì đó đêm qua.
Nghĩ tới đây, Tô Vũ Thần không chú ý bị sặc một cái, Tần Hoán Sâm căng thẳng lập tức đưa tay ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Cẩn thận chút cẩn thận chút, anh không gấp đâu.” Giọng nói Tần Hoán không mang theo chút bực bội nào, ngược lại càng dịu dàng hơn.
Tô Vũ Thần nhìn chỗ trên người anh bị cậu phun lên, từng mảng dấu vết chính là nước bọt của cậu, liền có chút chột dạ và ngại ngùng, thế là cậu dứt khoát nhắm chặt mắt không nói gì cả.
Tần Hoán Sâm dịu dàng giúp cậu lau mặt, tất nhiên vừa nhìn cái vẻ mặt càng ngày càng đỏ kia thì anh đã biết người yêu của mình xấu hổ rồi.
Thật sự rất đáng yêu mà.
Tần Hoán Sâm nghĩ, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên mặt Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần không giả vờ được nữa, trừng mắt bày ra dáng vẻ tủi thân nhìn anh, bởi vì nhớ anh mà cậu đói đến gầy đi, vậy mà lại còn cắn mặt của cậu, vậy ý anh là cậu mập sao?
Tần Hoán Sâm lập tức luống cuống, “Được rồi được rồi, bảo bối anh sai rồi, anh lau sạch cho em có được không?”
Tần Hoán Sâm vừa nói vừa cầm khăn giấy lau lau, mà nước súc miệng vừa rồi bị cậu phun trúng trên mặt anh vẫn còn chưa kịp lau nữa.
Tô Vũ Thần bĩu môi không giận dỗi nữa, được rồi, không phải cậu chỉ muốn xác nhận xem sau khi làm chuyện gì đó thì anh có còn yêu cậu như trước thôi sao?
Ừm, ít nhất đáp án này tốt hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.
Tô Vũ Thần giận dỗi nữa, tươi cười lây khăn giấy giúp Tần Hoán Sâm lau mặt.
Tần Hoán Sâm sửng sốt một chút, cũng không nhịn được nở một nụ cười với Tô Vũ Thần.
Trong phút chốc núi băng hòa tan thành ánh sáng chói mắt, khiến Tô Vũ Thần không nhịn được rơi vào cảnh tượng này đến nỗi không thể thoát ra.
Bỗng dưng một tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức hai người còn đang say sưa.