Giới Fan Có Độc
Chương 6
Editor: Cẩm Hi
Đối với việc trở thành fan một lần nữa, Tô Điềm khó tránh khỏi có khúc mắc trong lòng, nhưng bị Lục Anh nói như vậy, Tô Điềm đành xem xét lại lần nữa theo nhiều khía cạnh, ngoài cảm giác khó chịu do Phó Diệc gây ra, thì đây quả thật là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Nghĩ vậy, Tô Điềm bèn gọi điện cho thư ký Tịch, hẹn gặp Ninh Trạch Ngôn.
“Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại cá nhân cho cô, sau này có muốn tìm tôi thì không cần phải thông qua Tịch Tuệ nữa.” Giọng nói trong trẻo của nữ đột nhiên chuyển thành giọng của Ninh Trạch Ngôn, làm Tô Điềm hết cả hồn.
“Ý của Ninh tổng là, tôi sẽ trực tiếp liên lạc với anh?”
Bên kia Ninh Trạch Ngôn còn chưa trả lời, Tô Điềm đã nghe được âm thanh ngắn kết nối.
Qua một phút, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, là một dãy số lạ.
“Đúng vậy, liên lạc trực tiếp với tôi.”
Giọng của Ninh Trạch Ngôn lại lọt vào tai cô, nhưng cô chỉ thấy buồn cười, cho dù Ninh Trạch Ngôn muốn dùng số riêng của mình, cũng không cần gấp gáp thế chứ, loại hành vi này thật trẻ con.
Như cảm nhận được sự trầm mặc mang theo cười nhạo không có ý tốt của Tô Điềm, Ninh Trạch Ngôn trầm giọng nói, “Điện thoại của công ty sẽ ghi âm cuộc gọi.”
Tô Điềm thu lại ý cười khi nghe được lời này, mặc dù Ninh Trạch Ngôn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“1 giờ chiều, đợi ở nhà, sẽ có người tới đưa hợp đồng cho cô.”
Tô Điềm đồng ý rồi định cúp mắt, nhưng dường như cô nhớ ra gì đó, lúc này mới vội vàng nói thêm, “Đừng nói người tới là Ninh tổng ngài đấy nhé? Là một người am hiểu sâu sắc kịch bản của bên truyền thông, tôi muốn nhắc nhở ngài một tiếng, mỗi một câu nói hay hành động của ngài đều rất được lòng giới giải trí bát quái đấy.”
Lúc này Ninh Trạch Ngôn đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, Tô Điềm quả là một người thông minh, biết nói bóng nói gió “Cảnh cáo” anh đừng có đến thăm nhà cô nữa.
Nhưng làm sao bây giờ, từ trước đến nay anh không thích bị người khác uy hiếp đâu.
“Vốn dĩ tôi không có ý định này, nhưng nghe cô nhắc tới, cảm thấy vẫn là cô suy nghĩ chu toàn, để tỏ lòng thành cho Ngân Thần chúng tôi, tôi vẫn nên đích thân đến cửa thăm hỏi mới phải.” Anh còn nhấn mạnh bốn chữ “Đến cửa thăm hỏi”, cho dù là ai cũng có thể nghe ra được ý không tốt trong giọng nói đó.
Tô Điềm căm giận, chỉ hận không thể học hai câu chửi của Lục Anh, nếu cô có dính líu gì tới Ninh Trạch Ngôn thì đừng hòng truyền thông bỏ qua cho, mấy năm tới cũng đừng nghĩ được yên ổn, những phương tiện truyền thông vô nhân tính kia không tra tấn cô đến chết thì không chịu để yên đâu.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhẫn một lúc, gió yên biển lặng; lùi một bước, trời cao biển rộng.
Không nên tức giận, tức giận dễ tổn hại cơ thể.
Tô Điềm xoát qua mấy câu thuyết phục trong đầu một lần, rồi kìm nén cảm xúc, “Nếu Ninh tổng đích thân đến thì tôi khẳng định sẽ mừng như điên, nhưng chỗ của tôi nhỏ, còn không có tầng hầm để xe, nhỡ có đứa nhỏ nào chơi ở ngoài không cẩn thận mà xước chiếc Rolls-royce quý giá của anh, thì trách nhiệm này không thể nói rõ đâu.”
Tô Điềm có chút đắc ý, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng có thể trả thù Ninh Trạch Ngôn được một chút.
Ý cười trong mắt Ninh Trạch Ngôn sâu hơn, tuy có chút thông minh vặt, nhưng đạo hạnh của Tô Điềm vẫn quá nông cạn, đang định mở miệng đả kích chút giảo hoạt này của cô, thì Tịch Tuệ ra hiệu ý bảo có khách tới, Ninh Trạch Ngôn đành phải từ bỏ.
“Tô Điềm, buổi chiều gặp, đừng quên đấy.” Nói xong thì cúp điện thoại, treo nụ cười công thức hóa trên mặt để đi ứng phó với mấy chuyện quỷ quyệt trên thương trường.
Không nghe ra vui buồn gì trong giọng nói của Ninh Trạch Ngôn, Tô Điềm cũng không đoán được tâm tư của Ninh Trạch Ngôn, chỉ cho rằng Ninh Trạch Ngôn thật sự đau lòng cho chiếc xe yêu quý của mình.
Tuy là vậy, nhưng Tô Điềm vẫn không yên lòng hoàn toàn, dù sao cũng là giao tranh với hồ ly trong núi sâu, cho dù Ninh Trạch Ngôn không tới, thì người được phái tới chắc chắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nghĩ như vậy, Tô Điềm cũng không rảnh quan tâm tới cơn buồn ngủ vẫn còn kia nữa, phải xốc lên mười hai vạn phần tinh thần, thay quần áo, trang điểm, còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa.
Nghĩ tới Ninh Trạch Ngôn nhìn thấy đống hỗn độn ngày hôm qua là Tô Điềm lại đau đầu, trước khi trận giao đấu bắt đầu, cô đã mất đi ba phần khí thế rồi.
Chờ đến khi trong và ngoài phòng trở nên sáng sửa hơn, mưa bên ngoài cửa sổ cũng ngừng rơi, Tô Điềm nhìn thời gian vẫn sớm bên đi ngâm mì gói, trong lúc chờ thì làm một cốc sữa nóng.
Cho nên khi Ninh Trạch Ngôn tới, đập vào mắt là Tô Điềm với cái lô uốn tóc trên đầu, tay bưng chén mì ra mở cửa.
Tô Điềm nhìn thấy Ninh Trạch Ngôn thì hết hồn, tuy cũng đoán được là anh ta tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh ta, thì vẫn bị bất ngờ.
Nhưng Tô Điềm không để lộ sự kinh ngạc lên mặt, giả vờ bình tĩnh hỏi một câu, “Ninh tổng tới sớm ghê, mới 12 giờ thôi đấy.”
“Không có ai đi ăn trưa với tôi cả.” Ninh Trạch Ngôn lời ít ý nhiều giải thích lý do mình đến sớm.
Anh Tô Điềm, Tô Điềm cũng ngơ ngác nhìn anh.
Sao cơ? Đây có phải là muốn ăn trực không?
“Ninh tổng, thời buổi này, đến địa chủ cũng không dư lương thực đâu, huống chi là đầy tớ như tôi đây? Không tin ngài nhìn tủ lạnh đi, thật sự không còn gì đâu.” Tô Điềm bất đắc dĩ nhún vai.
Ninh Trạch Ngôn cở áo khoác tây trang ra treo lên móc áo ở cạnh huyền quan, chậm rãi tới gần tủ lạnh, mở ra xem, bên trong ngoại trừ mấy hộp chocolate và mấy viên kẹo ngoại, một chục trứng gà cùng mấy bình nước suối, tủ lạnh trống rỗng chứng tỏ rõ nơi này không dính chút khói dầu nào.
Tô Điềm căng thẳng đi theo sau Ninh Trạch Ngôn, đến khi ánh mắt Ninh Trạch Ngôn khóa chặt vào thùng mì gói đặt cạnh tủ lạnh, nguyên một nửa thùng mì gói, đủ các loại nhãn hiệu, đến từ các quốc gia khác nhau.
Ninh Trạch Ngôn xoay người lại nhìn Tô Điềm, ánh mắt đầy thâm ý.
Tô Điềm ngầm hiểu ánh mắt này, vội giải thích nói, “Ninh tổng, tôi không phải người keo kiệt đâu, sao ngài có thể ăn mì gói được chứ, vậy nên tôi mới không coi nó là bữa trưa đấy chứ.”
Đây là Tô Điềm nói thật, mì gói cũng không phải thứ gì đáng giá, cho dù cô có tức giận với Ninh Trạch Ngôn, cũng sẽ không luyến tiếc một món đồ này đâu. Chỉ là cô cảm thấy, thân phận tổng tài Ngân Thần của Ninh Trạch Ngôn không hợp với mì ăn liền mà thôi.
“Tô Điềm, cô đang dán nhãn cho tôi đấy à? Vì sao cô ăn được, còn tôi thì không?” Trong mắt anh vẫn tràn đầy ý cười, hình như có chút gió lốc.
Tuy Ninh Trạch Ngôn đang cười, nhưng Tô Điềm lại cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, chỉ thì thào nói, “Nếu Ninh tổng muốn ăn, vậy thì chọn một gói đi.”
“Cô nói đúng, đúng là tôi không ăn mì gói.” Tô Điềm không khỏi vui vẻ trong lòng, không ăn là tốt nhất, đỡ phải đi đun nước.
“Vậy thì hai gói này đi, phải nấu lên, thêm trứng gà, đừng đánh tan trứng gà.” Ninh Trạch Ngôn chọn hai gói vừa ý, đưa cho Tô Điềm còn đang sững sờ ở đó.
Tô Điềm nhận được tín hiệu, chia nhỏ lời nói của Ninh Trạch Ngôn rồi ghép chúng lại với nhau, mất vài giây mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của Ninh Trạch Ngôn.
Chỉ thấy cô nhanh chóng ăn ba ngụm là xong bát mì của mình, rồi cầm lấy gói mì trong tay Ninh Trạch Ngôn đi vào bếp.
Tô Điềm lúc này mới hiểu được Ninh Trạch Ngôn, người này chính là một tên vô lại, đến nhà người ta giọng khách lấn giọng chủ còn chưa tính, hiện tại ăn trực cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy, khó trách có câu nói không gian không thương [3], lời này đặt trên người Ninh Trạch Ngôn quả thật rất chính xác.
[3] Ý nói người gian xảo như Ninh Trạch Ngôn thì mới làm ăn trên thương trường được, kiểu gian thương ấy.
Ninh Trạch Ngôn biết Tô Điềm đang tức giận nên không vào bếp làm phiền cô nữa, đi tới phòng khách mở máy tính của Tô Điềm lên.
Khi Tô Điềm bưng một bát mì nóng hổi ra thì thấy Ninh Trạch Ngôn đang nghịch máy tính của cô, những oán hận tích tụ từ hôm qua tới giờ đều bùng phát.
“Ninh tổng, một người ngoài như ngài tự ý động vào đồ của người khác khi chưa có sự cho phép, có phải rất không có giáo dưỡng không.” Tô Điềm nặng nề đặt bát xuống, cạch một tiếng chạm vào bàn trà, buồn bực hiện hết lên mặt. Từ trước đến nay cô rất ít khi nói nặng lời, nhưng bây giờ Ninh Trạch Ngôn làm cô phát điên tới nơi rồi.
Ninh Trạch Ngôn bình tĩnh, trong lòng đang ước đoán sự tức giận của Tô Điềm.
Ba giây qua đi, anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tô Điềm.
Ánh mắt anh nhu hòa, mông lung, ngũ quan sắc bén nhuộm dần sắc hoa đào, chỉ là một lát anh lại cụp mắt xuống, thất thần nhìn vào màn hình máy tính.
“Là tôi thất lễ, tôi cứ nghĩ rằng mình không phải người ngoài.” Giọng điều đầy ảo não và hối hận, “Là tôi tự mình đa tình rồi.”
Tô Điềm sững sờ, hoàn toàn sững sờ, cái gì mà “Tôi cứ nghĩ rằng mình không phải người ngoài?” cơ. Ngài không phải người ngoài chẳng lẽ là người trong cuộc? Làm ơn đi, bọn họ mới chỉ quen nhau có mười mấy tiêng thôi đấy.
Nhưng Tô Điềm lúng túng không thể trực tiếp nói toạc ra được, bởi vì cảm xúc đột nhiên trầm xuống của Ninh Trạch Ngôn quả thật làm người ta có chút không đành lòng.
Nhưng Tô Điềm vẫn có chút do dự, Ninh Trạch Ngôn sẽ không bị hai câu vừa rồi của cô đả kích chứ? Tuy rằng mình không có làm gì sai, người sai rõ ràng là anh ta, nhưng sao mình lại cảm thấy cái người ngang ngược vô lý lại tính toán chi li này là mình nhỉ?
“Thôi, Ninh tổng cứ dùng đi, bởi vì trong máy tôi có nhiều tập tin quan trọng, nên thấy có người động vào mới nhất thời kích động, ngài đừng nghĩ nhiều nhé.” Tô Điềm quyết định tạm thời tin Ninh Trạch Ngôn một lần, coi như anh ta thật vô tâm, cũng quên việc mình lớn tiếng vừa nãy đi.
“Ninh tổng ăn mì đi, để lâu sẽ không ngon đâu.” Giọng điệu của Tô Điềm bất giác dịu đi, Ninh Trạch Ngôn dần thu lại vẻ mất mát, cầm đũa lên, thong thả ăn từng miếng một.
Ninh Trạch Ngôn xuất thân trong giới thượng lưu, ngay cả một bát mì cũng có thể ăn theo tiêu chuẩn lễ nghi của cơm Tây cao cấp.
Tô Điềm không khỏi nghĩ đến Phó Diệc, năm đó Phó Diệc mới debut cùng nhóm nhạc nước ngoài, công ty còn hạn chế khẩu phần ăn của bọn họ, ăn còn không đủ no thì làm sao còn chú ý tới việc có ăn uống ưu nhã hay không chứ, còn bây giờ, anh đã tràn ngập khí chất minh tinh, ra vẻ am hiểu sâu sắc tầng lớp thượng lưu.
Nghĩ tới đây, Tô Điềm mới đột nhiên nghĩ ra gì đó, run giọng hỏi Ninh Trạch Ngôn, “Ninh tổng, máy tính của tôi có mật khẩu, sao ngài mở được vậy?”
Ninh Trạch Ngôn cười khẽ, đặt bát xuống nhìn Tô Điềm, rồi sau đó chậm rãi nghiêng người về phía cô.
Mãi đến khi trong mắt Tô Điềm lộ ra vẻ hoảng loạn, Ninh Trạch Ngôn mới dừng lại, “Mật khẩu tám số, ngoại trừ sinh nhật của Phó Diệc ra, tôi không nghĩ ra được khác đáp án.”
Bỗng chốc, Ninh Trạch Ngôn lại gần Tô Điềm hơn, chỉ cách một milimet, có thể nghe thấy hơi thở.
“Tô Điềm, nhược điểm của cô quá nhiều.”
Giọng anh rất nhẹ, lại như sức nặng ngàn cân đè lên người Tô Điềm.
Đối với việc trở thành fan một lần nữa, Tô Điềm khó tránh khỏi có khúc mắc trong lòng, nhưng bị Lục Anh nói như vậy, Tô Điềm đành xem xét lại lần nữa theo nhiều khía cạnh, ngoài cảm giác khó chịu do Phó Diệc gây ra, thì đây quả thật là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Nghĩ vậy, Tô Điềm bèn gọi điện cho thư ký Tịch, hẹn gặp Ninh Trạch Ngôn.
“Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại cá nhân cho cô, sau này có muốn tìm tôi thì không cần phải thông qua Tịch Tuệ nữa.” Giọng nói trong trẻo của nữ đột nhiên chuyển thành giọng của Ninh Trạch Ngôn, làm Tô Điềm hết cả hồn.
“Ý của Ninh tổng là, tôi sẽ trực tiếp liên lạc với anh?”
Bên kia Ninh Trạch Ngôn còn chưa trả lời, Tô Điềm đã nghe được âm thanh ngắn kết nối.
Qua một phút, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, là một dãy số lạ.
“Đúng vậy, liên lạc trực tiếp với tôi.”
Giọng của Ninh Trạch Ngôn lại lọt vào tai cô, nhưng cô chỉ thấy buồn cười, cho dù Ninh Trạch Ngôn muốn dùng số riêng của mình, cũng không cần gấp gáp thế chứ, loại hành vi này thật trẻ con.
Như cảm nhận được sự trầm mặc mang theo cười nhạo không có ý tốt của Tô Điềm, Ninh Trạch Ngôn trầm giọng nói, “Điện thoại của công ty sẽ ghi âm cuộc gọi.”
Tô Điềm thu lại ý cười khi nghe được lời này, mặc dù Ninh Trạch Ngôn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“1 giờ chiều, đợi ở nhà, sẽ có người tới đưa hợp đồng cho cô.”
Tô Điềm đồng ý rồi định cúp mắt, nhưng dường như cô nhớ ra gì đó, lúc này mới vội vàng nói thêm, “Đừng nói người tới là Ninh tổng ngài đấy nhé? Là một người am hiểu sâu sắc kịch bản của bên truyền thông, tôi muốn nhắc nhở ngài một tiếng, mỗi một câu nói hay hành động của ngài đều rất được lòng giới giải trí bát quái đấy.”
Lúc này Ninh Trạch Ngôn đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, Tô Điềm quả là một người thông minh, biết nói bóng nói gió “Cảnh cáo” anh đừng có đến thăm nhà cô nữa.
Nhưng làm sao bây giờ, từ trước đến nay anh không thích bị người khác uy hiếp đâu.
“Vốn dĩ tôi không có ý định này, nhưng nghe cô nhắc tới, cảm thấy vẫn là cô suy nghĩ chu toàn, để tỏ lòng thành cho Ngân Thần chúng tôi, tôi vẫn nên đích thân đến cửa thăm hỏi mới phải.” Anh còn nhấn mạnh bốn chữ “Đến cửa thăm hỏi”, cho dù là ai cũng có thể nghe ra được ý không tốt trong giọng nói đó.
Tô Điềm căm giận, chỉ hận không thể học hai câu chửi của Lục Anh, nếu cô có dính líu gì tới Ninh Trạch Ngôn thì đừng hòng truyền thông bỏ qua cho, mấy năm tới cũng đừng nghĩ được yên ổn, những phương tiện truyền thông vô nhân tính kia không tra tấn cô đến chết thì không chịu để yên đâu.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhẫn một lúc, gió yên biển lặng; lùi một bước, trời cao biển rộng.
Không nên tức giận, tức giận dễ tổn hại cơ thể.
Tô Điềm xoát qua mấy câu thuyết phục trong đầu một lần, rồi kìm nén cảm xúc, “Nếu Ninh tổng đích thân đến thì tôi khẳng định sẽ mừng như điên, nhưng chỗ của tôi nhỏ, còn không có tầng hầm để xe, nhỡ có đứa nhỏ nào chơi ở ngoài không cẩn thận mà xước chiếc Rolls-royce quý giá của anh, thì trách nhiệm này không thể nói rõ đâu.”
Tô Điềm có chút đắc ý, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng có thể trả thù Ninh Trạch Ngôn được một chút.
Ý cười trong mắt Ninh Trạch Ngôn sâu hơn, tuy có chút thông minh vặt, nhưng đạo hạnh của Tô Điềm vẫn quá nông cạn, đang định mở miệng đả kích chút giảo hoạt này của cô, thì Tịch Tuệ ra hiệu ý bảo có khách tới, Ninh Trạch Ngôn đành phải từ bỏ.
“Tô Điềm, buổi chiều gặp, đừng quên đấy.” Nói xong thì cúp điện thoại, treo nụ cười công thức hóa trên mặt để đi ứng phó với mấy chuyện quỷ quyệt trên thương trường.
Không nghe ra vui buồn gì trong giọng nói của Ninh Trạch Ngôn, Tô Điềm cũng không đoán được tâm tư của Ninh Trạch Ngôn, chỉ cho rằng Ninh Trạch Ngôn thật sự đau lòng cho chiếc xe yêu quý của mình.
Tuy là vậy, nhưng Tô Điềm vẫn không yên lòng hoàn toàn, dù sao cũng là giao tranh với hồ ly trong núi sâu, cho dù Ninh Trạch Ngôn không tới, thì người được phái tới chắc chắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nghĩ như vậy, Tô Điềm cũng không rảnh quan tâm tới cơn buồn ngủ vẫn còn kia nữa, phải xốc lên mười hai vạn phần tinh thần, thay quần áo, trang điểm, còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa.
Nghĩ tới Ninh Trạch Ngôn nhìn thấy đống hỗn độn ngày hôm qua là Tô Điềm lại đau đầu, trước khi trận giao đấu bắt đầu, cô đã mất đi ba phần khí thế rồi.
Chờ đến khi trong và ngoài phòng trở nên sáng sửa hơn, mưa bên ngoài cửa sổ cũng ngừng rơi, Tô Điềm nhìn thời gian vẫn sớm bên đi ngâm mì gói, trong lúc chờ thì làm một cốc sữa nóng.
Cho nên khi Ninh Trạch Ngôn tới, đập vào mắt là Tô Điềm với cái lô uốn tóc trên đầu, tay bưng chén mì ra mở cửa.
Tô Điềm nhìn thấy Ninh Trạch Ngôn thì hết hồn, tuy cũng đoán được là anh ta tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh ta, thì vẫn bị bất ngờ.
Nhưng Tô Điềm không để lộ sự kinh ngạc lên mặt, giả vờ bình tĩnh hỏi một câu, “Ninh tổng tới sớm ghê, mới 12 giờ thôi đấy.”
“Không có ai đi ăn trưa với tôi cả.” Ninh Trạch Ngôn lời ít ý nhiều giải thích lý do mình đến sớm.
Anh Tô Điềm, Tô Điềm cũng ngơ ngác nhìn anh.
Sao cơ? Đây có phải là muốn ăn trực không?
“Ninh tổng, thời buổi này, đến địa chủ cũng không dư lương thực đâu, huống chi là đầy tớ như tôi đây? Không tin ngài nhìn tủ lạnh đi, thật sự không còn gì đâu.” Tô Điềm bất đắc dĩ nhún vai.
Ninh Trạch Ngôn cở áo khoác tây trang ra treo lên móc áo ở cạnh huyền quan, chậm rãi tới gần tủ lạnh, mở ra xem, bên trong ngoại trừ mấy hộp chocolate và mấy viên kẹo ngoại, một chục trứng gà cùng mấy bình nước suối, tủ lạnh trống rỗng chứng tỏ rõ nơi này không dính chút khói dầu nào.
Tô Điềm căng thẳng đi theo sau Ninh Trạch Ngôn, đến khi ánh mắt Ninh Trạch Ngôn khóa chặt vào thùng mì gói đặt cạnh tủ lạnh, nguyên một nửa thùng mì gói, đủ các loại nhãn hiệu, đến từ các quốc gia khác nhau.
Ninh Trạch Ngôn xoay người lại nhìn Tô Điềm, ánh mắt đầy thâm ý.
Tô Điềm ngầm hiểu ánh mắt này, vội giải thích nói, “Ninh tổng, tôi không phải người keo kiệt đâu, sao ngài có thể ăn mì gói được chứ, vậy nên tôi mới không coi nó là bữa trưa đấy chứ.”
Đây là Tô Điềm nói thật, mì gói cũng không phải thứ gì đáng giá, cho dù cô có tức giận với Ninh Trạch Ngôn, cũng sẽ không luyến tiếc một món đồ này đâu. Chỉ là cô cảm thấy, thân phận tổng tài Ngân Thần của Ninh Trạch Ngôn không hợp với mì ăn liền mà thôi.
“Tô Điềm, cô đang dán nhãn cho tôi đấy à? Vì sao cô ăn được, còn tôi thì không?” Trong mắt anh vẫn tràn đầy ý cười, hình như có chút gió lốc.
Tuy Ninh Trạch Ngôn đang cười, nhưng Tô Điềm lại cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, chỉ thì thào nói, “Nếu Ninh tổng muốn ăn, vậy thì chọn một gói đi.”
“Cô nói đúng, đúng là tôi không ăn mì gói.” Tô Điềm không khỏi vui vẻ trong lòng, không ăn là tốt nhất, đỡ phải đi đun nước.
“Vậy thì hai gói này đi, phải nấu lên, thêm trứng gà, đừng đánh tan trứng gà.” Ninh Trạch Ngôn chọn hai gói vừa ý, đưa cho Tô Điềm còn đang sững sờ ở đó.
Tô Điềm nhận được tín hiệu, chia nhỏ lời nói của Ninh Trạch Ngôn rồi ghép chúng lại với nhau, mất vài giây mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của Ninh Trạch Ngôn.
Chỉ thấy cô nhanh chóng ăn ba ngụm là xong bát mì của mình, rồi cầm lấy gói mì trong tay Ninh Trạch Ngôn đi vào bếp.
Tô Điềm lúc này mới hiểu được Ninh Trạch Ngôn, người này chính là một tên vô lại, đến nhà người ta giọng khách lấn giọng chủ còn chưa tính, hiện tại ăn trực cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy, khó trách có câu nói không gian không thương [3], lời này đặt trên người Ninh Trạch Ngôn quả thật rất chính xác.
[3] Ý nói người gian xảo như Ninh Trạch Ngôn thì mới làm ăn trên thương trường được, kiểu gian thương ấy.
Ninh Trạch Ngôn biết Tô Điềm đang tức giận nên không vào bếp làm phiền cô nữa, đi tới phòng khách mở máy tính của Tô Điềm lên.
Khi Tô Điềm bưng một bát mì nóng hổi ra thì thấy Ninh Trạch Ngôn đang nghịch máy tính của cô, những oán hận tích tụ từ hôm qua tới giờ đều bùng phát.
“Ninh tổng, một người ngoài như ngài tự ý động vào đồ của người khác khi chưa có sự cho phép, có phải rất không có giáo dưỡng không.” Tô Điềm nặng nề đặt bát xuống, cạch một tiếng chạm vào bàn trà, buồn bực hiện hết lên mặt. Từ trước đến nay cô rất ít khi nói nặng lời, nhưng bây giờ Ninh Trạch Ngôn làm cô phát điên tới nơi rồi.
Ninh Trạch Ngôn bình tĩnh, trong lòng đang ước đoán sự tức giận của Tô Điềm.
Ba giây qua đi, anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tô Điềm.
Ánh mắt anh nhu hòa, mông lung, ngũ quan sắc bén nhuộm dần sắc hoa đào, chỉ là một lát anh lại cụp mắt xuống, thất thần nhìn vào màn hình máy tính.
“Là tôi thất lễ, tôi cứ nghĩ rằng mình không phải người ngoài.” Giọng điều đầy ảo não và hối hận, “Là tôi tự mình đa tình rồi.”
Tô Điềm sững sờ, hoàn toàn sững sờ, cái gì mà “Tôi cứ nghĩ rằng mình không phải người ngoài?” cơ. Ngài không phải người ngoài chẳng lẽ là người trong cuộc? Làm ơn đi, bọn họ mới chỉ quen nhau có mười mấy tiêng thôi đấy.
Nhưng Tô Điềm lúng túng không thể trực tiếp nói toạc ra được, bởi vì cảm xúc đột nhiên trầm xuống của Ninh Trạch Ngôn quả thật làm người ta có chút không đành lòng.
Nhưng Tô Điềm vẫn có chút do dự, Ninh Trạch Ngôn sẽ không bị hai câu vừa rồi của cô đả kích chứ? Tuy rằng mình không có làm gì sai, người sai rõ ràng là anh ta, nhưng sao mình lại cảm thấy cái người ngang ngược vô lý lại tính toán chi li này là mình nhỉ?
“Thôi, Ninh tổng cứ dùng đi, bởi vì trong máy tôi có nhiều tập tin quan trọng, nên thấy có người động vào mới nhất thời kích động, ngài đừng nghĩ nhiều nhé.” Tô Điềm quyết định tạm thời tin Ninh Trạch Ngôn một lần, coi như anh ta thật vô tâm, cũng quên việc mình lớn tiếng vừa nãy đi.
“Ninh tổng ăn mì đi, để lâu sẽ không ngon đâu.” Giọng điệu của Tô Điềm bất giác dịu đi, Ninh Trạch Ngôn dần thu lại vẻ mất mát, cầm đũa lên, thong thả ăn từng miếng một.
Ninh Trạch Ngôn xuất thân trong giới thượng lưu, ngay cả một bát mì cũng có thể ăn theo tiêu chuẩn lễ nghi của cơm Tây cao cấp.
Tô Điềm không khỏi nghĩ đến Phó Diệc, năm đó Phó Diệc mới debut cùng nhóm nhạc nước ngoài, công ty còn hạn chế khẩu phần ăn của bọn họ, ăn còn không đủ no thì làm sao còn chú ý tới việc có ăn uống ưu nhã hay không chứ, còn bây giờ, anh đã tràn ngập khí chất minh tinh, ra vẻ am hiểu sâu sắc tầng lớp thượng lưu.
Nghĩ tới đây, Tô Điềm mới đột nhiên nghĩ ra gì đó, run giọng hỏi Ninh Trạch Ngôn, “Ninh tổng, máy tính của tôi có mật khẩu, sao ngài mở được vậy?”
Ninh Trạch Ngôn cười khẽ, đặt bát xuống nhìn Tô Điềm, rồi sau đó chậm rãi nghiêng người về phía cô.
Mãi đến khi trong mắt Tô Điềm lộ ra vẻ hoảng loạn, Ninh Trạch Ngôn mới dừng lại, “Mật khẩu tám số, ngoại trừ sinh nhật của Phó Diệc ra, tôi không nghĩ ra được khác đáp án.”
Bỗng chốc, Ninh Trạch Ngôn lại gần Tô Điềm hơn, chỉ cách một milimet, có thể nghe thấy hơi thở.
“Tô Điềm, nhược điểm của cô quá nhiều.”
Giọng anh rất nhẹ, lại như sức nặng ngàn cân đè lên người Tô Điềm.
Tác giả :
Thánh Đản Âu Ni