Giới Fan Có Độc
Chương 32
Editor: Cẩm Hi
Ninh Trạch Ngôn, anh hôn cũng hôn rồi, vậy thì làm cho cân đi, má trái không mặc cả, một ngàn vạn
Hơi nóng bốc lên làm mắt kính của Tô Điềm bị phủ một lớp sương mù, khi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Trạch Ngôn thì bỗng có cảm giác xa lạ như có như không.
Giống như bọn họ vốn không nên quen thuộc như vậy.
Tô Điềm tháo kính xuống, oán giận: “Bị cận đúng là phiền phức.”
“Khi bé tôi không hiểu chuyện, thấy người ta đeo kính cận thì cảm thấy rất ngầu, thế rồi cũng nghĩ cách để làm cho mình bị cận, kết quả……”
Ninh Trạch Ngôn hứng thú nhìn Tô Điềm, đặt đôi đũa trong tay xuống: “Kết quả?”
“Rất khó chịu. Kính vừa xấu lại vừa bất tiện, sao tôi lại ngu như vậy chứ, thật muốn xuyên về quá khứ để lay tỉnh chính mình ‘ mày mau tỉnh lại đi! ‘”
Có vẻ Tô Điềm nhớ lại chuyện gì đó thú vị, đột nhiên bật cười, rồi cầm lấy bát đựng nước chấm tự pha lên hỏi: “Ninh tổng, anh có muốn lấy thêm không?”
“Pha lại cho tôi một chút, cho nhiều cay, ít dấm đi nhé.”
Tô Điềm nói được, cầm cái bát con đi vào bếp, lúc quay lại thì bưng thêm bát canh sủi cảo.
Thật ra cũng không hẳn là canh sủi cảo, chỉ là lúc nấu sủi cảo còn dư lại nước canh, không thể lên mặt bàn được, nhưng dùng để giảm ngấy trong sủi cảo nhân thịt cũng không tệ lắm.
“Chỉ có một bát thôi à, của tôi đâu?”
“Anh còn muốn ăn nữa á? Đã là mấy giờ rồi? Giáp tết rồi Ninh tổng không định về nhà ăn cơm à? Tôi nghe A Anh nói gia đình như nhà anh rất coi trọng mấy ngày lễ truyền thống mà.”
“Tôi nhớ là tôi chưa có nói là sẽ về nhà.”
Tô Điềm nghiêng đầu nhớ lại, hình như là chưa nói thật.
“Nếu vậy thì, Ninh tổng anh uống bát này đi. Uống xong thì mau nói cho tôi biết phải sửa lại bản kế hoạch tuyên truyền thế nào, xong cho tôi biết luôn bên anh quyết định hình thức thế nào, để đêm nay tôi còn thức để chỉnh lại video.” Tô Điềm ăn vội hai miếng sủi cảo cuối cùng, rồi đẩy bát canh sủi cảo sang cạnh Ninh Trạch Ngôn.
Ninh Trạch Ngôn không dao động, thong thả ung dung cầm đũa lên, ăn một miếng sủi cảo rồi lại uống một ngụm canh, rõ ràng là đang ăn sủi cảo, ai không biết còn tưởng rằng đang quay 《 Ẩm thực Trung Hoa 》.
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn như vậy, gần như phát cáu: “Ninh tổng, ăn nhanh lên.”
Ninh Trạch Ngôn làm như không nghe thấy: “Lần đầu tiên tôi ăn đấy, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.”
Tô Điềm kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Lần đầu tiên ăn??”
Ninh Trạch Ngôn là người phương bắc, nhưng dù nhà bọn họ có giàu cỡ nào thì cũng không đến mức lần đầu tiên ăn sủi cảo chứ? Ngay cả Lục Anh cũng vẫn ăn trong các ngày lễ tết cơ mà.
“Món này mang ý đoàn viên quá nặng.”
Mẹ Ninh Trạch Ngôn mất từ khi anh còn là thiếu niên, tuy cha anh không tái giá, nhưng chuyện phong lưu ít người biết đến giờ vẫn chưa dừng lại.
Anh không thường xuyên về nhà, chỉ duy trì hòa thuận với cha ở bên ngoài mà thôi, cha Ninh coi Ninh Trạch Ngôn là kẻ ăn chơi không làm việc đàng hoàng, còn Ninh Trạch Ngôn thì coi cha Ninh như gỗ mục tàn tạ, bên trong đã bị đục rỗng, hai người nhìn nhau không hợp mắt nên cũng không can thiệp vào chuyện của nhau.
Khi nói những lời này anh vô thức chạm vào đồng hồ của mình.
“Tôi vẫn chưa kể với em về gia đình tôi. nhỉ”
Tô Điềm gật đầu: “Tôi có biết một chút.”
Ninh Trạch Ngôn là con trai độc nhất của Ninh gia, bề ngoài xuất chúng, gia cảnh bất phàm, lại đặt nửa chân vào giới giải trí, những lời bàn tán về Ninh gia cũng không phải ít.
“Thật ra tôi không có ấn tượng gì với mẹ hết.” Ninh Trạch Ngôn lâm vào hồi ức, ánh mắt dịu đi, “Cũng không có cảm tình gì, chỉ nhớ là bà ấy rất thích mặc váy có màu sắc tươi sáng, đặc biệt là màu đỏ. Lúc tôi hai tuổi bà đã đi rồi, ngoại trừ mấy tiếng gọi mẹ ra thì không còn ký ức nào khác.”
“Mặc dù nói với bên ngoài rằng bà ấy mất vì bệnh, nhưng thật ra cái tin đồn nhảm nhí ngoài kia nói rằng bà bị trầm cảm rồi tự sát đó mới là thật. Thật ra lúc đầu tôi cũng không hiểu, mẹ tôi lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, sau khi gả cho cha tôi vẫn giàu sang như cũ, vậy tại sao lại bị trầm cảm chứ? Sau này tôi đã hiểu, với cái đức hạnh này của cha tôi, bà ấy không bệnh thì cũng bị nghẹn cho ra bệnh, đấy là còn chưa nói đến mẹ tôi vốn là một người mẫn cảm nữa.”
Tô Điềm nghe Ninh Trạch Ngôn kể về quá khứ một cách nhẹ nhàng, trong lòng như có tảng đá nghiền qua, đè mạnh xuống không chừa một kẽ hở. Tuy chỉ là vài câu ít ỏi, nhưng ai cũng có thể hình dung ra quá khứ đó có bao nhiêu chấn động.
Cô không biết nên an ủi Ninh Trạch Ngôn thế nào, sau khi suy nghĩ một lát, mới ngập ngừng mở miệng: “Trước kia tôi có đọc được một câu trong một cuốn sách, nói rằng điều an ủi tốt nhất trên đời này không phải là những câu rỗng tuếch như ‘ đã là quá khứ rồi ” không sao đâu ‘, mà phải là ‘ khóc cái rắm ấy, tôi còn thảm hơn anh đấy. ‘”
“Trước kia Ninh tổng cũng điều tra tôi rồi, chắc hẳn cũng biết, lúc tôi mười bốn tuổi thì cha mẹ tôi qua đời.” Ninh Trạch Ngôn giương mắt lên nhìn Tô Điềm, ánh mắt tối tăm.
“Tôi sống với cậu mợ mấy năm, sau đó thì tôi bắt đầu tự lập.” Tô Điềm cũng dùng mấy từ ngắn ngủn để khái quát những khó khăn cô đã trả qua với người ngoài, “Mấy năm đầu không dễ chịu gì, đêm nào tôi cũng khóc, hôm sau còn phải cẩn thận để không bị mợ nhìn ra manh mối nữa, dậy sớm đi học như không có việc gì, đôi khi tắt đèn ngồi một mình trong phòng, tôi sẽ suy nghĩ tới xuất thần, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy, sau khi có một khoảng thời gian vui vẻ thì tất cả đều bị cướp đi mất. Thậm chí khi tôi bị phê bình chỉ trích, tôi đã nghĩ, tôi còn có thể làm gì khác sao? Tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn muốn thế nào nữa chứ.”
“Trong một thời gian rất dài, tôi đều rơi vào trạng thái cực đoan, tôi đã nghĩ, cho dù tôi có tệ như vậy đi nữa, thì làm được như vậy cũng đã vắt kiệt hết sức lực của tôi rồi, những người chung quanh còn muốn mong đợi gì ở tôi nữa chứ? Mãi đến khi Lục Anh xuất hiện, cô ấy không chỉ là bạn của tôi, cô ấy còn là ánh sáng của tôi nữa, lúc đó tôi mới nhận ra rằng, tôi vẫn luôn sử dụng sự ra đi của cha mẹ tôi như một chiếc ô bảo vệ, rất nhiều điều lẽ ra tôi có thể làm tốt hơn nhưng vì ỷ lại vào chiếc ô này mà chỉ làm cho có lệ.
Khóe mắt Tô Điềm ươn ướt, nhưng vẫn liều mạng cắn môi, nén nước mắt lại để không rơi xuống.
“Sau đó tôi đã lấy cảm xúc này để đi yêu người khác, đôi khi tôi nghĩ, liệu mình có thật sự yêu Phó Diệc đến thế không? Có phải tôi chỉ yêu cái cảm giác mà tôi đang yêu hay không, khi tôi dốc hết sức lực để làm một việc, khi yêu một ai đó tôi mới cảm thấy mình thật sự đang sống trên thế giới này.”
Tô Điềm bất giác nói với Ninh Trạch Ngôn rất nhiều lời mà cô đã chôn chặt trong lòng lâu nay, vạch trần vết sẹo của mình để an ủi đối phương, có lẽ là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất.
Sủi cảo đã nguội ngắt, Ninh Trạch Ngôn bỏ miếng cuối cùng vào miệng, rồi đẩy đĩa sứ sang một bên, đổi sang một chủ đề khác: “Về chuyện support cho Lục Tử Lâm lần này, một là để phê duyệt một dự án cần rất nhiều thời gian, hai là không biết liệu có chuyện đùn đẩy trách nhiệm hay không, cho nên cuối cùng tôi đã tự bỏ ra hai ngàn vạn để thoát khỏi hệ thống của Ngân Thần.”
“Ninh tổng? Anh nói cái gì cơ, nói lại lần nữa xem nào?” Tô Điềm tưởng mình nghe lầm.
“Không cần phải nghi ngờ lỗ tai của mình, tôi cảm thấy tôi đã nói rõ ràng từng chữ rồi.”
Tô Điềm khép notebook lại, nghiêm túc hỏi: “Anh chắc chứ? Thể loại khoa học viễn tưởng thật sự không được ưa chuộng đâu, nếu thị trường không gây được tiếng vang, rất có khả năng sẽ lỗ sạch vốn đấy. Ngân Thần là công ty, đối với một công ty như Ngân Thần mà nói thì hai ngàn vạn này chỉ là một dự án, nhưng đối với tài sản cá nhân mà nói, hai ngàn vạn không phải là một số tiền nhỏ đâu. Mà cho dù độ nổi tiếng của Lục Tử Lâm có tăng vọt đi nữa, thì được lợi trực tiếp vẫn là Ngân Thần, chứ không có liên quan gì tới anh cả.”
“Đầu tiên, em nên hiểu rõ hơn về tài sản cá nhân của tôi; thứ hai là tại sao em không mong tôi kiếm được lời, mà chỉ nghĩ tôi sẽ lỗ sạch vốn thế hả?”
Ninh Trạch Ngôn lại nhìn Tô Điềm, tâm trạng như được bỏ thêm hai thìa đường: Em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tô Điềm còn chưa hoàn hồn lại, thì lại thấy Ninh Trạch Ngôn theo bản năng chạm vào chiếc đồng hồ giống hệt chiếc đồng hồ cô tặng Phó Diệc kia.
“Cái đồng hồ……” Tô Điềm ngờ vực trong lòng, nhưng Ninh Trạch Ngôn lại không tiếp lời cô.
“Theo như lời Lục Anh nói, thì tôi là đang vung tiền vì hồng nhan. Những cô gái khác thích siêu xe, biệt thự cao cấp, túi hàng hiệu, còn cô gái của tôi thì lại không giống vậy, cô ấy chỉ thích đu idol thôi.”
Tô Điềm khiếp sợ: “Cô gái của tôi là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Ninh Trạch Ngôn…… Anh…… Đừng nói là…… Thích…… Thích……” Tô Điềm cho rằng xác suất để Ninh Trạch Ngôn thích cô còn nhỏ hơn xác suất sao Mộc bốc cháy nữa ấy, sẽ không phải do cô chia sẻ về quá khứ “Thảm hại” của mình nên anh mới cảm thấy cô yếu ớt đáng thương, rồi dâng lên ý muốn bảo hộ đấy chứ?
Cũng không đến mức ấy chứ, sao Ninh Trạch Ngôn lại thế này, chẳng lẽ chưa được “Mục sở thị” bao giờ?
“Em mau sửa lại kế hoạch support đi, nếu không cả đêm cũng không làm xong được đâu.” Ninh Trạch Ngôn lắc đầu cười cười, rồi cầm bát đĩa đặt vào bồn rửa bát trong bếp, nhưng không có động tay vào.
Loại chuyện rửa bát này vẫn có khoảng cách với thân phận của anh.
Đợi khi anh từ phòng bếp đi ra, cô vẫn đang đứng chắn ở cửa với biểu cảm “Có phải anh bị bệnh rồi không” ở trên mặt.
Ninh Trạch Ngôn tốt bụng giải thích, chỉ vào vầng trăng sáng dịu dàng bên ngoài cửa sổ.
“Sẽ không phải là mấy lời thoại tầm thường như ‘ đêm nay thật đẹp ‘ đấy chứ? Ninh Trạch Ngôn anh sẽ không vô vị như vậy chứ?” Tô Điềm cho rằng Ninh Trạch Ngôn chỉ là nhất thời cảm thấy cô mới mẻ mà thôi.
Ninh Trạch Ngôn chậm rãi dỡ ý cười xuống, không chút biểu cảm nói: “Có lẽ bởi vì quanh tôi quá hỗn loạn, rồi đột nhiên gặp được em, tôi cảm thấy có chút giống ánh trăng.”
Nói xong anh lại cười, da gà nổi hết cả lên.
Anh cũng không thể nói là anh thích Tô Điềm rất nhiều được, chính là rất rất thích, nhưng có thể chắc chắn rằng Tô Điềm không nghĩ giống anh.
Cảm thấy thú vị, cảm thấy đau lòng, cảm thấy……
Anh hy vọng Tô Điềm yêu anh, nhưng lại cảm thấy Tô Điềm sẽ không yêu anh.
Nhưng với anh mà nói, thử một lần cũng không có hại gì, cho dù Tô Điềm không yêu anh thì anh cũng coi như không có gì để mất.
Nhưng Ninh Trạch Ngôn là một người làm ăn khôn khéo, sau khi tính toán cẩn thận thì lại có chút cảm thấy vụ làm ăn hai ngàn vạn này có hơi lỗ.
Anh cúi người đặt lên má phải của Tô Điềm một nụ hôn nhẹ, sau đó nhanh chóng dời đi.
“Cái này cộng với bữa ăn hôm nay là quà cảm ơn cho hai ngàn vạn của tôi.”
Tô Điềm lại một lần nữa sững sờ, cô đã gặp qua đủ loại người, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người không đi theo kịch bản như Ninh Trạch Ngôn đấy. Làm sao mà tổng tài của một công ty lớn lại để mắt tới cô vậy?
Cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy, chuyện Ninh Trạch Ngôn thích cô nhất định là nhảm nhí, nhưng cô tức giận vì cứ luôn bị cái người ngoài cuộc là Ninh Trạch Ngôn làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình, vì thế cô quyết định phản công.
“Ninh Trạch Ngôn, anh hôn cũng hôn rồi, vậy thì làm cho cân đi, má trái không mặc cả, một ngàn vạn.”
Ninh Trạch Ngôn híp mắt nhìn Tô Điềm kiên quyết không chịu nhận thua, tình cảm trong lòng đã hoàn toàn bị cô nói ra rồi.
Anh ôm lấy eo Tô Điềm, siết chặt cánh tay lại. Eo Tô Điềm nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng, Bị Ninh Trạch Ngôn siết chặt làm cô cảm thấy eo của mình như sắp bị đứt ra vậy, lực trên cánh tay bất giác thả lỏng hơn một chút.
Hơi thở của anh quanh quẩn xen lẫn mùi thuốc lá, mùi gỗ thông, mùi rêu sồi vây lấy Tô Điềm.
Ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào môi cô, giọng nói trầm thấp như luồng nhiệt truyền tới.
“Hôn ở đây, hai ngàn vạn có đủ không?”
Ninh Trạch Ngôn, anh hôn cũng hôn rồi, vậy thì làm cho cân đi, má trái không mặc cả, một ngàn vạn
Hơi nóng bốc lên làm mắt kính của Tô Điềm bị phủ một lớp sương mù, khi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Trạch Ngôn thì bỗng có cảm giác xa lạ như có như không.
Giống như bọn họ vốn không nên quen thuộc như vậy.
Tô Điềm tháo kính xuống, oán giận: “Bị cận đúng là phiền phức.”
“Khi bé tôi không hiểu chuyện, thấy người ta đeo kính cận thì cảm thấy rất ngầu, thế rồi cũng nghĩ cách để làm cho mình bị cận, kết quả……”
Ninh Trạch Ngôn hứng thú nhìn Tô Điềm, đặt đôi đũa trong tay xuống: “Kết quả?”
“Rất khó chịu. Kính vừa xấu lại vừa bất tiện, sao tôi lại ngu như vậy chứ, thật muốn xuyên về quá khứ để lay tỉnh chính mình ‘ mày mau tỉnh lại đi! ‘”
Có vẻ Tô Điềm nhớ lại chuyện gì đó thú vị, đột nhiên bật cười, rồi cầm lấy bát đựng nước chấm tự pha lên hỏi: “Ninh tổng, anh có muốn lấy thêm không?”
“Pha lại cho tôi một chút, cho nhiều cay, ít dấm đi nhé.”
Tô Điềm nói được, cầm cái bát con đi vào bếp, lúc quay lại thì bưng thêm bát canh sủi cảo.
Thật ra cũng không hẳn là canh sủi cảo, chỉ là lúc nấu sủi cảo còn dư lại nước canh, không thể lên mặt bàn được, nhưng dùng để giảm ngấy trong sủi cảo nhân thịt cũng không tệ lắm.
“Chỉ có một bát thôi à, của tôi đâu?”
“Anh còn muốn ăn nữa á? Đã là mấy giờ rồi? Giáp tết rồi Ninh tổng không định về nhà ăn cơm à? Tôi nghe A Anh nói gia đình như nhà anh rất coi trọng mấy ngày lễ truyền thống mà.”
“Tôi nhớ là tôi chưa có nói là sẽ về nhà.”
Tô Điềm nghiêng đầu nhớ lại, hình như là chưa nói thật.
“Nếu vậy thì, Ninh tổng anh uống bát này đi. Uống xong thì mau nói cho tôi biết phải sửa lại bản kế hoạch tuyên truyền thế nào, xong cho tôi biết luôn bên anh quyết định hình thức thế nào, để đêm nay tôi còn thức để chỉnh lại video.” Tô Điềm ăn vội hai miếng sủi cảo cuối cùng, rồi đẩy bát canh sủi cảo sang cạnh Ninh Trạch Ngôn.
Ninh Trạch Ngôn không dao động, thong thả ung dung cầm đũa lên, ăn một miếng sủi cảo rồi lại uống một ngụm canh, rõ ràng là đang ăn sủi cảo, ai không biết còn tưởng rằng đang quay 《 Ẩm thực Trung Hoa 》.
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn như vậy, gần như phát cáu: “Ninh tổng, ăn nhanh lên.”
Ninh Trạch Ngôn làm như không nghe thấy: “Lần đầu tiên tôi ăn đấy, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.”
Tô Điềm kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Lần đầu tiên ăn??”
Ninh Trạch Ngôn là người phương bắc, nhưng dù nhà bọn họ có giàu cỡ nào thì cũng không đến mức lần đầu tiên ăn sủi cảo chứ? Ngay cả Lục Anh cũng vẫn ăn trong các ngày lễ tết cơ mà.
“Món này mang ý đoàn viên quá nặng.”
Mẹ Ninh Trạch Ngôn mất từ khi anh còn là thiếu niên, tuy cha anh không tái giá, nhưng chuyện phong lưu ít người biết đến giờ vẫn chưa dừng lại.
Anh không thường xuyên về nhà, chỉ duy trì hòa thuận với cha ở bên ngoài mà thôi, cha Ninh coi Ninh Trạch Ngôn là kẻ ăn chơi không làm việc đàng hoàng, còn Ninh Trạch Ngôn thì coi cha Ninh như gỗ mục tàn tạ, bên trong đã bị đục rỗng, hai người nhìn nhau không hợp mắt nên cũng không can thiệp vào chuyện của nhau.
Khi nói những lời này anh vô thức chạm vào đồng hồ của mình.
“Tôi vẫn chưa kể với em về gia đình tôi. nhỉ”
Tô Điềm gật đầu: “Tôi có biết một chút.”
Ninh Trạch Ngôn là con trai độc nhất của Ninh gia, bề ngoài xuất chúng, gia cảnh bất phàm, lại đặt nửa chân vào giới giải trí, những lời bàn tán về Ninh gia cũng không phải ít.
“Thật ra tôi không có ấn tượng gì với mẹ hết.” Ninh Trạch Ngôn lâm vào hồi ức, ánh mắt dịu đi, “Cũng không có cảm tình gì, chỉ nhớ là bà ấy rất thích mặc váy có màu sắc tươi sáng, đặc biệt là màu đỏ. Lúc tôi hai tuổi bà đã đi rồi, ngoại trừ mấy tiếng gọi mẹ ra thì không còn ký ức nào khác.”
“Mặc dù nói với bên ngoài rằng bà ấy mất vì bệnh, nhưng thật ra cái tin đồn nhảm nhí ngoài kia nói rằng bà bị trầm cảm rồi tự sát đó mới là thật. Thật ra lúc đầu tôi cũng không hiểu, mẹ tôi lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, sau khi gả cho cha tôi vẫn giàu sang như cũ, vậy tại sao lại bị trầm cảm chứ? Sau này tôi đã hiểu, với cái đức hạnh này của cha tôi, bà ấy không bệnh thì cũng bị nghẹn cho ra bệnh, đấy là còn chưa nói đến mẹ tôi vốn là một người mẫn cảm nữa.”
Tô Điềm nghe Ninh Trạch Ngôn kể về quá khứ một cách nhẹ nhàng, trong lòng như có tảng đá nghiền qua, đè mạnh xuống không chừa một kẽ hở. Tuy chỉ là vài câu ít ỏi, nhưng ai cũng có thể hình dung ra quá khứ đó có bao nhiêu chấn động.
Cô không biết nên an ủi Ninh Trạch Ngôn thế nào, sau khi suy nghĩ một lát, mới ngập ngừng mở miệng: “Trước kia tôi có đọc được một câu trong một cuốn sách, nói rằng điều an ủi tốt nhất trên đời này không phải là những câu rỗng tuếch như ‘ đã là quá khứ rồi ” không sao đâu ‘, mà phải là ‘ khóc cái rắm ấy, tôi còn thảm hơn anh đấy. ‘”
“Trước kia Ninh tổng cũng điều tra tôi rồi, chắc hẳn cũng biết, lúc tôi mười bốn tuổi thì cha mẹ tôi qua đời.” Ninh Trạch Ngôn giương mắt lên nhìn Tô Điềm, ánh mắt tối tăm.
“Tôi sống với cậu mợ mấy năm, sau đó thì tôi bắt đầu tự lập.” Tô Điềm cũng dùng mấy từ ngắn ngủn để khái quát những khó khăn cô đã trả qua với người ngoài, “Mấy năm đầu không dễ chịu gì, đêm nào tôi cũng khóc, hôm sau còn phải cẩn thận để không bị mợ nhìn ra manh mối nữa, dậy sớm đi học như không có việc gì, đôi khi tắt đèn ngồi một mình trong phòng, tôi sẽ suy nghĩ tới xuất thần, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy, sau khi có một khoảng thời gian vui vẻ thì tất cả đều bị cướp đi mất. Thậm chí khi tôi bị phê bình chỉ trích, tôi đã nghĩ, tôi còn có thể làm gì khác sao? Tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn muốn thế nào nữa chứ.”
“Trong một thời gian rất dài, tôi đều rơi vào trạng thái cực đoan, tôi đã nghĩ, cho dù tôi có tệ như vậy đi nữa, thì làm được như vậy cũng đã vắt kiệt hết sức lực của tôi rồi, những người chung quanh còn muốn mong đợi gì ở tôi nữa chứ? Mãi đến khi Lục Anh xuất hiện, cô ấy không chỉ là bạn của tôi, cô ấy còn là ánh sáng của tôi nữa, lúc đó tôi mới nhận ra rằng, tôi vẫn luôn sử dụng sự ra đi của cha mẹ tôi như một chiếc ô bảo vệ, rất nhiều điều lẽ ra tôi có thể làm tốt hơn nhưng vì ỷ lại vào chiếc ô này mà chỉ làm cho có lệ.
Khóe mắt Tô Điềm ươn ướt, nhưng vẫn liều mạng cắn môi, nén nước mắt lại để không rơi xuống.
“Sau đó tôi đã lấy cảm xúc này để đi yêu người khác, đôi khi tôi nghĩ, liệu mình có thật sự yêu Phó Diệc đến thế không? Có phải tôi chỉ yêu cái cảm giác mà tôi đang yêu hay không, khi tôi dốc hết sức lực để làm một việc, khi yêu một ai đó tôi mới cảm thấy mình thật sự đang sống trên thế giới này.”
Tô Điềm bất giác nói với Ninh Trạch Ngôn rất nhiều lời mà cô đã chôn chặt trong lòng lâu nay, vạch trần vết sẹo của mình để an ủi đối phương, có lẽ là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất.
Sủi cảo đã nguội ngắt, Ninh Trạch Ngôn bỏ miếng cuối cùng vào miệng, rồi đẩy đĩa sứ sang một bên, đổi sang một chủ đề khác: “Về chuyện support cho Lục Tử Lâm lần này, một là để phê duyệt một dự án cần rất nhiều thời gian, hai là không biết liệu có chuyện đùn đẩy trách nhiệm hay không, cho nên cuối cùng tôi đã tự bỏ ra hai ngàn vạn để thoát khỏi hệ thống của Ngân Thần.”
“Ninh tổng? Anh nói cái gì cơ, nói lại lần nữa xem nào?” Tô Điềm tưởng mình nghe lầm.
“Không cần phải nghi ngờ lỗ tai của mình, tôi cảm thấy tôi đã nói rõ ràng từng chữ rồi.”
Tô Điềm khép notebook lại, nghiêm túc hỏi: “Anh chắc chứ? Thể loại khoa học viễn tưởng thật sự không được ưa chuộng đâu, nếu thị trường không gây được tiếng vang, rất có khả năng sẽ lỗ sạch vốn đấy. Ngân Thần là công ty, đối với một công ty như Ngân Thần mà nói thì hai ngàn vạn này chỉ là một dự án, nhưng đối với tài sản cá nhân mà nói, hai ngàn vạn không phải là một số tiền nhỏ đâu. Mà cho dù độ nổi tiếng của Lục Tử Lâm có tăng vọt đi nữa, thì được lợi trực tiếp vẫn là Ngân Thần, chứ không có liên quan gì tới anh cả.”
“Đầu tiên, em nên hiểu rõ hơn về tài sản cá nhân của tôi; thứ hai là tại sao em không mong tôi kiếm được lời, mà chỉ nghĩ tôi sẽ lỗ sạch vốn thế hả?”
Ninh Trạch Ngôn lại nhìn Tô Điềm, tâm trạng như được bỏ thêm hai thìa đường: Em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tô Điềm còn chưa hoàn hồn lại, thì lại thấy Ninh Trạch Ngôn theo bản năng chạm vào chiếc đồng hồ giống hệt chiếc đồng hồ cô tặng Phó Diệc kia.
“Cái đồng hồ……” Tô Điềm ngờ vực trong lòng, nhưng Ninh Trạch Ngôn lại không tiếp lời cô.
“Theo như lời Lục Anh nói, thì tôi là đang vung tiền vì hồng nhan. Những cô gái khác thích siêu xe, biệt thự cao cấp, túi hàng hiệu, còn cô gái của tôi thì lại không giống vậy, cô ấy chỉ thích đu idol thôi.”
Tô Điềm khiếp sợ: “Cô gái của tôi là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Ninh Trạch Ngôn…… Anh…… Đừng nói là…… Thích…… Thích……” Tô Điềm cho rằng xác suất để Ninh Trạch Ngôn thích cô còn nhỏ hơn xác suất sao Mộc bốc cháy nữa ấy, sẽ không phải do cô chia sẻ về quá khứ “Thảm hại” của mình nên anh mới cảm thấy cô yếu ớt đáng thương, rồi dâng lên ý muốn bảo hộ đấy chứ?
Cũng không đến mức ấy chứ, sao Ninh Trạch Ngôn lại thế này, chẳng lẽ chưa được “Mục sở thị” bao giờ?
“Em mau sửa lại kế hoạch support đi, nếu không cả đêm cũng không làm xong được đâu.” Ninh Trạch Ngôn lắc đầu cười cười, rồi cầm bát đĩa đặt vào bồn rửa bát trong bếp, nhưng không có động tay vào.
Loại chuyện rửa bát này vẫn có khoảng cách với thân phận của anh.
Đợi khi anh từ phòng bếp đi ra, cô vẫn đang đứng chắn ở cửa với biểu cảm “Có phải anh bị bệnh rồi không” ở trên mặt.
Ninh Trạch Ngôn tốt bụng giải thích, chỉ vào vầng trăng sáng dịu dàng bên ngoài cửa sổ.
“Sẽ không phải là mấy lời thoại tầm thường như ‘ đêm nay thật đẹp ‘ đấy chứ? Ninh Trạch Ngôn anh sẽ không vô vị như vậy chứ?” Tô Điềm cho rằng Ninh Trạch Ngôn chỉ là nhất thời cảm thấy cô mới mẻ mà thôi.
Ninh Trạch Ngôn chậm rãi dỡ ý cười xuống, không chút biểu cảm nói: “Có lẽ bởi vì quanh tôi quá hỗn loạn, rồi đột nhiên gặp được em, tôi cảm thấy có chút giống ánh trăng.”
Nói xong anh lại cười, da gà nổi hết cả lên.
Anh cũng không thể nói là anh thích Tô Điềm rất nhiều được, chính là rất rất thích, nhưng có thể chắc chắn rằng Tô Điềm không nghĩ giống anh.
Cảm thấy thú vị, cảm thấy đau lòng, cảm thấy……
Anh hy vọng Tô Điềm yêu anh, nhưng lại cảm thấy Tô Điềm sẽ không yêu anh.
Nhưng với anh mà nói, thử một lần cũng không có hại gì, cho dù Tô Điềm không yêu anh thì anh cũng coi như không có gì để mất.
Nhưng Ninh Trạch Ngôn là một người làm ăn khôn khéo, sau khi tính toán cẩn thận thì lại có chút cảm thấy vụ làm ăn hai ngàn vạn này có hơi lỗ.
Anh cúi người đặt lên má phải của Tô Điềm một nụ hôn nhẹ, sau đó nhanh chóng dời đi.
“Cái này cộng với bữa ăn hôm nay là quà cảm ơn cho hai ngàn vạn của tôi.”
Tô Điềm lại một lần nữa sững sờ, cô đã gặp qua đủ loại người, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người không đi theo kịch bản như Ninh Trạch Ngôn đấy. Làm sao mà tổng tài của một công ty lớn lại để mắt tới cô vậy?
Cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy, chuyện Ninh Trạch Ngôn thích cô nhất định là nhảm nhí, nhưng cô tức giận vì cứ luôn bị cái người ngoài cuộc là Ninh Trạch Ngôn làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình, vì thế cô quyết định phản công.
“Ninh Trạch Ngôn, anh hôn cũng hôn rồi, vậy thì làm cho cân đi, má trái không mặc cả, một ngàn vạn.”
Ninh Trạch Ngôn híp mắt nhìn Tô Điềm kiên quyết không chịu nhận thua, tình cảm trong lòng đã hoàn toàn bị cô nói ra rồi.
Anh ôm lấy eo Tô Điềm, siết chặt cánh tay lại. Eo Tô Điềm nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng, Bị Ninh Trạch Ngôn siết chặt làm cô cảm thấy eo của mình như sắp bị đứt ra vậy, lực trên cánh tay bất giác thả lỏng hơn một chút.
Hơi thở của anh quanh quẩn xen lẫn mùi thuốc lá, mùi gỗ thông, mùi rêu sồi vây lấy Tô Điềm.
Ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào môi cô, giọng nói trầm thấp như luồng nhiệt truyền tới.
“Hôn ở đây, hai ngàn vạn có đủ không?”
Tác giả :
Thánh Đản Âu Ni