Gió Xuân Vô Tình
Chương 30
Edit: Na Na
“Ta không đi được nữa rồi.”
Nghi Huyên vừa dứt lời, Vân Hòa đằng sau lập tức cầm lấy cổ tay cô. Cô giật mình cuống quít tránh khỏi hắn, vừa định mở mồm mắng hắn thì Vân Hòa nói: “Ma khí xâm hại đến tim rồi, ngũ tạng cũng bị tổn thương… Vì sao cô lại…”
“Việc này nói sau đi.” Nghi Huyên ngắt lời hắn.
Nhưng Vân Hòa lắc đầu, suy ngẫm rồi nói: “Ma khí này không phải xâm nhập từ tổn thương bên ngoài, hình như ta từng thấy qua ở đâu đó rồi… Đúng rồi, là ma khí trên người sư huynh cô. Chẳng lẽ mọi tổn thương trong người hắn đều truyền sang cô? Cô… Cô không đủ sức chịu đâu!”
Bị hắn nhìn thấu, Nghi Huyên cũng không lấy làm kinh ngạc. Dù sao hắn cũng mang danh Thần Y, trước kia chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bệnh của Thương Hàn. Cô thở dài nói: “Ngoài kia thì đúng là không chịu nổi, nhưng đây là Chân Hư cảnh. Như ngươi nói, ta chỉ cần vĩnh viễn ở lại đây là được.”
Vân Hòa nghe cô nói thế, lại cúi đầu rơi nước mắt, “Lừa mình dối người… Tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi… Ta là muốn cứu cô… Vì sao…”
“Ngươi lại khóc gì vậy?” Nghi Huyên bất đắc dĩ nói, “Tuy cái pháp trận này của ngươi chẳng tốt đẹp gì nhưng nó cũng không làm hại ta. Lại nói tiếp, cũng may có nó mà ta mới nghĩ ra biện pháp cứu sư huynh ta.” Cô nói đến đây, mỉm cười dịu dàng, “Hơn nữa, tuy ta bị thương nặng, nhưng chưa chắc sẽ chết. Ta cũng chẳng quan tâm đến cái niềm kiêu hạnh nào hết, bị nhốt ở đâu, phải chờ đợi bao lâu cũng chẳng sao. Chỉ cần ở lại đây rồi sẽ có một ngày, ta tìm ra được phương pháp chữa trị thực sự.”
Cô nói xong, lại quay sang Lục Tín, “Bây giờ ngài hiểu rồi chứ, ta cũng giống vậy, chẳng cần gì phải sợ hãi. Ngài không nói tung tích đồ đệ của ta cũng không sao, ta có rất nhiều thời gian để tìm họ.”
Thấy cô bình thản xoay người cất bước, dường như muốn đi tìm người, Lục Tín đang muốn can ngăn thì Vân Hòa đã giành trước một bước, người hắn phóng vụt qua, chắn trước người Nghi Huyên.
Nghi Huyên lại giật mình thêm lần nữa, bất mãn nói: “Ngươi lại làm sao vậy?”
“Ngồi xuống ta giúp cô điều tức.” Vân Hòa bình tĩnh nói.
Nghi Huyên thấy thái độ của Vân Hòa bỗng biến chuyển thì có chút ngỡ ngàng. Hắn không còn thần sắc buồn rầu bi thương lúc trước nữa, càng không biểu hiện chút điên ngốc nào, mặt mày trở nên nghiêm túc, cứ như hai người khác hẳn.
Thấy cô đứng bất động, Vân Hòa lại nói: “Linh khí Chân Hư cảnh có thể làm tê liệt cảm giác, đặc biệt là nơi xung quanh pháp trận. Người cô bị tổn thương như thế nào, cô không tự biết được. Hiện giờ chỉ có tâm pháp ‘Chân Hư Diễn’ mới có thể giúp cô giảm bớt tổn thương xuống, cô ngồi xuống, ta truyền cho cô.”
Không chờ Nghi Huyên đáp lại, Lục Tín bỗng kích động nói: “Thần Y, ngài… Ngài có thể cứu cô ấy, vậy cũng có thể cứu con gái ta đúng không? Ta cầu xin ngài, làm ơn cứu con gái ta. Chỉ cần ngài cứu con bé, muốn ta làm gì cũng được!”
Vân Hòa nhàn nhạt nhìn hắn, lắc đầu: “Cô bé ấy đã chết rồi, ta không cứu được.”
“Không, không đâu! Ngài chắc chắn có cách!” Lục Tín bước vài bước đến, níu lấy cánh tay Vân Hòa, “Ngài chắc chắn có cách, Thần Y, van cầu ngài!”
Nhưng Vân Hòa vẫn lắc đầu: “Ta không có cách nào.”
Lục Tín thấy hắn cự tuyệt, trong nỗi đau thương lại trộn thêm oán hận, “Ngài là Thần Y, nhưng sao lại lạnh tâm đến vậy? Là ngươi giết con bé! Ngươi nợ con bé một mạng! Đúng vậy, ta nên nghe bọn họ nói, nên sớm động thủ…” Vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, hắn ném cây đèn đi, vung tay về phía Vân Hòa, trầm giọng nói, “Mau đưa tâm pháp ‘Chân Hư Diễn’ của ngươi cho ta!”
Cây đèn bị ném vẩy đầy dầu xuống đất, bùng lên ngọn lửa, cứ chớp lóe lắc lư in bóng lên tường, che mờ bóng dáng Lục Tín. Đối mặt với tình thế này, Vân Hòa ngơ ngác đứng yên tại chỗ, dường như lại rơi vào hồi ức đầy máu tanh đó. Nghi Huyên vội xuất thủ gạt thế tấn công của Lục Tín. Lục Tính mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn cô: “Nghi Huyên cô nương yên tâm, nếu ta tu thành tâm pháp Chân Hư Diễn, đương nhiên cũng cứu sư huynh của cô. Cô mau tránh ra, để ta kết thúc chuyện này!”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, tuy hắn có tội, nhưng cũng nên giao cho Vĩnh Thánh Thiên tông xử trí. Nếu Vĩnh Thánh Thiên tông mặc kệ hắn thì Cửu Nhạc chắc chắn sẽ lấy lại lẽ phải cho các người. Tóm lại, lạm dụng hình phạt riêng là không được phép.” Nghi Huyên nói.
Lục Tín đang bi phẫn không chịu nổi, nào còn tâm giảng đạo lý cùng cô, chỉ gầm nhẹ: “Cút ngay!”
Tay hắn hơi dồn lực, một tay chế trụ cổ tay cô. Nghi Huyên chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh ngấm vào da thịt, chạy dọc theo kinh mạch xông thẳng lên ngưc. Luồng khí lạnh kia như vật sống, quấn chặt lấy tâm mạch, từ từ hút lấy sức lực của cô, làm nhiễu loạn nội tức.
Thật không ngờ, Lục Tín ngày thường lương thiện ôn hòa mà cũng có thể ra chiêu âm ngoan đến vậy. Có lẽ đây là chiêu mà lần trước hắn cùng Lưu Tố Tâm đề cập đến, là thứ sẽ biến Vân Hòa thành phế nhân. Nhưng ngay lúc đang giằng co thì Vân Hòa đưa tay, ấn xuống vai cô truyền một luồng nhiệt lực vào người đẩy lui luồng khí lạnh kia.
Lục Tín giống như bị luồng nhiệt kia làm phỏng tay, mà hoảng sợ buông tay ra. Hắn lùi về sau vài bước, giọng khàn khàn: “Không hổ là Thánh Sư của Vĩnh Thánh Thiên tông… Ngươi dùng chính loại đạo hạnh này để giết hại một đứa trẻ vô tội sao!”
Nghe đến câu này Vân Hòa hơi chấn động. Nghi Huyên tưởng rằng hắn sẽ lại suy sụp, nhưng không ngờ, hắn bình tĩnh hơn cô nghĩ. Hắn nhìn Lục Tín, chậm rãi nói: “Ta không giết cô bé… Lúc ta đến thì cô bé đã chết…”
Lục Tín ngẩn ra, khó có thể tin.
“Cô bé chẳng những đã chết mà trên người còn mang ma khí. Ta không biết cô bé là cái gì, cho nên mới chém đầu nó…” Vân Hòa nói, khi chạm đến hồi ức khổ sở thì lại cau mày, “… Ta không giết cô bé, ta cũng không cứu được cô bé… Thực sự không cứu được …”
Lục Tín kinh ngạc, đứng lặng im. Nhưng sau đó, hắn bỗng bật cười, thanh âm bi thương vô cùng, “Đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Có phải ngươi giết hay không cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa. Chuyện đến nước này, chỉ có lấy được đạo hạnh của ngươi, ta mới cứu được con gái ta… Không, tất cả chúng ta đều được cứu… Tiên đạo đã vô dụng, đành cầu ma đạo vậy! Ngươi nộp mạng đi!”
Nghi Huyên cảm thấy lòng thê lương vô cùng, bất chợt lại nhớ đến lời nói lạnh nhạt của Lạc Kiến Hoài. Ma sinh từ tâm… Quả nhiên đúng là bất cứ lời nào cũng không phải là vô ý nói ra, nếu muốn ngăn cản Lục Tín, chỉ có thể hạ gục hắn! Cô nghĩ rồi tung chưởng tấn công.
Lục Tín đánh cùng cô mấy chiêu, cả giận nói: “Bằng bản lĩnh của cô nương mà cũng muốn đấu với ta sao, quá coi thường ta rồi đấy!”
Nghi Huyên đáp: “Ta là môn đệ của Thiên Vân Trưởng lão, từ lâu đã tu thành thuật Gương Kiếm Song Thành rồi, há lại bại dưới loại vô danh như ngươi!”
Lời vừa dứt, hai người không nhiều lời thêm, lập tức tấn công nhau. Mặc dù Nghi Huyên không có vũ khí, cũng không dùng được Kính Pháp nhưng hơn mười năm tu vi của cô không thể khinh thường được, nhờ có linh khí Chân Hư cảnh giảm bớt đau đớn mà cô cũng đánh ngang sức được với hắn. Lục Tín dần dần trở nên nôn nóng, nổi giận mắng: “Vì sao lại muốn ngăn cản ta? Cút ngay! Cút ngay cho ta!”
Chiêu thức Lục Tín tung ra ngày càng loạn, Nghi Huyên tìm được sơ hở, một chưởng đánh tới, trúng ngay giữa ngực hắn. Chân hắn bước hụt một cái, lảo đảo lùi về sau. Nghi Huyên thừa thắng truy tới, lại tung ra một chưởng nữa, một đòn này khiến hắn ngã sấp xuống đất. Đến đây, cô không tiếp tục dây dưa thêm, vội kéo Vân Hòa bên cạnh, chạy nhanh khỏi phòng tối.
Đột nhiên, lửa đang lan trên mặt đất bỗng tắt ngấm, vô số đám khí đen đặc không biết từ đâu mà đến, chúng tỏa ra như mạng nhện, phủ lên lối đi. Trong bóng tối, thanh âm của ma vật nghe vô cùng âm trầm: “Lục Trưởng trấn, ngươi cũng quá nóng vội rồi, sao không đợi ta đến giúp ngươi chứ…”
Lục Tín nghe thấy âm thanh này, lại cười lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy nói: “Đúng vậy, ta nóng vội quá rồi. Ta nên nghe lời ngươi mới phải… Mau bắt lấy Vân Hòa, để ta thi triển pháp thuật.”
Ma vật cười âm trầm, ma khí từ bốn phía đột ngột xao động, khí đen bay lượn xung quanh Nghi Huyên cùng Vân Hòa, nháy mắt đã trói chặt bọn họ. Nghi Huyên bị đau đớn nhưng không có cách nào thoát khỏi, ngay lúc này thanh âm bình tĩnh của Vân Hòa vang lên: “Hoàng Diễm.”
Tiếng Phượng hoàng trong trẻo ngân vang, thổi bùng lên ngọn lửa cháy rừng rực, thiêu đốt toàn bộ đám khí đen. Lửa Hoàng diễm lan tới đâu, bóng tối bị đẩy lùi đến đó, để lộ ra một cái bóng đen kịt đứng trong góc tối, kẻ đó chắc chắn là ma vật kia.
Với bản lĩnh của Vân Hòa, có lẽ không khó đối phó với ma vật kia. Nghi Huyên thầm thấy vui mừng, nhưng hình như ma vật kia không hề sợ hãi, chỉ cười lên một cách âm trầm. Cái bóng đen đó từ từ đi ra từ góc tối, dưới ánh lửa bập bùng nó từ từ hòa thành hình người, đó là một thiếu nữ áo trắng có dung mạo đoan trang xinh đẹp. Cô gái đó ngừng bước, nhíu mày gọi: “Vân Hòa.”
Sắc mặt Vân Hòa bỗng trắng bệch, kinh ngạc đến bất động.
Ma vật kia biến thành một nử tử sinh động như thật, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng cao ngạo. Nữ tử mở miệng, lạnh lùng nói: “Vân Hòa, ngươi vượt quá đạo trời, đùa bỡn với vận mệnh, ngươi biết sai chưa?”
Nghi Huyên lập tức đoán ra ma vật kia biến thành ai, cô vội vàng nói với Vân Hòa: “Đó không phải là Vân Sam!”
Vân Hòa nào còn nghe thấy lời cô nói, trên mặt đã lộ ra ý muốn chùn bước.
“Đáng giận!” Nghi Huyên oán giận mắng một câu, vừa định tiến lên kéo Vân Hòa đi thì người Lục Tín đã lóe lên chắn trước mặt cô.
“Cô nương vừa rồi không chịu đi, giờ còn muốn chạy sao?” Lục Tín nói rồi lập tức tung chiêu tấn công.
Nghi Huyên lo lắng cho Vân Hòa nên nóng ruột vô cùng. Mắt thấy ma vật kia sắp đến gần, mà Vân Hòa vẫn thất thần không phòng bị, cô càng hoảng hơn, vì thế dần rơi xuống thế hạ phong. Đúng lúc này, trong căn phòng tối bỗng vang lên tiếng ầm ầm, một mũi tên xé gió vùn vụt phóng tới đẩy lùi ma vật kia.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng bạc rọi vào căn phòng tối, đằng sau đó là Lưu Tố Tâm tay cầm trường cung đi vào, mang tư thế chiến đấu nghiêm trang. Ánh mắt bà ta đảo qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Lục Tín, nói: “Vừa rồi ông nói chuyện úp úp mở mở với ta, ta biết ngay là có chuyện… Lục Trưởng trấn, vậy mà ông thật sự cấu kết với ma vật sao?”
Tâm trạng Lục Tín vẫn rất kích động, đáp lại bà ta: “Đúng! Ta cấu kết với ma vật, ta cũng vì Chân Hư cảnh, vì cứu mọi người mà thôi! Không phải bà cũng muốn ta lấy tâm pháp Chân Hư Diễn sao? Nói đến cùng cũng giống như nhau cả thôi!”
“Không giống!” Lưu Tố Tâm lạnh lùng nói, xong lại hơi áy náy nhìn thoáng qua Nghi Huyên, rồi lại nói với Lục Tín: “Sao ma vật có thể cứu người được chứ?! Nó chẳng qua chỉ lợi dụng ông để đối phó với Vĩnh Thánh Thiên tông mà thôi! Vậy mà ông lại ngu xuẩn đi tin nó!”
“Ta không nghĩ nhiều được như vậy! Ta không muốn con gái ta suốt đời bị giam cầm ở đây. Trước khi cùng đường, ta sẽ đánh đổi mọi thứ để cược vào một lần này!” Lục Tín gào lên.
“Hừ! Ta thấy ông không chỉ đánh đổi mọi thứ của ông mà ngay cả chúng tôi ông cũng kéo vào cùng!” Lưu Tố Tâm nắm chặt trường cung, nhìn ma vật kia nói, “Ngươi chính là kẻ đả thương nữ nhi của ta?”
Ma vật cười khinh miệt, nói: “Đúng vậy, ta dùng ma khí nhiễu loạn thần thức của chúng, có khi đến giờ chúng vẫn chưa tỉnh đi… Ha ha…”
“Năm xưa lũ yêu ma các ngươi diệt cả sư môn của ta, nay lại đả thương người thân của ta, ta không diệt được ngươi, thề không làm người!” Lưu Tố Tâm nói rồi kéo căng dây cung, bắn một mũi tên về phía hắn. Nhưng mũi tên còn chưa phóng đến đích, đám khí đen quanh thân ma vật kia đã hóa thành chất lỏng, chỉ nháy mắt đã ăn mòn mũi tên.
“Ta tưởng còn phải giấu mình thêm chút thời gian nữa, nhưng xem ra không động thủ không được…” Ma vật ra vẻ tiếc hận, nói xong toàn thân lại hóa thành màu đen kịt, nhỏ xuống từng giọt chất lỏng đặc sệt.
Lưu Tố Tâm chẳng muốn nói lời vô ích với hắn, lại kéo tên thi triển chiêu “Sét”. Đối mặt với thế công kích này, tên ma vật chỉ thản nhiên cười: “Ha ha ha, làm vậy thì có tác dụng gì, đừng quên đây là Chân Hư cảnh.” Ma vật nói, để mặc cho mũi tên sét kia xuyên qua thân mình. Bọt nước màu đen văng tung tóe khắp nơi, nhưng chỉ thoáng chốc lại hợp lại thành hình dạng cũ, ma vật kia hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Lưu Tố Tâm chau mày, cũng không tỏ ra yếu thế, nói: “Ta không đả thương được ngươi, ngươi cũng đâu đả thương được ta. Hừ, để xem ai chống đỡ được lâu hơn!”
Ma vật kia bật cười, nói: “Đừng cho là ta không làm gì được các ngươi. Đợi ta dùng ‘Mặc thực’ nuốt hết các ngươi xem, đến linh khí Chân Hư cảnh cũng bất lực mà thôi!” Lời vừa dứt, đám nước màu đen đã bay lên, rồi lại trút xuống như mưa rào, từng dòng màu đen giống như ngàn vạn con rắn thè lưỡi lao xuống cắn mọi người.
Khi Nghi Huyên ở ngoài Chân Hư cảnh từng đánh qua chiêu này, nên không khỏi kinh hãi. Đám nước đen đó dính vào người khiến người ta đau đơn như phải bỏng. Thứ nước này còn có khả năng ăn ruỗng mọi vật, e rằng lời ma vật kia nói cũng không chỉ là đe dọa. Cô vốn tưởng mình và Vân Hòa còn có giá trị lợi dùng, hắn sẽ không hạ sát thủ, nhưng xem ra cô quá ngây thơ rồi. Sức chiến đấu của cô chẳng ăn thua gì, Vân Hòa lại điên điên khùng khùng, còn Lưu Tố Tâm tuy có chút bản lĩnh nhưng chỉ sợ không đối phó xuể cả ma vật kia lẫn Lục Tín. Bây giờ chỉ còn cách phá bỏ pháp trận Chân Hư, chờ cứu viện của Vĩnh Thánh Thiên tông thôi.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ làm sao thoát thân được thì Lục Tín lại lên tiếng chất vấn ma vật kia: “Mau dừng tay, nếu ngươi nuốt hết bọn họ, thì làm sao làm phép được?”
Ma vật kia nghe vậy thì tức giận, trong lúc hắn xao nhãng, cô quyết định chớp ngay cơ hội này, nhún người bay lên, phóng gấp về hướng cửa phòng.
Ma vật cùng Lục Tín đều kinh ngạc, muốn ngăn cản những đã quá muộn. Thân hình Nghi Huyên nhanh nhẹn bay ra ngoài, chỉ sau nửa khắc ra khỏi căn phòng tối, nhìn thấy ánh sáng chói lọi phát ra từ pháp đàn, cô vui mừng lấy trân châu ra định đặt vào pháp trận, nhưng rồi cô lại chần chừ.
Nếu phá hủy pháp trận, thì tác dụng trị liệu trên người cô cũng theo đó tan biến, phương pháp Kính Ánh cũng bị hóa giải. Nhỡ lúc này ma chủng trong cơ thể Thương Hàn chưa ổn định thì cô phải làm sao đây?
Chỉ trong một giây chần chừ này, ma vật kia đã đuổi kịp, phóng đám nước đen ra quấn lấy hai chân cô. Da thịt bị ăn mòn khiến cô đau đơn kêu lên một tiếng. Ma vật kia cười than thở: “Thật là, sao ngươi lại bỏ đồng bạn đào tẩu một mình vậy?”
Nghi Huyên nắm chặt viên Trấn Thần Châu trong bàn tay, lòng thì gấp gáp vô cùng nhưng vẫn chậm chạm không đi đến bước tiếp theo. Cô rốt cuộc cũng biết bản thân mình yếu đuối ích kỷ biết bao nhiêu, biết rõ không nên như vậy nhưng tâm tư lòng dạ của cô chỉ vì an nguy của một người mà trằn trọc vướng mắc:
Thương Hàn
“Ta không đi được nữa rồi.”
Nghi Huyên vừa dứt lời, Vân Hòa đằng sau lập tức cầm lấy cổ tay cô. Cô giật mình cuống quít tránh khỏi hắn, vừa định mở mồm mắng hắn thì Vân Hòa nói: “Ma khí xâm hại đến tim rồi, ngũ tạng cũng bị tổn thương… Vì sao cô lại…”
“Việc này nói sau đi.” Nghi Huyên ngắt lời hắn.
Nhưng Vân Hòa lắc đầu, suy ngẫm rồi nói: “Ma khí này không phải xâm nhập từ tổn thương bên ngoài, hình như ta từng thấy qua ở đâu đó rồi… Đúng rồi, là ma khí trên người sư huynh cô. Chẳng lẽ mọi tổn thương trong người hắn đều truyền sang cô? Cô… Cô không đủ sức chịu đâu!”
Bị hắn nhìn thấu, Nghi Huyên cũng không lấy làm kinh ngạc. Dù sao hắn cũng mang danh Thần Y, trước kia chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bệnh của Thương Hàn. Cô thở dài nói: “Ngoài kia thì đúng là không chịu nổi, nhưng đây là Chân Hư cảnh. Như ngươi nói, ta chỉ cần vĩnh viễn ở lại đây là được.”
Vân Hòa nghe cô nói thế, lại cúi đầu rơi nước mắt, “Lừa mình dối người… Tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi… Ta là muốn cứu cô… Vì sao…”
“Ngươi lại khóc gì vậy?” Nghi Huyên bất đắc dĩ nói, “Tuy cái pháp trận này của ngươi chẳng tốt đẹp gì nhưng nó cũng không làm hại ta. Lại nói tiếp, cũng may có nó mà ta mới nghĩ ra biện pháp cứu sư huynh ta.” Cô nói đến đây, mỉm cười dịu dàng, “Hơn nữa, tuy ta bị thương nặng, nhưng chưa chắc sẽ chết. Ta cũng chẳng quan tâm đến cái niềm kiêu hạnh nào hết, bị nhốt ở đâu, phải chờ đợi bao lâu cũng chẳng sao. Chỉ cần ở lại đây rồi sẽ có một ngày, ta tìm ra được phương pháp chữa trị thực sự.”
Cô nói xong, lại quay sang Lục Tín, “Bây giờ ngài hiểu rồi chứ, ta cũng giống vậy, chẳng cần gì phải sợ hãi. Ngài không nói tung tích đồ đệ của ta cũng không sao, ta có rất nhiều thời gian để tìm họ.”
Thấy cô bình thản xoay người cất bước, dường như muốn đi tìm người, Lục Tín đang muốn can ngăn thì Vân Hòa đã giành trước một bước, người hắn phóng vụt qua, chắn trước người Nghi Huyên.
Nghi Huyên lại giật mình thêm lần nữa, bất mãn nói: “Ngươi lại làm sao vậy?”
“Ngồi xuống ta giúp cô điều tức.” Vân Hòa bình tĩnh nói.
Nghi Huyên thấy thái độ của Vân Hòa bỗng biến chuyển thì có chút ngỡ ngàng. Hắn không còn thần sắc buồn rầu bi thương lúc trước nữa, càng không biểu hiện chút điên ngốc nào, mặt mày trở nên nghiêm túc, cứ như hai người khác hẳn.
Thấy cô đứng bất động, Vân Hòa lại nói: “Linh khí Chân Hư cảnh có thể làm tê liệt cảm giác, đặc biệt là nơi xung quanh pháp trận. Người cô bị tổn thương như thế nào, cô không tự biết được. Hiện giờ chỉ có tâm pháp ‘Chân Hư Diễn’ mới có thể giúp cô giảm bớt tổn thương xuống, cô ngồi xuống, ta truyền cho cô.”
Không chờ Nghi Huyên đáp lại, Lục Tín bỗng kích động nói: “Thần Y, ngài… Ngài có thể cứu cô ấy, vậy cũng có thể cứu con gái ta đúng không? Ta cầu xin ngài, làm ơn cứu con gái ta. Chỉ cần ngài cứu con bé, muốn ta làm gì cũng được!”
Vân Hòa nhàn nhạt nhìn hắn, lắc đầu: “Cô bé ấy đã chết rồi, ta không cứu được.”
“Không, không đâu! Ngài chắc chắn có cách!” Lục Tín bước vài bước đến, níu lấy cánh tay Vân Hòa, “Ngài chắc chắn có cách, Thần Y, van cầu ngài!”
Nhưng Vân Hòa vẫn lắc đầu: “Ta không có cách nào.”
Lục Tín thấy hắn cự tuyệt, trong nỗi đau thương lại trộn thêm oán hận, “Ngài là Thần Y, nhưng sao lại lạnh tâm đến vậy? Là ngươi giết con bé! Ngươi nợ con bé một mạng! Đúng vậy, ta nên nghe bọn họ nói, nên sớm động thủ…” Vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, hắn ném cây đèn đi, vung tay về phía Vân Hòa, trầm giọng nói, “Mau đưa tâm pháp ‘Chân Hư Diễn’ của ngươi cho ta!”
Cây đèn bị ném vẩy đầy dầu xuống đất, bùng lên ngọn lửa, cứ chớp lóe lắc lư in bóng lên tường, che mờ bóng dáng Lục Tín. Đối mặt với tình thế này, Vân Hòa ngơ ngác đứng yên tại chỗ, dường như lại rơi vào hồi ức đầy máu tanh đó. Nghi Huyên vội xuất thủ gạt thế tấn công của Lục Tín. Lục Tính mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn cô: “Nghi Huyên cô nương yên tâm, nếu ta tu thành tâm pháp Chân Hư Diễn, đương nhiên cũng cứu sư huynh của cô. Cô mau tránh ra, để ta kết thúc chuyện này!”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, tuy hắn có tội, nhưng cũng nên giao cho Vĩnh Thánh Thiên tông xử trí. Nếu Vĩnh Thánh Thiên tông mặc kệ hắn thì Cửu Nhạc chắc chắn sẽ lấy lại lẽ phải cho các người. Tóm lại, lạm dụng hình phạt riêng là không được phép.” Nghi Huyên nói.
Lục Tín đang bi phẫn không chịu nổi, nào còn tâm giảng đạo lý cùng cô, chỉ gầm nhẹ: “Cút ngay!”
Tay hắn hơi dồn lực, một tay chế trụ cổ tay cô. Nghi Huyên chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh ngấm vào da thịt, chạy dọc theo kinh mạch xông thẳng lên ngưc. Luồng khí lạnh kia như vật sống, quấn chặt lấy tâm mạch, từ từ hút lấy sức lực của cô, làm nhiễu loạn nội tức.
Thật không ngờ, Lục Tín ngày thường lương thiện ôn hòa mà cũng có thể ra chiêu âm ngoan đến vậy. Có lẽ đây là chiêu mà lần trước hắn cùng Lưu Tố Tâm đề cập đến, là thứ sẽ biến Vân Hòa thành phế nhân. Nhưng ngay lúc đang giằng co thì Vân Hòa đưa tay, ấn xuống vai cô truyền một luồng nhiệt lực vào người đẩy lui luồng khí lạnh kia.
Lục Tín giống như bị luồng nhiệt kia làm phỏng tay, mà hoảng sợ buông tay ra. Hắn lùi về sau vài bước, giọng khàn khàn: “Không hổ là Thánh Sư của Vĩnh Thánh Thiên tông… Ngươi dùng chính loại đạo hạnh này để giết hại một đứa trẻ vô tội sao!”
Nghe đến câu này Vân Hòa hơi chấn động. Nghi Huyên tưởng rằng hắn sẽ lại suy sụp, nhưng không ngờ, hắn bình tĩnh hơn cô nghĩ. Hắn nhìn Lục Tín, chậm rãi nói: “Ta không giết cô bé… Lúc ta đến thì cô bé đã chết…”
Lục Tín ngẩn ra, khó có thể tin.
“Cô bé chẳng những đã chết mà trên người còn mang ma khí. Ta không biết cô bé là cái gì, cho nên mới chém đầu nó…” Vân Hòa nói, khi chạm đến hồi ức khổ sở thì lại cau mày, “… Ta không giết cô bé, ta cũng không cứu được cô bé… Thực sự không cứu được …”
Lục Tín kinh ngạc, đứng lặng im. Nhưng sau đó, hắn bỗng bật cười, thanh âm bi thương vô cùng, “Đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Có phải ngươi giết hay không cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa. Chuyện đến nước này, chỉ có lấy được đạo hạnh của ngươi, ta mới cứu được con gái ta… Không, tất cả chúng ta đều được cứu… Tiên đạo đã vô dụng, đành cầu ma đạo vậy! Ngươi nộp mạng đi!”
Nghi Huyên cảm thấy lòng thê lương vô cùng, bất chợt lại nhớ đến lời nói lạnh nhạt của Lạc Kiến Hoài. Ma sinh từ tâm… Quả nhiên đúng là bất cứ lời nào cũng không phải là vô ý nói ra, nếu muốn ngăn cản Lục Tín, chỉ có thể hạ gục hắn! Cô nghĩ rồi tung chưởng tấn công.
Lục Tín đánh cùng cô mấy chiêu, cả giận nói: “Bằng bản lĩnh của cô nương mà cũng muốn đấu với ta sao, quá coi thường ta rồi đấy!”
Nghi Huyên đáp: “Ta là môn đệ của Thiên Vân Trưởng lão, từ lâu đã tu thành thuật Gương Kiếm Song Thành rồi, há lại bại dưới loại vô danh như ngươi!”
Lời vừa dứt, hai người không nhiều lời thêm, lập tức tấn công nhau. Mặc dù Nghi Huyên không có vũ khí, cũng không dùng được Kính Pháp nhưng hơn mười năm tu vi của cô không thể khinh thường được, nhờ có linh khí Chân Hư cảnh giảm bớt đau đớn mà cô cũng đánh ngang sức được với hắn. Lục Tín dần dần trở nên nôn nóng, nổi giận mắng: “Vì sao lại muốn ngăn cản ta? Cút ngay! Cút ngay cho ta!”
Chiêu thức Lục Tín tung ra ngày càng loạn, Nghi Huyên tìm được sơ hở, một chưởng đánh tới, trúng ngay giữa ngực hắn. Chân hắn bước hụt một cái, lảo đảo lùi về sau. Nghi Huyên thừa thắng truy tới, lại tung ra một chưởng nữa, một đòn này khiến hắn ngã sấp xuống đất. Đến đây, cô không tiếp tục dây dưa thêm, vội kéo Vân Hòa bên cạnh, chạy nhanh khỏi phòng tối.
Đột nhiên, lửa đang lan trên mặt đất bỗng tắt ngấm, vô số đám khí đen đặc không biết từ đâu mà đến, chúng tỏa ra như mạng nhện, phủ lên lối đi. Trong bóng tối, thanh âm của ma vật nghe vô cùng âm trầm: “Lục Trưởng trấn, ngươi cũng quá nóng vội rồi, sao không đợi ta đến giúp ngươi chứ…”
Lục Tín nghe thấy âm thanh này, lại cười lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy nói: “Đúng vậy, ta nóng vội quá rồi. Ta nên nghe lời ngươi mới phải… Mau bắt lấy Vân Hòa, để ta thi triển pháp thuật.”
Ma vật cười âm trầm, ma khí từ bốn phía đột ngột xao động, khí đen bay lượn xung quanh Nghi Huyên cùng Vân Hòa, nháy mắt đã trói chặt bọn họ. Nghi Huyên bị đau đớn nhưng không có cách nào thoát khỏi, ngay lúc này thanh âm bình tĩnh của Vân Hòa vang lên: “Hoàng Diễm.”
Tiếng Phượng hoàng trong trẻo ngân vang, thổi bùng lên ngọn lửa cháy rừng rực, thiêu đốt toàn bộ đám khí đen. Lửa Hoàng diễm lan tới đâu, bóng tối bị đẩy lùi đến đó, để lộ ra một cái bóng đen kịt đứng trong góc tối, kẻ đó chắc chắn là ma vật kia.
Với bản lĩnh của Vân Hòa, có lẽ không khó đối phó với ma vật kia. Nghi Huyên thầm thấy vui mừng, nhưng hình như ma vật kia không hề sợ hãi, chỉ cười lên một cách âm trầm. Cái bóng đen đó từ từ đi ra từ góc tối, dưới ánh lửa bập bùng nó từ từ hòa thành hình người, đó là một thiếu nữ áo trắng có dung mạo đoan trang xinh đẹp. Cô gái đó ngừng bước, nhíu mày gọi: “Vân Hòa.”
Sắc mặt Vân Hòa bỗng trắng bệch, kinh ngạc đến bất động.
Ma vật kia biến thành một nử tử sinh động như thật, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng cao ngạo. Nữ tử mở miệng, lạnh lùng nói: “Vân Hòa, ngươi vượt quá đạo trời, đùa bỡn với vận mệnh, ngươi biết sai chưa?”
Nghi Huyên lập tức đoán ra ma vật kia biến thành ai, cô vội vàng nói với Vân Hòa: “Đó không phải là Vân Sam!”
Vân Hòa nào còn nghe thấy lời cô nói, trên mặt đã lộ ra ý muốn chùn bước.
“Đáng giận!” Nghi Huyên oán giận mắng một câu, vừa định tiến lên kéo Vân Hòa đi thì người Lục Tín đã lóe lên chắn trước mặt cô.
“Cô nương vừa rồi không chịu đi, giờ còn muốn chạy sao?” Lục Tín nói rồi lập tức tung chiêu tấn công.
Nghi Huyên lo lắng cho Vân Hòa nên nóng ruột vô cùng. Mắt thấy ma vật kia sắp đến gần, mà Vân Hòa vẫn thất thần không phòng bị, cô càng hoảng hơn, vì thế dần rơi xuống thế hạ phong. Đúng lúc này, trong căn phòng tối bỗng vang lên tiếng ầm ầm, một mũi tên xé gió vùn vụt phóng tới đẩy lùi ma vật kia.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng bạc rọi vào căn phòng tối, đằng sau đó là Lưu Tố Tâm tay cầm trường cung đi vào, mang tư thế chiến đấu nghiêm trang. Ánh mắt bà ta đảo qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Lục Tín, nói: “Vừa rồi ông nói chuyện úp úp mở mở với ta, ta biết ngay là có chuyện… Lục Trưởng trấn, vậy mà ông thật sự cấu kết với ma vật sao?”
Tâm trạng Lục Tín vẫn rất kích động, đáp lại bà ta: “Đúng! Ta cấu kết với ma vật, ta cũng vì Chân Hư cảnh, vì cứu mọi người mà thôi! Không phải bà cũng muốn ta lấy tâm pháp Chân Hư Diễn sao? Nói đến cùng cũng giống như nhau cả thôi!”
“Không giống!” Lưu Tố Tâm lạnh lùng nói, xong lại hơi áy náy nhìn thoáng qua Nghi Huyên, rồi lại nói với Lục Tín: “Sao ma vật có thể cứu người được chứ?! Nó chẳng qua chỉ lợi dụng ông để đối phó với Vĩnh Thánh Thiên tông mà thôi! Vậy mà ông lại ngu xuẩn đi tin nó!”
“Ta không nghĩ nhiều được như vậy! Ta không muốn con gái ta suốt đời bị giam cầm ở đây. Trước khi cùng đường, ta sẽ đánh đổi mọi thứ để cược vào một lần này!” Lục Tín gào lên.
“Hừ! Ta thấy ông không chỉ đánh đổi mọi thứ của ông mà ngay cả chúng tôi ông cũng kéo vào cùng!” Lưu Tố Tâm nắm chặt trường cung, nhìn ma vật kia nói, “Ngươi chính là kẻ đả thương nữ nhi của ta?”
Ma vật cười khinh miệt, nói: “Đúng vậy, ta dùng ma khí nhiễu loạn thần thức của chúng, có khi đến giờ chúng vẫn chưa tỉnh đi… Ha ha…”
“Năm xưa lũ yêu ma các ngươi diệt cả sư môn của ta, nay lại đả thương người thân của ta, ta không diệt được ngươi, thề không làm người!” Lưu Tố Tâm nói rồi kéo căng dây cung, bắn một mũi tên về phía hắn. Nhưng mũi tên còn chưa phóng đến đích, đám khí đen quanh thân ma vật kia đã hóa thành chất lỏng, chỉ nháy mắt đã ăn mòn mũi tên.
“Ta tưởng còn phải giấu mình thêm chút thời gian nữa, nhưng xem ra không động thủ không được…” Ma vật ra vẻ tiếc hận, nói xong toàn thân lại hóa thành màu đen kịt, nhỏ xuống từng giọt chất lỏng đặc sệt.
Lưu Tố Tâm chẳng muốn nói lời vô ích với hắn, lại kéo tên thi triển chiêu “Sét”. Đối mặt với thế công kích này, tên ma vật chỉ thản nhiên cười: “Ha ha ha, làm vậy thì có tác dụng gì, đừng quên đây là Chân Hư cảnh.” Ma vật nói, để mặc cho mũi tên sét kia xuyên qua thân mình. Bọt nước màu đen văng tung tóe khắp nơi, nhưng chỉ thoáng chốc lại hợp lại thành hình dạng cũ, ma vật kia hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Lưu Tố Tâm chau mày, cũng không tỏ ra yếu thế, nói: “Ta không đả thương được ngươi, ngươi cũng đâu đả thương được ta. Hừ, để xem ai chống đỡ được lâu hơn!”
Ma vật kia bật cười, nói: “Đừng cho là ta không làm gì được các ngươi. Đợi ta dùng ‘Mặc thực’ nuốt hết các ngươi xem, đến linh khí Chân Hư cảnh cũng bất lực mà thôi!” Lời vừa dứt, đám nước màu đen đã bay lên, rồi lại trút xuống như mưa rào, từng dòng màu đen giống như ngàn vạn con rắn thè lưỡi lao xuống cắn mọi người.
Khi Nghi Huyên ở ngoài Chân Hư cảnh từng đánh qua chiêu này, nên không khỏi kinh hãi. Đám nước đen đó dính vào người khiến người ta đau đơn như phải bỏng. Thứ nước này còn có khả năng ăn ruỗng mọi vật, e rằng lời ma vật kia nói cũng không chỉ là đe dọa. Cô vốn tưởng mình và Vân Hòa còn có giá trị lợi dùng, hắn sẽ không hạ sát thủ, nhưng xem ra cô quá ngây thơ rồi. Sức chiến đấu của cô chẳng ăn thua gì, Vân Hòa lại điên điên khùng khùng, còn Lưu Tố Tâm tuy có chút bản lĩnh nhưng chỉ sợ không đối phó xuể cả ma vật kia lẫn Lục Tín. Bây giờ chỉ còn cách phá bỏ pháp trận Chân Hư, chờ cứu viện của Vĩnh Thánh Thiên tông thôi.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ làm sao thoát thân được thì Lục Tín lại lên tiếng chất vấn ma vật kia: “Mau dừng tay, nếu ngươi nuốt hết bọn họ, thì làm sao làm phép được?”
Ma vật kia nghe vậy thì tức giận, trong lúc hắn xao nhãng, cô quyết định chớp ngay cơ hội này, nhún người bay lên, phóng gấp về hướng cửa phòng.
Ma vật cùng Lục Tín đều kinh ngạc, muốn ngăn cản những đã quá muộn. Thân hình Nghi Huyên nhanh nhẹn bay ra ngoài, chỉ sau nửa khắc ra khỏi căn phòng tối, nhìn thấy ánh sáng chói lọi phát ra từ pháp đàn, cô vui mừng lấy trân châu ra định đặt vào pháp trận, nhưng rồi cô lại chần chừ.
Nếu phá hủy pháp trận, thì tác dụng trị liệu trên người cô cũng theo đó tan biến, phương pháp Kính Ánh cũng bị hóa giải. Nhỡ lúc này ma chủng trong cơ thể Thương Hàn chưa ổn định thì cô phải làm sao đây?
Chỉ trong một giây chần chừ này, ma vật kia đã đuổi kịp, phóng đám nước đen ra quấn lấy hai chân cô. Da thịt bị ăn mòn khiến cô đau đơn kêu lên một tiếng. Ma vật kia cười than thở: “Thật là, sao ngươi lại bỏ đồng bạn đào tẩu một mình vậy?”
Nghi Huyên nắm chặt viên Trấn Thần Châu trong bàn tay, lòng thì gấp gáp vô cùng nhưng vẫn chậm chạm không đi đến bước tiếp theo. Cô rốt cuộc cũng biết bản thân mình yếu đuối ích kỷ biết bao nhiêu, biết rõ không nên như vậy nhưng tâm tư lòng dạ của cô chỉ vì an nguy của một người mà trằn trọc vướng mắc:
Thương Hàn
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly