Gió Xuân Vô Tình
Chương 16
Edit: Na Na
Nghi Huyên chỉ mất chút công phu đã đưa được Lục Tín trở về. Người nhà Lục Tín thấy họ trở về thì đều vui mừng không thôi, cuống quít cảm ơn Nghi Huyên. Nghi Huyên nói khách sáo vài câu, sau đấy lại thấy chóng mặt. Cô nghĩ có lẽ do chưa tỉnh rượu, lại thêm lúc nãy còn lỗ mãng động võ nữa. Cô hàn huyên vài câu rồi rời khỏi đấy, cũng quên luôn chuyện xin mượn một gian phòng khác.
Đến khi ra khỏi tiền sảnh, băng qua vườn hoa, còn chưa về đến phòng trọ, đã thấy Thương Hàn đang ngồi xổm ở hành lang, kéo tay trò chuyện với con gái Lục gia. Nghi Huyên thấy cảnh này bỗng thấy thú vị, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng chạy qua đó, cười nhạo nói: “Nói cái gì mà nhỏ giọng thế? Nói cho ta cùng nghe được không?”
Lục Tiểu Oanh ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi ạ, tìm được cha muội không?”
“Đương nhiên là tìm được rồi.” Nghi Huyên đắc ý nói.
Lục Tiểu Oanh vui mừng không thôi, quay sang cảm ơn cô rồi vội vàng chạy về tiền sảnh.
Nghi Huyên cười nhìn theo hướng cô bé chạy đi, bỗng nghe thấy Thương Hàn lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại ra ngoài một mình?”
Nghi Huyên nghe giọng chất vấn hỏi tội như thế, bỗng nhớ ra hắn từng nói: Đừng để hắn lại một mình. Nhưng lúc hắn nói, là khi hắn còn thương nặng. Bây giờ hai tai hắn đã phục hổi, bệnh tình cũng tốt hơn nhiều, nên cô nghĩ hắn sẽ không có những ý nghĩ yếu đuối như vậy nữa. Cô không suy nghĩ nhiều, thành thật nói: “Muội đi tìm Lục Tín mà. May mà muội đến kịp lúc, không thì hắn đã chết trong tay kẻ điên kia.” Cô nói đến đây, lại thấy căm giận, nhịn không được lại nói, “Huynh không biết chứ, Vĩnh Thánh Thiên tông kia thật quái lạ, có chuyện không nói bằng lời được sao? Cứ muốn động thủ! Hừ, muội rất dễ bắt nạt sao?…”
Cô còn chưa dứt lời, Thương Hàn bỗng đứng dậy, kéo lấy bả vai cô, không nói một lời mà áp tải cô đi. Lúc Nghi Huyên bị đẩy vào trong phòng, suýt chút nữa không đứng vững được. Thương Hàn thô lỗ như vậy khiến Nghi Huyên cau mày không vui, nói: “Huynh làm gì vậy? Đau đó nha!”
Thương Hàn mặt lạnh lùng băng giá nói: “Đạo hạnh đã kém còn dám gây hấn với Vĩnh Thánh Thiên tông, muội không biết lượng sức mình sao?”
Câu nói này thật giống với lời Lạc Kiến Hoài nói vừa nãy, Nghi Huyên càng tức giận hơn, “Là bọn họ động thủ trước, sao lại nói ta đi ‘gây hấn’? Đạo hạnh ta đúng là kém nhưng dù sao cũng cứu được người về rồi! Ta không thấy ta làm sai ở đâu!”
Nghi Huyên nói không chút nhượng bộ nào, nên cũng khiến Thương Hàn thêm tức giận. Hắn theo hướng giọng cô phát ra tiến đến một bước, gắt nhẹ một câu: “Muội từng đồng ý sẽ không để ta lại một mình!”
Nghi Huyên nhất thời sững sờ, không ngờ hắn sẽ nói ra những lời này. Lòng bỗng chấn động khiến người cũng run nhẹ theo. Cô không biết vì sao lại sợ hãi như vậy, sự sợ hãi này trước nay chưa từng có, cô thầm nghĩ mình phải né tránh hắn, nhưng hết lần này đến lần khác không tài nào trốn nổi. Cảm giác hoang mang bối rối quá mức xa lạ như vậy khiến lòng cô chỉ muốn kháng cự lại nó. Cuối cùng, cô mở miệng, nói với hắn: “Ta có đồng ý với huynh. Nhưng đó là vì huynh bị trọng thương, cần người chăm sóc. Bây giờ huynh đã có thể đi lại, chẳng lẽ còn muốn ta đứng mười hai canh giờ bên cạnh huynh sao? Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, đáng ra không nên để ta chăm sóc huynh. Ta đã hết lòng quan tâm chăm sóc huynh rồi, đừng được tấc một tấc lại lấn một thước!”
“Ta mặc kệ cái lý lẽ lòng vòng của muội. Nếu đã đồng ý thì phải làm được.” Thương Hàn ép dồn từng bước không cho chối từ, cứ vậy mà nói, “Từ nay về sau, không cho phép rời khỏi ta nửa bước!”
Nghi Huyên ngậm miệng, không biết phản bác lại câu nói bá đạo này thế nào nữa. Hai người đều không mở miệng nói, cứ trầm mặc mãi, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Thương Hàn thấy cô không nói, lòng cũng dịu xuống, đang định nói thì chợt thấy tay mình hơi dinh dính. Hình như vừa nãy khi hắn nắm lấy bả vai cô, có cảm giác ẩm ướt, cứ nghĩ là nước mưa, nhưng giờ dựa theo cảm giác này, rõ ràng là không phải.
“Muội bị thương?” Thương Hàn hỏi.
Nghi Huyên liếc nhìn vết thương trên người mình, bất mãn đáp: “Không phải do đánh nhau, chẳng qua bị cành cây cọ xát qua thôi.”
Thương Hàn cau mày, tiến lên vài bước, vươn tay về phía cô. Nghi Huyên thấy bàn tay hắn sắp chạm vào người mình thì vội né ra lùi lại mấy bước.
Thương Hàn phát hiện ra, mắng cô: “Không được nhúc nhích!”
Nghi Huyên nào muốn nghe lời hắn, nhưng đằng sau lại là cái giường nên không thể lùi thêm nữa. Cô đang hoảng hốt, thì tay Thương Hàn cũng đã chạm đến tóc mai của cô, rồi nhẹ vuốt lên má cô. Người cô đột nhiên cứng đờ, bất giác mà nhắm chặt hai mắt.
Dưới bàn tay hắn, làn da cô hơi nóng, có lẽ là do rượu vẫn chưa tan hết. Thương Hàn thở dài một tiếng, thì thầm: “Say đến vậy mà còn làm càn.” Hắn nói rồi bàn tay nhẹ rơi xuống vai cô, lại chạm đúng vào vết thương khiến cô hơi rụt người, khẽ kêu lên. Hắn lại thở dài thêm tiếng nữa, nói, “Cởi y phục ướt ra, xử lý vết thương đi.”
“Muội không sao.” Giọng Nghi Huyên run rẩy.
“Làm theo lời ta.” Giọng Thương Hàn bỗng chuyển sang cứng rắn.
“Đừng có đùa! Muội làm sao có thể cởi đồ chữa thương trước mặt nam nhân chứ!” Nghi Huyên lớn tiếng nói.
Thương Hàn nghe xong lại chỉ cười, thản nhiên đáp lại cô: “Ta không nhìn thấy.”
Nghi Huyên ngậm miệng lần hai. Bối rối chốc lát, cuối cùng dù vô vàn không muốn nhưng cô đành phải nghe theo. Cô lấy thuốc bôi qua quít lên, rồi tìm quần áo mặc nhanh vào, đang định ra ngoài phòng khách thì lại nghe thấy Thương Hàn nói: “Lên giường nằm xuống!”
Nghi Huyên nào dám cãi lại hắn, cuối cùng đành thỏa hiệp. Cô vừa nằm xuống, Thương Hàn đã đi tới ngồi tại mép giường. Cô luống cuống kéo chăn đắp lên người, đề phòng theo dõi hắn, nói: “Muội, muội làm theo lời huynh rồi, huynh còn muốn như thế nào nữa?”
Thương Hàn đưa tay dò theo cái gối chạm lên trán cô, “Đừng nói nhiều. Mau ngủ đi.”
Nghi Huyên quay đầu né khỏi tay hắn, quay người đưa lưng về phía hắn. Thương Hàn cũng không nói thêm, chỉ yên lặng ngồi đó. Nghi Huyên vừa e lệ vừa xấu hổ, nhưng nhiều ngày chưa được ngủ ngon cộng thêm ảnh hưởng của rượu khiến cô vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ đã ập đến như sóng xô cuốn trôi tất cả, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
…
Sau một giấc ngủ say, khi cô tỉnh dậy, mọi sự khó chịu do say rượu lẫn mệt mỏi liên tiếp mấy ngày nay đã tiêu tan đi rất nhiều, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Cô đứng dậy, thấy mưa dầm đã ngừng, ánh dương lên cao, tỏa nắng ấm áp rọi vào căn phòng. Cô nhìn khắp xung quang lại không thấy bóng dáng Thương Hàn đâu, lòng bỗng thấy mất mát, cô nhíu mày than thở: “Bảo người ta không được rời nửa bước, còn mình thì sao?”
Cô xuống giường mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, vừa định ra ngoài tìm hắn thì đã thấy vị phu nhân mời họ đến bữa tiệc Thượng Tị lúc trước dẫn theo ba thiếu nữ đến. Vừa thấy cô, phu nhân kia tươi cười nói: “Cô nương nha, sao hôm qua về trước vậy? Làm chúng tôi tìm mãi.”
Nghi Huyên cười nói: “Tửu lượng không cao, uống mấy chén đã say, nên mới về trước.”
“Ra là vậy. Rượu nếp không chỉ ngọt ngào mà còn ngấm rất nhanh đó.” Vị phu nhân kéo tay cô đến gần, cười nói, “Chỉ sợ lúc này vẫn còn khó chịu nhỉ? Thế này đi tôi sẽ nấu trà giải rượu cho cô nhé.”
Nghi Huyên có phần thụ sủng nhược kinh, đành cười gật đầu, “Đa tạ phu nhân.”
“Cô nương đừng khách sao. Tới đây rồi thì tất cả đều là người một nhà. Cô gọi tôi ‘Lưu thẩm’ là được.” Vị phu nhân nói xong lại chỉ các thiếu nữ phía sau, “Đây là các nữ nhi của tôi, tuổi mấy đứa cũng xấp xỉ nhau, làm tỷ muội là hay nhất.”
Nghi Huyên nhìn mấy thiếu nữ kia, không khỏi chột dạ. Tu luyện trong tiên đạo đương nhiên có tu thuật trú nhan. Diện mạo của cô mặc dù còn rất trẻ, nhưng đã sớm không còn là tiểu cô nương nữa. Ngay khi cô đang xoắn xuýt vì chuyện tuổi tác thì lại phát hiện ra một việc kì lạ. Những thiếu nữ kia tuổi cũng khoảng chừng mười sáu, mà vị phụ nhân này nhìn cũng không quá hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nếu gọi là mẹ con thì quả thực kì lạ. Lẽ nào Chân Hư cảnh này, cũng có thể giúp người ta mãi thanh xuân không già đi sao?
Vị phu nhân kia vẫn chưa nhận ra nghi ngờ của cô, lại tiếp tục cười nói: “Hôm qua tôi thấy quần áo cô nương có vẻ giản dị mộc mạc, bây giờ lại nhìn cô nương mặc một một màu trắng thế này… Aiz, cô nương trẻ tuổi mà ăn mặc quá mộc mạc vậy không hợp lắm đâu. Tôi tới đây mang theo chút xiêm y trang sức, cô nương giữ lại mà dùng.”
Vị phụ nhân dứt lời, ba thiếu nữ kia đã nhanh tay nâng những hộp đồ đến.
“Tôi sao có thể nhận được.” Nghi Huyên xua tay, vội vàng từ chối.
“Cô nương đừng khách khí, trưởng trấn cũng nói rồi, đến Chân Hư cảnh thì tất cả đồ đạc đều có thể xài chung. Những xiêm y trang sức này đều là mấy chị em nhàn rỗi làm ra, để dùng hoặc đem đi tặng. Cô nương mới đến đương nhiên phải tặng cho cô nương dùng.” Phu nhân cười nói, “Còn nơi ở thì chúng tôi đã thảo luận qua, cô ở đây cũng tốt, nhưng không phải là cách lâu dài. Sáng nay gặp Trưởng trấn, mọi người đã thay cô chọn được một nơi, qua mấy ngày sẽ động thổ, xây nhà mừng tân hôn cho cô.”
Nghi Huyên càng nghe càng thấy thẹn đến mướt mồ hôi, vội nói: “Không dám làm phiền mọi người. Tôi chỉ đến cầu y, đợi đến khi sư huynh khỏi hẳn bệnh, chúng tôi sẽ rời đi.”
Lời này vừa nói ra, vị phu nhân cùng ba thiếu nữ kia đều nở nụ cười.
“Cô nương ngốc này, cô đã tìm được đến chốn bồng lai rồi vì sao còn muốn rời đi chứ? Chỉ cần ở lại đây, là có thể trường sinh bất tử. Không lo cơm áo, tiêu dao khoái hoạt. Nam nữ yêu đương tự do. Bao nhiêu người cầu còn không được, sao cô nương có thể đi cơ chứ?” Phu nhân kia than thở một tiếng, “Cô nương ơi, cô hãy nghe tôi nói. Hảo hảo ở lại đây, mau bỏ ý nghĩ đi khỏi đây đi. Bước ra khỏi chốn này, là vạn kiếp bất phục.”
Lời này khiến Nghi Huyên lại nghĩ đến những người Lạc Kiến Hoài. Cô miễn cưỡng cười cười, không nói gì thêm.
Vị phu nhân kia cũng không khuyên nhiều, mấy người hàn huyên một hồi, buông hòm quần áo xuống rồi rời đi. Nghi Huyên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi tìm Thương Hàn.
Đi đến hoa viên, cô mới tìm thấy hắn. Ngoại dự liệu của cô là hắn đang cầm bội kiếm của cô luyện một bộ võ thuật. Đây là bộ kiếm pháp sơ đẳng của Dịch Thủy đình, có tên gọi là “Dịch kiếm thập thức”. Chính Nghi Huyên cũng từng luyện qua không dưới nghìn lần, nhưng hôm nay nhìn Thương Hàn luyện, mới hiểu hắn nói đạo hạnh cô không cao là đúng.
Cô chưa thấy qua người nào có thể luyện mười chiêu kiếm Dịch Thủy đẹp mắt đến vậy. Thế xuất chiêu đều rất gọn gàng lưu loát. Chuyển từ công sang thủ rất nhanh nhẹn, động tác nghiêm chỉnh đẹp mắt. Kiếm vung lên như du long kinh hồng (rồng uốn nhạn bay, miêu tả tư thế uyển chuyển, động tác ưu mỹ nhanh nhẹn). Kiếm ngừng lại như nước ngừng chảy trôi, sương mù đông tụ. Cô không tự chủ được mà hòa mình theo chiêu kiếm của hắn, lẩm nhẩm khẩu quyết của mười bài kiếm kia:
“Giang phiên thương đào nộ, sương phi lưu tuyết kinh. Lăng uyên bạch bộc huyền, lãng phá hải nạp quy. Thiên cổ phồn hoa thệ thủy khứ, vô cực tinh thần vẫn phục thăng.”
Mười chiêu luyện xong, hắn thu kiếm vào vỏ, hít thở điều tức. Sau đó quay đầu gọi một tiếng: “Nghi Huyên.”
Nghi Huyên giật mình, nghĩ mình chưa phát ra âm thanh, sao hắn lại nhận ra?
“Sao huynh biết là ta?” Cô hỏi.
Thương Hàn cười khẽ, đi đến gần, đem bội kiếm trả lại cho cô rồi nói: “Bước chân quá nặng.” Nghi Huyên không còn gì để chống đỡ, nhận kiếm xong lại nghe thấy hắn bỏ thêm một câu: “Bội kiếm quá nhẹ.”
“Đúng đúng đúng. Là muội kém cỏi được chưa…” Nghi Huyên bất mãn lầu bầu.
“Nghỉ ngơi một đêm, đã khỏe hơn chưa?” Thương Hàn hỏi.
“Vốn có sao đâu.” Nghi Huyên quật cường đáp.
“Vậy là tốt rồi. Chúng ta đi.”
Nghi Huyên khó hiểu, “Đi đâu?”
Thương Hàn đáp, vừa thản nhiên lại kiên định:
“Quay về Dịch Thủy đình.”
————————————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đột nhiên tôi phát hiện ra, tôi rất thích chàng sư huynh này… _(:з” ∠)_
Vậy chả logic gì cả, vì từ trước đến nay tôi chỉ thích nhưng anh chàng dịu dàng chân thành thôi… _(:з” ∠)_
Tẩy trắng quá độ rồi… _(:з” ∠)_
Nghi Huyên mụi mụi ah cô cũng thấy rồi đấy, cho dù cô có trốn tránh do dự không dám đối mặt với tình cảm chân thật, nhưng sư huynh nhà cô mà vừa ý cô thì cô dừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn nhá…
Nghi Huyên chỉ mất chút công phu đã đưa được Lục Tín trở về. Người nhà Lục Tín thấy họ trở về thì đều vui mừng không thôi, cuống quít cảm ơn Nghi Huyên. Nghi Huyên nói khách sáo vài câu, sau đấy lại thấy chóng mặt. Cô nghĩ có lẽ do chưa tỉnh rượu, lại thêm lúc nãy còn lỗ mãng động võ nữa. Cô hàn huyên vài câu rồi rời khỏi đấy, cũng quên luôn chuyện xin mượn một gian phòng khác.
Đến khi ra khỏi tiền sảnh, băng qua vườn hoa, còn chưa về đến phòng trọ, đã thấy Thương Hàn đang ngồi xổm ở hành lang, kéo tay trò chuyện với con gái Lục gia. Nghi Huyên thấy cảnh này bỗng thấy thú vị, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng chạy qua đó, cười nhạo nói: “Nói cái gì mà nhỏ giọng thế? Nói cho ta cùng nghe được không?”
Lục Tiểu Oanh ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi ạ, tìm được cha muội không?”
“Đương nhiên là tìm được rồi.” Nghi Huyên đắc ý nói.
Lục Tiểu Oanh vui mừng không thôi, quay sang cảm ơn cô rồi vội vàng chạy về tiền sảnh.
Nghi Huyên cười nhìn theo hướng cô bé chạy đi, bỗng nghe thấy Thương Hàn lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại ra ngoài một mình?”
Nghi Huyên nghe giọng chất vấn hỏi tội như thế, bỗng nhớ ra hắn từng nói: Đừng để hắn lại một mình. Nhưng lúc hắn nói, là khi hắn còn thương nặng. Bây giờ hai tai hắn đã phục hổi, bệnh tình cũng tốt hơn nhiều, nên cô nghĩ hắn sẽ không có những ý nghĩ yếu đuối như vậy nữa. Cô không suy nghĩ nhiều, thành thật nói: “Muội đi tìm Lục Tín mà. May mà muội đến kịp lúc, không thì hắn đã chết trong tay kẻ điên kia.” Cô nói đến đây, lại thấy căm giận, nhịn không được lại nói, “Huynh không biết chứ, Vĩnh Thánh Thiên tông kia thật quái lạ, có chuyện không nói bằng lời được sao? Cứ muốn động thủ! Hừ, muội rất dễ bắt nạt sao?…”
Cô còn chưa dứt lời, Thương Hàn bỗng đứng dậy, kéo lấy bả vai cô, không nói một lời mà áp tải cô đi. Lúc Nghi Huyên bị đẩy vào trong phòng, suýt chút nữa không đứng vững được. Thương Hàn thô lỗ như vậy khiến Nghi Huyên cau mày không vui, nói: “Huynh làm gì vậy? Đau đó nha!”
Thương Hàn mặt lạnh lùng băng giá nói: “Đạo hạnh đã kém còn dám gây hấn với Vĩnh Thánh Thiên tông, muội không biết lượng sức mình sao?”
Câu nói này thật giống với lời Lạc Kiến Hoài nói vừa nãy, Nghi Huyên càng tức giận hơn, “Là bọn họ động thủ trước, sao lại nói ta đi ‘gây hấn’? Đạo hạnh ta đúng là kém nhưng dù sao cũng cứu được người về rồi! Ta không thấy ta làm sai ở đâu!”
Nghi Huyên nói không chút nhượng bộ nào, nên cũng khiến Thương Hàn thêm tức giận. Hắn theo hướng giọng cô phát ra tiến đến một bước, gắt nhẹ một câu: “Muội từng đồng ý sẽ không để ta lại một mình!”
Nghi Huyên nhất thời sững sờ, không ngờ hắn sẽ nói ra những lời này. Lòng bỗng chấn động khiến người cũng run nhẹ theo. Cô không biết vì sao lại sợ hãi như vậy, sự sợ hãi này trước nay chưa từng có, cô thầm nghĩ mình phải né tránh hắn, nhưng hết lần này đến lần khác không tài nào trốn nổi. Cảm giác hoang mang bối rối quá mức xa lạ như vậy khiến lòng cô chỉ muốn kháng cự lại nó. Cuối cùng, cô mở miệng, nói với hắn: “Ta có đồng ý với huynh. Nhưng đó là vì huynh bị trọng thương, cần người chăm sóc. Bây giờ huynh đã có thể đi lại, chẳng lẽ còn muốn ta đứng mười hai canh giờ bên cạnh huynh sao? Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, đáng ra không nên để ta chăm sóc huynh. Ta đã hết lòng quan tâm chăm sóc huynh rồi, đừng được tấc một tấc lại lấn một thước!”
“Ta mặc kệ cái lý lẽ lòng vòng của muội. Nếu đã đồng ý thì phải làm được.” Thương Hàn ép dồn từng bước không cho chối từ, cứ vậy mà nói, “Từ nay về sau, không cho phép rời khỏi ta nửa bước!”
Nghi Huyên ngậm miệng, không biết phản bác lại câu nói bá đạo này thế nào nữa. Hai người đều không mở miệng nói, cứ trầm mặc mãi, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Thương Hàn thấy cô không nói, lòng cũng dịu xuống, đang định nói thì chợt thấy tay mình hơi dinh dính. Hình như vừa nãy khi hắn nắm lấy bả vai cô, có cảm giác ẩm ướt, cứ nghĩ là nước mưa, nhưng giờ dựa theo cảm giác này, rõ ràng là không phải.
“Muội bị thương?” Thương Hàn hỏi.
Nghi Huyên liếc nhìn vết thương trên người mình, bất mãn đáp: “Không phải do đánh nhau, chẳng qua bị cành cây cọ xát qua thôi.”
Thương Hàn cau mày, tiến lên vài bước, vươn tay về phía cô. Nghi Huyên thấy bàn tay hắn sắp chạm vào người mình thì vội né ra lùi lại mấy bước.
Thương Hàn phát hiện ra, mắng cô: “Không được nhúc nhích!”
Nghi Huyên nào muốn nghe lời hắn, nhưng đằng sau lại là cái giường nên không thể lùi thêm nữa. Cô đang hoảng hốt, thì tay Thương Hàn cũng đã chạm đến tóc mai của cô, rồi nhẹ vuốt lên má cô. Người cô đột nhiên cứng đờ, bất giác mà nhắm chặt hai mắt.
Dưới bàn tay hắn, làn da cô hơi nóng, có lẽ là do rượu vẫn chưa tan hết. Thương Hàn thở dài một tiếng, thì thầm: “Say đến vậy mà còn làm càn.” Hắn nói rồi bàn tay nhẹ rơi xuống vai cô, lại chạm đúng vào vết thương khiến cô hơi rụt người, khẽ kêu lên. Hắn lại thở dài thêm tiếng nữa, nói, “Cởi y phục ướt ra, xử lý vết thương đi.”
“Muội không sao.” Giọng Nghi Huyên run rẩy.
“Làm theo lời ta.” Giọng Thương Hàn bỗng chuyển sang cứng rắn.
“Đừng có đùa! Muội làm sao có thể cởi đồ chữa thương trước mặt nam nhân chứ!” Nghi Huyên lớn tiếng nói.
Thương Hàn nghe xong lại chỉ cười, thản nhiên đáp lại cô: “Ta không nhìn thấy.”
Nghi Huyên ngậm miệng lần hai. Bối rối chốc lát, cuối cùng dù vô vàn không muốn nhưng cô đành phải nghe theo. Cô lấy thuốc bôi qua quít lên, rồi tìm quần áo mặc nhanh vào, đang định ra ngoài phòng khách thì lại nghe thấy Thương Hàn nói: “Lên giường nằm xuống!”
Nghi Huyên nào dám cãi lại hắn, cuối cùng đành thỏa hiệp. Cô vừa nằm xuống, Thương Hàn đã đi tới ngồi tại mép giường. Cô luống cuống kéo chăn đắp lên người, đề phòng theo dõi hắn, nói: “Muội, muội làm theo lời huynh rồi, huynh còn muốn như thế nào nữa?”
Thương Hàn đưa tay dò theo cái gối chạm lên trán cô, “Đừng nói nhiều. Mau ngủ đi.”
Nghi Huyên quay đầu né khỏi tay hắn, quay người đưa lưng về phía hắn. Thương Hàn cũng không nói thêm, chỉ yên lặng ngồi đó. Nghi Huyên vừa e lệ vừa xấu hổ, nhưng nhiều ngày chưa được ngủ ngon cộng thêm ảnh hưởng của rượu khiến cô vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ đã ập đến như sóng xô cuốn trôi tất cả, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
…
Sau một giấc ngủ say, khi cô tỉnh dậy, mọi sự khó chịu do say rượu lẫn mệt mỏi liên tiếp mấy ngày nay đã tiêu tan đi rất nhiều, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Cô đứng dậy, thấy mưa dầm đã ngừng, ánh dương lên cao, tỏa nắng ấm áp rọi vào căn phòng. Cô nhìn khắp xung quang lại không thấy bóng dáng Thương Hàn đâu, lòng bỗng thấy mất mát, cô nhíu mày than thở: “Bảo người ta không được rời nửa bước, còn mình thì sao?”
Cô xuống giường mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, vừa định ra ngoài tìm hắn thì đã thấy vị phu nhân mời họ đến bữa tiệc Thượng Tị lúc trước dẫn theo ba thiếu nữ đến. Vừa thấy cô, phu nhân kia tươi cười nói: “Cô nương nha, sao hôm qua về trước vậy? Làm chúng tôi tìm mãi.”
Nghi Huyên cười nói: “Tửu lượng không cao, uống mấy chén đã say, nên mới về trước.”
“Ra là vậy. Rượu nếp không chỉ ngọt ngào mà còn ngấm rất nhanh đó.” Vị phu nhân kéo tay cô đến gần, cười nói, “Chỉ sợ lúc này vẫn còn khó chịu nhỉ? Thế này đi tôi sẽ nấu trà giải rượu cho cô nhé.”
Nghi Huyên có phần thụ sủng nhược kinh, đành cười gật đầu, “Đa tạ phu nhân.”
“Cô nương đừng khách sao. Tới đây rồi thì tất cả đều là người một nhà. Cô gọi tôi ‘Lưu thẩm’ là được.” Vị phu nhân nói xong lại chỉ các thiếu nữ phía sau, “Đây là các nữ nhi của tôi, tuổi mấy đứa cũng xấp xỉ nhau, làm tỷ muội là hay nhất.”
Nghi Huyên nhìn mấy thiếu nữ kia, không khỏi chột dạ. Tu luyện trong tiên đạo đương nhiên có tu thuật trú nhan. Diện mạo của cô mặc dù còn rất trẻ, nhưng đã sớm không còn là tiểu cô nương nữa. Ngay khi cô đang xoắn xuýt vì chuyện tuổi tác thì lại phát hiện ra một việc kì lạ. Những thiếu nữ kia tuổi cũng khoảng chừng mười sáu, mà vị phụ nhân này nhìn cũng không quá hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nếu gọi là mẹ con thì quả thực kì lạ. Lẽ nào Chân Hư cảnh này, cũng có thể giúp người ta mãi thanh xuân không già đi sao?
Vị phu nhân kia vẫn chưa nhận ra nghi ngờ của cô, lại tiếp tục cười nói: “Hôm qua tôi thấy quần áo cô nương có vẻ giản dị mộc mạc, bây giờ lại nhìn cô nương mặc một một màu trắng thế này… Aiz, cô nương trẻ tuổi mà ăn mặc quá mộc mạc vậy không hợp lắm đâu. Tôi tới đây mang theo chút xiêm y trang sức, cô nương giữ lại mà dùng.”
Vị phụ nhân dứt lời, ba thiếu nữ kia đã nhanh tay nâng những hộp đồ đến.
“Tôi sao có thể nhận được.” Nghi Huyên xua tay, vội vàng từ chối.
“Cô nương đừng khách khí, trưởng trấn cũng nói rồi, đến Chân Hư cảnh thì tất cả đồ đạc đều có thể xài chung. Những xiêm y trang sức này đều là mấy chị em nhàn rỗi làm ra, để dùng hoặc đem đi tặng. Cô nương mới đến đương nhiên phải tặng cho cô nương dùng.” Phu nhân cười nói, “Còn nơi ở thì chúng tôi đã thảo luận qua, cô ở đây cũng tốt, nhưng không phải là cách lâu dài. Sáng nay gặp Trưởng trấn, mọi người đã thay cô chọn được một nơi, qua mấy ngày sẽ động thổ, xây nhà mừng tân hôn cho cô.”
Nghi Huyên càng nghe càng thấy thẹn đến mướt mồ hôi, vội nói: “Không dám làm phiền mọi người. Tôi chỉ đến cầu y, đợi đến khi sư huynh khỏi hẳn bệnh, chúng tôi sẽ rời đi.”
Lời này vừa nói ra, vị phu nhân cùng ba thiếu nữ kia đều nở nụ cười.
“Cô nương ngốc này, cô đã tìm được đến chốn bồng lai rồi vì sao còn muốn rời đi chứ? Chỉ cần ở lại đây, là có thể trường sinh bất tử. Không lo cơm áo, tiêu dao khoái hoạt. Nam nữ yêu đương tự do. Bao nhiêu người cầu còn không được, sao cô nương có thể đi cơ chứ?” Phu nhân kia than thở một tiếng, “Cô nương ơi, cô hãy nghe tôi nói. Hảo hảo ở lại đây, mau bỏ ý nghĩ đi khỏi đây đi. Bước ra khỏi chốn này, là vạn kiếp bất phục.”
Lời này khiến Nghi Huyên lại nghĩ đến những người Lạc Kiến Hoài. Cô miễn cưỡng cười cười, không nói gì thêm.
Vị phu nhân kia cũng không khuyên nhiều, mấy người hàn huyên một hồi, buông hòm quần áo xuống rồi rời đi. Nghi Huyên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi tìm Thương Hàn.
Đi đến hoa viên, cô mới tìm thấy hắn. Ngoại dự liệu của cô là hắn đang cầm bội kiếm của cô luyện một bộ võ thuật. Đây là bộ kiếm pháp sơ đẳng của Dịch Thủy đình, có tên gọi là “Dịch kiếm thập thức”. Chính Nghi Huyên cũng từng luyện qua không dưới nghìn lần, nhưng hôm nay nhìn Thương Hàn luyện, mới hiểu hắn nói đạo hạnh cô không cao là đúng.
Cô chưa thấy qua người nào có thể luyện mười chiêu kiếm Dịch Thủy đẹp mắt đến vậy. Thế xuất chiêu đều rất gọn gàng lưu loát. Chuyển từ công sang thủ rất nhanh nhẹn, động tác nghiêm chỉnh đẹp mắt. Kiếm vung lên như du long kinh hồng (rồng uốn nhạn bay, miêu tả tư thế uyển chuyển, động tác ưu mỹ nhanh nhẹn). Kiếm ngừng lại như nước ngừng chảy trôi, sương mù đông tụ. Cô không tự chủ được mà hòa mình theo chiêu kiếm của hắn, lẩm nhẩm khẩu quyết của mười bài kiếm kia:
“Giang phiên thương đào nộ, sương phi lưu tuyết kinh. Lăng uyên bạch bộc huyền, lãng phá hải nạp quy. Thiên cổ phồn hoa thệ thủy khứ, vô cực tinh thần vẫn phục thăng.”
Mười chiêu luyện xong, hắn thu kiếm vào vỏ, hít thở điều tức. Sau đó quay đầu gọi một tiếng: “Nghi Huyên.”
Nghi Huyên giật mình, nghĩ mình chưa phát ra âm thanh, sao hắn lại nhận ra?
“Sao huynh biết là ta?” Cô hỏi.
Thương Hàn cười khẽ, đi đến gần, đem bội kiếm trả lại cho cô rồi nói: “Bước chân quá nặng.” Nghi Huyên không còn gì để chống đỡ, nhận kiếm xong lại nghe thấy hắn bỏ thêm một câu: “Bội kiếm quá nhẹ.”
“Đúng đúng đúng. Là muội kém cỏi được chưa…” Nghi Huyên bất mãn lầu bầu.
“Nghỉ ngơi một đêm, đã khỏe hơn chưa?” Thương Hàn hỏi.
“Vốn có sao đâu.” Nghi Huyên quật cường đáp.
“Vậy là tốt rồi. Chúng ta đi.”
Nghi Huyên khó hiểu, “Đi đâu?”
Thương Hàn đáp, vừa thản nhiên lại kiên định:
“Quay về Dịch Thủy đình.”
————————————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đột nhiên tôi phát hiện ra, tôi rất thích chàng sư huynh này… _(:з” ∠)_
Vậy chả logic gì cả, vì từ trước đến nay tôi chỉ thích nhưng anh chàng dịu dàng chân thành thôi… _(:з” ∠)_
Tẩy trắng quá độ rồi… _(:з” ∠)_
Nghi Huyên mụi mụi ah cô cũng thấy rồi đấy, cho dù cô có trốn tránh do dự không dám đối mặt với tình cảm chân thật, nhưng sư huynh nhà cô mà vừa ý cô thì cô dừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn nhá…
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly