Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!
Quyển 2 - Chương 22: Phiên ngoại: Có những năm tháng như thế
Máy bay nghỉ chân ở thành phố Thượng Hải vài ngày sau chuyến bay dài đến Luân Đôn. Thời tiết hôm nay thật đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta say lòng. Những đám mây trắng lững lờ trôi dạt theo bầu trời, ngọn gió mùa thu thổi qua mặt, tôi chợt ngẩng đầu. Chợt bắt gặp một đôi chim én bay ngang qua bầu trời, lại sắp đến mùa đông. Đàn chim én bay về phương Nam trú đông. Đến cả loài chim cũng còn có đôi có cặp.
Thật ra, những năm qua tôi đã nghĩ thế này, cho dù năm tháng có hao mòn tất cả, có tàn phai những gì đã qua trong hồi ức. Ngày này đến năm kia, những lần máy bay bay lên trời rồi chạy trên đường băng, từng dòng hồi ức chợt hiện về trong trí nhớ, từng chút tua lại như đoạn phim cũ, có lúc bị bão tuyết lu mờ, có lúc sáng rực rỡ như màu nắng.
Trên đời này, vẫn tồn tại một đạo lí, tồn tại giữa thanh xuân của chúng ta là những ngốc nghếch đầu đời cùng những lúc bồng bột không kiểm soát, đến nỗi thanh xuân qua rồi vẫn để lại trong tim chúng ta một nỗi tiếc nuối. Cho dù năm tháng ấy có bao nhiêu điều làm chúng ta buồn phiền, lo âu hoặc vui vẻ. Thì khi qua rồi, vẫn mãi để lại trong lòng chúng ta những mảnh kí ức khó quên nhất. Còn giữa quãng đường trưởng thành của tuổi trẻ ấy, cho dù có đau đớn hay buồn tủi thế nào, thì chúng ta đều ép bản thân quên đi. Trong quá trình ấy, chúng ta đều tha thứ cả, thế nhưng lúc ấy chúng ta đều trưởng thành rồi. Không bồng bột nữa, cũng không còn tiếc nuối gì giữa quãng lưng chừng của con đường trưởng thành ấy. Suy cho cùng, giữa thanh xuân và tuổi trẻ, cách nhau một con đường gọi là trưởng thành, cho dù chúng ta có chạy thế nào cũng không thắng được cái quãng ngây ngô đầy hối tiếc ấy.
Tôi luôn mong rằng, sau này ngay khi tôi quay đầu nhìn lại, tôi có thể mãi nhìn thấy những năm tháng tươi đẹp đã qua ấy, cũng thấy cậu ấy ở nơi đó. Cũng mong rằng được nhìn lại cái thời cậu ấy yêu tôi chân thành đến ngốc nghếch, mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Thế nhưng, chẳng bao giờ thành sự thật cả, mỗi khi quay đầu, năm tháng ấy đều biến mất. Chỉ để trong đáy mắt tôi cái thứ tình cảm khó phân biệt.
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt còn vương trên gò má, từ từ chảy xuống. Bầu trời xanh thăm thẳm, đẹp đến đau lòng. Từng dòng kí ức chầm chậm hiện về, như đoạn phim khuất trong bão tuyết.
Ngày đó, thành phố A là một ngày mưa. Tiếng mưa tí tách mãi không thôi, át đi cả tiếng máy điều hòa bên trong phòng bệnh. Tôi và cậu im lặng như thế, từng giọt mưa như những giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Gió bên ngoài vẫn cứ gào thét, cũng giống như trái tim tôi đang gào khóc không ngừng.
Hàn Thiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Thủy Tinh, cậu định bao giờ mới rời đi?"
Câu hỏi này được cậu thốt ra nhẹ nhàng nhưng làm lòng tôi nhói đau. Năm ấy, mười tám tuổi, chẳng hiểu thế nào là cho đi và nhận lại. Thế nào là khoan dung không quở trách thanh xuân đã qua. Chỉ biết lắng lòng trước tháng năm, từng ngày chờ đợi năm tháng bào mòn những thương tổn.
"Ngày mai."
Hàn Thiên nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt, đôi tay gầy guộc. Trên bàn đặt một đóa hoa hải đường ngát hương bên cánh mũi. Trời vẫn mưa thật to, thật to. Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, thế nhưng tôi vẫn mỉm cười thật tươi. Bởi vì cậu ấy đang nhìn tôi, thế nên tôi không dám khóc. Bởi vì cậu ấy sẽ không yên tâm, sẽ vì tôi mà đau lòng. Cho nên, tôi càng phải cười thật tươi, để cậu ấy ở lại nơi này yên lòng. Nhìn đến hai chân của Hàn Thiên, tôi không mỉm cười thêm nữa. Bởi vì đôi chân đó không thể cùng tôi rảo bước nữa, đôi chân ấy không thể tiếp tục đi nữa, và cả cậu ấy không thể theo đuổi ước mơ trở thành phi công của mình nữa rồi. Cả thảy những chuyện này, đều từ tôi mà ra.
Thấy tôi chăm chăm vào đôi chân của mình. Hàn Thiên mỉm cười lên tiếng: "Thủy Tinh, đừng như thế. Đôi chân cũng không phải là cả đời, mất nó rồi tớ vẫn có thể đi bằng xe lăn. Thế nhưng, mất cậu rồi, tớ không biết cả đời sẽ ra sao nữa."
Đôi chân không phải cả đời ư? Làm sao lại đem ra so sánh như thế. Có điều, Hàn Thiên không biết, cậu ấy mất đi đôi chân, lòng tôi cũng đau không kém. Thế nhưng, tôi mãi mãi sẽ không để cậu ấy biết, bởi vì tôi sợ Hàn Thiên sẽ đau lòng.
Tôi lảng sang chủ đề khác: "Để tớ gọt trái cây cho cậu ăn nhé?"
Hàn Thiên im lặng gật đầu, chỉ cười không nói thêm.
Tôi đưa miếng táo vừa gọt xong đến trước mặt cậu ấy, Hàn Thiên nhận lấy rồi đưa vào miệng: "Ngọt quá!"
"Không phải rất thích táo ngọt sao? Sao giờ lại chê rồi?"
"Trong bệnh viện ngột ngạt quá, nên khẩu vị cũng bị thay đổi rồi."
Cũng phải, bệnh viện này quá đông bệnh nhân, lại ngột ngạt, với cả trời đang mưa. Không khí có phần không tốt, nhìn ra bên ngoài, một màn trắng xóa che khuất tầm mắt. Những hàng cây đại thụ vẫn vươn tay đón những giọt mưa mát lạnh rơi xuống. Trong tiếng mưa rơi rả rích, tôi nhẹ giọng nói: "Hàn Thiên, ngày mai tớ đi rồi. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, ước mơ này tớ sẽ thay cậu thực hiện nó. Một ngày nào đó, tớ nhất định sẽ bay lên bầu trời, thực hiện những gì cậu ấp ủ."
Hàn Thiên hơi run lên, sau đó vài giây cậu ấy lại mỉm cười: "Nhất định. Thủy Tinh, sau này không có tớ bên cạnh nữa, phải nhớ thật hạnh phúc. Bởi vì, khi cậu quay đầu lại, tớ sẽ mãi ở đây. Lên đường bình an, chúc cậu một đời khỏe mạnh vui vẻ!"
Tim tôi đập mạnh một cái. Trái tim đau nhức một lúc, tôi nhìn bên ngoài, vẫn nở nụ cười: Tớ biết rồi!"
Bên ngoài mưa cứ không ngừng rơi, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy thêm một lúc. Máy điều hòa trong phòng bệnh cứ phả hơi nóng vào mặt, nóng rát. Tôi vẫn ngồi như thế, Hàn Thiên vẫn nhìn ra ngoài cửa. Màn mưa trắng xóa, dường như cảnh vật đã bị lu mờ sau lớp trắng xóa ấy. Cứ ngỡ như đã qua cả đời người, cứ ngỡ như đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Tôi và cậu ấy cứ ngồi như thế, giống như hai người đã thực sự ở bên nhau, nhưng cũng thật sự rời xa nhau. Một lúc sau, Hàn Thiên mới lên tiếng: "Thủy Tinh, em đi đi. Mau về nhà chuẩn bị hành lí, sau đó nghỉ ngơi thật tốt. Mau đi."
Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, thời gian như ngưng đọng. Một lúc sau, mới khẽ nói: "Tạm biệt."
Sở dĩ có tạm biệt, là vì tôi tin chắc sẽ còn gặp lại. Bởi vì, ông trời đã định, có đôi lúc, có những người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cho nên, không cần tạm biệt.
Hàn Thiên mỉm cười, tôi bước ra khỏi phòng bệnh. Khép chặt cửa lại, tựa lưng vào bức tường khóc nức nở. Tôi không thể mạnh mẽ thêm nữa, không thể nào cười được nữa. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Trên đời này, cái đau nhất là chia ly. Vì sao lại không thể có gặp gỡ mà chẳng phân li? Nếu như thế, sẽ không có đau thương tồn tại. Thật sự đã từng nghĩ rằng, gặp gỡ một ai đó là vĩnh viễn, sẽ không bao giờ chia li. Thế nhưng, càng trưởng thành, càng thấu hiểu hơn những thăng trầm trong đời người. Muốn không có chia ly, làm sao có thể chứ?
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt lại, tôi chợt nhận ra rằng, tôi và cậu ấy đã bị một thế giới vô hình ngăn cách rồi. Cho dù dùng cách gì đi nữa, cũng không cách nào vượt qua được.
Tôi không thể mãi chờ cậu ấy được, cho nên tôi sẽ không đợi nữa. Tôi nhất định sẽ mang theo hy vọng của cả cậu ấy và tôi bay thật xa. Tôi cũng nhất định sẽ sống thật tốt. Bởi vì, đằng sau tất cả những gì chúng tôi trải qua, cậu ấy vẫn mãi dõi theo tôi. Ít ra, tôi tin như thế.
"Hàn Thiên, tớ sẽ sống thật tốt!"
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, trời đã ngừng mưa.
Hóa ra, sau cơn mưa, tất cả đã sớm bắt đầu. Tất cả những câu chuyện xưa... đều có duy nhất một kết thúc.
Chiếc cổng bệnh viện khuất dần phía sau lưng. Thì ra, đi và về, đều không phải một con đường...
Tạm biệt Hàn Thiên.
...
Lúc tôi thoát ra khỏi dòng kí ức, trời đã sẫm tối. Thượng Hải đã lên đèn, đường Tây Duyên An vẫn đông nghẹt người qua lại. Không biết Úc Tần Dương đã đến bên cạnh từ lúc nào, tôi chỉ biết anh im lặng ngồi đó. Trầm mặc nhìn những ngọn đèn qua chiếc cửa sổ nhỏ.
Tôi hỏi anh: "Tần Dương, máy bay vừa đến, anh không mệt sao?"
Úc Tần Dương chỉ cười không nói. Anh đưa tay xoa đầu tôi một cái, lát sau mới lên tiếng: "Bởi vì ở đây vẫn còn có người, cho nên mệt cũng không sao!"
Trái tim tôi đập thịch một cái. Tôi nắm lấy cánh tay của anh, đầu ngón tay anh lạnh như băng, tôi vô thức rụt tay về. Úc Tần Dương không nói gì hết, chỉ mãi nhìn về những con đường quanh co gấp khúc ở đằng xa. Tôi không biết anh đang mải miết nhìn những gì nữa. Chỉ biết anh im lặng như thế, im lặng ngắm nhìn.
Cứ mỗi lần ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất an tâm. Nhất là mỗi khi ngẩng đầu lên khỏi những lịch trình dày đặt ấy, nhìn thấy nụ cười của anh. Tôi bỗng nhiên cảm thấy an lòng. Có phải đã yêu rồi không?
Đột nhiên anh nói: "Thủy Tinh, em tha lỗi cho quá khứ đi nhé? Tương lai vẫn có người khác."
Tôi gật đầu.
Thật ra, trên đời này còn rất nhiều chuyện để chúng ta lưu tâm. Tình yêu không phải là cả đời, nếu tình yêu là cả đời, thì còn gì gọi là cuộc đời nữa. Khi tình yêu kết thúc, thì cuộc đời cũng đặt dấu chấm hết. Cho nên, tình yêu không thể dùng để so sánh với cả đời được.
Hóa ra, khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía ngày mai ấy. Vẫn có người đợi tôi, không phải là Hàn Thiên, cũng không phải Hàn Phong. Chỉ đơn giản là một Úc Tần Dương mà từ xa lạ đã trở thành thân thuộc. Chỉ đơn giản như thế, tôi bắt đầu làm lại cuộc đời mình. Và lần này, nó bắt đầu một cách hoàn thiện hơn.
Nửa cuộc đời còn lại, có lẽ sẽ trọn vẹn hơn.
Dòng người qua lại tấp nập. Thượng Hải lại chìm trong màn mưa trắng xóa.
Có những năm tháng như thế, tôi mạnh mẽ đến yếu đuối. Tìm lại những gì đã mất, và tìm được một Úc Tần Dương của cuộc đời.
Thật ra, những năm qua tôi đã nghĩ thế này, cho dù năm tháng có hao mòn tất cả, có tàn phai những gì đã qua trong hồi ức. Ngày này đến năm kia, những lần máy bay bay lên trời rồi chạy trên đường băng, từng dòng hồi ức chợt hiện về trong trí nhớ, từng chút tua lại như đoạn phim cũ, có lúc bị bão tuyết lu mờ, có lúc sáng rực rỡ như màu nắng.
Trên đời này, vẫn tồn tại một đạo lí, tồn tại giữa thanh xuân của chúng ta là những ngốc nghếch đầu đời cùng những lúc bồng bột không kiểm soát, đến nỗi thanh xuân qua rồi vẫn để lại trong tim chúng ta một nỗi tiếc nuối. Cho dù năm tháng ấy có bao nhiêu điều làm chúng ta buồn phiền, lo âu hoặc vui vẻ. Thì khi qua rồi, vẫn mãi để lại trong lòng chúng ta những mảnh kí ức khó quên nhất. Còn giữa quãng đường trưởng thành của tuổi trẻ ấy, cho dù có đau đớn hay buồn tủi thế nào, thì chúng ta đều ép bản thân quên đi. Trong quá trình ấy, chúng ta đều tha thứ cả, thế nhưng lúc ấy chúng ta đều trưởng thành rồi. Không bồng bột nữa, cũng không còn tiếc nuối gì giữa quãng lưng chừng của con đường trưởng thành ấy. Suy cho cùng, giữa thanh xuân và tuổi trẻ, cách nhau một con đường gọi là trưởng thành, cho dù chúng ta có chạy thế nào cũng không thắng được cái quãng ngây ngô đầy hối tiếc ấy.
Tôi luôn mong rằng, sau này ngay khi tôi quay đầu nhìn lại, tôi có thể mãi nhìn thấy những năm tháng tươi đẹp đã qua ấy, cũng thấy cậu ấy ở nơi đó. Cũng mong rằng được nhìn lại cái thời cậu ấy yêu tôi chân thành đến ngốc nghếch, mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Thế nhưng, chẳng bao giờ thành sự thật cả, mỗi khi quay đầu, năm tháng ấy đều biến mất. Chỉ để trong đáy mắt tôi cái thứ tình cảm khó phân biệt.
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt còn vương trên gò má, từ từ chảy xuống. Bầu trời xanh thăm thẳm, đẹp đến đau lòng. Từng dòng kí ức chầm chậm hiện về, như đoạn phim khuất trong bão tuyết.
Ngày đó, thành phố A là một ngày mưa. Tiếng mưa tí tách mãi không thôi, át đi cả tiếng máy điều hòa bên trong phòng bệnh. Tôi và cậu im lặng như thế, từng giọt mưa như những giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Gió bên ngoài vẫn cứ gào thét, cũng giống như trái tim tôi đang gào khóc không ngừng.
Hàn Thiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Thủy Tinh, cậu định bao giờ mới rời đi?"
Câu hỏi này được cậu thốt ra nhẹ nhàng nhưng làm lòng tôi nhói đau. Năm ấy, mười tám tuổi, chẳng hiểu thế nào là cho đi và nhận lại. Thế nào là khoan dung không quở trách thanh xuân đã qua. Chỉ biết lắng lòng trước tháng năm, từng ngày chờ đợi năm tháng bào mòn những thương tổn.
"Ngày mai."
Hàn Thiên nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt, đôi tay gầy guộc. Trên bàn đặt một đóa hoa hải đường ngát hương bên cánh mũi. Trời vẫn mưa thật to, thật to. Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, thế nhưng tôi vẫn mỉm cười thật tươi. Bởi vì cậu ấy đang nhìn tôi, thế nên tôi không dám khóc. Bởi vì cậu ấy sẽ không yên tâm, sẽ vì tôi mà đau lòng. Cho nên, tôi càng phải cười thật tươi, để cậu ấy ở lại nơi này yên lòng. Nhìn đến hai chân của Hàn Thiên, tôi không mỉm cười thêm nữa. Bởi vì đôi chân đó không thể cùng tôi rảo bước nữa, đôi chân ấy không thể tiếp tục đi nữa, và cả cậu ấy không thể theo đuổi ước mơ trở thành phi công của mình nữa rồi. Cả thảy những chuyện này, đều từ tôi mà ra.
Thấy tôi chăm chăm vào đôi chân của mình. Hàn Thiên mỉm cười lên tiếng: "Thủy Tinh, đừng như thế. Đôi chân cũng không phải là cả đời, mất nó rồi tớ vẫn có thể đi bằng xe lăn. Thế nhưng, mất cậu rồi, tớ không biết cả đời sẽ ra sao nữa."
Đôi chân không phải cả đời ư? Làm sao lại đem ra so sánh như thế. Có điều, Hàn Thiên không biết, cậu ấy mất đi đôi chân, lòng tôi cũng đau không kém. Thế nhưng, tôi mãi mãi sẽ không để cậu ấy biết, bởi vì tôi sợ Hàn Thiên sẽ đau lòng.
Tôi lảng sang chủ đề khác: "Để tớ gọt trái cây cho cậu ăn nhé?"
Hàn Thiên im lặng gật đầu, chỉ cười không nói thêm.
Tôi đưa miếng táo vừa gọt xong đến trước mặt cậu ấy, Hàn Thiên nhận lấy rồi đưa vào miệng: "Ngọt quá!"
"Không phải rất thích táo ngọt sao? Sao giờ lại chê rồi?"
"Trong bệnh viện ngột ngạt quá, nên khẩu vị cũng bị thay đổi rồi."
Cũng phải, bệnh viện này quá đông bệnh nhân, lại ngột ngạt, với cả trời đang mưa. Không khí có phần không tốt, nhìn ra bên ngoài, một màn trắng xóa che khuất tầm mắt. Những hàng cây đại thụ vẫn vươn tay đón những giọt mưa mát lạnh rơi xuống. Trong tiếng mưa rơi rả rích, tôi nhẹ giọng nói: "Hàn Thiên, ngày mai tớ đi rồi. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, ước mơ này tớ sẽ thay cậu thực hiện nó. Một ngày nào đó, tớ nhất định sẽ bay lên bầu trời, thực hiện những gì cậu ấp ủ."
Hàn Thiên hơi run lên, sau đó vài giây cậu ấy lại mỉm cười: "Nhất định. Thủy Tinh, sau này không có tớ bên cạnh nữa, phải nhớ thật hạnh phúc. Bởi vì, khi cậu quay đầu lại, tớ sẽ mãi ở đây. Lên đường bình an, chúc cậu một đời khỏe mạnh vui vẻ!"
Tim tôi đập mạnh một cái. Trái tim đau nhức một lúc, tôi nhìn bên ngoài, vẫn nở nụ cười: Tớ biết rồi!"
Bên ngoài mưa cứ không ngừng rơi, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy thêm một lúc. Máy điều hòa trong phòng bệnh cứ phả hơi nóng vào mặt, nóng rát. Tôi vẫn ngồi như thế, Hàn Thiên vẫn nhìn ra ngoài cửa. Màn mưa trắng xóa, dường như cảnh vật đã bị lu mờ sau lớp trắng xóa ấy. Cứ ngỡ như đã qua cả đời người, cứ ngỡ như đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Tôi và cậu ấy cứ ngồi như thế, giống như hai người đã thực sự ở bên nhau, nhưng cũng thật sự rời xa nhau. Một lúc sau, Hàn Thiên mới lên tiếng: "Thủy Tinh, em đi đi. Mau về nhà chuẩn bị hành lí, sau đó nghỉ ngơi thật tốt. Mau đi."
Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, thời gian như ngưng đọng. Một lúc sau, mới khẽ nói: "Tạm biệt."
Sở dĩ có tạm biệt, là vì tôi tin chắc sẽ còn gặp lại. Bởi vì, ông trời đã định, có đôi lúc, có những người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cho nên, không cần tạm biệt.
Hàn Thiên mỉm cười, tôi bước ra khỏi phòng bệnh. Khép chặt cửa lại, tựa lưng vào bức tường khóc nức nở. Tôi không thể mạnh mẽ thêm nữa, không thể nào cười được nữa. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Trên đời này, cái đau nhất là chia ly. Vì sao lại không thể có gặp gỡ mà chẳng phân li? Nếu như thế, sẽ không có đau thương tồn tại. Thật sự đã từng nghĩ rằng, gặp gỡ một ai đó là vĩnh viễn, sẽ không bao giờ chia li. Thế nhưng, càng trưởng thành, càng thấu hiểu hơn những thăng trầm trong đời người. Muốn không có chia ly, làm sao có thể chứ?
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt lại, tôi chợt nhận ra rằng, tôi và cậu ấy đã bị một thế giới vô hình ngăn cách rồi. Cho dù dùng cách gì đi nữa, cũng không cách nào vượt qua được.
Tôi không thể mãi chờ cậu ấy được, cho nên tôi sẽ không đợi nữa. Tôi nhất định sẽ mang theo hy vọng của cả cậu ấy và tôi bay thật xa. Tôi cũng nhất định sẽ sống thật tốt. Bởi vì, đằng sau tất cả những gì chúng tôi trải qua, cậu ấy vẫn mãi dõi theo tôi. Ít ra, tôi tin như thế.
"Hàn Thiên, tớ sẽ sống thật tốt!"
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, trời đã ngừng mưa.
Hóa ra, sau cơn mưa, tất cả đã sớm bắt đầu. Tất cả những câu chuyện xưa... đều có duy nhất một kết thúc.
Chiếc cổng bệnh viện khuất dần phía sau lưng. Thì ra, đi và về, đều không phải một con đường...
Tạm biệt Hàn Thiên.
...
Lúc tôi thoát ra khỏi dòng kí ức, trời đã sẫm tối. Thượng Hải đã lên đèn, đường Tây Duyên An vẫn đông nghẹt người qua lại. Không biết Úc Tần Dương đã đến bên cạnh từ lúc nào, tôi chỉ biết anh im lặng ngồi đó. Trầm mặc nhìn những ngọn đèn qua chiếc cửa sổ nhỏ.
Tôi hỏi anh: "Tần Dương, máy bay vừa đến, anh không mệt sao?"
Úc Tần Dương chỉ cười không nói. Anh đưa tay xoa đầu tôi một cái, lát sau mới lên tiếng: "Bởi vì ở đây vẫn còn có người, cho nên mệt cũng không sao!"
Trái tim tôi đập thịch một cái. Tôi nắm lấy cánh tay của anh, đầu ngón tay anh lạnh như băng, tôi vô thức rụt tay về. Úc Tần Dương không nói gì hết, chỉ mãi nhìn về những con đường quanh co gấp khúc ở đằng xa. Tôi không biết anh đang mải miết nhìn những gì nữa. Chỉ biết anh im lặng như thế, im lặng ngắm nhìn.
Cứ mỗi lần ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất an tâm. Nhất là mỗi khi ngẩng đầu lên khỏi những lịch trình dày đặt ấy, nhìn thấy nụ cười của anh. Tôi bỗng nhiên cảm thấy an lòng. Có phải đã yêu rồi không?
Đột nhiên anh nói: "Thủy Tinh, em tha lỗi cho quá khứ đi nhé? Tương lai vẫn có người khác."
Tôi gật đầu.
Thật ra, trên đời này còn rất nhiều chuyện để chúng ta lưu tâm. Tình yêu không phải là cả đời, nếu tình yêu là cả đời, thì còn gì gọi là cuộc đời nữa. Khi tình yêu kết thúc, thì cuộc đời cũng đặt dấu chấm hết. Cho nên, tình yêu không thể dùng để so sánh với cả đời được.
Hóa ra, khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía ngày mai ấy. Vẫn có người đợi tôi, không phải là Hàn Thiên, cũng không phải Hàn Phong. Chỉ đơn giản là một Úc Tần Dương mà từ xa lạ đã trở thành thân thuộc. Chỉ đơn giản như thế, tôi bắt đầu làm lại cuộc đời mình. Và lần này, nó bắt đầu một cách hoàn thiện hơn.
Nửa cuộc đời còn lại, có lẽ sẽ trọn vẹn hơn.
Dòng người qua lại tấp nập. Thượng Hải lại chìm trong màn mưa trắng xóa.
Có những năm tháng như thế, tôi mạnh mẽ đến yếu đuối. Tìm lại những gì đã mất, và tìm được một Úc Tần Dương của cuộc đời.
Tác giả :
Đanh Mộc